IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

 
Reply to this topicStart new topic
> Thiền khách đa tình, Ngọc Trâm
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 08:33 PM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



THIỀN KHÁCH ĐA TÌNH

Thiền Kundalini

Lời tựa
Tôi tu thiền từ năm 1980, lúc có thầy, lúc không thầy không bạn, mò mẫm trong cõi mê, đớn đau khổ sở trăm bề. Từ khi gặp sư phụ tôi, lòng khai ngộ ít nhiều; ngoảnh lại thấy mình là một kẻ đa tình đa cảm nhiều hơn là một bậc chân tu, nên đặt tên cho tập thơ là “Thiền khách đa tình”.
Người gợi mở hồn thơ cho tôi là người thầy tâm linh đầu tiên, tên là bác Nguyễn Văn Vỵ, nguyên là bác họ của tôi. Khi bác tôi còn sống, người ta thường biết bác như một bậc thầy tâm linh có tiếng tăm, có rất nhiều đệ tử giỏi chữa bệnh bằng bàn tay từ những năm 80, nhưng ít người biết bác còn làm nhiều thể loại thơ hay, rất hồn hậu Việt Nam, rất có tình người; mà không hiểu sao bác lại chỉ đưa riêng cho tôi tập thơ chép tay của bác và tôi đã nhập tâm nhiều bài.
Bác tôi còn chuyển nhiều chuyện cổ tích nổi tiếng thành những bài thơ lục bát ngắn gọn, dễ thuộc, bằng những vần thơ đẹp đẽ huy hoàng mượt mà du dương, lại mộc mạc dân dã. Sau này khi có con, tôi đã hát ru con bằng những bài thơ đó.
Ví dụ bằng một bài thơ của bác:

Giữ lấy mùa xuân của ý thơ
Không cho lá thắm rụng bên bờ
Phải để hồng tươi thơm cánh nõn
Giữ lấy mùa xuân của ý thơ.
Nguyễn Văn Vỵ
Một người nữa trợ duyên cho khả năng thi phú của tôi là một đàn anh dạy giỏi có tiếng cùng tổ toán, tên là Chu Thế Chi, anh vừa là người giúp tôi rất nhiều trong chuyên môn khi tôi còn bỡ ngỡ trong vai cô giáo mới ra trường; đồng thời là người khơi nguồn cảm hứng thi ca cho tôi và tôi thường đối thơ với anh. Đọc những dòng thơ bộc phát từ ngày đó của tôi, có lần anh đã thốt lên: “Sau này em sẽ bay cao và bay xa lắm”. Hiện giờ tôi không biết mình đã bay cao và bay xa thế nào, nhưng sự cảm thông và lòng tri ân của tôi với cuộc sống ngày một nới rộng thêm ra, nhất là từ khi nhà thơ Vương Từ xuất hiện với tôi như một Guru - một bậc thầy tâm linh, đã bày dạy cho tôi cách sống bình thường giản dị, sống toàn diện trong tỉnh thức, mà không chia rẽ manh mún vào một góc cạnh nào của đời sống. Như bài thơ anh làm về Ông Ngô Thành Nhân cho thấy:

Sống chết bình thường
Cộng hòa chân thật
Nối lửa ươm hương
Chẳng chà mới lứt.
Vương Từ
Nhờ có anh, tôi mới có nhiều cơ hội phát hiện ra những khiếm khuyết lỗi lầm của bản thân một cách sâu sắc để chuyển hóa. Anh đã phá chấp cho tôi rất nhiều và điều đó giúp tôi nghĩ tới trạng thái “tâm không có chỗ nương mới khỏi điên đảo”. Tình yêu cùng với thiền định thăng hoa, đã giúp cho tôi mở rộng được cánh cửa của nhận thức, và lòng tôi thường nở những đóa hoa vui:

Anh là cánh cửa thiên đàng
Mở cho em thấy họ hàng gần xa.
Hầu hết những bài thơ trong tập thơ này, là những cảm xúc có lúc mãnh liệt, ngột ngạt như bị ốp đồng, giục tôi phải cầm bút ghi chúng ra giấy, làm như chỉ có thế thì tôi mới sống nổi. Và khi bài thơ đã hoàn thành bao giờ tôi cũng có một cảm giác sung sướng dễ chịu. Tôi chưa bao giờ làm thơ và có ý định làm thơ. Nếu những cảm xúc này là thơ thì có lẽ tôi bị thơ làm thì đúng hơn.
Nhớ ngày nào anh Ngô Ánh Tuyết dẫn tôi tới thăm anh Vương Từ; mà lúc đó tôi chỉ biết Vương Từ như một người anh trong làng Thực dưỡng. Thấy tôi băn khoăn không biết làm việc gì, khi trường sắp giải thể và vấn đề xin việc thì rất nan giải, anh Vương Từ nói với tôi: Nếu em không biết làm gì thì hãy làm thơ ! Tôi mỉm cười não ruột, vì thơ đối với tôi lúc đó là một cái gì không thực tế, xa vời và vô bổ nhất cuộc đời. Tôi đã cho qua lời khuyên đó.
Cho đến hôm nay tôi mới rõ biết là mình sống được lành mạnh như vậy phần nhiều nhờ ở thơ, gượng hồn lên bao lần khi gặp nghịch cảnh, thanh thoát lên được là nhờ thơ của các nhà thơ tiền bối hay đương thời mà tôi có duyên nhập tâm. Đã bao lần những câu thơ nâng đỡ che chở tâm hồn tôi trước những cơn sóng gió của cuộc đời; đã bao lần thơ giúp tôi soi sáng những trải nghiệm về đời sống tâm linh của tôi, nhất là sau mỗi nỗi đau của bản ngã, của sự kiêu ngạo vô minh - và tôi thường chỉ được giải thoát những bức xúc của mình bằng thơ... Cho đến bây giờ, tôi mới nhớ tới lời khuyên của nhà thơ Vương Từ, nó hữu ích đến như thế nào, mặc dù chẳng bao giờ tôi có một chút ý niệm là làm thơ để giải sầu.
Có những lúc trong đời tôi phải nương nhờ tới Thơ để được thánh hoá cuộc đời mình, tôi nhớ có câu:
Có những lúc lòng ta đau khổ nhất
Mới biết ai là người vẫn yêu ta
Có những lúc lòng ta đau khổ nhất
Mới biết ai là người vẫn yêu thơ.
Có những nỗi buồn không biết thổ lộ với ai, chọn đọc một bài thơ tương tự nỗi buồn của mình và nó cũng được giải toả, cuối cùng năm 2015 sau khi tập thiền với thầy Ananda người Ấn Độ, tôi phát hiện ra được tính chất trị liệu mãnh liệt của thơ ca cho những người có tâm hồn nhạy cảm dễ bị tổn thương, và những người này không hề có ít trong xã hội hiện đại và có khi họ đã bị liệt vào những người bị bệnh tâm thần, hoặc bị điên …
Thơ còn có công năng đặc dị của nó là nó có khả năng chữa lành và nhiều vết thương lòng và giúp thánh hoá cuộc đời, thơ ca nó là những hạt ngọc long lanh trong lớp thịt của con trai khi chẳng may có hạt cát lọt vào lớp thịt mềm của nó… thì nó bọc lại và phủ lên lớp ngọc óng ánh, nhà thơ là những người vô cùng nhạy cảm và khi ta phát hiện ra ta có chất liệu nhạy cảm như vậy thì ta cũng đã già rồi, cần phải tự biết mình là ai? Mình sống trên trái đất này là để làm gì một cách sớm nhất có thể, để cuộc đời của mình không lạc lối vào miền tối tăm.
Tagor có câu:
Cuộc đời hôn lên hồn tôi những nỗi đau
Và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát.
Nhờ có thơ, tôi mới được chữa lành bao vết thương lòng và thơ nâng cao tâm hồn tôi ở những lúc tăm tối không có định hướng được cuộc đời mình nên như thế nào. Và sau cùng tôi phát hiện ra một điều kỳ diệu lớn nhất của thơ là nó có tính chất trị liệu cực mạnh, là liều thuốc quí cho những người nhạy cảm phải sống và làm việc trong xã hội văn minh công nghiệp thì cơ ca nó chính là nguồn nước mát tinh khiết trong lành của tâm linh tinh thần nó có thể làm cho tâm của bạn trong sạch được trong nháy mắt sau khi đọc xong bài thơ, vậy cũng cần phải có khả năng cảm thụ văn thơ: cái khả năng cảm thụ này ngày càng hiếm hoi… bởi nếu cứ tiếp tục ăn và uống những thứ phi tự nhiên con người cũng tự đánh mất khả năng thi ca và khả năng cảm thụ văn thơ… ngày xưa người ta làm thơ, làm kệ để trình lên cho thầy mình ấn chứng khả năng nội chứng của mình tới đâu? Công phu tới chặng đường nào? Thơ chính là người…một số người đọc thơ của tôi và tiên tri về cuộc đời của tôi đều đúng cả. Nhà thơ Vương Từ bảo: em sẽ không khổ đâu!
Những bài thơ trong tập thơ này hầu hết được cất lên từ trái tim của một người nhạy cảm yêu đời, do thiền mà làm được thơ vì hồi còn đi học, môn văn của tôi chỉ xấp xỉ trung bình và là thơ của một người đang trên đường như tất cả mọi người khác. Tôi không biết Sự Tồn Tại muốn tôi trở thành cái gì; được duyên lành dẫn dắt, tôi tìm kiếm qua Thiền định và qua phương pháp Thực dưỡng OHSAWA, được soi sáng bằng nền minh triết của Ông Bà.
Tự bản thể tôi linh cảm thấy chỉ có tình yêu là điều kỳ diệu nhất trên trái đất này, nó giúp thánh hóa đời sống của con người, với lòng khát vọng khôn nguôi tôi xin cất lời ngân mãi khúc hát yêu thương; cầu mong nó đến với mọi người, mọi nhà.
Ngọc Trâm


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 08:33 PM
Bài viết #2


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Những vần thơ non nớt thuở sinh viên

Ôi nhớ thế những ngày thơ ấy
Giữa đêm trăng lộng gió nghe bà kể
Chuyện thần tiên dưới bóng dừa xanh
Cây sung đầu hè ve kêu rỉ rả
Bà ôm em, em ngắm bầu trời đêm
Con sông chảy rì rào ôm tiếng sóng
Em lớn lên dưới vòng tay ru
Trong ánh sáng của những chiều thần thoại
Và hương hoa sẽ theo em mãi mãi...
Chuyện ngày xưa đời dần vào quên lãng
Riêng với mình kỷ niệm hóa hương thơ.
Năm thứ ba, trường ĐHSP Hà nội I.
20 tuổi - 1979.

Vài nét cảm xúc

Người ta bảo không chờ đợi thì không
phải là cuộc sống
Thế chẳng hóa ra mình thường tự khẳng
định mình đang sống đó sao?
Ôi, vui sướng trào nước mắt
Ta hiểu đời hơn bởi những lẽ thường tình
Biết chờ đợi cũng là hạnh phúc
Người ta chờ đợi tình yêu
Người ta chờ đợi đời mang hoa thơm,
quả lạ đến
Riêng ta chờ đợi một cái gì - đổi mới !
Bởi một lẽ ta đang cống hiến hết sức mình
Cho một sự nghiệp đang lóe bừng muôn sắc
Trả cho con người về đúng lẽ Tự nhiên.
26 - 12 - 1982









Ghét gió sao làm
Rối tóc bạn tôi

Tặng Hoàng Phương Mai

Trời sao chẳng trong xanh
Chỉ thoảng làn gió bay
Thì thầm gió nhắc khẽ
Tình bạn - Ôi đắm say !
Ơ mà sao đắm say ?

