IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> TRIẾT THUYẾT OHSAWA - TẬP 3
Cristal
bài Jun 21 2007, 08:48 PM
Bài viết #1


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 51
Gia nhập vào: 20-June 07
Thành viên thứ.: 33



CUỘC THUYẾT LUẬN NGÀY 13-07
Buổi sáng

TIÊN SINH: - có gì tốt đẹp hôm nay, bà Legaye?
- Tôi rất được sung sướng
- Không có gì tốt đẹp khác, thưa bà?
- Tôi luôn luôn sung sướng.
- Mọi người đều được sung sướng! Lời chào hỏi chân thực !- Tôi có nhận một cái thư kỳ thú hôm qua, nhờ bà đọc lên:
- “ Lima yêu dấu, Tiên sinh thân mến:
Tôi được biết phương pháp dưỡng sinh nhờ ở một tai nạn nó làm tôi gãy mất 9 răng (dents). Nhờ ở Tiên sinh mà tôi kiếm lại được 5 Dan! Mấy cái Dan ấy làm tôi vui sướng hơn là tìm lại được mấy cái “dents” kia, nhưng tôi cũng e sợ làm mất nó bởi những sự lệch lạc phương pháp mà tôi hay mắc phải. Tôi cảm ơn Tiên sinh nhiều, tôi nhai cơm không còn đau đớn gì nữa, sung sướng quá! Ở paris, mấy ông nha sỹ đắt lắm, còn Tiên sinh thì không đòi hỏi gì cả, Tiên sinh cho không những cái Dan của Tiên sinh. Vì thế mà chúng tôi rất hoan hỉ hiến cho Tiên sinh những cái mà chúng tôi tiết kiệm về tiền mua thức ăn, tiền bác sỹ, tiền nhà thương, nhà thuốc, tiền đám ma…. Cái diễm phúc của chúng tôi là công trình của Tiên sinh, và trong mọi công trình luôn luôn phải có sự tu bổ liên tục, nó không, nó không khi nào hoàn toàn chấm dứt. Tiên sinh hoạt động không mệt mỏi để Vô Biên âu yếm ấp ủ chúng tôi cho đến khi yên nghỉ cuối cùng; khoan dung thay Âm Dương! Âm Dương là tất cả! và Âm Dương thương mến nhau càng mãnh liệt tới cùng.
Tôi cũng thương mến Lima và Tiên sinh vô cùng
Đứa con gái không ngoan ngoãn của Tiên sinh”
TIÊN SINH : – Âm và Dương phối hợp, Âm và Dương là tất cả và chúng nó yêu thương nhau càng mãnh liệt tới cùng. Âm và Dương không tách rời nhau được nhưng luôn luôn là đối nghịch, các bạn đừng quên điều đó. Nếu vợ chồng các bạn không đối nghịch nhau, thì là hai người không phải là Âm và Dương mà hai người là Âm và Âm hoặc Dương và Dương. Nếu hai người không đối chọi nhau nghĩa là đã quá hợp nhất. Âm phải là Âm luôn luôn tới cùng và Dương phải là Dương luôn luôn tới cùng, và như thế suốt đời hiện hữu của các bạn, nhưng trong cảnh giới vô hình các bạn chỉ là Một. Trong cái đường xoắn ốc, ở nơi trung tâm, có hàng tỉ đường xoắn ốc mà mỗi trung điểm của mỗi xoắn ốc đều khác biệt. Trong Vô biên, trong Hư vô chúng ta đều là Một.
1 MÔN ĐỒ : - Nếu thật sự một bên là Âm và bên kia là Dương, thì không có sự tranh đấu, mà có sự lôi cuốn, một sự cảm thông.
TIÊN SINH : - Sự tranh đấu, đó là sự thu hút. Người Mỹ và Việt Cộng kết hợp nhau, nhưng thật là quá hung bạo, cái khoảng cách quá xa. Rồi đây họ sẽ hoàn toàn hợp nhất, hỗn hợp.
Các bạn có đọc quyển sách của tôi nhan đề “ Lịch sử nước Trung Hoa từ 10.000 năm trở lại đây” nó rất thích thú. Lịch sử Trung Quốc cho chúng ta biết rất nhiều gương của cái Công bằng Âm Dương. Bạn biết hoặc nghe nói về Vạn Lý Trường Thành không? Nó dài tới 1.000 km. Người phương Bắc luôn luôn man rợ hung dữ vì nó ở xứ Âm. Bởi nơi sự lạnh lẽo, người ta càng mạnh dạn hơn lên, như người Xô Viết. Phương Nam không khi nào thắng được phương Bắc. Trong lịch sử Trung Hoa, khoảng 10.000 năm luôn có chinh chiến, tranh đấu khắp nơi, nhưng phương Nam không hề đánh bại được phương Bắc, vì thế Vạn Lý Trường Thành được xây dựng để tự vệ. Nhưng sau 300 năm, tất thảy các người man rợ kia đã bị văn minh hoá và trở thành người phương Nam.
Cũng hệt như sự tranh đấu giữa đàn ông và đàn bà. Người đàn ông ở Nhật Bản là luôn luôn chuyên chế, không phải như ở đây! Người đàn ông Nhật luôn luôn chuyên chế, độc tài, tàn bạo…nhưng rốt cuộc rồi người đàn bà Nhật lại bảo vệ người đàn ông.
Dân tộc Âm chiến thắng mãi mãi. Sơ khởi thì người Dương ở phương Bắc chế ngự, như những người Viking ( hải tặc ở miền Bắc Âu châu khi xưa), người Anh đã chiếm cứ rất nhiều thuộc địa.
