Phiên bản in ấn của chủ đề

Nháy vào đây để xem chủ đề theo đúng định dạng gốc

Thực Dưỡng _ Canh tác theo thiên nhiên _ Canh tác tự nhiên

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 23 2014, 10:56 PM

http://beforeitsnews.com/vietnamese/2014/09/canh-tac-tu-nhien-hat-giong-thien-lanh-giua-sa-mac-2-274124.html

Canh tác tự nhiên: hạt giống thiện lành giữa sa mạc
Nông nghiệp “vô vi vô tác”


Cách đây 40 năm, quyển sách “The One-Straw Revolution” (tạm dịch “Cuộc cách mạng rơm”) của nhà nông học Nhật Bản Masanobu Fukuoka (1913-2008) đã trình bày một triết lý nông nghiệp có vẻ ngược dòng với hiện đại nhưng vô cùng hấp dẫn. Đó là khái niệm “canh tác tự nhiên” - Natural farming – hay “phương pháp Fukuoka”, phản ánh niềm tin sâu sắc về sự nguyên vẹn và cân bằng của thế giới tự nhiên.
Người Nhật gọi canh tác tự nhiên (CTTN) là nền nông nghiệp “vô vi vô tác”, còn phương Tây dùng từ“do-nothing farming” – tức nông nghiệp… không làm gì cả. CTTN không cần cày xới, không bón phân, không tưới nước, không nhổ cỏ, không thuốc trừ sâu rầy. Quan trọng nhất, không lãng phí công sức. Chỉ một điều người nông dân phải làm đó là: gieo hạt giống.
Người ta thường nhầm lẫn CTTN với trào lưu nông nghiệp hữu cơ rất phổ biến hiện nay. Tuy nông nghiệp hữu cơ cũng không sử dụng hóa chất, nhưng khác với CTTN, người nông dân vẫn canh tác, nhổ cỏ và tưới nước như bình thường.Những nông trường “thiền”

Quá cầu toàn! Đó là nhận xét của Masanobu Fukuoka về sai lầm của nông nghiệp hiện đại. Chúng ta nhổ hết cỏ, diệt sạch sâu rầy, cày xới đất và lạm dụng hóa chất thay vì chấp nhận và nương theo những điều tự nhiên mong muốn. CTTN không dùng bất cứ kỹ thuật đặc biệt nào và loại bỏ mọi nỗ lực


Manasobu Fukuoka

lãng phí trong nông nghiệp. Cây cỏ không cần chăm bẵm cầu kỳ. Chúng chỉ cần chút xíu hỗ trợ vào những thời điểm còn non nớt và sẽ tự phát triển hoàn hảo khi đã cứng cáp hơn. Nếu có ai nghi ngờ phương pháp Fukuoka, xin mời đến thăm nông trường dạy CTTN AKAME tại quận Nara (Nhật Bản). Hoàn toàn miễn phí cho mọi người, AKAME đã trở thành nơi thực hành và phổ biến phương thức canh tác này vô cùng hiệu quả hơn 30 năm qua. Kawaguchi Yoshikazu, người sáng lập nông trường – một trong những học viên đầu tiên của Fukuoka – đã kế thừa, phát triển CTTN trên nền tảng y học cổ truyền và nhân rộng giá trị ứng dụng trong thực tế.


Kawaguchi và các học viên tại nông trường AKAME

CTTN mang lại sự hoan hỉ cả về tinh thần lẫn thể chất
Người ta gọi những nông trường canh tác theo phương thức tự nhiên này là những nông trường “thiền”. Nơi đó hoa màu, cỏ cây hồn nhiên phát triển giữa mênh mông trời đất, con người chỉ can thiệp khi thật sự cần thiết. Không chỉ nông dân mới muốn tìm hiểu về CTTN. Nhiều học viên tại AKAME đến từ thành phố lớn, xuất thân từ vô số ngành nghề khác nhau. Hòa mình vào thiên nhiên mang đến cho họ sự hoan hỉ cả về tinh thần lẫn thể chất.

Một cô gái từng là giáo viên đã chuyển đến sống và làm việc tại nông trường gần 8 năm chia sẻ: “Được sống và làm việc trong bầu không khí trong lành này, mỗi ngày tôi đều tràn trề hứng khởi và trái tim tôi nhảy múa vì vui mừng”.

Phó thác mọi sự cho thiên nhiên

“Phó thác mọi sự cho thiên nhiên” là triết lý cốt lõi của CTTN mà mọi học viên tại AKAME đều thuộc nằm lòng. Nghe có vẻ giản đơn nhưng đó là thành quả đúc kết từ nhiều năm quan sát, nghiên cứu của Fukuoka. Nông dân chỉ làm những gì thật cần thiết theo quy luật tự nhiên. Fukuoka khẳng định: “Sao phải băn khoăn, chính tự do sẽ làm thiên nhiên nảy nở”.

Nguyên tắc thứ nhất của CTTN: không xới đất, đất càng màu mỡ: những cánh đồng ở nông trường AKAME luôn xanh mướt chính nhờ… 30 năm không cày xới. Mỗi mùa gặt đi qua, mảnh đất càng dầy thêm dinh dưỡng và độ ẩm vì được bồi đắp hàng lớp lớp xác thực vật và động vật vi sinh. Đó là lý do trồng trọt theo CTTN hầu như không cần bón phân hay tưới nước, trừ trường hợp nắng nóng kéo dài. Kawaguchi khẳng định, chính việc canh tác đất thường xuyên mới phá hủy chu trình hoàn hảo này, làm môi trường đất mất cân bằng và thúc đẩy cỏ dại phát triển. Vì vậy nguyên tắc đầu tiên của CTTN là: không cày xới đất.



Đất sau thu hoạch, theo phương pháp thông thường (trên) và theo phương pháp CTTN (dưới)
Nguyên tắc thứ hai của CTTN: không dùng thuốc diệt côn trùng. Không có côn trùng “có hại”. Người ta thường chia côn trùng thành hai loại, có ích và hại cho cây trồng. Nhưng theo triết lý CTTN, không tồn tại loài côn trùng nào có hại. Mỗi mảnh vườn tại nông trường AKAME là một hệ sinh thái phong phú đủ mọi loài sinh vật cùng nhau phát triển. Chính chúng tạo thêm chất dinh dưỡng cho đất đai và cây trồng.

Thay vì phun thuốc trừ sâu, hiệu quả ngắn hạn nhưng nguy hiểm lâu dài. Fukuoka bọc những hạt giống mới gieo trong đất sét ẩm để bảo vệ chúng khỏi côn trùng và chim. Khi lớn lên, những cây quá yếu ớt sẽ bị côn trùng tiêu diệt, chỉ cá thể nào mạnh mẽ mới tồn tại và sinh sôi. Kết quả thu được là 100% nông sản chất lượng cao chọn lọc theo cách hoàn toàn tự nhiên.


Bọc hạt giống trong đất sét

Hạt giống nẩy mầm
Nguyên tắc thứ ba của CTTN: không diệt cỏ. Cỏ dại vốn là khắc tinh của nhà nông. Nhưng Fukuoka quan sát thấy khi ngừng cày xới thì cỏ cũng bớt sinh sôi. Cày xới khuấy động tầng đất sâu vốn có nhiều hạt cỏ dại và làm chúng nảy mầm. Do đó nhổ cỏ hay xới đất tuyệt nhiên không phải giải pháp tốt mà chỉ khiến đất khô cứng, cằn cỗi hơn. Thuốc diệt cỏ càng không! Hóa chất phá vỡ sự cân bằng và làm nhiễm độc đất, nước.

Thay vì diệt cỏ, Fukuoka trái lại: sử dụng cỏ. Ông phủ rơm lên cánh đồng để hạn chế cỏ mọc ở những vùng có lúa. Lúa và cỏ sẽ nương tựa, sinh sôi một cách hài hòa cạnh nhau. Cỏ ngăn chặn xói mòn đất, giữ độ ẩm và các vi sinh vật. Ai nói cỏ có hại cho cây?


Phủ rơm lên mặt đất hạn chế cỏ mọc

Cỏ ba lá
Ông còn khám phá một loài cỏ tuyệt diệu có thể cải thiện đất trồng và ngăn ngừa các loài cây dại. Đó chính là cỏ ba lá (landine clover). Cỏ ba lá sinh trưởng rất khỏe, chỉ cần gieo hạt 6-8 năm một lần.

Cây cỏ là nguồn dinh dưỡng tự nhiên. Trong môi trường tự nhiên, sự phát triển và phân hủy một cách trật tự của thực vật và động vật giúp nuôi dưỡng đất mà không cần đến con người. Dùng phân hóa học tuy giúp cây trồng tăng trưởng mạnh, thực chất không thêm được dinh dưỡng gì cho đất.
Nguyên tắc cuối cùng: không dùng phân hóa học, thay vào đó hãy dùng cỏ, rơm rạ và các loài cây dại như một nguồn dinh dưỡng tự nhiên cho đất. Đó chính là ý nghĩa của sự sống có tương quan.
Cần sự nhẫn nại
Lẽ tất yếu, không thể một sớm một chiều mà hái quả ngọt với CTTN. Thời gian đầu áp dụng CTTN năng suất cây trồng giảm nhẹ. Nhưng sau khoảng vài năm không cày xới, những mảnh đất áp dụng CTTN như nông trường AKAME nay đã màu mỡ đến mức người nông dân chỉ cần gieo hạt mà không phải chăm bón gì thêm.
Phương pháp CTTN cho sản lượng bằng hoặc ít hơn khoảng 20% phương pháp thông thường nhưng sản phẩm thì tươi ngon hơn hẳn. Chất lượng nông sản CTTN đủ sức sánh ngang với các nông trường sử dụng kỹ thuật canh tác hiện đại nhất.
Tuy “vô vi vô tác” không cần nhiều lao động, phương pháp này đòi hỏi người nông dân phải hiểu rõ và thành thục tương quan giữa động thực vật, con người với môi trường. Đó là rào cản lớn nhất với những ai chỉ quan tâm đến lợi nhuận tức thời mà thiếu lòng kiên nhẫn.

Gieo hạt giống thiện lành trên sa mạc thế gian
Không máy móc, không phân bón, ít tốn nước, cải thiện đất, bảo vệ môi trường, lại cung cấp rau quả sạch, tươi, ngon; lẽ ra mô hình CTTN phải là điểm son giữa nền nông nghiệp thế kỷ 21 đang héo mòn vì hóa chất.
Tuy nhiên thời gian canh tác mỗi mùa vụ kéo dài, phải mất vài năm để năng suất cây trồng thật sự ổn định. Chưa kể khi nông sản CTTN được giá gấp đôi thì lợi nhuận cũng không thể sánh bằng món hời mà việc dùng hóa chất mang lại. Do đó, bất chấp những nỗ lực cải tiến phương pháp và nhân rộng mô hình nông trường AKAME trên 10 địa điểm, ngay chính những người nông dân Nhật Bản cũng chẳng mặn mà với CTTN.
Fukuoka từng cảm thán: “Con người khôn ngoan nhờ trí tuệ, nhưng chính trí tuệ đôi lúc lại bóp méo sự khôn ngoan của con người”. Nhật Bản đang rướn mình mong chạm đến đỉnh cao khoa học, nên phương pháp canh tác như loại bỏ hoàn toàn khoa học của CTTN sẽ khó được chấp nhận tại đây. Thay vào đó, Fukuoka tin tưởng mô hình giản dị nhưng hiệu quả của mình sẽ được chào đón hơn tại nơi nào chưa hoàn toàn công nghiệp hóa.


Nông sản CTTN không chỉ sạch mà còn rất tươi, ngon.


Fukuoka – người gieo hạt giống thiện lành.
Dẫn lời một vị đệ tử tại Trung tâm Thiền San Francisco từng nói với Fukuoka: “nào chúng ta cùng nhau gieo hạt giống thiện lành trên sa mạc thế gian”. CTTN tựa hạt giống tốt giữa sa mạc “công nghiệp hóa” lặng thầm chờ người gieo vào miền đất hứa. Nơi có thể hiện thực hóa ước mơ đó liệu có phải là những quốc gia đang phát triển, như Việt Nam?


Theo zeronews.us

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 23 2014, 11:12 PM

Rất hứng thú với bài này ... chờ tìm thêm tin để đọc nay mới được thoả thích đây,
Rất biết ơn người nào đã dịch bài này, vô cùng biết ơn nhé.

Tai của ông cụ này mới đẹp làm sao?

Làm sao chúng ta - những người Thực dưỡng có được một nơi như thế này?

Ai sẽ là người đi đầu ở Việt Nam?

Ai hứng thú với chương trình này, xin hãy giơ tay lên?

Tôi đã từng thuê đất ở bãi giữa và tôi đã PHẢI sống cạnh những người nông dân tham lam và si mê? hi, và khi phải từ giã bãi giữa tôi không mảy may luyến tiếc: vì con người và đất đã bị ô nhiễm nặng... nguồn nước cũng không sạch... từ đó tôi SỢ phải sống gần những người tham như nông dân... có cả điêu toa nữa, tôi không thích ng nói dối... nhất là không thể đầu tư gì được cho bãi giữa nữa... phải sống quá lệ thuộc vào nhiều thứ và môi trường chung quanh thì nào là thuốc trừ sâu phân hoá học ngột ngạt... con người như bị ma ám...

Ở VN có một nơi nào trong sạch cả bầu không khí lẫn con người?

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 24 2014, 03:21 PM

http://xanh.biz/thuong-de-la-thien-nhien-va-thien-nhien-la-thuong-de/

THƯỢNG ĐẾ là THIÊN NHIÊN, và THIÊN NHIÊN là THƯỢNG ĐẾ

August 17, 2014/0 Comments/in ALL ABOUT FOOD, PLANET /by admin

Lời ông Masanobu Fukuoka

Khi tôi trẻ, một chuỗi những sự kiện đã đưa tôi đi vào con đường làm nông nghiệp tự nhiên.
Tuy nhiên, vì được sinh ra vốn ngu ngốc, tôi tiếc là mình đã thất bại trong việc đi xa hết mức có thể trên con đường này như đáng ra phải vậy.
Mặt khác, kiểu canh tác tự nhiên mà tôi cổ vũ mới chỉ bắt đầu thôi và sẽ không bao giờ hoàn hảo được.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cái tư tưởng căn bản đằng sau việc canh tác tự nhiên – triết lý xanh của nó. Cũng như tôi chưa từng gặp phải một chứng cớ nào mâu thuẫn với nó.

Nông nghiệp tự nhiên có thể nói là có gốc rễ từ sự thấu triệt trong Kinh Thánh:

“Nghe này, những con chim bay trên trời: chúng chẳng gieo hạt, chúng cũng chẳng gặt mùa, hay tích trữ vào kho; thế nhưng Cha các ngươi trên trời vẫn nuôi chúng sống. Các ngươi không được hơn chúng sao?”
Tôi không biết nhiều về Cơ đốc giáo, nhưng tôi xem mình là con chiên. Tôi cũng không biết nhiều về Phật giáo, nhưng tôi xem mình là Phật tử.
Tôi chấp nhận ý tưởng của Đức Phật Cồ đàm rằng “tất cả là Vô”.
Tri thức của con người mà đi chệch sự thông thái của Chúa thì cũng vô dụng, không có bất cứ một giá trị nào; cho dù nó được tạo ra bởi ham muốn của con người, cho dù sự hiện đại hóa có thể khiến cho nó có vẻ ngược lại.
Dựa trên niềm xác tín rằng sự thật, vẻ đẹp và niềm sướng vui đích thực chỉ có thể tìm được trong tự nhiên, tôi đã theo đuổi nông nghiệp tự nhiên, “VÔ TÁC” – với việc không canh tác, không bón phân và không hóa chất.

Về căn bản, tôi tin việc làm nông tồn tại trên đời này là để phục vụ và để đạt tới Thượng đế.

Nông nghiệp tự nhiên là con đường.

Bởi Thượng Đế là Thiên nhiên, và Thiên nhiên là Thượng Đế.

Tuy nhiên, do nền nông nghiệp hiện đại dựa trên những khái niệm khiếm khuyết của triết lý phương Tây, nó đặt con người vào vị trí xung đột với môi trường của anh ta, nên chúng ta giờ mới tận dụng một cách ích kỷ và phá hoại thiên nhiên để kết liễu chính mình.

Nông nghiệp đã hạ cấp thành một quá trình công nghiệp và thương mại được lèo lái bởi ham muốn của con người, biến chúng ta thành nô lệ cho đồng tiền và dầu mỏ. Chỉ trong vài thế kỷ vừa qua, việc độc canh đã tạo nên một tấm choàng xanh ma quái chỉ tồn tại dành cho con người.

Chỉ cần có 200 năm để đất đai màu mỡ của Bắc Mỹ trở thành đất chết. 80 năm trước, 80% Ethiopia được bao phủ bởi rừng, mà giờ chỉ còn 3% là có màu xanh. Somalie đã trở thành bán sa mạc. Ấn Độ đánh mất màu xanh của nó trong vòng 45 năm qua, còn Nepal thì trong vòng có 17 năm qua.
Kết quả là sông Hằng lũ lụt và dẫn tới cuộc khủng hoảng lương thực ở Ấn Độ.
Quan sát thấy điều này, tôi không thể không nhận ra rằng nền nông nghiệp hiện đại hóa và cuộc sống của mỗi cá nhân, cả hai cuối cùng đều cũng kết ràng với bản thân số phận của trái đất cả.

Các khoa học gia trên thế giới giờ đồng ý rằng “trong khi phải cần tới 4,6 tỉ năm để làm nên trái đất – hành tinh xanh tươi và xinh đẹp duy nhất trong vũ trụ này – thì giờ nó đang trên bờ hủy diệt do bởi nền văn minh hiện đại, là cái mới phát triển chỉ trong 100 năm”.

Liệu có cách nào để dừng chuyện này lại không?

Cách duy nhất là con người quay trở lại với vị trí đúng đắn của anh ta bên trong tự nhiên, như một thành viên giữa tất cả các thực thể sống. Khi đó, anh ta có thể hồi phục được tâm hồn mình và dựng lại màu xanh.


Tại sao con người lại đi sai đường? Anh ta đã bị lừa bịp bởi một thế giới quan phương Tây méo mó dựa trên các khái niệm về chủ nghĩa duy vật tương đối và biện chứng. Tôn giáo và khoa học đã song hành cùng nhau. Tuy nhiên, sớm hay muộn thì những ý tưởng phá sản này đều có số phận là tan rã và biến mất, để lại đằng sau những bối rối và hỗn độn.

Điều chúng ta cần để thế vào chỗ của chúng là một thế giới quan hiện thân của chân lý Phật giáo, rằng “sự tồn tại của chúng ta là cái Không” và điều đó tương hợp với giáo lý Cơ đốc giáo rằng thế giới và tất cả những gì trong nó là một.
Phục vụ Thượng đế bằng cách khôi phục lại Thiên nhiên!

Nguồn: http://bit.ly/1lwRSma Người dịch Đỗ Quốc Tuấn

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 24 2014, 03:23 PM

Phương pháp trồng trọt tự nhiên của Yoshikazu Kawaguchi : Video đây cô ơi!
Phần 1:
http://suprememastertv.com/au/pe/?wr_id=101
Phần 2:
http://suprememastertv.com/au/pe/?wr_id=101&url=link2_1&page=#v

Nếu mở phần 2 không đ hãy nhìn ở dưới phần 1 rồi tải về mà xem, họ hd cách tải phần hay ở ngay phần 1 ấy...

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 24 2014, 06:58 PM

Chào mừng khán giả tuyệt vời đến với Địa Cầu: Ngôi Nhà Thân Ái. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu một phương pháp canh tác thiên nhiên tuyệt diệu từ Nhật Bản.

Ông Yoshikazu Kawaguchi đang thực hiện phương pháp ông gọi là “Canh tác Tự nhiên” ở thành phố Sakurai, quận Nara, Nhật Bản được 30 năm.
Phương pháp này có lợi với cả môi trường lẫn cơ thể chúng ta, vì nó bổ sung tốt cho thiên nhiên. Ông phát triển lối nông nghiệp thân thiện với môi sinh này sau khi bị bệnh từ phân bón hóa học ông thường dùng cho cây trồng. Ông Kawaguchi cũng bắt đầu Trường Canh tác Tự nhiên Akame 19 năm trước cho những ai muốn được đào tạo về Canh tác Tự nhiên.

Sinh viên có thể học hệ thống qua áp dụng thực tế trên đồng lúa. Phương pháp Canh tác Tự nhiên không dùng phân bón hay chất hóa học, sử dụng ít nước và duy trì nguyên tắc hoa màu phải được trồng một cách tự nhiên và vì vậy can thiệp của con người chỉ được yêu cầu khi thật sự cần thiết. Giờ hãy gặp ông Yoshikazu Kawaguchi thông thái.

Để biết thêm chi tiết về Yoshikazu Kawaguchi, xin viếng Iwazumi2000.cool.ne.jp

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 24 2014, 07:05 PM

"xa tít chân trời, gần ngay trước mắt" : không phải do đọc bài về canh tác tự nhiên này hôm qua hay hôm nay mà chúng ta mới biết đến Masanobu Fukuoka mà thực ra đã biết đến vị này từ lâu rồi, tên tuổi vị ấy đã được nhắc đến trong cuốn ....."Phổ chiếu (Kính vạn hoa) của ở Herman Aihara đoạn về Ruồi med là gì?:

"Theo Masanobu Fukuoka, một nhà triết học và nông trại học thiên nhiên người Nhật thì ruồi med là kẻ tấn công đáng sợ nhất cho trái cây bởi một khi trứng nó được đẻ ra (đôi khi tới 500 trứng mỗi lần), ấu trùng liền chui vào quả và khiến thịt quả bị thối rữa, không còn dùng được nữa."
"Tuy nhiên, nếu trái cây trưởng thành mà không dùng phân bón, thuốc trừ sâu, chỉ làm đất và nhổ cỏ như cách canh tác tự nhiên theo phương pháp của Fukuoka, thì cây cối lớn tự nhiên và rất hợp môi trường. Cây trái sẽ rất dương. Điều này có nghĩa chúng sẽ không dễ bị ruồi chích trái tấn công hay xâm chiếm. Ruồi hại trái không thích những trái dương, chúng thích những loại âm vốn rất mọng nước và ngọt.

Theo giáo sư Fukuoka, nếu ta canh tác theo thiên nhiên, ta không cần thuốc trừ sâu."