Cho gió về nhiều thế
Để...
Mai rối bù mái tóc
Trông như con Ngô Nghê !

25 - 12 -1982



Một thời đại mới
Bắt đầu từ đâu ?
(Kỷ nguyên ánh Sáng)

Cánh cửa tương lai đang mở rộng đón vào
lòng mình những người con ưu tú
Ngưỡng cửa giữa hôm qua và ngày mai
Bước sang ngưỡng cửa của một ngày mới
Ta bỗng thấy mình lớn cao thêm
Với cái nhìn thấu suốt vào tương lai
Ta nhìn về quá khứ...
Dù sự nghiệp chung có những bước thăng trầm
Ta vẫn ôm vào lòng mình biết bao mơ ước.

Vẫn sắc chói ngời niềm tin kia ấp ủ
Bao ngày... để đợi cất cánh bay
Trong gió mưa
Sấm
Chớp
Đông về,
Ta đã nghe rõ tiếng ca của tình yêu vang vọng,
Một mùa xuân đang tới
Những huyền thoại của kỷ nguyên ánh Sáng
Bắt đầu từ đây.
12 - 1982




Cái đẹp và tự do


Có một tên bạo chúa
Bắt một cô gái trẻ
Đem về làm vợ lẽ.

Cô gái trẻ kêu trời
Tôi đã có người yêu
Không thể yêu ai khác
Ơi trời xanh có thấu !

Tên bạo chúa yêu nàng
Hắn hiểu rằng tất cả
Các cô gái trên đời
Không ai đẹp bằng nàng.

Tên bạo chúa dọa nạt
Nếu nàng không sống chung
Thì một trong hai đường
Xin để nàng hãy chọn.


Một là bà quận chúa
Ngọc ngà và đẹp xinh
Hai là vào cõi chết
Bằng cách thắt cổ mình.

Cô gái trẻ muộn sầu
Trong sáng mối tình đầu
Xin trời xanh chứng giám
Thề giữ trọn tiết trinh.

Và đêm đó cô gái
Tìm cách thắt cổ mình
Tên bạo chúa khiếp kinh
Gục xuống và ngất xỉu.

Hắn hiểu ra tất cả
Cái Đẹp và Tự do
Là linh thiêng bất diệt
Là cuộc sống ước mơ.

Cái đẹp là trắng trong,
Tự do là lời hát
Cuộc đời dù trĩu hạt
Vẫn lo gieo mùa sau.
4 - 6 - 1983




Vài suy nghĩ về cuộc sống


Ai cũng có nỗi đau riêng
Và trước nỗi đau mỗi người cũng có một
cách xử thế riêng
Người thì trầm lặng triền miên
Phó mặc mình cho dòng đời lôi cuốn
Kẻ thì tìm những thú vui vật chất giả tạo
Để che lấp nỗi trống trải trong lòng
Khi thấy không chịu nỗi nữa thì mất hết
niềm tin
Kẻ thì đắm mình vào những vui thú -
Thú làm sao !
Cõi đời này như một giấc chiêm bao.
Bao nhiêu kẻ học nói,
Bao nhiêu kẻ tìm thầy để học nói dối.

1983







Mặt trời hoàng hôn

Nắng đã tắt dần trong chiều vắng
Bởi ta yêu hoàng hôn nên nắng mãi còn vương
Ta vui sống trọn một ngày và giờ ta nhìn
Người như nhìn mặt người thương,
Và mặt trời cười từ giã lúc hoàng hôn.

2 - 1983



Lắng nghe trong chiều dâng

Ta nghe vọng tiếng kêu đau thương
Trong chiều dâng của sóng đời cuộn chảy
Chân lý lạc loài trong bóng tối âm u?
Không !
Sẽ sáng mãi với niềm mơ ước mới.

Người có nghe tiếng hồn con vang vọng
Gọi ân tình trong nỗi nhớ mênh mông
Tim con vẫn ủ kín niềm mong nhớ
Dâng trọn vẹn người cả những ước mơ.

11 - 3 -1983



Khuyên bạn

Cuộc sống đem lại những nỗi đau
Xin hãy mỉm nụ cười tươi đón lấy
Như tất yếu phải đi qua cầu
Khi anh muốn vượt sông.

Anh chấp nhận chịu đựng những nỗi đau
Hay đứng lên tranh đấu tỏ anh tài
Chân lý đó vẫn theo con đường cũ
Hay tìm đường mới mở hướng tương lai.

9 - 4 - 1983



Đau khổ

Muốn khóc bằng thơ không nỡ khóc
Cầm lòng không được nói sao đây
Với ai tâm sự niềm u uất
Lòng riêng đành nói với trời mây...

27 - 5 - 1983





Tự cười

Tôi cứ ngu ngơ cứ khù khờ
Cầu được rồi chán mãi lơ mơ
Chúa vẫn một mình tôi không ước
Thành mãi ngu ngơ mãi dại khờ.

16 - 6 - 1983


Nỗi lòng

Ra đi để nỗi nhớ về
Lòng riêng tránh những nhiêu khê người trần
Hồn như vang tiếng chuông ngân
Bạn tiên với khắp trời gần trời xa.


5 - 1 - 1984

Tiếng em cười
Tặng anh út

Tiếng chào em hay tiếng chim vui hót,
Làm lòng anh bâng khuâng
Trời nước mênh mang
Lòng anh tỏa rộng không bến bờ.
Anh sẽ đi
đi mãi...
Khắp triền non
núi cao,
Đêm đêm anh nói chuyện với các vì sao
Và hỏi rằng:
Sao tiếng cười em lại trong vắt,
Để lòng anh những xốn xang...
Cái khát trong anh
Cháy bỏng đã hàng triệu năm rồi.
Riêng tiếng cười em,
Làm dịu đi một nửa.
Làm muôn hoa trong lòng anh muốn xòe nở.
Thế mà em chẳng cười
Cho hồn anh rũ cánh.
Nhưng mãi anh vẫn chờ
Tin rằng em sẽ đến.
17 - 2 - 1984







Thơ khuyên bạn
(về một "Cuộc tình tay ba")

Yêu rồi lại ghét là ai
Bâng khuâng rồi lại thấy như ghét mình
Lời thề vẫn nhớ đinh ninh
Rằng không yêu nữa nhưng tình vẫn say.
Rằng sao dẫn đến nỗi này
Để lòng em những riêng tây khóc thầm.
Nguồn đâu những nỗi phân vân
Càng nói không lại càng thầm nhớ thêm.
Ơi lòng ai hãy dịu êm
Mà nghe lời bạn khuyên nên thế nào
Nguồn trong vẫn tự trời xa
Mà dòng vẫn đục hỏi là tại ai?
Yêu nhau ai dám nói: "sai"
Nhưng yêu thế nào lại phải hỏi thêm.
Rằng không yêu nữa hay nên
Ai dám bảo rằng: "Trời hãy mưa thêm"
Mưa lâu đất cứng hóa mềm
Muốn cho đất cứng phải chờ nắng lâu.
Mấy dòng tạm gọi khuyên nhau
Mong cho nhân thế mai sau chung tình.
18 - 4 - 1984







Hoa ơi nở mà làm chi
Để ong bướm kéo xuân đi vội vàng.






Yêu nhất

Anh hỏi em
- Yêu gì nhất ?
Rằng:
Em yêu nhất thời gian.
Vì sao vậy ?
Xin đừng hỏi nhiều anh nhé.
Thời gian ươm cho mầm cây mau lớn
Gọi nắng mai về cho hồng những cánh hoa
Làm rộn rã náo nức tâm hồn ta
Gợi nhớ lại những gì làm ta nao nức thế.
Thời gian làm cho ta hiểu nhau hơn
sau mỗi lúc giận bạc đầu.
Thời gian đem lại cho ta tiếng cười
và cái nhìn đượm màu suy nghĩ.
Thời gian Ngươi là ai mà trở thành bất tử
Hay vì ngươi cho ta niềm khao khát rất
ngày mai.



Thơ đối nhau

Ta đến thì ngươi lại nghỉ rồi
Rất buồn vì nhiều lẽ nhưng thôi
Điện của Dũng Long nhờ gì đó
Khỏe chứ hay không hãy trả lời?

Chu Thế Chi


Ta đến mà người lại đi đâu?
Vì nhớ nên thoáng nét âu sầu
Vẫn bên thần tự do bay mãi
Đến miền hy vọng của mai sau.

Ngọc Trâm


Đi trông thóc

(Thóc tăng gia của trường)
- ốm quá !
Không cho ốm !
Ngồi vêu trông thóc ở sân kho,
Như trời cho
Phút giây yên tĩnh.

"Hiếu động" ngồi trông thóc.
Tưởng rằng cũng khó nhọc
Mà vẫn thấy sướng sao.

Làm bạn với khoảng không
Lúa cần có người trông,
Níu tầm con mắt đấy.

Tổ trưởng hạ lệnh xuống
Nửa giờ một lần trông
Nên buồn bực trong lòng
Tao "đá " mày, Lúa ơi !




Chia tay ở trường kỹ thuật thông tin

Khóa I - 82A

Ở nơi chia tay - Đầy lưu luyến mến thương,
Tôi vừa là tôi vừa là các bạn.
Là tôi - Mái trường kỷ niệm
Là các anh - Tỏa đi khắp mọi miền...

Những gương mặt ở đây.
Chỉ lát nữa thôi sẽ chia về trăm ngả.
Có cái gì réo gọi từ những miền xa lạ
Đến rạo rực con tim.

Có những nơi các anh sẽ không thể ngủ yên,
Bởi quân thù còn rình ngó.
Nhưng có nơi các anh có dịp bày tỏ
Nỗi lòng mình với cô gái anh yêu.


Cho tôi gửi theo các anh
Lời vọng ngàn xưa qua tiếng mẹ ru ngọt ngào,
Để các anh tự hào
Có một miền quê như thế !

Cho tôi gửi theo các anh
Tình yêu quê hương bao la
Các anh hãy hát vang những bài ca
Về tự do về sự không khuất phục
Để kẻ thù phải lùi bước ngã gục
Trước các anh.

Cho tôi gửi theo các anh
Cả ước mơ của tôi - Lời nguyện cầu đẹp nhất
Hãy nhổ bật gốc những mầm gây độc hại
Cho thế giới không còn chiến tranh.

Cho tôi gửi theo các anh
Tất cả mọi tiếng nói tâm tình trong sáng nhất.

19 - 9 - 1984
Thứ tư, mưa rất nhiều.





Ước mơ của em

Tặng em Đức.

