Phiên bản in ấn của chủ đề

Nháy vào đây để xem chủ đề theo đúng định dạng gốc

Thực Dưỡng _ Lời hay ý đẹp _ MẦM SỐNG TRONG CÕI UNG THƯ

Gửi bởi: huynhdoan2000 Dec 10 2008, 07:42 AM

MẦM SỐNG TRONG CÕI UNG THƯ
Tác giả Chân Phương (tức là Ngô Ánh Tuyết)
Vô bệnh đệ nhất lợi/ Tri túc đệ nhất phú(1). Hai câu đối ghi lời Phật dạy rạng ngời trong căn nhà cổ kính. Người thiếu phụ dáng hình héo hon tàn tạ, giương đôi mắt thẫn thờ cố lắng nghe lời giảng của thầy… Bị ung thư giai đoạn cuối, chạy chữa đủ phương không bớt, chồng gần như bỏ rơi; trong cơn vô vọng thấy có người ăn chay trị bệnh hiệu quả, chị nhờ người dẫn tới một vị thầy ở tận quê xa… Cảnh, người, cách sống và cả phương pháp trị liệu ở đây gợi lại một thuở xưa chân chất hồn nhiên, như một cõi trú yên bình ngoài vòng tục lụy. Người thiếu phụ ấy đã nhập dòng trở về nguồn cội, ăn “gạo lứt muối mè” và hồi sinh với thân tâm tốt tươi vốn có…
Chuyện phim… Vâng, đó là phim “Mầm sống” của đạo diễn Phan Hoàng trình chiếu trên màn ảnh nhỏ kênh HTV7 và HTV9. Đối với giới làm và xem phim, đó là một đề tài mới mẽ; nhưng với Phan Hoàng thì dường như:
“Đi về tái ngộ Ohsawa(2)
Mưa nguồn từ thuở tuôn ra từ đầu…
Ký tên từ bấy nhiêu lâu
Tên là không tuổi vui sầu tiếp nhau”(3)
Tái ngộ, bởi chính anh cũng từng lìa xa quê nhà nguồn cội, qua cầu tử sinh rồi lộ ngược dòng đời trở lại, và phim là nơi tỏ bày chứng nghiệm; ở đó hiển hiện cố nhân chỉ lối qua bản sao vai nữ. Cảnh đời của nhân vật này dựa theo chuyện thật của một cô giáo ở TP. Hồ Chí Minh (Cô đã thoát bệnh ung thư đến nay hơn 15 năm); và trong suốt thời gian biên soạn kịch bản, thực hiện bộ phim hơn hai năm trời, anh đã ăn “gạo lứt muối mè” ròng rã. Có lần sau buổi quay phim, anh vào hiên chùa ngồi nghỉ, lấy cơm ra nhai, vị sư trụ trì bước ra trông thấy khen anh chọn được con đường đúng đắn và khuyến khích tinh thần kiên trì.
“Gạo lứt muối mè” chẳng qua là một phương tiện để “tu”, để “sửa”, bắt đầu từ cái miệng. Miệng không chỉ là nơi phát ra lời nói, mà còn tiếp nhận thức ăn; do đó, miệng có thể dẫn tới bệnh tật khổ sầu, nhưng cũng có thể tạo ra khỏe vui lành mạnh. Đức Phật có dạy một trong những điều kiện dứt bỏ khổ đau là: “tri túc trong vật thực” (biết ăn vừa đủ)(4), “Khi thọ lãnh vật ăn uống nên xem như dùng thuốc, dù ngon dù dở chớ sinh lòng thêm bớt, miễn đủ nuôi thân để trừ bệnh đói khát… chứ không tham cầu mà hư hòng lòng lành, giống như người trí biết lường sức trâu mà chuyên chở, không bắt làm quá độ đến đổi kiệt lực sinh hại”(5).
Có người suốt đời tu nhân tích đức bỗng phát bệnh ung thư, cứ tưởng là do những yếu tố ngoại lai như vi rút, ô nhiễm môi trường,.v.v., hoặc là quả báo của “nghiệp tiền kiếp”, mà không biết là tự mình, là kết quả của “nghiệp hiện tại” do thiếu tri túc và tham cầu. Lời dạy của đức Phật tuy lâu nhưng không cũ mới đây sau một cuộc nghiên cứu hơn 10 năm về những cơn dịch bệnh đang hoành hành, trong bản báo cáo kết quả, Ủy ban đặc biệt về dinh dưỡng và nhu cầu của con người thuộc Quốc Hội Hoa Kỳ đã đưa ra nhận định “Việc tiêu thụ quá mức nhựng thực phẩm giàu chất béo, đặc biệt là chất béo bão hòa, thực phẩm tinh chế xử lý hóa học, đường, muối tinh lọc và rượu đi kèm với sự phát triển của 6 đến 10 chứng bệnh giết người hàng đầu: bệnh tim, ung thư, huyết áp cao và tai biến mạch máu não, tiểu đường, xơ cứng động mạch, xơ gan… Ăn uống sai lầm cộng với lối sống buông thả của chúng ta đã trở thành vấn đề đáng quan tâm chính cho sức khỏe cộng đồng”.
