IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

3 Trang V  < 1 2 3 >  
Reply to this topicStart new topic
> Nhật kí tuyệt thực
BAS
bài Aug 26 2008, 02:26 PM
Bài viết #11


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 411
Gia nhập vào: 13-April 07
Thành viên thứ.: 15



QUOTE
Tại sao đã gần nửa tháng nay cháu o đại tiện đc ? ( đồng ý là chế độ số 7 của cháu quá ít , có 1/3 bát cơm cho 1 bữa sáng và chỉ 1 bữa, nhưng còn mấy hôn trước khi ăn thực dưỡng thì sao ? Sao cơ thể cháu o có ý gì là muốn thải cái đống nặng bụng ấy ra ?
_ dạ dày đợt này hay quặn xót hơn
_ cân của cháu o xuống được nữa, cứ dập dình mãi cỡ 52 kg rưỡi và 53 kg , cháu còn đang muốn xuống 48 cho người o còn lạng mỡ nào thì thôi, cô tư vấn giúp cháu .


(Thực ra còn cả phần nhật kí dài ở trên nhưng trích dẫn dài quá nhìn mệt mắt lắm.)

- Nhận xét 1 là: Không biết mệnh cô nàng này có Tuần Triệt gì không mà tâm tính bức xúc thế whistling.gif

- Nhận xét 2 là: Có rất nhiều chuyện sau khi đã xảy ra, kí ức về nó chỉ còn giá trị đúng bằng 1 đống phân, vậy thì chớ nên để nó trong lòng mà nên để nó trong la va bô thì tốt hơn.

- Nhận xét 3: Khi người khác trút "tham sân si" lên đầu mình, mình không cần phải tự gia giảm thêm chua cay vào đó làm gì, hơn nữa sau khi tự mình gia giảm chua cay vào đó rồi lại còn 1 mình ăn hết, không chừa cho đối thủ miếng nào. Ăn chua cay nhiều quá hại dạ dày lắm.

- Nhận xét 4: Cuộc tranh cãi mà dựa vào đức tin của 2 bên vào 2 đối tuợng bên ngoài nào đó thì chả đi đến đâu cả, vì sư nói sư phải, vãi nói vãi hay. Nhưng thằng què thì mới cần nạng chống và xe lăn chứ người 2 chân khỏe mạnh thì cần gì. Cái đáng để tin nhất không phải là lý thuyết thực dưỡng hay nhịn ăn, đương nhiên cũng chả phải mấy tay thầy bói hay bác sĩ mà là khả năng phán đoán của bản thân mình. Nếu mình ốm đau bất hạnh thì có ai nhận lãnh thay được đâu, mà nếu mình khỏe mạnh hạnh phúc thì cũng có ai thụ hưởng thay được đâu? Nếu người ta không dám tin vào chính mình thì dù họ tin vào cái gì, nghe ra to tát hoành tráng đến đâu cũng đều vô ích và vớ vẩn. (Chú ý là tin vào chính mình khác với tin vào nhân vật mà người ta tưởng là mình rất rất nhiều nhé!)

- Nhận xét 5: Khí huyết thịnh vượng thế càng cần phải chữa tâm bệnh trước, nếu không chả bao giờ giải quyết được thân bệnh cho rốt ráo cả. whistling.gif

Chữ rối loạn kinh nguyệt trong Thực Dưỡng hiểu rộng nghĩa hơn bên Tây y, ngoài chu kì thất thường và đau bụng thể hiện con người thiếu nhạy cảm, không thể phản ứng thích đáng với những biến đổi của cơ thể và môi trường, còn có thời kì thấy tháng kéo dài, màu sắc máu kinh xấu, ngứa ngáy trong những ngày có kinh... Thể hiện tình trạng âm hóa hoặc máu chua.

Phụ nữ khỏe mạnh thì chu kì là 28 ngày (tăng đến 32 ngày là hơi âm rồi), máu kinh đỏ tươi, lượng máu ra hàng ngày không nhiều không ít, giảm dần theo thời gian và sạch kinh sau 3 đến 5 ngày (5 ngày cũng đã là hơi âm)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 27 2008, 03:39 PM
Bài viết #12


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Nếu người ta không dám tin vào chính mình thì dù họ tin vào cái gì, nghe ra to tát hoành tráng đến đâu cũng đều vô ích và vớ vẩn. (Chú ý là tin vào chính mình khác với tin vào nhân vật mà người ta tưởng là mình rất rất nhiều nhé!)

