Ngọc Trâm và thơ mới sáng tác:, Làm thơ tức là đang sống vui khỏe |
Ngọc Trâm và thơ mới sáng tác:, Làm thơ tức là đang sống vui khỏe |
Mar 10 2013, 11:19 PM
Bài viết
#41
|
|
Advanced Member Nhóm: Members Bài viết: 118 Gia nhập vào: 21-October 12 Thành viên thứ.: 94,033 |
Huynh nhìn Sa Sa làm chi. Bảo đảm với huynh là nếu nhìn Sa Sa thì không thấy Trăng đâu, mà sẽ chỉ thấy có cát rơi thôi (không phải Cát Cát trong phim Tàu đâu, mà Sa Sa cũng không phải sông Hằng đâu).
Thấy Đạo, hiểu Đạo, hành Đạo và thành Đạo cũng như thấy Phật, hiểu Phật, hành Pháp Phật và thành Phật đúng là những vấn đề khác nhau ha huynh. Ngồi nơi nhà chị Trâm, ngắm trăng uống trà mà có người lại say; vậy là trong trà có vấn đề rồi? Say cũng có cái thú phải không huynh? Thôi cứ say đi, khi hết say sẽ tỉnh thôi. Thôi khỏi nt cũng được huynh, nói ở ngoài này có lẽ dzui hơn a. Hôm nay không thấy trăng Lòng ta cũng không thấy thoáng? Tình là giấc mộng, Tạo nên đời truân chuyên... |
|
|
Jul 30 2013, 01:57 PM
Bài viết
#42
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,309 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Chiều sân bay Tân Sơn Nhất
Tặng Nguyễn Thanh Thuỷ Chiều phương nam trời lạ Thế mà ta đã quen Một chút buồn lưu luyến Một thoáng lòng bâng khuâng. Ta ở đâu thế nhỉ Lát nữa ta về đâu Đâu là nhà ta đó Vô thường ơi vô thường. 12/5/2002 -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Jul 31 2013, 07:48 AM
Bài viết
#43
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,309 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Đây là tập thơ cũ đã xuất bản cho tới bài:
MƠ - 2002, Những bài sau đó làm lẻ tẻ, gom lại, có khi gần ra được tập Thiền khách đa tình 2 cũng NÊN???? Lời tựa Tôi tu thiền từ năm 1980, lúc có thầy, lúc không thầy không bạn, mò mẫm trong cõi mê, đớn đau khổ sở trăm bề. Từ khi gặp sư phụ tôi, lòng khai ngộ ít nhiều; ngoảnh lại thấy mình là một kẻ đa tình đa cảm nhiều hơn là một bậc chân tu, nên đặt tên cho tập thơ là “Thiền khách đa tình”. Người gợi mở hồn thơ cho tôi là người thầy tâm linh đầu tiên, tên là bác Nguyễn Văn Vỵ, nguyên là bác họ của tôi. Khi bác tôi còn sống, người ta thường biết bác như một bậc thầy tâm linh có tiếng tăm, có rất nhiều đệ tử giỏi chữa bệnh bằng bàn tay từ những năm 80, nhưng ít người biết bác còn làm nhiều thể loại thơ hay, rất hồn hậu Việt Nam, rất có tình người; mà không hiểu sao bác lại chỉ đưa riêng cho tôi tập thơ chép tay của bác và tôi đã nhập tâm nhiều bài. Bác tôi còn chuyển nhiều chuyện cổ tích nổi tiếng thành những bài thơ lục bát ngắn gọn, dễ thuộc, bằng những vần thơ đẹp đẽ huy hoàng mượt mà du dương, lại mộc mạc dân dã. Sau này khi có con, tôi đã hát ru con bằng những bài thơ đó. Một người nữa trợ duyên cho khả năng thi phú của tôi là một đàn anh dạy giỏi có tiếng cùng tổ toán, tên là Chu Thế Chi, anh vừa là người giúp tôi rất nhiều trong chuyên môn khi tôi còn bỡ ngỡ trong vai cô giáo mới ra trường; đồng thời là người khơi nguồn cảm hứng thi ca cho tôi và tôi thường đối thơ với anh. Đọc những dòng thơ bộc phát từ ngày đó của tôi, có lần anh đã thốt lên: “Sau này em sẽ bay cao và bay xa lắm”. Hiện giờ tôi không biết mình đã bay cao và bay xa thế nào, nhưng sự cảm thông và lòng tri ân của tôi với cuộc sống ngày một nới rộng thêm ra, nhất là từ khi nhà thơ Vương Từ xuất hiện với tôi như một Guru - một bậc thầy tâm linh, đã bày dạy cho tôi cách sống bình thường giản dị, sống toàn diện trong tỉnh thức, mà không chia rẽ manh mún vào một góc cạnh nào của đời sống. Như bài thơ anh làm về Ông Ngô Thành Nhân cho thấy: Sống chết bình thường Cộng hòa chân thật Nối lửa ươm hương Chẳng chà mới lứt. ( Vương Từ ) Nhờ có anh, tôi mới có nhiều cơ hội phát hiện ra những khiếm khuyết lỗi lầm của bản thân một cách sâu sắc để chuyển hóa. Anh đã phá chấp cho tôi rất nhiều và điều đó giúp tôi nghĩ tới trạng thái “tâm không có chỗ nương mới khỏi điên đảo”. Tình yêu cùng với thiền định thăng hoa, đã giúp cho tôi mở rộng được cánh cửa của nhận thức, và lòng tôi thường nở những đóa hoa vui : Anh là cánh cửa thiên đàng Mở cho em thấy họ hàng gần xa. Hầu hết những bài thơ trong tập thơ này, là những cảm xúc có lúc mãnh liệt, ngột ngạt như bị ốp đồng, giục tôi phải cầm bút ghi chúng ra giấy, làm như chỉ có thế thì tôi mới sống nổi. Và khi bài thơ đã hoàn thành bao giờ tôi cũng có một cảm giác sung sướng dễ chịu. Tôi chưa bao giờ làm thơ và có ý định làm thơ. Nếu những cảm xúc này là thơ thì có lẽ tôi bị thơ làm thì đúng hơn. Nhớ ngày nào anh Ngô ánh Tuyết dẫn tôi tới thăm anh Vương Từ; mà lúc đó tôi chỉ biết Vương Từ như một người anh trong làng Thực dưỡng. Thấy tôi băn khoăn không biết làm việc gì, khi trường sắp giải thể và vấn đề xin việc thì rất nan giải, anh Vương Từ nói với tôi: Nếu em không biết làm gì thì hãy làm thơ ! Tôi mỉm cười não ruột, vì thơ đối với tôi lúc đó là một cái gì không thực tế, xa vời và vô bổ nhất cuộc đời. Tôi đã cho qua lời khuyên đó. Cho đến hôm nay tôi mới rõ biết là mình sống được lành mạnh như vậy phần nhiều nhờ ở thơ, gượng hồn lên bao lần khi gặp nghịch cảnh, thanh thoát lên được là nhờ thơ của các nhà thơ tiền bối hay đương thời mà tôi có duyên nhập tâm. Đã bao lần những câu thơ nâng đỡ che chở tâm hồn tôi trước những cơn sóng gió của cuộc đời; đã bao lần thơ giúp tôi soi sáng những trải nghiệm về đời sống tâm linh của tôi, nhất là sau mỗi nỗi đau của bản ngã, của sự kiêu ngạo vô minh - và tôi thường chỉ được giải thoát những bức xúc của mình bằng thơ... Cho đến bây giờ, tôi mới nhớ tới lời khuyên của nhà thơ Vương Từ, nó hữu ích đến như thế nào, mặc dù chẳng bao giờ tôi có một chút ý niệm là làm thơ để giải sầu. Những bài thơ trong tập thơ này hầu hết được cất lên từ trái tim của một người nhạy cảm yêu đời, do thiền mà làm được thơ vì hồi còn đi học, môn văn của tôi chỉ xấp xỉ trung bình và là thơ của một người đang trên đường như tất cả mọi người khác. Tôi không biết Sự Tồn Tại muốn tôi trở thành cái gì; được duyên lành dẫn dắt, tôi tìm kiếm qua Thiền định và qua phương pháp Thực dưỡng OHSAWA, được soi sáng bằng nền minh triết của Ông Bà. Tự bản thể tôi linh cảm thấy chỉ có tình yêu là điều kỳ diệu nhất trên trái đất này, nó giúp thánh hóa đời sống của con người, với lòng khát vọng khôn nguôi tôi xin cất lời ngân mãi khúc hát yêu thương; cầu mong nó đến với mọi người, mọi nhà. Hà Nội, tháng 11/2001 những vần thơ Non nớt thuở sinh viên Ôi nhớ thế những ngày thơ ấy Giữa đêm trăng lộng gió nghe bà kể Chuyện thần tiên dưới bóng dừa xanh Cây sung đầu hè ve kêu rỉ rả Bà ôm em, em ngắm bầu trời đêm Con sông chảy rì rào ôm tiếng sóng Em lớn lên dưới vòng tay ru Trong ánh sáng của những chiều thần thoại Và hương hoa sẽ theo em mãi mãi... Chuyện ngày xưa đời dần vào quên lãng Riêng với mình kỷ niệm hóa hương thơ. Năm thứ ba, trường ĐHSP Hà nội I. 20 tuổi - 1979. Vài nét cảm xúc Người ta bảo không chờ đợi thì không phải là cuộc sống Thế chẳng hóa ra mình thường tự khẳng định mình đang sống đó sao? Ôi, vui sướng trào nước mắt Ta hiểu đời hơn bởi những lẽ thường tình Biết chờ đợi cũng là hạnh phúc Người ta chờ đợi tình yêu Người ta chờ đợi đời mang hoa thơm, quả lạ đến Riêng ta chờ đợi một cái gì - đổi mới ! Bởi một lẽ ta đang cống hiến hết sức mình Cho một sự nghiệp đang lóe bừng muôn sắc Trả cho con người về đúng lẽ Tự nhiên. 26 - 12 - 1982 Ghét gió sao làm Rối tóc bạn tôi Tặng Hoàng Phương Mai Trời sao chẳng trong xanh Chỉ thoảng làn gió bay Thì thầm gió nhắc khẽ Tình bạn - Ôi đắm say ! Ơ mà sao đắm say ? Cho gió về nhiều thế Để... Mai rối bù mái tóc Trông như con Ngô Nghê ! 