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 26 2014, 10:00 AM

気楽に自然農

<h2 align="left" style="font-family: Times; -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-composition-fill-color: rgba(175, 192, 227, 0.230469); -webkit-composition-frame-color: rgba(77, 128, 180, 0.230469); -webkit-text-size-adjust: auto; font-size: medium; ">赤目自然農塾での自然農の学び</h2> 赤目自然農塾の入口付近の表示板           
         

  実習田と元小屋、手前は桜の田           
                   

                        右上 中の田。 
上 上の田。 手前は桜の田。  

 


http://iwazumi.nsf.jp

Gửi bởi: Diệu Minh Sep 28 2014, 04:26 PM

Gửi cô trang web của Larry Korn, người từng giúp đỡ dịch và biên tập cuốn sách này, người này cũng là một học viên của ông Fukuoka.
http://www.onestrawrevolution.net
Trong trang web này có nhiều hình ảnh và video, bài báo, phỏng vấn về ngài Fukuoka cũng như là về nông trang của ngài. Ngoài ra, còn có những video về việc những nước khác cũng áp dụng thành công canh tác tự nhiên như Ấn Độ, Hy Lạp.
Ngoài ra còn có địa chỉ của người này để liên hệ nếu muốn hỏi han liên hệ.
Larry Korn
465 Taylor Street
Ashland, OR 97520
ldkorn@gmail.com

Gửi bởi: Diệu Minh Oct 1 2014, 09:47 AM

- Phần 1: http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/03/28/masanobu-fukuoka-la-ai-112/
- Phần 2: http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/03/29/masanobu-fukuoka-la-ai-212/
- Phần 3: http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/03/31/masanobu-fukuoka-la-ai-312/
- Phần 4: http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/05/07/masanobu-fukuoka-la-ai-412/
- Phần 5: http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/07/30/masanobu-fukuoka-la-ai-512/
Sau đó, người này dịch luôn đến phần 12:
- Phần 2: http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/07/31/masanobu-fukuoka-la-ai-phan-ket/

Gửi bởi: Diệu Minh Oct 1 2014, 03:14 PM

"Cần thiết có một (hoặc nhiều) trang trại canh tác tự nhiên như vậy ở ngay nơi chúng ta đang sống càng sớm càng tốt."

Gửi bởi: member Oct 1 2014, 04:44 PM

Masanobu Fukuoka là ai?

MASANOBU FUKUOKA sinh ngày 2 tháng 2 năm 1913 tại đảo Shikoku, Nhật Bản. Iyo, quê nhà của ông, là một thị trấn nhỏ trên bờ biển phía Tây cách thành phố Matsuyama 16 dặm. Gia đình ông đã định cư tại nơi này hàng trăm năm. Trên các sườn đồi rộng lớn tại Iyo (mà tầm quan sát có thể vươn đến tận Matsuyama), cha ông, Kameichi Fukuoka, trồng quýt. Những vườn cây ăn trái trên đồi, cùng với cánh đồng lúa mênh mông đã biến Kameichi trở thành chủ đất lớn nhất trong vùng. Kameichi là người có học thức. Ông hoàn thành tám năm học ở nhà trường, một điều hiếm có vào thời bấy giờ. Liên tiếp trong nhiều năm các lãnh đạo địa phương đã bầu ông vào chức vụ thị trưởng.

Mẹ của Fukuoka, Sachie Isshiki, một phụ nữ thuộc dòng dõi Samurai và cũng được học hành đầy đủ. Bà hòa nhã, dịu dàng, trong khi chồng bà thì nghiêm khắc và không cho phép bất kỳ sự hoang phí nào trong gia đình. Mặc dù vậy, trong hồi tưởng của Fukuoka, thời thơ ấu của ông là những ngày tháng nhàn hạ. Người nông dân thuê đất và trồng trọt trên đất của gia đình. Việc vặt duy nhất của ông – đứa con thứ hai trong sáu người con và là trưởng nam – khi ấy là gom củi sau giờ học mỗi ngày.



Gia đình ông có gốc rễ Phật giáo nhưng lại có một cái nhìn cởi mở đối với đạo Cơ đốc, tôn giáo đã du nhập vào Iyo từ rất lâu. Cậu bé Fukuoka khi đó đã quen với việc nhìn thấy các biểu tượng Cơ đốc giáo tại đền thờ Thần Đạo của gia đình. Nhiều năm về sau, ông sẽ gửi hai trong số những người con gái của mình vào học tại các trường truyền giáo.

Fukuoka học tại trường tiểu học của Iyo nhưng đến bậc trung học và cao hơn, ông phải lên Matsuyama. Do vậy, trong nhiều năm, mỗi ngày ông đạp xe đạp đến ga Iyo, bắt xe lửa đến Matsuyama và đi bộ trong quãng đường còn lại để đến trường. Ông được đánh giá là có sức học kém cỏi và luôn khiến thầy cô điên tiết. Một lần nọ vì quá bực tức trước đứa học trò bất trị, giáo viên dạy nhạc đã vung tay vào organ và làm hỏng luôn cây đàn duy nhất của trường. Mặc dù không bao giờ hứng thú với trường lớp nhưng ông đã thật sự ấn tượng bởi một bài giảng trong giờ văn chương. Đó là hãy nhanh chóng tìm lấy 5 người bạn để đến khi lâm chung có ít nhất 5 người khóc than cho mình.

Kỳ vọng Fukuoka sẽ là người thừa kế toàn bộ gia nghiệp tổ tiên, cha ông gửi ông đến trường Gifu Agricultural College, gần Nagoya, một đảo chính của Honshu. Gifu là đại học công với chương trình đào tạo ba năm hướng dẫn cho sinh viên những kỹ thuật hiện đại ứng dụng vào việc canh tác trên quy mô lớn. Một lần nữa, Fukuoka tỏ ra thờ ơ trên giảng đường và chỉ hứng thú với việc cưỡi ngựa và làm những điều trẻ trâu. Đời sinh viên tóm tắt trong 2 tính từ ảm đạm và vô trách nhiệm. Tuy nhiên, dự cảm về một cơn khủng hoảng toàn quốc tràn vào cổng trường khi Nhật Bản thôn tính Mãn Châu vào năm 1932. Fukuoka và bạn bè đồng lứa vô cùng bất mãn khi bắt buộc phải dự những khóa học nâng cao kỹ năng quân sự lúc bấy giờ.

Tại Gifu, chuyên ngành mà Fukuoka theo đuổi là Bệnh Lý Học Thực Vật dưới sự giảng dạy của một nhân vật kiệt xuất, giáo Sư Makoto Hiura. Trong số những sinh viên vẫn thường đến văn phòng của GS. Hiura, Fukuoka tìm thấy một đồng sự tốt để cùng làm việc và chuyện trò. Tốt nghiệp năm 1933, thời điểm vô cùng khó khăn để kiếm một chỗ làm, GS. Hiura thuyết phục ông tiếp tục việc nghiên cứu tại Trạm Thí Nghiệm Nông Nghiệp ở tỉnh Okayama. 1 năm sau, ngài Hiura giới thiệu ông làm việc tại Cục Hải Quan Yokohama. Tại đây Fukuoka công tác ở Ban Kiểm Dịch Thực Vật.


Gửi bởi: member Oct 1 2014, 05:53 PM

Trong căn phòng thí nghiệm nằm trên đồi cao nhìn ra cảng biển thành phố, Fukuoka ngày qua ngày nghiên cứu bệnh lý, nấm và các loài gây hại trong các loại cây trái nhập cảng. Thời gian này được ông mô tả là “trong niềm ngạc nhiên phấn khích khám phá thế giới tự nhiên bằng chiếc kính hiển vi”.

Cứ ba ngày, ông lại kiểm tra các loại cây được gửi đến. Những giờ rảnh rỗi, ông tận hưởng cuộc sống nơi thành thị, hẹn hò mấy lượt. Tuy nhiên, trong năm thứ 3 tại Yokohama, ông phát hiện mình mắc phải căn bệnh viêm phổi cấp tính hay lao ở thời kỳ đầu. Lúc nằm viện, ông phải hít thở không khí lạnh như tiết trời mùa đông như một phần trong phương án điều trị. Bạn bè xa lánh vì sợ lây bệnh. Đến cả ý tá cũng vội vã tháo lui ngay sau khi kiểm tra thân nhiệt của ông vì căn phòng quá lạnh. Cô độc, đớn đau, Fukuoka sống trong sợ hãi về vận mệnh của mình. Năm ấy ông chỉ mới 25.

Sau khi hồi phục hoàn toàn và trở lại làm việc, Fukuoka trở nên xao lãng, cứ mãi nghĩ tưởng về những ngày buồn khổ, cận kề với cái chết. Ông ôm ấp trong lòng niềm ám ảnh khôn nguôi về sự sống và ý nghĩa đích thực của nó. Một đêm nọ, độc hành trên con đường dài xa vắng nơi ngọn đồi nhìn ra Yokohama, Fukuoka lê bước tới một vách đá. Ông nhìn xuống, tự hỏi điều gì sẽ xảy đến tiếp theo nếu mình nhảy xuống và thiệt mạng. Mẹ ông sẽ khóc than (chắc chắn) nhưng còn ai nữa. Nhớ lại câu nói của người giáo viên văn chương năm nào, ông thấy rõ rằng mình đã thất bại. Ông vẫn chưa có 5 người bạn, 5 người bạn đích thực, 5 người sẽ khóc khi ông qua đời. Fukuoka quỵ ngã vào một gốc cây du (elm) và chìm sâu vào giấc ngủ.

Bình mình đến cùng với thanh âm tiếng cò làm ông tỉnh giấc. Ông ngồi đó chiêm ngưỡng muôn vàn tia sáng mặt trời xuyên qua màn sương giăng sớm mai. Bốn bề chim hót vang lừng. Fukuoka chợt phát giác: “Trong đời này, thật sự chẳng có gì cả”. Chẳng có lý do gì để lo lắng về sự sống. Như ông viết ra sau này, ông đột nhiên hiểu rằng “tất cả những quan niệm mà mình bám víu bấy lâu chỉ toàn là những đơm đặt trống rỗng. Bao nhiêu thống khổ từ trước đến giờ chỉ là cơn huyễn mộng.” Và một điều gì đó (có thể) gọi là tự tánh (true nature) phơi bày, hiển hiện ngay trong phút giây ấy.


Gửi bởi: member Oct 1 2014, 05:58 PM

Fukuoka bắt tay ngay vào một cuộc đời mới. Ngày hôm sau, ông nộp đơn nghỉ việc, sung sướng dấn thân vào một hành trình hoàn toàn vô định. Lênh đênh trên biển khơi, bàn chân ông tìm đến đến Tokyo, Osaka, Kobe, Kyoto và cuối cùng là một hòn đảo ở phía Nam Kyushu.

Ông không tài nào nhớ nổi bằng cách nào mình đã tồn tại trong những tháng như thế, một cuộc sống chỉ dựa vào tiền lương thôi việc và lòng hảo tâm của những người mới quen trên đường. Chỉ biết rằng trong những ngày ấy, ông sốt sắng không ngừng tuyên truyền đức tin mà ông mới kiến lập: “Mọi thứ đều vô nghĩa”.

Tất nhiên, phần đông tránh né và xem ông như một tên lập dị. Chung cuộc ông dọn về quê nhà và rút vào ở trong một túp lều trên sườn núi.

Kiên định với niềm tin rằng con người nên để cho vạn vật chuyển hóa theo tiến trình tự nhiên, Fukuoka bỏ mặc vườn quýt vốn dĩ vẫn được thường xuyên cắt tỉa cẩn thận. Sau đó, ông lặng lẽ quan sát côn trùng tấn công, các cành cây mắc vào nhau và từng mảng màu xanh tươi bấy lâu dần héo tàn.

Cái chết của cả một sườn đồi bạt ngàn cây ăn trái giúp cho Fukuoka hiểu thấu bài học xương máu đầu tiên trong canh tác tự nhiên:

- Anh không thể nào thay đổi những kỹ thuật trồng trọt một cách đột ngột. Cây cối được chăm sóc lâu năm không thể nào thích nghi với sự bỏ hoang.



Năm 1939, Nhật Bản dấn sâu hơn vào chiến lược mở rộng quân sự ở phạm vi quốc tế. Diễn biến đó chắn ngang đời sống thanh bần của Fukuoka. Trước giờ ông chỉ phải đối mặt với những lo ngại của mẹ cha về hành vi quái đản của mình. Còn lúc này, khi mà chiến sự leo thang, thái độ “ẩn nấp” trên đồi quýt của trưởng nam ngài thị trưởng trở nên trái chướng trong mắt nhiều người khác. Cũng trong thời gian này, Fukuoka nhận được một số tài liệu gửi đến từ Trạm trưởng Trạm Thí Nghiệm Nông Nghiệp Kochi. Lắng nghe ước muốn của người cha, ông chấp nhận lời mời và chuyển đến Kochi, ở đầu bên kia đảo Shikoku. Ông sống hẳn tại nơi này 3 năm trong 5 năm tiếp theo.

Tại Kochi, nhiệm vụ Fukuoka và các đồng nghiệp là tập trung nghiên cứu việc ứng dụng những tiến bộ khoa học trong lĩnh vực nông nghiệp nhằm gia tăng sản lượng lương thực phục vụ cho chiến tranh. Tận dụng cơ hội, Fukuoka khuyến cáo người nông dân về việc lạm dụng hóa học trong trồng trọt. Ông cũng phụ trách một chuyên mục định kỳ mang tên “thủ thuật canh tác” cho một tờ báo địa phương.

Về mặt cá nhân, ông tiến hành rất nhiều nghiên cứu. Trong đó, ông so sánh sản lượng từ những vụ mùa thâm canh có sử dụng phân hữu cơ, phân bón hóa học và thuốc trừ sâu với những vụ mùa không cần tới bất kỳ hóa chất phụ gia nào. Kết luận của ông là việc sử dụng phân bón và thuốc trừ sâu không thực sự cần thiết. Các chất phụ gia rõ ràng cho sản lượng cao hơn. Tuy vậy, giá trị kinh tế lại không quá chênh lệch nếu so với chi phí thu hoạch.

Như vậy, tại Kochi, Fukuoka ngày càng củng cố thêm những tâm đắc của mình về tính ưu việt của nông nghiệp theo lối tự nhiên so với nông nghiệp cần tới hóa chất hỗ trợ. Những nghiên cứu không ngừng nghỉ đã mang tới nền tảng khoa học xác đáng cho cái thấy “Không làm gì là tốt nhất” – triết lý mà ông sẽ đuổi theo suốt phần đời còn lại.

Gửi bởi: member Oct 1 2014, 06:01 PM

Trong các kỳ nghỉ, Fukuoka về thăm nhà ở Iyo. Mùa đông năm 1940, trong một dịp trở về như thế, người mai mối địa phương đã giới thiệu ông cho sáu phụ nữ trẻ. Một trong số đó, Ayako Higuchi, đã cảm mến và đồng ý thành thân. Họ cưới nhau vào mùa xuân. Masumi, con gái đầu tiên trong số 5 người con của họ, chào đời vào năm sau. Kế đến là bé trai Masato, và thêm 3 cô con gái nữa. Lần lượt là Mizue, Mariko, và Misora.

Tại Kochi, cách xa nhà, cách xa chiến trường, Fukuoka trầm mặc, thao thức về những vấn nạn của chiến tranh và hòa bình. Ông đã từng soạn tất cả những nghĩ suy đó, viết thành thư và gửi cho tổng thống Mỹ. Nhưng về sau ông không thể nhớ chính xác thời điểm nào mình đã gửi đi bức thư ấy. Sau đó, trong quyển Mu: The God Revolution, ông so sánh xung đột giữa các động vật trong tự nhiên với chiến tranh giữa con người và kết luận rằng (chỉ có) xung đột của con người dấy lên là bởi yêu thương và thù hận. Chúng thực sự man rợ. Chịu ảnh hưởng bởi Thiền Tông, ông tin rằng yêu và hận chỉ là 2 mặt của 1 đồng xu. Hai trạng thái đều thuộc tính người. Và cả hai chỉ là những đám mây của ảo tưởng. Ở điểm phân tích cuối cùng, ông cho rằng cái mà con người nhân danh là Tình Yêu thực chất chỉ là là yêu thương bản ngã của họ.

Fukuoka tòng quân trong những tháng tuyệt vọng cuối cùng của chiến tranh. Nhiệm vụ của ông, từ tháng 5 đến tháng 8 năm 1945, là xây dựng điểm cố thủ trên núi để củng cố hệ thống phòng ngự tại hòn đảo quê hương. Ông đã gắng cố hết sức để trở thành một quân nhân tốt. Nhưng khi nhìn lại những ngày tháng cầm súng, ông cho rằng, “Phần khủng khiếp nhất của chiến tranh đó là kẻ tham dự mất tất cả khả năng tư duy và trở thành loài sâu bọ.” Kết cuộc xoay chuyển chóng vánh làm ông “phấn chấn.” Ông và đồng đội cạo “biểu tượng hoa cúc của Nhật Hoàng trên vũ khí”, giao nộp súng và trở về nhà.


photo: Mưa Trong Đêm

Những tháng đầu tiên khi Quân Đồng Minh chiếm đóng Nhật Bản là những tháng hết sức thê lương. Các quan chức địa phương như cha Fukuoka bị khai trừ khỏi bộ máy chính quyền. Tháng 10, Tướng Douglas MacArthur, người đứng đầu lực lượng chiếm đóng, tuyên bố cải cách ruộng đất. Cha của Fukuoka, trong niềm ăn năn về quá khứ của một điền chủ giàu có, đã cống nạp đất nhiều hơn hơn yêu cầu. Gia đình ông chỉ muốn giữ một tỉ lệ ba phần tám trên một mẫu ruộng. Nhưng bởi vì cải cách ruộng đất chỉ áp dụng cho vùng đất lúa, vườn cam ở các ngọn đồi vẫn thuộc sở hữu của họ. Ở tại đây, Fukuoka tiếp tục theo đuổi con đường làm nông mà triết lý là làm sao hoàn toàn hòa điệu với đất trời.

Những gì ông đã học được từ kinh nghiệm canh tác trước đó là không có mảnh đất nào, một khi đã trồng, được xem là tự nhiên. Vườn cây ăn trái của ông đã trái với tự nhiên rồi. Các loại cây quen với việc cắt tỉa cẩn thận sẽ không sai trái nếu đột ngột dừng việc cắt tỉa. Từ đó, Fukuoka hiểu rằng sản xuất nông sản bằng phương cách “Vô Tác” nghĩa là “không làm gì” sẽ đòi hỏi một tiến trình nỗ lực không ngừng nghỉ. Phải “làm” rất nhiều để mới có cái gọi là “không làm”.

Nhiệm vụ của ông? Tạo ra một môi trường canh tác mà đặc tính càng ít khác biệt càng tốt so với khuôn mẫu tự nhiên đã định hình trong tư duy của ông.

Gửi bởi: member Oct 1 2014, 06:05 PM

Để học cách hoàn thành nhiệm vụ của mình, Fukuoka nói, “Tôi chỉ tập giữ cho tâm trí rỗng rang và cố gắng hấp thụ những gì mà mình phát hiện nơi thiên nhiên”. Vậy nên, trong những năm về sau, ông đã toàn tâm quan sát đời sống tự nhiên của các loài thực vật và động vật ngay trên chính mảnh đất của mình.

Ông phân tán các hạt giống trái cây, rau và cây trồng một cách ngẫu nhiên rồi ngồi nhìn một số sống sót, một số chết đi. (Bách, tuyết tùng, cam sống khỏe trên vườn cây ăn trái màu mỡ. Anh đào, đào, lê, mận thích hợp với nơi đất tơi và xốp hơn). Tiến trình THỬ rồi SAI nối đuôi nhau, việc canh tác của ông rất thụ động. Thay vì “làm điều này như thế nào?” thì câu hỏi của ông là “làm thế nào để không làm điều này?”. Suốt từng ấy năm chỉ độc quan sát thực nghiệm, cái nhìn sâu sắc ban đầu của ông (thời trai trẻ) về canh tác tự nhiên được kiểm chứng. Một hệ sinh thái gần-với-tự-nhiên hơn đã được tái thiết. Ông càng ít lao tác bao nhiêu thì độ màu mỡ của đất lại tốt lên bấy nhiêu. Đó chính là lý do vì sao Bốn Nguyên Tắc của Canh Tác Tự Nhiên, những kinh nghiệm mà sau cùng ông đúc kết, chỉ là một bản danh sách những gì không nên làm.

Thứ nhất, đất tự biến cải, quan sát của Fukuoka. Con người không cần thiết phải động tay làm những việc mà rễ, sâu và vi sinh vật làm tốt hơn mình. Hơn nữa, cày đất làm thay đổi môi trường tự nhiên và thúc đẩy sự phát triển của cỏ dại. Vì vậy, nguyên tắc đầu tiên của ông là: Không cày hoặc xới đất.

Thứ hai, trong một môi trường thiên nhiên chưa bị tác động, sự sinh sôi và hoại diệt có trật tự của các loài thực vật và động vật sẽ làm màu mỡ đất mà không cần tới bất kỳ sự can thiện nào từ con người. Sự suy giảm độ màu mỡ chỉ diễn ra khi đất trải qua quá nhiều vụ mùa để cung cấp lương thực hoặc cỏ nuôi gia súc. Việc dùng thêm phân bón hóa học giúp tăng sản lượng chứ không giúp ích gì đến chất lượng đất, đúng hơn là tình trạng ngày càng xấu đi. Ngay cả phân hữu cơ và phân gà cũng không thể cải thiện được nhiều, ông kết luận. Hơn nữa phân gà có thể gây ra các bệnh đạo ôn. Do đó, nguyên tắc thứ hai của Fukuoka là: Không phân bón hóa học hoặc phân trộn. Thay vào đó, ông đề xuất dùng một lớp thực vật bao phủ chẳng hạn như cỏ ba lá và cỏ linh lăng như một dạng phân bón tự nhiên.

Thứ ba, cỏ dại là kẻ thù của người nông dân ở khắp nơi. Và theo Fukuoka quan sát thì khi ông ngừng cày, lượng cỏ dại thưa thớt hẳn. Điều này xảy ra bởi vì cày thực sự khuấy động phần đất sâu trong đó ẩn tàng các hạt giống cỏ dại và tạo cho chúng cơ hội nảy mầm. Làm đất, do đó, không thể là một giải pháp cho vấn đề cỏ dại. Thuốc diệt cỏ hóa học cũng không. Cách làm này còn phá vỡ sự cân bằng của tự nhiên và để lại độc tố trong đất và nước. Có một cách đơn giản hơn. Để khởi sự thì ta cần đả thông một điều là không nhất thiết phải loại bỏ hoàn toàn cỏ dại.

Chúng ta có thể ngăn cản sự phát triển của cỏ dại bằng cách phủ rơm trên đất vừa mới gieo và trồng một lớp cây khác để phủ diện tích đất. Loại bỏ khoảng cách giữa các cây trồng thông qua việc tính toán cẩn thận thời gian gieo hạt cũng rất thiết yếu. Không diệt cỏ dại bằng làm đất hoặc dùng thuốc diệt cỏ là nguyên tắc thứ ba của Fukuoka.

Cuối cùng, giải quyết thế nào với sâu hại và bệnh tàn rụi?

