IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> Cấp cứu bệnh nhân tai biến mạch máu não?, Biết người biết mình
Diệu Minh
bài Nov 4 2008, 08:00 AM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,239
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Biết tin tức bên ngoài bạn mới thấy ngành Thực dưỡng đã và đang phải đương đầu với những người đã bị tai biến mạch mãu não rồi, đã bị bệnh viện trả về rồi,v.v.. ... họ mới chịu theo Td và có khi còn nghi ngờ và người nhà không ủng hộ nữa... có thấy được bức tranh toàn cục về đời sống bạn mới biết tự mình làm việc gì đáng làm nhất trong một kiếp sống, trong thân người....
Sau đây là tin mới nhận được:

Bạn chỉ tốn vài phút để đọc mấy điều đơn giản dưới đây, mà có thể cứu được mạng người. Khi bạn gặp người bị tai biến mạnh máu não thì bạn phải làm những điều dưới đây nếu muốn cứu sống họ: 1. KHÔNG ĐƯỢC DI CHUYỂN NẠN NHÂN,bất kể họ đang bị nạn ở đâu 2. Lấy 1 cái kim đã được hơ nóng 3. Chích kim vào 10 đầu ngón tay cho đến khi có máu rỉ ra (không chảy thỉ nặn ra cho đến khi chảy thì thôi) 4. Nếu mồm bệnh nhân bị méo thì nắm 2 lỗ tai bệnh nhân kéo mạnh sau đó lấy kim chích vào 2 dái tai 5. Sau vài phút bệnh nhân sẽ tỉnh lại , sau đó hãy đưa bênh nhân tới bệnh.

Tại sao chúng lại để mọi người quanh ta bệnh tới mức đó mới bảo nhau, học nhau cách cứu chữa?
Đó có phải là tâm từ thật không?

Và tới bệnh viện thì bệnh viện có chữa lành tận gốc bệnh này được không?

Tuy nhiên kiến thức này cũng tốt cho tất cả vì xã hội ta đã và đang ngày càng có nhiều người bị căn bệnh vô minh do mê ăn này mà ra... bệnh này không bao giờ xuất hiện ở những người nông dân ăn uống đạm bạc sống xa các đô thị.

Có chú bạn đạo tên là Lân - giáo viên toán trường kinh tế.

Chú thấy bố tôi cứ "cắm đầu" chữa cho mấy người ung thư bị bệnh viện trả về, chú bảo kệ cho họ mất cái thân này lại có cái thân khác tốt hơn... giống như cái xe đã quá xập xệ tệ hại... thì thay cái xe khác mới...

Thầy tôi thấy thiền sinh trình Pháp kể là tức ngực quá và sợ chết ngay trong khi đang hành thiền ở trường thiền, thầy bảo chết ở đây được làm chư thiên, thiền sinh hết cách chỉ còn biết chấp nhận cơn đau và nó đã đi khỏi...

Có lần tôi giận dỗi nhà thơ Vương Từ và bảo: em muốn chết, nhà thơ bảo: đợi khi ra Hà Nội hãy chết, đừng chết ở đây làm cho anh phải tốn tiền mang xác em ra Hà Nội.

Nhớ lần khác từ những năm 1986, gặp anh Ngô Ánh Tuyết, tôi kể là tôi buồn khổ.. anh Tuyết bỗng vui sướng quá cười phá lên thích thú... lạ quá tôi quên hết nỗi buồn và nó đã tan biến đi ngay.

Ngày tôi tu ở chùa Nguyên Thuỷ tháng 5 - 2007, thấy tôi buồn bực không biết xả đi đâu và loay hoay với chùm nội kết khi ở chùa đó và không biết phải làm sao... cứ duy trì chánh niệm ngó cái khối nội kết đó mà không hề hay biết.... thầy Su Phan thiền sư có thần thông thấy thế từ xa và thày bảo là: có những tình huống tưởng chừng không thể vượt qua, lúc đó chúng ta phải xử dụng trí tuệ để giải quyết lèo lái... thầy lấy tay ra dấu như là khâu kim... thế là toàn bộ cục nội kết tan biết trong phút giây người tôi nhẹ bỗng và muốn mời cục buồn bực trĩu nặng tâm tư đó cũng không thấy nó hiện ra nữa.

Như vậy bệnh tật và khốn khó cũng có giá trị, chí ít nó làm cho ta thấy được ai là người sáng suốt hơn ta... bệnh chỉ đến với kẻ tham sân si và những nghiệp quá khứ, khi có thân người.

Thầy tôi bảo tại sao lại đau chân?
Câu trả lời của thầy thì tôi biết rồi, còn bạn?


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 24th July 2025 - 12:09 AM