![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết: 377 Gia nhập vào: 6-April 10 Thành viên thứ.: 11,098 ![]() |
Suy ngẫm :
Thấy biết như thật 1, Cách đây chừng dăm bảy năm, có một bạn rất trẻ đến gặp tôi và mang theo một cuốn sách do chúng tôi xuất bản và nói rằng cuốn sách này dở. (Hồi đó, công ty mới thành lập và chúng tôi, những người lính mới trong nghành xuất bản rất tự hào về những ấn phẩm của mình). Tôi hơi nóng mặt và định mắng cho cậu sinh viên trẻ kia 1 trận, hoặc ít nhất là tranh luận với cậu ta. Bởi trong lòng, tôi đang nghĩ rằng cậu ấy chê công ty tôi và chê cá nhân tôi.May thay, tự nhiên tôi khựng lại, giật mình. Thứ nhất, cậu ta chê cuốn sách này chứ đâu có chê cá nhân tôi. Thứ 2, cậu ta chê cuốn sách chứ không hề chê công ty của chúng tôi. Thứ 3, cậu ta chê cuốn sách cụ thể này chứ đâu có chê tất cả sách do chúng tôi xuất bản. Ấy vậy mà tôi đã vơ hết vào mình, để rồi xuýt thì sân hận nổi lên. Tôi ngồi bình tĩnh nghe cậu sinh viên trẻ “chê”. Tôi nghe chăm chú để ghi nhận và sửa. Thực ra đây cũng là một buổi học miễn phí rất hữu ích bởi khi mở ra công ty sách, hiểu biết của tôi về xuất bản là con số không tròn trĩnh. Tôi ngồi lại một mình và nghĩ: ôi cái tôi của mình to quá. Mình cứ nghĩ tôi phải thế này, phải thế kia. Rằng đây là công ty của tôi, rằng công ty của tôi thì phải tốt, phải tuyệt. Ôi, chính của tôi và tôi là 2 từ chết người gây bao phiền não cho tôi. Và chúng ta. Sau này, cậu sinh viên kia thành học trò yêu quý hàng đầu của tôi. 2, Cách đây vài tuần tôi có hướng dẫn lớp thiền 2 ngày cho mấy chục anh chị em doanh nhân, trí thức. Câu chuyện của chị Trâm, một cô giáo dạy toán, trong giờ thiền sẻ chia làm tôi giật mình. Bữa nọ, cô Trâm ra đầu bài để các học trò giải. Sau đó cô đưa ra cách giải bài toán. Tự nhiên có 1 em học sinh thốt lên “cách giải của cô giở ẹc” Cô giáo Trâm nóng mặt. Nếu là ngày xưa, khi chưa học thiền, thì cô Trâm ngay lập tức kết luận là học trò vô lễ và có thể kỷ luật em. Thậm chí có thể mời phụ huynh đến hoặc đưa lên gặp thầy hiệu trưởng. May thay, cô giáo Trâm nhận ra rằng, bạn này chê lời giải của cô chứ đâu có chê cô. Và cô bình tĩnh quay về với hơi thở. Sau đó, hỏi ra mới biết em cũng không có lời giải nào khác. Hôm đó là thứ 6. Thứ 2 đầu tuần, cô Trâm lên lớp và thấy 1 bó hoa rất đẹp để trên bàn, kèm theo lời chúc và tặng cô. Hóa ra đó là món quà quý giá của chính cậu học trò kia. Chánh niệm là thấy biết như thật. Chúng ta hay bị tưởng. Do tưởng nên ta nhận định sai về 1 câu chuyện, 1 con người, một sự việc. Nếu chúng ta biết dừng lại, thở vài hơi, nhìn nhận lại sự việc như thật, như nó là. Khi đó ta thấy rất thú vị. Chúng ta thấy ngay bản chất thật và ta rất bình an. Chánh niệm là không phán xét. Là ta ghi nhận tất cả. Như thật. Như nó là. Yếu tố đầu tiên của thiền là buông xả. Buông xả là BUÔNG THÁI ĐỘ PHÁN XÉT, TÌM CẦU của bản ngã ảo tưởng chứ không phải buông trạng thái đang là nơi thân, nơi tâm, nơi các sự việc đang diễn ra. Thấy biết như thật giúp ta có hạnh phúc có bình an và đưa ta đến giác ngộ và giải thoát sớm nhất. Trong tâm tôi vọng lên mấy lời thơ sau: Buông xuống đi, hãy buông xuống đi Cái TÔI ảo tưởng - có là chi Bình an và theo dõi hơi thở Phán xét ích chi, tìm cầu làm gì! ( Sưu tầm ) |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() Bạn của mọi người ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 20,068 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 ![]() |
Cảm ơn nhiều,