Lắng nghe lời em tâm sự
Lòng càng mang những suy tư.
Mẹ ru từ ngày thơ bé
Ôm ấp với nhiều ước mơ.
Nhưng cho đến bây giờ
Ta mới gặp được những người
Từ lời ru mẹ bước ra
Biến thành bạn bè thân thiết.
Ơi ngôi sao kia có biết.
Ơi mảnh trăng ngần có hay.
Chúng tôi trên mặt đất này
Là chỗ bạn bè thân thiết.
Hòa bình chúng tôi cùng yêu
Chiến tranh chúng tôi cùng ghét
Tương lai chúng tôi cùng đi
Một phút đồng cảm diệu kỳ
Bỗng thành Ước - mơ - trái - đất



Về anh

Anh đã đến
Chỉ một chút thôi thoáng gặp
Lòng em xốn xang
Trước bao điều
Mà bây giờ em mới biết.

Anh đã đến
Một chút thôi thoáng gặp
Để lại trong em
Điều quí nhất
Là niềm tin con người.

Anh đã đến.
Một chút thôi thoáng gặp.
Và những câu thơ của em
Tưởng chừng đã chết
Bỗng bật dậy
Đâm chồi.
1984


Không đề 1

Ai hiểu lòng ta
Như trang giấy trắng
Mực đời rất nặng
Nhỏ xuống âm thầm.



Thơ tặng
Phạm phú Nhân

Ta chung nỗi niềm suy nghĩ
Đớn đau quanh một kiếp người
Mà hai con đường khác hẳn
Tưởng như không thể dung hòa
Anh trách
Để rồi em khóc
Nước mắt buồn còn đọng
mãi trong tim...

Anh vẫn biết rằng
trời xanh kia dù rất thực,
Vẫn đêm ngày thay đổi
mà vẫn là bầu trời.

Anh đã đốt trong lòng em ngọn lửa
Cho niềm tin em cháy mãi về anh
Giữa đêm tối của cuộc đời hư thực
Chỉ một đốm lửa thôi cũng sáng mãi ân tình.
1985

Quê mẹ

Con ở nơi này trong xa cách
Chốn xưa quê mẹ thân yêu
Xin gửi tình con theo gió
Bay về thăm mẹ - Mẹ ơi !

Thương con tần tảo một đời
Nhìn con chan chứa không lời nào hơn
Không cho nhan sắc yêu kiều
Mà cho con cả tình yêu muôn loài.






Không đề 2

Tặng anh Ngô ánh Tuyết

Đường phố rất đông người
Sao em chỉ thấy có mình anh?
Chỉ nghe thấy duy nhất những lời nói của
anh thấm sâu tâm hồn em.
Em là cánh chim,
là nụ hoa,
là ánh mặt trời...
Anh kéo em trở về mặt đất
Và em bỗng thành Người.

Sài Gòn, tháng 7 - 1986






--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 08:34 PM
Bài viết #3


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Đốm nắng ngời trong mắt em

Mặt trời ở phía trước mặt
Nắng chiếu qua hàng cây xanh
Rải xuống những đốm nắng vàng
Nhịp theo bước chân em bước.

Đốm nắng đậu ở cành non
Hứa hẹn một mùa trĩu quả
Đốm nắng nhảy nhót lung linh
Chú mèo mải vờn trước ngõ.

Đốm nắng là đốm nắng ơi!
ở trong câu ca ru hời
Của bà em ngày thơ bé...

Bây giờ em lớn lên rồi
Bao giờ đốm nắng đứng im?
Nhưng trong mắt em anh nhìn
Vẫn thấy lung linh, lung linh.

Cho anh mãi mãi vẫn tìm
Đốm nắng ngời trong mắt em.
13 - 1 - 1987


Xuân

Xuân đến nhè nhẹ trên cành non
Rung rinh hoa nở nhụy mơ màng
Sương mai khẽ đậu trên cành biếc
Tưởng cả trời xuân cũng ngỡ ngàng.

1987


Nỗi nhớ của em

Nỗi nhớ của em
Như mùa xuân nhớ mưa bay
Mùa hè nhớ nắng cháy
Sấm chớp
Và đêm đông.
Như mùa thu nhớ lá rụng
Và mùa đông nhớ bếp lửa hồng.
Em là cả bốn mùa
Nhớ anh từng phút giây.

23 - 9 - 1987.




Dự cảm

Khi em yêu anh
Trái đất đông vui thân thương
Và khi những dự cảm
Anh không còn yêu em nữa
Xâm chiếm hồn em...
Trái đất bỗng trở nên hoang vắng
Xa lạ,
Em cô đơn trên trái đất này.

1988


Kỳ lạ

Người thứ nhất:
Anh yêu em,
Anh nhớ em.
Nhưng anh bận lắm,
Công việc,
Công việc!
Người thứ hai:
anh mến em nhiều lắm.
Đừng để anh nghi ngờ
Len lỏi vào tim anh.
Vì anh bận lắm,
Sáng tạo,
Sáng tạo!
Người thứ ba:
Tình yêu em,
Anh giấu kín trong tim.
Anh còn mải mê,
Lý tưởng,
Lý tưởng!

Cứ thế,
Công việc,
Sáng tạo,
Lý tưởng,

Cuốn theo các bạn tôi
Như bão cuốn lá rơi,
Quên cả gốc cây đời
- Tình yêu.

Mình tôi,
Cô đơn trong chiều buồn,
Đầy ắp yêu thương.

1990





Không Đề 3

Các cô gái mắt xanh và môi ngọc
Cứ yêu anh bao nhiêu đi
Và ghét em cũng được!
Em chỉ lo một ngày kia
Mọi điều đảo ngược
Thì em chỉ còn
Biết lặng lẽ khóc thầm...

3 - 1990




Đường qua lăng Bác

Đường qua lăng Bác cấm ô tô,xe bò
Những người đi xe đạp,
Theo thói quen cứ dạt sang hai phía.
Ở giữa thênh thang
Mình tôi đi.

1990.


Tâm sự tặng anh

Em đã đi nhiều miền quê
Quê nội nơi yêu thích nhất
Em yêu quí các cụ già nhà quê
Ông bà nội em yêu quí nhất.
Bà nội - Người đã gieo vào tuổi thơ em
Những hạt giống tôn giáo,
Tình yêu,
Và vẻ đẹp tự nhiên của thi ca.
Em đã đến nhiều nhà thờ
Nhà thờ làng em đẹp nhất
Nơi em đã được rửa tội và đặt tên thánh.
Em đã gặp nhiều con sông
Nước sông quê em ngọt lành trong trẻo nhất
Nơi tuổi thơ em vùng vẫy quẫy đùa
Tiếng ve kêu mùa hè
Tiếng dế kêu mùa hạ
Chuồn chuồn ớt
Chuồn chuồn kim
Cho em đi tìm
Suốt tuổi thơ ngây.

Em đến nhiều đền chùa
Chùa một cột là nơi em yêu thích nhất
Nơi người thầy đầu tiên
Đã khai tâm cho em về bình đẳng bác ái và
Sự minh triết của Đức Phật.
Em đã đi tìm nhiều minh sư
Người thầy lớn nhất - Tiên sinh Ohsawa
Người đã cho em biết cả ánh sáng lẫn bóng tối
Cả hạnh phúc và khổ đau
Rồi mặc em lựa chọn.

Nguồn hạnh phúc của tuổi thơ em và mãi mãi
Bắt nguồn từ mẹ em.
Em đã gặp nhiều bà mẹ
Trong truyền thuyết và trong cuộc đời
Là hạnh phúc của Trái đất.

Em gặp nhiều chàng trai thông minh, dễ mến
Sao chỉ mình anh
Lên ngôi.

1990


Không đề 4

Những hạt mưa xuân
Mưa đêm
Rơi trên thềm
Trên lá
Rơi cả vào hồn tôi
Mát lạ.

3 – 1994



Suy tư
Tặng Nguyễn Quốc Khánh

Tôi có nhiều tranh và những bài thơ
Tôi khéo tay và biết làm nhiều thứ
Chỉ riêng một điều tôi luôn luôn không biết:
Tình yêu.
Tôi cứ học đi học lại mãi bài này
Và danh sách luôn ở đầu bảng của những người thi rớt
Rồi theo quy luật tự nhiên tôi đâm chán học
Lêu lổng chơi ở chốn thiên đường
Nơi không thầy mà cũng chẳng thí sinh
Tâm hồn tôi bay cao thanh khiết
Lượn vào những khoảng cô đơn quen biết
Tôi sung sướng bởi mình khôngthể nào học được
Cách yêu đương của thế giới đa tình
Với hành trang số không trên vai
Tôi đã bước rất nhẹ vào cõi Thanh Hòa.
1998


Thông điệp từ cõi
Vĩnh hằng

Ta như dòng nước mát
Chảy qua khe suối ngầm
Tới những miền gió cát
Bụi và trùng khơi xa...

16 - 2 - 1999





Không đề 5

Đất trời căng lồng ngực
Đón chào xuân thắm tươi.

3 - 3 - 1999.

Lời yêu
Thân yêu tặng anh Vương Từ

Ngày anh nói lời xanh trên môi
Em thấy lời yêu trong tim
Ngày anh nói lời yêu thương em
Em thấy trời xanh xanh hơn
Lời yêu trong tim
Bỗng thành lời ca trên môi.

Vũ trụ ngoan đến dại khờ
Bé thơ ngoan hơn trong mơ
Cỏ cây hiền hòa đến vậy
Mẹ già âu yếm chiều nay.

Đất trời mùa xuân bừng dậy
Nắng ấm từ xa bên thềm...

Em xin làm người thụ cảm
Tình anh trong muôn kiếp lành
Em xin làm một nụ hoa
Nở ra trong hương tình biếc
Em xin là làn hương quê
Thấm vào tình anh tha thiết
Em xin là vầng trăng khuyết
Để anh - "Trăng non đêm rằm".

22 - 3 - 1999




Anh như Bồ Tát Quan Thế Âm thị hiện
Đúng lúc con tàu em gặp bão dữ
giữa trùng khơi.

19 - 4 - 1999



Vô biên cùng anh

Trái tim em không biết nói lời tình yêu
Bởi nó chính là tình yêu rồi
Thì còn chi để nói.
Nó chỉ biết lặng đi khi nghe tình anh gió thổi
Từng đợt sóng yêu thương cứ dào dạt quay về.

Anh,
Anh là ai mà làm em biến đổi
Từ một kẻ tự do cô đơn
Bỗng thành kẻ không nhà,
Không tất cả
Và chỉ còn có anh là có.

Trái tim em không thể nói lời tình yêu
Bởi nó chính là tình yêu rồi thì còn chi để nói.
Nó chỉ biết lặng đi khi nghe tình anh xao động
Nó biết cảm thông và chia sẻ ngập trời.

Anh - anh là ai mà làm em biến đổi
Em có anh mà lại như không có
Trái tim em chẳng nói lời tình yêu
Bởi nó chính là tình yêu rồi thì còn chi để nói.

6 - 1999




Một thoáng

Nhẹ như hơi thở đất trời
Ru êm đỉnh núi những lời phương xa
Thoáng lòng em nỗi xót xa
Có - không, không - có sao mà ... hư vô !

8 - 1999


Tình yêu còn non

Khi em yêu anh
Tình yêu còn non
Anh không gọi điện
Anh không viết thư
Và em buồn lo
Em sợ
Có ngày anh không còn yêu em nữa.

Rồi theo năm tháng
Tình yêu lớn khôn
Dù anh thế nào
Dầu anh làm sao
Thì niềm hạnh phúc và nỗi đớn đau của anh
Thành niềm hạnh phúc và nỗi đớn đau của em.