Đã là con người ai cũng muốn sung sướng tấm thân; và khi kinh tế thịnh vượng, tiện nghi vật chất dồi dào, người ta dễ nuông theo lối sống xa hoa lợi dưỡng, dễ sinh lòng hãnh tiến tham cầu, tìm đủ món ngon trò lạ để thỏa mãn nỗi thèm, hoặc chứng tỏ đẳng cấp, để rồi cuối cùng mắc vào bệnh tật, lâm cảnh ung thư.
Ung thư không chỉ xảy ra nơi thể chất, mà cả trong tâm hồn. Ung thư thể chất tàn hoại cá nhân, nhưng ung thư tâm hồn có thể lây hại xã hội, nhất là đến giai đoan “di căn” lan tràn khắp chốn. Người chồng của cô giáo trong phim “Mầm sống” đã rơi vào cảnh đó.
Trên đường cầu tìm hạnh phúc, chạm gặp những cảnh lợi quyền rực rỡ, người ấy cho mình “hạnh ngộ” chân lý nên mải mê đuổi bám. Thế là bản thân khởi sự “đột biến”, các chủng tử ác tính nảy sinh làm tâm trí đảo điên, xúi giục vào đường đấu tranh lừa lọc, nhưng giai đoạn đầu bệnh tiềm ẩn lặng yên, tướng hình phơi phới, nên ung dung thẳng tiến. Dần dần bệnh di căn một vài triệu chứng đớn đau bắt đầu lộ diện: vợ gần chết, con gái suýt hư, băng nhóm khống chế, dư luận phẫn nộ; cứ cho là bên ngoài tác động; nên chạy quanh tìm phương đối trị; đến khi bệnh bộc phát, thân bại danh liệt, tội tù ám ảnh mới biết mình sa cõi ung thư khó bề cứu giải, lúc đó tướng hình tàn tạ, ăn ngủ không yên như sống trong địa ngục.
Cõi ung thư hiện tiền không giới hạn trong vòng người lớn tuổi, mà trãi rộng bao trùm cả giới trẻ. Tấm gương tiêu biểu trong phim “Mầm sống” là một cô học trò dễ thương mẫu mực choáng ngợp trước ánh sáng kim tiền, đã lao vào ngọn lửa phù hoa, để các chủng tử ác tính êm đềm đưa đẩy và cuối cùng thân xác rã rời, chỉ mong được chết cho thoát kiếp.
Tuy nhiên, trong cõi chết vẫn ẩn tàng mầm sống và giống như hạt giống vùi lấp dưới cát nòng sa mạc, chỉ cần một cơn mưa thuận hợp là đủ nẩy chồi phủ lên vùng đất chai cằn thảm hoa tươi đẹp. Mầm sống, những chủng tử thiện lành vốn có của những nhân vật trong phim đã nhờ thiện duyên mà bừng nở.
Dù sao, những mầm sống đó chưa bị thui chột; nếu không thì có tưới chăm cách mấy cũng không nứt mộng. Chỉ khi người ta biết tự lực quay mình hồi hướng thì mới có thể vượt qua bể khổ. Ăn gạo lứt muối mè cũng vậy, nếu người bệnh không chịu khó kiên trì, câu thúc thân, khầu, ý, tránh những cám dỗ thì không nào hiệu quả như đức Phật dạy:
“Chỉ có ta làm điều tội lỗi, chỉ có ta làm cho ta ô nhiễm;
Chỉ có ta tránh điều tội lỗi, chỉ có ta gội rửa cho ta.
Trong sạch hay ô nhiễm là tự nơi ta.
Không ai có thể làm cho người khác trở nên trong sạch hay ô nhiễm”(7)
“Phiền não tức bồ đề”;(6) trong sự bế tắc cùng cực, đôi khi người ta giật mình nhìn lại và tìm đến chốn giải thoát. Giáo sư Ohsawa có nói: “bệnh ung thư thật sự là đại ân nhân của nhân loại, vì chứng bệnh này kìm hãm tốc độ phát triển tai hại của nền văn minh hiện đại, cứu chúng ta thoát khỏi cảnh diệt vong do tư tưởng tôn sùng vật chất quá đáng đem lại, cái tư tưởng không biết đến Sự Sống và Trật Tự Vũ Trụ tức Pháp, Luật Thiên Nhiên”, chính bệnh ung thư giúp con người mở rộng tầm nhìn để thấy được nguyên nhân của bệnh cũng như những tai họa xảy đến cho mình; từ đó, người ta mới chịu khó nghĩ suy và tìm ra đầu mối dẫn tới một cuộc đời yên vui lành mạnh.
Chuyện phim nào cũng đến hồi kết thúc… Từ giã ông Thầy đưa vợ trở về, người chồng tươi cười hứa hẹn: “Tôi cũng phải ăn gạo lứt muối mè mới được”.