Hai đứa đó vừa xấu tính xấu nết, xấu người, xấu mặt, đen bẩn, già, lại vừa gian tham, không gọi là mặt giặc thì gọi là hai cô tiên già mất nết nhé? Không tin đến mà coi tướng... hi, đứa mắt quỉ nhãn đứa thì miệng rộng hàm răng nó rộng lắm... nó có tướng li gián nữa, khi nó đi khỏi tình chị em ruột của tớ mới được hàn gắn... mấy lần tớ muốn cậu em trai tớ cùng tham gia làm Td với tớ, con mụ Huyền nó tỏ thái độ một mất một còn vì nó cũng được việc cho tớ nên tớ phải hy sinh tình chị em cùng nhau làm Td, nó vừa chưa đi khỏi, mới chỉ tuyên bố thôi tớ đã sắp xếp xong công việc cho vợ chồng cậu em trai cùng tham gia là Td với tớ, và vợ chồng nó hiện đã chiụ ăn cơm lứt... ở gần một người có lòng căm thù căm hờn cỡ đó khi nó ra khỏi nhà là tớ MỪNG lắm rồi...mẹ đẻ nó tớ muốn biếu bà ít tiền nó còn gàn không cho gửi, bảo là gửi biếu bà bà lại đi cho hết những đứa họ hàng mà nó ghét cay ghét đắng???? Ai có chút hiểu biết đều bảo tụi nó NGU QUÁ, già rồi mà còn ngu dại... tới MỨC như thế? bị bao nhiêu người cười chê và ghét thế làm ăn sao được? thời buổi này mà đi thuê nhà mà làm Td là toi rồi... sau gần 1 tháng tụi nó tự nhận ra sai lầm quá lớn và ngu lâu lại còn ngạo mạn nữa... Khách thì cảnh giác dặn nhau: tới nhà nào có tên NGỌC TRÂM mới đúng nhé, thật là tội nghiệp, tôi làm Td vì được cả một rừng người Td trong nam ủng hộ đủ mọi phương diện từ tinh thần tới vật chất và được hỗ trợ của cả gia đình cha mẹ... nó là cái duyên ông trời se... dân họ ăn thức ăn do hai con mặt giặc nấu từ chư tăng cũng chê từ trường hai đứa đó xấu và có người ăn xong về thì nôn mửa và bảo ăn xong thấy yếu xỉu cả người đi... thì không nhẽ tôi nói NGOA? Người nào cũng có Phật tính nhưng Phật tính của hai đứa đó nó trốn hơn bị kỹ, he he.. Bạn nào có đủ công lực mau tới giúp sức kéo ông Phật trong hai đứa ra làm việc cho bá tánh được nhờ với... Trong đời tớ ... cho tới già tớ tổng kết tớ chỉ được cái nết quí nhất là có khả năng kham nhẫn sống cạnh được những người ở cõi dưới thấp đi lên và sự kham nhẫn của tớ đã thành tựu... he he, kham nhẫn được những chuyện không ai có thể kham nhẫn nổi, ha ha... Tớ thách đố tất cả mọi người có thể sống được như tớ với những người NHƯ thế để gây dựng Td cho tới ngày nay??? Hi hi, hôm qua, tự dưng có thêm mấy cô tiên và cậu tiên tới nhà, đúng lúc nhà tớ chưa bao giờ có đông người như vậy tới nghe và chia sẻ về Td, một sự kiện chấn động, tớ buông xuôi như là CHẾT RỒI, như là KHÔNG CÓ TRÂM và mọi thứ cứ tuần tự diễn ra suôn sẻ... thật là kỳ diệu TRÂM đã vào đứng trung tâm trong nhà bếp của TRÂM để nấu ăn cho bá tánh học tập, hoan hô TRÂM, thế là hết mọi sự phiền bực, vì mình mà làm thì ai sẽ hài lòng nhất? thứ nhất là mình hài lòng, tớ khám phá ra tớ rất thích nấu ăn và bây giờ tớ mới được thỏa lòng mong ước, thứ hai ai cũng KHOÁI quá nhé... tớ làm "như con điên" và thấy mọi người đều hạnh phúc vô biên... XƯA vừa phải làm "ông Ohsawa" và vừa phải làm bà LIMA, nay thì vẫn phải đứng ở giữa, cô đơn một mình giữa hai chiến tuyến: coi sóc cửa hàng trả lời tư vấn và phụ trách nấu ăn.... luôn phải làm một lúc mấy chục việc liền... đôi khi cảm thấy mình là loại người không giống ai... và tin chắc là được chư thiên vô cùng yêu mến, hộ độ... he he...ân ái biệt ly oán thù gặp gỡ đúng nhé ... Đức Phật đã nói chỉ có là ĐÚNG, và cuộc đời tớ mỗi ngày mỗi tiến tới chỗ tốt đẹp và nhiều may mắn hơn... Đôi khi Ngọc phải hét lên giằng nhau với khách: trả mẹ Trâm đây... khách thường hay vây quanh mình như là âm hút dương, ha ha... -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 21st June 2025 - 07:17 AM |