![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Bạn của mọi người ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 20,057 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 ![]() |
Biết tu khi ăn mau đắc đạo nhất Đối với thiền sư Acharn Mun – Ajahn Mun (đọc là Achan Măn), hoặc Acariya Mun - một vị thiền sư nổi tiếng nhất Thái Lan là thầy của thiền sư nổi tiếng thế giới: Ajahn Chah với quyển “mặt hồ tĩnh lặng” đã in ở Việt Nam, cũng được các bậc thầy huyền môn dạy đạo trong khi công phu thiền định về vấn đề ẩm thực, trích trong quyển tiểu sử của ngài như sau: trang 47 quyển "Phra Acharn Mun" chương Thời Pháp của chư vị đệ tử A la hán: “Trong khi độ thực (ăn) luôn luôn quan niệm bản chất (ô trược) của thức ăn. Không bao giờ để cho hương vị của thức ăn trở thành độc dược đầu độc tâm mình. Cơ thể có được chất dinh dưỡng của vật thực bồi bổ sức khoẻ sau khi ta nuốt vào, mà không có quán niệm thì trong lúc ấy tâm bị cướp đi phần tiến bộ, do bởi hương vị ngon ngọt ấy. Đó là cắt đứt tiến bộ của mình bằng cách nuôi dưỡng thân mà làm hại tâm. Tất cả những điều ấy xảy ra vì thiếu niệm. Trong tất cả những dưỡng nuôi trên thế gian, dưỡng nuôi tâm là tối thượng. Tâm là một kho tàng vô giá, tâm được dưỡng nuôi đầy đủ là một cái tâm kiên cố vững chắc trong Giáo Pháp.” Tôi rất lưu ý chi tiết ngài được dạy trực tiếp từ trong khi đang thiền, kinh nghiệm này tôi cũng trải qua nên rất nhớ đoạn này khi đọc về ngài. Khi đạt được công phu sâu và các đan điền thượng cách đỉnh đầu mấy cm mở ra, bạn có thể được dạy trực tiếp từ các vị thầy tâm linh vô hình ở những cảnh giới cao. Theo như quyển “Bàn tay ánh sáng” của bà Barbara Ann, chúng ta luôn có vài vị thầy vô hình và những bị thầy hữu hình hỗ trợ cho sự tiến hóa tâm linh của mỗi người, Phật giáo nguyên thủy gọi là chư thiên hộ trì Chánh Pháp, chư thiên hộ trì người hành Pháp, Pháp hộ trì người hành Pháp. Có những người trước khi ăn thì còn thấy nét thánh thiện mà sau khi ăn xong một bữa ăn nom đã thành ra kẻ phàm phu tục tử… Nói như vậy không phải để chúng ta tìm thức ăn dở để ăn, không phải nấu món ăn hổ lốn để nuốt... chúng ta phải trở nên nhạy cảm và không bị đắm nhiễm vào ngon và dở để tiến tu, để biết cách tu khi ăn, đây mới là mục đích tối hậu của chúng ta: trực nhận chân lý xuyên qua ngon và dở... chỉ bằng cách phản ứng với thức ăn Thực dưỡng chúng ta có thể biết được sự phát triển tâm linh thực sự của thiên hạ, dầu người đó là ai! Tôi thấy các vị thiền sư ăn gì các ngài cũng tiếp nhận với thái độ nhẹ như không??? đó là do tâm các ngài rất vững chắc trong dukkha, anatta, anicca ... có vị thiền sư hỏi chúng tôi: ăn gạo lứt thì có hết dukkha không? tất nhiên là không! dầu chúng ta thoát được đại dịch này, may mắn thoát được bệnh tật và khổ nạn tai nạn lần này và lần kia... nhưng chúng ta không thoát được dukkha - bất toại nguyện... vì thế giáo Pháp cao quí chính xác của Đức Phật mới là cái ta cần trau dồi. Cũng không cần quan tâm sự cân bằng nhiều quá, nên ưu tiên cho trí tuệ, khi có trí tuệ sự cân bằng sẽ xảy ra. Tiên sinh Ohsawa cũng có nói: phương pháp của tôi cân bằng với phương pháp thiền, là ý nghĩa này. -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() Bạn của mọi người ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 20,057 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 ![]() |
Trích tiếp:
