IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

 
Reply to this topicStart new topic
> TU ĂN MAU ĐẮC ĐẠO NHẤT?
Diệu Minh
bài Jul 5 2019, 09:33 PM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5





TU ĂN MAU ĐẮC ĐẠO NHẤT?


Theo tôi sức khỏe có hai phần: sức khỏe của thân và sức khỏe của tâm – ngài Ajaha Chah nói: huấn luyện tâm không giống như huấn luyện cơ thể. Muốn cơ thể mạnh phải bắt cơ thể vận động, nhưng muốn tâm mạnh phải giữ tâm đứng yên.

7 tiêu chuẩn đoán định sức của Ohsawa bao gồm sức khỏe của thân và tâm, để có thể tiến tới hiểu trúng ý của Phật và Chúa, đặc biệt qua phương pháp NHAI ĐẾM:

1. Không biết mệt mỏi (10 điểm).
2. Ngon ăn (10 điểm).
3. Ngủ ngon giấc (10 điểm).
4. Ký ức tốt (20 điểm).
5. Sắc mặt vui tươi (20 điểm).
6. Phán đoán và thực hành nhanh chóng (30 điểm).
7. Công bình - Không bao giờ nói dối (55 điểm). Là sự thấu triệt trật tự Vũ Trụ.


PHÁP MÔN THIỀN ĂN

Biết tu trong khi ăn mau đắc đạo nhất!
Lời dạy của thầy Tâm Hạnh

Đặt hạt gạo lứt vào trung tâm của bữa ăn
Như đặt vị giải thoát vào trong việc tu tập thiền
Như vậy bạn sẽ được giải thoát qua con đường ăn uống.

Trích trong quyển Thiền Ăn – 96 món ăn chay theo phương pháp Ohsawa do Ngọc Trâm biên soạn.

Câu chuyện thứ nhất:

Sau đây là những gì ngài U Silananda Miến Điện đã dạy về vấn đề ăn uống trong quyển “Hương vị Pháp Bảo”, hẳn 1 chương tên là THIỀN ĂN. Sau đây là phần được trích từ chương đó:
Trong một khóa thiền tích cực, ngoài những giờ ngồi thiền và thiền hành liên tục, thiền sinh cần phải ăn uống ngủ nghĩ để giữ cho thân thể khỏe mạnh, tinh thần thoải mái thì mới có thể hành thiền tốt đẹp được. Trong pháp môn Thiền Quán, ta phải luôn luôn cố gắng duy trì chánh niệm trong sinh hoạt nên khi ăn uống ta cũng phải hành thiền. Hôm nay Sư sẽ giảng về cách ăn trong Thiền Quán:
Phương cách về ăn trong Thiền Quán nầy đã được chính Ðức Phật chỉ dạy một cách vắn tắt trong kinh Ðại Tứ Niệm Xứ, ở đoạn nói về sự Tỉnh Giác. Mặc dù Ðức Phật không nêu ra những lời chỉ dẫn trực tiếp, nhưng ta có thể áp dụng lời dạy bảo của Ngài cho các tỳ kheo về việc ăn trong thiền tập. Ðoạn nầy được ghi lại rất vắn tắt có thể vì hai lý do như sau:
1) Chư Tăng đã hiểu rõ cách thực hành nầy nên Ðức Phật không cần phải nói chi tiết.
2) Ðức Phật đã giảng chi tiết nhưng những lời này không được ghi chép lại về sau nầy. Lý do là vào ký kết tập Tam Tạng kinh điển lần thứ nhất, các vị trưởng lão muốn truyền đọc lại các lời dạy mà Ðức Phật muốn các tỳ kheo phải thuộc nằm lòng, được lưu truyền bằng miệng (chưa có chữ viết) nên phải thật vắn tắt. Tất cả phương pháp thiền tập đã được truyền lại từ đời này sang đời khác và sau đó cũng được ghi trong Chú giải.
Chú giải là các giải thích về lời dạy của Ðức Phật và ta có thể căn cứ vào đó để hiểu thêm về phép ăn uống mà Ngài đã chỉ dẫn cho các tỳ kheo. Ðoạn kinh nầy chỉ gồm có 9 chữ Pali và có lẽ chỉ qua 9 chữ nầy, Chư Tăng cũng đã hiểu được Ðức Bổn Sư muốn dạy gì:
- "Này chư tỳ kheo, trong việc ăn uống thì tỳ kheo phải ăn, uống, nếm, nhai trong sự hiểu biết rõ ràng".
Theo Chú giải, ăn có nghĩa là ăn các món mềm, uống các thứ cháo hoặc các thứ nước, nếm (hay liếm) các loại chất như mật ong, và nhai là ăn các loại thức ăn cứng. Ðiểm chính cần phải hiểu là chữ "tỉnh giác" (sự hiểu biết rõ ràng) có nghĩa là:
- Hiểu biết một cách trọn vẹn hoàn toàn qua các khía cạnh khác nhau.
- Hiểu biết một cách đúng đắn các đề mục mà ta đang chú niệm.
- Hiểu biết một cách quân bình không bị các phiền não chi phối.
Tỉnh giác ở đây có nghĩa là trí tuệ. Chúng ta đã biết rằng trí tuệ luôn luôn đi kèm với chánh niệm. Ngoài ra còn có một yếu tố khác tuy không được nêu lên ở đây, đó là phải ăn trong chánh niệm để có sự định tâm, nhờ đó mới có sự hiểu biết rõ ràng về các đề mục.
Trong khi thiền tập, có 3 yếu tố lúc nào cũng đi kèm với nhau là chánh niệm, định tâm và tỉnh giác. Khi ta chú niệm vào một đề mục thì còn có một tâm sở khác nữa là Chánh Tư Duy sanh khởi để đưa tâm hướng đến đề mục. Tâm Ðịnh sẽ giữ tâm bám chặt và nằm yên trên đề mục, nhờ vậy tâm sẽ không bị khuất động bởi các phiền não ô nhiễm. Khi tâm an trụ vững chắc trên đề mục rồi sẽ sanh tỉnh giác. Muốn hội đủ các yếu tố được nêu trên, cần phải có một yếu tố hết sức sức quan trọng, đó là sự tinh tấn.