25 - 12 -1982 Một thời đại mới Bắt đầu từ đâu ? (Kỷ nguyên ánh Sáng) 12 - 1982 Cánh cửa tương lai đang mở rộng đón vào lòng mình những người con ưu tú Ngưỡng cửa giữa hôm qua và ngày mai Bước sang ngưỡng cửa của một ngày mới Ta bỗng thấy mình lớn cao thêm Với cái nhìn thấu suốt vào tương lai Ta nhìn về quá khứ... Dù sự nghiệp chung có những bước thăng trầm Ta vẫn ôm vào lòng mình biết bao mơ ước. Vẫn sắc chói ngời niềm tin kia ấp ủ Bao ngày... để đợi cất cánh bay Trong gió mưa Sấm Chớp Đông về, Ta đã nghe rõ tiếng ca của tình yêu vang vọng, Một mùa xuân đang tới Những huyền thoại của kỷ nguyên ánh Sáng Bắt đầu từ đây. cái đẹp và tự do 4 - 6 - 1983 Có một tên bạo chúa Bắt một cô gái trẻ Đem về làm vợ lẽ. Cô gái trẻ kêu trời Tôi đã có người yêu Không thể yêu ai khác Ơi trời xanh có thấu ! Tên bạo chúa yêu nàng Hắn hiểu rằng tất cả Các cô gái trên đời Không ai đẹp bằng nàng. Tên bạo chúa dọa nạt Nếu nàng không sống chung Thì một trong hai đường Xin để nàng hãy chọn. Một là bà quận chúa Ngọc ngà và đẹp xinh Hai là vào cõi chết Bằng cách thắt cổ mình. Cô gái trẻ muộn sầu Trong sáng mối tình đầu Xin trời xanh chứng giám Thề giữ trọn tiết trinh. Và đêm đó cô gái Tìm cách thắt cổ mình Tên bạo chúa khiếp kinh Gục xuống và ngất xỉu. Hắn hiểu ra tất cả Cái Đẹp và Tự do Là linh thiêng bất diệt Là cuộc sống ước mơ. Cái đẹp là trắng trong, Tự do là lời hát Cuộc đời dù trĩu hạt Vẫn lo gieo mùa sau. vài suy nghĩ về cuộc sống Ai cũng có nỗi đau riêng Và trước nỗi đau mỗi người cũng có một cách xử thế riêng Người thì trầm lặng triền miên Phó mặc mình cho dòng đời lôi cuốn Kẻ thì tìm những thú vui vật chất giả tạo Để che lấp nỗi trống trải trong lòng Khi thấy không chịu nỗi nữa thì mất hết niềm tin Kẻ thì đắm mình vào những vui thú - Thú làm sao ! Cõi đời này như một giấc chiêm bao. Bao nhiêu kẻ học nói, Bao nhiêu kẻ tìm thầy để học nói dối. 1983 Mặt trời hoàng hôn Nắng đã tắt dần trong chiều vắng Bởi ta yêu hoàng hôn nên nắng mãi còn vương Ta vui sống trọn một ngày và giờ ta nhìn Người như nhìn mặt người thương, Và mặt trời cười từ giã lúc hoàng hôn. 2 - 1983 Lắng nghe trong chiều dâng Ta nghe vọng tiếng kêu đau thương Trong chiều dâng của sóng đời cuộn chảy Chân lý lạc loài trong bóng tối âm u? Không ! Sẽ sáng mãi với niềm mơ ước mới. Người có nghe tiếng hồn con vang vọng Gọi ân tình trong nỗi nhớ mênh mông Tim con vẫn ủ kín niềm mong nhớ Dâng trọn vẹn người cả những ước mơ. 11 - 3 -1983 Khuyên bạn Cuộc sống đem lại những nỗi đau Xin hãy mỉm nụ cười tươi đón lấy Như tất yếu phải đi qua cầu Khi anh muốn vượt sông. Anh chấp nhận chịu đựng những nỗi đau Hay đứng lên tranh đấu tỏ anh tài Chân lý đó vẫn theo con đường cũ Hay tìm đường mới mở hướng tương lai. 9 - 4 - 1983 đau khổ Muốn khóc bằng thơ không nỡ khóc Cầm lòng không được nói sao đây Với ai tâm sự niềm u uất Lòng riêng đành nói với trời mây... 27 - 5 - 1983 Tự cười Tôi cứ ngu ngơ cứ khù khờ Cầu được rồi chán mãi lơ mơ Chúa vẫn một mình tôi không ước Thành mãi ngu ngơ mãi dại khờ. 16 - 6 - 1983 trêu bạn Em cứ hỏi vì sao, vì sao Vì Sao cho ngày mai nhiều nắng Vì sao em có biết chăng em Vì sao lòng anh không dịu lắng? nỗi lòng Ra đi để nỗi nhớ về Lòng riêng tránh những nhiêu khê người trần Hồn như vang tiếng chuông ngân Bạn tiên với khắp trời gần trời xa. 5 - 1 - 1984 Tiếng em cười Tặng anh út Tiếng chào em hay tiếng chim vui hót, Làm lòng anh bâng khuâng Trời nước mênh mang Lòng anh tỏa rộng không bến bờ. Anh sẽ đi đi mãi... Khắp triền non núi cao, Đêm đêm anh nói chuyện với các vì sao Và hỏi rằng: Sao tiếng cười em lại trong vắt, Để lòng anh những xốn xang... Cái khát trong anh Cháy bỏng đã hàng triệu năm rồi. Riêng tiếng cười em, Làm dịu đi một nửa. Làm muôn hoa trong lòng anh muốn xòe nở. Thế mà em chẳng cười Cho hồn anh rũ cánh. Nhưng mãi anh vẫn chờ Tin rằng em sẽ đến. 17 - 2 - 1984 Thơ khuyên bạn (về một "Cuộc tình tay ba") Yêu rồi lại ghét là ai Bâng khuâng rồi lại thấy như ghét mình Lời thề vẫn nhớ đinh ninh Rằng không yêu nữa nhưng tình vẫn say. Rằng sao dẫn đến nỗi này Để lòng em những riêng tây khóc thầm. Nguồn đâu những nỗi phân vân Càng nói không lại càng thầm nhớ thêm. Ơi lòng ai hãy dịu êm Mà nghe lời bạn khuyên nên thế nào Nguồn trong vẫn tự trời xa Mà dòng vẫn đục hỏi là tại ai? Yêu nhau ai dám nói: "sai" Nhưng yêu thế nào lại phải hỏi thêm. Rằng không yêu nữa hay nên Ai dám bảo rằng: "Trời hãy mưa thêm" Mưa lâu đất cứng hóa mềm Muốn cho đất cứng phải chờ nắng lâu. Mấy dòng tạm gọi khuyên nhau Mong cho nhân thế mai sau chung tình. 18 - 4 - 1984 Hoa ơi nở mà làm chi Để ong bướm kéo xuân đi vội vàng. yêu nhất Anh hỏi em - Yêu gì nhất ? Rằng: Em yêu nhất thời gian. Vì sao vậy ? Xin đừng hỏi nhiều anh nhé. Thời gian ươm cho mầm cây mau lớn Gọi nắng mai về cho hồng những cánh hoa Làm rộn rã náo nức tâm hồn ta Gợi nhớ lại những gì làm ta nao nức thế. Thời gian làm cho ta hiểu nhau hơn sau mỗi lúc giận bạc đầu. Thời gian đem lại cho ta tiếng cười và cái nhìn đượm màu suy nghĩ. Thời gian Ngươi là ai mà trở thành bất tử Hay vì ngươi cho ta niềm khao khát rất ngày mai. Thơ đối nhau Ta đến thì ngươi lại nghỉ rồi Rất buồn vì nhiều lẽ nhưng thôi Điện của Dũng Long nhờ gì đó Khỏe chứ hay không hãy trả lời? Chu Thế Chi Ta đến mà người lại đi đâu? Vì nhớ nên thoáng nét âu sầu Vẫn bên thần tự do bay mãi Đến miền hy vọng của mai sau. Ngọc Trâm Đi trông thóc (Thóc tăng gia của trường) - ốm quá ! Không cho ốm ! Ngồi vêu trông thóc ở sân kho, Như trời cho Phút giây yên tĩnh. "Hiếu động" ngồi trông thóc. Tưởng rằng cũng khó nhọc Mà vẫn thấy sướng sao. Làm bạn với khoảng không Lúa cần có người trông, Níu tầm con mắt đấy. Tổ trưởng hạ lệnh xuống Nửa giờ một lần trông Nên buồn bực trong lòng Tao "đá " mày, Lúa ơi ! Chia tay ở trường kỹ thuật thông tin Khóa I - 82A ở nơi chia tay - Đầy lưu luyến mến thương, Tôi vừa là tôi vừa là các bạn. Là tôi - Mái trường kỷ niệm Là các anh - Tỏa đi khắp mọi miền... Những gương mặt ở đây. Chỉ lát nữa thôi sẽ chia về trăm ngả. Có cái gì réo gọi từ những miền xa lạ Đến rạo rực con tim. Có những nơi các anh sẽ không thể ngủ yên, Bởi quân thù còn rình ngó. Nhưng có nơi các anh có dịp bày tỏ Nỗi lòng mình với cô gái anh yêu. Cho tôi gửi theo các anh Lời vọng ngàn xưa qua tiếng mẹ ru ngọt ngào, Để các anh tự hào Có một miền quê như thế ! Cho tôi gửi theo các anh Tình yêu quê hương bao la Các anh hãy hát vang những bài ca Về tự do về sự không khuất phục Để kẻ thù phải lùi bước ngã gục Trước các anh. Cho tôi gửi theo các anh Cả ước mơ của tôi - Lời nguyện cầu đẹp nhất Hãy nhổ bật gốc những mầm gây độc hại Cho thế giới không còn chiến tranh. Cho tôi gửi theo các anh Tất cả mọi tiếng nói tâm tình trong sáng nhất. 19 - 9 - 1984 Thứ tư, mưa rất nhiều. Ước mơ của em Tặng em Đức. Lắng nghe lời em tâm sự Lòng càng mang những suy tư. Mẹ ru từ ngày thơ bé Ôm ấp với nhiều ước mơ. Nhưng cho đến bây giờ Ta mới gặp được những người Từ lời ru mẹ bước ra Biến thành bạn bè thân thiết. Ơi ngôi sao kia có biết. Ơi mảnh trăng ngần có hay. Chúng tôi trên mặt đất này Là chỗ bạn bè thân thiết. Hòa bình chúng tôi cùng yêu Chiến tranh chúng tôi cùng ghét Tương lai chúng tôi cùng đi Một phút đồng cảm diệu kỳ Bỗng thành Ước - mơ - trái - đất Về anh Anh đã đến Chỉ một chút thôi thoáng gặp Lòng em xốn xang Trước bao điều Mà bây giờ em mới biết. Anh đã đến Một chút thôi thoáng gặp Để lại trong em Điều quí nhất Là niềm tin con người. Anh đã đến. Một chút thôi thoáng gặp. Và những câu thơ của em Tưởng chừng đã chết Bỗng bật dậy Đâm chồi. 1984 Không đề 1 Ai hiểu lòng ta Như trang giấy trắng Mực đời rất nặng Nhỏ xuống âm thầm. Thơ tặng Phạm phú Nhân 1985 Ta chung nỗi niềm suy nghĩ Đớn đau quanh một kiếp người Mà hai con đường khác hẳn Tưởng như không thể dung hòa Anh trách Để rồi em khóc Nước mắt buồn còn đọng mãi trong tim... Anh vẫn biết rằng trời xanh kia dù rất thực, Vẫn đêm ngày thay đổi mà vẫn là bầu trời. Anh đã đốt trong lòng em ngọn lửa Cho niềm tin em cháy mãi về anh Giữa đêm tối của cuộc đời hư thực Chỉ một đốm lửa thôi cũng sáng mãi ân tình. Quê mẹ Con ở nơi này trong xa cách Chốn xưa quê mẹ thân yêu Xin gửi tình con theo gió Bay về thăm mẹ - Mẹ ơi ! Thương con tần tảo một đời Nhìn con chan chứa không lời nào hơn Không cho nhan sắc yêu kiều Mà cho con cả tình yêu muôn loài. Không đề 2 Tặng anh Ngô ánh Tuyết Đường phố rất đông người Sao em chỉ thấy có mình anh? Chỉ nghe thấy duy nhất những lời nói của anh thấm sâu tâm hồn em. Em là cánh chim, là nụ hoa, là ánh mặt trời... Anh kéo em trở về mặt đất Và em bỗng thành Người. Sài Gòn, tháng 7 - 1986 Đốm nắng ngời trong mắt em Mặt trời ở phía trước mặt Nắng chiếu qua hàng cây xanh Rải xuống những đốm nắng vàng Nhịp theo bước chân em bước. Đốm nắng đậu ở cành non Hứa hẹn một mùa trĩu quả Đốm nắng nhảy nhót lung linh Chú mèo mải vờn trước ngõ. Đốm nắng là đốm nắng ơi! ở trong câu ca ru hời Của bà em ngày thơ bé... Bây giờ em lớn lên rồi Bao giờ đốm nắng đứng im? Nhưng trong mắt em anh nhìn Vẫn thấy lung linh, lung linh. Cho anh mãi mãi vẫn tìm Đốm nắng ngời trong mắt em. 13 - 1 - 1987 Xuân Xuân đến nhè nhẹ trên cành non Rung rinh hoa nở nhụy mơ màng Sương mai khẽ đậu trên cành biếc Tưởng cả trời xuân cũng ngỡ ngàng. 