Khi cánh đồng lúa và vườn cây ăn trái Fukuoka ngày càng biến đổi, tiệm cận hiện trạng của một hệ sinh thái tự nhiên (với sự gia tăng phát triển các giống cây trồng một cách phong phú và hỗn độn) thì chúng cũng đồng thời tạo nên một hệ sống gần tự nhiên cho các loại động vật nhỏ. Trong một môi trường như thế, Fukuoka lưu ý rằng sự cân bằng tự nhiên sẽ ngăn cản bất kỳ một loài giành được ưu thế: rắn ăn ếch, ếch ăn côn trùng và cứ như thế. Hơn nữa, sự phá hại của côn trùng và các bệnh thực vật chỉ xảy ra ở các cây yếu nhất và như vậy các cây khác mạnh hơn có được cơ hội sum suê sai trái. (Cây bị bệnh bạc lá lúa, ông nói, thực sự có thể cho sản lượng nhiều hơn những cây chưa bị bao giờ bị nhiễm bệnh).

Mặc dù các giải pháp hóa học có thể có hiệu quả chống lại sâu hay các bệnh hại cây trồng trong thời gian ngắn nhưng về lâu dài chúng đem tới nhiều hiểm nguy. Bên cạnh sự nhiễm độc, phương cách này còn làm cho các cây vỗn dĩ yếu ớt, lệ thuộc thuốc có được cơ may tồn tại. Trả mọi thứ về bản chất, tự nhiên sẽ sàng lọc những loài có khả năng thích nghi cao nhất. Nguyên tắc thứ tư của Fukuoka: Không phụ thuộc vào thuốc trừ sâu hóa học.


Gửi bởi: member Oct 1 2014, 06:09 PM

Đây là phần 12/12 trong bài chuyển ngữ Masanobu Fukuoka là ai? (tác giả James R. Rush). Phần này rất hay, mô tả về quãng thời gian MF đến Ấn Độ. Tôi cũng giống như người Ấn Độ vậy, vô cùng ấn tượng trước việc ông khước từ mọi lời mời chiêm bái các Phật tích hay điểm du lịch.

Lý do tôi chọn chia sẻ phần cuối cùng này trước là vì tôi hoàn toàn đồng ý với ông. Rằng việc tin tưởng và dấn thân theo lối canh tác tự nhiên đòi hỏi một tâm thế Copernicus. Bạn có thể học hỏi kỹ thuật. Điều này sẽ mất thời gian. Bạn có thể tích lũy kinh nghiệm. Điều này là do quá trình THỬ+SAI. Nhưng nếu tư duy của bạn vẫn còn lệ thuộc vào khoa học hay bạn vẫn còn tin rằng con người có thể thay đổi mọi thứ thì sẽ vô cùng khó để bạn có thể lĩnh hội được cái gọi là Natural Farming.

Vậy nên rèn tay chân, rèn thể lực để làm nông thì cần thiết. Nhưng cần thiết hơn và quyết định toàn cục là rèn tâm. Điều này vô cùng khó. Chúng ta đã thấy MF đã có trực giác vào sự VÔ TÁC… Rồi sau đó ông dùng quá trình quan sát thực nghiệm. Tư duy hay trí năng nhiều lúc trở nên vô nghĩa… Và người thầy tốt nhất chính là thiên nhiên…

Vậy nên tôi nghĩ bước đầu tiên là người học trò cần dành thì giờ và không gian để rèn luyện tâm trí mình… Như cách nói của MF, “giữ cho tâm trí rỗng không và cố gắng quan sát và hấp thụ tất cả những gì mà thiên nhiên đem tới…”

- Dạ Lai Hương -
*T/B: tôi vô cùng trân trọng những nỗ lực mà chị Hang Mai và XanhShop.com cùng những người bạn đang thực hiện để chuyển ngữ quyển https://www.facebook.com/pages/The-One-Straw-Revolution/108361475851720 _(*)_

—PHẦN 12/12—

Tại Ấn Độ, ý tưởng của FUKUOKA đã có mặt trước khi ông đến đây. Trong chuyến thăm ba tháng khoảng thời gian 1987-1988, ông được nhìn nhận như là ông tổ của phương thức canh tác tự nhiên. Quyển The One Straw Revolution đã được lưu truyền rộng rãi và đọc bằng tiếng Anh. Và đến thời điểm chuyến thăm đầu tiên, một trong ba phiên bản tiếng địa phương (Malayalam, Marathi, Bengali) đã được in ra.

Với 52 phần trăm dân số vẫn phụ thuộc sinh kế vào làm nông và đánh bắt cá, người Ấn Độ công nhận những ưu thế trong lối canh tác tự nhiên chi phí thấp của FUKUOKA. Một số nhóm đã tiến hành thử nghiệm các kỹ thuật ông vào thực tế. Trước lời mời chiêm bái các di tích Phật Giáo nổi tiếng và các điểm du lịch hấp dẫn khác cùng với người nông dân, ông đã khước từ. Hành động này để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng người bản địa. Tại bảy trường đại học nông nghiệp công lập và ba mươi địa điểm khác, ông đã có những buổi thuyết trình phương pháp cũng như giải thích triết lý làm nông của mình. Trong các bài nói chuyện, ông liên hệ nhiều đến lời dạy của Thánh Gandhi. Ông ca ngợi người Ấn Độ biết trân quý giá trị của triết học và chưa biến khoa học thành giáo điều. Mặt khác, ông mạnh dạn chỉ trích truyền thống của Ấn Giáo về việc sùng kính và tôn thờ loài bò. Tại Bhisva Bharati (ở Santiniketan), trường đại học được thành lập bởi Rabindranath Tagore, ông nhận được giải thưởng Desikottam từ Thủ tướng Ấn Độ Rajiv Gandhi. Trong đó có một đoạn tuyên dương, “Ông là một ngôi sao sáng trong vũ trụ ….

Tiếng lành về công việc cũng như tư tưởng của FUKUOKA bay xa khắp thế giới. Và biểu hiện rõ rệt nhất chính là lượng khách nô nức đến thăm trang trại của ông tại Iyo. Bên cạnh các nhà khoa học, nhà báo và nông dân từ nhiều quốc gia còn là những người thanh niên rất trẻ. Họ đã đến với chỉ độc chiếc balo trên vai, xin phép tạm trú, vào ở trong các túp liều mộc mạc trong vườn cây ăn trái và phụ giúp FUKUOKA công việc đồng áng.

Tuy nhiên, trong mấy năm gần đây, FUKUOKA không khuyến khích những vị khách đến và ở lại nữa. Ông thoái lui vào một cuộc đời ẩn dật để toàn tâm nghiên cứu và trầm tưởng. Ông sống cùng vợ trong nhà tổ tại Iyo được xây cất bởi ông nội của mình. Nhưng mỗi khi cần tập trung nghiên cứu và viết lách thì ông thích ở trong môi trường đơn giản hơn. Đó là túp lều đơn sơ trên những ngọn đồi. Ở tuổi bảy mươi lăm, ông vẫn vận động rất nhanh nhẹn và làm vườn trên 10 mẫu cây ăn trái cũng như 1 mẫu ruộng lúa mình.

FUKUOKA đã thành công về mặt thương mại. Sáu loại cam trồng tự nhiên của ông chiếm giữ được một thị phần ổn định trong số những khách hàng nội địa có ý thức về sức khỏe. Trong thời điểm bài viết này được chấp bút, ông giao khoảng 6.000 thùng cam (mỗi thùng là 3 pound) đến Tokyo mỗi năm.

Mặc dù đã liên tục cải tiến kỹ thuật canh tác của mình trong những năm qua, về cơ bản và cốt lõi, FUKUOKA vẫn giữ trọn vẹn cảm hứng từ cái nhìn sâu sắc thời trẻ. Đó chính là mọi nỗ lực của con người đều vô ích. Chủ nghĩa hoàn mỹ đích thực đã sẵn có nơi thiên nhiên. Đất Mẹ và Trời Cha cung cấp những gì tốt nhất cho sự sống còn của con người. Nhưng con người lại dùng trí năng làm méo mó đi chính sự khôn ngoan của mình. Khoa học hiện đại, cùng với những ngành công nghiệp và chính phủ đang dẫn dắt loài người đi xa, đi rất xa, xa rời khỏi thiên nhiên.

FUKUOKA tin rằng Nhật Bản ngày nay “đã nhúng chân quá sâu vào những gì gọi là thành tự khoa học thì làm sao một phương pháp làm nông (loại bỏ triệt để khoa học) có thể được lĩnh hội và áp dụng rộng rãi.” Đây là lý do tại sao đường hướng canh tác tự nhiên lại có nhiều hy vọng hơn ở những quốc gia như Ấn Độ, nơi chưa trải qua quá trình công nghiệp hóa hoàn toàn và có lượng lớn dân số tập trung ở vùng nông thôn.

Lặng nhìn những đổi thay nơi nhân gian từ trang trại thanh bình và tốt tươi hoa trái, nhà hiền triết FUKUOKA dao động giữa tin yêu và vô vọng. Có lẽ những thương tổn của trái đất là không thể cứu chuộc, ông thường nghĩ như vậy. Hoặc dã tâm tư đó quá bi quan và yếm thế thì với ông “việc chuyển đổi sang canh tác tự nhiên đòi hỏi một bước tiến toàn diện và sâu rộng mang tinh thần của Copernicus (DLH: Copernicus, người đề ra thuyết Nhật Tâm. Theo đó Trái Đất không phải là trung tâm của vũ trụ.). Tất cả những đổi thay này không thể nào xảy ra chỉ sau 1 đêm.


Manila, tháng 9-1988

HẾT PHẦN 12/12

Masanobu Fukuoka

http://dalaihuongxy.wordpress.com/2014/07/31/masanobu-fukuoka-la-ai-phan-ket/

Gửi bởi: Diệu Minh Oct 1 2014, 08:25 PM

http://thucduong.vn/forums/index.php?showtopic=5342&hl=

Gửi bởi: Diệu Minh Oct 2 2014, 12:38 PM

http://tapchivanhoaphatgiao.com/blog/tac-gia/chan-phuong/chan-tuong-dat-trong.html

http://tapchivanhoaphatgiao.com/blog/nghien-cuu/ung-dung-phat-phap-trong-nong-nghiep.html

Gửi bởi: KinhThanh Oct 4 2014, 12:31 AM

cach lam hat giong (so luong nhieu) http://www.youtube.com/watch?v=mUtVBl6I5GY

1 doan video vao nam 1998 noi ve ông http://www.youtube.com/watch?v=Ft0ylk4sU5M

1 so video hinh anh noi ve ông http://www.youtube.com/watch?v=N3g9SySIKkM&list=PL1D75845C46F3F511

Gửi bởi: KinhThanh Oct 7 2014, 02:05 AM

vietnam mình có chiếc xe thu hoạch lúa này chưa nhỉ...hihiihi..nhìn mà thèm...hhhh

http://www.youtube.com/watch?v=rISkP7E-2Ok

Gửi bởi: Diệu Minh Oct 14 2014, 10:52 PM

Tuyệt nhỉ? nom hơi giống cái tông đơ cạo râu của đàn ông!

Gửi bởi: Diệu Minh Oct 14 2014, 11:06 PM

https://www.youtube.com/watch?v=saO0Ky6r4wk

Sao người Việt mình không nhập cái này về mà sd nhỉ?
Chỉ được cái ăn cắp và nói dối là tài thôi???

Gửi bởi: Diệu Minh Jan 3 2015, 03:20 PM

http://thucduong.vn/forums/index.php?showtopic=5351

Gửi bởi: justmevn Feb 14 2015, 12:14 AM

Sách đã có rồi nhé mọi người.

http://xanhshop.com/?product=cuoc-cach-mang-mot-cong-rom

http://xanhshop.com/?product=cuoc-cach-mang-mot-cong-rom-ban-si-theo-thung-50-cuon

Gửi bởi: Diệu Minh Feb 26 2015, 10:18 PM

cảm ơn nhiều, mừng quá nhé

Gửi bởi: member Mar 5 2015, 03:24 PM


Gửi bởi: Diệu Minh Mar 11 2015, 01:26 PM

http://www.thanhnien.com.vn/van-hoa-nghe-thuat/con-duong-hoan-nguyen-cua-loai-nguoi-533966.html

http://www.thanhnien.com.vn/van-hoa-nghe-thuat/con-duong-hoan-nguyen-cua-loai-nguoi-ky-2-khoa-hoc-cua-su-ton-kinh-540258.html

Gửi bởi: member Mar 12 2015, 10:29 PM

Con đường hoàn nguyên của loài người



(TNO) “Cuộc cách mạng một - cọng - rơm” là cuốn sách nổi tiếng của Mansanobu Fukuoka, người khai sinh nông nghiệp tự nhiên của Nhật Bản và thế giới. Cuốn sách (đã được dịch ra 25 thứ tiếng) không chỉ là sự trải nghiệm về cách thức nuôi trồng các sản phẩm nông nghiệp trong sự tương tác hài hòa với môi trường tự nhiên mà còn đem đến cho người đọc những suy tưởng thú vị về triết học, về ăn uống, về y học và cuộc sống. Lần đầu tiên cuốn sách được dịch ra tiếng Việt, do Nhà xuất bản Tổng hợp TP.HCM ấn hành sẽ ra mắt nay mai. Thanh Niên Online xin lược thuật một số nội dung chính của cuốn sách.


Bìa cuốn sách

Kỳ 1 : Lời giới thiệu cho bản dịch tiếng Việt
Có thể gọi ông Masanobu Fukuoka, tác giả cuốn sách, là người nông dân vĩ đại nhất hành tinh cũng không có gì là lạm dụng từ ngữ. Ông là người đạt đến cảnh giới vô vi trong nông nghiệp và là vị sư tổ của nông nghiệp tự nhiên.
Nhưng bạn không nên để tựa đề cuốn sách đánh lừa. “Cuộc cách mạng một - cọng - rơm”, nhưng chẳng có “cuộc cách mạng” nào ở đây cả. Cuốn sách chỉ là những ghi chép của một người làm nông khiêm nhường rón rén trước thiên nhiên vườn ruộng, như thể mỗi một từ được viết ra tác giả đều sợ làm tổn thương đất đai cây cỏ.
Bạn cũng sẽ thất vọng nếu có ý định tìm trong cuốn sách này những tri thức về nông nghiệp, dù là nông nghiệp hữu cơ hay nông nghiệp tự nhiên. Bởi vì đối với ông Fukuoka, tri thức là hữu hạn, còn thiên nhiên cây cối là vô cùng, cái hữu hạn không thể thâu tóm được cái vô cùng.
Cuốn sách cũng không nhằm góp phần làm đa dạng hóa kiến thức của bạn về thiên nhiên và cuộc sống. Bạn sẽ thấy tác giả của nó không hề có ý định như vậy.
Trong kho tàng sách vở của nhân loại, trừ cuốn Pháp bảo đàn kinh của Lục tổ thiền tông Huệ Năng, hiếm có cuốn sách nào như cuốn sách này, khi mà tác giả không hướng người đọc theo tư tưởng và quan niệm của người viết sách mà hướng người đọc vào chính bản thân họ trong mối quan hệ tương tác với môi trường sinh ra và nuôi dưỡng họ.
Viết về nông nghiệp nhưng ông Fukuoka không để người đọc dính mắc vào các kiến thức trồng trọt và chăn nuôi, cũng không dính mắc vào chính cuốn sách của ông. Người ta bảo phương pháp Fukuoka là thiền trong nông nghiệp là vì vậy.
Đọc cuốn sách này và gấp nó lại, bạn sẽ không còn nghĩ ông Fukuoka đã viết những gì, nhưng bạn sẽ nhận ra vô số những điều mà trước đây do những tri thức học ở sách vở, trong trường lớp đã biến thành định kiến trong đầu bạn khiến cho bạn không nhận ra. Bạn sẽ nhìn cái cây không phải là giống thực vật vô tri được mô tả trong sách trồng trọt mà là cái cây có tâm hồn. Bạn sẽ thú vị nhớ lại, trong câu chuyện cổ tích Một người mẹ, nhà văn Andersen đã từng bảo mỗi một cái cây đều có một số phận, mỗi cái cây đều có một trái tim. Và bạn sẽ hiểu vì sao ông Fukuoka lại nói chỉ có những đứa trẻ mới nhìn được thiên nhiên như thiên nhiên vốn có.


Ông Fukuoka

Bạn sẽ hiểu vì sao trong những khu rừng tự nhiên cây cối vẫn phát triển xanh tốt cùng với thú hoang và côn trùng mà không cần ai chăm sóc, không cần đến thuốc thú y hay thuốc bảo vệ thực vật, trong khi chúng ta trồng trọt chăn nuôi lại phải cày xới đất đai và dùng không biết bao nhiêu là thứ thuốc men hóa chất. Muôn loài dựa vào nhau để sống, chúng nuôi dưỡng nhau, chế ước nhau và loại bỏ những gì cần loại bỏ để duy trì sự sống vĩnh hằng trên trái đất.
Con người dù tự cho mình là thứ gì đi chăng nữa thì trước hết cũng là một sinh vật, nếu tách rời khỏi sự tuần hoàn của thiên nhiên thì sẽ không tồn tại. Chúng ta vốn là như thế nhưng chúng ta không muốn nghĩ thế. Chúng ta nghĩ chúng ta đứng trên muôn loài, chúng ta phải chiếm hữu, chúng ta phải cải tạo, chúng ta phải bắt muôn loài phục vụ cho nhu cầu của chúng ta. Chúng ta được dạy dỗ để làm việc đó.
Gấp cuốn sách này lại, chúng ta sẽ nhận ra những tri thức mà lâu nay chúng ta được trang bị không phải để sống thuận với thiên nhiên mà để chống lại thiên nhiên. Những tri thức đó khiến cho đầu óc chúng ta bị mê chấp, chúng ta không nghĩ rằng tạo hóa chỉ cho phép mỗi loài được nhận phần dành cho chúng để duy trì một sự sống cân bằng, nếu lạm dụng lập tức sẽ bị trả giá. Bệnh tật chính là lời cảnh báo đầu tiên.
Gấp cuốn sách này lại, chúng ta sẽ nhìn thấy con đường hoàn nguyên của con người. Đó là sự buông bỏ tất cả những gì chống lại thiên nhiên và trái với thiên nhiên để quay về với thiên nhiên, để con người trở lại là một thành tố của thiên nhiên.
Sự hoàn nguyên bắt đầu từ việc ăn ở. Bạn sẽ nhận ra bệnh tật là sự phản ứng của cơ thể trước sự ăn ở trái với tự nhiên của con người. Chân lý giản đơn để thoát khỏi bệnh tật là chỉ thụ hưởng những gì mà tự nhiên ban tặng. Sự trải nghiệm của ông Fukuoka cho bạn thấy cái để phòng ngừa bệnh tật nằm ngay trong chính thức ăn, thuốc men và thức ăn là hai mặt của một sản vật. Rau quả trồng bằng kỹ thuật canh tác hiện đại có thể ăn được nhưng không có tác dụng phòng ngừa bệnh tật, dù là rau quả “sạch”. Còn rau quả mọc tự nhiên hoặc trồng trong một môi trường tiệm cận với tự nhiên thì vừa là thức ăn vừa là những vị thuốc.
Các nhà nông học coi cách làm nông nghiệp của ông Fukuoka là phương pháp canh tác tự nhiên. Cứ tạm cho là như vậy, dù bản chất của nó không phải là một phương pháp. Phương pháp của ông là không có phương pháp nào cả, là buông bỏ, là vô vi, là tiến tới không làm gì hết. Nhưng để buông bỏ, để không làm gì hết là điều không hề dễ. Đó là sự phá chấp mà Đức Phật đã phải dùng đến Kinh Kim Cang, hàm ý là phải dùng đến một thứ rắn chắc như kim cương mới có thể tiêu diệt được sự chấp mê trong đầu óc con người.
Các nhà Phật học coi phương pháp canh tác của ông Fukuoka là Thiền trong nông nghiệp, là sự ứng dụng Phật pháp trong nông nghiệp. Cũng cứ tạm coi như vậy, dù những ghi chép của ông Fukuoka không dính mắc với một “pháp” nào và bản thân Thiền vốn không dính mắc, dù là dính mắc với thiền, với chính sự yên tịnh.
Cho nên tốt nhất là đọc xong cuốn sách này, bạn hãy quên nó đi, khi ấy một đám mây mù như được vén lên và bạn sẽ nhìn thiên nhiên khác trước, bản thân mình cũng khác trước. Bạn sẽ thú vị thốt lên “À, thì ra là như vậy”. Nhưng nếu như bạn vẫn còn dính mắc với cuốn sách, dù là tin theo hay có ý định phản biện, đám mây mù kia sẽ lại phủ xuống.
Cuốn sách của ông Fukuoka được viết bằng tiếng Nhật. Bản dịch tiếng Việt này được dịch từ bản dịch tiếng Anh. Do dịch từ một bản dịch trung gian nên sự sơ sót là khó tránh khỏi, nhưng chúng tôi nghĩ nhóm dịch thuật đã hết sức cố gắng và đã chuyển tải một cách căn bản nội dung và cả những ẩn ngữ mà tác giả muốn gửi gắm. (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 12 2015, 10:33 PM

Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 2: Khoa học của sự tôn kính


(TNO) Trong Lời giới thiệu cuốn sách, chúng tôi có lưu ý bạn đọc không nên phản biện hay tin theo những gì ông Fukuoka đã viết.
>> Con đường hoàn nguyên của loài người



Không nên phản biện, bởi vì tác giả đã “lùi” vào vị trí không thể dùng tri thức để tranh cãi.
Không nên tin, bởi vì tác giả không có ý định thu thập tín đồ. Tác giả hiểu rõ, đầu óc mà bị chi phối bởi các tín điều thì không bao giờ có thể thấu hiểu được tự nhiên. Một khu vườn ở Nhật không giống một khu vườn ở Việt Nam, ngay cả cùng một khu vườn ở Nhật hay ở Việt Nam vào mùa xuân cũng không giống vào mùa hè và cùng một mùa xuân nhưng năm này không hẳn là giống như mùa xuân năm trước. Tác giả chỉ giúp bạn được một chút xíu là vén bức màn để bạn có thể nhìn vào cái vườn đám ruộng của chính bạn và tự ứng xử với nó theo cách của bạn.
Một số bạn đọc là trí thức có thể sẽ bị shock khi đọc những dòng ông Fukuoka nói về sự bất cập của khoa học. Ông viết: “Các nhà khoa học sung sướng ăn mừng khi những viên đá được mang về từ mặt trăng chẳng hiểu được mặt trăng bằng những đứa trẻ hát nghêu ngao ‘trăng bao nhiêu tuổi trăng già…’. Basho (*) có thể thấu được sự kỳ diệu của tự nhiên bằng việc ngắm ánh trăng tròn phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng. Còn tất cả những gì các khoa học gia làm được khi đi vào không gian và chập chững đôi giày đi ngoài không gian của mình là làm mờ đi chút xíu vẻ tráng lệ của mặt trăng trước hàng triệu tình nhân và trẻ con trên trái đất”.
Theo ông, mọi nỗ lực của khoa học, bất kể là nghiên cứu được tự nhiên bao nhiêu và bao xa, cuối cùng cũng không thể biết được tự nhiên như thế nào mà chỉ có thể biết tự nhiên kỳ vĩ và bí ẩn như thế nào mà thôi.
Nhưng nói rằng ông bài bác khoa học thì không đúng. Ông chỉ bài bác ảo tưởng dùng khoa học để làm thay cho tự nhiên. Có lẽ các nhà khoa học nếu muốn nghiên cứu điều gì thì cứ việc nghiên cứu, nhưng nghiên cứu để tạo ra những thứ có vẻ giống tự nhiên rồi đánh lừa bản thân mình và đánh lừa người khác rằng đó là sản phẩm tự nhiên thì vấn đề trở nên nghiêm trọng.