* Đây là một tờ báo rất thực tế, rất thú vị “Cảnh tượng thế giới” (Spectacles du monde). ở mỗi trang các bạn thấy những danh gia, luôn luôn “tam bạch”, đó là nguyên nhân của các sự đụng chạm trên hoàn cầu thế giới. Cảnh tượng thế giới do những người tam bạch đó tạo lập …thật là ý nghĩa, thật là lạ thường.!
* Đây là một tin tức mới mẻ: Người mà trong toàn thế giới người ta gọi là Bác sỹ Hoa sen”, rất tiếng tăm ở Nhật bản mới từ trần, 82 tuổi, năm 1952 ông ấy tìm thấy ở nơi bùn lầy còn tồn tại từ 2000 năm nay, một hạt sen, một hạt sen 2000 năm tuổi ! Và ông ấy đã thành công làm nó mọc lên và trổ hoa! Ông ấy là một 1 MÔN ĐỒ : của tôi, theo tôi chừng 30 năm nay….Thủa đó ông ấy là Giáo Sư Đại Học Trường Tokyo…hai ông bà đều thụ giáo thuật dưỡng sinh….ông ấy sống rất vất vả, nghèo khổ vì cái nghệ thuật lương thiện trồng cây của ông không kiếm được nhiều tiền.
* Bây giờ chúng ta luận bàn về Hình học:
Con đường ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng, đó là cái mà các bạn đã học hỏi ở trường học. Nhưng giờ đây… thời kỳ mà các bạn cắp vở đến trường đã qua rất lâu rồi. Thời gian qua rất mau. Bây giờ các bạn hãy phê bình cái định lý ấy. Các bạn nghĩ thế nào ngày nay? Hồi còn nhỏ, các bạn bị ép buộc phải nuốt trộng, phải ghi vào trí nhớ, còn bây giờ các bạn được phép phê bình không câu nệ gì cả!
1 MÔN ĐỒ : - Đường thẳng không có được.
TIÊN SINH : - Không có đường thẳng à ! Như vậy thì cái định lý trật rồi. Câu trả lời luôn luôn phải tích cực, nhất là lời phê bình.
1 MÔN ĐỒ : - Là vì chúng ta ở trong một cảnh giới hữu hạn, cái đường ấy đối với chúng ta có vẻ thẳng, nhưng chúng ta phóng tầm mắt đến vũ trụ bao la, thì ta nhận thấy rằng tất cả đều hình cong, theo đường xoắn ốc.
TIÊN SINH : - Thế thì bạn cho chúng ta một bằng chứng.
1 MÔN ĐỒ : - Thí dụ như quỹ đạo của ánh sáng, từ một ngôi sao, khi đi gần mặt trời, nó thành một đường cong.
TIÊN SINH : - Hãy cho tôi một lý giải đầy đủ hơn, Hình học rắc rối lắm.
1 MÔN ĐỒ : - Con đường ngắn nhất là con đường mà người ta trải qua với một thời gian ngắn nhất. Bởi là tất thảy đều do đường xoắn ốc sáng tạo, con đường ngắn nhất có lẽ phải là một đường xoắn ốc.
TIÊN SINH : - Chúng ta hãy định nghĩa con đường thẳng. Theo triết lý của chúng ta, hình học giản dị hơn nhiều. Người ta có thể tuyên bố rằng con đường ngắn nhất giữa hai điểm, điểm khởi hành và điểm cuối cùng, phải là một đường cong vô tận. Cái khoảng cách vô cùng là con đường ngắn nhất. Các bạn hiểu chứ ? Con đường ngắn nhất, bất cứ nơi nào, là con đường dài nhất, vô cùng tận. Các bạn hiểu nhiều hơn chứ?
1 MÔN ĐỒ : - Về hình học thì không.
TIÊN SINH : - Không phải về hình học, mà về hình học của nguồn sống. Hình học Euclide giới hạn trong không gian, và bất kể thời gian, như thế nó là một sự khai nguồn không có sự sống, nó là một lý thuyết phá hoại, một thuyết phân tích. Các bạn hãy cho tôi một ví dụ để chứng minh rằng con đường ngắn nhất là con đường dài nhất?
1 MÔN ĐỒ : - Để trị lành một chứng bệnh, người ta không nên dùng phương pháp ngắn nhất, cái phương pháp Tây phương bằng thuốc men, mà phải chọn cái phương pháp lâu dài hơn, chắc chắn hơn là thuật dưỡng sinh.
TIÊN SINH : - Có ý nghĩa, nhưng không được đúng lắm
O.Dupont- Nếu người ta chú ý đến cái đơn nhất, thì ở vào thời hiện tại không có khoảng cách giữa hai điểm.
TIÊN SINH : - Các bạn hiểu chưa? Con đường ngắn nhất là cái vô cùng. Thế thì chúng ta áp dụng cái đó vào đời sống hằng ngày của chúng ta. Ai cũng hiểu cả vấn đề chứ? Xin bạn lý giải thêm một ít, bạn thu gọn nhiều quá.
O.Dupont- Nếu người ta cứu xét một điểm, thì quan điểm đối tính (nhị nguyên) phát hiện vì người ta bày rõ cái điểm ấy một phía và cái gì không phải điểm ấy một phía. Tất nhiên nó là một quan điểm tiêu cực. Thế mà ở Triết lý của chúng ta, ta phải nhìn vào cái đơn nhất, chúng ta phải là người Nhất nguyên. Cái khởi điểm phải được đưa sâu trong Vô biên. Nếu chúng ta nhìn cùng lúc 2 điểm, thì tệ hại hơn biết bao nhiêu, chúng ta sẽ hai lần “ Nhị nguyên”, và như thế, ta chỉ có những biểu diện của Vũ trụ, những hình dáng của cái năng lực vô biên.
Không có khoảng cách giữa hai điểm ấy, và cũng không có lý do để phân biệt chúng nó.
