IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> Thái độ đúng của một thiền sinh
Diệu Minh
bài Sep 10 2007, 08:37 PM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,180
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Làm sao một người vô thần có thể trở thành một đệ tử - một thiền sinh? đây là một câu hỏi được Osho trả lời:

Không phải vô thần hay hữu thần, họ cũng không thể là những môn đệ. Họ đã được tạo ra một thái độ rồi, họ đã có một quyết định rồi, vì thế, quyết định đó chính là làm tâm điểm cho hiện hữu của môn sinh. Nếu như bạn đã biết rồi, thì làm sao bạn có thể thành người môn sinh? Tinh thần môn sinh nghĩa là việc nhận thức rõ ràng, “Tôi không biết” Vô thần hay hữu thần thì không được, họ không thể là những môn sinh được.

Và nếu bạn tin vào một cái gì, bạn sẽ bỏ lỡ vẻ đẹp của tinh thần học hỏi. Giả như bạn biết một cái gì rồi, việc hiểu biết đó lại tạo ra cho bạn một cái tôi. Cái tôi đó sẽ không làm cho bạn trở nên khiêm nhường. Đó là lý do tại sao, các chuyên gia, các học giả đã bỏ lỡ. Đôi khi những người tội lỗi lại đạt được, còn những nhà trí thức lại không bao giờ được thấy. Họ hiểu biết quá nhiều, họ quá thông minh. Sự thông minh của họ là một căn bệnh, bệnh đó trở thành một sự tự sát. Họ sẽ không lắng nghe vì họ có sẵn để học hỏi rồi.

Tinh thần môn sinh đơn giản là thái độ học hỏi, từng giây, từng phút luôn ý thức rằng “tôi không biết” Cái sự nhận biết này “tôi không biết”, và cái việc ý thức này “tôi mông muội”, cho bạn cơ hội mở ra, bạn sẽ không bị khép kín. Ngược lại, lúc bạn nói “tôi biết”, thì bạn trở thành một vòng tròn khép kín, cánh cửa không mở ra thêm. Nhưng khi bạn nói, “tôi không biết”, điều đó có nghĩa là bạn sẵn sàng để học và cánh cửa tâm hồn được mở toang ra.

Lòng tin tưởng quả là một phép mầu. Bạn có thể gần gũi với Mohammed, Jesus, hoặc Phật ngay bây giờ nếu sự tin tưởng hiện hữu trong bạn. Nhưng điều đó vô cùng khó! Nó khó bởi vì bạn không biết cách nào để thực hiện. Bạn không thể tin tưởng một người sống, làm sao bạn có thể tin một người chết. Nếu lòng tin tưởng xẩy ra, bạn có thể gần gũi với Phật ngay bây giờ. Thật vậy, đối với những người có niềm tin ( “Faith” chứ không phải ‘belief”), Phật đang sống quanh đây. Thậm chí không có một đạo sư nào chết đối với những người còn lòng tin tưởng. Đạo sư tiếp tục giúp đỡ, ông ta luôn hiện hữu ở đó. Còn đối với bạn, ngay cả lúc Đức Phật hiện hữu bằng thân xác, đang đứng sau hay trước bạn, hay đang ngồi bên cạnh bạn, bạn cũng không thể gần gũi, thân thiết với ngài được.

Có thể có không gian vô tận giữa bạn. Tình yêu, trung thành, tin tưởng sẽ phá huỷ cả không gian và thời gian.

Thời gian đầu, nguyên do là bạn không thể hiểu được bất kỳ một ngôn ngữ nào khác ngoài ngôn ngữ của cơ thể, nên mối thân cận về mặt vật lý là cần thiết, nhưng chỉ trong thời gian khởi sự mà thôi. Thời khắc đó sẽ không còn khi chính vị đạo sự bắt bạn phải ra đi. Ông ta sẽ ép buộc phải lên đường vì điều đó trở nên cần thiết khi bạn bắt đầu bám chấp vào ngôn ngữ cơ thể.

Gurdjieff hầu như luôn luôn, trong tất cả đời sống của ông ta, gởi các môn sinh của mình đi xa. Ông ta tạo ra nhiều cảnh huống đau khổ, trớ trêu cho họ và bắt họ phải vượt qua.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
Thelast
bài Oct 4 2007, 08:13 AM
Bài viết #2


The last...
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 1,324
Gia nhập vào: 10-February 07
Thành viên thứ.: 4



Tôi nhớ chuyện xảy ra rằng Mulla Nasruddin và người bạn của ông ta đang uống rượu trong một quán rượu. Khi ra ngoài quán, họ đã say mèm, nhưng Masruddin là một tay bợm rượu. Còn người kia chỉ là mơ, vì thế anh ta say hơn. Anh ta hỏi, “Bây giờ tôi không thể thấy, tôi không thể nghe thậm chí không thể đi ngay được nữa. Làm sao tôi đi về nhà tôi được? Ông phải nói cho tôi, Nasruddin, xin vui lòng chỉ đường cho tôi. Làm sao tôi về tới nhà?”.

Nasruddin nói, “Đầu tiên anh hãy đi, sau một vài bước anh sẽ tới một điểm ở đó có hai con đường: một là đi bên phải, hai là đi bên trái. Anh hãy đi bên trái vì đường bên phải không tồn tại. Đã nhiều lần tôi đi bên phải, nhưng bây giờ tôi là một người có kinh nghiệm. Anh sẽ thấy hai con đường. Chọn một cái bên trái, chứ đứng chọn bên phải. Bên phải không hiện hữu. Nhiều lần tôi đã đi bên phải và tôi chẳng bao giờ về đến nhà tôi.”

Một lần khác Nasruddin đang dạy con trai ông bài học uống rượu đầu tiên. Ông ta đang thao thao…thì cậu con trai hỏi một cách hiếu kỳ rằng, “khi nào thì ngưng uống, thưa cha?” Nasruddin nói, “Hãy nhìn lên bàn. Có bốn người đang ngồi ở đó. Khi con bắt đầu thấy tám người, hãy dừng lại!” Cậu con trai nói, “Nhưng cha ah, chỉ có hai người đang ngồi thôi mà!.”

Tâm trí có một khả năng. Khả năng đó hoạt động khi bạn bị ảnh hưởng của ma tuý hay bất kỳ chất gây say nào. Khả năng đó Patanjali gọi là viparyaya, tà trí, một trung tâm của sự sai lầm.

Đối lại một cách hoàn toàn với trung tâm sai lầm, có một trung tâm mà bạn không biết. Nếu bạn thiền một cách sâu lắng, yên lặng, thì trung tâm đó bắt đầu hoạt động. Trung tâm đó được gọi là praman, chánh trí. Qua những hoạt động của trung tâm đó, bất cứ cái gì được thực hiện đều dẫn đến đúng đắn. Những gì bạn biết không phải là vấn đề, thì từ trung tâm đó, bạn lại được biết nó là một vấn đề quan trọng.


--------------------
The last
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 11th July 2025 - 03:46 AM