1987 Nỗi nhớ của em Nỗi nhớ của em Như mùa xuân nhớ mưa bay Mùa hè nhớ nắng cháy Sấm chớp Và đêm đông. Như mùa thu nhớ lá rụng Và mùa đông nhớ bếp lửa hồng. Em là cả bốn mùa Nhớ anh từng phút giây. 23 - 9 - 1987. Dự cảm Khi em yêu anh Trái đất đông vui thân thương Và khi những dự cảm Anh không còn yêu em nữa Xâm chiếm hồn em... Trái đất bỗng trở nên hoang vắng Xa lạ, Em cô đơn trên trái đất này. 1988 Kỳ lạ Người thứ nhất: Anh yêu em, Anh nhớ em. Nhưng anh bận lắm, Công việc, Công việc! Người thứ hai: anh mến em nhiều lắm. Đừng để anh nghi ngờ Len lỏi vào tim anh. Vì anh bận lắm, Sáng tạo, Sáng tạo! Người thứ ba: Tình yêu em, Anh giấu kín trong tim. Anh còn mải mê, Lý tưởng, Lý tưởng! Cứ thế, Công việc, Sáng tạo, Lý tưởng, Cuốn theo các bạn tôi Như bão cuốn lá rơi, Quên cả gốc cây đời - Tình yêu. Mình tôi, Cô đơn trong chiều buồn, Đầy ắp yêu thương. 1990 KHÔNG Đề 3 Các cô gái mắt xanh và môi ngọc Cứ yêu anh bao nhiêu đi Và ghét em cũng được! Em chỉ lo một ngày kia Mọi điều đảo ngược Thì em chỉ còn Biết lặng lẽ khóc thầm... 3 - 1990 Đường qua lăng Bác Đường qua lăng Bác cấm ô tô,xe bò Những người đi xe đạp, Theo thói quen cứ dạt sang hai phía. ở giữa thênh thang Mình tôi đi. 1990. Tâm sự tặng anh Em đã đi nhiều miền quê Quê nội nơi yêu thích nhất Em yêu quí các cụ già nhà quê Ông bà nội em yêu quí nhất. Bà nội - Người đã gieo vào tuổi thơ em Những hạt giống tôn giáo, Tình yêu, Và vẻ đẹp tự nhiên của thi ca. Em đã đến nhiều nhà thờ Nhà thờ làng em đẹp nhất Nơi em đã được rửa tội và đặt tên thánh. Em đã gặp nhiều con sông Nước sông quê em ngọt lành trong trẻo nhất Nơi tuổi thơ em vùng vẫy quẫy đùa Tiếng ve kêu mùa hè Tiếng dế kêu mùa hạ Chuồn chuồn ớt Chuồn chuồn kim Cho em đi tìm Suốt tuổi thơ ngây. Em đến nhiều đền chùa Chùa một cột là nơi em yêu thích nhất Nơi người thầy đầu tiên Đã khai tâm cho em về bình đẳng bác ái và Sự minh triết của Đức Phật. Em đã đi tìm nhiều minh sư Người thầy lớn nhất - Tiên sinh Ohsawa Người đã cho em biết cả ánh sáng lẫn bóng tối Cả hạnh phúc và khổ đau Rồi mặc em lựa chọn. Nguồn hạnh phúc của tuổi thơ em và mãi mãi Bắt nguồn từ mẹ em. Em đã gặp nhiều bà mẹ Trong truyền thuyết và trong cuộc đời Là hạnh phúc của Trái đất. Em gặp nhiều chàng trai thông minh, dễ mến Sao chỉ mình anh Lên ngôi. 1990 Không đề 4 Những hạt mưa xuân Mưa đêm Rơi trên thềm Trên lá Rơi cả vào hồn tôi Mát lạ. 3 - 1994 Suy tư* Tặng Nguyễn Quốc Khánh Tôi có nhiều tranh và những bài thơ Tôi khéo tay và biết làm nhiều thứ Chỉ riêng một điều tôi luôn luôn không biết: Tình yêu. Tôi cứ học đi học lại mãi bài này Và danh sách luôn ở đầu bảng của những người thi rớt Rồi theo quy luật tự nhiên tôi đâm chán học Lêu lổng chơi ở chốn thiên đường Nơi không thầy mà cũng chẳng thí sinh Tâm hồn tôi bay cao thanh khiết Lượn vào những khoảng cô đơn quen biết Tôi sung sướng bởi mình không thể nào học được Cách yêu đương của thế giới đa tình Với hành trang số không trên vai Tôi đã bước rất nhẹ vào cõi Thanh Hòa. 1998 Thông điệp từ cõi Vĩnh hằng* Ta như dòng nước mát Chảy qua khe suối ngầm Tới những miền gió cát Bụi và trùng khơi xa... 16 - 2 - 1999 Không đề 5 Đất trời căng lồng ngực Đón chào xuân thắm tươi. 3 - 3 - 1999. Lời yêu Thân yêu tặng anh Vương Từ, 22 - 3 - 1999 Ngày anh nói lời xanh trên môi Em thấy lời yêu trong tim Ngày anh nói lời yêu thương em Em thấy trời xanh xanh hơn Lời yêu trong tim Bỗng thành lời ca trên môi. Vũ trụ ngoan đến dại khờ Bé thơ ngoan hơn trong mơ Cỏ cây hiền hòa đến vậy Mẹ già âu yếm chiều nay. Đất trời mùa xuân bừng dậy Nắng ấm từ xa bên thềm... Em xin làm người thụ cảm Tình anh trong muôn kiếp lành Em xin làm một nụ hoa Nở ra trong hương tình biếc Em xin là làn hương quê Thấm vào tình anh tha thiết Em xin là vầng trăng khuyết Để anh - "Trăng non đêm rằm". Anh như Bồ Tát Quan Thế Âm thị hiện Đúng lúc con tàu em gặp bão dữ giữa trùng khơi. 19 - 4 - 1999 Vô biên cùng anh 6 - 1999 Trái tim em không biết nói lời tình yêu Bởi nó chính là tình yêu rồi Thì còn chi để nói. Nó chỉ biết lặng đi khi nghe tình anh gió thổi Từng đợt sóng yêu thương cứ dào dạt quay về. Anh, Anh là ai mà làm em biến đổi Từ một kẻ tự do cô đơn Bỗng thành kẻ không nhà, Không tất cả Và chỉ còn có anh là có. Trái tim em không thể nói lời tình yêu Bởi nó chính là tình yêu rồi thì còn chi để nói. Nó chỉ biết lặng đi khi nghe tình anh xao động Nó biết cảm thông và chia sẻ ngập trời. Anh - anh là ai mà làm em biến đổi Em có anh mà lại như không có Trái tim em chẳng nói lời tình yêu Bởi nó chính là tình yêu rồi thì còn chi để nói. Một thoáng * Nhẹ như hơi thở đất trời Ru êm đỉnh núi những lời phương xa Thoáng lòng em nỗi xót xa Có - không, không - có sao mà ... hư vô ! 8 - 1999 Tình yêu còn non Khi em yêu anh Tình yêu còn non Anh không gọi điện Anh không viết thư Và em buồn lo Em sợ Có ngày anh không còn yêu em nữa. Rồi theo năm tháng Tình yêu lớn khôn Dù anh thế nào Dầu anh làm sao Thì niềm hạnh phúc và nỗi đớn đau của anh Thành niềm hạnh phúc và nỗi đớn đau của em. Em cầu cho anh tự do Em cầu cho anh hạnh phúc Dù anh ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này Anh hãy sống như lòng anh ước mơ. Anh yêu ơi rồi mọi thứ đều sẽ qua đi Và có cái còn qua đi mãi mãi Nhưng chỉ một khoảnh khắc của tình yêu thôi Cũng đã thành điều vĩnh cửu suốt đời. 11 - 1999 Không đề 6* Khi anh yêu em Trái tim em nở hoa dịu dàng Hoa trái tim tỏa hương dịu êm Trái tim lần đầu tiên cất tiếng Lần đầu tiên nó biết đến bình yên. Em yêu anh Em yêu cuộc sống Em nâng niu từng phút mong manh Em ngất ngây trong những khoảng lắng thần tiên. Xin tri ân anh Và cả đất trời Đã ru em vào giấc mơ tiên Trái đất thành thiên đường Niềm vui thành vĩnh cửu Em mênh mang trong cõi bình yên. Cảm thức* Anh đủ đầy hơi thở Anh tràn ngập không gian Anh chính là cuộc sống Cho em trong phúc lành. 8 - 1 - 2000 Bâng khuâng Khi biết mình Yêu say đắm Thì tình anh Có còn không ? 14 - 1 - 2000 Tình yêu của mẹ Bắt đầu từ con Tặng con gái Minh Ngọc Con là con yêu của mẹ Cháy lên từ mắt môi cười Con là con yêu của mẹ Sáng ngời gương mặt lung linh Con là con yêu của mẹ Thắp lên bao ngọn lửa nồng Tình thương và bao hơi ấm Từ trong lòng mẹ bước ra. Chạm vào thịt da trái đất Hòa vào vũ trụ bao la Tình yêu lòng mẹ nở hoa ! 