TIÊN SINH : - Đó là một sự giải thích rất rành mạch của một vị giáo sư toán học. Này các bạn chắc các bạn không vui thích lắm khi học hỏi cái hình học này, phải không các bạn.
1 MÔN ĐỒ : - Thưa Tiên sinh, không.
TIÊN SINH : - Thật là khó hiểu, vì không thực tiễn lắm và chỉ trừu tượng, và đâu chỉ là một gia ước. Ông Cloarec nghĩ như thế nào? Yêu cầu bạn pha loãng thêm lý giải của ông Dupont, nó bị thu gọn quá, và thông thái quá.
Ô. Cloarec- Nó lộn xộn quá làm tôi không thấy biết lối đi.
TIÊN SINH : - Bạn phải tự xoay sở chứ, và không được nói: “ Tôi không biết”. Thí dụ như tôi hỏi bạn sớm này ông ấy ăn gì, và bạn trả lời thưa tôi không biết, thì bạn tỏ ra khinh mạn. Bạn cứ hỏi ông ấy, ông ấy sẽ nói cho bạn biết rồi bạn nói lại với tôi. Con đường ngắn nhất là con đường dài nhất, bạn không nhìn nhận cái đó à.
Ô. Cloarec- Không tới nước đó! Nhưng về phương tiện thực tiễn, cái đó có công hiệu gì.
TIÊN SINH : - Nhưng mà trong đời sống thông thường của chúng ta, trong thế giới này, người ta luôn luôn có một khởi điểm và một mục đích, và để trải qua con đường đó chúng ta chọn cái phương tiện do hình học của học đường hay là chúng ta noi theo cái hình học Triết lý. Bạn chọn cái nào?
O.Dupont- Tiên sinh cũng có nói rằng con đường dài nhất là con đường đem ta đến vĩnh cửu và sự phổ hiện (omniprésence) (1) nó cũng là con đường ngắn nhất với ý nghĩa nếu ta dứt bỏ những gì ta học hỏi do thói quen do truyền thống từ sơ sinh, những sự thu thập khó khăn và dai dẳng nếu ta dứt bỏ tất cả và nếu ta đạt được trực giác, đó là con đường ngắn nhất.
TIÊN SINH : - Như vậy có được rõ rệt phần nào không? Người nào chưa hiểu phải hỏi: trong đời sống, để thực hiện ước vọng của các bạn, các bạn phải đi con đường ngắn nhất, nếu các bạn do theo hình học, nhưng các bạn muốn theo triết lý của chúng ta các bạn phải chọn lấy con đường dài nhất, con đường vô hạn định. Hình học cũng như y học phải được thực tiễn, cái hình học của trường dạy hay hình học Euclide chỉ được thực tiễn trong một địa hạt nhỏ nhất. Tất thảy những ai đã học hình học một cách sâu sắc, không áp dụng nó rành rẽ lắm trong đời sống hàng ngày. Ta phải cứu chữa hình học. Có người nào không hiểu cái lý giải này không?
1 MÔN ĐỒ : - Thưa tiên sinh tôi theo dõi, nhưng tôi vẫn tìm….
TIÊN SINH : - Con đường ngắn nhất là con đường dài nhất, dài vô tận, hay là cái vô biên. Bạn đã hiểu những danh từ, nhưng cái nghĩa sâu kín thì….? Bạn Cloarec, tôi chờ bạn….
Ô. Cloarec- Tai tôi nghe những danh từ, tôi cố gắng thấu hiểu…. tôi chắc chắn tôi không phải là người duy nhất, có nhiều bạn nơi đây như tôi.
TIÊN SINH : - Ai đồng ý với Cloarec? (nhiều thính giả dơ tay lên). Ồ, có nhiều quá! Như vậy là một vấn đề xem như giản dị, mà thật ra nó rất khó khăn, rất sâu sắc. Có lẽ các bạn chỉ hiểu một cách mập mờ.
1 MÔN ĐỒ : - Cái điểm thứ nhì cũng ở tại vô biên nữa chăng Tiên sinh?
TIÊN SINH : - Không cần thiết. Trong thế giới này, có bao nhiêu là điểm. Khi khởi đầu từ A, người thì muốn tới B, người thì tới C…và mỗi người đều cố gắng vượt qua cái khoảng cách đó một cách nhanh chóng hơn hết.Thí dụ như một sinh viên tìm kiếm con đường ngắn nhất để thành một vị giáo sư hay hiệu trưởng, một người khác thì tìm cách làm giàu… luôn luôn có một khoảng cách.
Ô. Cloarec- Lúc nãy Tiên sinh có hỏi ai không hiểu thì đưa tay lên. thế thì tôi xin đề nghị các bạn nào không đưa tay thay phiên nhau đến giải thích vấn đề.
TIÊN SINH : - Thật rất đúng, rất thành thật, tôi hoan nghênh bạn. Như vậy thì mời người cha của 8 đứa con lên đây. Ông ấy đâu rồi?
1 MÔN ĐỒ : - Ông ấy đã ra khỏi nơi đây rồi.
TIÊN SINH : - Ồ! rất tiếc… Các bạn phải làm quen với con người đó. Ông là một giáo viên và có nuôi 8 đứa trẻ mà ông lượm ở các nẻo đường. 2 gái và 6 trai. Ông đi đâu cũng đem đám đó theo. Thật là ngoạn mục. Ông ấy sẽ xin thôi việc để mở một trường tư thục “dưỡng sinh” và sẽ lượm thêm cho có 15 đứa. Là một người breton, ngụ cách đây 50km.
Ô. Taieb- Tôi có ví dụ vừa dễ, vừa cụ thể,cái vòng trong và cái điểm. Cái khoảng cách giữa cái vòng và tâm điểm của nó là một đường thẳng. ở trung tâm, tôi có một điểm, nhưng là điểm gì? Nó luôn luôn là một vòng tròn là vô biên, là sâu vô tận: như thế thì con đường ngắn nhấtg trở thành con đường dài nhất.