Người tu hành cần luôn chú tâm với niệm và tuệ để canh chừng quá trình ăn mỗi khi ăn, nhờ vậy tâm có thể quen với việc kiểm tra và kiểm soát bản thân trong nhiều tình huống khác nhau khi đứng, đi, ngồi, nằm, ăn và tất cả các hoạt động khác, kể cả các hoạt động quanh chùa như khi quét sân… Đó là những yếu tố chính trong công việc tu hành của họ. Vì nếu không có niệm và tuệ trong tâm, làm gì thì họ cũng chỉ thành những con rối đang diễn mà đối với chúng việc làm của họ không có nghĩa lý gì – vì họ không nhận biết được bản thân. Sau khi ăn, cần rửa và lau khô bình bát. Nếu có nắng phải phơi một lúc trước khi cất vào đúng chỗ. Sau đó họ quay sang các việc như thiền đi, thiền ngồi, hay các việc khác. Sau khi ăn, thường đi thiền tốt hơn ngồi thiền, vì hoạt động này giúp thoát khỏi được trạng thái buồn ngủ tốt hơn các phương pháp khác. Nhưng ngày nào nhịn ăn, có thể hành thiền bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ tư thế nào mà ít khi bị buồn ngủ. Vì vậy, những ai hợp với cách tu tập này, thường thích nhịn ăn một ngày, có khi 2 hay 3 ngày, có khi đến 19020 ngày hay cả tháng, nhiều vị hoàn toàn không ăn mà chỉ uống nước. Tuy vậy sau khi nhịn ăn vài ngày, đa số mọi người cũng uống một ít ovaltin (nếu có), đủ cho cơ thể khỏi yếu. Họ không uống hàng ngày, mà chỉ những ngày họ thấy rất mệt và yếu. Thời ngài Ajaan Mun làm thầy, không hề có thắc mắc về sữa, ovaltin, đường trắng, ca cao, cà phê hay những thứ tương tự như thế… thời đó khác bây giờ, giờ thì cái gì cũng nhiều đến mức đã thành dư thừa hơn là đói kém và thiếu thốn. Có lẽ vì thế mà các Tỳ kheo hành thiền Khổ hạnh thấy rất khó có thể theo con đường của ngài Ajaan Mun. Họ than phiền công khai rằng tâm không thể gom tụ và định tĩnh được. Nó luôn bấn loạn. Tâm như vậy vào mọi lúc và gần như mọi nơi. Nhưng thực ra, làm sao có thể trông đợi nó an tĩnh được (và ở đây, xin độc giả thứ lỗi khi tôi viết xuống đây sự thật của vấn đề); vì buổi sáng họ đi khất thực và quay về với bình bát đầy thức ăn mặn và ngọt, thỉnh thoảng còn xách thêm cả tô thức ăn dư, khi quay về hội trường, đồ đựng thức ăn được xếp thành nhiều hàng. Nhưng không có cách gì để tránh nhận được vật thực – vì toàn các tín chủ muốn tạo phước báu bằng các việc thiện và họ đã cố gắng đến từ khắp mọi nơi xa gần để xin phước báu từ các Tỳ kheo Hành thiền Khổ hạnh với những nụ cười và nét mặt hân hoan. Dù có dâng cúng nhiều bao nhiêu đi chẳng nữa, họ cũng ngại ngần gì nhờ sức mạnh của đức tin dẫn đường cho mọi cố gắng. (nguyên nhân do thức ăn, NT) Thế là đủ phiền toái lắm rồi, nhưng đến buổi trưa, hay buổi chiều tối, lại có nước đá, nước cam, nước ngọt, ca cao, cà phê, nước mía, đường, cái gì cũng nhiều đến mức không sao dùng hết được, chỉ còn cách đầu hàng – chìm nghỉm với nhau! Do vậy, vị Tỳ kheo Khổ hạnh đó rất giầu nhưng hành thiền không ra sao. Họ lờ đờ và mệt mỏi, như con thuyền bị chất nặng chỉ chực chìm mà còn chưa rời bến. Do vậy những ai nhắm vào “bến bờ” Niết Bàn thường rất cẩn thận, cảnh giác và nghiêm ngặt với bản thân mình và không chỉ nghĩ đến cái miệng và dạ dày của mình, hay việc đó khó khăn và vất vả đến thế nào, vì họ quyết tâm chiến đấu chống lại những chướng ngại trên đường tu tập. Họ không thể bất cẩn với các việc, hay với thức ăn, tứ vật dụng và các vật khác mà họ được dâng cúng. Kể cả khi có nhiều họ cũng chỉ nhận ít thôi, biết lượng thế nào là đủ. -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 17th June 2025 - 09:55 AM |