![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết: 377 Gia nhập vào: 6-April 10 Thành viên thứ.: 11,098 ![]() |
Suy ngẫm :
Thấy biết như thật 1, Cách đây chừng dăm bảy năm, có một bạn rất trẻ đến gặp tôi và mang theo một cuốn sách do chúng tôi xuất bản và nói rằng cuốn sách này dở. (Hồi đó, công ty mới thành lập và chúng tôi, những người lính mới trong nghành xuất bản rất tự hào về những ấn phẩm của mình). Tôi hơi nóng mặt và định mắng cho cậu sinh viên trẻ kia 1 trận, hoặc ít nhất là tranh luận với cậu ta. Bởi trong lòng, tôi đang nghĩ rằng cậu ấy chê công ty tôi và chê cá nhân tôi.May thay, tự nhiên tôi khựng lại, giật mình. Thứ nhất, cậu ta chê cuốn sách này chứ đâu có chê cá nhân tôi. Thứ 2, cậu ta chê cuốn sách chứ không hề chê công ty của chúng tôi. Thứ 3, cậu ta chê cuốn sách cụ thể này chứ đâu có chê tất cả sách do chúng tôi xuất bản. Ấy vậy mà tôi đã vơ hết vào mình, để rồi xuýt thì sân hận nổi lên. Tôi ngồi bình tĩnh nghe cậu sinh viên trẻ “chê”. Tôi nghe chăm chú để ghi nhận và sửa. Thực ra đây cũng là một buổi học miễn phí rất hữu ích bởi khi mở ra công ty sách, hiểu biết của tôi về xuất bản là con số không tròn trĩnh. Tôi ngồi lại một mình và nghĩ: ôi cái tôi của mình to quá. Mình cứ nghĩ tôi phải thế này, phải thế kia. Rằng đây là công ty của tôi, rằng công ty của tôi thì phải tốt, phải tuyệt. Ôi, chính của tôi và tôi là 2 từ chết người gây bao phiền não cho tôi. Và chúng ta. Sau này, cậu sinh viên kia thành học trò yêu quý hàng đầu của tôi. 2, Cách đây vài tuần tôi có hướng dẫn lớp thiền 2 ngày cho mấy chục anh chị em doanh nhân, trí thức. Câu chuyện của chị Trâm, một cô giáo dạy toán, trong giờ thiền sẻ chia làm tôi giật mình. Bữa nọ, cô Trâm ra đầu bài để các học trò giải. Sau đó cô đưa ra cách giải bài toán. Tự nhiên có 1 em học sinh thốt lên “cách giải của cô giở ẹc” Cô giáo Trâm nóng mặt. Nếu là ngày xưa, khi chưa học thiền, thì cô Trâm ngay lập tức kết luận là học trò vô lễ và có thể kỷ luật em. Thậm chí có thể mời phụ huynh đến hoặc đưa lên gặp thầy hiệu trưởng. May thay, cô giáo Trâm nhận ra rằng, bạn này chê lời giải của cô chứ đâu có chê cô. Và cô bình tĩnh quay về với hơi thở. Sau đó, hỏi ra mới biết em cũng không có lời giải nào khác. Hôm đó là thứ 6. Thứ 2 đầu tuần, cô Trâm lên lớp và thấy 1 bó hoa rất đẹp để trên bàn, kèm theo lời chúc và tặng cô. Hóa ra đó là món quà quý giá của chính cậu học trò kia. Chánh niệm là thấy biết như thật. Chúng ta hay bị tưởng. Do tưởng nên ta nhận định sai về 1 câu chuyện, 1 con người, một sự việc. Nếu chúng ta biết dừng lại, thở vài hơi, nhìn nhận lại sự việc như thật, như nó là. Khi đó ta thấy rất thú vị. Chúng ta thấy ngay bản chất thật và ta rất bình an. Chánh niệm là không phán xét. Là ta ghi nhận tất cả. Như thật. Như nó là. Yếu tố đầu tiên của thiền là buông xả. Buông xả là BUÔNG THÁI ĐỘ PHÁN XÉT, TÌM CẦU của bản ngã ảo tưởng chứ không phải buông trạng thái đang là nơi thân, nơi tâm, nơi các sự việc đang diễn ra. Thấy biết như thật giúp ta có hạnh phúc có bình an và đưa ta đến giác ngộ và giải thoát sớm nhất. Trong tâm tôi vọng lên mấy lời thơ sau: Buông xuống đi, hãy buông xuống đi Cái TÔI ảo tưởng - có là chi Bình an và theo dõi hơi thở Phán xét ích chi, tìm cầu làm gì! ( Sưu tầm ) |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() Bạn của mọi người ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 20,068 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 ![]() |
Hôm nay mình cảm thấy rất hạnh phúc vì mọi thứ, mình tri ân tất cả nhất là 2 mặt giặc - hai cô tiên già mất nết đi khỏi nhà mình làm cho mình mỗi tuần ít nhất có thể sáng tác ra vài món ăn ngon tuyệt vời và cảm giác về phúc lạc và an vui luôn luôn xảy ra ngày một nhiều hơn trước nhiều lần... he he...