TIÊN SINH : - Đây là một nhà siêu hình học. Các bạn có hiểu gì không?
1 MÔN ĐỒ : - Không
TIÊN SINH : - Thật là khó thuyết phục được mọi người. Cũng như phương pháp dưỡng sinh, các bạn có thể tưởng tượng bao nhiêu khó nhọc tôi phải vật vã trải qua suốt 52 năm trời để ngày nay đến được nơi này. Như thế con đường dài nhất hay ngắn nhất cũng thế thôi. Các bạn hãy nhìn cái bảng 7 giai đoạn phán đoán, các bạn sẽ tìm ra tất cả các câu trả lời. Giai đoạn 7 là hạnh phúc vô cùng tận,là công bằng tuyệt đối….Đối với ai ở vào giai đoạn xét đoán ấy, tất thẩy là vui thú, tất cả đều hay ho thú vị, tất cả đều tốt đẹp. Nhưng mọi người đều bắt đầu từ giai đoạn thấp nhất: sự thèm khát, sự tham vọng, sự thèm muốn, muốn hết, nuốt trộng tất cả… cho đến giai đoạn 7. Phải vậy không các bạn? Nhưng nếu các bạn đi thẳng đường, từng giai đoạn một vừa nuốt từng cái một…. các bạn phải để bao nhiêu năm? Phải trải qua hàng thế kỷ chứ? Con đường ngắn nhất để đi đến hạnh phúc bất tuyệt phải được chọn kỹ càng, nếu không các bạn sẽ đến đích vào buổi chiều tà của đời sống các bạn. Đoạn đường đó là sự thấu hiểu vô biên, là sự thấu triệt chân không. Các khoa học gia đã đạt đến chân không nhưng họ không biết gì về chân không, vì là đối với họ, chân không là cái “Không” vô giá trị. Đối với chúng ta, vô biên là cái sung mãn trọn vẹn, nó sáng tạo ra sinh động tất thảy. Thật là rất khó tìm được người thấu hiểu cái đó ở phương Tây. Ở Nhật Bản, tất thảy mỹ nghệ, kỹ thuật, tất cả các nhà khoa học dẫn dắt chúng ta đến Vô biên, đến giai đoạn 7. Vì là sự giáo dục ở phương Tây là giáo dục nghề nghiệp hoặc kỹ thuật, có nghĩa là sự giáo dục nô lệ. Cần phải sáng tạo con người tự do. Cần phải mở cái màng che lấp trí xét đoán. Tại sao các bạn muốn trở thành một hoạ sỹ danh tiếng, một nhạc sỹ hay ca sỹ…? Nếu các bạn là một hoạ sỹ danh tiếng nhất, một nhạc sỹ tài ba nhất mà các bạn vẫn đau khổ…như thế nghĩa là gì? Trước hết hãy bám lấy cái nghệ thuật hay con đường để đi đến hạnh phúc vô biên, tự do vô lượng, phải không các bạn? Con đường không dài đâu, chỉ thực hành thuật dưỡng sinh. Các bạn chỉ có nhai, nhai , nhai, đó là con đường ngắn nhất. Nhưng nó khó khăn làm sao! Giản đơn chừng nào, khó khăn chừng nấy.
* Muốn trị lành căn bệnh “Ngạo mạn” thật là khó khăn vô cùng, có thể nói là vô phương do sự giáo dục ở trường học hoặc do giáo pháp Tây phương. Càng học ở trường bao nhiêu người ta càng trở nên kiêu căng! Làm sao dung hoà hai giáo pháp đó: Giáo pháp Tây phương và giáo pháp Đông phương.? Cái thì dạy về vô biên, cái kia thì dạy tương đối.
1 MÔN ĐỒ : - Bằng cách chỉ dẫn một gương mẫu tốt đẹp.
TIÊN SINH : - Một gương mấu sống động thì hay lắm.
1 MÔN ĐỒ : - Bằng cách dạy dỗ trẻ em.
TIÊN SINH : - Trẻ em thì hiểu biết mau lẹ hơn.
1 MÔN ĐỒ : - Cúng phải trị lành càng nhiều càng hay những người bệnh hoạn vì chính những người này rất nhạy cảm. Những người bị bệnh nặng thì rất dễ thuyết phục họ lắm và họ rất dám làm.
TIÊN SINH : – Nói như thế thì mọi người đều phải một lần bị bệnh nặng.
1 MÔN ĐỒ : - Có biết bao người kiêu nạm ở đời mà chúng ta sẽ thất bại vì họ! Người khinh mạn luôn luôn tìm lý lẽ để đánh đổ người khác!
TIÊN SINH : - Thật rất đúng, vậy chúng ta phải học hỏi thêm nữa, sâu sắc hơn nữa tính kiêu căng.
1 MÔN ĐỒ : - Nó là sự ngu muội, sự vô minh?
TIÊN SINH : – Có rất nhiều người…muốn làm sáng tỏ vấn đề, ta phải lý giải vấn đề trước đã. Phải biết căn nguyên của nó. Phải tìm kiếm giáo pháp phương Tây và của giáo pháp Đông phương , rồi so sánh, ngay bây giờ đây, chúng ta sẽ có ngay.
1 MÔN ĐỒ : - Khoa học và thuyết duy vật là nguyên nhân.
TIÊN SINH : – Nhưng tại sao khoa học là duy vật và tại sao nó phát triển ở Tây phương.
1 MÔN ĐỒ : - Vì nó phù hợp với quan niệm đối tính về các sự vật.
TIÊN SINH : - Tại sao thuyết Nhị nguyên phát sinh tại Tây phương?