Tóm lại, tuy trong đoạn kinh nầy dù Ðức Phật chỉ nêu lên sự tỉnh giác nhưng ta cần phải hiểu là sự tỉnh giác chỉ có được khi có đủ ba yếu tố: tinh tấn, chánh niệm và định tâm. (Và khi ta nhắc đến 1 trong 4 yếu tố nầy, ta phải hiểu là 3 yếu tố còn lại cũng phải có mặt). Do đó, tâm Ðịnh, yếu tố nối liền giữa chánh niệm và tỉnh giác, rất là quan trọng trong thiền tập.
Trong một đoạn kinh, Ðức Phật có nhấn mạnh "Vị tỳ kheo nào có tâm trụ thì sẽ thấy được thực tướng của các sự vật". Tương tự như nước phải lắng yên, ta mới thấy rõ được những gì ở trong nước, còn như nước bị xao động ta không thể thấy vật gì được. Cũng vậy, khi tâm ta bị ô nhiễm, khuất động bởi các suy nghĩ, phiền não thì ta không thể nhìn chính xác các đề mục. Chỉ khi nào tâm yên lặng, tập trung vào các đề mục ta mới có thể xuyên thấu được bản chất của chúng.
Có bốn khía cạnh trong sự tỉnh giác:
1) Hiểu biết về sự ích lợi: Trước khi ta làm việc gì, phải xét xem có đem lại lợi lạc không.
2) Hiểu biết về sự thích nghi: Ðôi khi một việc dù có lợi ích nhưng phải cân nhắc xem nó có hợp thời, hợp lúc, đúng nơi hay không. Thí dụ, đi chùa là một việc lợi ích. Ðến chùa là để lễ Phật, nghe Pháp, ngồi thiền, cúng dường... là cơ hội tốt để phát tâm và làm việc thiện lành, nhờ đó tâm ta được hoan hỉ và có thể đi đến mức định tâm. Nhưng nếu đi chùa vào một ngày đông đúc ồn ào thì lại không thích hợp cho những ai muốn tìm được sự thanh tịnh nơi thiền môn hoặc những ai muốn tìm nơi hành thiền. Một nơi đông đảo thường có nhiều điều khiến ta muốn nhìn, muốn nghe, có thể làm ta tham ái hoặc sân hận hoặc làm tổn thương đến đời sống phạm hạnh của một vị tỳ kheo.
3) Hiểu biết trong giới vực hành thiền: Lúc nào cũng duy trì chánh niệm trong mọi sinh hoạt.
4) Hiểu biết thật chính xác không bị mê mờ: Ăn trong chánh niệm ghi nhận được tất cả mọi diễn biến.
Trong một khóa thiền tích cực, thiền sinh nên hiểu rằng ăn uống không phải vì muốn ăn cho ngon, cho vui hay ăn để giữ thân hình nở nang đẹp đẽ, mà chỉ cốt sao cho cơ thể đủ dinh dưỡng, sinh lực để tiếp tục hành thiền. Vậy khi thiền là ta đã áp dụng sự hiểu biết về sự ích lợi của việc ăn. Ta cũng cần xét xem thức ăn có thích hợp với ta hay không vì mỗi người có một điều kiện khác nhau về thực phẩm. Sự thích nghi còn được hiểu là có những loại thức ăn hoặc cách ăn có thể tạo ra tâm bất thiện hay là làm giảm đi những tâm thiện. Cả hai loại hiểu biết nầy (ích lợi và thích nghi) đều phải thực hành trong khóa thiền hay ở nhà sẽ giúp ta tránh được rất nhiều phiền não, đau khổ. Còn loại tỉnh giác thứ bà là khi ăn uống vẫn phải tiếp tục giữ chánh niệm, đừng ăn một cách lơ làm vô ý tứ, thất niệm, máy móc... Theo Chú giải, cách ăn của một vị tỳ kheo như sau:
- Nhận thức ăn: Vị tỳ kheo không được tự ý lấy thức ăn mà chỉ nhận thức ăn khi có người dâng.
- Ăn trong Thiền Quán (Ăn trong chánh niệm): Vị tỳ kheo đưa tay vào bình bát, nắm thức ăn đưa vào miệng (nếu dùng đũa hoặc muỗng thì gắp hoặc múc thức ăn đưa vào miệng). Tất cả động tác cần phải ghi nhận khi ăn.