Chúng ta đến đây là để học bài... trong tiến trình học hỏi chúng ta phải có hệ thống lý thuyết đúng đắn và những người đã có kinh nghiệm thực sự hướng dẫn thì chúng ta mới khỏi bị lạc lối vào mê cung của tranh cãi và sự bành chướng của bản ngã - cái không thật có: cái thật có là vô thường khổ vô ngã...

Có niềm tin chơn chánh vào lẽ thật đó chúng ta dũng mãnh đi vào chỗ không có cái gì nữa... ở đó mọi thứ đều được hoá giải; con đường của Chư Phật là con đường tứ diệu đế, con đường bát chánh đạo... trong đó cần có chánh tín: sự tin tưởng tuyệt đối vào trật tự vũ trụ... nếu ta không có thứ đức tin này chúng ta không thể nào buông bỏ cho được cái ngã của mình để có thể tiến tới miền vô ngã được.

Nếu cái gọi là mình dưới con mắt của những người đã giác ngộ giải thoát là không thực có thì tin vào mình đồng nghĩa với tà kiến vào bản ngã không thực có và con người có tới 62 tà kiến về bản ngã.

Bài kinh nổi tiếng thứ 2 sau khi Đức Phật đã giác ngộ giải thoát giao giảng suốt cả cuộc đời 49 năm hoằng Pháp của ngài là bài kinh vô ngã tướng - cầu mong các bạn hãy đọc Kinh Phật đó trước khi hy vọng tiến bộ tâm linh tinh thần bằng cái thân gồm 32 thể trược này nhé.

Tiên sinh Ohsawa nói câu của Chúa: các bạn có niềm tin bằng hạt cải chỉ núi núi sẽ dời đi.
Niềm tin này là niềm tin cái gì? vào lý thuyết thực dưỡng hay tin vào bản thân?

Bản thân mình tin tưởng vào lý thuyết do tiên sinh Ohsawa khai sáng, thấy hợp tình hợp lý thì dấn thân mình thực hành: lý thuyết không thực hành thì vô bổ và thực hành không lý thuyết thì nguy hiểm.

Giáo lý của Chư Phật ba đời cũng y như nhau; Chúa nói: khởi thuỷ là lời... và sau mỗi khi đọc Kinh người Thiên Chúa đều cùng nhau đế câu: Đó là lời Chúa; lúc đó phải tin tưởng tuyệt đối vào cái "bên ngoài" để buông bỏ bản ngã tưởng là có... nếu tôi không có thứ chánh tín này tôi không thể có ngày hôm nay... cái này thuộc Paramita - tiếng Pali gọi là Sadha!

Đôi khi có nó giúp sức ta mới có thể dấn mình liều mình vào những miền chưa biết của nhận thức...

Khi tôi đi thiền hành ở Miến, tự dưng một cái tâm nghi ngờ trỗi dậy trong tôi: không biết mình có bị lừa không mà mình lại đi vào con đường này... đang sống bình thường ở Việt Nam tôi trở thành một Yogis đi đi lại lại chậm như rùa để quan sát phồng xẹp ở bụng, đó là việc làm cần thiết duy nhất trong ngày ở trường thiền Miến... thật là nực cười và vô bổ, nếu nhìn theo quan điểm thế tục... nhưng đó là thứ phước báu lớn nhất mà tôi có được.

Các bạn hãy có chánh tín, và hãy tự hỏi mình và các bậc thiện trí thức xem chánh tín là gì là một đề tài hấp dẫn và có nhiều lợi ích lớn.








--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
BAS
bài Aug 29 2008, 02:48 PM
Bài viết #13


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 411
Gia nhập vào: 13-April 07
Thành viên thứ.: 15



Nếu không có tôi thì cái gì đi luân hồi? Còn nếu có tôi thì tại sao mỗi kiếp sống trôi qua tôi lại quên béng cái đã từng là tôi ấy nó mặt ngang mũi dọc ra sao, khác bây giờ thế nào, tại sao lại khác?