24 - 1 - 2000 Chùm Thơ Họa Dịp Tết Canh Thìn 2000 với bạn Đạo: Phật có còn duyên (Bài 1) Phật Tám còn duyên hay hết duyên, Sao còn lẩn quẩn với nhơn duyên ? Nửa đời tận độ người đau khổ, Một kiếp dắt dìu kẻ thiện duyên. Phá chấp phá mê giúp đời tỉnh Dạy Thiền dạy Niệm đoạn trần duyên Vì lòng bác ái hay vì nợ, Mà Phật vẫn còn vướng nghiệp duyên ? M ai Văn Chất. Sài Gòn 16 - 01 - 2000 Thơ họa "Có thì có tự mảy may, Không thì cả thế gian này cũng không - TĐH" Phật pháp bất lìa như thế gian Ly thế sao còn Phật - Pháp - Duyên ? Một đời vui cứu người trong mộng Nửa kiếp nhân duyên độ ước nguyền Cõi thế khách trần mơ trong mộng Càng thiền càng niệm lại càng duyên Mở lòng trang trải xin đừng sợ Mãi còn lưu luyến Phật - Pháp - Duyên. Ngọc Trâm Hà nội 2 - 2 - 2000 Gửi anh Em tìm Bài thơ hay nhất Trong chùm Báo xuân năm nay Để cùng anh Ước hẹn Thênh thang quê nhà. Mà chẳng bài nào Hợp nỗi lòng ta Cười... Cầm bút Trải hồn nên giấy Gửi anh Tình thương quê nhà Tình mẹ bao la Tình em ở đó Tình nước non này Thương yêu bè bạn Mãi chiều hư vô. Xuân 2000 Chuyện bây giờ* Anh ở đó Em bên này trời thẳm Chuyện tình mình như Chức Nữ - Ngưu Lang. 15 - 5 - 2000 15h15 - Cốc An Lạc Tin yêu chắp cánh em bay Em nghe Trong không gian Lời bình an. Em nghe Trong không gian Lời hiền hòa. Em nghe Trong không gian Lời thân thương. Em nghe Trong tim em Lời dịu êm Tình âu yếm Trong nắng chiều Gió thiết tha. Em nghe Trong không gian Lời tin yêu. Ôi ! Muôn năm Tình yêu Em bay. Xin Cho em xin Một chút buồn hoang vắng, Để là mình Trong những phút riêng tư. 19-10-2000 Nhớ ơn anh Em muốn làm ngọn gió Nâng mỗi bước chân anh Em muốn là làn hương Thơm đượm ngát hồn anh Em muốn là vầng trăng Để cùng anh sánh bước Em muốn làm con nước Để cùng anh ngược dòng Em muốn làm ngọn sóng Để cùng đi ra khơi Em muốn là tất cả Để được yêu anh hơn Trong hạnh phúc tròn đầy. 27-10-2000 Không đề 7 Ta không chạy trốn nỗi buồn Nếu buồn thì hãy buồn thêm lên Đến khi cuộc đời nhẹ bỗng ! Ta không chạy trốn nỗi buồn Nếu buồn thì hãy buồn thêm lên Đến khi mọi chuyện thành mây khói Cuốn theo chiều gió lả lơi. Ta không chạy trốn nỗi buồn Nếu buồn thì hãy buồn thêm lên Đến khi cuộc đời nhẹ bỗng Yêu thương tràn ngập cõi lòng. 10 giờ ngày 17-11-2000. Không đề 8 Anh là cánh cửa thiên đàng Mở cho em thấy họ hàng gần xa. Em thấy thực tại mở ra Lòng em như đã nở hoa thật rồi. 23h 17-11-2000. Không đề 9 Anh như mây Như thơ... Còn em là khoảng trống Anh trôi trong yên lành. 27 -12 - 2000 Tán thán thầy tôi Kính tặng thầy Hạnh Châu Thầy chúng tôi tên là Hạnh Châu Trụ trì chùa Văn Trì - Hà Nội Thầy đích thị là bậc Bồ Tát Thầy ưa điều khó, làm việc khó Và thầy làm thành công mọi việc Cứ như là có phép nhiệm mầu. Thầy quán xuyến việc lớn việc nhỏ Kể cả nấu thức ăn ra sao Thầy chăm lo cho cả bá tánh Mặc dầu thầy hãy còn trẻ tuổi Và lại đẹp y như cô tiên Nhưng tấm lòng quảng đại vô biên Thầy như là cây đa muôn tuổi Chim chóc cũng muốn về làm tổ. Chúng con về họp mặt đông vui Những lúc nghe thầy giảng pháp mầu Của Như Lai Phật tổ chứng minh Lòng con như có bông hoa nở Người cảm thấy như được lớn ra Và cảm thấy hân hoan đến lạ. Thầy thông minh và tính rất vui Nếu ai ai cũng được như thầy Thì mọi người cười vui suốt ngày Và cuộc đời rộn rã tiếng ca. Đôi lúc thầy cũng la cũng mắng Nhưng chẳng ai phiền bực chút nào Mọi người đều hết sức cố gắng Để làm đẹp lòng thầy kính yêu Các cụ già cho tới em bé Đều yêu thầy và yêu tất cả Chùa của thầy từ trường rất tốt Lòng con về muốn ướp hương hoa Cả nhà con đều được sung sướng An lạc thêm và hạnh phúc thêm Sau mỗi khi con ở chùa về. Thầy tôi đích thị bậc Bồ Tát Thầy ưa điều khó làm việc khó Và thầy làm thành công mọi việc Cứ như là có phép nhiệm mầu. Cốc An Lạc 18 - 1- 2000 Nguyên sơ Gặp nhau trời long đất lở Xa nhau - một áng mây hồng Chia tay - nói lời ngàn dặm Ai về thương cho hôm nay. 27 - 1 - 2001 ý xuân Thân yêu tặng anh nhân ngày Valentine Cuộc tình nồng nàn Cháy Sáng lên Ngọn lửa yêu thương. Cuộc tình nồng nàn Cháy Sáng lên Bao cuộc đời. Người yêu ơi Anh có hay Tình yêu ta Là mùa xuân Ngát hương. Đời đẹp như mơ Mãi yêu cuộc đời. 12 -2 - 2001 Không Đề 10 Em lặng lẽ hôn lên miền khát vọng Trong tim em và trong tim mọi người Em lặng lẽ hôn lên từng ngọn sóng Mỗi buồn vui và xấu tốt trong em. Em lặng lẽ hôn lên từng nhành lúa Từng nụ hoa và những vì sao... Em tan biến trong từng hơi thở Và hòa tan vào cái không cùng... 20 -7- 2001 Khoảnh khắc thần tiên Hà Nội 16h 40. Ngày 22-7- 2001. Anh là sự thiêng liêng trong cuộc sống của em. Anh hiện diện trong từng hơi thở và ý nghĩ em. Anh lung linh nhiệm mầu nơi nơi Anh mênh mông bàng bạc ngàn đời Anh bao la rộng lớn cùng khắp Em không biết anh ở trong em hay ngoài em Mà ở đâu cũng thấy có anh? Trong tận cùng sâu thẳm nội tâm anh cũng hiện diện. Trong bao la vũ trụ cũng là anh Em không còn là em Anh không còn là anh Chúng ta là sự sống ngàn đời anh hỡi. Trong cuộc sống có điều gì kỳ diệu hơn tình yêu - Cái làm cho ta biến thể? Không, Đó không chỉ là tình yêu mà còn là sự thiêng liêng hiện diện Anh mãi là chúa tể của hồn em Trên ngai vàng anh lung linh hóa hiện Thành Chúa thành Phật thành thảnh thơi ngàn đời như thế. Lòng em trải rộng đến vô bờ yêu anh. ở chùa Thanh sơn Lưu luyến cảnh núi rừng Không muốn về thành phố Nhìn cây nào cũng thích Nhìn người nào cũng yêu. Chùa thì rộng mênh mông Và ngự trên cao vút Suối thì chảy ngày đêm Và rừng cây xào xạc. Trước mặt là dãy núi Hai mẹ con đặt tên: "Mèo của chú Vĩ Hải" Sau lưng là dãy núi Xưa có tên Phượng Hoàng Phong cảnh đẹp như tiên! Cơm lứt ngày đôi bữa Ngày ba thời công phu Còn lại là đọc sách Còn lại là đi chơi Còn lại là khoảng lắng Với mênh mông khoảng trời. Đêm nhìn trăng và sao Ngày lắng nghe chim hót Thời gian như ngừng trôi Và khoảnh khắc hiện tiền Cứ lắng đầm theo mãi. 28-7-2001 Không đề 11 Em thầm Gọi tên anh Ngân nga Dịu dàng Sâu lắng. Anh Vương Từ ơi ... Em bỗng Nhận ra rằng Tên anh Là lời đẹp nhất. 2 - 8 - 2001 Giữa hai đầu nỗi nhớ Em mong manh Em cũng lỗi lầm Em mong manh Em cũng lầm sai Hôm nay đúng Ngày mai đã sai. Tâm trí em Bắt đầu lúng túng Và nó biết Bắt đầu cười nhạo Mỗi khi nó Tự nhận xét nó Trực giác thì Có vẻ phát triển Tâm trí thì Có vẻ đảo điên Chỉ biết rằng Nhạy cảm thêm lên. Mong manh nhớ, Mong manh vui Hạnh phúc. Và nhiều lần Chạm vào cái Thực: Cái vô thường Và cái hư vô... Em mong manh Em cũng lỗi lầm, Em mong manh Em cũng lầm sai... 24 Giờ ngày 31 - 8 - 20O1 Trông thư Không nhận meo Chàng (E- mail) Đã từ lâu (3 ngày) Người âu sầu Hết nói khoác Mặt méo xanh Cười ấm ớ Hồn bơ vơ Rồi chìm xuống Vùng khốn khổ. Khi nhận thư Chàng kể rằng: Cũng trông thư Đã từ lâu (1 tuần) Chàng cũng rầu Rồi cả hai Cùng chìm xuống Đáy khổ đau ở hai đầu Trái đất nâu. (Máy trục trặc) Đôi khi nên Trải mùi sầu Trong tình yêu Cho đủ vị Cho đến khi Gặp lại nhau Mới thấy quí Mà thương hơn Để thấy được Những khoảnh khắc Có nhau rồi Thì mọi thứ Ôi tuyệt vời. 3/ 9/ 01 Anh về Anh về hồn nhiên hoa lá Anh về bé, mạ cười vui Anh về hừng lên nắng sớm Anh về Vũ trụ hoan ca Anh về hoa vàng trĩu trái Anh về lúa vàng trĩu bông Anh về thu sang mênh mông Anh về hồn em hương đồng. 6 - 9 - 2001 Ru hồn Ơn nhờ Tình yêu Em quan sát Và em chứng kiến... Tham sân si của em rất lớn Lòng hận sầu của em rất sâu Nay hắn mới bắt đầu lộ diện Và hắn đã cung kính cúi đầu Ngoan ngoãn nghe lời em khuyên bảo Sau khi hắn đã oanh tạc, dày xéo tâm hồn Em bao lâu rồi nhỉ ? Ru hời ru Ru hồn ta Hãy ngoan nghe em Hãy ngoan nghe cưng Hãy thương yêu hết mọi người ở đây Để cho hạnh phúc chan hòa Để cho nắng ấm hòa vào niềm vui... Ta tan biến trong miền nhận thức Khi hiểu dần ra Và thương mọi sự Thì lòng thanh tịnh hư không. Ru hời ru Ru hồn ta... 9/9/2001 Niệm tưởng 15 / 9 / 2001 Em cứ nghĩ hoài về một tình yêu Và tình yêu đã cất cánh bay đi Như khi nó đến ? Em cứ nghĩ hoài và chờ mong Và chờ mong không tới Chẳng cái gì tới Chỉ còn mình em Và bao la Bao la Mênh mông bát ngát hồn ta Vốn sẵn. Tự dưng Một người xuất hiện Sẵn chờ... Nhưng lòng em chỉ xao xuyến thế Riêng mình anh thôi. Nếu anh còn vẫn yêu em Xin hãy yêu như lần đầu gặp gỡ Vì tình yêu không xưa cũ bao giờ. Mỗi sáng Ta hoan ca trên những đỉnh đồi Vẫy vùng khe đục nhớ trùng khơi Sáo diều ai đặt mà vi vút Một thoáng chiều quê thấm ước mơ. Ta hoan ca theo từng ngọn gió Sớm tinh mơ sương đẫm nụ hờ Hồn nở hoa cùng mênh mông trời thẳm Ta hóa vô biên từ vạn kiếp nào. 5/10/01 Chia tay Sài Gòn Chàng nói lời chia tay Lòng ta buồn như đá đổ Chàng nói lời dựng xây Hồn ta ngan ngát đưa hương Mùa lá rụng. Dù chia tay Dù dựng xây Thì lòng mình vẫn vậy Ngày và đêm Trăng vẫn tròn mười sáu. Yêu sao chiếc lá thu vàng Đã lìa cành mà vẫn óng đẹp như tranh Yêu sao mùa lá rụng Một thoáng thu sang Thiên đàng cõi thế Ta có nhau trong vô tận dịu dàng. 11/10/01 Xa Người yêu ta về bên đó Có bao người nữa chờ mong Người đi như dòng sông chảy Còn ta mãi quay về nguồn. Người đi hồn ta sương khói Với bao là nhớ và mong. Người đi là mênh mông lắm Còn ta mãi quay về nguồn. 