Mỗi chủng tộc có những thứ thức ăn đặc thù được mọc lên hoặc sinh ra từ vùng đất mà chủng tộc đó sinh sống - Trong ảnh: Đi hái bông súng mùa nước nổi ở Đồng bằng sông Cửu Long (Ảnh: Công Hân)

Tạo hóa sinh ra con người (cũng như muôn loài), tạo hóa cũng tạo đủ điều kiện cho con người tồn tại, trong đó có thức ăn. Thức ăn là một trong những nguồn sống của con người và nó vốn là sản vật tự nhiên. Thành phần của mỗi thứ thức ăn từ tự nhiên không đơn giản là những thứ mà khoa học phân tích như tinh bột, chất béo, vitamine, khoáng chất và những thứ đại loại như vậy. Mỗi loại thức ăn mà tạo hóa ban cho con người đều chứa vô số những điều huyền bí. Mỗi chủng tộc có những thứ thức ăn đặc thù được mọc lên hoặc sinh ra từ vùng đất mà chủng tộc đó sinh sống. Và mùa nào thức ấy, mùa xuân có những món của mùa xuân, mùa đông có những món của mùa đông. Thức ăn chính của người Việt ta là lúa gạo cùng với rau củ và động vật bản địa, thức ăn đó phù hợp với đặc điểm sinh học của người Việt, nếu ăn khác đi ắt sẽ có vấn đề về sức khỏe - những vấn đề không phải bao giờ cũng có thể nhìn thấy.
Ông Fukuoka bảo thức ăn là sự sống, và sự sống không thể xa rời tự nhiên. Nhưng con người với nhận thức hạn hẹp của mình, đã tìm ra một số trong vô số các chất trong thức ăn tự nhiên và ngạo mạn nghĩ rằng mình cũng có thể tạo ra thứ thức ăn đủ những chất như tự nhiên, nếu cần thì bổ sung vào cơ thể những chất được cho là bị thiếu hụt, nếu ăn không thấy ngon thì dùng thêm gia vị nhân tạo để có thêm cảm giác. Khoa học dù có tiến bộ tới đâu cũng không thể tạo ra những thứ rau trái tốt hơn tự nhiên được. Những sản phẩm được nuôi trồng hoặc được tạo ra bởi khoa học tuy có thể thỏa mãn những nhu cầu trước mắt nhưng lại làm cho cơ thể con người suy yếu đi, khi ấy con người buộc phải dùng đến thuốc men để đối phó. Theo ông, thứ thực phẩm được nuôi trồng nhân tạo hoặc được tạo ra bởi những dưỡng chất khác xa với chế độ ăn truyền thống của phương Đông, và chính nó đang làm xói mòn sức khỏe của người dân Nhật Bản.


Ông Masanobu Fukuoka

Khoa học của ông, nếu muốn gọi đó là khoa học, là tôn trọng tối đa tự nhiên, là không làm bất cứ điều gì trái với tự nhiên. Đó là thứ khoa học tôn vinh, kính ngưỡng sự bí ẩn diệu kỳ của tạo hóa. Đó còn là thứ khoa học phục vụ tự nhiên và không còn nghi ngờ gì nữa, con người được hưởng những lợi ích lớn lao từ chính sự phục vụ đó.
Với 30 năm trải nghiệm trên vườn ruộng, trên những thửa ruộng canh tác tự nhiên “4 không” của mình (không cày xới đất, không dùng phân hóa học hoặc phân ủ, không dùng thuốc diệt cỏ, không dùng hóa chất diệt côn trùng và kiểm soát dịch bệnh), sản lượng đạt được trên một sào bằng ngang ngửa, thậm chí nhiều hơn, so với những thửa ruộng áp dụng khoa học nông nghiệp hiện đại trên cùng một diện tích nhưng với tổng chi phí chỉ bằng một phần mười. Với thành quả không thể chối cãi đó, ông tự hỏi lợi ích của khoa học và công nghệ hiện đại nằm ở đâu? Có thể nói đây chính là thành quả của thứ khoa học tôn kính đó.
(còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 13 2015, 10:49 PM

Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 3: Khi rau củ mọc chung với cỏ dại



(TNO) Theo ông Mansanobu Fukuoka, thực phẩm và thuốc men không phải là hai thứ khác nhau, chúng là mặt trước và mặt sau của một sản vật.


Ông Masanobu Fukuoka - Ảnh: Wikipedia

>> Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 2: Khoa học của sự tôn kính
>> Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 1: Lời giới thiệu cho bản dịch tiếng Việt

Đó là loại rau củ mọc hoang hoặc được trồng tự nhiên xen trong cỏ dại. Chúng không những có giá trị dinh dưỡng cao, có hương vị thơm ngon mà còn có tác dụng chữa bệnh. Còn những thứ rau củ được nuôi dưỡng bằng chất hóa học thì có thể ăn được nhưng không thể dùng làm thuốc.
Ông bảo, nếu bạn nghĩ rau trái được trồng theo kỹ thuật hiện đại là từ tự nhiên mà ra thì bạn nhầm to. Ông cho rằng những thứ rau trái này là sự pha trộn mọng nước của ni-tơ, phốt-pho, kali… với một chút trợ giúp từ hạt giống. Và chúng sẽ có hương vị đúng như thế. Còn trứng gà công nghiệp, ông nói ta có thể gọi chúng là trứng nếu thích, thì không gì hơn là một hỗn hợp thức ăn tổng hợp, các hóa chất và hóc môn. Đây chẳng phải là sản phẩm của tự nhiên, mà là một sản phẩm tổng hợp do con người tạo ra dưới dạng một quả trứng.
Trong khu vườn nhà ông, cây cỏ hoang dại mọc chung với cam quýt. Và dưa chuột, bí, đậu phộng, cà rốt, các loại cải, hành tỏi, khoai tây cùng bao nhiêu là thứ rau khác được trồng xen trong cỏ dại. Tất cả đều cùng nhau chung sống, không cây nào “ức hiếp” cây nào. Đó là khu vườn tiệm cận với tự nhiên (có thể gọi là bán hoang dã), ở đó ông không cày xới, không bón phân, không dùng bất cứ một thứ hóa chất nào. Rau củ ở đây có thứ tự mọc, có thứ được trồng và không ít thứ chỉ trồng một lần, ông không thu hoạch toàn bộ mà để lại mỗi thứ một ít, hạt của chúng rơi xuống hoặc mầm của chúng còn trong đất sẽ tiếp tục mọc lên, tồn tại và sinh sôi năm này qua năm khác. Bất cứ nơi nào có cỏ dại, ở đó đều có thể trồng rau củ.
Vấn đề là vườn nào có thể trồng loại rau củ nào và vào thời điểm nào thì thích hợp, vì từng loại không chỉ tương quan với thời tiết mà còn tương quan với sự sinh trưởng và héo tàn của cỏ dại. Chẳng hạn trong khu vườn của ông, với các loại rau vụ xuân, thời điểm gieo trồng tốt nhất là khi cỏ dại mùa đông đang úa dần và ngay trước khi cỏ dại mùa hè kịp nảy mầm. Đối với vụ thu, hạt giống phải gieo khi cỏ mùa hè đang lụi tàn và lũ cỏ dại mùa đông còn chưa xuất hiện. Thường thì khi trời mưa xuống, ông cắt vạt cỏ đang phủ kín mặt đất rồi rắc hạt giống rau lên, không cần phải phủ đất mà chỉ cần lấy lớp cỏ vừa cắt phủ lên là đủ, để che nắng và tránh bọn gà, chim khỏi ăn. Nơi nào cỏ mỏng chỉ cắt một lần, nơi nào cỏ dày có thể cắt vài lần, sao cho mầm cây mọc lên trước cỏ dại là được. Hạt giống được gieo xuống có khả năng sẽ bị lũ gà, chim chóc và côn trùng “xơi tái”, ông đối phó chúng bằng cách không gieo hạt theo hàng hay rảnh mà rải mỗi nơi một ít, tất nhiên chúng cũng sẽ ăn nhưng không đáng kể.



Có thể thấy đó là bài học ông Fukuoka học được từ thiên nhiên. Bất cứ một mảnh đất nào, dù khô cằn đến mấy, nếu kiên trì bảo vệ từng cái cây ngọn cỏ, theo thời gian tự nó sẽ trở thành một mảnh đất tươi tốt. Khi thảm thực vật được bao phủ, hệ sinh vật sẽ sinh sôi trong đất, giun dế sẽ làm nhiệm vụ khơi thông cày xới, xác thực vật và xác côn trùng cùng với chất thải từ động vật sẽ làm cho đất đai màu mỡ. Hãn hữu lắm mới dùng một ít phân gia súc gia cầm, nhưng nói chung là không cần thiết. Khi khu vườn được tái lập gần với tự nhiên, hệ sinh vật tự nó sẽ cân bằng, côn trùng sẽ chế ước lẫn nhau, vì vậy không phát sinh vấn đề sâu bệnh. Những sản vật được tạo ra từ khu vườn gần với tự nhiên như vậy là rất phong phú và đa dạng, có thể nuôi sống được nhiều người hơn là khu vườn được canh tác theo kỹ thuật nông nghiệp hiện đại. Rau củ quả trồng trên nền đất tự nhiên giàu chất hữu cơ, chúng sẽ có một chế độ dinh dưỡng cân bằng. Và sự tương tác với cây cỏ hoang dại sẽ khiến cho rau củ quả được hấp thụ một lượng đa chất và vi chất dinh dưỡng phong phú, khiến cho chúng có thêm những hương vị tinh tế.
Ông lưu ý, trong những khu vườn tự nhiên đó, nếu như ta cố tình dùng các kỹ thuật tiên tiến hoặc nỗ lực để tạo ra sản lượng lớn hơn, những nỗ lực đó sẽ kết thúc trong thất bại. Và trong hầu hết các trường hợp, thất bại sẽ có nguyên nhân từ sâu bệnh.
Mục tiêu mà ông Fukuoka hướng tới trong khu vườn của mình là có được những rau củ quả càng gần với tổ tiên nguyên sơ của chúng bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Bởi vì chỉ riêng việc “trồng” chúng, có vẻ là trái với tự nhiên rồi. Và theo cách hiểu đó thì việc con người sử dụng muối và lửa trong nấu nướng có thể bị chỉ trích như là bước đi đầu tiên của sự chia cắt con người ra khỏi tự nhiên. Nhưng theo ông, việc dùng muối và lửa từ cổ xưa nên được thừa nhận là trí khôn trời ban, là trí tuệ tự nhiên. Và những cây trồng đã tiến hóa hàng ngàn hàng vạn năm cùng với con người cũng cần được coi là thực phẩm tự nhiên. Chỉ những giống loài bị can thiệp tức thời và không được tiến hóa dưới những điều kiện tự nhiên, cũng như tôm cá hay gia súc gia cầm sản xuất hàng loạt bằng công nghiệp, là nằm ngoài danh mục thức ăn tự nhiên (còn tiếp).

Gửi bởi: member Mar 13 2015, 10:51 PM

Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 4 : Tiến tới một nghề nông không-làm-gì-cả


(TNO) Suốt 30 năm làm nông nghiệp tự nhiên trong trang trại của mình, ông Fukuoka đã đi ngược lại những gì mà số đông vẫn làm cũng như trường lớp sách vở đang dạy dỗ.

>> Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 1 : Lời giới thiệu cho bản dịch tiếng Việt
>> Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 2: Khoa học của sự tôn kính
>> Con đường hoàn nguyên của loài người - Kỳ 3: Khi rau củ mọc chung với cỏ dại


Tác giả Masanobu Fukuoka và bìa sách cuốn Cuộc cách mạng một-cọng-rơm

Ông không đặt câu hỏi làm thế này thì tốt hay làm thế kia thì tốt hơn, mà đặt câu hỏi không làm thế này thì tốt hay không làm thế kia thì tốt hơn, để cuối cùng rút ra kết luận chẳng có mấy thao tác nông nghiệp là cần thiết. Và tốt nhất là không làm gì cả. Không-làm-gì-cả, được hiểu là buông bỏ tất cả những hành vi trái với tự nhiên.
Vậy sự bận bịu của người nông dân ở khắp nơi trên thế giới xuất phát từ đâu ? Chúng ta thường mặc định làm nông là công việc cực nhọc đầu tắt mặt tối, dù khoa học kỹ thuật có phát triển tới đâu thì làm nông cũng không phải là công việc nhẹ nhàng. Nhưng ngày xưa không như thế, ngày xưa làm nông vốn là niềm vui sống. Một lần khi lau chùi cái miếu thờ nhỏ trong làng, ông Fukuoka ngạc nhiên thấy vài tấm bảng treo trên tường, khi chùi đi lớp bụi ông phát hiện hàng tá những bài thơ haiku. Đó là những bài thơ do dân làng sáng tác để dâng lên thần linh như một lễ vật, điều đó chứng tỏ người nông dân ở đây đã từng có bao nhiêu là thời gian nhàn rỗi để vui chơi, để sáng tạo nghệ thuật.
Theo ông, gốc rễ của sự bận bịu là ở chỗ, sự tham lam hoặc nóng ruột của con người muốn có sản lượng cao hơn, nhanh hơn, nên đã dùng kỹ thuật để can thiệp vào đất đai và cây trồng, khiến cho tự nhiên bị xáo trộn, mất cân bằng. Người ta lại tiếp tục dùng kỹ thuật để khắc phục sự xáo trộn mất cân bằng đó và sự mất cân bằng trở nên trầm trọng thêm. Từ đó, đất đai và cây cối phụ thuộc vào những kỹ thuật đó. Ông Fukuoka bảo, chỉ một chồi cây mới mọc của một cái cây ăn trái bị cắt bằng một cái kéo thôi, điều đó có thể mang lại sự rối loạn không thể nào đảo ngược được. Rằng khi cây cối sinh trưởng theo đúng hình dáng tự nhiên, cành của chúng sẽ vươn ra so le từ thân chính và những cái lá sẽ nhận được ánh sáng mặt trời một cách đồng đều; nếu như sự tự thích nghi này bị phá vỡ, những cành cây sẽ xung đột với nhau, nằm đè lên nhau và trở nên rối rắm, những chiếc lá sẽ héo úa ở những nơi ánh mặt trời không lọt tới, côn trùng phá hoại sẽ được dịp phát triển. Và nếu như cái cây đó không được tiếp tục cắt tỉa thì vào năm sau sẽ xuất hiện nhiều cành héo hơn và cái cây sẽ dần tàn lụi.


Một công ty Hàn Quốc đang khảo sát một số cây trái ở Đồng Nai, hướng tới việc hợp tác xuất khẩu - Ảnh: Lê Lâm

Con người với sự can thiệp của mình vào tự nhiên, chắc chắn đã làm điều gì đó sai trái. Sự sai trái để lại một hậu quả bất lợi. Người ta khắc phục sự bất lợi đó bằng một hành vi can thiệp khác. Nếu sự can thiệp này khắc phục được sự bất lợi thì lập tức coi là một thành tựu, một tiến bộ. Nhưng sự can thiệp tiếp theo đó ngoài cái gọi là thành tựu cũng sẽ gây ra thêm một bất lợi nào đó. Lại tiếp tục can thiệp để khắc phục. Những bất lợi chồng chất lên nhau, những biện pháp can thiệp cũng chồng chất lên nhau, con người ngày càng trở nên bận rộn, còn tự nhiên thì không còn là tự nhiên nữa, cây cối đất đai biến dạng phải phụ thuộc vào sự chăm sóc nhân tạo của con người.
Ông Fukuoka cho rằng lập luận trên không chỉ áp dụng cho nghề nông mà còn cho những lĩnh vực khác của đời sống con người. Chẳng hạn như bác sĩ và thuốc men trở thành cần thiết khi người ta tạo ra một môi trường bệnh hoạn, trong khi môi trường sống tự nhiên của con người vốn không phải thế. Ông còn đi xa hơn, khi cho rằng việc dạy nhạc cho trẻ em cũng không cần thiết như việc cắt tỉa vườn cây, vì tai của đứa trẻ sẽ tự nắm bắt được âm nhạc, đó là tiếng róc rách của dòng suối, tiếng ộp oạp của cóc nhái ở bờ sông, tiếng rì rào của lá rừng…, tất cả những âm thanh tự nhiên ấy đều là âm nhạc đích thực. Nhưng khi đủ loại tiếng ồn nhiễu loạn của cuộc sống phi tự nhiên làm rối loạn tai nghe thì khả năng thưởng thức âm nhạc thuần khiết của đứa trẻ sẽ bị thoái hóa, nếu cứ tiếp tục như thế, đứa trẻ sẽ không thể nào nghe ra tiếng gọi của một con chim hay tiếng gió thổi như một bài ca được nữa. Đó là lý do tại sao việc học nhạc được nghĩ là có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ. “Đứa trẻ được nuôi dạy với đôi tai thuần khiết, trong trẻo, có thể sẽ không chơi được những giai điệu thông thường trên violin hay piano, nhưng tôi không nghĩ điều này có liên quan gì tới khả năng nghe được âm nhạc đích thực hay khả năng ca hát. Chỉ khi trái tim đầy ắp giai điệu thì đứa trẻ mới được gọi là có thiên bẩm về âm nhạc”, ông viết.
Có thể nhiều người cảm thấy không quen khi ông Fukuoka bảo ông đặc biệt không thích từ “làm việc”. Ông cho rằng con người là động vật duy nhất phải làm việc và ông nghĩ đó là điều nực cười nhất trên thế gian này. Sẽ là tốt biết bao nhiêu khi sống một cuộc sống dễ dàng, thoải mái với nhiều thời gian rảnh rỗi để vui chơi hay làm những gì mình thích. Trong một cuộc sống như thế, lao động không phải là lao động như người ta thường nghĩ, mà đơn giản chỉ là làm những gì cần làm. (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:02 PM

Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…


(TNO) Ông Ngô Hoàng Minh, người sống bằng nghề nuôi heo ở gần vườn nhà tôi, thỉnh thoảng sang làm giúp tôi một số việc, như cho heo ăn dặm hoặc coi ngó heo đẻ.

>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên


Nuôi heo tự nhiên chi phí rất thấp

Trước đây ông vẫn có đồng ra đồng vào từ nuôi heo, còn bây giờ nuôi heo thịt không ăn thua nên ông chuyển sang nuôi heo nái, chủ yếu lấy công làm lãi, phải đi làm thuê mới có thêm tiền cho gia đình đủ sống. Heo ông nuôi bự con, dài đòn, là giống heo lai công nghiệp đang được nuôi phổ biến trong cả nước. Chuồng trại ông xây bằng xi-măng, máng ăn tự động “hễ chạm mỏ vào là thức ăn rớt xuống, ăn bao nhiêu tùy thích”, nước uống cũng tự động.

Tôi hỏi ông Minh heo ông ăn những gì, ông bảo ông mua “thức ăn” trong bao về cho ăn, “thức ăn” mà ông nói là cám công nghiệp mà các công ty thức ăn chăn nuôi bán. Hỏi cho chúng ăn rau cỏ hay chuối có được không, ông lắc đầu, nói cỏ hay chuối chúng không ăn, còn rau lang thì ăn nhưng không lớn, phải ăn “thức ăn” chúng mới chịu lớn. Heo ông nhốt trong chuồng, suốt ngày nằm rồi đứng dậy ăn. Tôi hỏi nếu mở cửa chuồng cho ra thì chúng có ra không, ông cười bảo không, chúng chẳng có nhu cầu gì ở ngoài chuồng cả.

“Thức ăn trong bao” hiện nay giá khoảng 12.000 đồng/kg. Nếu nuôi heo thịt, mua 1 con heo con cai sữa khoảng 1 triệu, nuôi 3 tháng được trên dưới 60 kg, với giá heo hơi hiện nay khoảng 50.000 đồng/kg, con heo 60 kg bán tầm 3 triệu. Mỗi con heo, nhỏ thì ngày ăn 1,5 kg thức ăn, lớn ăn 2,5 kg, bình quân khoảng 2 kg, 90 ngày ăn hết 180 kg, nhân với 12.000 đồng/kg, vị chi là 2.160.000 đồng tiền thức ăn, cộng với 1 triệu tiền heo giống, giá thành tính riêng hai khoản này mỗi con đã là 3.160.000 đồng. Với giá bán 3 triệu, mỗi con lỗ 160.000 đồng, chưa tính lỗ công nuôi, tiền thú y, tiền chuồng trại và tỷ lệ chết chóc. Nuôi nhiều tháng hơn, heo sẽ lớn hơn, thức ăn sẽ tăng lên, số lỗ sẽ nhiều hơn. Tuy nhiên, nhiều hộ nuôi heo vẫn có lời chút ít, bằng cách mua cám công nghiệp “nguyên chất” về trộn thêm các loại cám bắp cám sắn giá rẻ để “hạ giá thành”. Gọi là lời nhưng cũng ở mức lấy công làm lãi, nếu tính đủ “đầu vào” thì vẫn lỗ.

Còn nuôi heo theo cách của tôi thì sao? Ban đầu thì rất tốn kém, nhưng khi đã tạo được một vườn cỏ tự nhiên và một bộ giống không bệnh tật rồi thì sự tốn kém không còn đáng kể nữa. Khi vườn chưa nhiều cỏ, tôi cho ăn dặm ngày 2 lần, rau và chuối thì có sẵn không phải mua, chỉ tốn khoảng 3.000 đồng tiền cám gạo 1 ngày cho mỗi con. Hiện nay khi cỏ đã nhiều, chỉ cho ăn dặm mỗi ngày 1 lần, chi phí cám gạo không quá 2.000 đồng. Cùng một thời gian nuôi, con heo tôi chỉ đạt trọng lượng bằng 1/3 heo ông Minh, nhưng chi phí thức ăn ít hơn 12 lần. Tôi chưa có ý định nuôi heo để bán, nhưng nếu bán theo giá thịt heo Organic thì chắc chắn phải cao hơn nhiều so với giá thịt heo công nghiệp. Chỉ vài con số như vậy đủ thấy hiệu quả kinh tế như thế nào.

Không ít các chuyên gia nông nghiệp và kinh tế bảo rằng, các giống heo truyền thống lớn chậm, năng suất thấp, không đáp ứng đủ nhu cầu thịt của dân chúng, còn heo công nghiệp lớn nhanh, năng suất cao, từ đó khuyến khích nuôi heo công nghiệp để “tăng nguồn thực phẩm cho xã hội”. Với lập luận tương tự như vậy, các giống lúa cổ truyền của dân tộc đã bị loại bỏ không thương tiếc, nhường chỗ cho các giống lúa lai gắn chặt với phân hóa học và thuốc trừ sâu. Các vị chuyên gia đó dĩ nhiên là văn hay chữ tốt, nhưng lại không chịu hiểu một xã hội thị trường thì phải khác một xã hội bao cấp hay một bộ lạc tự cấp tự túc.