Em cầu cho anh tự do
Em cầu cho anh hạnh phúc
Dù anh ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này
Anh hãy sống như lòng anh ước mơ.

Anh yêu ơi rồi mọi thứ đều sẽ qua đi
Và có cái còn qua đi mãi mãi
Nhưng chỉ một khoảnh khắc của tình yêu thôi
Cũng đã thành điều vĩnh cửu suốt đời.
11 - 1999


Không đề 6

Khi anh yêu em
Trái tim em nở hoa dịu dàng
Hoa trái tim tỏa hương dịu êm
Trái tim lần đầu tiên cất tiếng
Lần đầu tiên nó biết đến bình yên.

Em yêu anh
Em yêu cuộc sống
Em nâng niu từng phút mong manh
Em ngất ngây trong những
khoảng lắng thần tiên.

Xin tri ân anh
Và cả đất trời
Đã ru em vào giấc mơ tiên
Trái đất thành thiên đường
Niềm vui thành vĩnh cửu
Em mênh mang trong cõi bình yên.




Cảm thức

Anh đủ đầy hơi thở
Anh tràn ngập không gian
Anh chính là cuộc sống
Cho em trong phúc lành.

8 - 1 - 2000



Bâng khuâng

Khi biết mình
Yêu say đắm
Thì tình anh
Có còn không ?

14 - 1 - 2000






--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 08:36 PM
Bài viết #4


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Tình yêu của mẹ
Bắt đầu từ con

Tặng con gái Minh Ngọc

Con là con yêu của mẹ
Cháy lên từ mắt môi cười
Con là con yêu của mẹ
Sáng ngời gương mặt lung linh
Con là con yêu của mẹ
Thắp lên bao ngọn lửa nồng
Tình thương và bao hơi ấm
Từ trong lòng mẹ bước ra.
Chạm vào thịt da trái đất
Hòa vào vũ trụ bao la
Tình yêu lòng mẹ nở hoa !

24 - 1 - 2000

Chùm Thơ Họa
Dịp Tết Canh Thìn 2000 với bạn Đạo:


Phật có còn duyên

(Bài 1)

Phật Tám còn duyên hay hết duyên,
Sao còn lẩn quẩn với nhơn duyên ?
Nửa đời tận độ người đau khổ,
Một kiếp dắt dìu kẻ thiện duyên.
Phá chấp phá mê giúp đời tỉnh
Dạy Thiền dạy Niệm đoạn trần duyên
Vì lòng bác ái hay vì nợ,
Mà Phật vẫn còn vướng nghiệp duyên ?

Mai Văn Chất.
Sài Gòn 16 - 01 - 2000






Thơ họa

"Có thì có tự mảy may,
Không thì cả thế gian này cũng không - TĐH"

Phật pháp bất lìa như thế gian
Ly thế sao còn Phật - Pháp - Duyên ?
Một đời vui cứu người trong mộng
Nửa kiếp nhân duyên độ ước nguyền
Cõi thế khách trần mơ trong mộng
Càng thiền càng niệm lại càng duyên
Mở lòng trang trải xin đừng sợ
Mãi còn lưu luyến Phật - Pháp - Duyên.

Ngọc Trâm
Hà nội 2 - 2 - 2000


Gửi anh

Em tìm
Bài thơ hay nhất
Trong chùm
Báo xuân năm nay
Để cùng anh
Ước hẹn
Thênh thang quê nhà.

Mà chẳng bài nào
Hợp nỗi lòng ta
Cười...
Cầm bút
Trải hồn nên giấy
Gửi anh
Tình thương quê nhà
Tình mẹ bao la
Tình em ở đó
Tình nước non này
Thương yêu bè bạn
Mãi chiều hư vô.

Xuân 2000



--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 08:37 PM
Bài viết #5


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Chuyện bây giờ

Anh ở đó
Em bên này trời thẳm
Chuyện tình mình như Chức Nữ - Ngưu Lang.

15 - 5 - 2000
15h15 - Cốc An Lạc

Tin yêu chắp cánh em bay

Em nghe
Trong không gian
Lời bình an.

Em nghe
Trong không gian
Lời hiền hòa.

Em nghe
Trong không gian
Lời thân thương.

Em nghe
Trong tim em
Lời dịu êm
Tình âu yếm
Trong nắng chiều
Gió thiết tha.

Em nghe
Trong không gian
Lời tin yêu.

Ôi !
Muôn năm
Tình yêu
Em bay.





Xin

Cho em xin
Một chút buồn hoang vắng,
Để là mình
Trong những phút riêng tư.

19-10-2000


Nhớ ơn anh

Em muốn làm ngọn gió
Nâng mỗi bước chân anh
Em muốn là làn hương
Thơm đượm ngát hồn anh
Em muốn là vầng trăng
Để cùng anh sánh bước
Em muốn làm con nước
Để cùng anh ngược dòng
Em muốn làm ngọn sóng
Để cùng đi ra khơi
Em muốn là tất cả
Để được yêu anh hơn
Trong hạnh phúc tròn đầy.

27-10-2000

Không đề 7


Ta không chạy trốn nỗi buồn
Nếu buồn thì hãy buồn thêm lên
Đến khi cuộc đời nhẹ bỗng !

Ta không chạy trốn nỗi buồn
Nếu buồn thì hãy buồn thêm lên
Đến khi mọi chuyện thành mây khói
Cuốn theo chiều gió lả lơi.

Ta không chạy trốn nỗi buồn
Nếu buồn thì hãy buồn thêm lên
Đến khi cuộc đời nhẹ bỗng
Yêu thương tràn ngập cõi lòng.

10 giờ ngày 17-11-2000.


Không đề 8

Anh là cánh cửa thiên đàng
Mở cho em thấy họ hàng gần xa.
Em thấy thực tại mở ra
Lòng em như đã nở hoa thật rồi.


23h 17-11-2000.

Không đề 9

Anh như mây
Như thơ...
Còn em là khoảng trống
Anh trôi trong yên lành.

27 -12 - 2000

Tán thán thầy tôi
Kính tặng thầy Hạnh Châu

Thầy chúng tôi tên là Hạnh Châu
Trụ trì chùa Văn Trì - Hà Nội
Thầy đích thị là bậc Bồ Tát
Thầy ưa điều khó, làm việc khó
Và thầy làm thành công mọi việc
Cứ như là có phép nhiệm mầu.

Thầy quán xuyến việc lớn việc nhỏ
Kể cả nấu thức ăn ra sao
Thầy chăm lo cho cả bá tánh
Mặc dầu thầy hãy còn trẻ tuổi
Và lại đẹp y như cô tiên
Nhưng tấm lòng quảng đại vô biên
Thầy như là cây đa muôn tuổi
Chim chóc cũng muốn về làm tổ.

Chúng con về họp mặt đông vui
Những lúc nghe thầy giảng pháp mầu
Của Như Lai Phật tổ chứng minh
Lòng con như có bông hoa nở
Người cảm thấy như được lớn ra
Và cảm thấy hân hoan đến lạ.

Thầy thông minh và tính rất vui
Nếu ai ai cũng được như thầy
Thì mọi người cười vui suốt ngày
Và cuộc đời rộn rã tiếng ca.

Đôi lúc thầy cũng la cũng mắng
Nhưng chẳng ai phiền bực chút nào
Mọi người đều hết sức cố gắng
Để làm đẹp lòng thầy kính yêu
Các cụ già cho tới em bé
Đều yêu thầy và yêu tất cả
Chùa của thầy từ trường rất tốt
Lòng con về muốn ướp hương hoa

Cả nhà con đều được sung sướng
An lạc thêm và hạnh phúc thêm
Sau mỗi khi con ở chùa về.

Thầy tôi đích thị bậc Bồ Tát
Thầy ưa điều khó làm việc khó
Và thầy làm thành công mọi việc
Cứ như là có phép nhiệm mầu.

Cốc An Lạc 18 - 1- 2000





Nguyên sơ

Gặp nhau trời long đất lở
Xa nhau - một áng mây hồng
Chia tay - nói lời ngàn dặm
Ai về thương cho hôm nay.

27 - 1 - 2001


Ý xuân

Thân yêu tặng anh nhân ngày Valentine

Cuộc tình nồng nàn
Cháy
Sáng lên
Ngọn lửa yêu thương.

Cuộc tình nồng nàn
Cháy
Sáng lên
Bao cuộc đời.

Người yêu ơi
Anh có hay
Tình yêu ta
Là mùa xuân
Ngát hương.

Đời đẹp như mơ
Mãi yêu cuộc đời.

12 -2 - 2001



Không Đề 10

Em lặng lẽ hôn lên miền khát vọng
Trong tim em và trong tim mọi người
Em lặng lẽ hôn lên từng ngọn sóng
Mỗi buồn vui và xấu tốt trong em.

Em lặng lẽ hôn lên từng nhành lúa
Từng nụ hoa và những vì sao...
Em tan biến trong từng hơi thở
Và hòa tan vào cái không cùng...

20 -7- 2001


Khoảnh khắc thần tiên

Anh là sự thiêng liêng trong cuộc sống của em.
Anh hiện diện trong từng hơi thở và ý nghĩ em.
Anh lung linh nhiệm mầu nơi nơi
Anh mênh mông bàng bạc ngàn đời
Anh bao la rộng lớn cùng khắp
Em không biết anh ở trong em hay ngoài em
Mà ở đâu cũng thấy có anh?
Trong tận cùng sâu thẳm nội tâm anh cũng hiện diện.
Trong bao la vũ trụ cũng là anh
Em không còn là em
Anh không còn là anh
Chúng ta là sự sống ngàn đời anh hỡi.
Trong cuộc sống có điều gì kỳ diệu hơn tình yêu -
Cái làm cho ta biến thể?
Không,
Đó không chỉ là tình yêu mà còn là sự thiêng liêng
hiện diện
Anh mãi là chúa tể của hồn em
Trên ngai vàng anh lung linh hóa hiện
Thành Chúa thành Phật thành thảnh thơi ngàn đời như thế.
Lòng em trải rộng đến vô bờ yêu anh.

Hà Nội 16h 40. Ngày 22-7- 2001.



Ở chùa Thanh Sơn

Lưu luyến cảnh núi rừng
Không muốn về thành phố
Nhìn cây nào cũng thích
Nhìn người nào cũng yêu.

Chùa thì rộng mênh mông
Và ngự trên cao vút
Suối thì chảy ngày đêm
Và rừng cây xào xạc.

Trước mặt là dãy núi
Hai mẹ con đặt tên:
"Mèo của chú Vĩ Hải"
Sau lưng là dãy núi
Xưa có tên Phượng Hoàng
Phong cảnh đẹp như tiên!


Cơm lứt ngày đôi bữa
Ngày ba thời công phu
Còn lại là đọc sách
Còn lại là đi chơi
Còn lại là khoảng lắng
Với mênh mông khoảng trời.

Đêm nhìn trăng và sao
Ngày lắng nghe chim hót
Thời gian như ngừng trôi
Và khoảnh khắc hiện tiền
Cứ lắng đầm theo mãi.

28-7-2001





Không đề 11

Em thầm
Gọi tên anh
Ngân nga
Dịu dàng
Sâu lắng.
Anh Vương Từ ơi ...
Em bỗng
Nhận ra rằng
Tên anh
Là lời đẹp nhất.