4/11/2001 Hồi âm Anh hãy để tình yêu trút mật ngọt lên trái Tim anh, Và hoa và lá của mùa thu vàng óng Rơi nhẹ xuống hồn anh. Hãy để em ngân lên lời hát Hát khúc ca vang thuở hồng hoang Hát khúc yêu thương bình dị con người. Ta mênh mang mùa thu Dịu êm như cái hôn của bé thơ trên má Người yêu ơi xin hãy hé môi cười Cho u ám dần vơi Cho hoan ca cuộc đời Cuộc đời đáng yêu như thế. Hà nội 20h30 ngày11/11/2001 Vũ điệu tự thân - Thiền Kundalini Đám mây tụ tán theo gió mưa đưa đẩy Mặt trời hừng lên những tia nắng đầy vơi Điệu múa của em như gió đưa hương hoa nhẹ bay Nhảy nhót và đùa vui như tia nắng đầu xuân. 7h30 26-11-2001 Huyễn Ta đau đớn đến tột cùng chân lý Và hạnh phúc như một kẻ ngu khờ. 28 -11- 2001 Một Mình Mời gọi vui buồn chẳng thèm đến Làm như chủ nhân không có nhà Thì thôi ta cứ là như vậy Lòng rỗng không cùng với bao la. 7-12-2001 Bài thơ tặng con Em yêu nụ lúa Yêu từng nhành hoa Em yêu đất nước Và chim sơn ca Em yêu ông bà Yêu hết cả nhà Yêu anh yêu chị Yêu gần yêu xa Mẹ khen em ngoan Thế mới là bé thơ. 9/1/2002 Câu thần chú lòng Mình Lòng ngập tràn cổ tích - Vừng ơi mở cửa ra ! Trong tình yêu bao la Câu thần chú trút xuống Âm vang trong lòng mình : Ta yêu thương tất cả mọi người Ta yêu thương tất cả mọi người Ta yêu thương tất cả mọi người ... 9-1-2002 Sám hối Xin hãy để em hát dâng lên khúc ca thành kính, Hoá giải mọi nỗi niềm Để được nhớ về anh Nguyên lành Thánh thiện. Anh mãi là Phật Là Bồ Tát Của đời em. 17-2-2001 Gửi anh 2 Em đang sống những tháng ngày hạnh phúc Và nhớ về anh đầy ắp ân tình. Anh là Anh là thiên thần hộ mệnh Anh là tịnh thuỷ cam lồ Anh là tiên ông sáng chói Thuyền từ đưa em sang sông. 20/3/2002 Sướng Thân yêu tặng chị Đậu Thu Hà Tình yêu chắp cánh bay Về muôn phương trời lạ Chạm đến bến bờ vui Hôn lên niềm chân phúc Mênh mông trời và đất Bao la là hồn ta Nhìn ai ai cũng thấy Như người thân trong nhà. HN 29/4/2002 chiều sân bay Tân Sơn Nhất Tặng Nguyễn Thanh Thuỷ Chiều phương nam trời lạ Thế mà ta đã quen Một chút buồn lưu luyến Một thoáng lòng bâng khuâng. Ta ở đâu thế nhỉ Lát nữa ta về đâu Đâu là nhà ta đó Vô thường ơi vô thường. 12/5/2002 Nhớ Sài Gòn tháng 5 Tặng anh Ngô ánh Tuyết Sài Gòn nắng như đổ lửa Em gặp lại anh Trời đổ cơn mưa dịu dàng Ta có một trời thu. Hà Nội 24/5/2002 Bốn mùa Mùa thu Khẽ khàng Rơi xuống những câu thơ ánh lên mầu mây. Mùa hè Bốc lửa Rơi xuống những hạt mưa Xiên xiên Đằm thắm. Mùa Đông Gió thổi ngang Chiều về Lặng lẽ. Mùa xuân Nảy những mầm non Hoa giăng giăng Đầy trời Và những câu thơ của em ắp hương Tình anh. 30/5/2002 Hết ghen Quả bóng lăn lăn Nó hút hồn anh mất ăn Bỏ ngủ Quên lề thói cũ Anh sống vô biên Anh sống liên miên Trôi theo quả bóng Và anh lóng ngóng Trối từ khắp nơi Những lời óng mượt : Đang mùa World Cup Xin để tôi yên Trên khắp mọi miền Đều nghiền Bóng đá Khi nào thư thả Anh sẽ yêu em Em sẽ hết ghen Đá bóng ! 10-6-2002 Yên tĩnh Những hạt mưa Nhảy trên mặt nước Loang loang Gợn sóng Bong bóng Trời mưa. Tiếng chèo Của bà vãi già Khua nước Lênh đênh Mạn thuyền. Cạc cạc Chú vịt lạc bầy Cạc cạc ... Không gian Mênh mông Im ắng Tột cùng. Chùa Thanh Sơn 16-7-2002 Bài thơ ngắn nhất Anh là chú cuội Em tin một đời. 20-7-2002 Hoan ca Hà Nội chan hoà nắng ấm Vũ trụ vui mừng hoan ca Mừng anh giải phóng cho em Cái đầu rỗng thêm chút nữa. Đi đâu cũng thấy xúc động Đến đâu cũng thấy yêu thêm Tình người chan chứa thế gian Dịu dàng mùa thu nắng vàng. Con đường ta đi khắp chốn Là thiên đường trên trần thế Ta ngồi đu đưa thân thể Gõ thư về với anh yêu. 2002. Mơ Tặng Vĩ Hải Người là hoa của đất Ta không dám ngắt chơi Chỉ dám mơ nhè nhẹ Thương một chút thế thôi. 2002 Hết phần I. Thiền khách đa tình phần II: Thơ tặng người yêu Người yêu ơi Nếu anh yêu người khác Xin hãy yêu nhiều hơn yêu em Và nhiều hơn thế nữa Nhưng, Nếu anh còn vẫn yêu em Xin hãy yêu nhiều thêm chút nữa Vì lòng tham của em không bến không bờ. Người yêu ơi Nếu anh yêu người khác Xin hãy ân cần người ta mỗi sớm mỗi chiều Và nhiều hơn thế nữa Nhưng, Nếu anh còn vẫn yêu em Xin hãy ân cần thêm chút nữa Vì lòng tham của em không bến không bờ. 8 -9 - 2002 Còn mơ Trong mơ Ta là hai bé con Cầm tay cùng đám bạn Thành một vòng tròn trên cỏ Nét cười tươi tắn không phai. Ta mơ tiếp cuộc mơ dài Trái đất thuở hồng hoang hỗn mang Nhật Nguyệt Ta còn nguyên nỗi nhớ thương nhau. 2002 Tự nhiên ta đã gặp nhau Tất nhiên ta sẽ xa nhau có ngày. Không đề Tặng người nhái giọng Một thoáng yêu đưa ta về run rẩy Lòng lâng lâng Chỉ nhớ nhớ thầm thôi. Không dám yêu Chẳng dám mơ điều lạ. Chỉ mong sao Sống lặng lẽ bên đời. 18 - 4 - 2003 Không đề Tặng người đòi nợ Lửng lơ Bãi giữa sông Hồng Mênh mông ừ nhỉ! Chỉ còn Gió Cát Trăng tròn mười sáu Tiếng chim kêu vang vang Tiếng ì ầm thành phố Và ta đang nhớ ai. 17 -5 - 2003 Bài thơ trong đêm Em chỉ muốn tình mình thuỷ chung đầm ấm Nhưng tình mình thì cứ phai Em cứ muốn mây đừng bay đi Nhưng mây vốn lang thang vô định Em cứ muốn sống trôi lững lờ Quanh quẩn Nhưng dòng nước cứ chảy xiết ra biển! Tình cứ phai Mây cứ bay Sông cứ trôi ra biển… Vẫn còn Cả vũ trụ Trinh nguyên Dại khờ Trong nôi. Cho ta Mơ ước Tháng ngày Rong chơi Hi hi… 4-6-2003 Đơn giản Bãi giữa chiều nay Mưa Gió Lạnh. Ta công phu Bỗng ấm áp lạ lùng. Đêm, Nằm nghe Tiếng dế kêu Vang vang Vào hạ. Kìa, Lâng lâng Rộn ràng Tiếng ai về. 5-5-2004 Mưa Hà Nội Tặng em Lê Thu Trang Khi chạm vào mưa Người cười Kẻ khóc. Ta loanh quanh tìm đường bớt ngập Cuối cùng Đi vào con đường trũng nhất! Xe chết máy Người thì ướt tũm Đầu ngón tay nhăn giống quả mơ khô. Sửa xe đi tiếp Vui với người chữa xe máy có việc làm thêm thu nhập Buồn cười với cái tắc xi bỗng thành cái thuyền lềnh bềnh trôi, Phấn khởi với tiếng cô con gái trong điện thoại báo tin nhà không bị ngập tầng một và dột tầng ba như mọi lần. Nó còn khoái trí cười ha ha đòi tới ngay để cùng thưởng thức nước lội bì bõm! Ta cũng bắt đầu lây cái vui thiên hạ Người thì ướt nhèm Có cái gì nhẩy múa bên trong Ngân nga thơ dâng lên Đời vui. Nội 22 - 5 - 2005 Niềm vui Biết ơn thầy U. Tejaniaya và tất cả Mặt trời mọc rồi lặn Trăng tròn rồi lại khuyết Niềm vui đến rồi đi Nỗi buồn đến biến ngay Em vui hơn mọi ngày. Trung tâm thiền Shwe Oo Min 17-11-2004 Tâm ta Tâm ta Như ngọn gió hoang Chạm vào cánh chim Chạm vào ước mơ Chạm vào ngôi nhà thân yêu Chạm vào chính ta. Trung tâm thiền Shwe Oo Min Không đề Đời thì mỏng như chiều quê Tình thì dầy như chiếc lá. Tháng 1- năm 2006 Shwe Oo Min Bài thơ một câu Hút hồn tôi có một người. Hài nhi Mắt xanh nguyên mầu mắt xanh Tai nghe nguyên giọng nguyên lời âm thanh Thế giới em chưa có nắng vàng Chưa mầu tím nhạt Chưa mầu trần gian Chưa nghe một tiếng bẽ bàng Chỉ nghe tim mẹ ngập tràn nơi nơi. Tháng 2- năm 2006. Chúng sinh toàn sống trong tưởng, chả có gì là thật cả. Chánh niệm là Phật. Lời Bạt Nhớ ngày nào môn văn tôi học chỉ toàn là 4,5 điểm, có bài văn dài 12 trang thì chỉ có 4 điểm và cô giáo phê bình bài văn như bài sử! Kể lại cho cô con gái (năm 2005 - 2006 học lớp 9) nghe, nó cười nhạo tôi thường xuyên vì chuyện đó. Cháu viết văn ngắn nhưng xúc tích và ngộ nghĩnh, nhưng cháu kể nếu cháu viết thật thì lại được ít điểm, nếu bịa thì được nhiều điểm hơn. Tôi chợt giật