Một người làm ra thứ gì đó để đem đi bán, điều anh ta quan tâm không phải là làm ra bao nhiêu mà là lời bao nhiêu. Lời nhiều thì làm nhiều, lời ít làm ít, không lời không làm. Vấn đề là hiệu quả chứ không phải là sản lượng hay năng suất. Nuôi con heo 30 kg mà lời 20 kg (tôi cho là tối thiểu theo cách nuôi của tôi) tất nhiên phải hơn nuôi con heo 100 kg mà chỉ lời 1 kg, thậm chí không lời kg nào, ấy là chưa kể một bên là thực phẩm sạch tự nhiên, một bên là thực phẩm nhiễm hóa chất.

Nhưng lời nhiều vì sao nông dân chúng ta không làm? Xin thưa là không thể làm được, nếu không có đủ kiên trì. Bởi vì lịch sử đã để lại cho chúng ta quá nhiều di chứng trên vườn ruộng, do chiến tranh, do chính sách nông nghiệp, do “mặt trái” của công nghiệp hóa, do những tri thức nông nghiệp được dạy dỗ trong các trường đại học cũng như được phổ cập trong dân chúng không những không kế thừa mà còn bài bác tri thức của cha ông ta tích lũy hàng ngàn năm trên mảnh đất này. Và như chúng tôi đã đề cập trong kỳ trước, việc tái lập một môi trường tiệm cận với thiên nhiên, tức là tái lập những thửa ruộng mảnh vườn như thửa ruộng mảnh vườn của cha ông ta ngày trước, không hề là chuyện dễ. Người nông dân thì cần cái ăn trước mắt, cần có tiền ngay để lo cho con cái học hành.


Heo ăn cỏ ống rào rào

Còn một điều nguy hiểm nữa, điều mà nhiều người thấy nhưng cũng nhiều người làm ngơ coi như không thấy. Đó là thực trạng các tập đoàn nước ngoài khống chế ngành chăn nuôi nước ta bằng cách phổ cập các giống heo chỉ ăn thức ăn do các công ty thức ăn chăn nuôi sản xuất, liên tục nâng giá đầu vào và khống chế giá đầu ra nhằm bần cùng hóa các hộ chăn nuôi nhỏ, xóa bỏ các con giống truyền thống, tiến tới xóa bỏ hoàn toàn ngành chăn nuôi nội địa. Báo chí đã lên tiếng, nhiều khi gay gắt, nhưng những tiếng kêu dường như đều rơi vào đôi tai điếc của các bề trên nông nghiệp.

Thêm vào đó, không phải ngẫu nhiên mà các thứ dịch heo dịch gà ngày càng được công bố với tần suất dày đặc cùng các chiến dịch tiêu hủy heo gà liên tục được tiến hành. Sự thật như thế nào, nó có bị thổi phồng quá mức hay không, nó có phải là sản phẩm của mối liên kết giữa các tập đoàn chăn nuôi - y dược quốc tế hay không, không thể dùng “mắt thường” để thấy, chỉ thấy rõ là qua mỗi đợt như thế, việc tiêu hủy thường hướng vào heo gà của bà con nông dân nghèo của chúng ta. Hẳn nhiều người còn nhớ, chỉ mới đây thôi, nuôi một con sáo, một con họa mi treo trong vườn có khi cũng bị “cơ quan chức năng” đến vặn cổ, dù nó chẳng hề có bệnh tật gì. Điều đáng sợ là những cuộc truy sát đó đều được sự đồng thuận của đa số các phương tiện truyền thông và của đám đông vốn sợ hãi bệnh tật. Ai dám chắc đàn heo đàn gà Organic của mình sẽ không chịu số phận của những con sáo, con họa mi vô tội kia? (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:03 PM

Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?


(TNO) Nếu bạn không kiêu ngạo với thiên nhiên, bạn sẽ thấy cây cỏ và những con vật dạy cho bạn nhiều hơn những gì bạn học trong trường lớp hay sách vở. Đầu tiên là những con chó.


Những con chó dạy ta điều gì ?

>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên

Nhà văn Nga Anton Chekhov bảo rằng các nhà văn phải như những con chó, dù chó to hay chó bé, nhưng mỗi con đều sủa tiếng riêng của mình. “Lời dạy” đó của ông Chekhov đối với nhà văn ngày nay vẫn hữu ích đối với giới trí thức nói chung, nhất là khi giới này ngày càng dễ tề tựu thành những đám đông mất bản sắc, viết, nói, hô hào, “phản biện” cùng một giọng. Nhưng bài này tôi không nói đến đạo lý đó, vì sẽ lạc đề, dù nó vẫn nằm trong bài học tổng thể mà tôi học từ những con chó của tôi. Ở đây chỉ nói về tự nhiên.

Hai con chó Phú Quốc đầu tiên của chúng tôi sống ở thành phố. Ban đầu tôi tắm cho chúng 2 ngày 1 lần, bằng xà phòng xịn dành riêng cho chó hẳn hoi, nhưng chúng hôi òm, sờ vào chúng mà không rửa tay thì cả ngày chưa hết hôi. Có lúc bận, 1 tuần tôi mới tắm cho chúng, điều lạ là mùi hôi giảm hẳn. Sau đó 15 ngày tôi mới tắm chúng 1 lần, chỉ còn hôi sơ sơ. Khi đưa chúng lên cái vườn này, tôi không tắm chúng nữa, chúng tha hồ chạy nhảy bơi lội, mùi hôi hết hẳn. Tôi không biết chó tây như thế nào, vì tôi chưa nuôi, nhưng đối với chó ta có thể thấy càng tắm càng hôi.

Có người nói chó là con vật không có tuyến mồ hôi, da của nó phủ một lớp màng nhầy rất mỏng bảo vệ, nên chó không thích tắm, khi tắm bằng xà phòng lớp bảo vệ này bị tổn thương, nên cơ thể chó tự tiết ra một chất đề kháng, chính chất đó gây hôi. Nghe rất có lý, nhưng con trâu cũng không có tuyến mồ hôi, mà trâu thì lại thích dầm mình trong nước, trời nắng nóng mà không dầm trong nước trâu sẽ lồng lộn đi tìm vũng bùn, bởi thế mà trâu chỉ cày được ruộng nước, chỉ bò mới cày ruộng khô. Xin lưu ý thêm, nhiều người bảo chó Phú Quốc thích bơi lội, theo tôi thấy thì không hẳn đúng, vì có con thích có con không, thực ra chúng xuống nước để bơi không phải thích, mà để đuổi bắt con gì đó như cá hay ếch nhái, chúng bơi giỏi là do sống trên đảo thường phải săn mồi dưới nước. Con chó làm gì cũng có mục đích, ít khi thích khơi khơi theo thời thượng như con người.

Dù vậy thỉnh thoảng tôi phải tắm cho chó, đó là lúc chúng lăn vào phân bò hoặc phân heo, nhưng không tắm bằng xà phòng. Những con chó của tôi lâu lâu lại lăn vào phân gia súc, khi lăn chúng tỏ ra thích thú như con gà tắm cát, tôi chịu không biết chúng lăn vào phân để làm gì, cũng chưa thấy sách vở tài liệu nào giải thích. Tất nhiên con chó có cái lý của nó, nó không nói ra được, nên chúng ta cần tìm hiểu để “học hỏi”. Tìm hiểu thì thấy ở Ấn Độ người ta dùng nước tiểu và phân bò để chữa bệnh, nước tiểu bò thì chữa từ bệnh cao huyết áp, đau dạ dày đến ung thư, còn phân bò thì làm lành vết thương. Dân gian ta cũng thường đem phân bò bôi vào vết thương của chính con bò. Còn phân heo thì, theo các sách thuốc cổ về Đông y, là vị thuốc có tác dụng chống độc và khử uế môi trường, ngày xưa dân gian thường lấy phân heo phơi khô treo giàn bếp, khi ngộ độc nấm đốt lên hòa nước uống là khỏi. Phân heo nói ở đây là heo nuôi tự nhiên, còn phân heo nuôi công nghiệp thì rất ô uế. Phải chăng những con chó đã sớm biết phân heo phân bò là thuốc, chúng lăn vào người để khử độc cơ thể và bảo vệ da ? Chưa biết chắc được, nhưng rất có thể là như vậy.

Điều tôi “học hỏi” nhiều nhất ở những con chó là khả năng tự chữa bệnh của chúng. Tôi vẫn biết khả năng tự chữa bệnh của chó, nhưng do không tuân thủ những “nguyên tắc” ăn uống của chó mẹ nên lứa đẻ đầu tiên được 4 con, chỉ sống có 1, khi chưa biết ăn. Sau này tôi phát hiện do em trai tôi đã sơ ý cho chó mẹ ăn thức ăn nhiều hành tiêu ớt tỏi của người, chó mẹ ăn vào thì bản thân không sao, nhưng cho con bú thì “dư lượng” của những thứ gia vị đó làm hỏng hệ thống tiêu hóa khiến chó con tiêu chảy mà chết. Đến lứa thứ hai, sinh được 5 con, rút kinh nghiệm giữ không để chó mẹ ăn gia vị nên chó con rất khỏe mạnh, đặt tên Mít, Bưởi, Đậu, Ổi, Na (thằng sống sót lứa đầu tên Chuối, bố mẹ nó trước sống ở thành thị nên có tên hơi “tây” là Bim và Tu-ti).

Được 3 tháng tuổi, không biết chúng ăn nhằm thứ gì mà lần lượt đi tiêu chảy, lần lượt bỏ ăn, nhưng không nằm trong nhà mà khi thì đi lang thang nhấm nháp cây cỏ trong vườn, khi thì nằm trong bụi cỏ, tối mới về ngủ. Một đứa là thằng Mít đi luôn không về, tối mang đèn pin đi rọi khắp vườn không thấy. Hôm sau mới tìm thấy nó nằm dưới mé ao sát dưới bầu. Bế nó về, đút cháo thịt cho ăn kèm với thuốc đông y trị tiêu chảy, tối nó lại ra đúng chỗ đó, lại bế về, được một hôm thì nó chết. Hai đứa tiếp theo tình trạng diễn ra y như vậy, cũng chết. Còn hai đứa là thằng Ổi và con Na, cũng đi tối không về, nhưng lần này tôi mặc kệ, chỉ tìm xem chúng nằm chỗ nào để theo dõi thôi, thấy chúng nằm dưới mé ao, tôi không bế về nữa, cũng chấm dứt không ép thuốc men cơm cháo. Thằng Ổi chỉ không về một đêm, hôm sau về ăn và khỏe luôn. Nhưng con Na đến 4 giờ sáng ngày thứ 3 mới mò về, rất yếu ớt, buổi chiều nó liếm được cháo, ngày tiếp theo bắt đầu ăn, rồi khỏe hẳn.

Con chó bản tính khiêm tốn và không biết nói, không sân si như con người. Nếu nó biết nói và không khiêm tốn, nó sẽ bảo nó coi khinh cái cách chữa bệnh và các thứ thuốc men của tôi. Lẽ ra nó đang tự chữa bệnh, quá trình tự chữa bệnh của nó chưa hoàn thành, tôi lại chặn ngang quá trình đó khiến cho nó phải chết oan.

Bệnh tật là gì ? Theo nguyên lý của nền y học dân tộc ta, bệnh tật là do ăn một thứ gì đó trái với tự nhiên, là do sự tác động bất thường nào đó từ môi trường đến cơ thể khiến cho cơ thể phản ứng tự vệ bằng tiêu chảy, bằng nóng sốt, bằng nổi u nổi sần… Muốn phòng trị bệnh một cách căn bản, phải sống thuận với tự nhiên, nếu nặng thì đồng thời tìm cách khắc phục những nguyên nhân gây ra bệnh và tìm những thứ sẵn có trong thiên nhiên để bù trừ vào những chỗ bị tổn hại bị méo lệch của cơ thể. Những con vật sống trong thiên nhiên tự có khả năng đó, còn con người thì phải học mới biết và phải biết cách học. Cha ông ta đã theo chân những con chó, những con heo và các loài động vật khác để tìm ra cây lá chữa bệnh, gọi là thuốc. Nhưng cha ông ta chữa bệnh không phải chỉ bằng thuốc, mà còn bằng những nguyên tắc sống thuận với âm dương ngũ hành, đều là những tri thức học từ con chó con heo, từ cây cỏ, từ sự vận hành của đất cát, của nắng mưa mà ra cả. Những kết quả thí nghiệm trong phòng, làm sao có thể thâu tóm hết sự bao la của núi sông trời biển ? (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:05 PM

Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam


(TNO) Đề cập đến thực phẩm Organic không thể không nhắc tới chuyện thời sự xung quanh các giống cây trồng biến đổi gen (genetically modified crops - GMC) nói riêng, hay sinh vật biến đổi gen (genetically modified organisms - GMO) nói chung.


Người biểu tình đổ xuống các đường phố Los Angeles (Mỹ) ngày 25.5.2013 hưởng ứng chiến dịch toàn cầu lên án Monsanto và thực phẩm biến đổi gen - Ảnh: AFP

>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên

Ngày 3.6.2013, báo điện tử của Chính phủ Việt Nam và Đài Tiếng nói Việt Nam đồng loạt đưa tin “Hàng loạt nước biểu tình phản đối thực phẩm biến đổi gen”, nêu sự kiện hơn 2 triệu người tại 436 thành phố thuộc 52 quốc gia trên thế giới từ Mỹ, Canada đến các nước Nam Mỹ và nhiều nước châu Âu rầm rộ xuống đường chống đối tập đoàn công nghệ sinh học Monsanto, cả hai trang tin này của Chính phủ Việt Nam đều nhận định: “Đây được coi là làn sóng biểu tình mạnh mẽ nhất đối với sản phẩm biến đổi gien - vốn tiềm ẩn nhiều rủi ro đối với sức khỏe”.

Trước đó và sau đó, trên khắp thế giới đã và đang diễn ra những hoạt động kiên trì và quyết liệt của các nhà khoa học, các nhà bảo vệ môi trường và người tiêu dùng phản đối GMO.

Tôi muốn nhấn mạnh một bản tin đã cũ trên đây để thấy Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn nhà ta đã vội vã như thế nào khi ngày 11.8 năm nay chính thức phê duyệt 4 giống ngô biến đổi gen “đủ điều kiện sử dụng làm thực phẩm, thức ăn chăn nuôi”, trong đó có 2 giống ngô Bt 11, MIR162 của Công ty TNHH Syngenta Việt Nam, còn 2 giống ngô MON 89034 và NK603 của Công ty TNHH Dekalb Việt Nam, chính là của Monsanto. Các giống ngô này sắp tới sẽ được chính thức trồng một cách hợp pháp.

Tôi không đề cập đến các cuộc tranh cãi xung quanh thực phẩm GMO mà thế giới đang tốn rất nhiều hơi sức và giấy mực mà kết quả là chỉ có 27 nước cho phép áp dụng nhưng do những quy định tự do thương mại của WTO nên chúng được bán tràn lan trên thế giới. Tôi cũng không đề cập đến những phát biểu “khoa học” kiểu như “chúng ta đã dùng sản phẩm cây trồng biến đổi gen hàng chục năm nay mà chưa ai nhức đầu đau bụng cả” của ông Viện trưởng Viện Di truyền nông nghiệp Lê Huy Hàm, hay “người ta sợ ma vì chưa bao giờ thấy ma” của một bề trên cao hơn mà báo chí đã đăng tải.

Việc ăn các sản phẩm GMO có nguy hại cho sức khỏe hay không tôi cũng không “nói leo” theo người khác, vì khoa học dù dùng để ủng hộ hay để phản đối GMO cũng đều có giới hạn. Điều tôi muốn lưu ý là cái “con ma” GMO không thể nói là không thấy:

Thứ nhất, những hạt giống GMC của Monsanto đều có đăng ký độc quyền, tất cả các hạt giống đó đều vô sinh, tức là thu hoạch xong muốn trồng lại nhất định phải tiếp tục mua hạt giống của Monsanto, nghĩa là người nông dân và đất nước của người nông dân đó bị cột chặt vào Monsanto, điều đó nhiều người đều biết, ai chưa biết rồi cũng sẽ biết. Nhưng vấn đề không dừng lại ở đó.

Nếu như những cây trồng bằng giống của Monsanto phát tán phấn ra xung quanh khiến cho những cây trồng khác bị nhiễm gen cây của Monsanto, thì theo phán quyết của Tối cao pháp viện Mỹ, cây đó là sở hữu của Monsanto, mà phán quyết của Tối cao pháp viện Mỹ thì có giá trị gần như là Hiến pháp. Khi ấy, người có vườn cây bị nhiễm giống đó sẽ bị quy vào tội ăn trộm giống, dù anh ta hoàn toàn không hay biết. Điều này không phải là giả định mà là thực tế đã diễn ra ở Mỹ.

Trong những năm 1998-2000, Monsanto đã phát đơn kiện 9.000 nông dân Mỹ “ăn căp” giống bắp, đậu nành, bông cải… của Monsanto, các nông dân này hoàn toàn không hiểu điều gì đã xảy ra, nhưng vẫn bị tòa án buộc phải bồi thường cho Monsanto và phải hủy toàn bộ cây cối của họ, sau đó họ buộc phải dùng giống của Monsanto, nếu không muốn ra tòa thêm một lần nữa. Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn có biết chuyện này không? Chắc chắn là biết, vì thông tin này có đủ trên báo chí Mỹ và cũng đã được bà Lê Thị Phi Vân, một chuyên gia của Viện Chiến lược và Chính sách phát triển nông nghiệp nông thôn, từng nêu trong một bài viết. Chuyện này có thể xảy ra ở Việt Nam không? Chắc chắn là có thể, vì Việt Nam đã có quan hệ ngoại giao với Mỹ và tham gia đầy đủ các điều ước quốc tế về thương mại. Trước mắt họ chưa làm ngay, nhưng trong tương lai họ có thể sẽ “thịt” khi con mồi đủ lớn.

Thứ hai, nông dân ký hợp đồng mua giống GMC của Monsanto thì đồng thời cũng buộc phải mua thuốc diệt cỏ Roundup của họ. Đây là thuốc diệt cỏ cực mạnh, một hóa chất mà nhiều tài liệu cho rằng mạnh tương đương như chất diệt cỏ màu da cam được rải trong chiến tranh Việt Nam, chỉ có giống của Monsanto mới “kháng” được thứ thuốc diệt cỏ này. Điều đó có nghĩa là, trên đất trồng giống GMC của Monsanto, không có thứ cây cỏ nào có thể sống được, cây trồng GMC của Monsanto mở rộng tới đâu cây cối bản địa bị tiêu diệt tới đó, muốn phục hồi không phải là chuyện dễ.

Chỉ với 2 sự thật đó thôi cũng đủ để thấy chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, không phải tương lai xa mà tương lai gần, khi các giống cây GMC của Monsanto được trồng trong cả nước, lần lượt hết bắp tới đậu tương.

Các quan chức của chúng ta thường nói “đi tắt, đón đầu”, nhưng lại “đón đầu” cái thứ mà phần lớn thế giới đều muốn tránh xa. Chưa nói đến môi trường và sức khỏe, chỉ nói riêng về kinh tế thôi, các thị trường lớn như Mỹ, Canada, châu Âu, Nhật Bản chắc chắn là không cần đến thực phẩm GMO của ta, họ đang khao khát thực phẩm Organic và nhu cầu thực phẩm Organic của họ ngày càng tăng mạnh. Ở trong nước, người tiêu dùng sợ hãi GMO đến mức một số doanh nghiệp không dùng GMO buộc phải ghi chữ “không dùng GMO” trên sản phẩm của họ, trong khi lẽ ra chỉ có sản phẩm GMO mới phải công khai danh tánh. Nông dân ta sẽ bán sản phẩm GMO cho ai? Cho gia súc ăn thôi ư? Tới đây các nước lại sẽ buộc các sản phẩm thịt, cá dùng thức ăn GMO để chăn nuôi phải công khai danh tánh thì sao? Chẳng lẽ Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn lại nhược tiểu đến mức mặc định dù có ăn GMO hay không thì bò heo gà vịt của chúng ta vạn năm nữa cũng không thể xuất khẩu được?

Nông nghiệp Organic trong một môi trường canh tác đầy rẫy thuốc trừ sâu diệt cỏ hiện nay một vài hộ khó mà làm nổi, nhưng nếu như có một chiến lược quốc gia bố trí lại vùng, định lại các chính sách thì hoàn toàn có thể làm được. Cuba trong điều kiện Liên Xô và Đông Âu sụp đổ và cấm vận vẫn bị duy trì, đã tự cứu mình bằng chính sự ưu việt của nông nghiệp Organic.

Còn tại Nga, theo trang tin rt.com, đầu năm nay Chính phủ nước này tỏ thái độ một cách dứt khoát, rằng nước Nga không có lý do gì để khuyến khích sản xuất hay nhập khẩu các sản phẩm GMO. Thủ tướng Dmitry Medvedev nói: “Nếu người Mỹ thích GMO, họ cứ ăn nó. Chúng tôi thì không. Chúng tôi có đủ đất đai và khả năng để sản xuất thực phẩm hữu cơ”. Có lẽ gì mà nước Nga lại lạc hậu hơn nước ta?

Với việc phổ cập các thứ GMC này, nó tỏa ra tới đâu thì nông nghiệp Organic của ta có mống nào lụi tàn tới đó. Đến lúc bức bách muốn làm lại thì không còn cơ hội.

Và tôi bỗng nghĩ đến chất độc da cam đã hủy diệt đất nước này, 40 - 50 năm vẫn còn di chứng trên người trên đất, không biết bao giờ mới khắc phục được, các nạn nhân khốn khổ của chúng ta vẫn đang đi kiện trong vô vọng. Thủ phạm của thứ chất độc này chính là Monsanto mà nước ta đang rước về, để “đón đầu thành tựu của nhân loại”, về pháp lý thì không có chỗ nào vi phạm, về đạo lý “xóa bỏ quá khứ hướng tới tương lai” cũng không có lý do bắt bẻ, nhưng nghĩ vẫn thấy rợn người… (Xem thêm: Vết nhơ môi trường của Monsanto) (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:07 PM

Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?


(TNO) Trong các sinh vật tồn tại trên trái đất, lạ lùng kỳ quái nhất là con người, càng hiện đại càng kỳ quái. Trong thiên nhiên từ cây cối, chim chóc, thú hoang cho tới con sâu cái kiến thứ gì cũng sinh sôi khỏe mạnh theo lẽ tuần hoàn tự nhiên tre già măng mọc, trong khi con người hiện đại thì hầu như ai cũng có bệnh.