Cháu chuyên chú vào Thực dưỡng, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm là người ta chỉ có được hạnh phúc khi đã đạt được trí phán đoán tối cao (tức là bây giờ chưa có, tức là bây giờ vẫn đang khổ) Nhưng cơ sở để đạt trí phán đoán tối cao thì phải nương tựa vào mình trước không vay mượn phán đoán bên ngoài, tuyệt đối dựa vào vốn tự có. Còn cô chuyên chú vào Phật đạo, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm là con đường duy nhất để thoát khổ là ra khỏi luân hồi, là phải buông bỏ cái tôi để kinh nghiệm vô ngã.

Chữ tôi trong từ điển của cháu và của cô khác nhau, thế nên tiếp tục tranh cãi bằng thừa.

Cũng không cần phải trả lời câu hỏi của cháu, vì căn bản không ai tìm được đáp án cho tới lúc tu được lâu tận thông, phải không nhỉ?

Nói trái khoáy 1 tý, người bị 2 chữ chánh tín thu hút mãnh liệt nhất chính là người không có chánh tín, còn người suốt ngày lải nhải phải tin vào chính mình chắc cũng chả có tý lòng tin nào vào cái đang là mình đâu nhỉ, vì trái dấu hút nhau mà whistling.gif

62 tà kiến về ngã, cô không phải là thánh nên cô đang ở trong 1 loại, cháu cũng không phải thánh nên cháu ở trong 1 loại khác. Vậy thì đôi bên ngừng nói mơ được rồi đấy nhỉ whistling.gif
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 29 2008, 04:23 PM
Bài viết #14


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Con đường thoát khổ của cô là ghi nhận các trạng thái tâm của mình khi lục căn tiếp xúc với lục trần sinh ra lục thức, những thứ này không phải là ta và của ta, Đức Phật dạy thế, cháu nhận xét về cô sái quá và nhận xét về chính mình cũng sai luôn; trí phán đoán tối cao là cái có sẵn; ăn gạo lứt và thiền là để sống với cái đang là SẴN CÓ chứ không phải là cái bên ngoài; nhưng mà cái mà cháu nhận là CHÁU đó cũng là một tà kiến cho nên phải có minh sư đã ra khỏi cái thói tự huyễn đó thì mới giúp mình giải thoát khỏi các loại tâm "chiến đấu" "thích thắng người khác" đang loi choi trong mình...

Hiểu chưa cưng?
Khi nào mình giải thích điều gì cho người khác mà không còn trạng thái khó chịu trong người mình, chỉ còn trạng thái cùng học hiểu và thương yêu, chỉ là sự chia sẻ chứ không phải là sự kẻ cả mắng người... giống như là hai đứa bạn cùng nhau học hỏi xem thực ra vấn đề là chỗ nào thì mới có cơ hội tiến hoá cho cả hai và không gây áp lực cho người đọc nó.

Ohso kể là có một ông bác sĩ chỉ là người ngồi nghe bệnh nhân kể lể... chỉ là nghe... và sau đó bệnh nhân tự hết bệnh... vì khi kể ra được thì cái khối nội kết trong người nó đi ra... và bệnh kiểu đó phần nhiều là tâm bệnh; và nghề y là nghề phải học suốt đời kể cả tâm linh, vì thế Đức Phật được gọi là đấng đại y vương. đôi khi một người đang cô đơn cô độc, tự dưng có người bạn lành... thế là hết sạch bệnh; có bà mẹ vì nghĩ là con mình đi chiến trường đã chết... bà mắc đủ loại bệnh, khi hay tin con trở về bà hết sạch bệnh. Tâm linh có thể chuyển hoá vật chất; người ta gặp tiên sinh Ohsawa là người ta đã khỏi 60% bệnh và về áp dụng gạo lứt khỏi nốt 40%; cô nghĩ chắc tiên sinh có Y ĐỨC - có cái đức của người hướng dẫn chữa bệnh. Cái này thầy Tuệ Hải có nhiều cho nên biết bao người đã chuyển hoá được nhờ cái đức của thầy.

Đức Phật dạy: không làm khổ mình và khổ người.

Phải nhận ra cho được xem là mình đang trả lời người khác với thái độ nào là điều quan trọng: đối tượng không quan trọng, cái tâm hay biết đằng sau đối tượng là quan trọng hơn, thầy cô dạy thế.