Nhiều món ăn mới tới mức không kịp đặt tên là nhiều niềm vui mới trọn vẹn ... một niềm hạnh phúc vô biên ... tới mức mình phải niệm "vui vui, an vui, hạnh phúc, phúc lạc..." để KHỎI đắm chìm vào các trạng thái huyễn mộng của tâm... he he... Mỗi mỗi đều là PHÁP BẢO, đừng có phán xét các bạn ơi, bởi vì các phán xét cũng chỉ là phán xét, một thằng ăn trộm của bạn cái laptop cũng chỉ là thằng ăn trộm laptop, rán đi làm để có tiền mua cái mới và quán tưởng mọi sự đều huyễn hết đi cho nó lành nha... Ở trong chăn mới biết chăn có giận, đôi khi ta thương xót ai đó và không hề biết người đó vừa khinh mình và thương xót cho sự ngẩn ngơ của mình... he he... Bạn có là cá đâu mà biết cá vui, khi bạn vượt qua kỳ thi này thì kỳ thi khác lại tới... Hai mặt giặc nó nói với khách: nó có hết những thứ mà cửa hàng tại gia nhà tôi CÓ, chỉ thiếu có mỗi thực phẩm chức năng???? Nó ăn nói như thế đấy, cuộc sống thì biến dịch từng ngày: nhà tôi nhiều thứ tuyệt vời đã phát sinh và một số thứ tôi sẽ không bán nữa, mà chúng vẫn VỌNG TƯỞNG nhà tôi như ngày chúng nó còn ở làm.... he he... thật là tội nghiệp: NÓ LẤY những thứ hàng hóa trong nhà tôi làm ĐÍCH trong cuộc đời của chúng nó? vì sao? vì chúng nó cho ĐÓ LÀ GIÁ trị của con người? ôi trời ơi, sao chúng không học được CÁI ĐỨC trong nghề? cái lõi của mọi lõi? chánh niệm về các trạng thái TÂM, ha ha... có ĐỨA còn bắt chước nhà tôi tới MỨC: cũng kiếm bằng được mấy cái khăn tắm siêu sạch về bán và bán còn rẻ hơn nhà tôi, he he... vui thật, nhớ ngày còn đi dạy học, tôi tết tóc đuôi sam, cuối năm thấy mấy cô học sinh cũng bắt chước tết đuôi sam như cô giáo... sao tôi đi sang MIẾN tu tập mà chưa có nhiều đứa theo đi nhỉ? he he, tôi phải tinh tấn tu tập để cho những đứa có duyên chúng nó được cộng sóng đi tu theo tôi... đó mới là ĐÍCH của tôi: tự giác, giác tha và tiến tới giác hạnh viên mãn... cửa hàng nhà tôi chỉ là trò chơi của tôi nó chỉ là phương tiện để tôi thực hành tâm linh... chỉ là phương tiện để dẫn dắt những người có duyên với Đức Phật có được con đường giải thoát bắt đầu từ ĂN gì? ăn đúng, sẽ suy nghĩ đúng và hành động đúng... Nhà tôi hiện có 3 cô tiên đang thực hành tu tập ngay trong công việc và mọi sự đều hanh thông... không chướng ngại, tôi ngày càng thích bán hàng, thích tất cả mọi thứ mà trước tôi ngần ngại và không thích: tư vấn, nấu ăn, dạy nấu ăn... và vui với mẹ già và cô con gái cưng... lúc nào thích thì nhảy Kundalini ngay nhà mình... ưỡn ẹo... còn gì để có thể không thích? khi tất cả mọi thứ chỉ là như thế và đang là như thế? về mọi phương diện ngày ta càng tiến tới chỗ tốt đẹp và nhiều may mắn hơn... hoan hô Trâm, tinh tấn lên nhé: ta biết ta không thích đánh đàn vì đau tay và phải vượt qua những thói quen xấu, ta cũng không thích tọa thiền lắm và ta cứ húc đầu vào hai đứa đó: phải đánh đàn nhiều lên cho vượt khỏi sự không thích và phải ngồi tọa thiền nhiều hơn để vượt qua cái sự lười, ha ha, chỉ có ta biết ta đang không thích gì mà thôi... tiếng đàn của ta là một sự hành xác và chỉ có ta mới có thể thực hành tập đàn ghi ta kiểu như thế ... ta đem thiền vào việc học đàn, khó chỗ nào ta húc vào chỗ đó... ha ha... Cầu cho tất cả chúng sinh thôi hận thù nhau để biết yêu thương nhau nhiều hơn, biết giúp đỡ nhau nhiều hơn, cầu cho tất cả mọi người đều sống trong hạnh phúc: về đủ mọi phương diện càng ngày ta càng tiến tới chỗ tốt đẹp và nhiều may mắn hơn... Những người hạnh phúc và thông minh không bao giờ hành xử như tụi tồi đểu... khổ thân, chỉ có những đứa