![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
Newbie ![]() Nhóm: Members Bài viết: 8 Gia nhập vào: 9-February 11 Từ: Bình Dương Thành viên thứ.: 93,757 ![]() |
Những dòng cảm nhận viết tại nhà Sống Vui sau khi đọc Đường Xưa Mây Trắng và nhiều năm chiêm nghiệm từ bậc thầy Anh Minh Ngô Thành Nhân.
Chân Đi, 2010 Ngày thứ nhất: LỜI BỤT “Này các con, thầy thường ăn cơm im lặng. Những hạt cơm và những hạt mè mà các con đem đến quý giá vô cùng. Ta muốn ăn cơm im lặng để thấy được giá trị của những hạt ấy. Sujita, chắc con ít có dịp được ăn cơm gạo đỏ. Có thể là con đã ăn cơm rồi, nhưng con nên ăn một miếng cơm gạo đỏ của Svastika đem đến. Ngon lắm đó con. Bây giờ chúng ta nên im lặng mà ăn.” Đường Xưa Mây Trắng – Trang 46 Tự xử: Người Thực Dưỡng trong tôi ít khi ăn cơm trong im lặng. Bởi vì ham nói chuyện, ham truyền bá cách ăn uống theo phương pháp Thực Dưỡng Oshawa và ham chứng tỏ ra vẻ ta hiểu biết. Mặc dù, tiên sinh Ohsawa có dạy một bài “Thực Niệm” như sau: “Thức ăn là sự sống. Thức ăn là thần linh Chúng ta là thức ăn. Nhai cho nhỏ, nhai cho nhỏ Nhai cho thật nhỏ, đấy là sức khoẻ Nhai cho nhỏ, nhai cho nhỏ, đấy là hạnh phúc.” Kết Luận: Người Thực Dưỡng trong tôi tệ quá hoặc ăn uống quá Dương (nói nhiều mà không làm). Vì vậy tôi cần phải học hỏi và làm theo lời dạy của Bụt và tiên sinh Ohsawa. -------------------- |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
Newbie ![]() Nhóm: Members Bài viết: 8 Gia nhập vào: 9-February 11 Từ: Bình Dương Thành viên thứ.: 93,757 ![]() |
Ngày thứ sáu:
LỜI BỤT “Sự sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại. Nhưng tâm ta ít khi chịu an trú trong giây phút hiện tại. Tâm ta cứ ưa trở về quá khứ hoặc vọng đến tương lai. Ta cứ tưởng ta là ta, nhưng quả thật ta chưa hề thật sự tiếp xúc với ta, bởi vì tâm ta cứ rong ruổi chạy theo những ảo ảnh của quá khứ và của vị lai. Chỉ có một phương cách duy nhất để tiếp xúc với sự sống đích thực: Đó là trở về với giây phút hiện tại. Đường Xưa Mây Trắng trang 224 TỰ XỬ Người Thực Dưỡng trong tôi khi ăn gạo lứt muối mè thường tự hỏi rằng: Khi nào tôi hết bệnh? Tôi còn phải đi làm chuyện này chuyện nọ. Trong khi ăn gạo lứt nếu Tâm chạy lăng xăng thì rất nguy không đạt kết quả nhiều. Mặc dù tiên sinh có nói nhai phải đếm từ 1 đến 100 lần. Người Thực Dưỡng trong tôi có thực hành nhưng Tâm còn suy nghĩ trong tương lai ta sẽ làm cái này cái nọ khi lành bệnh. KẾT LUẬN Người Thực Dưỡng trong tôi cần phải an trú trong hiện tại. Không nên tính toán thời gian khi nào ta hết bệnh và ta sẽ làm việc gì để lo cho đời sống của ta. -------------------- |
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 21st June 2025 - 02:15 PM |