2 - 8 – 2001

Ngày đó Ngọc 8 tuổi, nghe bài thơđọc xong, Ngọcđáp:

“Tên anh
đẹp nhì
Sau bé Ngọc!”,
Nó đáp lại rất nhanh và tỉnh bơ! Lập tức tôi đồngý ngay: “Ừđúng, đẹp nhì, sau bé Ngọc”. Một trong những niềm hạnh phúc lớn nhấtở đời là cô con gái thông minh hơn mẹ, và lovely hơn mẹ!)


Giữa hai đầu nỗi nhớ

Em mong manh
Em cũng lỗi lầm
Em mong manh
Em cũng lầm sai
Hôm nay đúng
Ngày mai đã sai.
Tâm trí em
Bắt đầu lúng túng
Và nó biết
Bắt đầu cười nhạo
Mỗi khi nó
Tự nhận xét nó
Trực giác thì
Có vẻ phát triển
Tâm trí thì
Có vẻ đảo điên
Chỉ biết rằng
Nhạy cảm thêm lên.
Mong manh nhớ,
Mong manh vui
Hạnh phúc.
Và nhiều lần
Chạm vào cái Thực:
Cái vô thường
Và cái hư vô...
Em mong manh
Em cũng lỗi lầm,
Em mong manh
Em cũng lầm sai...

24 Giờ ngày 31 - 8 - 20O1

Trông thư

Không nhận meo Chàng (E- mail)
Đã từ lâu (3 ngày)
Người âu sầu
Hết nói khoác
Mặt méo xanh
Cười ấm ớ
Hồn bơ vơ
Rồi chìm xuống
Vùng khốn khổ.

Khi nhận thư
Chàng kể rằng:
Cũng trông thư
Đã từ lâu (1 tuần)
Chàng cũng rầu
Rồi cả hai
Cùng chìm xuống
Đáy khổ đau
ở hai đầu
Trái đất nâu.
(Máy trục trặc)

Đôi khi nên
Trải mùi sầu
Trong tình yêu
Cho đủ vị
Cho đến khi
Gặp lại nhau
Mới thấy quí
Mà thương hơn
Để thấy được
Những khoảnh khắc
Có nhau rồi
Thì mọi thứ
Ôi tuyệt vời.

3/ 9/ 01





Anh về

Anh về hồn nhiên hoa lá
Anh về bé, mạ cười vui
Anh về hừng lên nắng sớm
Anh về Vũ trụ hoan ca
Anh về hoa vàng trĩu trái
Anh về lúa vàng trĩu bông
Anh về thu sang mênh mông
Anh về hồn em hương đồng.

6 - 9 - 2001









Ru hồn

Ơn nhờ Tình yêu
Em quan sát
Và em chứng kiến...
Tham sân si của em rất lớn
Lòng hận sầu của em rất sâu
Nay hắn mới bắt đầu lộ diện
Và hắn đã cung kính cúi đầu
Ngoan ngoãn nghe lời em khuyên bảo
Sau khi hắn đã oanh tạc, dày xéo tâm hồn
Em bao lâu rồi nhỉ ?

Ru hời ru
Ru hồn ta
Hãy ngoan nghe em
Hãy ngoan nghe cưng
Hãy thương yêu hết mọi người ở đây
Để cho hạnh phúc chan hòa
Để cho nắng ấm hòa vào niềm vui...

Ta tan biến trong miền nhận thức
Khi hiểu dần ra
Và thương mọi sự
Thì lòng thanh tịnh hư không.

Ru hời ru
Ru hồn ta...
9/9/2001


Niệm tưởng

Em cứ nghĩ hoài về một tình yêu
Và tình yêu đã cất cánh bay đi
Như khi nó đến ?
Em cứ nghĩ hoài và chờ mong
Và chờ mong không tới
Chẳng cái gì tới
Chỉ còn mình em
Và bao la
Bao la
Mênh mông bát ngát hồn ta
Vốn sẵn.

Tự dưng
Một người xuất hiện
Sẵn chờ...
Nhưng lòng em chỉ xao xuyến thế
Riêng mình anh thôi.

Nếu anh còn vẫn yêu em
Xin hãy yêu như lần đầu gặp gỡ
Vì tình yêu không xưa cũ bao giờ.
15 / 9 / 2001

Mỗi sáng

Ta hoan ca trên những đỉnh đồi
Vẫy vùng khe đục nhớ trùng khơi
Sáo diều ai đặt mà vi vút
Một thoáng chiều quê thấm ước mơ.

Ta hoan ca theo từng ngọn gió
Sớm tinh mơ sương đẫm nụ hờ
Hồn nở hoa cùng mênh mông trời thẳm
Ta hóa vô biên từ vạn kiếp nào.

5/10/01

Chia tay Sài Gòn

Chàng nói lời chia tay
Lòng ta buồn như đá đổ
Chàng nói lời dựng xây
Hồn ta ngan ngát đưa hương
Mùa lá rụng.

Dù chia tay
Dù dựng xây
Thì lòng mình vẫn vậy
Ngày và đêm
Trăng vẫn tròn mười sáu.

Yêu sao chiếc lá thu vàng
Đã lìa cành mà vẫn óng đẹp như tranh
Yêu sao mùa lá rụng
Một thoáng thu sang
Thiên đàng cõi thế
Ta có nhau trong vô tận dịu dàng.

11/10/01



Xa

Người yêu ta về bên đó
Có bao người nữa chờ mong
Người đi như dòng sông chảy
Còn ta mãi quay về nguồn.

Người đi hồn ta sương khói
Với bao là nhớ và mong.
Người đi là mênh mông lắm
Còn ta mãi quay về nguồn.

4/11/2001


Hồi âm

Anh hãy để tình yêu trút mật ngọt lên trái
Tim anh,
Và hoa và lá của mùa thu vàng óng
Rơi nhẹ xuống hồn anh.
Hãy để em ngân lên lời hát
Hát khúc ca vang thuở hồng hoang
Hát khúc yêu thương bình dị con người.

Ta mênh mang mùa thu
Dịu êm như cái hôn của bé thơ trên má
Người yêu ơi xin hãy hé môi cười
Cho u ám dần vơi
Cho hoan ca cuộc đời
Cuộc đời đáng yêu như thế.

Hà nội 20h30 ngày11/11/2001



--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 09:45 PM
Bài viết #6


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Vũ điệu tự thân
- Thiền Kundalini

Đám mây tụ tán theo gió mưa đưa đẩy
Mặt trời hừng lên những tia nắng đầy vơi
Điệu múa của em như gió đưa hương hoa nhẹ bay
Nhảy nhót và đùa vui như tia nắng đầu xuân.

7h30 26-11-2001



Huyễn

Ta đau đớn đến tột cùng chân lý
Và hạnh phúc như một kẻ ngu khờ.

28 -11- 2001



Một Mình


Mời gọi vui buồn chẳng thèm đến
Làm như chủ nhân không có nhà
Thì thôi ta cứ là như vậy
Lòng rỗng không cùng với bao la.

7-12-2001

Bài thơ tặng con

Em yêu nụ lúa
Yêu từng nhành hoa
Em yêu đất nước
Và chim sơn ca
Em yêu ông bà
Yêu hết cả nhà
Yêu anh yêu chị
Yêu gần yêu xa
Mẹ khen em ngoan
Thế mới là bé thơ.

9/1/2002



Câu thần chú lòng Mình


Lòng ngập tràn cổ tích
- Vừng ơi mở cửa ra !
Trong tình yêu bao la
Câu thần chú trút xuống
Âm vang trong lòng mình :
Ta yêu thương tất cả mọi người
Ta yêu thương tất cả mọi người
Ta yêu thương tất cả mọi người
...

9-1-2002

Sám hối

Xin hãy để em hát dâng lên khúc ca thành kính,
Hoá giải mọi nỗi niềm
Để được nhớ về anh
Nguyên lành
Thánh thiện.
Anh mãi là Phật
Là Bồ Tát
Của đời em.
17-2-2001


Gửi anh 2

Em đang sống những tháng ngày hạnh phúc
Và nhớ về anh đầy ắp ân tình.


Anh là

Anh là thiên thần hộ mệnh
Anh là tịnh thuỷ cam lồ
Anh là tiên ông sáng chói
Thuyền từ đưa em sang sông.

20/3/2002



Sướng

Thân yêu tặng chị Đậu Thu Hà

Tình yêu chắp cánh bay
Về muôn phương trời lạ
Chạm đến bến bờ vui
Hôn lên niềm chân phúc
Mênh mông trời và đất
Bao la là hồn ta
Nhìn ai ai cũng thấy
Như người thân trong nhà.

HN 29/4/2002













Chiều sân bay Tân Sơn Nhất

Tặng Nguyễn Thanh Thuỷ

Chiều phương nam trời lạ
Thế mà ta đã quen
Một chút buồn lưu luyến
Một thoáng lòng bâng khuâng.

Ta ở đâu thế nhỉ
Lát nữa ta về đâu
Đâu là nhà ta đó
Vô thường ơi vô thường.

12/5/2002




Nhớ Sài Gòn tháng 5

Tặng anh Ngô ánh Tuyết

Sài Gòn nắng như đổ lửa
Em gặp lại anh
Trời đổ cơn mưa dịu dàng
Ta có một trời thu.

Hà Nội 24/5/2002


Bốn mùa

Mùa thu
Khẽ khàng
Rơi xuống những câu thơ
ánh lên mầu mây.

Mùa hè
Bốc lửa
Rơi xuống những hạt mưa
Xiên xiên
Đằm thắm.

Mùa Đông
Gió thổi ngang
Chiều về
Lặng lẽ.

Mùa xuân
Nảy những mầm non
Hoa giăng giăng
Đầy trời
Và những câu thơ của em
ắp hương
Tình anh.
30/5/2002

Hết ghen

Quả bóng lăn lăn
Nó hút hồn anh mất ăn
Bỏ ngủ
Quên lề thói cũ
Anh sống vô biên
Anh sống liên miên
Trôi theo quả bóng
Và anh lóng ngóng
Trối từ khắp nơi
Những lời
óng mượt :
Đang mùa World Cup
Xin để tôi yên
Trên khắp mọi miền
Đều nghiền
Bóng đá
Khi nào thư thả
Anh sẽ yêu em
Em sẽ hết ghen
Đá bóng !

10-6-2002

Yên tĩnh

Những hạt mưa
Nhảy trên mặt nước
Loang loang
Gợn sóng
Bong bóng
Trời mưa.

Tiếng chèo
Của bà vãi già
Khua nước
Lênh đênh
Mạn thuyền.

Cạc cạc
Chú vịt lạc bầy
Cạc cạc ...

Không gian
Mênh mông
Im ắng
Tột cùng.

Chùa Thanh Sơn 16-7-2002





Bài thơ ngắn nhất

Anh là chú cuội
Em tin một đời.

20-7-2002

Hoan ca

Hà Nội chan hoà nắng ấm
Vũ trụ vui mừng hoan ca
Mừng anh giải phóng cho em
Cái đầu rỗng thêm chút nữa.

Đi đâu cũng thấy xúc động
Đến đâu cũng thấy yêu thêm
Tình người chan chứa thế gian
Dịu dàng mùa thu nắng vàng.

Con đường ta đi khắp chốn
Là thiên đường trên trần thế
Ta ngồi đu đưa thân thể
Gõ thư về với anh yêu.
2002.