Ta cũng cần phải hiểu thêm một điểm nữa là sau khi nuốt thức ăn vào, thức ăn sẽ được tiêu hóa bởi sức nóng và bài tiết ra ngoài.
Những lời chỉ dẫn nầy được Ngài Mahasi giải thích cho các thiền sinh mới như sau:
- Khi nhìn thức ăn: Niệm "nhìn", "thấy"
- Khi đưa tay ra lấy thức ăn phải: Niệm "đưa tay"
- Khi co tay đưa thức ăn vào miệng với đầu cúi xuống, há miệng nhận thức ăn...: tất cả đều được ghi nhận.
- Khi nhai thức ăn, biết mùi vị thức ăn: ghi nhận là "biết, biết".
- Khi nuốt thức ăn: Niệm "nuốt, nuốt"
Chúng ta có thể không niệm được đủ hết, nhưng điều quan trọng là phải biết, phải ghi nhận tất cả những động tác khi ăn. Người thiền sinh mới tập khó mà niệm cho đủ những động tác tỉ mỉ nầy. Tuy nhiên phải nguyện rằng mình sẽ luôn luôn cố gắng niệm đầy đủ trong khi ăn. Với ý nguyện như vậy, khi sức định tâm của thiền sinh trở nên mạnh mẽ, ta có thể ghi nhận đầy đủ và chính xác.
Như vậy, khi ăn trong chánh niệm, ghi nhận được tất cả đối tượng diễn biến là ta đang áp dụng đầy đủ 4 khía cạnh của sự tỉnh giác nói trên đưa đền sự định tâm mạnh mẽ để có sự tỉnh giác khi ăn. Làm được điều này viên mãn có nghĩa ta đã có được sự hiểu biết không mê mờ. Trong động tác nhận thức ăn, nều ghi nhận chính xác và đầy đủ, ta sẽ thấy một tác ý "muốn nhận", ý muốn này sẽ làm phát khởi yếu tố gió khiến cho tay tạo ra động tác "đưa tay ra" để nhận thức ăn.
Như ta đã biết thân gồm 4 yếu tố chính là đất, nước, gió và lửa. Trong bất cứ động tác nhỏ nhặt nào cũng đều có yếu tố gió sanh khởi từ tác ý để điều động phần nào trong thân muốn cử động. Chỉ khi nào ta có chánh niệm tốt mới thấy được tác ý và yếu tố gió sanh khởi. Ta sẽ không thấy có tác nhân nào đứng ra điều khiển hay ngăn cản những động tác nầy. Ðó gọi là sự hiểu biết rõ ràng, không bị tà kiến.
Khi ta không có chánh niệm, làm mọi động tác một cách máy móc hoặc nghĩ rằng có một người nào đang làm các động tác ấy, đó là chúng ta đang bị mê che lấp sự hiểu biết về các đối tượng. Sự tỉnh giác không mê mờ nầy là trí tuệ, là kết quả của chuỗi ghi nhận qua chánh niệm. Nếu chánh niệm nầy chưa vững mạnh, chưa chín mùi thì chưa đưa đến sự hiểu biết không tà kiến trên.
Khi nuốt thức ăn vào bụng cũng có yếu tố gió làm thức ăn di chuyển xuống bụng. Sau đó một yếu tố khác là yếu tố lửa (hơi nóng) làm tiêu hóa thức ăn để rồi yếu tố gió di chuyển các chất bổ dưỡng đến các cơ quan bài tiết các chất thải ra ngoài. Trong các giai đoạn nầy có mặt của yếu tố đất đi kèm theo. Ngoài ra thức ăn cũng được làm ướt khi ta nhai, và được trộn với các dịch vị trong cơ quan tiêu hóa, đó là công việc của yếu tố nước. Cũng có thêm hai yếu tố khác là không đại (khoảng không để đưa thức ăn di chuyển) và tâm đại (tâm nhận biết khi ăn).
Tóm lại trong động tác ăn, không có gì ngoài sáu yếu tố: đất, nước, gió, lửa, khoảng không và tâm đang làm việc. Do đó khi thiền sinh có chánh niệm và tỉnh giác sẽ thấy rõ không có cá nhân nào, cái ngã nào đang ăn cả mà chỉ là một chuỗi tiến trình thân của tâm.