mình vì cách chấm điểm văn của cô giáo cháu. Nếu thế thì con gái tôi được nuôi dưỡng từ bé đức tính “nói dối” trong văn học sao???? Thật là rùng rợn cho một nền giáo dục mù quáng từ thầy cô tới học trò! Rồi một ngày tôi ngồi thiền ở trường thiền Shwe Oo Min, tôi chợt nhận ra cơ chế của việc làm thơ. Hoá ra lâu nay tôi nghe sư phụ cũ của tôi là ngài Thanh Hải có nói: “nhà thơ là một nửa thánh nhân”. Tôi thích nhưng không hiểu câu nói này. Khi tôi ngồi thiền quán tâm và đọc được suy nghĩ trong tâm tôi thì tôi mới hiểu làm thơ là như thế nào. Hiện nay nhiều người làm thơ một cách ngẫu hứng và không hiểu tại sao mình lại làm thơ, nên có người còn cho đó là việc của tâm linh, của trái tim, vì thơ là tiếng nói của trái tim cảm xúc… có người làm được câu thơ hay còn cho đó là do “Tổ đãi” và cho là “tôi làm thơ” thực ra chả có ai làm thơ cả chỉ có người chứng kiến “cảnh” trong tâm mà thôi. Ví dụ: Niu tơn nhìn quả táo rơi và phát hiện ra lực hút của trái đất… thì người làm thơ cũng vậy, họ nhìn thấy tiến trình tâm được cảm xúc và trí tuệ nuôi dưỡng họ “thấy” ra bài thơ như vậy, chỉ có vậy mà thôi. Nên thơ vừa là cảm xúc trí tuệ vừa là tiếng nói nội tâm, tiếng nói của trái tim, tiếng lòng,…và phần nào nó chính là “con người” làm thơ. Tại sao ai cũng có thể thấy quả táo rơi nhưng chỉ cho một người thấy ra được lực hút của trái đất? Tại sao ai cũng có cảm xúc mà chỉ một vài người “làm được thơ” vì sao??????? Vì họ đã quan sát được một cái gì đó và họ ghi lại nhịp điệu của trái tim đồng cảm của họ với nhịp điệu sinh học của vũ trụ của cuộc sống riêng của họ. Những người làm thơ đều là những người có đời sống nội tâm sâu sắc và phong phú hơn chính họ thời kỳ họ không làm thơ. Vì thế mà có người bạn hỏi tôi: dạo này Trâm có làm được bài thơ mới nào không? Còn làm thơ là còn yêu đời, yêu cuộc sống và là dòng chảy của cuộc sống không bị trần tục hoá cuộc sống, không bị tha hoá chính mình không bị sơ cứng hồn vía…Có nhà thơ kể chuyện là ghét một nhà thơ nọ, nhưng khi đọc được bài thơ hay của người kia lập tức hết ghét liền. Sau đây là mấy lời của Osho (19//?? -1990) một bậc thầy tâm linh nổi tiếng trong thời đại của chúng ta: Trích trong “Dược khoa cho linh hồn” chương 3: Nghệ thuật của trái tim - nuôi dưỡng tiềm năng tình yêu của bạn. Chúng ta đã trở nên bị ám ảnh quá nhiều bởi cái đầu - toàn thể nền giáo dục của chúng ta, toàn thể nền văn minh của chúng ta, đều bị ám ảnh bởi cái đầu bởi vì cái đầu làm nên đủ loại tiến bộ công nghệ - chúng ta nghĩ đó là tất cả. Trái tim có thể cho chúng ta cái gì? Vâng, nó không thể cho chúng ta công nghệ lớn lao, nó không thể cho chúng ta nền công nghiệp lớn lao, nó không thể cho chúng ta tiền bạc. Nó có thể cho bạn niềm vui, nó có thể cho bạn lễ hội. Nó có thể cho bạn xúc động vô cùng về cái đẹp, về âm nhạc, về thơ ca. Nó có thể dẫn bạn vào thế giới của tình yêu, và chung cuộc vào thế giới của nguyện cầu, nhưng những điều đó không phải là hàng hoá. Bạn không thể làm tăng số dư ngân hàng qua trái tim được; và bạn không thể đánh nhau trong các cuộc chiến tranh lớn, và bạn không thể làm ra bom nguyên tử và bom khinh khí, và bạn không thể huỷ diệt mọi người qua trái tim được. Trái tim chỉ biết cách sáng tạo còn cái đầu chỉ biết cách phá huỷ. Cái đầu mang tính phá huỷ, và toàn thể nền giáo dục của chúng ta đã trở nên bị mắc bẫy vào trong cái đầu. Các đại học của chúng ta, các trường cao đẳng của chúng ta, các trường phổ thông của chúng ta, tất cả đều đang phá huỷ nhân loại. Họ nghĩ họ đang phục vụ nhưng họ đơn giản đang tự lừa mình. Chừng nào con người còn chưa trở nên được cân bằng, chừng nào tim và đầu cả hai còn chưa phát triển, con người sẽ vẫn còn trong khốn khổ và khổ vẫn cứ phát triển. Khi chúng ta ngày một bị treo vào cái đầu, khi chúng ta ngày một quên bẵng đi sự tồn tại của trái tim, chúng ta sẽ trở nên ngày một khốn khổ hơn. Chúng ta đang tạo nên địa ngục trên trái đất và chúng ta sẽ tạo ra ngày một nhiều nó hơn. Thiên đường thuộc về trái tim. Nhưng đây là điều đã xảy ra: trái tim bị quên mất hoàn toàn, không ai hiểu thêm gì về ngôn ngữ ấy nữa. Chúng ta hiểu logic, chúng ta không hiểu tình yêu. Chúng ta hiểu toán học, chúng ta không hiểu âm nhạc. Chúng ta trở nên ngày một quen với cách thức của thế giới này và không ai dường như có dũng cảm để đi vào những con đường không biết, những mê cung không biết của tình yêu, của trái tim. Chúng ta trở nên hoà điệu rất nhiều với thế giới của văn xuôi, và thơ ca đơn giản đã trở thành không tồn tại. Nhà thơ đã chết, và nhà thơ ấy là cây cầu nối giữa nhà khoa học và nhà huyền môn. Cây cầu này đã biến mất. Một bên nhà khoa học đứng - rất mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ, sẵn sàng phá huỷ cả trái đất, toàn thể cuộc sống - và bên kia, khi có khi không vài nhà huyền môn - một Phật, một Jesus, một Kabir… Họ hoàn toàn bất lực theo nghĩa chúng ta hiểu quyền lực, và họ quyền năng vô cùng theo một nghĩa hoàn toàn khác - nhưng chúng ta không biết ngôn ngữ đó chút nào. Và nhà thơ đã chết; và đó là thảm hoạ lớn nhất. Nhà thơ đang biến mất. Và bởi nhà thơ, tôi ngụ ý hoạ sĩ, nhà điêu khắc. Tất cả những cái mang tính sáng tạo trong con người đều đang trở nên bị thu lại để tạo ra ngày một nhiều hàng hoá. Tính sáng tạo mất đi sức nắm giữ của nó và tính sản xuất đang trở thành mục đích của cuộc sống. Thay vì tính sáng tạo chúng ta coi tính sản xuất là có giá trị; chúng ta nói về cách sản xuất nhiều hơn. Sản xuất có thể cho bạn nhiều thứ nhưng không thể cho bạn giá trị. Sản xuất có thể làm cho bạn giầu có bên ngoài nhưng nó sẽ làm cho bạn nghèo nàn ở bên trong. Sản xuất không phải là sáng tạo. Sản xuất là rất tầm thường; bất kỳ người ngu nào cũng có thể làm được nó, người ta chỉ cần học cái mẹo về nó. Và nhà thơ đã chết, nhà thơ không tồn tại nữa. Và cái tồn tại nhân danh thơ ca gần như là văn xuôi. Cái tồn tại nhân danh hội họa ít nhiều mang tính điên khùng. Bạn có thể xem Picasso, Dali và những người khác - đó là bệnh hoạn! Picasso là một thiên tài nhưng ốm yếu, bệnh hoạn. Hội hoạ của ông ấy không là gì ngoài sự thanh tâm; nó giúp cho ông ấy, nó là một loại nôn mửa. Khi bạn có cái gì đó sai với dạ dầy của mình thì việc nôn mửa làm giảm nhẹ cho bạn. Nó đã giúp cho Picasso; nếu ông ấy bị ngăn cấm vẽ ông ấy sẽ phát điên. Việc vẽ là tốt cho ông ấy, nó đã cứu ông ấy khỏi mất trí, nó xả cái mất trí của ông ấy lên tranh vẽ. Nhưng với những người mua các bức tranh đó thì sao, những người treo chúng trong phòng ngủ của mình và ngắm chúng thì sao? Họ sẽ bắt đầu trở nên ốm yếu dễ dàng. Chính là tính sáng tạo hoàn toàn khác mà tôi đang nói tới. Một Taj Mahal… chỉ ngắm nó vào đêm trăng tròn, và việc thiền lớn lao nhất định nảy sinh trong bạn. Hay các ngôi đền ở Khajuraho, Konarak, Puri - thiền về chúng bạn sẽ ngạc nhiên rằng tất cả mọi dục tính của bạn đều được biến đổi thành tình yêu. Chúng là phép mầu của tính sáng tạo. Những nhà thờ vĩ đại của châu Au - chúng là niềm khao khát của đất để vươn tới bầu trời. Khi nhìn những sáng tạo vĩ đại đó, bài ca vĩ đại nhất định nảy sinh trong trái tim bạn, hay sự im lặng lớn lao nhất định hạ xuống bạn. Con người đã đánh mất tính thơ ca, niềm thôi thúc sáng tạo, hay nó đã bị giết chết. Chúng ta quá quan tâm tới hàng hoá, tới đồ dùng, tới việc làm ra ngày một nhiều thứ. Sản xuất liên quan tới số lượng, còn sáng tạo liên quan tới chất lượng. Bạn sẽ phải mang trái tim trở lại. Bạn sẽ phải nhận biết lại về tự nhiên. Bạn sẽ phải học quan sát hoa hồng, hoa sen lần nữa. Bạn sẽ phải làm vài tiếp xúc với cây cối và tảng đá và dòng sông. Bạn sẽ phải bắt đầu đối thoại với các vì sao lần nữa. Niềm vui của việc yêu. Bất kỳ khi nào bạn yêu, bạn đều vui mừng. Bất kỳ khi nào bạn không thể yêu, bạn không thể vui mừng được. Vui mừng là chức năng của yêu, cái bóng của yêu; nó đi theo yêu. Cho nên hãy