Khi cháu nhận ra cái tâm của cháu trong khi trò chuyện với cô hay bất cứ ai hay đang làm gì cái này mới là điều quan trọng, những thứ khác không quan trọng; giải thoát ở LỐI đó - ở cái tâm đang hiện diện với cháu ấy. Chính nó mới làm cháu đau khổ hay hạnh phúc... người khác chỉ là cái cớ để các loại tâm trong ta phát khởi theo duyên. Ok?

Ăn gạo lứt là để phát hiện ra mình bị bất lực và lệ thuộc cùng ngốc nghếch thì mới có cơ hội cho trí phán đoán tối cao nảy nở.

Hôm nay Sướng hỏi cô: nếu em đi thiền giữa đời thường và chị thì phải ra Bãi giữa "mới thiền được" thì cái nào cao cái nào thấp?

Cô trả lời: cái nào thấy khổ trước (thấy dukkha - bất toại nguyện có khắp nơi nơi bên trong và bên ngoài) thì cái đó cao hơn; các pháp thiền thấy sướng thấy lạc là các pháp thiền em bé; trẻ con chúng nó mới hám ngọt!

Đức Đạt Lai Lạt Ma có một thứ Đức Hạnh: "không biết"; trong sách của ngài... có nhiều từ "không biết", thật là tuyệt; nếu trả lời tỉ mỉ cho độc giả quá thì dễ làm cho họ ỷ lại vào mình hơi tí là lại hỏi. Trả lời sao để họ lấy trí phán đoán của họ ra họ sài được là tốt nhất, để họ khỏi phải lệ thuộc vào mình thì mới là điều giải thoát cho cả hai. Thầy của cô có khẩu hiệu: chúng ta mới chỉ biết có một điều còn 99 điều chúng ta chưa biết.

Cái cần học trước tiên là làm sao có CHÁNH KIẾN, những thứ khác tự động tới như là Pháp để hỗ trợ... ngay gạo lứt cũng vậy, cần phải nắm vững 7 nguyên lý và 12 định lý trước rồi ăn gạo lứt sẽ đĩnh đạc hơn những người không nắm được điều đó; khi hướng dẫn người khác cháu nên nhắc họ tư duy theo âm và dương; lâu ngày sẽ tạo thành thói quen tốt vì đạo Phật là đạo trung đạo: đi ra khỏi âm và dương... như thế là giải thoát: giải thoát là tuỳ nghi sử dụng mọi thứ mà lại rất chi là âm và dương một cách tự động tự nhiên... đôi khi bệnh tật là một phước báu trá hình theo tâm linh huyền bí, đôi khi chính nó là cánh cửa dẫn dắt người ta tới đạo; Ngài Goenka bị đau đầu đi khắp thế giới không chữa được và ngài thiền quán cùng thầy của ngài và ngài đã giác ngộ, hiện nay ngài đang đi giảng phương pháp thiền nguyên thủy nổi tiếng thế giới...

Rất nhiều người hiện nay có ước mơ được ăn cơm lứt để tu thiền chánh Pháp... thực ra tâm linh cũng cần thức ăn như cơ thể, nếu loay hoay mãi chưa sử lý bệnh tại cơ thể được tất nhiên bệnh có nguồn gốc sâu xa hơn ở tầng tâm linh, họ phải cả tu thiền nữa mới chuyển nghiệp; dầu ăn thức ăn tốt mà dùng năng lượng của nó và cả năng lượng của thân thể vào các mục đích kiếm tiền hay kiếm bất cứ gì không phải là mục đích giải thoát giác ngộ thì người đó vẫn cứ èo ẹo mãi.... hơi tí nổi sân chẳng hạn, đó là lý do vì sao có những người rất thông minh mà lại hay nổi sân; thông minh hiểu biết thuộc về trí còn kinh nghiệm khổ vô thường vô ngã thuộc về tuệ. Cô rất thán phục cháu hướng dẫn chữa trị bằng Thực dưỡng cho mọi người nhưng đừng để mọi người lạc vào cái cách là muốn được thông minh như cháu, nên thông minh như Đức Phật thì hơn, hi; có người hỏi cháu là có nên đi học đông y không?
chẳng hạn như vậy; cách đây nhiều năm, bác Duật định bỏ tiền ra cho cô đi học đông y; cô bảo: anh đi học đi có gì hay sau này bảo em; quỹ thời gian có hạn em đầu tư cho việc khác rồi... và sau mấy năm lăn lộn học tập, bác Duật quay về bảo: cuối cùng kết luận: muốn khoẻ thì tỳ vị phải khoẻ và cách làm tỳ vị khoẻ là phương pháp Thực dưỡng!