Tặng Vĩ Hải

Người là hoa của đất
Ta không dám ngắt chơi
Chỉ dám mơ nhè nhẹ
Thương một chút thế thôi.
2002


Hết phần I: Xuất bản bởi sở văn hoá thông tin Hà Nội năm 2002.

Thiền khách đa tình phần II: xuất bản lần 2 với nhiều bài thơ mới.

Thơ tặng người yêu

Người yêu ơi
Nếu anh yêu người khác
Xin hãy yêu nhiều hơn yêu em
Và nhiều hơn thế nữa
Nhưng,
Nếu anh còn vẫn yêu em
Xin hãy yêu nhiều thêm chút nữa
Vì lòng tham của em không bến không bờ.

Người yêu ơi
Nếu anh yêu người khác
Xin hãy ân cần người ta mỗi sớm mỗi chiều
Và nhiều hơn thế nữa
Nhưng,
Nếu anh còn vẫn yêu em
Xin hãy ân cần thêm chút nữa
Vì lòng tham của em không bến không bờ.

8 -9 - 2002

Còn mơ

Trong mơ
Ta là hai bé con
Cầm tay cùng đám bạn
Thành một vòng tròn trên cỏ
Nét cười tươi tắn không phai.

Ta mơ tiếp cuộc mơ dài
Trái đất thuở hồng hoang hỗn mang Nhật Nguyệt
Ta còn nguyên nỗi nhớ thương nhau.
2002


Tự nhiên ta đã gặp nhau
Tất nhiên ta sẽ xa nhau có ngày.


Không đề

Tặng người nhái giọng

Một thoáng yêu đưa ta về run rẩy
Lòng lâng lâng
Chỉ nhớ nhớ
thầm thôi.
Không dám yêu
Chẳng dám mơ
điều lạ.
Chỉ mong sao
Sống lặng lẽ
bên đời.

18 - 4 - 2003


Không đề

Tặng người đòi nợ

Lửng lơ
Bãi giữa sông Hồng
Mênh mông
ừ nhỉ!

Chỉ còn
Gió
Cát
Trăng tròn mười sáu
Tiếng chim kêu vang vang
Tiếng ì ầm thành phố
Và ta đang nhớ ai.

17 -5 - 2003


Bài thơ trong đêm

Em chỉ muốn tình mình thuỷ chung đầm ấm
Nhưng tình mình thì cứ phai
Em cứ muốn mây đừng bay đi
Nhưng mây vốn lang thang vô định
Em cứ muốn sông trôi lững lờ
Quanh quẩn
Nhưng dòng nước cứ chảy xiết ra biển!

Tình cứ phai
Mây cứ bay
Sông cứ trôi ra biển…

Vẫn còn
Cả vũ trụ
Trinh nguyên
Dại khờ
Trong nôi.
Cho ta
Mơ ước
Tháng ngày
Rong chơi
Hi hi…

4-6-2003

Đơn giản

Bãi giữa chiều nay
Mưa
Gió
Lạnh.

Ta công phu
Bỗng ấm áp
lạ lùng.

Đêm,
Nằm nghe
Tiếng dế kêu
Vang vang
Vào hạ.

Kìa,
Lâng lâng
Rộn ràng
Tiếng ai về.

5-5-2004


Mưa Hà Nội

Tặng em Lê Thu Trang

Khi chạm vào mưa
Người cười
Kẻ khóc.
Ta loanh quanh tìm đường bớt ngập
Cuối cùng
Đi vào con đường trũng nhất!
Xe chết máy
Người thì ướt tũm
Đầu ngón tay nhăn giống quả mơ khô.

Sửa xe đi tiếp
Vui với người chữa xe máy có việc làm thêm thu nhập
Buồn cười với cái tắc xi bỗng thành cái thuyền lềnh bềnh trôi,
Phấn khởi với tiếng cô con gái trong điện thoại báo tin nhà không bị ngập tầng một và dột tầng ba như mọi lần.
Nó còn khoái trí cười ha ha đòi tới ngay để cùng thưởng thức nước lội bì bõm!

Ta cũng bắt đầu lây cái vui thiên hạ
Người thì ướt nhèm
Có cái gì nhẩy múa bên trong
Ngân nga thơ dâng lên
Đời vui.

Nội 22 - 5 – 2005
(Người dương cũng như trẻ con đều thích mưa!)








--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Oct 1 2017, 09:47 PM
Bài viết #7


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 18,464
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Niềm vui

Biết ơn thầy U. Tejaniaya và tất cả

Mặt trời mọc rồi lặn
Trăng tròn rồi lại khuyết
Niềm vui đến rồi đi
Nỗi buồn đến biến ngay
Em vui hơn mọi ngày.

Trung tâm thiền Shwe Oo Min
17-11-2004
(vào trường thiền cạo đầu đang làm nữ tu rồi nhưng vẫn làm thơ?!)

Tâm ta

Tâm ta
Như ngọn gió hoang
Chạm vào cánh chim
Chạm vào ước mơ
Chạm vào ngôi nhà thân yêu
Chạm vào chính ta.

Trung tâm thiền Shwe Oo Min

Không đề

Đời thì mỏng như chiều quê
Tình thì dầy như chiếc lá.

Tháng 1- năm 2006
Shwe Oo Min


Hút hồn tôi có một người.

Hài nhi

Mắt xanh nguyên mầu mắt xanh
Tai nghe nguyên giọng nguyên lời âm thanh
Thế giới em chưa có nắng vàng
Chưa mầu tím nhạt
Chưa mầu trần gian
Chưa nghe một tiếng bẽ bàng
Chỉ nghe tim mẹ ngập tràn nơi nơi.

Tháng 2- 2006.

Những câu này xuất hiện trong tâm mình:

Chúng sinh toàn sống trong tưởng, chả có gì là thật cả.

Chánh niệm là Phật.


