IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> Vài nét về Miến Điện
Diệu Minh
bài Aug 7 2007, 08:52 AM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,135
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Ngay lập tức sau khi thuê xong khách sạn là chúng tôi tếch đi chùa Vàng đúng vào lúc chiều tà đã buông xuống từ lâu, phố Miến đã thắp đèn sáng trưng và kia là chùa Vàng óng sáng trưng... để cho nhanh tới chùa Vàng thưởng thức không khí "đặc" Miến, chúng tôi nhảy ngay lên cái xe đạp xích lô Miến rất chi là đặc trưng...
Cười hi hí lí nhí, hỉ hả và chánh niệm... thưởng lãm thế giới qua 5,6 hay 7 giác quan.... (người thiền thường có giác quan thứ 7 là trực giác rất bén nhạy và mức độ tâm linh là ở chỗ đó, càng nhạy bén tĩnh lặng vô sở cầu - tâm xả mãnh liệt nghĩa là trình độ tâm linh càng cao...).



Bạn chỉ mở toang lòng, toang hồn ra để cảm Miến vẫn chưa đủ... có chỗ nào trong thân và trong tâm nó mà mở được thì phải mở hết... cởi hết... cởi trói tâm trí ra hết với Miến thì mới hy vọng chạm được sâu vào cái hồn Miến, khắc được sâu vào tâm khảm mình cái gì?... đặc trưng nhất của nó là đức tin mãnh lực với Tam Bảo và sự cung kính chư tăng hết lòng... được làm thân nam nên một lần sang Miến làm ông sư, xuất gia gieo duyên một ngày cũng vẫn được cung kính như những vị tăng cao hạ...

Ngày hôm sau nữa bạn lại có thể xả y làm dân thường...

Tôi thấy người ta tới Huế thăm và khoái trí ngồi vào ghế của vua Bảo Đại, chụp được cái ảnh đó về khoe bạn bè và treo trịnh trọng trong nhà thì cảm thấy sang trọng và hỉ hả lắm rồi, ấy vậy thua xa cái trân trọng của việc làm "vua thật" (tức một ngày làm ông sư ở Miến). Xin thú thực ở Hà Nội có một người làm ông sư kiểu đó có 1 tháng mà về Việt Nam ngẩn ngơ muốn làm sư suốt đời, nay vẫn là một vị sư ngày một khả kính ra, đó là người dẫn chúng tôi tới Miến lần đầu trong vai trò "chàng Tú" tên thật là Tú (lúc đó đã xả y về Việt Nam và sang lại Miến xuất gia tu tiếp trong vai trò làm một vị sư), khi đi chung với chúng tôi Tú còn lắm sân trong người và hay cau có bực bội lắm lắm, đó là lý do vì sao nụ cười của tôi lúc đó nó chỉ hi hí lí nhí... mặc dù vợ con để huề, mặc dầu nhà đất tưng bừng, mặc dầu địa vị xã hội có (làm ở Bộ ngoại giao) ... mà Tú vẫn khoái làm sư hơn... Một người "khoái địa vị sư" ở Hà Nội nữa là Hoài, hiện là thầy dạy Yoga Tây tạng... nom cái ảnh bố tướng, to hơn người thật treo ở quán chay Thực dưỡng rởm Linh Lang (Ngõ 39 phố Linh Lang, Hà Nội)...hình ảnh Hoài trong tấm áo cà sa (xuất gia gieo duyên 1 tháng ở Miến) làm cho nhiều người cảm thấy khó chịu thì nhiều hơn là thêm yêu miến Tam Bảo... tôi thầm nhớ tới tiên sinh Ohsawa bảo là "Trật Tự Vũ Trụ" có ý nghĩa như thế nào? và cái gì âm thì nó nổi trôi trên mặt nước.
Dù sao qua hai nhân vật này - họ đều là những con người nhân bản, giầu lòng nhân ái đều có vợ con đề huề... mà đều là những người có trình độ về đời cũng như về tâm linh mà họ còn "ái" mạnh với địa vị sư như vậy thử hỏi... sao lại không nam nhi một lần "thử cho biết mùi đời"... có anh bạn cũ ngày xưa khoái tôi thế nào... tôi bảo: anh biết hết mùi đời rồi chỉ còn mùi ăn chay và thiền là anh chưa biết, anh nên biết đi... 2 năm sau không thấy mặt đâu, hoá ra bị ngã xe máy gãy hai chân... hai năm sau nữa và hai năm sau nữa... đi học thiền với các "hàng môn đệ của tôi"... chắc anh này xấu hổ với cái tính thẳng thắn hay "băm bổ" của tôi...anh tán không được tôi, anh bảo: không biết em thuộc âm hay dương, chẳng ra cái loại người gì nên anh "cưa" không nổi... thực ra tôi chỉ ưa thích tự do, cho nên ai mà cho tôi nhiều tự do thì tôi yêu được người đó và những người như thế... có không bạn? Người nào mà thấy tôi cười hỉ hả với các người khác giới khác mà không ganh tị thì mới sống nổi cạnh tôi vì tôi yêu hết thảy mọi người đàn ông và đàn bà.... và tình yêu này ngày một lớn dậy... nếu phải sống cạnh một người làm rào cản cho thứ tình thương yêu nhân loại kiểu đó lớn dậy... thì bạn có muốn sống cạnh họ không?