Đi một vòng "trái đất" để quay về nói với cô câu đó, nếu cô cũng phí thời gian như bác Duật thì cô không bao giờ có thể hiều rõ đường đạo như bây giờ.

Bây giờ suốt ngày bác ấy chỉ khoe là khoẻ mạnh béo tốt và còn ham gái... và cười hề hề, thời gian của bác ấy dành cho chứng khoán hết... có lần còn rủ cô đi chơi chứng khoán với bác ấy nữa... khi bác ấy sang Úc, khoe là bên đó là thiên đàng... cô bảo: với cô ở đâu có minh sư ở đó có thiên đàng... thế là bác ấy ớ ra bảo là cái quan niệm hạnh phúc của bác ấy và của cô khác hẳn nhau...Đức Phật dạy phải gần các bậc thiện trí thức để được nghe lẽ thật; nếu không như thế, chúng ta chỉ đang tự lừa mình và lừa người mà không hề hay biết...

Khi bác ấy tới chùa, bác ấy rút 1 tờ 100.000 VNĐ ra và đặt phịch xuống bàn chả có tí lễ phép với người nhận... cô được dạy phải cung kính cả người mà mình cho họ nữa. Phải cung kính với những người đọc những dòng này của mình gõ ra nữa...

Cô thấy Huynhdoan2000 có được thứ Đức hạnh đó đấy.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
BAS
bài Aug 29 2008, 09:52 PM
Bài viết #15


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 411
Gia nhập vào: 13-April 07
Thành viên thứ.: 15



Có thêm bài viết bổ sung này thì bài viết tà kiến về ngã của cô ở trên mới rõ ý đấy! Sai hay đúng không phải là vấn đề, vấn đề là khi cháu đang bảo người khác nên tin vào mình, tức là dùng cái đầu mình chứ đừng mượn cái đầu của ai khác (tin vào những gì bên ngoài chính là vay mượn phán đoán của người khác) thì cô cho ngay 1 thùng nước dội tắt bếp bằng 62 tà kiến về ngã. Rồi cô lại thuyết cháu về việc đừng để người ta dính bám mình mà giúp họ đứng vững trên đôi chân họ. Hết hiểu luôn stupid.gif

Ai thường xuyên dính bám với cái tác ý "muốn trèo lên đầu người khác" mới hay phải ức chế, đau khổ vì bị thiên hạ trèo lên đầu lên cổ mình. Trong mắt nhiều người, do tương quan cao thấp giữa chân cháu và đầu họ, nên họ cho cháu là chuyên gia trèo lên đầu người khác, nhưng trong mắt cháu, cháu lại thấy mình giống 1 chuyên gia ngáng chân cho người ta ngã lộn cổ hơn. Nếu đã xét đến tâm từ thì trèo lên hay ngáng chân đều là không tốt cả. Nhưng khổ nỗi phản xạ của cháu vẫn chưa phải là thứ lúc nào cũng kiểm soát được.

Trật tự vũ trụ (cái đã và đang tác động lên tất cả, bất biến, thường hằng) thì sẵn có, còn phán đoán tối cao (cái mà ta sử dụng để nhận thức và lựa chọn hành vi) thì phải tiến tới nó qua đủ 7 giai đoạn của trí phán đoán mới mong sử dụng được, cho nên cái chữ sẵn có cô dùng theo cháu dễ gây hiểu lầm lắm, cũng như đem thóc ra nấu cơm là 1 kiểu đốt cháy giai đoạn ấy whistling.gif
var dd = new YAHOO.util.DD('maindiv'); dd.setHandleElId('titlediv');
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 30 2008, 07:59 AM
Bài viết #16


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Ăn gạo lứt cũng như thiền là để đánh thức cái có sẵn bằng Pháp bổ trợ bên ngoài, nếu không, họ biết tới chúng ta và chúng ta biết tới họ là để làm gì?

Có bao giờ cháu nghĩ tới điều đó không?

Thứ nữa đêm qua cô nhớ tới câu hỏi của cháu rất hay: Nếu không có tôi thì cái gì đi luân hồi?