trở nên ngày một đáng yêu hơn, và bạn sẽ trở nên ngày một vui mừng hơn. Đừng bận tâm liệu tình yêu của bạn có được đền đáp hay không; đó không phải là vấn đề chút nào… vui mừng là cái đẹp của yêu, kết quả của yêu là vui mừng nó là bản chất, giá trị của yêu là ở bản chất. Nó không phụ thuộc vào sự đáp ứng của người khác, nó là toàn bộ… Osho từng nói là khi người ta làm được bài thơ mới hay, người ta còn vui sướng hơn là nghe tin con thi đỗ đại học! Đó là niềm vui của sự sáng tạo, của sự sinh thành. Khi tôi hí hửng, thoả mãn và hài lòng lớn mang trình Pháp bài thơ kệ về 9 Ân của Đức Phật mà tôi đã cầu nguyện và câu chữ nó xếp thành hàng lối trình diễn trước mặt tôi và tôi chỉ là người ghi chép lại. Trước đó khi tôi đang đi thiền hành, tôi chợt nhớ tới thầy tôi và như có một luồng sét nối trái tim tôi với thày và lập tức thầy như cái cầu nối liền tôi với Phật, thì lúc đó tôi chỉ còn kịp nhớ tới 8 ân trong 9 ân, tôi quên một ân không thể nhớ lại trong tâm khi nhẩm đọc về 9 ân đó, sau kinh nghiệm huy hoàng đó tôi kiểm tra lại lòng mình thấy yên tĩnh và thanh thản hơn rất nhiều. Tôi tự nhủ thầm: nghĩ nhớ tới Đức Phật và thày mình “lãi” thế sao từ trước tới nay mình cứ nhớ nghĩ về mấy cái người đời làm gì cho khổ ra thế nhỉ? Khi trình pháp thầy tôi bảo: hễ thấy Pháp là thấy Phật! Và thầy tôi bảo tôi giầu trí tưởng tượng như thế thì niệm thêm Ân Đức Phật trong quá trình quán tâm. Tôi khởi thắc mắc tò mò xem niệm Ân Đức Phật bằng tiếng nào: Nguyên thuỷ thì chỉ có tiếng Pali ví dụ: Sammasambuttho…, Bắc tông Đại thừa thì chỉ có chữ Hán nôm nào là ứng Cúng, Chánh biến Tri…bây giờ thầy bảo tôi niệm Ân Đức Phật thì tôi niệm bằng tiếng nào? Lần khác tôi hỏi thầy tôi như vậy, thầy tôi phán một câu: tiếng Việt. Ôi trời như thế bằng ra công án vì lịch sử Phật giáo Việt Nam chưa ai cho pháp môn niệm Ân Đức Phật là một pháp môn tuyệt vời cả. Chả có sách nào nói kỹ về chuyện này? May sao trong tay tôi sẵn có quyển “Tìm hiểu Pháp môn Niệm Phật” của sư Hộ Pháp mới in. May quá tôi cầu nguyện làm sao để có thể phổ cập niệm 9 Ân Đức Phật thành một thứ pháp môn phổ thông cho mọi người, nó thật là hữu dụng và giá trị làm sao. Nhưng khi tôi đọc đến đoạn sư Hộ Pháp không biết dịch từ đâu ghi trong sách nói là Đức Phật là người có đức tin không hề lay chuyển. Tôi thấy nó cứ thế nào trong tâm và ngờ ngợ hỏi lại thầy tôi xem Đức Phật tin vào cái gì mà không hề lay chuyển? Thầy tôi không chịu cách dịch như vậy và bảo: đừng tin những gì đã được dịch sang tiếng Việt! Ôi thật là một trời một vực với khi được học trực tiếp với một thánh tăng. Thầy tôi bảo ngay ở Miến Điện người ta hiểu chữ dukkha (khổ, bất toại nguyện) cũng còn sai lệch. Chữ khổ trong Tứ Thánh Đế nó khác xa với cái khổ do dịch thuật và do ý thức học hiểu… Rồi cầu được ước thấy, câu chữ nó sắp hàng và tôi đặt nó vào và thành một bài kệ tạm ổn những mục tiêu: không sai ý chính, đọc dễ hiểu, dễ nhớ và thật bất ngờ nó chứa đựng được cả phương pháp Thực Dưỡng mà tôi ấp ủ bấy lâu, tôi cứ nghĩ phải là hai pháp môn: Thực dưỡng và Thiền thì không ngờ chúng đã gặp nhau trong bài kệ về 9 Ân Đức Phật. Tôi hoan hỉ và tự hào đi tới phòng trình pháp và thầy ngó thấy cái bản mặt tôi sao đó, thầy đuổi tôi về Việt Nam; thầy bảo: mày thích làm thì về Việt Nam mà làm! Tôi lắng nghe thầy và thấy như thầy phát chưởng cho tôi và tôi thấy có luồng năng lượng chạy theo hai đường gáy tôi lên tới đỉnh đầu, ngay sau đó tôi tu tập tinh tấn vượt qua được những khó khăn rất nhỏ mà trước đó tôi cứ tưởng tôi đang gặp chướng ngại lớn gì đó nó cản trở pháp hành của tôi. Khi vượt qua mới thấy nó nhỏ nhít. Mọi người xanh lơ mắt tội nghiệp cho tôi, nhưng tôi tỉnh bơ trầm mình sâu vào pháp hành và tiến bộ vượt bậc, tôi “nhả” nốt thầy tôi là người cuối cùng trên chặng đường tâm linh ra và hoàn toàn dấn sâu vào pháp hành. Sau một thời gian ngắn bây giờ tâm tôi nó không làm thơ nữa mà tôi thấy tâm tôi nó nói ở trong như sau: Niết Bàn thẳng tới! Khi trình Pháp thầy tôi bảo: Sadhu! Sadhu! (Lành thay! Lành thay!) Các sư cô thay đổi thái độ đối với tôi, bảo tôi: sao lại “Niết bàn thẳng tới” đầy đảm lực như thế? Tôi trả lời: tâm con nó nói chứ con đời nào dám ăn nói thế trước mặt thầy và tăng ni sinh Việt Nam. Rồi tôi liên hệ cuộc đời tôi cũng giống y như cuộc đời cha mẹ tôi. Tôi cười hề hề vì khoái trí với sự phát hiện đó: bố mẹ tôi bỏ nhà cửa, bỏ cha mẹ trốn đi theo cách mạng khi mẹ tôi mới 15 tuổi đầu, bố tôi thì 18 tuổi, nghe theo tiếng gọi của Đảng Bác, theo tiếng gọi của trái tim và mang bầu máu nóng háo hức đi theo cách mạng để “đổi đời”. Còn tôi: tôi chính chắn hơn gì, gần 50 tuổi tôi cũng bỏ nhà cửa, cha mẹ, con cái và những người thân yêu… tôi sang Miến Điện hành thiền với tinh thần chỉ còn duy nhất một lần cho cả cuộc đời tôi nữa mà thôi. Và mọi sự kỳ diệu đã xảy ra cho tôi như một giấc mơ. Trước khi đi Miến Điện hành thìên vài ngày, anh Ngô Trung Việt mới dịch xong quyển “Đi tìm điều huyền bí, tập1” trao vào tay tôi một quyển, may sao có quyển sách cứu nguy trong những lúc khó khăn vì chúng tôi phải trình pháp qua người phiên dịch…May sao cuối cùng tôi đã gặp được minh sư, gặp được chân Pháp, tôi được sống trong từ trường đầy minh triết và từ ái của một bậc thánh tăng Miến Điện… tôi sang Miến Điện hai lần vào hai lần nhập hạ, đó là những ngày tháng đầy gian nan và phúc lạc nhất cuộc đời tôi, và là môi trường tu học tốt nhất mà tôi được biết trên hành tinh này. Tôi hiểu được ý thầy tôi không muốn cho tôi phải suy nghĩ động não dù là để làm thơ tán Phật ngài cũng “không cho”, như thế tâm tôi nó mới chịu “Niết Bàn thẳng tới!”. Tôi cười hề hề và kể cho các sư cô: bố mẹ con cũng chẳng hiểu Cách mạng là gì, cứ đi theo như nước chảy mây bay và cuốn theo vào một luồng hào khí cách mạng hừng hực. Con cũng chẳng biết “Niết Bàn” là gì, con cũng bị cuốn vào một cơn lốc tinh thần bởi mãnh lực của các lời cầu nguyện của con nó thành tựu và nó cuốn con tới thẳng “Niết bàn” hi hi, vui quá. Tôi đọc luôn câu thơ của Bút Tre nổi tiếng ở Miền Bắc: Tiến lên ta quyết tiến lên, Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu Hàng đầu không biết đi đâu Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi!!!! Các sư cô khoái trí hỏi xem Trâm còn bài thơ “dở hơi tầm cỡ” như thế nữa không thì đọc cho nghe!!!!! Có hai câu tôi thấy nó trong tâm tôi và sau đó nó trở thành câu cửa miệng của mọi người: Chúng sinh toàn sống trong tưởng, chả có gì là thật cả! Chánh niệm là Phật. Chả ai chịu tin là tôi nhòm thấy tư tưởng trong tâm tôi mà mọi người cứ có vẻ muốn cố tình lèo lái điều đó cho vừa hợp với ý thích riêng tư của họ, để cho họ cảm thấy dễ chịu. Một người “cha căng chú kiết” ở đâu đến tu, gần như không biết là đệ tử của ai “để mách tội” hoặc để “doạ dẫm mách thày của mày” chơi cho khoái cái tâm. Một người ở phương trời Cộng sản tới tu xuất gia gieo duyê… làm sao mà lại đòi hơn cả các sư cô và chư tăng cho được? ấy thế mà thầy tôi nhòm ra được “chân tướng” của tôi như nhòm vào các đường gân trong lòng bàn tay thầy. Thầy “đọc gia vị” của tôi hàng ngày và thầy chăm sóc đặc biệt tôi từng ly không bao giờ tôi thoát được ánh mắt của thầy tôi để tâm tôi được “tự do” rong chơi nghỉ ngơi chút xíu. Tôi như bị ám ảnh bởi cuộc sống chánh niệm nó soi thấy tim gan phổi phèo của tôi dễ dàng như chơi, mà thầy tôi là thánh tăng đâu cần phải như tôi nghĩ ngợi. Bây giờ tôi nhớ lại bài thơ ngày nào tôi làm cách đây 25 năm tôi đã đọc một câu chuyện dị đoan về Đức Phật, do ngoại đạo viết lên để “bài xích Phật” một cách khôn khéo. Sau đó tôi hỏi cụ Thượng Toạ Thích Tâm Cẩn, một trong những bậc thầy của tôi, cụ giải thích cho tôi như vậy, câu chuyện tóm lược như sau: có hai vị Phật cùng muốn xuống trần để “độ đời” hẹn nhau ngồi thiền định xem cây gậy thiên trượng của ai nở hoa trước thì người đó giáng trần trước, cây gậy của