(1) (7) Ý từ kinh Pháp Cú.
(2) Ohsawa: tên người khởi xướng phương pháp gạo lứt muối mè (phương pháp thực dưỡng).
(3) Thơ Bùi Giáng.
(4) Kinh Sutta Nipàta.
(5) Kinh Phật Di Giáo.
(6) Kinh Pháp Bảo Đàn.
Source: Vanhoaphatgiao.com

Gửi bởi: DIEUHANG Dec 10 2008, 02:23 PM

Bài '' mầm sống trong cõi ung thư '' của Huynh doan hay đấy, tôi phải ghi vào sổ vàng câu nói của Đức Phật dạy: ''biết ăn vừa đủ''(4), “Khi thọ lãnh vật ăn uống nên xem như dùng thuốc, dù ngon dù dở chớ sinh lòng thêm bớt, miễn đủ nuôi thân để trừ bệnh đói khát… chứ không tham cầu mà hư hòng lòng lành, giống như người trí biết lường sức trâu mà chuyên chở, không bắt làm quá độ đến đổi kiệt lực sinh hại”(5). hãy luôn nhớ câu này hy vọng làm giảm phần nào tính tham ăn nhỉ. Cám ơn Huynh doan nhé!!

Gửi bởi: Diệu Minh Dec 11 2008, 07:12 AM

Muốn giảm tham ăn nhanh nhất là vào các trường thiền nguyên thủy ở các nước quốc giáo: không có mục ăn chiều mà thay vào đỏ đủ thứ tuyệt vời cho nên ăn uống chỉ là chuyện nhẹ.

Khi tâm thức hướng thượng và được ăn đầy đủ dinh dưỡng; nó sẽ không quậy phá bạn mà làm cho bạn yên ổn làm đủ thứ việc trên đời ...

Từ sau ngày đi Miến về: sáng thì xin mẹ cho ăn; trưa Hà và Huyền nấu cho ăn: có gì ăn nấy không đòi hỏi và bắt bẻ cầu kỳ... ăn dở càng mừng vì sẽ không thích ăn nhiều cho nên dạ dày cảm ơn!
Nếu đói hay có vấn đề thì nhá gạo rang: cảm thấy hương vị giải thoát - làm việc từ 6 giờ sáng tới 11 giờ đêm không thấy mệt mỏi và căng thẳng gì cả; chỉ hơi bực mình vì những người chung quanh hơi ngu lâu....thiếu khả năng quán xuyến đảm đang nhiều việc một lúc - đòi hỏi ai cũng như mình là một loại ngu nữa.

Hà hà...

Gửi bởi: huynhdoan2000 Dec 16 2008, 06:04 AM


Muốn giảm tham ăn nhanh nhất là vào các trường thiền nguyên thủy ở các nước quốc giáo: không có mục ăn chiều mà thay vào đỏ đủ thứ tuyệt vời cho nên ăn uống chỉ là chuyện nhẹ.