Ở đâu cũng có âm và dương: thiền bong ra ngoài ai cũng biết là âm (giả thì nhiều).., cái thực có chứa dương thì nó còn phần gốc nằm dưới đất, nằm trong lõi chẳng hạn... thì nó ẩn tàng không dễ nhận ra, không dễ nhận thấy... cái thấy được chỉ là cái vỏ... cũng như ngôi chùa, dầu có to đẹp mà không có người chứng đắc ở đó thì nó vẫn bị "lạnh", vì không có dương khí...

Đúng là tự nhiên như người Hà Nội...

Miến làm cho tôi cảm nhận tình yêu sâu sắc với con người và tôi đã làm hết mình để thể hiện tình yêu đó... tôi đã thử nhiều phương cách để cho tình yêu này lớn lên theo chiều hướng đúng đắn... và lấy tình yêu với bé Ngọc làm tiêu chuẩn để đo lường mức độ tình yêu này đã, đang và lớn như thế nào...



Bài này sẽ được gõ lai rai vào lúc có thời gian... nên nó không thể kết thúc ngay được... hẹn kỳ sau...

Bài sau: Chiêm tinh Miến



Cả một nóc vòm một ngôi chùa giữa thủ đô Yagoon của Miến là cái gì nếu không phải là các vì sao và chiêm tinh học đã được nâng lên hàng tâm linh thần thánh?


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
Diệu Minh
bài Aug 7 2007, 07:53 PM
Bài viết #2


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,135
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Chiêm tinh Miến - món ăn tinh thần có một không hai trên thế giới.

Ảnh hưởng của chiêm tinh học trên đời sống hàng ngày của một người Miến Điện thì thật to lớn. Những người Bà La Môn - Các "Ponnah", như họ được gọi thế - là những cố vẫn chiêm tinh cha truyền con nối cho những gia đình Miến Điện. Những phản chiếu của hành tinh trên định mệnh của cá nhân và quốc gia được xem được xem xét với sự đặc biệt quan tâm dù xấu hay tốt. Những hoạt động cần thiết tức thời được thực hiện để tránh ảnh hưởng đó trong lúc còn thời gian khi mà những dấu hiệu cho thấy ảnh hưởng xấu của hành tinh được phát hiện.

Đến Miến mà không hay biết tới khoa chiêm tinh của Miến và được thưởng thức một lần ông thày bói Miến xem tử vi cho một lần... quả là "phí nửa đời người"!

Tuy nhiên phải có bản lãnh thì mới nên đi xem chiêm tinh, bởi không bạn sẽ trở thành một kẻ tự kỷ ám thị những điều họ nói... nhiều người không dám làm nghề xem chiêm tinh vì họ chưa thông lẽ huyền vi... khi là người tư vấn tinh thần cho người khác anh ta phải là người được kết nối với cái toàn thể trước nếu không "thiên cơ bất khả lậu" anh có thể lãnh nghiệp ác như thường... bởi vì có những điều không nên nói ra... khi chưa tới thời điểm của nó.

