Chuyện cười Trâm gặp |
Chuyện cười Trâm gặp |
Apr 19 2009, 03:13 PM
Bài viết
#1
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,314 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Còn trẻ con thì bị bố mẹ bồng ẵm,
lớn chút nữa thì thầy cô và bố mẹ quản lý Lớn thêm thì nhà trường và bố mẹ Lớn nữa đi làm thì cơ quan quản lý, tiền bạc chi phối toàn bộ đời sống... lập gia đình thì bị vợ chồng con cái quản lý và cả công việc quản lý Già thì bị vợ con cháu chắt quản lý... Chưa kể việc tang ma và cưởi hỏi cùng bệnh tật của cả một đống người thân: nội ngoại... he he Tóm lại một vòng tơ nhện quấn quí lít nhít không có đường ra khỏi... Làm thế nào để trở nên ung dung tự tại giữa bao nhiêu ràng buộc ở đời? Và có được sự tự do thực sự? -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Aug 2 2015, 09:19 PM
Bài viết
#2
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,314 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Sáng: thấy mèo lại ị vào cái thảm chùi chân ngoài cửa; tôi thấy bóng Ngọc đi xuống nhà, buột miệng, tôi "nói theo cái ý vừa nảy ra trong tâm":
Ngọc đừng bế mèo và ôm ấp nó nữa nhé, kẻo các tính xấu của con nó lại lây hết sang cho con mèo...! ý tưởng đột ngột này và cách ăn nói của tôi làm cho CHÍNH TÔI? cười rũ rượi cả người, tôi nói thế với mẹ của tôi, bà cũng cười không ngậm miệng lại được... Và được đà tôi kể cho mấy người nữa nghe, hầu như ai cũng phá lên cười vì ý kiến quá bất ngờ! Mọi người hỏi: nói thế Ngọc nó thế nào? a nó chả cười tí gì, chỉ có cô cười rũ cả người ra thôi, cười ngặt nghẽo... Lát sau Ngọc từ toilet đi ra "mắng mẹ", hình như mắt nó còn đỏ hoe? và nó bảo: mẹ cười nhả nhớt... mẹ hay thay đổi ý kiến, tôi trả lời: thay đổi ý kiến cho nó đỡ khổ đế í mà... tôi định cho Ngọc mua mèo sau khi tôi vừa cho đi con mèo vì nhà có 2 con và 1 con gần đây đổ đốn ra hay ị lung tung dưới tầng 1 mà nó không nhớ toilet của nó? hay là do ăn thức ăn công nghiệp nên nó lú sớm? Tôi còn "đùa dai" mãi: một đứa nằm xấp đi chơi với đứa 4 chân! và tôi lại cười tiếp... gần đây đôi khi những ý tưởng nhảy vọt trong đầu và miệng tôi ăn nói những thứ làm cho mọi người cười rũ ra và tôi thì lại cười theo họ...? hình như cuộc đời tôi nó cực bĩ nó hoá hài? may mà nó không bị dại???!!!! Mà hình như ngày nào không có lời ăn tiếng nói theo "kiểu cách mới" hay là không có cái gì sáng tạo thì dường như là tôi không còn đang sống???? Và tôi chỉ khoái nói về Đức Phật, giáo Pháp và pp thực dưỡng Ohsawa với âm và dương và sự kỳ diệu của tạo hoá! Hôm nay Ngọc không biết đùa và cũng không biết cười?! he he... Con cái nó là nỗi đau và là phần thưởng của tồn tại hay là lỗi tại ta? Hạnh phúc nhất của đời tôi xét về khía cạnh thế tục là có một đứa con gái thông minh hơn mình! chẳng những sướng sao! Thật là hạnh phúc khi chung quanh có những người giỏi hơn ta! -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 26th September 2024 - 05:47 PM |