Chào sư phụ...
Vào các trường Thiền thì..."không kham nổi"...Lòng dục lẫy lừng, ngay cả câu niệm Phật còn không nhớ tới, có đâu để Tâm đến việc "ngồi 1 chỗ"??
Người tìm về với Đạo phải chăng là có duyên?
Đệ tử phát hiện ra điều nầy...
-- Đừng bao giờ ở trong nhà lâu...Kiếm chuyện đi ra vườn làm cỏ, hoặc đi ra chợ nghêu ngao, hoặc V.v...thì "ít" có nghĩ đến việc ăn uống...
-- Còn ở trong nhà hoài [như đệ tử đây]...lật bật thì cũng chui vào bếp...rồi lật bật cũng là...ăn!!
-- Sư phụ ôi,..."hình như" người theo Ohsawa là người...ham ăn nhất???Haha..lúc rày ăn cái gì cũng ngon, thấy cái gì cũng thèm [trừ thịt cá]..Khi xưa bị bệnh đau bao tử triền miên...thấy cơm mà phát chán! Khỏi bảo nhịn ăn cũng nhịn!!Từ ngày theo Ohsawa đến giờ...ăn tối ngày..lúc nào mấy thằng bạn lại chơi đều thấy đệ tử "độ" cơm cả![làm như đói khát từ kiếp nào!!]

Khi tâm thức hướng thượng và được ăn đầy đủ dinh dưỡng; nó sẽ không quậy phá bạn mà làm cho bạn yên ổn làm đủ thứ việc trên đời ...
Đệ tử cũng nghe nói đến "Thiền thực", ngồi Thiền khỏi ăn cơm...hãy khoan, để già rồi hẵn tính!! Chờ răng rụng hết rồi hãy Thiền thực...Bây giờ còn đang "sung"...có điều nó cứ "trở chứng" đau hoài...Nghĩ lại, đau răng cũng là có duyên "nhịn ăn"... Nó là thằng gác cổng bao tử đắc lực...Ăn nhiều, ăn Âm là...nó đau...

Từ sau ngày đi Miến về: sáng thì xin mẹ cho ăn; trưa Hà và Huyền nấu cho ăn: có gì ăn nấy không đòi hỏi và bắt bẻ cầu kỳ... ăn dở càng mừng vì sẽ không thích ăn nhiều cho nên dạ dày cảm ơn!
Sư phụ nói không thật rồi!! Người theo Ohsawa lâu năm như sư phụ làm gì có chuyện ăn dở? Đưa trái khổ qua còn sống...nhai trong họng cũng thấy ngon...Chẳng qua sư phụ muốn "tự kỷ ám thị" mình phải ăn ít lại..

Nếu đói hay có vấn đề thì nhá gạo rang: cảm thấy hương vị giải thoát - làm việc từ 6 giờ sáng tới 11 giờ đêm không thấy mệt mỏi và căng thẳng gì cả; chỉ hơi bực mình vì những người chung quanh hơi ngu lâu....thiếu khả năng quán xuyến đảm đang nhiều việc một lúc - Hà hà...
Răng cỏ yếu thấy gạo rang...chán lắm!! Đệ tử khoái cái gì mềm mục như bơ mè......ăn thấy "phê"...Chán nhất là củ cải dầm tương...nhai hoài không đứt...
đòi hỏi ai cũng như mình là một loại ngu nữa.
Sư phụ nói câu nầy đệ tử mừng đấy...
Sư phụ là sư phụ, còn đệ tử là đệ tử.Những cái thật tầm thường với sư phụ, nhưng lại là quan trọng với đệ tử.
Chúc sư phụ an lành....
.........................................................................

Cô Diệu Hằng ơi,
Bây giờ cô đang tiến gần đến "Đạo" rồi chăng? Thôi rồi, lại một người nữa...chán cảnh đời phù phiếm...muốn tìm về "Bản lai diện mục" của chính mình!!!
Đệ thì trước đây, lúc chưa ăn TD, bị bệnh [bao tử,cột sống]...trong đầu muốn đi tu cho rồi . Cõi đời thấy mà chán quá!! Sanh Lão Bệnh Tử...Rồi sau gần 11 tháng theo TD...tự nhiên lại "quay ngược 180 độ"...lại thấy "sung mãn" nữa chứ??!!Không còn ý nghĩ đi tu nữa! Không biết pp TD giúp người ta tìm về với Đạo hay là xa lánh Đạo???
Hay là...Nữ ăn TD thì thường về với Đạo, còn Nam thì xa lánh Đạo??