Dáng người hơi khom và đi rất nhanh, nhất là nỗi nhớ rừng, vẫn thường trực trong "người rừng" Hồ Văn Lang khi mới trở về với gia đình, làng xóm - Ảnh: Hiển Cừ

>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên

Số lượng bác sĩ ngày càng tăng, những phát minh ra các thứ thuốc ngày càng nhiều, doanh thu của các hãng dược ngày càng lớn được coi là thành tựu của văn minh, trong khi lẽ ra là điều đáng buồn của nhân loại

Sự bất bình thường đó từ lâu đã thành bình thường, ít ai đặt ra câu hỏi ngược. Nhưng ngày xưa không như vậy. Các bộ tộc sống hoang dã không như vậy. Bố con ông Hồ Văn Thanh sống 40 năm trong rừng cũng không bệnh tật gì, cho đến khi được “giải cứu”, được đưa đi “chăm sóc sức khỏe” mới sinh bệnh.

Thiên nhiên đã bao bọc dân tộc ta bằng một thảm cỏ cây vô cùng phong phú với hơn 12 ngàn loài thực vật được ghi nhận, gấp hàng chục lần châu Âu. Mặc dù rừng rú cây cỏ bị tàn phá nghiêm trọng do chiến tranh và chất độc hóa học trong thế kỷ 20, nhưng kết quả điều tra đầu thế kỷ 21 của Viện Dược liệu thống kê được 3.948 loài là cây thuốc. Như vậy cỏ cây nước ta cứ 3 cây thì có 1 cây thuốc. Những cây thuốc đó không chỉ nằm ở rừng sâu núi cao mà còn ở ngay trong vườn tược, khắp các bờ bụi ao hồ. Thống kê trên chắc chắn là chưa đủ, vì cây lúa cũng chính là cây thuốc nhưng không được đưa vào, hạt lúa để lâu năm có thể chữa được bệnh nan y, hồi sinh cho người kiệt sức, tất nhiên cây lúa đó không phải là lúa lai.

Do sống thuận với thiên nhiên, bữa ăn truyền thống của người Việt chúng ta bản thân nó là một thang thuốc phòng ngừa bệnh tật. Thuốc đã hàm chứa trong cơm gạo thịt cá rau quả, cái gì ăn được cái đó chính là thuốc. Những khi trái gió trở trời, đã có đủ cây lá trong vườn nhà. Hãn hữu lắm mới có người gặp biến cố mắc bệnh nan y phải cần đến thầy thuốc.

Làng Giảng Hòa (Quảng Nam) tôi ngày xưa có một thầy thuốc bắc là bác Thúc, bác họ tôi. Ông bắt mạch hốt thuốc không chỉ cho người trong làng mà cho cả xã, nhưng năm thì mười họa mới có một người bị bệnh. Gia đình ông sống bằng trồng dâu nuôi tằm, trồng đậu tỉa bắp và dạy học, chứ không sống bằng nghề thuốc. Tôi vẫn nhớ cả làng tôi hầu như không có ai chết trẻ, trừ trận lụt năm 1964 và tiếp đó là bom đạn Mỹ sát hại hơn hai phần ba số người trong làng.

Dân tộc ta ngày xưa cũng không có nhiều người chết trẻ. Người ta tính tuổi thọ bình quân bây giờ cao hơn thời gian trước giải phóng, nhưng đó là cách tính gộp bình quân những người chết trẻ do chiến tranh, còn trước chiến tranh tôi chắc là không có số liệu tin cậy để so sánh. Những con số “bình quân”, bình quân tuổi thọ, bình quân GDP,… không có mấy ý nghĩa so với những gì diễn ra trong thực tế.

Lịch sử nước ta không có ghi nhận một trận dịch lớn nào gây chết người hàng loạt, trong khi ở châu Âu những trận dịch kinh hoàng từng giết chết hơn một phần hai dân số. Khi người Pháp đến đây “khai hóa” mới mang theo nhiều “bệnh lạ”. Kể từ đó, chưa đầy 150 năm nền văn minh công nghiệp phương tây đã kéo theo hàng trăm thứ bệnh lũ lượt “nhập khẩu” vào, những thứ bệnh mà dân tộc này chưa bao giờ mắc phải. Con chó Việt Nam vốn không mắc bệnh dại, bệnh dại là do chó tây mang đến. Con chuột Việt Nam vốn không mang dịch hạch, dịch hạch mới xuất hiện ở nước ta từ đầu những năm 1960.

Dịch bệnh ở châu Âu là cái giá mà con người phải trả trong quá trình đô thị hóa, vừa thoát khỏi thiên nhiên vừa tàn phá thiên nhiên. Những trận dịch đã khiến cho người châu Âu ai chết đã chết, ai sống sót đều mang một kháng thể chống được bệnh, nhưng mầm bệnh từ trong người họ vẫn lây nhiễm sang những người không mang kháng thể. Dưới đây tôi chỉ nêu một sự thật mà các sách lịch sử do không đủ dữ liệu nên không nhắc tới, nay thì nhiều nghiên cứu đã khám phá để giúp chúng ta khi xem lịch sử có thêm một cách nhìn.

Tác giả Jared Diamond trong cuốn sách nổi tiếng đoạt giải Pulitzer “Súng, vi trùng và thép”, với nhiều khảo cứu công phu và toàn diện, đã khẳng định người châu Âu khi chinh phục châu Mỹ, đã tiêu diệt các dân tộc bản địa châu Mỹ không phải bằng gươm bằng súng hay bằng trí tuệ hơn người mà chính là bằng vi trùng mang trong người họ. Ông viết : “Những căn bệnh từ các dân tộc đi xâm lược vốn đã mang kháng thể đáng kể lây nhiễm sang các dân tộc không có kháng thể. Bệnh đậu mùa, bệnh sởi, cúm, sốt phát ban, dịch hạch và những căn bệnh truyền nhiễm khác ở châu Âu đã đóng vai trò quyết định trong những cuộc chinh phục của người châu Âu, bằng cách giết hại nhiều dân tộc trên các châu lục khác”.

Jared Diamond viết tiếp : “Khắp nơi ở châu Mỹ, các bệnh dịch do người châu Âu mang tới đã lan tràn từ bộ lạc này sang bộ lạc khác từ lâu trước khi bản thân người châu Âu đến, giết chết khoảng 95% dân số người châu Mỹ bản địa tiền Columbus. Những xã hội bản địa đông dân và có tổ chức cao nhất ở châu Mỹ, các tù trưởng quốc vùng Mississippi, đã biến mất bằng cách đó trong khoảng từ năm 1492 đến cuối thế kỷ XVII, ngay cả trước khi bản thân người châu Âu đến định cư lần đầu tiên ở khu vực sông Mississippi. Một trận dịch đậu mùa vào năm 1713 đã là bước duy nhất và lớn nhất để người di cư châu Âu tiêu diệt sạch dân tộc San bản địa Nam Phi. Chẳng bao lâu sau khi người Anh định cư ở Sydney vào năm 1788 đã bắt đầu trận dịch đầu tiên làm chết hầu hết người châu Úc bản địa. Một thí dụ có bằng chứng rõ ràng từ các đảo Thái Bình Dương là trận dịch đã quét qua Fiji vào năm 1806 do một vài thủy thủ châu Âu bị đắm tàu Argo mà dạt lên bờ. Những trận dịch tương tự cũng xảy ra trong lịch sử Tonga, Hawatii và các đảo Thái Bình Dương khác”.

Dẫn thông tin trên đây tôi không có ý “đổ lỗi” cho văn minh công nghiệp, cũng không phải để tự tôn dân tộc mình hay nói xấu người ngoài. Lịch sử là lịch sử, nhân loại không thể quay ngược thời gian để sửa sai. Nhưng phải biết tĩnh lặng nhìn vào quá khứ để biết bệnh tật từ đâu đến và làm sao để thoát khỏi bệnh tật nhằm duy trì nòi giống. Đọc các bài tường thuật về cuộc “giải cứu” cha con ông Hồ Văn Thanh để đưa về với thế giới văn minh tôi thấy tức anh ách, không phải tôi phản đối việc đưa cha con ông ấy về lại với làng mạc hay có ý muốn khuyên người khác lên rừng ở, mà ở chỗ cha con ông ở suốt 40 năm trong rừng mà không mắc bệnh, là điều mà ngành y tế và truyền thông phải học hỏi, nhưng chẳng ai nghĩ tới điều đó cả. Nhưng thôi, tôi lại “sân si” rồi…(còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:10 PM

Ký sự Organic - Kỳ 9: Con đỉa và cây cỏ lào


(TNO) Xin lưu ý trước, bạn không nên tin vào bất cứ thứ thuốc gì gọi là “thần dược” chữa bách bệnh. Trong thiên nhiên tạo hóa không có lý do gì để sinh ra những thứ đó, con người thì càng không có khả năng.

>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?


Ao đầm có đỉa rất tốt cho cá

Trước đây tôi hay bị sốt kèm theo ho, khám tây y mỗi nơi nói một kiểu, chụp phổi không thấy vấn đề gì, uống đông dược cũng tái đi tái lại, cạo gió giác hơi thì hết nhanh nhưng không căn bản. Tôi từng viết về tác dụng chữa bệnh của con đỉa, khi ở Sài Gòn có lần tôi cũng đã nhờ em tôi ở Củ Chi bắt cho một mớ đỉa về… nuôi, nhưng kinh quá không dám thử. Tại khu vườn của tôi có hai cái ao, ao phía trên có thả vịt nên không thấy đỉa, ao dưới sát bầu thì thỉnh thoảng thấy đỉa. Tôi bắt đầu dùng đỉa để chữa bệnh.

Lần bị sốt gần đây nhất, tôi bắt hai con đỉa đặt lên hai bên lưng gần vai, cho chúng hút máu khoảng 1 tiếng, mỗi con nhỏ bằng điếu thuốc phình to ra bằng ngón tay cái, nhìn phát ghê. Tự nhiên thấy cả người nhẹ hẳn, hôm sau thì hết sốt hoàn toàn. Con đỉa đã hút hết máu độc trong người tôi ra chăng? Tôi không biết được, vả lại chỉ mới một lần, nhưng từ đó tới nay gần nửa năm tôi không có dịp nhờ đến con đỉa nữa, vì tôi không còn sốt. Tuy con đỉa chữa được cái bệnh của tôi, nhưng tôi không dám chắc nó có thể chữa được cho người khác, vì cùng một bệnh nhưng nguyên nhân gây bệnh của người này khác với người kia, bởi thế các danh y ngày xưa bắt mạch bốc thuốc bao giờ cũng bốc riêng cho từng người, không thang thuốc nào được làm ra hàng loạt.

Nhưng tôi cũng gặp vấn đề với con đỉa. Vẫn biết con đỉa khi hút máu đồng thời tiết ra một chất chống đông máu, nhưng khi rút con đỉa ra, chỗ vết cắn trên vai máu ra không đáng kể, nhưng chỗ khác thì không như thế. Khi các ngón chân của tôi bị ngứa, có lẽ do lội bùn nước ăn chân, ngứa rất khó chịu, da phồng lên cứng ngắt, hễ gãi thì đau, bôi thứ gì cũng không hết. Tôi đặt con đỉa ngay vào chỗ nổi phồng, nó cắn lệch sang một bên, 30 phút sau tôi rút con đỉa ra. Hôm sau thì hết ngứa, cái cục phồng lên đó cũng teo lại rồi rụng đi. Nhưng chỗ vết cắn thì máu ra triền miên không cầm được, tôi mặc kệ để xem bao lâu thì cầm, nhưng đến 5 tiếng đồng hồ máu vẫn chảy. Nghe nói cỏ lào cầm được máu. Tôi ngắt một ngọn cỏ lào đập dập đắp vào, 2 phút sau là hết.


Cỏ lào là nguồn thuốc kháng sinh, kháng viêm quý

Con đỉa bị giới trí thức coi khinh, dân thành thị phần lớn sợ đỉa, nhưng người nông dân coi nó là con vật bình thường, khi bị đỉa cắn lấy tay gỡ ra vứt đi là xong. Con đỉa có sức đề kháng mạnh đến mức chỉ có con vịt mới ăn được nó, nhưng nó là thứ không những hoàn toàn vô hại mà còn có lợi đối với con người và môi trường, trừ việc nó chui vào tai vào mũi, nhưng chui vào tai vào mũi thì con gì cũng gây hại, cứ gì là con đỉa. Đỉa làm sạch ao đầm, rất tốt cho cá, đỉa cắn trâu bò chính là chữa bệnh cho trâu bò. Không phải ngẫu nhiên mà thời gian qua Trung Quốc sang ta mua đỉa, khiến cho “thị trường đỉa” lên cơn sốt. Trung Quốc âm mưu phá chúng ta nhiều thứ, nhưng đối với việc mua đỉa thì không, họ mua về để chữa bệnh và làm trong sạch ao đầm nước họ. Một số chuyên gia lớn tiếng “cảnh báo” việc nuôi đỉa sẽ khiến cho đỉa tràn ra môi trường như ốc bươu vàng, nhiều lão nông cười khẩy bảo cảnh báo tào lao. Ốc bươu vàng là con ngoại lai, chúng đến đây vô phương hướng, bò được tới đâu thì bò. Còn đỉa là con bản địa, hàng ngàn năm nay chúng biết rõ nơi nào là của chúng, chúng “định vị” được nơi chúng có thể ở lại và nơi nào cần phải rời xa, nếu tràn lan thì lũ lụt đã làm cho chúng tràn lan từ lâu rồi.

Thứ cỏ lào dân ở đây gọi là cỏ hôi, hồi kháng chiến cỏ lào rất hữu dụng cho bộ đội, vừa dùng làm phân xanh vừa làm thuốc chữa lành vết thương, nên cỏ này còn có tên là “cây cộng sản”. Đã có nhiều công trình nghiên cứu khoa học về thứ cỏ hôi này nhằm nấu cao đóng chai làm thuốc, các nhà khoa học đã khẳng định đây là nguồn dược liệu làm thuốc kháng viêm, kháng sinh rất tốt mà không gây tác dụng phụ. Phân xanh từ cỏ lào bón vào gốc cây còn có tác dụng trừ được tuyến trùng gây hại. Cỏ lào mọc khắp nơi ở nước ta, miễn là nơi nào không có thuốc diệt cỏ nơi đó có cỏ lào. Cỏ lào chỗ tôi không biết làm gì cho hết, thỉnh thoảng tôi cắt ủ làm phân, bây giờ thì để chữa bệnh.

Con đỉa và cây cỏ lào chỉ là hai thứ “lèm nhèm” nhất trong khu vườn của tôi, chỉ riêng hai thứ không ăn được đó đã có thể đem lại một phần bình yên đáng kể cho gia đình tôi trước bệnh tật và “giảm giá thành” cho cuộc sống, huống hồ trong khu vườn tôi còn có hàng chục thứ còn quý hơn như thế, tất cả đều tự nhiên mà có, tôi không nuôi trồng, không chăm sóc, không làm gì cả. Trên đất nước này, khi bạn có một mảnh vườn, khoảng một vài sào, chỉ cần bạn không phun thuốc diệt cỏ thuốc trừ sâu, thiên nhiên sẽ mang đến cho bạn hàng trăm thứ cây cỏ mà phần lớn là những cây thuốc. Nếu ngộ độc, bạn nhai cây cỏ ống, nếu cao huyết áp hay bị u bướu bạn uống nước cỏ mần trầu, nếu đau thận hay đau bàng quang bạn dùng cỏ chỉ, nếu mất ngủ bạn ăn canh rau chùm bao, các loại cỏ sữa, cỏ mực, rau trai, rau sam, dền gai… nhiều lắm tôi không kể hết, đều chữa được bệnh. Những thứ đó bạn không cần trồng, mầm của chúng vẫn còn trong đất, nếu không thì chim chóc, gió bão sẽ mang mầm mang hạt tới.

Nhưng sự ưu ái đó của thiên nhiên sẽ sắp chấm dứt, khi các giống cây trồng biến đổi gen được phổ cập trên đất nước này. Thuốc diệt cỏ Roundup mà tập đoàn Monsanto sẽ buộc người nông dân phải mua của họ cùng với mua hạt giống biến đổi gen, sẽ hủy diệt hết các cây thuốc trên ruộng đồng vườn tược, khi ấy ngay cả cái mầm cái hạt mà chim chóc gió bão mang đi gieo cũng sẽ không còn. Thứ thuốc diệt cỏ Roundup này chẳng khác gì chất độc da cam khi trước. Nếu ai muốn cãi thì cần nhớ lại, chất độc da cam của Monsanto cũng là thuốc diệt cỏ, khi đưa ra sử dụng họ cũng chứng minh, bằng khoa học hẳn hoi, là nó không gây hại cho gia súc và môi trường, nay thì sao, hãy chống mắt lên nhìn đi! Giờ thì họ không rải chất độc nữa mà để cho chúng ta tự mua về để rải. (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:11 PM

Ký sự Organic - Kỳ 10: Tưởng nhớ món mì Quảng


(TNO) Hóa chất và các giống cây lai tràn lan ở nông thôn khiến cho nhiều món ăn truyền thống dần dần bị tuyệt chủng hoặc không còn nguyên hình nguyên vị, trong đó có món mì Quảng.


Mì Quảng không chỉ là món ăn ngon mà còn là một "thang thuốc" phòng ngừa bệnh tật - Ảnh: H.H.V

>> Ký sự Organic - Kỳ 9: Con đỉa và cây cỏ lào
>> Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên

Tôi có lý do để tin vào việc “chăm sóc sức khỏe” của ba tôi hơn là tin các thầy thuốc, mặc dù ông chẳng bao giờ dạy cho tôi điều gì. Ông mất khi 76 tuổi, suốt đời ông không tiêm một mũi thuốc hay uống một viên thuốc gì, dù là tân dược hay đông dược, không phải ông coi khinh thuốc tây thuốc bắc mà đơn giản là ông không bao giờ bị bệnh. Ông “mất sớm” là do ông uống nhiều rượu, trước khi lâm chung ông còn kịp lấy tay gạt mũi tiêm thuốc hồi sức cho ông, có lẽ ông không muốn gượng gạo cưỡng lại lẽ tự nhiên của tạo hóa. Thời trẻ ông ở quê trồng dâu nuôi tằm, sau này do hoàn cảnh đẩy đưa ông vào sống ở Sài Gòn 45 năm, nhưng dù ở quê hay ở thị thành chợ búa, ông vẫn ăn những món quê mùa mà ngày xưa ông bà tôi ăn, bản tính ông là thế, chứ không phải ông chê những món ăn khác là độc hại.

Ba tôi nấu ăn rất ngon, nhất là món mì Quảng ông làm đúng điệu, gần giống mì Quảng bà nội tôi làm ngày trước. Tôi nói gần giống là vì ngày nay ở thành phố không tìm đâu ra thứ gạo truyền thống tự xay tự giã để làm mì và lá mì phải được làm bằng bột gạo xay tay bằng cối đá, chưa nói đến lá mì ngon nhất phải làm từ thứ lúa trồng ở ruộng có cây cỏ mật, lúa gặt về có lẫn bông cỏ, khi xay giã thành gạo vẫn còn xen nhiều hạt cỏ li ti, nhìn lá mì thấy những hạt màu nâu đen lấm chấm.

Bản thân tôi cũng làm được mì Quảng, tuy không bằng ba tôi nhưng mì tôi làm người thân bạn bè tôi ăn có người làm luôn 4 bát, trong khi vào quán chỉ có thể ăn được 1, đói lắm mới được 2. Ngoài lá mì thuộc về dĩ vãng như đã nói (một số nơi ở Quảng Nam vẫn làm mì theo cách này, nhưng không có thương phẩm), có 3 thứ nhất thiết không thể thiếu trong tô mì Quảng, đó là dầu phụng thiệt (dầu ép thủ công), củ nén và bắp chuối sứ hột. Và có 3 thứ nên tránh, đó là bột ngọt bột nêm, chất tạo màu công nghiệp và một số rau phi bản địa như xà lách hay cà rốt. Nhưn (nhân) mì thường làm bằng thịt gà, thịt heo, thịt bò, tôm, cá lóc, nấm mối… (chỉ một thứ hoặc trộn chung một số thứ đều được), thậm chí chỉ có đậu phụ (không biến đổi gen) cũng có thể làm được nhưn mì.

Dầu phụng không những bổ dưỡng mà còn có tác dụng chống lão hóa, điều hòa tim mạch, cân bằng tiêu hóa, thần kinh, huyết áp, ngăn bệnh dạ dày và tim mạch, giúp chuyển hóa vitamin trong thức ăn. Phải là dầu phụng thiệt mới có những tác dụng đó. Hiện nay dầu phụng thiệt rất khó mua, trên thị trường không biết đâu là thiệt đâu là giả, ngay cả đến mua tại những nơi trực tiếp ép dầu cũng chưa chắc mua được dầu phụng thiệt, vì nhiều nơi đem dầu ăn công nghiệp pha ngay vào bộng ép dầu. Phải tự làm hoặc mua ở những nơi quen biết tin cậy mới có thứ dầu này.

Củ nén, người Bắc gọi là hành tăm, có tác dụng kiện tỳ, trợ tiêu hóa, sát trùng đường tiêu hóa và hô hấp, chống sình bụng, chữa được ho, cảm cúm. Trồng nén quanh nhà có thể đuổi được rắn độc.

Toàn thân cây chuối hột từ củ đến đọt đều là những vị thuốc. Lá chuối hột có tác dụng sát những vi khuẩn xấu và nuôi dưỡng những vi khuẩn tốt nên dùng gói bánh chưng bánh tét để được lâu và tạo thêm mùi thơm dễ chịu. Thịt heo thái ra đặt trên lá chuối hột ăn sẽ ngon hơn là đặt thẳng vào đĩa. Con heo bị ngứa lở loét ăn lá chuối hột sẽ hết, con dê tiêu chảy ăn lá chuối hột sẽ cầm. Trái chuối hột xanh ăn sống chữa bệnh đau dạ dày rất hiệu quả, hiện nay các nhà sản xuất tân dược cũng đã biết cách chiết các chất trong trái chuối hột để làm thuốc chữa dạ dày. Thân cây chuối hột có tác dụng ổn định đường huyết, lợi tiểu, tiêu khát, chống phù thủng, cây chuối hột con phối hợp với chất chiết từ cây tre chữa bỏng tốt hơn các thứ tân dược. Củ chuối hột giải độc, trị ho ra máu và rất tốt cho người bị tiểu đường. Bắp chuối hấp thụ tinh túy các bộ phận của cây chuối, ăn vào thanh lọc ruột, thận, bàng quang, phụ nữ mới sinh ăn vào tiết nhiều sữa.

Nhưng quan trọng nhất là cả ba đều ăn rất ngon. Dầu phụng sống không ăn được vì rất hăng, nhưng phi với nén thì thơm nức mũi, còn bắp chuối hột thì hơi chát nhưng ăn cùng các thứ khác tạo cảm giác hài hòa ngũ vị. 3 thứ “không thể thiếu” này tương tác lẫn nhau và tương tác với các nguyên liệu khác khiến cho mì Quảng có hương vị đặc trưng, vừa ngon miệng vừa ngăn ngừa bệnh tật, khiến cho cơ thể thăng hoa, quả là một “thang thuốc” quý.