Trong Chú giải có cho những thí dụ tượng hình trong việc ăn. Như khi miệng há ra nhận và nhai thức ăn thì không có một ai dùng chìa khóa mở miệng ta ra cả mà đó chỉ là do tác ý dẫn đến sự hành hoạt của yếu tố gió, nước... Khi thức ăn xuống bụng, chẳng có ai đun bếp lên để nấu cho tiêu thức ăn cả mà chỉ có yếu tố lửa, nước... làm việc.
Nếu thiền sinh không hiểu rõ các yếu tố nào hoạt động trong khi ăn thì cũng không sao cả. Cũng chẳng cần phải suy tư gì về sự tỉnh giác không tà kiến nầy. Công việc của thiền sinh chỉ là cố gắng giữ chánh niệm để ghi nhận mọi động tác trong khi ăn. Khi tâm đủ mạnh thì sự hiểu biết rõ ràng không si mê nầy sẽ đến như một kết quả tự nhiên mà thôi.
Vậy trong khi ăn ta đừng nên xem thường những động tác nhỏ nhặt mà không ghi nhận chúng. Nếu lỡ quên niệm động tác nào cũng không sao, chỉ cần nguyện lần sau nhớ niệm hoặc niệm "quên, quên". Với quyết tâm và sự kiên nhẫn nầy, sức định tâm sẽ ngày càng sâu mạnh đưa đến trí tuệ.
Ngoài ra còn có những lợi ích khác khi ta ăn có chánh niệm như:
1) Ăn đủ lượng cần thiết không ăn quá nhiều. Nhờ vậy ta chỉ lấy thức ăn vừa đủ dùng.
2) Ăn vừa vặn hết chỗ thức ăn vừa nhận
3) Ăn với sự chú tâm ta sẽ nhai kỹ. Nhờ vậy giúp cho sự tiêu hóa dễ dàng thân thể sẽ khỏe mạnh thoải mái.
4) Ăn như vậy dễ dàng phát hiện ra thức ăn không thích hợp cho cơ thể và những thức ăn độc hại, ô nhiễm, ăn chậm nhai kỹ sẽ dễ dàng trực nhận miếng cơm có sạn cát, kịp thời phát hiện không làm sứt mẻ răng.
5) Tỉnh thức từng động tác nhai nuốt làm cho việc thiền chánh niệm được miên mật không còn bị gián đoạn qua quá trình ăn. Nhiều thiền nhân không biết chi tiết này (tuy nhỏ nhít nhưng rất quan trọng) đã để cho tâm tham và tâm sân chen vào quá trình ăn uống và do vậy không có cơ hội thọ lãnh giáo Pháp ngay trong kiếp sống này.
Như vậy ngoài những lợi lạc về tâm linh có thể đưa dẫn đến sự giác ngộ, ăn trong chánh niệm còn cho ta rất nhiều ích lợi thực tế trong cuộc sống hàng ngày nữa.
Có một câu chuyện liên quan đến cách ăn uống khi tu hành. Một vị sư trẻ vào ngày đầu tiên của mùa an cư được mẹ mình dâng thức ăn. Vì có tính tham ăn nên khi bà mẹ dâng một cái, sư ăn hết một cái, bà dâng tiếp hai rồi ba cái, sư cũng đều ăn hết. Bà mẹ rất thất vọng thấy con không tự chế tánh tham lam, không biết ăn cho vừa đủ. Bà nghĩ rằng như vậy sư đã ăn chỗ thức ăn đủ dùng cho ba tháng hạ nên sau đó bà không dâng thức ăn cho sư nữa. Cho nên, một vị tỳ kheo luôn luôn được chỉ dẫn và nhắc nhở về cách nhận thức ăn làm sao cho vừa đủ về số lượng cần thiết, cùng cách ăn sao có sức khỏe và thân tâm được nhẹ nhàng.
Vậy ngoài những lợi lạc về tâm linh có thể đưa dẫn đến sự Giác ngộ, ăn trong chánh niệm còn cho ta rất nhiều ích lợi thực tế trong cuộc sống hàng ngày nữa.
Mong chúng ta hãy luôn luôn cố gắng ăn trong chánh niệm để phát triển tuệ Minh Sát.
SADHU! SADHU! SADHU! (Lành thay! Lành thay! Lành thay!) ”.