Gửi bởi: Vien Linh Sep 2 2009, 04:11 PM

Ung thư không chỉ xảy ra nơi thể chất, mà cả trong tâm hồn. Ung thư thể chất tàn hoại cá nhân, nhưng ung thư tâm hồn có thể lây hại xã hội, nhất là đến giai đoan “di căn” lan tràn khắp chốn

Không biết ngài Chân Phương là Đại sư hay thiền sư nhỉ ? - Ngài cũng nói tâm hồn bị ung thư - ngài còn nói di căn lan tràn ra khắp chốn

Ngài trích kinh điển nhiều quá nên chẳng ai dám phê gì cả

Chắc HD biết ngài Chân phương ?

Sao ngài không viết vài bài cho trang web này nhỉ

Phật tánh ở đâu mà chẳng có

Có bài nào hay của ngài Chân phương , HD tải lên để bá tánh đồng lãm nhé - Cảm ơn nhiều


Gửi bởi: Diệu Minh Sep 2 2009, 06:48 PM

Ngài Chân Phương là biệt danh của đại lão Ngô Ánh Tuyết - trưởng lão của chúng ta đấy giời ạ.

Bậc đại lão này mà tham gia diễn đàn thì hay biết bao .... tại sao khi có lần trang web này bị ngưng 1,2 ngày là NAT gọi điện thoại hỏi han tôi liền ngay????

Lão này được tớ mời ra Bãi giữa thăm chơi và đi chơi HN thì lại cứ đòi phải có nhiều tiên nữ và phải bế ẵm lão ra... thật là quá đáng quá thể!!!!!!!!!!!????

Gửi bởi: phannhathieu Sep 3 2009, 09:59 AM

hahahaaaa....
không biết khi cười thì cái quan sát tâm mình biến mất tiêu rồi...

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 3 2009, 12:05 PM

QUOTE(phannhathieu @ Sep 3 2009, 09:59 AM) *
hahahaaaa....
không biết khi cười thì cái quan sát tâm mình biến mất tiêu rồi...


NAT thích tu tiên không thích tu Phật... thích... các tiên nữ thật là nhiều...
Ông nè tính tình thật thà (?), nhiều người cũng thích như thế nhưng không ai chịu nói ra.

Gửi bởi: phannhathieu Sep 4 2009, 03:01 PM

....không biết các tiên nữ có thích các tiên ông không nhỉ???
...bế ẫm 1 em bé thì dễ thương hơn...
tiên ông phải hóa mình thành em bé thôi....

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 4 2009, 03:20 PM

Có tiên nam chứ,
Bên Tây Tạng họ gọi những tiên nam là daki, tiên nữ là dakini.... và do nguyên lý này mà chúng sinh tiến hóa dần lên.

Mỗi một người tu đạo đều có các tiên khác phái họ trợ duyên giúp đỡ kỹ lắm... Milarepa khi nhập thất được các dakini mách cho những văn bản bí mật mà ngay ông thầy của người cũng không hề hay biết; và khi thầy của Milarepa tới gặp Tilopa (?) - thầy của mình - ông thầy này mới hỏi tại sao con lại biết thì ông Marpa (thầy của Milarepa) mới bảo do thằng Milarepa nhập thất được các thánh nữ mách bảo cho.

Ở Việt Nam tôi cũng ngờ ngợ là ông thầy của thầy Tám - Lương Sĩ Hằng là ông Tư Hậu cũng ngồi thiền chân thành nhìn vào vách tường và được các dakini (Phật bà quan âm?) mách cho Pháp Soi Hồn làm cho môn phái này có nội lực thâm hậu... (nhưng môn phái đó không có người tiến hóa sâu xa được... chưa có ai đắc Pháp của ông Tám, như ông Tám và giỏi hơn ông Tám).

Soi hồn là một kỹ thuật thiền định rất là hiệu quả.

Nếu không có các tiên nam tiên nữ thì làm sao mà hành giả có thể tiến sâu vào tâm linh được...

Nhưng giai đoạn đầu tiên nam tiên nữ thường chính là người thầy của mình... lực của người thầy đã dìu dắt tâm linh cho đệ tử làm cho đệ tử thoát được sức hút của hồng trần và không thấy một người nam hay người nữ nào đạt tới trình độ nội quán như vậy và người đệ tử khép lòng (bế ngũ quan) quay vào trong thấy ra được nửa kia của mình và hội nhập bên trong tạo ra một cuộc cách mạng tới tận cùng của kiếp sống...