1 MÔN ĐỒ : - Triết lý Đông phương là Âm, còn triết lý của chúng tôi ở Tây phương la Dương.
TIÊN SINH : - Tại sao có sự khác biệt như vậy?
1 MÔN ĐỒ : - Tại phong thổ, thời tiết, cách sinh sống, tại nơi tôn giáo sai lệch…
Không có gì phải bận tâm, bởi vì cái gì Dương sẽ biến thành Âm, và cái gì Âm sẽ biến thành Dương.
TIÊN SINH : – A ha! Đông sẽ biến thành Tây, Tây sẽ biến thành Đông, có một tia sáng rồi! Phải thế này không: người giàu sẽ trở thành người nghèo!Nếu người ta hiểu được hai con đường đó, hai chiều ngược đó; cái đi và cái trở về, thì người ta sẽ thấu hiểu tất cả. Tất thảy những khó khăn sẽ biến mất! Thôi, tôi để yên các bạn, tôi để các bạn suy tư, và xin các bạn trả lời ngắn ngủi các vấn đề.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
Cristal
bài Jun 21 2007, 09:05 PM
Bài viết #2


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 51
Gia nhập vào: 20-June 07
Thành viên thứ.: 33



Cuộc thuyết luận , ngày 15.08.1965
Buổi sáng



TIÊN SINH : - Trước hết tôi cho các bạn biết tin bác sĩ Narita mà chúng ta đã gặp cách đây 2 năm tại Ballons. Ông ấy nói rằng ông đã quyết định làm một cuộc mạo hiểm: Người ta đã mời ông làm giám độc một bệnh viện quốc gia. Đó là cuộc mạo hiểm đầu tiên của ông.
Tôi cũng có nói với các bạn về anh Louis Rémy đã được đề cử làm Giáo sư chuyên khoa về phương pháp “ Tân dưỡng sinh” ở một bệnh viện của chính phủ thành phố River- Side cách Los Angelès 200km. Anh ấy có lập một trại Dưỡng sinh trong một đồn điền 10 mẫu. Anh rất vui vẻ, rất dễ thương và rất hoạt động. Anh hiện giữ giải Dan-3. Nếu các bạn qua Mỹ, tại Los Angelès, các bạn sẽ có sẵn nhà cho các bạn , cũng như ở Buénos- Aires và ở Chico. Bên đó họ rất bận việc, và thiếu người cộng sự. Các bạn phải là những người du hành- đời sống là một cuộc du hành. Vậy các bạn phải đi, đi khắp nơi, các bạn sẽ gặp rất nhiều bạn “ Dưỡng sinh” và đến đâu, các bạn cũng sẽ như về nhà các bạn. Tại Los Angelès, có cái quán cơm Dưỡng sinh của Tami Yakanama, một 1 MÔN ĐỒ : kỳ cựu của tôi. Các bạn có thể ăn ở nơi đó. Cách đây 10 năm, anh ấy nghe lời tôi và đã sang bên ấy làm ăn với gia đình anh, vợ và 5 con, mà đứa chót là một thằng cu hoàn toàn “ dưỡng sinh”.
Tôi lặp lại, các bạn phải du hành khắp nơi, nơi xứ lạ quê người, các bạn mới học hỏi thêm. Nếu các bạn cứ ở một chỗ, các bạn sẽ trở thành độc đoán. Với Triết lý “Âm Dương”các bạn đi đâu cũng được. Ở New York có cô Irma Paul, ở Sacramento có một nhóm môn sinh và ở Boston có bà Bill.
Hôm qua tôi có đặt vài câu hỏi. Đây là hai vấn đề mà các bạn sẽ tìm hiểu bằng Triết lý Âm Dương của chúng ta:
1/ Sự phẫn nộ là gì?
2/ Trọng lượng là gì?
Bây giờ thì có vài tin tức ở Mỹ.
Khi tôi còn ở bên đó, tôi có đọc một bảng thống kê trong đó có nêu lên con số 2.604.400 người phạm tội năm rồi (1964) ở Mỹ. Thật quá sức tưởng tượng! 14 người phạm tội đại hình trên một ngàn người Mỹ! Thật là nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.
Ở bình diện y khoa, cũng theo bản thống kê ấy, các nhà khảo cứu tiên đoán rằng năm nay sẽ có tới 295.000 người Mỹ chết về bệnh ung thư- và có 4 đại hoạ đang đè nặng sức khoẻ của dân chúng: Bệnh ung thư, bệnh thần kinh, bệnh tim và bệnh biến ứng. 4 thứ bệnh đó đối với y khoa chính tghức là bệnh nan y vô phương cứu chữa. Bao nhiêu người chết về bệnh ung thư. Còn thứ bệnh biến ứng gọi là chảy nước mũi ( Rhume des foins) thì có hơn 25 triệu người Mỹ mắc bệnh đó.
Các bạn có thể tưởng tượng bao nhiêu người vướng vào sự đau khổ trong cái xứ văn minh tột độ đó! Một nền văn minh phi thường có tới 85.000 chiếc máy bay tư. Hầu hết các đồn điền, trại chăn nuôi đều có riêng một hay hai hoặc ba phi cơ dùng ở địa hạt trồng tỉa. Nhưng lại có bao nhiêu người bệnh hoạn! Bề mặt càng lớn, bề lưng càng rộng.
Mỗi khi tôi đi xuyên qua cái đại lục ấy là tôi không ngớt kinh ngạc trước cái to rộng của nó, nhất là đối với nước Pháp và nước Nhật.. Thật là lớn, thật là giàu có sung túc. Đời sống của họ có thể nói là hai lần dễ dàng hơn đây. Nhưng biết bao nhiêu là người bệnh, người phạm tội.
