![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Bạn của mọi người ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 20,135 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 ![]() |
Ngay lập tức sau khi thuê xong khách sạn là chúng tôi tếch đi chùa Vàng đúng vào lúc chiều tà đã buông xuống từ lâu, phố Miến đã thắp đèn sáng trưng và kia là chùa Vàng óng sáng trưng... để cho nhanh tới chùa Vàng thưởng thức không khí "đặc" Miến, chúng tôi nhảy ngay lên cái xe đạp xích lô Miến rất chi là đặc trưng...
Cười hi hí lí nhí, hỉ hả và chánh niệm... thưởng lãm thế giới qua 5,6 hay 7 giác quan.... (người thiền thường có giác quan thứ 7 là trực giác rất bén nhạy và mức độ tâm linh là ở chỗ đó, càng nhạy bén tĩnh lặng vô sở cầu - tâm xả mãnh liệt nghĩa là trình độ tâm linh càng cao...). ![]() Bạn chỉ mở toang lòng, toang hồn ra để cảm Miến vẫn chưa đủ... có chỗ nào trong thân và trong tâm nó mà mở được thì phải mở hết... cởi hết... cởi trói tâm trí ra hết với Miến thì mới hy vọng chạm được sâu vào cái hồn Miến, khắc được sâu vào tâm khảm mình cái gì?... đặc trưng nhất của nó là đức tin mãnh lực với Tam Bảo và sự cung kính chư tăng hết lòng... được làm thân nam nên một lần sang Miến làm ông sư, xuất gia gieo duyên một ngày cũng vẫn được cung kính như những vị tăng cao hạ... Ngày hôm sau nữa bạn lại có thể xả y làm dân thường... Tôi thấy người ta tới Huế thăm và khoái trí ngồi vào ghế của vua Bảo Đại, chụp được cái ảnh đó về khoe bạn bè và treo trịnh trọng trong nhà thì cảm thấy sang trọng và hỉ hả lắm rồi, ấy vậy thua xa cái trân trọng của việc làm "vua thật" (tức một ngày làm ông sư ở Miến). Xin thú thực ở Hà Nội có một người làm ông sư kiểu đó có 1 tháng mà về Việt Nam ngẩn ngơ muốn làm sư suốt đời, nay vẫn là một vị sư ngày một khả kính ra, đó là người dẫn chúng tôi tới Miến lần đầu trong vai trò "chàng Tú" tên thật là Tú (lúc đó đã xả y về Việt Nam và sang lại Miến xuất gia tu tiếp trong vai trò làm một vị sư), khi đi chung với chúng tôi Tú còn lắm sân trong người và hay cau có bực bội lắm lắm, đó là lý do vì sao nụ cười của tôi lúc đó nó chỉ hi hí lí nhí... mặc dù vợ con để huề, mặc dầu nhà đất tưng bừng, mặc dầu địa vị xã hội có (làm ở Bộ ngoại giao) ... mà Tú vẫn khoái làm sư hơn... Một người "khoái địa vị sư" ở Hà Nội nữa là Hoài, hiện là thầy dạy Yoga Tây tạng... nom cái ảnh bố tướng, to hơn người thật treo ở quán chay Thực dưỡng rởm Linh Lang (Ngõ 39 phố Linh Lang, Hà Nội)...hình ảnh Hoài trong tấm áo cà sa (xuất gia gieo duyên 1 tháng ở Miến) làm cho nhiều người cảm thấy khó chịu thì nhiều hơn là thêm yêu miến Tam Bảo... tôi thầm nhớ tới tiên sinh Ohsawa bảo là "Trật Tự Vũ Trụ" có ý nghĩa như thế nào? và cái gì âm thì nó nổi trôi trên mặt nước. Dù sao qua hai nhân vật này - họ đều là những con người nhân bản, giầu lòng nhân ái đều có vợ con đề huề... mà đều là những người có trình độ về đời cũng như về tâm linh mà họ còn "ái" mạnh với địa vị sư như vậy thử hỏi... sao lại không nam nhi một lần "thử cho biết mùi đời"... có anh bạn cũ ngày xưa khoái tôi thế nào... tôi bảo: anh biết hết mùi đời rồi chỉ còn mùi ăn chay và thiền là anh chưa biết, anh nên biết đi... 2 năm sau không thấy mặt đâu, hoá ra bị ngã xe máy gãy hai chân... hai năm sau nữa và hai năm sau nữa... đi học thiền với các "hàng môn đệ của tôi"... chắc anh này xấu hổ với cái tính thẳng thắn hay "băm bổ" của