Thiết tưởng người Thực dưỡng cũng nên biết tới điều này...
Đừng lòng vòng tìm nửa kia bên ngoài nữa, kẻo uổng một kiếp mà người bên trong vẫn cứ chờ hoài mãn kiếp???? mà không biết công phu luyện đạo thì phí đời, phải công phu luyện đạo chứ không phải ngồi đó mà tranh luận suông!

Càng đọc nhiều càng khó tu vì người xưa biết chỗ này mới có câu: bất lập văn tự giáo ngoại biệt truyền... phải có minh sư là như thế... thế mà không ai có hoài bão tìm thầy luyện công... cuộc hội nhập bên trong mang lại cho bạn sự trưởng thành thực sự.

Các bạn nữ mà luyện công sẽ nhận thấy sự tiến hóa là sự tất yếu, bạn sẽ được hạnh phúc từ trong sâu thẳm... và gương mặt của bạn sẽ đẹp như cô tiên... mỗi khi tôi công phu được sâu, mặt tôi sáng trưng... có thời gian cô cháu gái bảo trông quanh đầu tôi như có hào quang và gương mặt của tôi sáng trưng... thời gian qua tôi ỷ vào pháp thiền quán tâm và đuối công phu thiền định, cái mặt lập tức tối lại ... nhất là đi làm cỏ ở Bãi giữa nữa, mặt đen thui ngay!!!!!!!!!!!!!

Lần này tôi quyết tâm công phu trở lại, các khối năng lượng phủ định đã đi bớt khỏi nhà, ngồi thiền thấy dễ dàng hơn và sự công phu cá nhân của tôi tăng trưởng (chúng ta bị phụ thuộc quá nhiều vào hoàn cảnh chung quanh); có những ngày tôi không thể nào thiền được trong mỗi trường quá kinh khủng ở nhà... tương đương với cảnh giới địa ngục...

Khổ quá không tu được, sướng quá khó tu...

Nếu bạn tu luyện được đó là phước báu của bạn...

Gửi bởi: huynhdoan2000 Sep 5 2009, 07:23 AM





Thiết tưởng người Thực dưỡng cũng nên biết tới điều này...
Đừng lòng vòng tìm nửa kia bên ngoài nữa, kẻo uổng một kiếp mà người bên trong vẫn cứ chờ hoài mãn kiếp???? mà không biết công phu luyện đạo thì phí đời, phải công phu luyện đạo chứ không phải ngồi đó mà tranh luận suông!


Sư phụ ôi, chẳng phải là lòng vòng mà là....chưa tới thời khắc!!! Người mà mang quá nhiều nghiệp chướng u mê...làm sao "ngộ" đạo???

Càng đọc nhiều càng khó tu vì người xưa biết chỗ này mới có câu: bất lập văn tự giáo ngoại biệt truyền... phải có minh sư là như thế... thế mà không ai có hoài bão tìm thầy luyện công... cuộc hội nhập bên trong mang lại cho bạn sự trưởng thành thực sự.


Biết là như vậy [đa thư loạn mục]...nhưng hễ thấy sách là...chọn mua!!

Khổ quá không tu được, sướng quá khó tu...

Nếu bạn tu luyện được đó là phước báu của bạn...


Sư phụ ôi,...thế thật ra...Tu là Khổ hay Sướng??

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 5 2009, 09:16 AM

Người tu thọ khổ sau đó sướng là vì nhận ra nhân của khổ sẽ không tiếp tục làm... do vậy họ còn thọ khổ của quá khứ... từ đó họ sẽ sướng dần... vì thoát những nhân gây khổ; nhưng phải có trí tuệ mới có thể làm được việc thiện lành.

Người tu thọ khổ và biết cách làm bớt khổ: vì có khổ tự nhiên như sanh lão bệnh già chết... còn loại khổ do tà kiến thì có chánh kiến sẽ thoát được loại khổ này, do vậy người tu cần có chánh kiến, ... tức là có 8 chánh đạo... là quả của con đường tứ niệm xứ... tứ niệm xứ, tứ chánh cần, tứ như ý túc, ngũ căn, ngũ lực, thất bồ đề phần, và bát chánh đạo... đạo lộ giải thoát của người tu thiền Vipassana rất là rõ ràng rành mạch, rất là mạch lạc, không mù mờ...