Có một bài trong báo News viết kèm theo bản thống kê, tựa đề “ Ai ai cũng tìm hạnh phúc” ! Nếu bạn biết và thực hành phương thuật “Dưỡng sinh” và triết lý Âm Dương các bạn sẽ rất sung sướng ở Mỹ, vì nơi đó người ta không biết hạnh phúc!
Nhất là phái nữ, họ rất đau khổ.Tôi có đọc một bài quảng cáo : “ Các bà cạo lông chân hàng ngày? Thật là khổ não! Hãy xoa lên chất kem này, thì da các bà sẽ bóng loáng” nó là một thứ sản phẩm hoá học bán rất chạy. Họ biết rằng đàn bà lông lá nhiều rất khổ sở và khó chịu.
Nếu các bạn thực hành phương thức dưỡng sinh, lông sẽ rụng đi mất…. đây là về phần các bà mà thôi nhé, phụ nữ lông lá nhiều vì đã mất cái nữ tính của mình, cái tính năng bị liệt, buồng trứng và tử cung hoàn toàn bị nam tính hoá và phát xuất toàn là kích thích tố đực và thế mà lông mọc.
Đàn ông ở trường hợp trái ngược, thì bị nữ tính hoá. Một buổi tối kia, ở New York, sau một cuộc diễn thuyết ở nhà “Tự do” có nhiều bạn cũ và mới bao quanh tôi. Có một thanh niên trẻ đẹp, tươi cười đến bắt tay tôi : “ Tiên sinh không nhận ra tôi à?” Anh ấy xưng tên nhưng tôi cũng không nhớ ra. Giữa đám đông anh ấy nói: “ Tôi lành bệnh rồi” – “Anh đẹp trai làm sao!. Tôi hỏi: “ Xin lỗi anh đau bệnh chi?” “ Tôi ấy à? Tôi Đồng tính luyến ái” Ai nấy đều cười lên, anh có ngượng ngùng gì đâu, anh vui vẻ nói tiếp “ Thật đấy, tôi đã lành bệnh, tôi đã cưới vợ và tôi rất hạnh phúc”.
Đó, tâm lý người Mỹ thế đó- Anh ấy không hổ thẹn vì bởi số người “Đồng tính ái” nhiều quá! Gần phân nửa người Mỹ là “Đồng tính ái”.
Các bạn có tìm ra cái gì tôi đã nói cho anh Rémy biết để cấp cứu sinh mạng của thằng nhỏ 6 tuổi bị rắn cắn ở Los Angelès không?
Các 1 MÔN ĐỒ : : Cá chép- ransyo-gừng-tóc đốt.
TIÊN SINH : – Không, Ransyo là đúng , nhưng không nên chần chờ, phải cho uống tức khắc. Tôi rất hài lòng mà bạn tìm ra phương thức đó. Tôi chỉ nói với Rémy “ Cho nó uống 1 ransyo”. Nhưng rémy đã cho nó uống tới hai, có hơi nhiều đối với một đứa trẻ 6 tuổi- 1 hoặc phân nửa là đủ ( Ransyo= Đánh một trứng gà có trống với hai lần khối lượng nước đậu nành- Phương pháp Tân dưỡng sinh trang 112).
Thằng nhỏ được cứu khỏi- thật là phi thường! Tất cả các bác sỹ đều bó tay! Phương thức Ransyo ấy rất hiệu nghiệm ở trường hợp khẩn cấp như bị rắn độc cắn- các bạn hiểu chứ? Vì nọc rắn là cực âm- tất thảy loại rắn đều Âm: Cái gì phát ra không thể khác cái thặng Âm của nó và để vô hiệu hóa nó, chất Protéine trong trứng là rất hữu hiệu.
Trong trường hợp một người bệnh không biết gì về phương pháp dưỡng sinh mà đã được (hoặc bị) các bác sĩ chữa bằng mọi cách, đã đậm chất Cortisone… bị giải phẫu…thì trước hết các bạn củng cố trái tim của nó (Fortifier son cour). Nếu người bệnh bị “chứng tim đập nhanh”, thì trước khi áp dụng phương thức “ dưỡng sinh”, phải cho nó uống một cái ransyo, uống tức khắc. Chứng tim đập nhanh nổi lên khi người ta ăn cái gì quá Âm, cực Âm. Để giải trừ cái thặng Âm đó, trái tim phải đập rất nhanh. Trong trường hợp đó, hãy cho người bệnh uống một cái Ransyo. Nếu bệnh không giảm, thì qua ngày sau cho nó uống một cái nữa, và qua ngày thứ ba, 1 cái nữa. Ba ngày liên tiếp là tối đa, không được cho uống thêm.
Các bí quyết mà tôi tìm được, tôi đã công bố trong hai quyển sách nhỏ “ Zen Macrobiotique” (Thiền tân dưỡng sinh) và Philosophie Dextrême- orient ( Triết lý Á Đông). Tôi hy sinh suốt đời tôi để đem cho nhân loại những cái chìa khoá mở cửa Thiên đường. Tôi đi đây đi đó khắp nơi không mệt mỏi, và nơi đây tôi đã cho các bạn ít hơn hết là 5 chìa khoá. Cái thứ nhất là cái nào?
1 MÔN ĐỒ : - Âm, Dương
TIÊN SINH : - Trước tiên là Trật Tự Vũ Trụ có 7 nguyên lý. Sau đó là 12 định lý của Vô song nguyên lý- 7 giai đoạn trí phán đoán- 7 điều kiện sức khoẻ - 7 giai đoạn bệnh tật.
5 cái chìa khoá ấy rất hữu ích, nó là kết tinh của 73 tuổi đời của tôi. Chỉ một nguyên lý thôi cũng giá trị hơn cả triệu quan. Tôi thì tôi cho không các bạn những tài sản ấy và các bạn đã nhận nó không tốn hao gì. Vậy thì các bạn cứ phân phát nó ra cho người khác.