Nhớ ngày nào môn văn tôi học chỉ toàn là 4,5 điểm, có bài văn dài 12 trang thì chỉ có 4 điểm và cô giáo phê bình bài văn như bài sử! Kể lại cho cô con gái (năm 2005 - 2006 học lớp 9) nghe, nó cười nhạo tôi thường xuyên vì chuyện đó. Cháu viết văn ngắn nhưng xúc tích và ngộ nghĩnh, nhưng cháu kể nếu cháu viết thật thì lại được ít điểm, nếu bịa thì được nhiều điểm hơn. Tôi chợt giật mình vì cách chấm điểm văn của cô giáo cháu. Nếu thế thì con gái tôi được nuôi dưỡng từ bé đức tính “nói dối” trong văn học sao????
Rồi một ngày tôi ngồi thiền ở trường thiền Shwe Oo Min, tôi chợt nhận ra cơ chế của việc làm thơ. Hoá ra lâu nay tôi nghe sư phụ cũ của tôi là ngài Thanh Hải có nói: “Nhà thơ là một nửa thánh nhân”. Tôi thích nhưng không hiểu câu nói này. Khi tôi ngồi thiền quán tâm và đọc được suy nghĩ trong tâm tôi (thấy được ý nghĩ khi nó vừa khởi sanh trong tâm và khi tâm bén nhạy lên nữa nó còn có thể thấy được cả “tác ý” của trước cả ý nghĩ nưa) thì tôi mới hiểu cơ chế của việc được gọi là làm thơ. Hiện nay vẫn còn một số người làm thơ một cách ngẫu hứng và không hiểu tại sao mình lại làm thơ, nên có người còn cho đó là việc của tâm linh, của trái tim, vì thơ là tiếng nói của trái tim cảm xúc… có người làm được câu thơ hay còn cho đó là do “Tổ đãi” và cho là “tôi làm thơ” thực ra chả có ai làm thơ cả chỉ có người chứng kiến “cảnh” trong tâm mà thôi. Ví dụ: Niu tơn nhìn quả táo rơi và phát hiện ra lực hút của trái đất… thì người làm thơ cũng vậy, họ nhìn thấy tiến trình tâm được cảm xúc và trí tuệ nuôi dưỡng họ “thấy” ra bài thơ như vậy, chỉ có vậy mà thôi. Nên thơ vừa là cảm xúc trí tuệ vừa là tiếng nói nội tâm, tiếng nói của trái tim, tiếng lòng,…và phần nào nó chính là “con người” làm thơ, nó cũng chính là cơ chế sáng tạo của tâm, luân xa 5 đã được khai mở thì có thể làm thơ dễ dàng, loại thơ đúng là thơ cực chất này nó phải được tuôn ra từ tầng sáng tạo mà con người có thể chạm tới (Ăn đúng sẽ suy nghĩ đúng và hành động đúng, là câu nói của tiên sinh Ohsawa, và tôi đã ăn gạo lứt gần 30 năm và đã tin tuyệt đối vào con đường thực dưỡng và tâm linh với lời mời gọi: cuộc đời sẽ là tấm thảm bay)
Tại sao ai cũng có thể thấy quả táo rơi nhưng chỉ cho một người thấy ra được lực hút của trái đất? Tại sao ai cũng có cảm xúc mà chỉ một vài người “làm được thơ” vì sao??????? Vì họ đã quan sát được một cái gì đó và họ ghi lại nhịp điệu của trái tim đồng cảm của họ với nhịp điệu sinh học của vũ trụ… họ đã bắt được, kết nối được với vũ trụ đang vận động. Những người làm thơ đều là những người có đời sống nội tâm sâu sắc và phong phú hơn chính họ thời kỳ họ không làm thơ, những khi nhạy cảm là họ dễ dàng làm thơ, và thông thường họ rất là nhạy cảm và tinh tế.
Vì thế mà có người bạn hỏi tôi: dạo này Trâm có làm được bài thơ mới nào không? Còn làm thơ là còn yêu đời, yêu cuộc sống và là dòng chảy của cuộc sống, không bị nhiễm ô, không bị trần tục hoá cuộc sống, không bị tha hoá chính mình không bị sơ cứng hồn vía…Có nhà thơ kể chuyện là ghét một nhà thơ nọ, nhưng khi đọc được bài thơ hay của người kia lập tức hết ghét liền.
Sau đây là mấy lời của Osho (19//?? -1990) một bậc thầy tâm linh nổi tiếng trong thời đại của chúng ta: Trích trong “Dược khoa cho linh hồn” chương 3: Nghệ thuật của trái tim - nuôi dưỡng tiềm năng tình yêu của bạn.
“Chúng ta đã trở nên bị ám ảnh quá nhiều bởi cái đầu - toàn thể nền giáo dục của chúng ta, toàn thể nền văn minh của chúng ta, đều bị ám ảnh bởi cái đầu bởi vì cái đầu làm nên đủ loại tiến bộ công nghệ - chúng ta nghĩ đó là tất cả.
Trái tim có thể cho chúng ta cái gì? Vâng, nó không thể cho chúng ta công nghệ lớn lao, nó không thể cho chúng ta nền công nghiệp lớn lao, nó không thể cho chúng ta tiền bạc. Nó có thể cho bạn niềm vui, nó có thể cho bạn lễ hội. Nó có thể cho bạn xúc động vô cùng về cái đẹp, về âm nhạc, về thơ ca. Nó có thể dẫn bạn vào thế giới của tình yêu, và chung cuộc vào thế giới của nguyện cầu, nhưng những điều đó không phải là hàng hoá. Bạn không thể làm tăng số dư ngân hàng qua trái tim được; và bạn không thể đánh nhau trong các cuộc chiến tranh lớn, và bạn không thể làm ra bom nguyên tử và bom khinh khí, và bạn không thể huỷ diệt mọi người qua trái tim được. Trái tim chỉ biết cách sáng tạo còn cái đầu chỉ biết cách phá huỷ. Cái đầu mang tính phá huỷ, và toàn thể nền giáo dục của chúng ta đã trở nên bị mắc bẫy vào trong cái đầu.
Các đại học của chúng ta, các trường cao đẳng của chúng ta, các trường phổ thông của chúng ta, tất cả đều đang phá huỷ nhân loại. Họ nghĩ họ đang phục vụ nhưng họ đơn giản đang tự lừa mình. Chừng nào con người còn chưa trở nên được cân bằng, chừng nào tim và đầu cả hai còn chưa phát triển, con người sẽ vẫn còn trong khốn khổ và khổ vẫn cứ phát triển. Khi chúng ta ngày một bị treo vào cái đầu, khi chúng ta ngày một quên bẵng đi sự tồn tại của trái tim, chúng ta sẽ trở nên ngày một khốn khổ hơn. Chúng ta đang tạo nên địa ngục trên trái đất và chúng ta sẽ tạo ra ngày một nhiều nó hơn.
Thiên đường thuộc về trái tim. Nhưng đây là điều đã xảy ra: trái tim bị quên mất hoàn toàn, không ai hiểu thêm gì về ngôn ngữ ấy nữa. Chúng ta hiểu logic, chúng ta không hiểu tình yêu. Chúng ta hiểu toán học, chúng ta không hiểu âm nhạc. Chúng ta trở nên ngày một quen với cách thức của thế giới này và không ai dường như có dũng cảm để đi vào những con đường không biết, những mê cung không biết của tình yêu, của trái tim. Chúng ta trở nên hoà điệu rất nhiều với thế giới của văn xuôi, và thơ ca đơn giản đã trở thành không tồn tại.
Nhà thơ đã chết, và nhà thơ ấy là cây cầu nối giữa nhà khoa học và nhà huyền môn. Cây cầu này đã biến mất. Một bên nhà khoa học đứng - rất mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ, sẵn sàng phá huỷ cả trái đất, toàn thể cuộc sống - và bên kia, khi có khi không vài nhà huyền môn - một Phật, một Jesus, một Kabir… Họ hoàn toàn bất lực theo nghĩa chúng ta hiểu quyền lực, và họ quyền năng vô cùng theo một nghĩa hoàn toàn khác - nhưng chúng ta không biết ngôn ngữ đó chút nào. Và nhà thơ đã chết; và đó là thảm hoạ lớn nhất. Nhà thơ đang biến mất.
Và bởi nhà thơ, tôi ngụ ý hoạ sĩ, nhà điêu khắc. Tất cả những cái mang tính sáng tạo trong con người đều đang trở nên bị thu lại để tạo ra ngày một nhiều hàng hoá. Tính sáng tạo mất đi sức nắm giữ của nó và tính sản xuất đang trở thành mục đích của cuộc sống.
Thay vì tính sáng tạo chúng ta coi tính sản xuất là có giá trị; chúng ta nói về cách sản xuất nhiều hơn. Sản xuất có thể cho bạn nhiều thứ nhưng không thể cho bạn giá trị. Sản xuất có thể làm cho bạn giầu có bên ngoài nhưng nó sẽ làm cho bạn nghèo nàn ở bên trong. Sản xuất không phải là sáng tạo. Sản xuất là rất tầm thường; bất kỳ người ngu nào cũng có thể làm được nó, người ta chỉ cần học cái mẹo về nó.
Và nhà thơ đã chết, nhà thơ không tồn tại nữa. Và cái tồn tại nhân danh thơ ca gần như là văn xuôi. Cái tồn tại nhân danh hội họa ít nhiều mang tính điên khùng. Bạn có thể xem Picasso, Dali và những người khác - đó là bệnh hoạn! Picasso là một thiên tài nhưng ốm yếu, bệnh hoạn. Hội hoạ của ông ấy không là gì ngoài sự thanh tâm; nó giúp cho ông ấy, nó là một loại nôn mửa. Khi bạn có cái gì đó sai với dạ dầy của mình thì việc nôn mửa làm giảm nhẹ cho bạn. Nó đã giúp cho Picasso; nếu ông ấy bị ngăn cấm vẽ ông ấy sẽ phát điên. Việc vẽ là tốt cho ông ấy, nó đã cứu ông ấy khỏi mất trí, nó xả cái mất trí của ông ấy lên tranh vẽ. Nhưng với những người mua các bức tranh đó thì sao, những người treo chúng trong phòng ngủ của mình và ngắm chúng thì sao? Họ sẽ bắt đầu trở nên ốm yếu dễ dàng.
Chính là tính sáng tạo hoàn toàn khác mà tôi đang nói tới. Một Taj Mahal… chỉ ngắm nó vào đêm trăng tròn, và việc thiền lớn lao nhất định nảy sinh trong bạn. Hay các ngôi đền ở Khajuraho, Konarak, Puri - thiền về chúng bạn sẽ ngạc nhiên rằng tất cả mọi dục tính của bạn đều được biến đổi thành tình yêu. Chúng là phép mầu của tính sáng tạo.
Những nhà thờ vĩ đại của châu Âu - chúng là niềm khao khát của đất để vươn tới bầu trời. Khi nhìn những sáng tạo vĩ đại đó, bài ca vĩ đại nhất định nảy sinh trong trái tim bạn, hay sự im lặng lớn lao nhất định hạ xuống bạn. Con người đã đánh mất tính thơ ca, niềm thôi thúc sáng tạo, hay nó đã bị giết chết. Chúng ta quá quan tâm tới hàng hoá, tới đồ dùng, tới việc làm ra ngày một nhiều thứ. Sản xuất liên quan tới số lượng, còn sáng tạo liên quan tới chất lượng.
Bạn sẽ phải mang trái tim trở lại. Bạn sẽ phải nhận biết lại về tự nhiên. Bạn sẽ phải học quan sát hoa hồng, hoa sen lần nữa. Bạn sẽ phải làm vài tiếp xúc với cây cối và tảng đá và dòng sông. Bạn sẽ phải bắt đầu đối thoại với các vì sao lần nữa.

Niềm vui của việc yêu.
Bất kỳ khi nào bạn yêu, bạn đều vui mừng. Bất kỳ khi nào bạn không thể yêu, bạn không thể vui mừng được. Vui mừng là chức năng của yêu, cái bóng của yêu; nó đi theo yêu.
Cho nên hãy trở nên ngày một đáng yêu hơn, và bạn sẽ trở nên ngày một vui mừng hơn. Đừng bận tâm liệu tình yêu của bạn có được đền đáp hay không; đó không phải là vấn đề chút nào… vui mừng là cái đẹp của yêu, kết quả của yêu là vui mừng nó là bản chất, giá trị của yêu là ở bản chất. Nó không phụ thuộc vào sự đáp ứng của người khác, nó là toàn bộ…”

Osho từng nói là khi người ta làm được bài thơ mới hay, người ta còn vui sướng hơn là nghe tin con thi đỗ đại học! Đó là niềm vui của sự sáng tạo, của sự sinh thành.
Khi tôi - Ngọc Trâm khá hí hửng, thoả mãn và hài lòng lớn mang trình Pháp bài thơ kệ về 9 Ân của Đức Phật mà tôi đã cầu nguyện làm sao chuyển tải 9 Ân Đức Phật thành một bài thơ và câu chữ nó xếp thành hàng lối, trình diễn trước mặt tôi và tôi chỉ là người ghi chép lại. Trước đó khi tôi đang đi thiền hành, tôi chợt nhớ tới thầy tôi và như có một luồng sét nối trái tim tôi với thầy và lập tức thầy như cái cầu nối liền tôi với Phật, thì lúc đó tôi chỉ còn kịp nhớ tới 8 ân trong 9 ân, tôi quên một ân không thể nhớ lại trong tâm khi nhẩm đọc về 9 ân đó, sau kinh nghiệm huy hoàng đó tôi kiểm tra lại lòng mình thấy yên tĩnh và thanh thản hơn rất nhiều. Tôi tự nhủ thầm: nghĩ nhớ tới Đức Phật và thày mình “lãi” thế sao từ trước tới nay mình cứ nhớ nghĩ về mấy cái người đời làm gì cho khổ ra thế nhỉ? Khi trình pháp thầy tôi bảo: hễ thấy Pháp là thấy Phật! Và thầy tôi bảo tôi giầu trí tưởng tượng như thế thì niệm thêm Ân Đức Phật trong quá trình quán tâm. Tôi khởi thắc mắc tò mò xem niệm Ân Đức Phật bằng tiếng nào: Nguyên thuỷ thì chỉ có tiếng Pali ví dụ: Sammasambuttho…, Bắc tông Đại thừa thì chỉ có chữ Hán nôm nào là ứng Cúng, Chánh biến Tri…bây giờ thầy bảo tôi niệm Ân Đức Phật thì tôi niệm bằng tiếng nào? Lần khác tôi hỏi thầy tôi như vậy, thầy tôi phán một câu: tiếng Việt. Ôi trời như thế bằng ra công án vì lịch sử Phật giáo Việt Nam chưa ai cho pháp môn niệm Ân Đức Phật là một pháp môn tuyệt vời cả. Chả có sách nào nói kỹ về chuyện này? May sao trong tay tôi sẵn có quyển “Tìm hiểu Pháp môn Niệm Phật” của sư Hộ Pháp mới in. May quá tôi cầu nguyện làm sao để có thể phổ cập niệm 9 Ân Đức Phật thành một thứ pháp môn phổ thông cho mọi người, nó thật là hữu dụng và giá trị làm sao. Nhưng khi tôi đọc đến đoạn sư Hộ Pháp không biết dịch từ đâu ghi trong sách nói là Đức Phật là người có đức tin không hề lay chuyển. Tôi thấy nó cứ thế nào trong tâm và ngờ ngợ hỏi lại thầy tôi xem Đức Phật tin vào cái gì mà không hề lay chuyển? Thầy tôi không chịu cách dịch như vậy và bảo: đừng tin những gì đã được dịch sang tiếng Việt! Ôi thật là một trời một vực với khi được học trực tiếp với một thánh tăng. Thầy tôi bảo ngay ở Miến Điện người ta hiểu chữ dukkha (khổ, bất toại nguyện) cũng còn sai lệch. Chữ khổ trong Tứ Thánh Đế nó khác xa với cái khổ do dịch thuật và do ý thức học hiểu…Rồi cầu được ước thấy, câu chữ nó sắp hàng và tôi đặt nó vào và thành một bài kệ tạm ổn những mục tiêu: không sai ý chính, đọc dễ hiểu, dễ nhớ và thật bất ngờ nó chứa đựng được cả phương pháp Thực Dưỡng mà tôi ấp ủ bấy lâu, tôi cứ nghĩ phải là hai pháp môn: Thực dưỡng và Thiền thì không ngờ chúng đã gặp nhau trong bài kệ về 9 Ân Đức Phật. Tôi hoan hỉ và tự hào đi tới phòng trình pháp và thầy ngó thấy cái bản mặt tôi sao đó, thầy đuổi tôi về Việt Nam; thầy bảo: mày thích làm thì về Việt Nam mà làm! Tôi lắng nghe thầy và thấy như thầy phát chưởng cho tôi và tôi thấy có luồng năng lượng chạy theo hai đường gáy tôi lên tới đỉnh đầu, ngay sau đó tôi tu tập tinh tấn vượt qua được những khó khăn rất nhỏ mà trước đó tôi cứ tưởng tôi đang gặp chướng ngại lớn gì đó nó cản trở pháp hành của tôi. Khi vượt qua mới thấy nó nhỏ nhít.
(sau này ngẫm lại, trở về Việt Nam tôi đã luôn làm và làm và con đường tâm linh của tôi lại tạm thời bị đóng dần lại, làm việc nhiều với thế giới của vật chất, tạo ra nhiều của cải vật chất… sẽ bị quả báo là nó đóng cánh cửa thiên đàng, bởi nó chỉ làm tăng lên lòng tham của cải vật chất của người khác mà thôi, đây là bài học của chính tôi vì chính việc làm đó đã tạo ra một loạt những người tham lam mê mờ khác lọt vào hàng ngũ những người làm với tâm dâng hiến và sáng tạo).
Khi bị thầy đột ngột đuổi về Việt Nam mọi người Việt ở trường thiền xanh lơ mắt tội nghiệp cho tôi, nhưng tôi tỉnh bơ trầm mình sâu vào pháp hành và tiến bộ vượt bậc, tôi “nhả” nốt thầy tôi là người cuối cùng trên chặng đường tâm linh ra và hoàn toàn dấn sâu vào pháp hành. Thầy tôi thấy tôi đã ĐỦ và đuổi tôi ra… và tâm tôi nó rời khỏi thầy… hoàn nguyên quá trình quay vào nội tâm một cách toàn bộ.
Sau một thời gian ngắn bây giờ tâm tôi nó không làm thơ nữa mà tôi thấy tâm tôi nó nói ở trong như sau: Niết Bàn thẳng tới! Khi trình Pháp thầy tôi bảo: Sadhu! Sadhu! (Lành thay! Lành thay!).
Các sư cô thay đổi thái độ đối với tôi, bảo tôi: sao lại “Niết bàn thẳng tới” đầy đảm lực như thế? Tôi trả lời: tâm con nó nói chứ con đời nào dám ăn nói thế trước mặt thầy và tăng ni sinh Việt Nam.
Rồi tôi liên hệ cuộc đời tôi cũng giống y như cuộc đời cha mẹ tôi. Tôi cười hề hề vì khoái trí với sự phát hiện đó: bố mẹ tôi bỏ nhà cửa, bỏ cha mẹ trốn đi theo cách mạng khi mẹ tôi mới 15 tuổi đầu, bố tôi thì 18 tuổi, nghe theo tiếng gọi của Đảng Bác, theo tiếng gọi của trái tim và mang bầu máu nóng háo hức đi theo cách mạng để “đổi đời”.
Còn tôi: tôi chín chắn hơn gì, gần 50 tuổi tôi cũng bỏ nhà cửa, cha mẹ, con cái và những người thân yêu… tôi sang Miến Điện hành thiền với tinh thần chỉ còn duy nhất một lần cho cả cuộc đời tôi nữa mà thôi. Và mọi sự kỳ diệu đã xảy ra cho tôi như một giấc mơ. Trước khi đi Miến Điện hành thiền vài ngày, anh Ngô Trung Việt mới dịch xong quyển “Đi tìm điều huyền bí, tập 1” trao vào tay tôi một quyển, may sao có quyển sách cứu nguy trong những lúc khó khăn vì chúng tôi phải trình pháp qua người phiên dịch…May sao cuối cùng tôi đã gặp được minh sư, gặp được chân Pháp, tôi được sống trong từ trường đầy minh triết và từ ái của một bậc thánh tăng Miến Điện… tôi sang Miến Điện hai lần vào hai lần nhập hạ, đó là những ngày tháng đầy gian nan và phúc lạc nhất cuộc đời tôi, và là môi trường tu học tốt nhất mà tôi được biết trên hành tinh này.