Muốn áp dụng tứ niệm xứ tốt thì dân Thực dưỡng là có nghề cũ rồi, nghề quan sát thức ăn, phân, nước tiểu và tư duy theo âm và dương... là thứ vốn cực quí cho nên chuyển sang quán thân, thọ, tâm ... rất là nhanh.

Tớ chạm tới tột đáy đau khổ của tình yêu và tự dưng tớ biết quán tâm... và khi sang Miến là đã có biết quán tâm một cách vô ý thức từ ở nhà rồi...

Được dấn mình sâu trong thực hành quán tâm rất là tuyệt... có nhiều kỳ thú lắm lắm... rất là thú vị với các phát hiện mới lạ... như là người đi du lịch vào tâm ấy...

Niềm vui sướng lớn nhất là sự hiểu biết...

Cho nên người tu đúng cứ hơn hớn ra là vậy...

Gửi bởi: Vien Linh Sep 15 2009, 10:43 PM

MẦM SỐNG TRONG CÕI UNG THƯ

Cõi ung thư ... là cõi mới hình thành cho những sự sống tự tạo mầm ... Cũng là qui luật , nhưng là qui luật sau cùng của tạo hoá...

VL cứ hoài ngờ ngợ khi đọc qua cái tiêu đề , tưởng là như thế ; Nhưng không , ý tác giả là không thế

Thượng đế tạo ra "cõi người ta " - Bắt chước thượng đế ..."cõi người ta" tạo ra "cõi ung thư "

"Cõi ung thư " là đứa con hoang , thừa nhận nhưng vô trách nhiệm . Nó được sinh ra ,sau những tháng năm êm ả của nền văn minh vật chất : ngập tràn khoái lạc và mê mệt hư ảo của mê cung

Ai đó vừa trả nợ tiền khiên cho cái cõi ung thư ... dù là một thiếu phụ mãnh mai hiền từ , một nông dân cần cù lo tu thân tích đức , một thanh nữ đang độ xuân thì , hay một hài nhi đang vài ngày tuổi ... Thiên địa đành mang tiếng bất nhân là bởi từ những qui luật tạo hoá muôn đời khe khắt .... Rồi thánh nhân cũng phải bất nhân....

Hãy trầm tư cho cái kiếp sống này ... mõi mong tìm được vài phút giây sực tỉnh ...để định nghĩa cuộc đời

Có một ánh sáng , le lói , ở cuối đường hầm : PPDS

Nó không là gì cả ... bởi nó là tất cả

VL

Gửi bởi: phannhathieu Sep 16 2009, 11:26 AM

khi nào có duyên đi Miến ngồi thiền cùng với cô Trâm...
...du lịch nội tâm...chắc rất là thú vị...và sung sướng ...

Gửi bởi: Vien Linh Sep 22 2009, 09:52 PM

[quote name='phannhathieu' date='Sep 16 2009, 11:26 AM' post='8644']
khi nào có duyên đi Miến ngồi thiền cùng với cô Trâm...
...du lịch nội tâm...chắc rất là thú vị...và sung sướng ...
[/quote ]

Sao mà bạn giống ý VL thế

Gửi bởi: phannhathieu Sep 23 2009, 03:22 PM

...học thiền là một nhu cầu học hỏi bức thiết trong e hiện giờ...thiền vipassana....sao cho đúng ngay từ đầu và cho đến đích...

Gửi bởi: Vien Linh Sep 24 2009, 02:53 PM

QUOTE(phannhathieu @ Sep 23 2009, 03:22 PM) *
...học thiền là một nhu cầu học hỏi bức thiết trong e hiện giờ...thiền vipassana....sao cho đúng ngay từ đầu và cho đến đích...


Coi chừng thành Phật đấy em ơi !
Lỡ sạch thân tâm... những bụi đời
Có tiếc ngày xưa còn nhập thế
Vui buồn cơm áo lúc đầy vơi ?

Gửi bởi: phannhathieu Sep 24 2009, 06:20 PM

e sợ không kịp, vì đang ở thời kì thứ 3 của Phật pháp, sợ lúc kg còn pháp thì ai chỉ đường đi về nhà đây...hichichic

Sản xuất bởi Invision Power Board (http://www.invisionboard.com)
© Invision Power Services (http://www.invisionpower.com)