Nếu cháu hiểu và giải thích được chỗ này cho tới đứa trẻ cũng hiểu được là cháu đã hiểu đạo Phật rồi đấy.

Còn không, nếu bảo linh hồn đi luân hồi lại là tà kiến về ngã của ngoại đạo mất rồi; chỉ có Đức Phật mới chỉ ra cho được cái điểm độc đáo ngang tàng (dương) của chư Phật ba đời thị hiện xuống đây để dắt tay những đứa nào có duyên lành với giải thoát giác ngộ. May cô không bị dính chặt vào gạo lứt chứ nếu không tới Miến làm gì có gạo lứt mà ăn để mà thấy giá trị của gạo lứt???? nhưng gạo lứt đã nằm trong xương thịt của cô và nó giúp cô có năng lượng để vượt qua tất cả những khó khăn và thử thách của việc tu hành gian nan khổ sở... trả lại là mình trưởng thành về nhận thức và độ dẻo dai của tinh thần... tâm mình nó mềm đi hơn trước...trước đây cô còn sẵn lòng băm bổ vào người khác còn hơn cả cháu nhiều, ngày bé ngày nào cô cũng đi đánh nhau và thường thắng người, nếu đối phương quá to cô cắn vào bẹn... khi có "Pháp chiến" cô cũng thường không thua và nếu thua thì về ngồi thiền cái tâm của cô nó làm đủ thứ ở trong lúc thì là người khác, lúc thì là cô, lúc thì là quan toà... cãi nhau tiếp cho tới khi thắng trận lẫy lừng bên trong thì cô mới thoát ra khỏi đống tâm tạp phế lù chợ đen trong người... nhưng do chịu khó rèn luyện bằng gạo lứt và thiền (nhiều người bảo ăn gạo lứt mà không thiền thì sẽ phí đi, vì con bò ăn cỏ nó có thành Phật đâu) cho nên cái đầu tỉnh thức ngày một cao hơn và không dễ gì mang lại cô vào miền nhận thức trước đây. Cứ từ từ rồi cháu sẽ cười vào cái mà cháu nhận là cháu hôm nay... ai cũng thế mà thôi.

Chính cái thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ (10 thằng thúc trói buộc - tìm sách mà đọc).... và 62 tà kiến nó dẫn dắt cháu và cô đi luân hồi...

Có một vị sư, đang nhập thất... hàng ngày ngài ra ngoài hang và thấy mấy cây mía ngoài cửa hang... ngài khởi tâm thích ăn mía... sau đó ngài bị chết và đột ngột làm luôn con sâu mía! cái tâm cận tử thích ăn mía nó dính bám chặt và mạnh vào tàng thức của ngài và sau đó ngài bị đoạ luôn vì cái thích đó; thích đâu phải là linh hồn, nó chỉ đơn thuần là một loại tâm tham... chính tham sân si nó dẫn chúng ta đi luân hồi...

Có người thì chết rồi mà vẫn không chịu tin là mình đã chết... nhìn xuống dấu chân không thấy dấu chân trên nền cát rồi mới chịu tin là mình đã chết...

Con người chưa hiển thánh thì sống trong TƯỞNG và cái này dẫn chúng sinh đi luân hồi... cái cơ cấu của tâm thức... chính là một loại tâm mạnh mẽ...gây ra những pháp hữu vi, làm nên những hành động thiện ác... đây là Pháp nhân gian, làm thiện thì hưởng quả báo thiện... và phải có thân người để thọ hưởng cái thiện ác đã làm trong quá khứ... nhưng Đức Phật còn có cả pháp vô vi như là thiền định thiền quán chẳng hạn... cái nhân KHÔNG LÀM này dẫn chúng sinh ra khỏi luân hồi...

Kinh Phật có dạy cái Pháp dẫn dắt chúng sinh ra khỏi luân hồi là: KHÔNG, VÔ TƯỚNG, VÔ TÁC.

Có những việc làm kết quả là quả giải thoát có những việc làm kết quả là quả luân hồi...

Cho nên phải chọn nghề, chọn việc và chọn bạn, chọn cách giúp người... làm sao cả hai đều được tăng tiến cái quả giải thoát....

Chứ không phải thăng tiến bất cứ một loại tâm nào.