Câu chuyện thứ 2:

THIỀN KHI ĂN
Do thiền sư U Tejanyia Miến Điện dạy (trích trong quyển “Pháp ở khắp mọi nơi” do sư Chân Tuệ - sư Thư chọn dịch năm 2011):
Kiểm tra xem cái nào mạnh hơn: ý muốn ăn hay ý muốn thực hành?
Tâm tham sẽ có mặt ngay khi bữa ăn bắt đầu. Hãy ưu tiên quan sát tâm trước, sự háo hức ăn lúc này rất mạnh.
Cảm thọ rõ rệt đi liền với ý muốn ăn này. Khi sự háo hức mạnh thì sự hay biết rất yếu hay không có mặt. Trạng thái tâm khi ăn thế nào, có được thư giãn không? Thường xuyên kiểm tra để chắc chắn rằng chúng ta không ăn cùng với sự háo hức. Ham muốn rõ rệt thì tâm sẽ cảm thấy hơi căng. Tâm sẽ có nhiều cách khác nhau để lựa chọn lấy đồ ăn. Chúng ta ăn ra làm sao? Chúng ra gắp gì tiếp sau khi vừa đưa một miếng vào miệng? Tâm ta đã chuẩn bị cho miếng kế tiếp rồi. Trừ khi chúng ta hay biết tâm đang làm gì, còn không sẽ tiếp tục theo dòng suy nghĩ và lên kế hoạch do sự háo hức thúc đẩy.
Đừng quá tập trung vào thức ăn mà hãy liên tục quan sát tâm khi đang ăn. Cố gắng nhận biết tâm hoạt động như thế nào khi đang ăn càng nhiều càng tốt.
- Chúng ta ăn với trạng thái tâm gì?
- Tâm cảm nhận ra sao?
- Có được thoải mãi không?
Khi tâm thư giãn chúng ta có thể quan sát sự chuyển động của thân. Ví dụ, chúng ta có thể quan sát cách mình cầm đũa ra sao? Sự xúc chạm, mở miệng, nhai hay cắn đồ ăn thành từng miếng nhỏ. Chúng ta cũng biết được nhiều vị khác nhau như mặn hay cay. Chúng ta có thể biết bất kỳ hay tất cả các đối tượng này. Liệu chúng ta có quan sát được món mình thích hay món mình không thích ăn hay không? Liệu cái đói có giống sự muốn ăn không? Cái đói xảy ra trong thân, còn sự muốn ăn xảy ra trong tâm và là hoạt động của suy nghĩ.
Đôi khi giữa ý muốn ăn và cảm xúc đói có sự liên hệ với nhau. Chúng ta chỉ cần quan sát tất cả các sự việc này và mọi thứ đang xảy ra theo bản chất của nó.
Ngọc Trâm đưa ra công Pháp thiền định và thiền quán khi ăn: để cho có được tâm định nhanh chóng và dễ dàng quán sát hãy nhai kỹ 3 miếng cơm lứt mỗi miếng 120 lần, thời gian đếm 3 miếng như thế đủ để tâm có định, đầu óc trống thoáng và khí hạ xuống đan điền, với cái tâm lý tưởng như thế, bạn sẽ dễ dàng thấy được các trạng thái tâm tốt hơn hẳn… và MUỐN quan sát gì trong khi ăn cũng trở nên dễ dàng nhất…