Đối với 3 thứ nên tránh, các thứ bột ngọt bột nêm chỉ làm lệch vị và làm rối loạn các tương tác có lợi cho sức khỏe của các nguyên liệu khác chứ chẳng bổ béo gì, chưa nói đến việc lạm dụng chúng có thể gây hại cho hệ thần kinh, còn các thứ rau “phi bản địa” thì không có hại gì nhưng sẽ làm loãng cái vị đặc trưng của bát mì.

Người Quảng Nam ít ai vào quán ăn mì, nó không phải là thứ để ăn “chơi” mà là món ăn tương đối thường xuyên, nhà nghèo thì đôi ba tháng ăn một lần, nhà khá giả thì mười ngày lưng nửa tháng lại làm mì Quảng.

Tôi không rành nhiều món ăn của các địa phương khác, nhưng trên khắp nước ta vùng nào cũng có những món ăn độc đáo như vậy, chúng góp phần củng cố sức khỏe duy trì nòi giống, là một trong những di sản của nền văn minh mà con cháu có trách nhiệm giữ gìn. Cần biết rằng di sản văn minh không chỉ là những vết tích khảo cổ hay đền đài thư tịch, mà còn là những di sản sống, là những món ăn được tiếp truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Rất tiếc là ngày nay, cũng như các món ăn truyền thống khác, khó có thể làm được món mì Quảng nguyên bản, trước hết là do các giống lúa của dân tộc này đã bị loại bỏ, thay vào đó là các giống lúa lai từ Phi từ Tàu. Và đọc sách báo hướng dẫn nấu ăn tôi ngứa mắt khi thấy chỗ nào cũng bột nêm bột ngọt, như thể vị giác của người Việt chúng ta đã thoái hóa, phải “tiếp vị” mới có thể nuốt trôi các món thơm ngon tự nhiên trên chính quê hương mình. (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:14 PM

Ký sự Organic - Kỳ 11: Nói leo qua 'lợi ích nhóm'


(TNO) Với những gì chúng tôi đang trải nghiệm, tôi hoàn toàn tin nếu ai quyết tâm thì sẽ làm được những sản phẩm rau quả thịt cá tự nhiên không nhiễm hóa chất. Tuy nhiên, nỗ lực của những người có tâm huyết sẽ chẳng bõ bèn gì so với thực phẩm và đồ dùng nhiễm chất độc từ Trung Quốc tràn lan và ngày một gia tăng trong cả nước.

>> Ký sự Organic - Kỳ 10: Tưởng nhớ món mì Quảng
>> Ký sự Organic - Kỳ 9: Con đỉa và cây cỏ lào
>> Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên


Tỉnh Lâm Đồng tiến hành tiêu hủy 26 tấn khoai tây Trung Quốc phát hiện chứa chất độc hại, hồi tháng 6.2013 - Ảnh: Lâm Viên

Hàng hóa Trung Quốc nhập vào Việt Nam, từ thiết bị công nghệ, xe đạp xe máy, đồ chơi trẻ em cho tới mỹ phẩm, đồ ăn, trái cây, hành tỏi gừng nghệ, không có thứ gì có thể tin được. Phần lớn chúng đều mau hỏng và độc hại. Hóa chất độc hại nhiễm trong hàng của Trung Quốc, đã đành rồi. Nhưng người Việt chúng ta cũng dùng hóa chất độc hại để trộn vào cà phê, ướp vào trái cây, tạo hương vị cho thực phẩm, truy ra nguồn thì phần lớn đều xuất phát từ ông bạn láng giềng 16 chữ vàng hữu nghị.

Họ đưa hàng, đưa hóa chất vào để phá hoại kinh tế nước ta, đầu độc dân ta, làm suy yếu nòi giống Việt chúng ta chăng? Có thể có âm mưu đó. Nhưng nếu chúng ta không tự mình rước thiết bị công nghệ về, nếu chúng ta không mở cửa tự do để hứng những thứ hàng hóa rác rưởi ấy về, thì ai có thể thực hiện được âm mưu như vậy.

Hàng ngàn, hàng chục ngàn tỉ tiền thuế của dân và tiền vay mượn cũng phải lấy tiền thuế của dân trong tương lai để trả, đã mang đi nhập thiết bị xi-măng lò đứng, nhập thiết bị nhà máy đường cùng không biết bao nhiêu là công nghệ lạc hậu từ Trung Quốc, nay đã và sẽ mang đi bán phế liệu. Lẽ ra các quan chức quyết định rước các công nghệ lạc hậu đó về phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự, để răn đe những người kế nhiệm, dù họ còn đương chức hay đã về hưu, nhưng lâu nay chẳng thấy ai đả động tới. “Lợi ích nhóm” là có địa chỉ, không phải là chuyện nói khơi khơi trên báo chí.

Còn một việc nữa mà từ lâu chúng tôi đã đề cập, đó là việc liên quan đến ngành công nghiệp ô tô. Chúng ta đề ra chiến lược này chiến lược khác để phát triển ngành công nghiệp ô tô, nhưng cái quan trọng nhất để cho ngành công nghiệp ô tô đi đúng hướng thì cố tình bỏ lơ. Đó là tiêu chuẩn kỹ thuật. Việt Nam chỉ mới áp dụng tiêu chuẩn khí thải tương đương Euro2, là tiêu chuẩn rất thấp, trong khi thế giới người ta đã áp dụng phổ biến Euro4, Euro5 để bảo vệ môi trường của họ. Với tiêu chuẩn này, xe ô tô sản xuất tại Việt Nam không thể xuất khẩu ra nước ngoài được. Vì lý do gì? Vì các nhà máy sản xuất lắp ráp ô tô của ta chưa đủ trình độ công nghệ chăng? Hoàn toàn không phải, các nhà máy đó là của các doanh nghiệp FDI, họ thừa khả năng để sản xuất ô tô theo tiêu chuẩn Euro 4, Euro 5 và cao hơn nữa. Chẳng phải vì “lợi ích nhóm” thì là vì cái gì?

Tiêu chuẩn về khí thải của Việt Nam thấp, một mặt để giúp các công ty xăng dầu trong nước tiêu thụ xăng dầu bẩn “lỡ nhập” hoặc hứa nhập, nhưng điều tệ hại hơn là đã mở đường cho mọi thứ xe cộ lạc hậu rác rưởi từ nước ngoài có chỗ để tiêu thụ hợp pháp, và tệ hại nhất là mở đường để tiêu thụ các loại xe tải kém chất lượng gây ô nhiễm môi trường từ Trung Quốc, những loại xe đưa sang nước khác dù có cho người ta cũng không lấy. Ai được lợi? Ai đã câu kết với ai để lobby chính sách? Câu hỏi đó vẫn đang còn bỏ ngỏ.

Không nên nói hàng Trung Quốc kém chất lượng. Cái xe đạp, xe máy, ô tô Trung Quốc bán ở châu Âu nó là tiêu chuẩn châu Âu. Quần áo giày dép đồ ăn thức uống Trung Quốc bán tại Mỹ nó là tiêu chuẩn Mỹ. Còn Việt Nam thì hoặc là tiêu chuẩn thấp như chiếc ô tô vừa nói, hoặc là không có tiêu chuẩn nào hết, nên mọi thứ hàng hóa cặn bã từ Trung Quốc đều bán sang Việt Nam.

Người Trung Quốc nổi tiếng là cao thủ dụng độc. Ngày xưa họ dùng độc để tranh bá võ lâm, ngày nay họ dùng độc để kiếm lợi nhuận. Các nước người ta có hàng rào kỹ thuật để ngăn chặn, còn Việt Nam thì không lập ra hàng rào nào nên tự biến thành một bãi rác và cái hố chứa chất độc. Hằng ngày chất độc vẫn tự do tràn qua biên giới, thấm vào cơ thể, thấm trong thức ăn đồ uống trong các hàng quán, thấm trong cơm gạo bát đĩa của mỗi gia đình, trong chăn chiếu người già, trong quần áo tay chân con trẻ.

Nhiệm vụ của chính quyền là gì? Chưa sáng Bác đã bật đèn ngồi thảo công văn/Nhắc Ban Bí thư chăn mùa đông cho cháu nhỏ, một thời chúng ta cảm động khi đọc hai câu thơ đó của Chế Lan Viên, còn bây giờ thì không cần như thế nữa. Nhà nước đâu cần phải lo cái ăn giấc ngủ cho dân, chỉ cần bỏ ngăn sông cấm chợ và xóa các rào cản để dân được tự do làm ăn, cũng chẳng cần phải bảo trồng cây này nuôi con kia, dân cũng sẽ tự mình no ấm. Nhưng chính quyền, dù là cơ chế nào đi chăng nữa, cũng nhất định không được từ chối trách nhiệm ngăn chặn các thứ độc hại đe dọa sức khỏe và mạng sống của người dân. Lẽ ra là như thế nhưng chính quyền đã không có một nỗ lực hiệu quả nào để làm như thế.


Hóa chất độc hại trong một cơ sở chế biến cà phê bẩn tại TP.HCM - Ảnh: Thanh Tùng

Các “cơ quan chức năng” sẽ viện dẫn không có người, không có phương tiện, rằng biên giới Việt Nam - Trung Quốc quá dài không kiểm soát nổi. So với tỷ lệ dân số, Nhà nước chúng ta “to” hơn nhiều so với các nhà nước châu Âu, Mỹ, Nhật và nhiều nước châu Á, nhưng các nhà nước này vẫn thiết lập được những hàng rào hữu hiệu, khiến cho đến con cá mà thừa một chút dư lượng kháng sinh cũng bị đẩy bật ra ngoài biên giới. Vấn đề không phải là dựng hàng rào bê tông thép gai dọc biên giới mà chỉ là định ra tiêu chuẩn để những thứ không đủ tiêu chuẩn không được vào, ai tự tiện đem vào thì phạt nặng cho sạt nghiệp, thậm chí đưa ra tòa xét xử. Đó là phạm vi quốc gia.

Còn ở địa phương thì sao? Khi đoàn cán bộ của Bộ Y tế, dù chỉ “cưỡi ngựa xem hoa” vẫn phát hiện rất nhiều hóa chất độc hại dùng cho thực phẩm bày bán tràn lan ở các chợ nhưng ông chủ tịch thành phố sở tại lại không có động thái gì, khi báo chí phanh phui hàng loạt cơ sở dùng hóa chất độc hại để sản xuất cà phê, nước tương, mì bún và cùng vô số những thực phẩm khác, nhưng chẳng bao giờ thấy những người lãnh đạo chính quyền địa phương nơi đó chịu trách nhiệm gì, kể cũng là chuyện lạ trên thế giới.

Ở các nước, GDP của một quốc gia chẳng liên quan gì đến ông thị trưởng. Nhiệm vụ của các ông ấy là lo cho sự bình an của người dân, không để trộm cướp hay kẻ gian quấy nhiễu, không để đường phố công viên dơ bẩn, không để môi trường và thức ăn thức uống của người dân bị ô nhiễm chất độc. Còn các vị chủ tịch nhà ta thì quá bận tâm đến chuyện làm ăn của doanh nghiệp, quá bận tâm đến việc cho cái này không cho cái nọ, những việc bận tâm đó đều là những việc nếu không bận tâm thì kinh tế phát triển tốt hơn, trong khi thức ăn thức uống của người dân có nhiễm độc hay không thì chẳng liên quan gì đến các ông ấy.

Bởi thế người dân buộc phải tự mình bảo vệ mình. Nếu vậy thì, nghĩ cho cùng, người dân “đẻ” ra các ông ấy để làm gì? (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:15 PM

Ký sự Organic - Kỳ 12: Cuộc chiến với túi nilon


(TNO) Nếu bạn có ý định trồng trọt chăn nuôi theo phương pháp tự nhiên hay organic, bạn sẽ phải đối mặt với một thứ giặc, đó là túi nilon.

>> Ký sự Organic - Kỳ 11: Nói leo qua 'lợi ích nhóm
>> Ký sự Organic - Kỳ 10: Tưởng nhớ món mì Quảng
>> Ký sự Organic - Kỳ 9: Con đỉa và cây cỏ lào
>> Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên


Một bãi rác ứ đọng lâu ngày với các túi nilon gây ô nhiễm môi trường - Ảnh: Trương Quang Nam

Tôi không hề nói vống lên. Mà xin lưu ý, nếu bạn mua một sản phẩm organic, mà sản phẩm đó được đựng trong túi nilon thì lập tức nó không còn là organic nữa, vì những hóa chất trong túi nilon sẽ “chuyển hóa” vào thịt vào cá vào rau quả, dù mắt thường không nhìn thấy, nhưng chất liệu của sản phẩm sẽ không còn nguyên vẹn, nếu không muốn nói là nó đã nhiễm hóa chất độc hại. Những túi nilon nằm trên đất cũng sẽ khiến cho cây trồng vật nuôi của bạn bị nhiễm hóa chất, dù bạn không dùng thuốc trừ sâu diệt cỏ hay phân hóa học.

Những ngày đầu đến lập khu vườn này tôi thuê người tìm nhặt tất cả những túi nilon và mọi thứ hộp nhựa, chai nhựa tràn lan lưu cữu trên khắp mặt đất. Ngày đầu tiên tôi thấy chị người làm chất thành một đống và định châm lửa đốt. Tôi bảo không, không được đốt. Chị ấy nói thôi để em đào hố chôn, tôi bảo cũng không chôn được, phải cho hết vào các bao tải và tìm nơi nào thường có xe đến gom rác để đó cho người ta gom. Chị cười, nói xe gom rác không bao giờ tới cái xã này, xã kế bên cũng không có, phải đi tuốt lên gần thị trấn mới có. Tôi nói chỗ nào có thì mang tới đó.

Mặc dù tôi dùng biện pháp triệt để để loại túi nilon, nhưng hằng ngày túi nilon vẫn cứ “mọc” ra. Gà bới ra túi nilon, heo ủi ra túi nilon, một cơn gió cũng ra túi nilon. Hôm trước mấy người thợ đến làm hàng rào, hôm sau phải đi nhặt túi nilon, hộp nhựa đựng thức ăn và đầu lọc thuốc lá, mặc dù lần nào cũng nhắc đi nhắc lại là không được vứt những thứ đó ra đất. “Công cuộc” nhặt túi nilon của tôi cứ liên tu bất tận. Dù như thế nào tôi cũng quyết phải loại cho bằng hết, nếu không thì việc trồng trọt chăn nuôi của tôi sẽ chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Một cái vườn bằng bàn tay còn như vậy, huống hồ là một đất nước.

Chẳng cần phải nói nhiều người cũng biết túi nilon và các loại bao bì bằng nhựa gây độc như thế nào cho người và cho môi trường. Tuy các loại nhựa PE hay PP bản thân nó có thể không độc khi tiếp xúc (các nhà khoa học bảo vậy), nhưng các chất phụ gia làm mềm và hóa dẻo thì độc hại vô cùng, chúng là tác nhân làm gia tăng nguy cơ ung thư, gây rối loạn nội tiết, hại thần kinh, giảm khả năng sinh sản, làm biến đổi giới tính và vô số những bệnh tiềm ẩn khác. Sử dụng chúng đã đành là có hại, nhưng sử dụng xong đốt chúng đi còn có hại hơn, vì chúng sẽ thải ra những chất gây ung thư. Còn vứt đi hay chôn chúng thì môi trường sống bị đe dọa, vì chúng tồn tại gần như vĩnh viễn (người ta bảo phải bốn năm trăm năm, thậm chí cả ngàn năm chúng mới bị phân hủy), làm ô nhiễm nguồn nước ngầm, ngăn chặn sự luân chuyển oxy trong đất, gây biến thái hệ vi sinh vật, khiến cho đất đai cằn cỗi, cây cối chậm phát triển, dù có ra hoa kết trái cũng không còn nguyên hương vị. Những tài liệu khoa học phân tích về sự độc hại của chúng người ta phổ biến đầy trên mạng, trên báo chí trên truyền hình, thỉnh thoảng lại có thêm những “phát hiện kinh hoàng”, nhưng hình như có quá ít người sợ.

Túi nilon và các bao bì, vật dụng bằng nhựa gây hại cho toàn dân, từ già tới bé không trừ một người nào, nhưng ở nông thôn là nghiêm trọng nhất. Người thành phố sau khi vô tình đưa các chất độc hại vào cơ thể, rác thải nhựa được bỏ vào giỏ rác, các xe rác mang đi tập trung có nơi có chỗ, một phần để “tái chế”, phần khác người ta xử lý theo kiểu nào đó cũng rất có vấn đề nhưng khuất mắt chúng ta không thấy. Còn ở nông thôn thì chỉ có 3 cách: vứt bừa ra đất, tự đốt hoặc tự chôn, trong khi túi nilon và đồ nhựa ở nông thôn là thứ rẻ tiền tái chế đi tái chế lại nên là thứ độc hại nhất, là cặn bã của cặn bã, là thứ không còn gì để có thể tái chế thêm một lần nào nữa. Cầm những túi nilon mới toanh người ta dùng để gói thịt gói rau, gói dưa gói mắm ngoài chợ, trong tay vẫn dính đầy bột hóa chất như dính bụi, nghĩ kỹ mới thấy rùng mình.

Không phải cái gì gây hại cho dân cũng là lỗi của chính quyền. Cả thế giới này đang là thế giới của túi nilon thì dường như mọi nỗ lực nói không với túi nilon đều tắc tị. Có người sẽ bảo nước Mỹ văn minh cao luật pháp nghiêm mà họ có bỏ được túi nilon triệt để đâu. Chúng ta không “bì” được với Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ và không phải cái gì của họ cũng tốt. Trong nền dân chủ vận động hành lang của họ, một đạo luật ra đời hay không ra đời không phải bao giờ cũng vì lợi ích chính đáng của số đông dân chúng, mà thường phụ thuộc vào cường độ lobby của các “nhóm lợi ích”. Mới đây, lệnh cấm sử dụng túi nilon đã được áp dụng trên toàn bang California, sau một thời gian chỉ áp dụng được ở một thành phố của bang này. Hiện nay các tập đoàn sản xuất đồ nhựa đang chi rất nhiều tiền của để tiến hành những chiến dịch vận động hành lang ráo riết nhằm ngăn chặn mở rộng việc áp dụng lệnh cấm này ra các bang khác. Trung Quốc cũng tiến hành một số biện pháp hạn chế sử dụng túi nilon, nhưng có vẻ như người Trung Quốc quan tâm đến trời biển đất đai của thế giới hơn là quan tâm đến việc ăn ở thân thiện với môi trường.

Nước Mỹ và Trung Quốc có lẽ khó mà loại trừ triệt để túi nilon. Nhưng không phải vì vậy mà nước khác không làm được. Xin hãy chú ý nhìn sang châu Phi, nhiều nước ở Đông Phi đã nói không với túi nilon không phải bằng những cuộc vận động mà bằng luật pháp, trong đó Rwanda là nước áp dụng thành công nhất. Rwanda không phải hạn chế sử dụng túi nilon mà cấm hoàn toàn, sử dụng túi nilon ở nước này là phạm pháp. Là một nước trải qua nhiều đau thương của nội chiến và nạn diệt chủng, Rwanda đã đi lên trong nghèo khó, họ hồi sinh đất nước họ bắt đầu từ sự hồi sinh của thiên nhiên cây cỏ. Họ vẫn đang còn rất nghèo, nhưng đang nhận được những lời ngợi ca từ khắp nơi trên thế giới.

Tháng 9 vừa rồi chính quyền TP.HCM cũng có ra một chỉ thị, gọi là “tăng cường quản lý việc sử dụng và thải bỏ túi nilon”, dù có quy định xử phạt các hành vi đốt hay chôn túi nilon, nhưng nó nhẹ hều chẳng thể tạo ra tác dụng. Tuy nhiên, cùng với việc tăng mức thuế đối với túi nilon từ 30.000 đồng lên 40.000 đồng/kg ở phạm vi quốc gia từ năm 2012, việc “tăng cường quản lý” của chính quyền TP.HCM cần được ghi nhận là một cố gắng, chí ít là Nhà nước không có ý định buông lỏng. Không có ý định buông lỏng, nhưng quyết tâm thì hình như chưa.

Các quan chức chúng ta nên bớt bớt các chuyến đi cưỡi ngựa xem hoa tốn tiền tốn của để đến Rwanda học cách làm của họ, hoặc là bỏ tiền ra mời họ về dạy dỗ. Họ nghèo hơn chúng ta, nhưng vươn đến đỉnh cao của sự sạch sẽ. Có lý gì mà chúng ta không thể? (còn tiếp)

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:16 PM

Ký sự Organic - Kỳ 13: Thử 'trốn chạy' hóa chất


(TNO) Nếu bạn vừa trồng cây chăn nuôi (theo cách tự nhiên hay Organic) vừa sống trong một khu vườn mà khu vườn đó không có “hạ tầng” kết nối với hệ thống thoát nước công cộng, bạn sẽ phải đối mặt với một vấn đề nan giải: Nước thải sẽ chảy đi đâu?

>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 9: Con đỉa và cây cỏ lào
>> Ký sự Organic - Kỳ 10: Tưởng nhớ món mì Quảng
>> Ký sự Organic - Kỳ 11: Nói leo qua 'lợi ích nhóm
>> Ký sự Organic - Kỳ 12: Cuộc chiến với túi nilon


Loại bỏ hoàn toàn hóa chất mới có thể trồng trọt chăn nuôi Organic

Trước hết, đối với vật nuôi thì không có vấn đề gì, vì phân và nước tiểu của chúng không độc hại, không ô nhiễm, sẽ tự biến thành phân bón trong vườn. Vườn nhà tôi hoàn toàn không có mùi hôi từ các vật nuôi.

Về phòng vệ sinh của người, nếu bạn thực hiện đúng kỹ thuật trong xây dựng khi làm bể tự hoại, từ bể chứa, bể lắng đến bể lọc, thì nước thải cuối cùng về nguyên tắc là “có thể uống được”, nên có thể để thấm tự nhiên vào đất, miễn là bạn không cho nước có xà phòng hoặc hóa chất vào bể chứa. Đường thoát nước từ bồn cầu là riêng biệt, tuyệt đối không kết nối bất cứ đường nước thải nào vào đây, nếu để lẫn nước thải có hóa chất vào, nó sẽ giết chết các vi sinh vật có ích trong bể chứa khiến cho chất thải ở đây không phân hủy được. Kỹ thuật đơn giản này bất cứ kỹ sư xây dựng nào cũng đều biết. Riêng tôi, trong bể lọc ngoài cát vàng, sỏi, than, tôi còn cho thêm đá thạch anh để cho nước sau khi lọc được sạch hơn. Như vậy nước thải từ bồn cầu ra môi trường chỉ còn là nước sạch.