Đó mới chính là điều tiên sinh Ohsawa hằng nhắc tới: đánh thức trí phán đoán siêu việt, là ở chỗ đó; tiên sinh Ohsawa có một đặc tính là không biết buồn bực, ai ông cũng thương được... vì tâm ông thường đặt ở vô tận, thân thể dương thì tâm thức âm; thân thể âm thì tâm thức dương (ích kỷ, không biết nghĩ tới người khác và không có khả năng đặt mình vào địa vị của người khác). Và ăn gạo lứt cũng như thiền hay khí công , yoga... đều cùng mục đích là làm sao cho quân bình âm dương và khí về đan điền, khi nào khí về được đan điền rồi thì tâm thức mới rỗng và sáng.

Mấy hôm nay cô mới phát hiện ra một điều là cô thường đi bằng cái đầu và cái đầu đi trước đôi chân... thấy được là mình rất là mất quân bình và thường xuyên căng thẳng? tại sao? tại vì ít chánh niệm đầy đủ trên thân, thọ và tâm, do thường lo nghĩ và toan tính... ha ha... quá tham! hà hà... thấy được mày rồi nha... sadhu! ăn quá dương, ăn nhiều dương quá rồi lại ăn quá âm... ăn càng xa biên độ quân bình tâm càng yếu đi; càng ăn gần số 7 tâm càng quân bình và mạnh mẽ sáng suốt hơn.

Thư giãn và thư giãn... thư giãn tối đa...




--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
củ cải
bài Sep 17 2008, 10:44 AM
Bài viết #17


Newbie
*

Nhóm: Members
Bài viết: 3
Gia nhập vào: 2-May 08
Thành viên thứ.: 429



Nhật ký tuyêt thực gì đâu mà cãi nhau hoài như thế. Mấy mod làm ơn đi vào chủ đề chính cho bà con nhờ nhe .
Go to the top of the page
 
+Quote Post
BAS
bài Sep 17 2008, 02:19 PM
Bài viết #18


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 411
Gia nhập vào: 13-April 07
Thành viên thứ.: 15



Chủ đề chính của nhật kí tuyệt thực là nhật kí riêng về quá trình tuyệt thực của 1 thành viên, do 1 số lý do mà bạn ấy không viết tiếp nên các mod có muốn đi vào chủ đề chính cũng chả đi được vì không quản được việc này.

Không hiểu bạn gia nhập trang này có thu được lợi lạc gì không hay đã bị trang web làm thiệt hại cả về vật chất lẫn tinh thần nên giọng điệu có vẻ bực dọc, khó chịu với ban quản trị thế nhỉ?
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Sep 17 2008, 03:40 PM
Bài viết #19


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 16,911
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Có một người đọc sách tuyệt thực, bệnh nặng nên nhịn ngay, thấy tuyệt diệu nhịn tiếp... cho tới khi tế bào lành mạnh yếu cả hơn tế bào ung thư.... thành ra sau 15 ngày thì kiệt quệ, và sau đó tới tôi hỏi sách sử lý...; các bạn phải có một người hướng dẫn có kinh nghiệm để có thể hỏi kinh nghiệm họ trước khi bước vào ca "Phẫu thuật không cần dao"....


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
BBT
bài May 5 2012, 05:33 AM
Bài viết #20


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 183
Gia nhập vào: 9-January 12
Thành viên thứ.: 93,900



QUOTE(Diệu Minh @ Aug 30 2008, 07:59 AM) *
Có một vị sư, đang nhập thất... hàng ngày ngài ra ngoài hang và thấy mấy cây mía ngoài cửa hang... ngài khởi tâm thích ăn mía... sau đó ngài bị chết và đột ngột làm luôn con sâu mía! cái tâm cận tử thích ăn mía nó dính bám chặt và mạnh vào tàng thức của ngài và sau đó ngài bị đoạ luôn vì cái thích đó; thích đâu phải là linh hồn, nó chỉ đơn thuần là một loại tâm tham... chính tham sân si nó dẫn chúng ta đi luân hồi...


Đọc đến đây con thấy sợ, sao ta toàn sống trong cái ái, gặp cái gì cũng thích, 6 căn luôn bị dính mắc 6 trần gỡ không ra.
Go to the top of the page
 
+Quote Post

3 Trang V  < 1 2 3 >
Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 28th March 2024 - 08:40 PM