Nếu các bạn dành giữ những chìa khoá đó cho riêng mình, thì các bạn sẽ mất mát, vì bởi những chìa khoá không dùng sẽ hư hao rỉ sét. Các bạn cứ sử dụng nó và phân phát nó ra, các bạn sẽ không thiệt thòi gì cả. Tôi thì tôi đã phân phát những cái chìa khoá ấy cả triệu lần,nhưng tôi vẫn còn nó luôn luôn, và ngược lại, nó càng là của tôi hơn cách đây 50 năm.
Khi tôi phân phát nó,người ta cận vấn tôi nhiều, người ta hỏi tôi đủ thứ, đủ cách, và như thế với những câu giải đáp, với sự cố gắng thuyết phục họ, tôi học hỏi thêm cái giá trị của những chìa khoá ấy.
Các bạn hiểu chưa? Phải phân phát, phân phát, phân phát nhưng cái ấy là những “Chìa khoá thần thông” giống như câu chú : “ Vừng ơi,mở cửa ra”
Cái nguyên lý thứ nhất là gì?
1 MÔN ĐỒ : - Cái gì mở đầu phải có một kết cục.
TIÊN SINH : - Rất hay! Cái gì bắt đầu là có một kết cục. Ai đọc sách của tôi đều biết sự kiện đó cả. Nó rất giản dị, dể hiểu, và bởi thế các bạn sẽ dùng nó. Nhưng trái lại, thật là rất quan trọng. Tôi muốn biết các bạn hiểu nó cách nào, cái câu hỏi rất giản dị ấy
1 MÔN ĐỒ : - Nó có nghĩa là bệnh tật nào tới lúc cuối cùng cũgn phải hết- Tất cả những sự đau khổ đều phải có lúc chấm dứt.
TIÊN SINH : – Như vậy thì các bạn tin chắc rằng không có gì là không chữa trị được?
1 MÔN ĐỒ : - Hạnh phúc- Đau khổ-Giàu- Nghèo đói….
TIÊN SINH : - Thật thế, bất cứ vấn đề nào cũng có thể biến dịch được cả.
1 MÔN ĐỒ : - Mộtcái gì phát sinh ở vòng ngoài “ con đường xoắn ốc” nhất định phải đến trung điểm của nó.
TIÊN SINH : – Có giải thích nào sâu sắc hơn chăng? Táo bạo hơn chăng?
1 MÔN ĐỒ : - Đó là hình ảnh của đời sống, là chính đời sống là cái gian nan từ Âm tới Dương và từ Dương tới Âm.
TIÊN SINH : – Tôi chưa được hài lòng lắm. Hãy nói lên sự hiểu biết sâu sắc của bạn.
Ô.Levy: Người ta có thể hiểu như thế này. Tất cả là phù du, nhưng cái gì tồn tại được là do cái phù du ấy phát sinh có nghĩa là tất cả đều vô thuỷ.
TIÊN SINH : – Có phải vậy không, các bạn? Câu nói rất giản dị, một đứa học trò nào cũng hiểu được, nhưng không chắc là các bạn đã nắm đượccái nghĩa của câu nói cách mạng đó.
Nếu các bạn muốn nó, các bạn phải từ bỏ cái “ Luận lý học hình thức” là nền tảng của nền văn minh khoa học và kỹ thuật của các bạn. Khi cái “ Luận lý phổ quát” nói: Cái gì khởi đầu là phải có cái kết cục của nó. Bất cứ nền văn minh nào rồi cũng phải tàn lụi, không sớm thì muộn… có gì đâu!!!
Nếu các bạn tuyên bố: Tôi chấp nhận cái “Hình thức Luận Lý học” và phân tích, và đồng thời tôi cũng chấp nhận cái “Triết lý Đông phương” – Các bạn là “Nhị nguyên”- Tôi đang chờ đón sự kinh ngạc của các bạn.
1 MÔN ĐỒ : - Tôi thoát ly tất cả
TIÊN SINH : - Thật thế, nếu bạn thấu hiểu câu đó 100/100 , bạn đã được siêu thoát!
Cái nguyên tắc đầu tiên của “Luận lý Hình thức” là nguyên tắc đồng nhất : A=A: Ohsawa cách đây 73 năm và Ohsawa ngày nay 73 tuổi vẫn luôn luôn là một người! Đâu thế được!
Khi tôi mới sinh, tôi không biết gì cả, dù là đến 5 tuổi tôi gặp cái khốn khổ đầu tiên của đời tôi là sự bỏ ra đi của cha tôi, để lại người vợ và 4 đứa con nhỏ dại. Mẹ tôi buồn tủi, khổ nhục và rất bệnh hoạn, nhưng nào tôi có biết gì! Cái đau khổ sau đó, khi tôi 10 tuổi, tôi biết nó, mẹ tôi chết hồi 30 tuổi- lần thứ nhất tôi biết tai hoạ là gì: Tại sao sự đau khổ có được trên mặt đất này? Tai hoạ cho mẹ tôi và tai hoạ cho bầy con côi cút: Tôi 10 tuổi, vô gia đình, đói khổ! Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao một sự bất công như thế có được trên đời này:bệnh hoạn triền miên, ho, sốt huyết, lao phổi, và đủ thứ bệnh tật…sống tới 18 tuổi là cùng, chết đến nơi.
Rồi thì tôi bắt đầu học hỏi, suy tư và tìm tòi căn nguyên của sự khốn khổ… và ngày nay tôi đến nơi đây. Và tôi hoàn toàn tin tưởng rằng: “ Tất cả cái gì có một khởi đầu là phải có cái chung kết của nó”
Bất cứ sự đau khổ nào, sự khó khăn nào trên đời này phải có cái chấm dứt của nó.