Rắc rối là nước thải từ phòng tắm, chậu rửa mặt rửa tay, máy giặt và chậu rửa chén bát. Đây chính là thứ nước thải chứa đầy hóa chất, từ xà phòng, dầu gội dầu tắm, nước rửa bát, nước rửa tay đến kem đánh răng. Nước thải này mà để thấm vào đất thì cái vườn của bạn sẽ không còn là vườn organic nữa. Cũng do có hóa chất nên chúng ta không thể lọc nó bằng cách giống như cách lọc nước từ bồn cầu. Tất nhiên người ta cũng có công nghệ xử lý được chúng, nhưng trong phạm vi một gia đình thì rất phức tạp. Vả lại tôi cũng không tin là nước thải này sau khi xử lý sẽ hoàn toàn sạch để có thể không làm cho đất đai bị ô nhiễm. Bạn hãy nhìn hai con sông của hai thành phố lớn là sông Tô Lịch và sông Thị Nghè, chúng là nơi hứng nước thải “đã xử lý” của Hà Nội và Sài Gòn, hiện nay vẫn đen ngòm nhìn phát rét.

Chỉ có một cách, là không dùng các sản phẩm có hóa chất, từ xà phòng cho tới kem đánh răng. Hẳn sẽ có người bảo tôi khùng, tôi lập dị, tôi cực đoan, tôi ảo tưởng. Nhưng nếu bạn muốn tạo ra được sản phẩm organic hoàn hảo thì bạn sẽ không còn cách nào khác. Gia đình tôi đang thực hiện theo cái cách cổ hủ này.

Nhiều người cho rằng ông Nguyễn Đình Chiểu sở dĩ không chịu dùng xà phòng mà chỉ dùng nước tro bếp để giặt quần áo là bởi ông ghét Tây đến mức cực đoan. Đương nhiên là ông ghét Tây, nhưng theo tôi nghĩ thì ông dùng tro đơn giản là vì tro tốt hơn xà phòng.

Chúng tôi đang dùng nước tro để giặt quần áo, để rửa tay và rửa chén bát. Bạn thử đem tro ngâm trong thùng hay trong chậu, lắng lấy nước, rồi ngâm quần áo của bạn vào, khoảng 1 đêm hay vài giờ cũng được, bạn vớt ra bỏ vào máy giặt, chẳng cần có xà phòng hay bột giặt, quần áo của bạn cũng sạch bong và có mùi dễ chịu. Cũng với nước tro đó, bạn đem rửa chén bát hoặc rửa tay, tôi cam đoan bạn sẽ thấy hài lòng. Giặt rửa bằng tro, nước thải từ máy giặt, từ chậu rửa, bạn có thể xả luôn ra đất, chẳng có hại gì cho môi trường cả, tất nhiên với điều kiện là quần áo chén bát tay chân bạn không nhiễm hóa chất.

Chúng ta đang tốn quá nhiều tiền cho dầu gội đầu và nước tắm, gần đây thứ gì quảng cáo nói chắt lọc từ thiên nhiên thì thứ đó có thêm giá trị. Dù có chắt lọc từ thiên nhiên nhưng chúng vẫn được tạo ra bằng hóa chất, kiểu gì cũng có độc. Thì tại sao chúng ta không lấy thẳng những thứ từ thiên nhiên? Đó là bồ kết, là sả, là lá chanh hay hoa bưởi... Vườn tôi có trồng bồ kết, tiếc là chưa có trái, nhưng tôi vẫn có thể mua bồ kết về để cả nhà gội đầu. Còn sả, chanh và bưởi thì chỗ tôi có đầy, còn có cả cây hương nhu rừng tự nhiên nữa. Hôn lên một mái tóc thơm mùi hoa bưởi đương nhiên dễ chịu hơn là mùi thơm được tạo ra bằng máy móc. Một cơ thể thơm hương sả hương chanh chắc chắn là hấp dẫn hơn mùi thơm hóa học. Tôi không sành lắm chuyện tắm gội sao cho đúng cách, nhưng tôi bảo đảm cây cỏ hoa lá trong vườn tôi đủ để cả nhà tôi ai muốn biến tấu cách gì cũng được. Nếu bạn tắm gội theo cách này thì cơ thể bạn sẽ thơm mát tự nhiên mà nước thải thì chẳng cần xử lý.

Cuối cùng là kem đánh răng. Trong cuốn hồi ký của mình, vị bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông có nhắc tới việc ông Mao không dùng kem đánh răng, ông ta bảo con hổ con báo có bao giờ đánh răng đâu mà răng của chúng vẫn sạch vẫn trắng. Câu chuyện nói lên sự lập dị của Mao, nhưng không phải ông không có lý. Gần đây các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước dẫn những tài liệu khoa học cho thấy sự độc hại “không tưởng tượng nổi” của kem đánh răng. Có ít nhất 5 loại chất độc được phát hiện trong nhiều loại kem đánh răng: 1- Natri Florua (có hầu hết trong các loại kem đánh răng và nước súc miệng), được coi là chất ngừa sâu răng, nhưng nó độc đến mức lượng Natri Florua chứa trong một tuyp kem đủ để giết chết 1 đứa trẻ trong vòng 2 - 4 giờ. 2 - Triclosan, là chất bổ sung vào kem đánh răng nhằm kháng khuẩn, ngăn ngừa viêm lợi, nhưng đây chính là một thứ thuốc trừ sâu, nó có thể tàn phá các hormone, gây rối loạn tuyến giáp và làm tổn hại nhiều bộ phận khác của cơ thể. 3 - Sodium Lauryl Sulfate, được đưa vào một số loại kem đánh răng, xà phòng và dầu gội, dùng làm chất tạo bọt và tẩy rửa, nhưng nó gây hại cho thận, bàng quang, hại mắt và rối loạn bộ phận sinh dục. 4 - Propylene Glycol, là hóa chất rất hại cho não, gan và thận, gây kích ứng làm lão hóa da. 5 - DEA, là chất tạo bọt có mặt trong kem đánh răng và thuốc trừ sâu, là chất làm gia tăng nguy cơ ung thư gan và thận…

Tất nhiên chúng ta không thể không đánh răng, nhưng chúng ta sẽ thay kem đánh răng bằng thứ gì? Dầu dừa! Nhiều nghiên cứu cho thấy dầu dừa tốt toàn diện cho sức khỏe, đặc biệt đối với răng miệng. Nhà tôi đã tự tạo kem đánh răng bằng dầu dừa bằng cách đơn giản nhất: Trộn dầu dừa với baking soda (là thứ bột nở có nguồn gốc tự nhiên, không độc hại, rất thông dụng cho các bà nội trợ làm bánh), thêm một ít muối. Hiện nay rất nhiều người ở cả nông thôn lẫn thành thị cũng đã dùng loại kem đánh răng tự tạo này, đủ đường lợi ích: sạch răng, bảo vệ chân răng, rẻ tiền và nước thải không gây ô nhiễm. Bạn cũng có thể gia giảm bằng cách không dùng muối mà thêm đường xylitol (một loại đường có nguồn gốc từ thảo mộc) và vài giọt dầu bạc hà.

Tóm lại, việc “trốn chạy” hóa chất theo cách trên không chỉ bảo đảm cho việc trồng trọt chăn nuôi đúng tự nhiên, đúng Organic, mà còn đem lại lợi ích tuyệt vời cho sức khỏe…(còn tiếp).

Gửi bởi: member Mar 14 2015, 10:19 PM

Ký sự Organic - Kỳ 14: Quỳ hoa bảo điển


(TNO) 'Các nhà khoa học nghiên cứu tự nhiên vì nó đẹp. Nếu tự nhiên không đẹp thì nó không đáng để biết, nếu nó không đáng để biết thì cuộc sống không đáng để sống' - nhà toán học Henri Poincaré

>> Ký sự Organic - Kỳ 1: Cây cỏ hết hồn nhiên
>> Ký sự Organic - Kỳ 2: Bài ca không dễ hát
>> Ký sự Organic - Kỳ 3: Mặc kệ nó
>> Ký sự Organic - Kỳ 4: Lớp học heo gà
>> Ký sự Organic - Kỳ 5: Rằng hay thì thật là hay…
>> Ký sự Organic - Kỳ 6 : Những con chó dạy ta điều gì ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 7: Nỗi ám ảnh GMO và chất độc da cam
>> Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ?
>> Ký sự Organic - Kỳ 9: Con đỉa và cây cỏ lào
>> Ký sự Organic - Kỳ 10: Tưởng nhớ món mì Quảng
>> Ký sự Organic - Kỳ 11: Nói leo qua 'lợi ích nhóm
>> Ký sự Organic - Kỳ 12: Cuộc chiến với túi nilon
>> Ký sự Organic - Kỳ 13: Thử 'trốn chạy' hóa chất


Một mô hình trồng dâu tây sạch ở nhà vườn Đà Lạt - Ảnh: Linh San

Khoa học đã đạt được những bước tiến kỳ vĩ trên đường con người khám phá tự nhiên. Nhưng mỗi một bước tiến của khoa học đều kéo theo mỗi một bước lùi của con người với tư cách là một sinh vật trên đường tiến hóa. Khoa học tự nó không có tội, tội lỗi do chính sự ngạo mạn tưởng có thể dùng khoa học để “thế thiên hành đạo”.

Trong diễn từ nhận giải Nobel kinh tế năm 1974, nhà kinh tế học Friedrick Hayek đã gây sốc khi tuyên bố những tri thức về kinh tế học hiện đại là “tri thức ngụy tạo”. Hayek cho rằng, từ những thành tựu ngoạn mục trong khoa học tự nhiên, người ta đã đem những phương pháp của vật lý học và toán học áp dụng trong lĩnh vực xã hội ngày càng rộng rãi với ảo tưởng có thể điều khiển được nền kinh tế và lèo lái xã hội vận hành theo ý chí chủ quan của mình. Ngay từ nửa đầu thế kỷ 20, ông đã cảnh báo “chủ nghĩa duy khoa học” sẽ gây tác hại khôn lường cho xã hội loài người. Sự sụp đổ của nền kinh tế kế hoạch Liên Xô và Đông Âu cũ cũng như sự khủng hoảng nợ công từ các nhà nước phúc lợi châu Âu đã minh chứng lời cảnh báo của Hayek. Thiên hạ sẽ phải túc tắc quay về với “bàn tay vô hình” của Adam Smith để quản lý kinh tế, quản lý xã hội như những người làm vườn … organic.

Nhưng những gì Hayek nói về các khoa học xã hội cũng đúng ngay cả đối với các môn khoa học tự nhiên. Xin nhắc lại một câu chuyện cũ rích trong lịch sử khoa học. Vào cuối thế kỷ 19, Henri Poincaré, nhà toán học vĩ đại người Pháp, từ một “sai sót không quan trọng” khi giải bài toán ba vật thể của Newton, đã chỉ ra rằng, với những sai số vô cùng nhỏ - những sai số mắt thường không thấy được - của những dữ liệu ban đầu, có thể biến thành sự khác biệt khổng lồ trong kết quả dự đoán, rằng muốn đạt được sự chính xác của dự đoán thì các dữ liệu ban đầu phải chính xác tuyệt đối, mà để có những dữ liệu chính xác tuyệt đối là điều không thể, dù trong tương lai máy móc đo đạc có tinh xảo tới đâu. Ông đã đặt nền móng cho một lý thuyết mới, đó là thuyết hỗn độn (Chaos theory) gây chấn động một thời trong giới khoa học, chỉ ra sự giới hạn của việc dùng toán học và vật lý học để dự đoán sự chuyển động của các vật thể trong vũ trụ. Mãi cho đến đầu những năm 60 của thế kỷ trước, nhà khí tượng học người Mỹ Edward Lorenz, khi lập mô hình dự báo thời tiết trên máy tính, đã làm tròn một con số mà ông nghĩ nó chỉ có một chút khác biệt bé tí tẹo không đáng kể, đã nhận được một kết quả khác biệt vô cùng lớn so với mô hình ông đã làm trước đó với cùng một thông số. Từ đó xuất hiện thuật ngữ “hiệu ứng cánh bướm”, một con bướm vỗ cánh trên cây bưởi vườn nhà tôi ở Bình Thuận, sau hai năm biết đâu sẽ biến thành một cơn bão cấp 8 ở New York (Mỹ). Chaos theory từ đó mới thổi làn gió khiêm nhường vào giới khoa học.


Các nhà khoa học cảnh báo loài người hiện nay chết già rất ít mà chủ yếu là chết vì bệnh. Chết già là sự viên mãn, là hạnh phúc của con người, còn chết bệnh là cái chết tức tưởi. Cái gọi là tuổi thọ bình quân cao ở các nước “văn minh” phương tây chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.

Dùng hóa chất và công cụ y học để kéo dài sự sống, đoạn sống được kéo dài đó nhiều khi chỉ là cái chết lâm sàng.

Các nhà khoa học chân chính biết rõ giới hạn của tri thức nên họ ngày càng trở nên khiêm nhường trước tự nhiên. Họ khám phá tự nhiên để chiêm ngưỡng vẻ đẹp vẹn toàn của nó, để thấy mình đáng sống vì mình là một thành tố của vẻ đẹp vẹn toàn đó, “nếu tự nhiên không đẹp thì nó không đáng để biết, nếu nó không đáng để biết thì cuộc đời không đáng để sống” (Poincaré).

Nhưng các chính khách, nhất là các chính khách ở các nước lớn và các nhà tài phiệt thì không. Khoa học không chỉ được họ lạm dụng để giết người hàng loạt mà còn được sử dụng bừa bãi để kiếm lợi nhuận và dùng lợi nhuận nhân danh văn minh chọc thủng mọi thứ thành trì ở mọi quốc gia để kiếm siêu lợi nhuận. Lòng tham, sự kiêu ngạo, tính thiển cận và thói bầy đàn của nhân loại luôn luôn tiếp tay cho việc lạm dụng khoa học. Hậu quả là trái đất ngày càng tiêu điều xơ xác, môi trường sống bị thu hẹp, loài người trở nên bệnh hoạn yếu ớt.

Các nhà khoa học cảnh báo loài người hiện nay chết già rất ít mà chủ yếu là chết vì bệnh. Chết già là sự viên mãn, là hạnh phúc của con người, còn chết bệnh là cái chết tức tưởi. Cái gọi là tuổi thọ bình quân cao ở các nước “văn minh” phương tây chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Dùng hóa chất và công cụ y học để kéo dài sự sống, đoạn sống được kéo dài đó nhiều khi chỉ là cái chết lâm sàng.

Sự lạm dụng khoa học mới nhất là sử dụng công nghệ sinh học để tạo ra thực phẩm biến đổi gen, bất chấp những phản đối của đông đảo các nhà khoa học, nó nhảy phóc và siêu thị và nhanh chóng lan tràn ra khắp thế giới. Người ta đã dựa vào những tuyên bố nước đôi của Tổ chức Y tế Thế giới, rằng loại thực phẩm này phải được chứng nhận không có nguy cơ về sức khỏe với con người dựa theo các tiêu chuẩn về an toàn thực phẩm do tổ chức này thiết lập mới được đưa ra thương mại hóa. Nhưng hãy nhớ, thuốc diệt côn trùng DDT từng được Tổ chức y tế thế giới khẳng định là vô hại với con người và môi trường và nó đã được đem phủ khắp hành tinh. Hàng chục năm sau, cũng chính Tổ chức y tế thế giới khẳng định nó gây ra bệnh ung thư và hủy hoại môi trường. Lệnh cấm đã ban ra, nhưng hậu quả thì hàng chục, hàng trăm năm chưa chắc đã khắc phục xong.

Để kết thúc ký sự này, tôi nhớ tới câu chuyện luyện Quỳ hoa bảo điển (hay Tịch tà kiếm phổ) trong tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung. Quỳ hoa bảo điển là bí kíp võ công thượng thặng, ai luyện được nó có thể làm bá chủ võ lâm. Vị cao nhân phát minh ra nó, ban đầu có lẽ xuất phát từ việc say mê vẻ đẹp của võ học, đã thấy ngay hậu quả khôn lường nếu nó lọt ra giang hồ, không chỉ vì những chiêu thức tàn độc của nó mà còn gây nguy hại cho chính người luyện, vì muốn luyện được nó phải tự thiến mình, bởi vậy nên ông đã cất giấu hết sức bí mật. Nhưng càng bí mật càng cuốn hút thiên hạ tìm kiếm. Cuối cùng có 3 người lấy được và luyện thành công sau khi hủy hoại thân thể của mình, là Đông Phương Bất Bại, Lâm Bình Chi và Nhạc Bất Quần. Lâm Bình Chi vì để trả thù nên mù quáng, là kẻ đáng thương. Đông Phương Bất Bại làm ác không che giấu, là một kẻ nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm nhất là Nhạc Bất Quần, là kẻ miệng nói thiện nhưng luôn luôn hành ác. Sự lạm dụng khoa học ngày nay so với việc luyện Quỳ hoa bảo điển xem ra không khác mấy.

Riêng về chuyện ăn ở, dù quá muộn và quá chậm chạp, nhưng nhân loại đang quay đầu, bắt đầu từ bỏ những món Quỳ hoa bảo điển để hướng về những khu vườn tự nhiên, những khu vườn Organic. Có nhiều bằng chứng cho thấy, sản xuất nông nghiệp theo cách truyền thống thân thiện hài hòa với thiên nhiên, nếu được mở rộng vẫn đủ thực phẩm, cho hiện tại và cho tương lai của nhân loại. Sống hài hòa với thiên nhiên, con người cũng sẽ sống hòa bình với nhau, để cùng nhau chiêm ngưỡng vẻ đẹp vĩnh hằng của tạo hóa và vẻ đẹp kỳ vĩ vô tư của khoa học, cũng là vẻ đẹp của chính mình.

Hoàng Hải Vân

Gửi bởi: member Mar 26 2015, 08:39 PM

1m2 đất trồng cả vườn rau ban công

Chỉ với một khoảng đất chừng 1m2 là trồng cho một vườn rau sạch cho cả nhà rồi. Hãy cùng tham khảo cách trồng dưới đây nhé!


Ảnh minh họa

1. Ban công nên trồng rau gì?

Hiện nay, an toàn vệ sinh thực phẩm đang là mối quan tâm hàng đầu của chị em, do vậy càng ngày càng nhiều người nung nấu ý tưởng trồng rau sạch ngay tại ban công cho cả nhà. Ban công có diện tích không lớn? Đừng lo! Chỉ cần một khoảng đất chừng 1m2 là đủ cho một vườn rau sạch và đảm bảo dinh dưỡng cho cả nhà rồi.

- Rau mọc nhanh, chu kỳ ngắn: cây tỏi, cải canh…

- Rau có thời gian thu hoạch dài: cà, ớt, rau hẹ, rau thơm, hành…

- Rau chiếm ít diện tích: cà rốt, củ cải, hành, gừng, rau thơm, rau diếp…

- Rau dễ trồng: mướp đắng, cà rốt, gừng, hành, rau diếp, cải thìa, cải chíp…

- Rau không bị sâu hại: hành, hẹ, lá khoai lang, nhân sâm, lô hội…

Người mới học trồng rau trên ban công nên trồng các loại sinh trưởng nhanh hoặc dễ trồng.

2. Cách làm



- Cần chọn một nơi mỗi ngày có 6-8 tiếng được mặt trời chiếu sáng, xung quanh không có cây to che khuất, bề mặt không tích nước.



- Dùng tấm gỗ làm một hộp gỗ cao 15-20 cm. Chiều dài và chiều rộng đều là 1,2 m.



- Dùng một phần phân ủ, một phần cát, một phần đất trộn lại với nhau, cho vào trong hộp gỗ.



- Dùng dây thừng chia đất trong hộp thành 4 hàng 4 cột, tổng cộng 16 ô nhỏ. Chú ý chỉ dùng dây thừng phân cách, chứ không chia cắt trực tiếp trên đất.



- Trong mỗi ô nhỏ trồng 1 loại rau, mỗi ô có thể trồng 1, 4, 9 hoặc 16 hạt.



- Cụ thể trồng bao nhiêu hạt còn dựa vào độ to nhỏ của cây, chúng ta có thể tham khảo như dưới đây:

Gợi ý 1 - Mỗi ô trồng một loại cây: bắp cải, súp lơ, cải hoa, cà chua, cà, ớt, cải canh, dưa chuột, đậu cô-ve, đậu Hà Lan. Trong đó các loại cây dây leo trồng ở trong ô ở phía Bắc để dễ bắc giàn. Mỗi loại cây chiếm khoảng 3030 cm.



Gợi ý 2 - Mỗi ô trồng 4 loại rau: củ cải đường, đậu thân thấp, đậu tương, cải chíp, mỗi cây chiếm diện tích 15*15 cm.



Gợi ý 3 - Mỗi ô trồng 9 loại rau: rau diếp, rau chân vịt, củ cải, rau dền, hành, hành tây, rau muống, mỗi cây chiếm diện tích 10*10 cm.



Gợi ý 4 - Một ô trồng 16 loại rau: cà rốt, cần tây, rau mùi, hành…, mỗi cây chiếm diện tích 7,5*7,5 cm.



Khi trồng nên vạch rõ những ô nhỏ để gieo hạt, giữa mỗi ô nhỏ trồng 1-2 hạt, lấy đất phủ lên, tưới nước là xong.



Đợi sau khi hạt nảy mầm, có thể phủ một ít lá khô, cỏ khô hoặc phân ủ thô lên trên để che phủ.



3. Cách chăm

- Có thể dùng một thùng hứng nước mưa, rồi dùng nước đó để tưới cây. Nên chú ý mỗi loại cây yêu cầu một lượng nước khác nhau.

- Sau khi thu hoạch, thêm một chút phân bón vào là có thể trồng một loại cây khác, hoặc cũng có thể trồng luân phiên trên 16 ô.



Tất nhiên, bạn cũng có thể trồng hoa trong vườn nhỏ này. Nếu như diện tích đất lớn, bạn cũng có thể làm thành nhiều vườn nhỏ, xếp thành một khu vườn lớn.





Cuối cùng, để vườn rau luôn tươi tốt và cung cấp đủ rau sạch cho gia đình, các bạn cần chú ý những điểm sau:

4. Những chú ý khi trồng rau sạch

- Ánh sáng: Ánh sáng mặt trời chiếu trên ban công thường phụ thuộc theo mùa, cần đặt cây ở nơi có thời gian ánh sáng chiếu đến dài nhất. Những loại cây ưa sáng gồm: cà chua, cà, ớt xanh, dưa chuột. Những loại cây ưa sáng nhưng không đủ ánh sáng vẫn có thể sống gồm: cải chip, rau chân vịt, cải cúc, rau cần…

- Gió: Cần trồng ở nơi thong gió, nếu không sẽ dễ sinh sâu hại.

- Tưới nước: Trồng rau trong mô hình thế này dễ bị khô, cách tưới nước cơ bản là: bề mặt đất bị khô cần tưới nhiều nước, đến khi nước chảy ra khỏi đáy mới thôi.

Hi vọng với mô hình vườn rau mini, các bạn có thể tự trồng rau sạch quanh năm cho cả gia đình, đồng thời góp phần tạo ra môi trường xanh sạch đẹp.

Sản xuất bởi Invision Power Board (http://www.invisionboard.com)
© Invision Power Services (http://www.invisionpower.com)