tôi...anh tán không được tôi, anh bảo: không biết em thuộc âm hay dương, chẳng ra cái loại người gì nên anh "cưa" không nổi... thực ra tôi chỉ ưa thích tự do, cho nên ai mà cho tôi nhiều tự do thì tôi yêu được người đó và những người như thế... có không bạn? Người nào mà thấy tôi cười hỉ hả với các người khác giới khác mà không ganh tị thì mới sống nổi cạnh tôi vì tôi yêu hết thảy mọi người đàn ông và đàn bà.... và tình yêu này ngày một lớn dậy... nếu phải sống cạnh một người làm rào cản cho thứ tình thương yêu nhân loại kiểu đó lớn dậy... thì bạn có muốn sống cạnh họ không? Ở đâu cũng có âm và dương: thiền bong ra ngoài ai cũng biết là âm (giả thì nhiều).., cái thực có chứa dương thì nó còn phần gốc nằm dưới đất, nằm trong lõi chẳng hạn... thì nó ẩn tàng không dễ nhận ra, không dễ nhận thấy... cái thấy được chỉ là cái vỏ... cũng như ngôi chùa, dầu có to đẹp mà không có người chứng đắc ở đó thì nó vẫn bị "lạnh", vì không có dương khí... Đúng là tự nhiên như người Hà Nội... Miến làm cho tôi cảm nhận tình yêu sâu sắc với con người và tôi đã làm hết mình để thể hiện tình yêu đó... tôi đã thử nhiều phương cách để cho tình yêu này lớn lên theo chiều hướng đúng đắn... và lấy tình yêu với bé Ngọc làm tiêu chuẩn để đo lường mức độ tình yêu này đã, đang và lớn như thế nào... Bài này sẽ được gõ lai rai vào lúc có thời gian... nên nó không thể kết thúc ngay được... hẹn kỳ sau... Bài sau: Chiêm tinh Miến ![]() Cả một nóc vòm một ngôi chùa giữa thủ đô Yagoon của Miến là cái gì nếu không phải là các vì sao và chiêm tinh học đã được nâng lên hàng tâm linh thần thánh? -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() Bạn của mọi người ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 20,135 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 ![]() |
Gặp nhà chiêm tinh học Tan Chor Boo ở trường thiền Shwe Oo Min
Đang vừa sang Miến tu thiền lần 2, một ngày, sư Thư gọi tôi nói nhỏ: có ông này người Singapor hay người Mã lai tôi quên rồi, nhưng lúc đó ông xuất gia gieo duyên cùng chúng tôi ở trường Shwe Oo Min, ông đó biết xem chiêm tinh siêu lắm... thế là chúng tôi bí mật hẹn gặp nhau công khai ở phòng khách của trường; có cô Lý đi cùng... buồn cười vì ông có cái máy tính điện tử... sư Thư dặn tôi là nhanh chóng và kết thúc nhanh chuyện này... ở trường thiền thầy và ngài trụ trì hay các thiền sinh khác mà biết là không có hay tẹo nào... Sư Thư phiên dịch cho chúng tôi: vừa bấm ngày giờ tháng năm sinh vào cái máy tính ... ông nói ngay: cô này có cá tánh tự do ... không ai ràng buộc được cô... tôi cười phá lên xác định một điều mà nhiều người và bản thân tôi cũng đã bắt đầu thấy rõ ràng theo năm tháng... Ông sư đó còn nói thêm: cô này nhạy cảm về kinh tế hơn cậu (sư Thư ) - tức là nhạy cảm hơn một phó tiến sĩ (Thạc sĩ) Kinh tế đỗ học bổng ở Canada tiếng Anh như gió và phát âm hay tới mức làm 1 sư cô người Pháp còn phải thốt lên: mày nói tiếng Anh hay quá!... nhưng cô này làm kinh tế với mục đích rất cao... Như thế, có cần thiết phải học hành khó nhọc kể cả một bằng thạc sĩ... mà cuối cùng vẫn "thua" một thiền nhân chẳng biết mô tê gì về bài toán kinh tế... nhưng người ta có thể học trực tiếp ở cuộc sống mà...người ta có thể học từ ngay chỗ kẹt của cuộc sống... cả đời tôi sống trong nghèo khó theo khẩu hiệu: sống khó nghèo (theo đạo Thiên Chúa), và "Sống theo cảnh nghèo bạn sẽ được vui