Nếu các bạn thấu hiểu sâu sắc điều đó, các bạn sẽ được giải thoát. Có những công ty bảo hiểm khắp nơi, nhưng nào họ có bảo đảm sự sống cho ai.! Còn những cái chìa khoá của tôi, “chìa khoá thần” mở cửa Thiên đường, nó bảo đảm cho tất cả các bạn, nó là cái công ty Bảo hiểm vô cùng tận kia mà!
Nhưng tôi thật lấy làm ngạc nhiên mà thấy người ta không hiểu giá trị của những “ Chìa khoá” quý báu ấy.
Nếu các bạn thông hiểu nguyên lý đó, các bạn phải từ bỏ cái “ Hình thức Luận lý”. Có phải là ảo vọng không, khi nó nói A =A? Mỗi lúc trôi qua là sự vật thay đổi: Những vi phân tử có một đời sống vô cùng ngắn ngủi-mà chúng là những nguyên tố thành lập chúng ta, và chúng ta tưởng rằng đời sống của chúng ra là vô hạn. Cái hình thức Luận lý nói A luôn luôn là A và B luôn luôn là B không đúng.
Chẳng hạn như một đứa bé sinh ra vui mừng biết bao nhưng rồi không sớm thì muộn , đứa bé ấy đi đến chỗ chết…10,20,30,60,80 năm sau; cái vui mừng kia sẽ dịch hoá thành sự buồn thảm.
Vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Không có cái gì bền vững, không có cái gì đồng nhất trên cõi trần này, tất thảy đều thay đổi, tất thảy ở trong vòng dịch hoá.
Chúng ta phải có cái căn bản nào “Trường tồn” và “Vĩnh cửu”. Không tìm ra cái căn bản đóm làm sao sống trong yên lành?
Nếu các bạn thấy hiểu nguyên lý đó, các bạn tất phải thay đổi hẳn quan niệm của mình về sự vật trên đời này. Các bạn sẽ thấy những chân trời tươi sáng vô lượng, và đời sống của các bạn sẽ bao lần đẹp đẽ, vui thích.
Nhưng lạ lùng thay! Cho đến nay tôi chưa được nghe các bạn nói lên cái ngạc nhiên của các bạn khi các bạn phát hiện ra đượccái ý nghĩa vô giá của nguyên lý ấy.
Nếu các bạn thông hiểu nó, các bạn phải là những người biết tri ân nhiều hơn hết, là những người hạnh phúc hơn hết trong cả thế giới này, các bạn không thể nào ngồi yên một chỗ mà phải nhảy nhót vui mừng, kêu to lên sự tri ân của mình!!
1 MÔN ĐỒ : - Thật vậy, chúng tôi đã làm như thế sau khi thực hành phương pháp dưỡng sinh ,lúc sơ khởi.
TIÊN SINH : –Nhưng rồi thôi, sao vậy ?
1 MÔN ĐỒ : - Tại vì chúng tôi đã hiểu biết Vô song Nguyên lý, tại vì chúng tôi đã được giải thoát khỏi sự đau khổ đang chế ngự nhân loại.
TIÊN SINH : – Có nghĩa là bạn rất độc đoán, bạn không cảm thấy có phận sự phân phát cái được của bạn cho tất thảy, để cho tất thảy đều “được” như bạn.
Hôm nọ, ở Anh quốc, tại Cambrigde, trong buổi diễn thuyết của tôi, có một người bệnh đến dự thính. Ông đi với một người bạn “ 1 MÔN ĐỒ : dưỡng sinh” đã chỉ dẫn cho ông và đã cứu ông. Trước kia ông đã bị giải phẫu và lay lắt đời tàn của mình ở bệnh viện. Nhưng bạn ông đã cứu ông với phương pháp dưỡng sinh của chúng ta. Tôi không biết rành lắm về những chi tíêt trị lành bệnh của ông…Nhưng ông đến để nói lên sự tri ân của ông , sự sung sướng cực độ của ông… Người bệnh 52 tuổi đó kêu to lên và trách cứ tôi “ Tại sao ông không cho tôi biết phương pháp dưỡng sinh 10 năm trước, để khỏi bị đau khổ bệnh hoạn và giải phẫu 1 cách tàn nhẫn” Nhưng giờ đó ông nói, “ Tôiđã hiểu và tôi sẽ hy sinh trọn đời còn lại của tôi để phân phát cái phương pháp vĩ đại đó”
1 MÔN ĐỒ : - Tôi tưởng rằng người ta thấy buồn chán vì bởi có người lợi dụng Vô song Nguyên lý vì tư lợi…
TIÊN SINH : – Không như thế được. Tôi tin rằng ai cũng thật tâm. Nhưng cái lạ là họ không bền chí…Từ 40 năm nay tôi chưa gặp ai giúp đỡ tôi, cộng sự với tôi… nhưng đó là phương diện hiểu biết của các bạn.
Để vén bức màn Vô minh, nó che lấp trí phán đoán của các bạn, để thấu hiểu 100/100 Vô song Nguyên lý, các bạn phải tiếp tục “ Dưỡng sinh”. Về phương diện này, thời gian là quan trọng chứ không phải cái khác. Các bạn hãy trì chí tiếp tục, dù muốn dù không phải vượt mọi trở ngại.
1 MÔN ĐỒ : - Có thể chúng tôi quá Âm và chúng tôi không siêng năng học tập.
TIÊN SINH : – Có thể là như vậy, thặng Âm hoặc thặng Dương. Dù sao các bạn phải tiếp tục thực hành phương pháp. Nếu các bạn chỉ thực hành cho riêng mình, cũng không sao, nhưng phải tiếp tục. Phải ráng thực hành, ít nhất trong 7 năm, rồi thì các bạn sẽ thấy mọi sự vật trên đời này đổi khác cả.
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 7th July 2025 - 10:17 AM