Câu chuyện thứ 3:

"... Thực sự mà nói thì các giác quan của chúng ta rất cần thức ăn, rằng không nên để chúng chết đói, nhưng điều quan trọng là phải cho chúng ăn những thức ăn thích hợp để làm giảm tham ái của mỗi giác quan, trừ phi điều này được làm bằng không sẽ khó mà kiểm soát được những xung đột, sẽ không thể nào có sự nhu thuận và an lạc của tâm."

Trích từ quyển "Con đường cổ xưa" của ngài Piyadassi, NXB Tôn Giáo, tr 316

Câu chuyện thứ 4:

Ohso nói: Việc ăn nên mang tính thiền định, cầu nguyện. Bạn nên tôn trọng thức ăn hơn bởi nó là sự sống, nó là chất dinh dưỡng. Và rồi cả nghìn lẻ một vấn đề nảy sinh từ nó. Bởi bạn đang ăn mà lại đọc báo hay cãi cọ, hay nghe đài, xem ti vi, nói chuyện với bạn bè hoặc gọi điện thoại, thì bạn sẽ lỡ mất niềm vui của việc ăn. Bạn sẽ ăn nhiều thêm bởi những mầm vị giác của bạn sẽ không cảm thấy thoả mãn và hài lòng. Thế rồi bạn sẽ tích mỡ một cách không cần thiết trong người. Rồi người ta lại phải bắt đầu ăn kiêng, nhịn ăn, liệu pháp tự nhiên và mọi kiểu vô nghĩa theo sau. Nhưng điều đơn giản nên được làm ngay từ đầu là: hãy chỉ ăn và không làm bất kỳ gì khác.

Câu chuyện thứ 5:

Tiên sinh Ohsawa cũng có nói: phương pháp của tôi cân bằng với phương pháp thiền, là ý nghĩa này.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Jul 6 2019, 04:17 PM
Bài viết #2


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Câu chuyện thứ 6:

Đối với thiền sư Acharn Mun – Ajahn Mun (đọc là Achan Măn) một vị thiền sư nổi tiếng nhất Thái Lan là thầy của thiền sư nổi tiếng thế giới: Ajahn Chah với quyển “mặt hồ tĩnh lặng” đã in ở Việt Nam, cũng được các bậc thầy huyền môn dạy đạo trong khi công phu thiền định về vấn đề ẩm thực, trích trong quyển tiểu sử của ngài như sau: “Trong khi độ thực (ăn) luôn luôn quan niệm bản chất uế trược của thức ăn. Không bao giờ để cho hương vị của thức ăn trở thành độc dược đầu độc tâm mình. Cơ thể có được chất dinh dưỡng của vật thực bồi bổ sức khoẻ sau khi ta nuốt vào, mà không có quán niệm thì trong lúc ấy tâm bị cướp đi phần tiến bộ, do bởi hương vị ngon ngọt ấy. Đó là cắt đứt tiến bộ của mình bằng cách nuôi dưỡng thân mà làm hại tâm. Tất cả những điều ấy xảy ra vì thiếu niệm. Trong tất cả những dưỡng nuôi trên thế gian, dưỡng nuôi tâm là tối thượng. Tâm là một kho tàng vô giá, tâm được dưỡng nuôi đầy đủ là một cái tâm kiên cố vững chắc trong Giáo Pháp.”

Tôi rất lưu ý chi tiết ngài được dạy trực tiếp từ trong khi đang thiền, kinh nghiệm này tôi cũng trải qua nên rất nhớ đoạn này khi đọc về ngài. Khi đạt được công phu sâu và các đan điền thượng cách đỉnh đầu mấy cm mở ra bạn có thể được dạy từ các vị thầy vô hình. Theo như quyển “Bàn tay ánh sáng” của bà Barbara Ann, chúng ta luôn có vài vị thầy vô hình và những bị thầy hữu hình hỗ trợ cho sự tiến hóa tâm linh của mỗi người, Phật giáo nguyên thủy gọi là chư thiên hộ trì Chánh Pháp, chư thiên hộ trì người hành Pháp, Pháp hộ trì người hành Pháp.

Có những người trước khi ăn thì còn thấy nét thánh thiện mà sau khi ăn xong một bữa ăn nom đã thành ra kẻ phàm phu tục tử…Nói như vậy không phải để chúng ta tìm thức ăn dở để ăn, không phải nấu món ăn hổ lốn để nuốt... chúng ta phải trở nên nhạy cảm và không bị đắm nhiễm, đây mới là mục đích tối hậu của chúng ta: trực nhận chân lý.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Jul 6 2019, 04:36 PM
Bài viết #3


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5




Hai thái độ khi ăn một bát sữa gạo lứt tôi mời uống:

Một người thiền lâu năm thì bảo nhạt giá như mặn chút?