Phật Di lặc nở trước và Phật Thích Ca hí mắt thấy thế mới ngắt trộm, đem gắn vào cây gậy của mình và cuối cùng Phật Thích Ca xuống trần độ đời trước vì “một chuyện gian dối” ở thiên giới. Tôi không hiểu gì và tôi đã viết bài thơ “chửi Phật”. Sau từng ấy năm, đó là một sự biến dịch tột cùng, từ bài thơ “chửi Phật” đến bài thơ “Tán Phật”, tôi yêu kính Phật biết bao, mà thầy tôi thì không nói một lời nào về Phật, thầy chỉ cung cấp và uốn nắn một thái độ đúng trong khi hành thiền và tôi chuyển hóa hiểu Phật và biết ơn Phật. Sau đây là hai bài thơ: Bài thơ chửi Phật Phật tưởng mình nhất vội xưng danh Tranh nhau xuống thế nên không thành Trong tâm vọng tưởng nào đâu biết Cõi thế nên cuồng lắm vọng danh. Và sau đây là bài thơ Tán Phật: 9 ân Đức Phật Ngài là bậc diệt tận Tất cả mọi phiền não Xứng đáng được cúng dường Nên gọi bậc ứng cúng. Ngài là bậc tự mình Chứng ngộ Tứ Thánh Đế Đạt giác ngộ viên mãn Nên gọi Chánh Biến Tri Ngài là bậc toàn hảo Cả Minh và cả Hạnh Có một hạnh đơn giản Tưởng rằng rất dễ làm Mỗi bữa ăn chừa ra Bốn năm miếng mới no Là ngài đã dừng lại Ai làm được như vậy Chánh niệm được liên tục Bệnh tật ít viếng thăm Nhất là ăn thức ăn Như ở thời Đức Phật Ngài là bậc toàn giác Trí tuệ siêu tam giới Của pháp hành thiền tuệ. Ngài là bậc thuyết Pháp Những chân lý nhiệm mầu Đem lại nhiều lợi ích Cho tất cả chúng sinh. Ngài là bậc thông suốt Biết rõ hết tất cả Mọi điều trong Tam giới. Ngài là bậc Điều phục Ai có duyên với Ngài Từ ác chuyển sang lành Từ phàm lên bậc thánh. Ngài là thầy cao quí Của cả thiên và nhân Ngài là bậc song tuệ Tuệ một của chư Phật Và loại tuệ thứ hai Tuệ giáo hoá chúng sinh. Ngài là bậc Ân Đức Bậc siêu xuất tam giới Thành tựu do trọn đủ Ba mươi ba la mật Và sáu ân đặc biệt Chỉ có Ngài mới có. Ngày nào cũng niệm tưởng Tới hồng ân Đức Phật Đức tin sẽ trọn đủ Trí tuệ sẽ sáng suốt Phát sanh nhiều hỷ lạc Thêm nhiều lòng dũng cảm Tránh khỏi mọi tai ương Phước thiện được tăng trưởng. Shwe - Oo - Min, 15 - 12- 2005, Myanmar Nanissari - Ngọc Trâm Phỏng theo “Pháp một niệm Phật” sư Hộ Pháp, NXB TP HCM, 2001 Mục lục 1. Những vần thơ non nớt thuở sinh viên 2. Vài nét cảm xúc 3. Ghét gió sao rối tóc bạn tôi 4. Một thời đại mới bắt đầu từ đâu 5. Cái đẹp và tự do 6. Vài suy nghĩ về cuộc sống 7. Lắng nghe trong chiều dâng 8. Mặt trời hoàng hôn 9. Nỗi lòng 10. Tự cười 11. Trêu bạn 12. Tiếng em cười 13. Thơ khuyên bạn về một "cuộc tình tay ba" 14. Thơ khuyên bạn lớn tuổi 15. Đau khổ 16. Yêu nhất 17. Thơ đối nhau 18. Đi trông thóc 19. Chia tay ở trường Kỹ Thuật Thông tin 20. Ước mơ của em 21. Về anh 22. Không đề 1 23. Thơ tặng Phạm Phú Nhân 24. Quê mẹ 25. Không đề 2 26. Đốm nắng người trong mắt em 27. Xuân 28. Nỗi nhớ của em 29. Dự cảm 30. Kỳ lạ 31. Không đề 3 32. Đường qua lăng Bác 33. Tâm sự tặng anh 34. Không đề 4 35. Suy tư 36. Thông điệp từ cõi vĩnh hằng 37. Không đề 5 38. Lời yêu 39. Vô biên cùng anh 40. Một thoáng 41. Tình yêu còn non 42. Không đề 6 43. Cảm thức 44. Bâng khuâng 45. Tình yêu của mẹ bắt đầu từ con 46. Thơ họa 47. Gửi anh 1 48. Chuyện bây giờ 49. Tin yêu chắp cánh em bay 50. Xin 51. Nhớ ơn anh 52. Không đề 7 53. Không đề 8 54. Không đề 9 55. Tán thán thầy tôi 56. Nguyên sơ 57. ý Xuân 58. Không đề 10 59. Khoảnh khắc thần tiên 60. ở chùa Thanh Sơn 61. Tên anh là lời đẹp nhất 62. Giữa hai đầu nỗi nhớ 63. Trông thư 64. Anh về 65. Ru hồn 66. Niệm tưởng 67. Không đề11 68. Mỗi sáng 69. Chia tay Sài Gòn 70. Xa 71. Hồi âm. 72. Vũ điệu tự thân 73. Một mình 74. Bài thơ tặng con 75. Câu thần chú lòng mình. 76. Sám hối 77. Ngày xuân 78. Gửi anh 2 79. Anh là 80. Sướng 81. Chiều sân bay Tân sơn nhất 82. Nhớ Sài gòn tháng 5 83. Bốn mùa 84. Hết ghen 85. Yên tĩnh 86. Bài thơ ngắn nhất 87. Hoan ca 88. Mơ -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Jul 31 2013, 12:11 PM
Bài viết
#44
|
|
Thành viên dự bị Nhóm: Members Bài viết: 1,632 Gia nhập vào: 11-February 11 Thành viên thứ.: 93,759 |
-------------------- Theo các cơ quan nghiên cứu ung thư quốc tế, giống như một số loại bụi khác có trong môi trường lao động, tất cả các dạng amiăng (tấm lợp amiăng dùng phổ biến ở VN) đều có thể gây ung thư và một số bệnh trầm trọng khác cho con người. Sợi amiăng có thể gây độc hại cho phổi sau 10-20 năm, gây ra một số các căn bệnh như bệnh phổi, ung thư màng phổi và ung thư phổi.
|
|
|
Jan 24 2014, 10:07 AM
Bài viết
#45
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,309 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Tôi cpn gói quà tết biếu sư phụ NAT, mãi không nhận hồi âm, tôi nghĩ thế nào cũng "có chiêu mới" về âm và dương?
Và vừa rồi tôi gửi tiếp mấy củ khoai mài... nhắn tin là nhận được NHỚ hồi âm cho biết, Sớm nay nhận được mấy câu thơ: Cuối năm chim rộn đầu hiên, Hương trà, vị gạo cõi riêng tình nồng. Trời xa mây trắng phiêu bồng, Đất gần chợt nhú một vồng ngọc trâm. Thanks for gifts. Ôi giời Ối giời ơi là NAT, nghe nói PCT sẽ ra HN sau tết vì thấy đệ tử làm ăn đ mùa, tụi trẻ vừa thành lập CLB của n ng KHÔNG biết GÌ Ôi giời, giời bận vui chơi, Táo quân dự tiệc hoa rơi bàn đào. Và chả nghĩ được gì tôi đáp lại luôn: Em bận túi bụi, anh rong chơi Giờ tỉnh ra rồi ta đi chơi Ừ nhỉ thiên đường ta không tới Thì thôi ta vui việc trong nhà! Hà hà Nghe đồn ban nội chính đảng đề nghị khuyến khích đảng viên và quan chức ăn Gạo lứt muối mè để phòng chống tham nhũng. Tin cần kiểm chứng. He he Chữ xanh là tin nhắn của NAT, chữ đỏ là tin nhắn của NT Nếu tin này có thật, đảng sẽ mời Diệu Minh, Tuệ Hải làm cố vấn. .... -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Mar 19 2014, 11:00 PM
Bài viết
#46
|
|
Thành viên dự bị Nhóm: Members Bài viết: 1,632 Gia nhập vào: 11-February 11 Thành viên thứ.: 93,759 |
Thơ xuân 2014 Mưa xuân nhè nhẹ phủ bên thềm Giọt sương rơi khẽ tiếng rất êm Lòng động rung tình ai lên tiếng? Có mấy chàng thơ chẳng thấy thèm! -------------------- Theo các cơ quan nghiên cứu ung thư quốc tế, giống như một số loại bụi khác có trong môi trường lao động, tất cả các dạng amiăng (tấm lợp amiăng dùng phổ biến ở VN) đều có thể gây ung thư và một số bệnh trầm trọng khác cho con người. Sợi amiăng có thể gây độc hại cho phổi sau 10-20 năm, gây ra một số các căn bệnh như bệnh phổi, ung thư màng phổi và ung thư phổi.
|
|
|
Mar 31 2014, 08:34 AM
Bài viết
#47
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,309 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Hè sang
Đầu hè Lọt xuống khe cửa sổ Nhà tôi Tiếng chào mào trong trẻo hót. Mấy chú chim Ơi ới Gọi hè... Rồi tiếng chim Vù vù vẫy cánh Bay đi. Chú chim khác Lại về Choách choách Sớm mai Đánh thức Thiên đàng Trong tôi. Rộn ràng tiếng chim ắp đầy Không gian Phố thị Bình yên. Mùa xuân Đã qua rồi. 31-3-2014 -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Mar 31 2014, 09:58 PM
Bài viết
#48
|
|
Advanced Member Nhóm: Members Bài viết: 377 Gia nhập vào: 6-April 10 Thành viên thứ.: 11,098 |
cô ơi,
31-03-2014 chứ cô. |
|
|
Mar 31 2014, 10:28 PM
Bài viết
#49
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,309 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
-------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Apr 1 2014, 04:18 PM
Bài viết
#50
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,309 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
EARLY SUMMER
Summer’s breath Falling down The window In my house Red-whiskered bird Singing now. There some birds Repeat n repeat Call Summer… Their voice again Whir whir Wave their wings Fly away. Another bird Went back In a hurry In the early Wake up The paradise In me. Bustling Voicing Fill up The space How the streets In peace The Spring Went away! Bùi Xuân Trường dịch sang tiếng Anh để gửi thư cho ông bà Ando - Nhật Bản, Thân ái tình hữu nghị... -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 24th September 2024 - 10:17 PM |