sướng" và do cả cha tôi đã ngặt nghèo thu vén hết tiền bạc do tôi làm ra và chỉ chi cho tôi những món tiền đủ để ngắc ngoải sống mà nghĩ cách sao cho có tiền tiếp tục. Nếu cha tôi mà không như thế thì tiền vào tay tôi đã vung tán tàn từ ngày nào và nhân cách của tôi không được như bây giờ... tiên sinh Ohsawa bảo là: nghèo là cái sinh ra thịnh vượng, triệt tiêu nghèo là triệt tiêu gốc rễ của thịnh vượng... tu kiểu gì mà nhìn cái gì cũng ra tiền hết thế nhỉ? Một thứ nghiệp lực... mà thôi. Nhớ ngày nào tôi đang làm cái Koti (một loại cốc tu thiền ở bãi giữa sông Hồng) thì anh bạn Hưng gửi từ Úc về hạt giống Ngưu Bàng.... anh Hưng phấn khởi về món canh dưỡng sinh lắm nên dày công tuyên truyền cho nó... tôi đem gieo hạt giống trong vùng đất thuê... chăm tưới có tháng đầu tiên... rồi cứ thế cây ngưu bàng mọc lên tơi tới... cuối vụ thu hoạch được gần 400 kg bán ra được gần 40 triệu... thế là có ngay tiền sang Miến tu thiền... buồn cười cái duyên làm sao... cô con gái tên Thuỷ Tiên (bác sĩ chuyên khoa mắt thường sang Việt Nam làm từ thiện bằng cách dạy nghề cho các bác sĩ mắt ở Việt Nam) của anh cũng đã tới Bãi giữa và cả bà mẹ và thế là gần như cả nhà anh Hưng đều biết cái vùng đất hoang sơ của Hà Nội... Thực ra có lúc vì không có tiền mà tôi sống hèn nhát đi cũng là điều có thật nhưng nhờ vậy tôi mới thấm hiểu nghĩa thật của sự xả bỏ tới mức không giữ tiền của các vị sư Miến.... để làm gì... để cảm nhận về sự tự do giải thoát và biết giá trị đích thực của giải thoát... "đồng tiền liền khúc ruột" mà ngắt ra được thì mối nối với trái đất chỉ còn là mây trắng, chỉ còn là hơi thở... và cái cảm nhận về vô cùng vô tận vô biên nó mới trở nên sâu sắc thực sự... Không có giới này làm sao mà "thành thánh" nổi cơ chứ! Nay tôi đang tích cực sống và cống hiến... và sắp xếp muốn đi tu tập thiền tiếp tục thì... bài toán kinh tế nó cứ hiện ra... mọi sáng kiến bắt nguồn từ cuộc sống và phụng sự lại chính nó.... Tôi hỏi thêm nhà chiêm tinh là tôi có thể đi xa và đi sâu vào con đường tâm linh không? ông đáp có vì tôi có hai ngôi sao chiếu mệnh gì đó chỉ ra cái khả năng mà tôi có thể tiến xa trên con đường này... Cô Lý cũng hỏi mấy câu về cậu con trai, và tôi cũng hỏi thêm về bé Ngọc... những thông tin của một người như ông bao giờ cũng bao gồm những lời khuyên bảo chân thành và thật là bổ ích khi được gặp những người có khả năng chiêm tinh giỏi như thế; ông nhận xét về chiêm tinh Ấn và chiêm tinh Miến ... ông là hội viên hội chiêm tinh Hoa Kỳ và đã có thời gian sống ở Việt Nam 4 năm... ông là nhà kinh tế...ông nói vài câu tiếng Việt khá sõi... tu thiền ở Miến... có "ngán" không nhỉ? Có vị tu sĩ người Việt sống ở Mỹ còn "ngán" Miến tới mức bảo tôi: cô Trâm sống ở Miến Điện được 6 tháng là có thể về Việt Nam đi dạy thiền được rồi; tôi cười và biết phận mình còn phải học hỏi nhiều nhiều... tôi thích làm học trò của cõi giới này... địa vị của người học bao giờ cũng vui sướng hơn địa vị của người thày... vì sao: vì làm tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng ngu! Một khi đã tôn vinh toàn bộ đời sống làm thầy thì ngay với cái tâm trạng làm đệ tử đó cũng đã là một loại phước báu rồi... Còn gì vui hơn là mình cảm thấy nhỏ nhoi kiêm nhường trong vũ trụ này... là một thứ loại .... gì đó...phải nương nhờ nơi tất cả? -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 5th July 2025 - 03:26 PM |