Thầy tôi không thích chúng tôi xem chiêm tinh, nhưng thứ nghiệp cũ... đã có thời tôi có thể an sao cho một người trong nửa tiếng không thèm mở sách... 120 ngôi sao an vào 12 cung chỉ cần nhẩm tính trong lòng bàn tay và nhớ các chu kỳ... của nó... và tôi có thể vọc vạch tự xem tử vi cho bản thân và tự ghi trong sổ tay: tử vi xem số cho thầy (tức bản thân tôi) số người thì để cho ruồi nó bâu...


Chả là "chúng ta là ai, chúng ta sống trên trái đất này là để làm gì?" là một câu hỏi đeo đuổi tôi suốt đời...

Không hiểu sao tôi có cái "năng khiếu" gì mà nhiều điều đã "cầu được ước thấy" từ ngày còn bé tí... và tôi quan sát thấy khi chúng tôi đi vào đền Vàng - Shwedagoon - tháp thờ tóc Đức Phật - niềm tự hào của người Miến, tôi thấy có hình chỉ tay được người ta phóng lên to tướng như cái nong cái nia... bày ở bên một gian hàng, giống như ở các cửa tiệm ảnh người ta bày một hình người ảnh... không có hàng... mà chỉ có cái bàn không để đó, chả thấy có ai ở trong... lúc đó chắc không có "khách hàng" mà ông chủ của nó - nhà chiêm tinh cũng đi đâu đó ... nên tôi không thể đoán ra nó là cái gì... mà quá nhiều thứ lạ lùng làm choáng ngợp tâm trí tôi đến nỗi hầu như không ai để ý tới những điều đó là điều gì... nhưng do nghiệp lực... do tôi có nhân duyên với khoa chiêm tinh... có duyên với các vì sao trên trời... nên tôi cảm nhận và suy tư theo kiểu logic như sau... (khả năng suy tư chân chánh của tôi do ăn gạo lứt nhai kỹ nên nó cũng được hoạt động thường xuyên)... ngày Đức Phật ra đời có nhà chiêm tinh Ấn chả xem chiêm tinh cho Đức Phật trúng phóc đó còn gì? Nói ngài hoặc là vị vua chuyển luân thánh vương hoặc là vị Phật... một đất nước quốc giáo và là cái nôi của thiền Phật... giữ gìn được giáo Pháp tinh dòng và có nhiều vị thánh tăng "thiên nhiên" (không phải thánh tăng nhân tạo!) đến như thế, cái không khí, cái bầu khí đặc chất tâm linh diệu kỳ như thế thì cũng phải gìn giữ được cái tinh dòng của chiêm tinh chứ? chắc khoa chiêm tinh của họ cũng phải siêu như Pháp của Đức Phật vậy vì nó được bảo tồn từ thuở trước Phật nữa... lý luận trong đầu như thế rồi đến lúc không hiểu sao đủ duyên thế nào tôi khởi lòng mong muốn được đi xem bói Miến...
Lọt được ra khỏi trường thiền cách thủ đô vài chục km không phải chuyện dễ... phải tâu trình với thầy, với ngài trụ trì... phải ký sổ đi ra ngoài làm gì... và khi về cũng phải tới trình và ký sổ đã về...
Khi đã đi ra ngoài thì phương tiện đi lại là gì? và ai là người phiên dịch cho một người biết vài từ tiếng Anh và tiếng Miến thì hầu như chưa biết từ nào?