Người kia thì bảo: ngon thanh, ngọt nhạt, thanh, mát, nhẹ dịu...

Tôi bèn kể câu chuyện của chính mình: một lần tôi ngồi ăn một mình trên tầng 3, thấy nhạt, một tâm định xuống nhà lấy gì chấm thêm chút mặn, tâm chánh niệm thấy tâm đó thì nó lại tự toan tính: nếu xuống nhà chỉ vì chút mặn nhạt thì thân sẽ khổ, nếu ngồi yên ăn nhạt thì hơn và tôi đã chọn ngồi yên ăn cơm lứt nhai nhai, nhạt và khi tâm chấp nhận mọi sự đang là thì nó được yên. Và tôi học được bài học từ chính tâm của mình. Đức Phật dạy: quay về hải đảo tự thân, và các vị thầy khác cũng nói hãy lấy tâm làm bạn. Tâm có tâm tốt tâm xấu: tâm sân tham si thì thường mạnh và nó thường hồ đồ hấp tấp hối hả... nghe giọng nói của một người ăn mặn và có nhiều tâm tham bạn sẽ thấy quả thực là bị căng thẳng. Người hạnh phúc là người cho ra nhiều hơn thu vào... bạn hãy cho ra tất cả những gì bạn có... vũ trụ vốn là tình thương biểu hiện;

Một trận động đất, một cơn bão và một trận sụt lở đất, và ánh bình minh êm đềm ló dạng ... đều là nhân quả phước báu.

Tiên sinh Ohsawa nói một vùng bị thiên tai là cộng nghiệp ăn ở sái trật tự vũ trụ của dân vùng đó... cho nên Thực Dưỡng là cố gắng ăn uống thuận thiên vì thức ăn là nhịp cầu nối con người với vũ trụ.

Nếu bạn cho PHÉP tâm chánh niệm - người tình bên trong, người thầy bên trong, vị Phật bên trong sẽ được kích hoạt và bạn sẽ nối trực tiếp với người thầy hay dạy bạn 24/24 đó, bạn sẽ hạnh phúc nhiều lên, bởi bớt phải học với những vị thầy tâm trí bên ngoài. Thầy bên ngoài là để giúp bạn nối được với những lời dạy bảo thường xuyên bên trong, bạn sẽ được phúc lạc và bạn muốn chia sẻ nó ra bằng các phương tiện của tình yêu thực sự.

Hiện nay chúng ta hễ thấy nhạt là đi kiếm gì ăn cho vừa miệng là chưa khéo tu chưa khéo luyện tâm, chấp nhận ăn nhạt cũng tốt cho thận và gan.

thứ tốt nhất cho gan là thức ăn thanh nhạt, tôi mới biết điều này 2-3 năm nay.

Có rất nhiều điều tôi mới biết đây thôi...

Thứ tốt nhất cho thận? là vã mồ hôi

Thứ tốt nhất cho tâm là liên tục chánh niệm thấy được sự sinh diệt của mọi hiện tượng để đi vào Tánh Không và Niết Bàn.



--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Jul 13 2019, 05:53 AM
Bài viết #4


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5




Câu chuyện thứ 7: câu chuyện của chính tôi - Ngọc Trâm, tôi có thói quen sưu tầm tất cả những gì liên quan tới ăn qua cửa khẩu (miệng) để mau đắc đạo.

Kết quả của MUỐN LÀ ĐƯỢC này tôi đã đưa vào quyển THIỀN ĂN - mời bạn tìm đọc nhé.

Sau đây là cập nhật những thông tin mới:

http://thucduong.vn/forums/index.php?showtopic=6810


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
2 người đang đọc chủ đề này (2 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 28th March 2024 - 03:52 PM