IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> 4 thánh đế vận hành trong đời sống của tôi..., "cuộc đời là một hành trình tâm linh"
Daniel
bài May 29 2010, 03:56 PM
Bài viết #1


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 34
Gia nhập vào: 9-September 09
Thành viên thứ.: 4,785



Bài pháp đầu tiên mà đức Phật giảng là bài kinh Chuyển Pháp Luân giảng về 4 sự thật cao cả;bài kinh làm rung động mười ngàn thế giới.

Nó cũng làm rung động cả cuộc đời tôi;không nhiều thì ít.Nó làm bật cả mớ hệ thống thế giới quan cũ của tôi về tất cả: khoa học;nhân sinh;tình cảm;kinh tế;xã hội... và dẫn tôi đến thế giới quan của Pháp(dhamma)

Hóa ra điều thâm sâu nhất chính là điều được nói đầu tiên.Tôi cảm nhận rằng toàn bộ tinh hoa Phật giáo nằm trong hai bài kinh là kinh Chuyển Pháp Luân và kinh Đại niệm xứ.

Kinh chuyển pháp luân mới nghe thì xem chừng có vẻ dễ hiểu nhưng chẳng dễ hiểu chút nào;đến giờ tôi vẫn chưa hiểu;vẫn hoài nghi;vẫn học hỏi qua từng giờ từng ngày học hỏi lý thuyết và qua khảo sát bốn chỗ thân;thọ;tâm và pháp.

Vị trí nó thuyết giảng đầu tiên của nó làm cho tôi có cảm giác sự việc diễn ra thế này: Đức Phật lúc đầu giảng chỉ thẳng thực tại;4 thánh đế nó gần chúng ta đến mức;nó xuất hiện ngay tại đây và ngay bây giờ! Lúc đó làm gì đã có những cái gọi là "16 tuệ minh sát" hay là chú giải;hậu chú giải;vi diệu pháp hay tam tạng kinh điển.

Giống như một người thầy giảng cho học sinh; lúc đầu chỉ thẳng: nó là thế này;nó đang hiện hữu ngay ở đây này;và ngay bây giờ.Sau đó người nào đã hiểu thì thôi;người nào không hiểu thì thầy tiếp tục giảng bằng những bài giảng khác;nhằm mục đích để hiểu cái ý bài giảng đầu đã không được học trò hiểu thấu đáo-cốt lõi của nó nằm trong bài giảng đầu-một cách trực tiếp.

Ngược lại với những người như ngài Sariputta;hay ngài Kondanna chứng ngộ ngay qua một câu thơ hay một bài pháp;tôi và hầu hết mọi người bây giờ đều may lắm mới được xếp vào hạng "văn cú tối vi" hay "ứng dẫn". Nên trong quá trình tu học gặp nhiều vấp váp là đương nhiên. Càng ngày tôi càng nhận ra ý nghĩa của những vấp váp của mình;những xung đột xung quanh;những bất mãn của mình với hoàn cảnh và mọi người... nó chính là chất liệu sống hiện tiền của quá trình thấu hiểu tứ đế.

Nếu bạn thích-nếu chúng ta có duyên;thì tôi sẽ kể cho bạn nghe những bất mãn;những xung đột;những vấp ngã;những băn khoăn.... của chính tôi đó trong cuộc sống thực tế và cũng chính là quá trình tu tập của tôi dưới đây - xin hãy lắng nghe!
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
Daniel
bài Jun 4 2010, 08:29 AM
Bài viết #2


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 34
Gia nhập vào: 9-September 09
Thành viên thứ.: 4,785



Chúng ta quá nghiêm túc và quá đùa cợt?

Khi tập thiền;đôi khi tôi hay bị căng cứng cơ mặt;quai hàm và cơ ngực khi ngồi. Khi nằm hay đi thì dễ chịu hơn...

Khi học phổ thông;tôi thấy rằng trong những tiết học mà gặp phải giáo viên quá khó tính;học sinh trở nên "căng cứng".Thay vì thỉnh thoảng quay xuống nói chuyện rồi lại học tiếp thì phải ngồi im thin thít. Tôi còn tỏ ra ngồi ngoan hơn bản tính của chính mình. Mỗi khi đến trường;chúng tôi thích nhất là được ..thông báo nghỉ học.


Nghiêm trọng hóa;nghiêm túc quá có phải là tốt ko?

Tôi từng kể cho những người thân chuyện hoàng tử Siddhattha nhìn thấy 4 cảnh: người
già;người bệnh;người chết; và vị du sĩ...rồi sau đó động tâm mà xuất gia;tôi cũng không rõ lắm câu chuyện này có thật không?

Trong kinh đại bổn (mahapadana);trường bộ kinh;Thế Tôn có kể lại chuyện xuất gia của hoàng tử Vipassi do động tâm khi nhìn thấy bốn cảnh;nhưng không kể về mình như thế.Không biết khi kể chuyên lịch sử đức Phật;người ta có gán chuyện vị này cho vị kia không? Hay là thấy bốn cảnh rồi động tâm là truyền thống của chư Bồ tát?

Khi tôi kể chuyện đó cho bạn gái;bạn gái tôi đùa rằng "Sao lại thế nhỉ;sao anh ta thấy người già và người bệnh mà không giúp đỡ cụ già nhỉ"

Còn khi tôi kể chuyện hoàng tử bỏ trốn trong đêm đúng lúc vợ sinh con;mẹ tôi thốt lên một câu "vô trách nhiệm". Rồi thì "hay là Phật cũng hâm;cũng bất bình thường". Lòng tôi trào dâng lo lắng "báng bổ;báng bổ quá".


Nhưng xét ra trước đây thì tôi cũng chẳng hơn.Có những lúc tôi căm ghét tôn giáo.Có những lúc tôi muốn bốp vào mặt toàn thể các giáo chủ.

Nhưng xét ra thì sự nổi loạn không phải là tự do;không phải là giải thoát;đơn thuần chỉ là sân hận vì ko hiểu rõ chính mình.


Ngay cả trong giấc mơ;chúng ta cũng có thể không thoát khỏi sân hận và tham dục

Cuộc đời là những giấc mơ dài...







Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 21st September 2025 - 02:31 AM