Sư cô Viên Trí - một sư cô thông minh có cá tánh phóng khoáng, có máu giang hồ hiệp sĩ ... cô Viên Trí có hai cô bạn tu người Việt ở Miến thì lại còn giang hồ nghĩa hiệp hơn gấp bội... hai cô đó một cô tên Pháp Quang, một cô tên là Tâm; tôi nhớ tên hai cô theo kiểu đó: một cô nhớ tên pháp danh, một cô nhớ tên đời... hai cô đó cũng là hai người mà gặp một lần ta có thể nhớ suốt đời về cá tánh hào hiệp đến mức tôi lấy làm tự hào về người Việt Nam lắm lắm... hai cô đã ở Miến mấy năm liền và nói tiếng Miến khá thạo... hai cô lại ở chùa của các sư cô người Miến nên cái chất Miến có lẽ đã ngấm vào hai cô tự khi nào...
Hai cô và cô Viên Trí cùng tôi đi vào thành phố Yagoon mua đồ và đi xem bói, lúc đó là lúc tôi đã xả y (khi tới Miến tôi xuất gia gieo duyên làm sư cô) và sắp sửa về Việt Nam...
Hai cô dãn chúng tôi tới một dãy nhà khá khang trang ... mỗi ô - mỗi gian phòng là một "ông thày, bà thày" bói ngồi sẵn ở trong với cái phòng trống trải và ngồi sau cái bàn thấp chờ sẵn... chúng tôi chọn một cái gian nhà cuối... sau khi đi qua mấy gian phòng có thấy vài người đã ngồi ở trong đang xem...

Một cô nghe tiếng Miến và dịch nói, một cô ghi chép... còn cô Viên Trí thì ngồi tham dự... Tôi - người được xem bói thì ... như là một "bà hoàng", ngồi đó tự do tự tại giữa những người quá tin cậy và yêu quí ... vừa nghe dịch câu đầu tiên: cô là cô giáo và là người ăn chay... tôi vỗ tay vào nhau bôm bốp, thốt lên ngạc nhiên vui thích reo lên: "Đúng rồi!"... và những điều đúng trúng phóc tim đen... ông khuyên tôi nhiều điều hay, nhưng trong đó tôi vẫn thấy cái kiểu xem đó nó nặng về việc đời ... việc lễ nghi... nhưng còn một điều ông nói: năm nay cô sẽ được gặp nhiều vị thánh tăng bảo cho cô biết nhiều về Phật Pháp... tôi nghĩ thầm: sắp về Việt Nam tới nơi và hết tiền rồi thì làm sao mà gặp "thánh tăng" và tôi quên đi, cho tới một vài tuần sau cô Thu ở Mỹ sang tổ chức cho toàn bộ thiền sinh Việt Nam đi thăm các vị thánh tăng thật thì đêm đó tôi về ngủ ... sáng sau thức dậy... tôi mới nhớ tới lời "tiên tri" của ông thày bói đã đúng sự thật ngay sau đó vài tuần...

Ông bảo tôi có bệnh về tim... đó là lúc ông nói ra một điều làm cho tôi thấy "không đúng nhất..."nhưng tôi im im không nói gì mà chỉ ngẫm nghĩ: không lẽ mình bị tim... tim mình có sao đâu?
Rồi sau đó ông xem hai bàn tay tôi thì ông xin lỗi đính chính là tôi không có bệnh tim mà tôi có nỗi buồn trong tâm.. ông khuyên tôi đừng để nỗi buồn trong tâm mà tôi nên xả ra... hi hi... trúng phóc lần nữa... đôi khi tôi có nỗi buồn trong tâm từ bé tí... nỗi buồn cô đơn và tôi hay tự lự chút chút về điều này...

Ông bảo tôi có khả năng chữa bệnh bằng tay và khuyên tôi đi giúp đỡ mọi người và tôi cứ trần chừ từ ngày đó cho tới nay...

Ông còn khẳng định 3 năm nữa tôi sẽ đi giảng giáo Pháp cho mọi người và tôi có tín hiệu giầu có ...
Nhân thể tôi xem luôn bé Ngọc, ông nói: cô không khổ vì nó và nó không khổ vì cô...

Tôi đã nhớ nhiều người bạn của tôi khi ở Miến và tôi thầm ước mơ một ngày người Việt mình có nhiều người sang Miến đi du lịch thiền, vửa đi du lịch vừa đi tu thiền kết hợp... vì thiền là một cuộc hành trình đi vào cái chưa biết ... nó là một cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất... đi vào cái KHÔNG... tan biến bản ngã...

Chúng ta phải trở nên sành điệu về hai chiều hướng: bên ngoài và bên trong - bên ngoài - cái thường làm che mờ sự thật - bên trong - soi tỏ chân lý của thực tại...

Chúng ta đi theo con đường của Đức Phật và chúng ta trở nên ngày một tự do tự tại hơn...


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 5th July 2025 - 02:32 PM