ngu mới như vậy... hai đứa em tôi cũng vậy một em ruột và một em dâu, 3 tháng trời tôi nói đi nói lại và nó luôn bảo: vâng em đã làm rồi và không phải lo, vẫn thực hành những điều tôi nói... tôi phàn nàn với mẹ tôi về điều đó, một ngày mẹ tôi bỗng nhận ra điều mà tôi hay phàn nàn... hình như lúc đó bà mới để tâm tới những phiền não của tôi... bà bảo chuyện này dễ ẹc, và bà cầm tờ giấy và cái bút đi sang nhà em trai tôi... hôm sau nó BIẾT một thứ mặt hàng mà nó đóng gói xong nó để ở nhà nó không mang sang cho tôi bán, hàng hết 2 tháng mà KHÔNG CÓ ai nhớ và BIẾT???? he he... tôi thì cứ linh cảm, trực giác rằng có một điều gì đó mà tôi chỉ nói: chúng mày đóng hàng thì BIẾT RÕ những thứ gì chúng mày làm và thấy bên này hết thì mang sang, chỉ có như thế mà hai đứa không hề làm được sau 3-4 tháng! mà chỉ đóng có khoảng 10 mặt hàng... mẹ tôi sang và bà yêu cầu thống kê những thứ hàng hóa mà tụi em tôi nó đóng gói... chỉ có đơn giản như thế, mà cái đầu của chúng nó cũng không biết làm việc.... có nhiều người năng lượng chỉ lan ra hai cánh tay và nó không CHỊU đi lên mắt và não, cho nên có mắt như mù, không biết quan sát, và có não thì não bất động, không "động não" ... he he... Đấy, thức ăn mì chính và thịt cá hóa chất đã làm cho con người tha hóa tới mức như thế đấy... mẹ tôi khá thông minh, tới mức tôi chưa thấy có ai cộng tác làm Td với tôi mà nhanh trí được như bà... bà lão 82 tuổi mà còn nhanh nhẹn và thông minh như thế... may tôi có được người mẹ còn minh mẫn và cô con gái ăn cưng... khá thông minh... nếu không.. .giữa một biển người ngơ ngẩn ngạo mạn sao mà sống sót được... cộng với 3 cô tiên đang làm việc ở nhà tôi.. họ đã thoát được những bỡ ngỡ ban đầu và mau chóng hội nhập vào công cuộc SỐNG VUI là chính... mọi cái không còn quan trọng lắm nữa rồi... Nhưng mà bạn đừng tin, hãy đừng vội tin ... đây là điều mà tiên sinh Ohsawa cũng khuyên và ĐỨC PHẬT cũng khuyên chớ vội tin... vì tôi tin hai mặt giặc ít nhiều nên tôi mới phiền não, nếu tôi là người KHÔNG TIN, tôi đâu có bực mình khi phát hiện người sống cạnh mình là những người kinh khủng tới mức như thế? mẹ tôi bảo: cẩn thận sẽ còn kinh khủng nhiều hơn nữa, chuẩn bị tinh thần!!!!!!! Ha ha... trong đời tôi có hai quãng đời mà tôi hạnh phúc nhất: quãng làm cô giáo toán cấp 3, và quãng sang tu ở Miến... và nay là quãng cuối vô cùng hạnh phúc vì vẫn được làm cô giáo cả hai lĩnh vực và được sống giữa những người cùng lý tưởng và thanh bai... Thời gian đầu làm Td vừa vui vừa khổ đế và quãng vừa qua là những quãng vất vả nhất trong đời... mỗi ngày có khi phải từ chối tới mấy người tới ĐÒI mua đồ nhà tôi về BÁN... tôi bảo: tôi không phải học KINH TẾ ra, không phải học NGOẠI THƯƠNG ra, và không phải học THƯƠNG MẠI ra... tôi là cô giáo nên tôi chỉ muốn quảng bá Td chứ không muốn kinh doanh Td, tôi chỉ làm để cho nó giải phóng bớt năng lượng đi mà thôi, chỉ là để có thêm kinh nghiệm có thêm trải nghiệm để khám phá cuộc sống... tôi không chuẩn bị để có nhiều hàng bán ra cho các đại lý muốn HỌC tập gì ở nhà tôi cả... Tôi MUỐN phụ nữ trở về nhà, làm việc nhà mà lại RA TIỀN ... không phải đi thuê nhà như hai con mặt giặc đau khổ hợm hĩnh đi lao đầu vào kiếm tiền tới mức để mất hết nhân phẩm của con người... Tôi KHÔNG NGỜ những thứ tôi làm trong đời đều có người MUỐN bắt chước tới MỨC ĐỘ như thế??? Con người không có đủ khả năng để sáng tạo... khổ thật....cứ phải đi bắt chước... -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 21st June 2025 - 07:02 AM |