Tôi hiểu được ý thầy tôi không muốn cho tôi phải suy nghĩ động não dù là để làm thơ tán Phật ngài cũng “không cho”, như thế tâm tôi nó mới chịu “Niết Bàn thẳng tới!”. Tôi cười hề hề và kể cho các sư cô: bố mẹ con cũng chẳng hiểu Cách mạng là gì, cứ đi theo như nước chảy mây bay và cuốn theo vào một luồng hào khí cách mạng hừng hực. Con cũng chẳng biết “Niết Bàn” là gì, con cũng bị cuốn vào một cơn lốc tinh thần bởi mãnh lực của các lời cầu nguyện của con nó thành tựu và nó cuốn con tới thẳng “Niết bàn” hi hi, vui quá. Tôi đọc luôn câu thơ của Bút Tre nổi tiếng ở Miền Bắc:
Tiến lên ta quyết tiến lên,
Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu không biết đi đâu
Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi!!!!
Các sư cô khoái trí hỏi xem Trâm còn bài thơ “dở hơi tầm cỡ” như thế nữa không thì đọc cho nghe!!!!!
Có hai câu tôi thấy nó trong tâm tôi và sau đó nó trở thành câu cửa miệng của mọi người:
Chúng sinh toàn sống trong tưởng, chả có gì là thật cả!
Chánh niệm là Phật.

Kinh nghiệm huyền môn thật là mãnh liệt, và các kinh nghiệm lớn chỉ xảy ra trong các khoá tu tích cực, chuyên tu.
Và sau đây là bài thơ Tán Phật:

9 Ân Đức Phật

Ngài là bậc diệt tận
Tất cả mọi phiền não
Xứng đáng được cúng dường
Nên gọi bậc ứng cúng.

Ngài là bậc tự mình
Chứng ngộ Tứ Thánh Đế
Đạt giác ngộ viên mãn
Nên gọi Chánh Biến Tri

Ngài là bậc toàn hảo
Cả Minh và cả Hạnh
Có một hạnh đơn giản
Tưởng rằng rất dễ làm
Mỗi bữa ăn chừa ra
Bốn năm miếng mới no
Là ngài đã dừng lại
Ai làm được như vậy
Chánh niệm được liên tục
Bệnh tật ít viếng thăm
Nhất là ăn thức ăn
Như ở thời Đức Phật.

Ngài là bậc toàn giác
Trí tuệ siêu tam giới
Của pháp hành thiền tuệ.

Ngài là bậc thuyết Pháp
Những chân lý nhiệm mầu
Đem lại nhiều lợi ích
Cho tất cả chúng sinh.

Ngài là bậc thông suốt
Biết rõ hết tất cả
Mọi điều trong Tam giới.

Ngài là bậc Điều phục
Ai có duyên với Ngài
Từ ác chuyển sang lành
Từ phàm lên bậc thánh.

Ngài là thầy cao quí
Của cả thiên và nhân

Ngài là bậc song tuệ
Tuệ một của chư Phật
Và loại tuệ thứ hai
Tuệ giáo hoá chúng sinh.

Ngài là bậc Ân Đức
Bậc siêu xuất tam giới
Thành tựu do trọn đủ
Ba mươi ba la mật
Và sáu ân đặc biệt
Chỉ có Ngài mới có.

Ngày nào cũng niệm tưởng
Tới hồng ân Đức Phật
Đức tin sẽ trọn đủ
Trí tuệ sẽ sáng suốt
Phát sanh nhiều hỷ lạc
Thêm nhiều lòng dũng cảm
Tránh khỏi mọi tai ương
Phước thiện được tăng trưởng.

Shwe - Oo - Min, 15 - 12- 2005, Myanmar
Nanissari - Ngọc Trâm Phỏng theo “Pháp một niệm Phật” sư Hộ Pháp, NXB TP HCM, 2001

Theo tiên sinh Ohsawa: kẻ thù là bạn.
Và người nào chống đối ta nhiều nhất là người sẽ ủng hộ ta nhiều nhất.
Luôn luôn lật trái lại mọi vấn đề để cuộc sống được cân bằng và hài hoà.

Không đề
Nắng trong veo thuỷ tinh
Chiều đông xuôi bến lạ
Như quen tự bao giờ.

29/1/2007




Ngô Ánh Tuyết là sư phụ về Thực dưỡng của tôi.

Hôm qua anh gọi điện hỏi thăm và bảo tôi phải có mấy bài thơ, chứ không phải chỉ là gửi quà tết bằng gói trà Tân Cương và mấy quả vả (mà xong với Ngài!).
Lâu nay tâm tôi cũng thắc mắc là không biết mình sống kiểu gì mà mãi không "tòi" ra được bài thơ nào; thấy nó thắc mắc ở bên trong....
Và tôi cũng có ý nghe ngóng xem mình có lúc nào rung cảm gì với cuộc sống??? (thực ra tôi đã có nhiều cảm xúc tiêu cực nhiều hơn tích cực, nên thơ bị tịt ở trong, do cộng nghiệp phải sống cạnh những người “hắc ám”, đam mê vật chất).
Tôi có những người bạn, họ chỉ hỏi tôi: dạo này có làm được bài thơ mới nào?
Trong khi nhiều những người khác thì thường hỏi là dạo này tôi có ra được quyển sách nào hay là làm được việc gì hay và mới....
Rất may tôi ít có những người hỏi tôi dạo này có thêm bao nhiêu tiền trong ngân hàng và có bao nhiêu nhân viên…những thứ thuộc về vật chất phù du...), tôi đang muốn biến thành người KHÔNG LÀ AI VÀ KHÔNG CÓ GÌ...thì mọi thứ nó cứ hiện ra về đủ mọi phương diện làm tôi càng ngày càng tiến tới chỗ tốt đẹp và nhiều may mắn hơn
Lần này sư phụ điểm mặt chỉ tên ra đề bài: làm vài bài thơ gửi vào... để đọc lên "nghe chơi"...
Thế là tâm tôi tự nó có hứng khởi tí chút và tôi thấy nó làm thơ như sau:

THƠ ĐẶT HÀNG

Mùa xuân
chợt đến
với em
trong lòng.

Người thương
Nhìn thấy
Vấn vương
Tơ hồng.

Nào hoa
Nào lá
Rì rào
Với mưa.

Nào đây
Nào đấy
Cùng hoà
Với xuân.

Còn ta
Vốn sẵn
Là không
Có gì.

Hà Nội 15 - 2 - 2008

Nhớ ngày nào tôi là cô giáo toán cấp 3 vào Sài Gòn (1986), gặp anh Tuyết, anh hỏi tôi là có tiền làm Thực dưỡng không?
Tôi bảo là không có. Anh hỏi tôi là tại sao lại không có. Tôi trả lời (rất nhanh và không suy nghĩ): tại sao con gà trống lại không đẻ trứng?!
Đây là một cách nói tương đương: tại sao tôi lại phải có tiền vậy.
Và các bạn có tin không?
Tôi hoàn toàn là không có gì, hai bàn tay trắng.... (gần như là thế).... mà ngày nay tôi có cái gì?
Tôi thấy mấy thầy tỳ kheo của Đức Phật chả có ai làm gì? các bậc thầy ở Miến và Thái, tuyệt nhiên là KHÔNG LÀM: thân không làm, tâm không tạo tác... mà nơi ăn ở của các thầy ... các bạn có mơ cũng không ra được cảnh thiên đàng như vậy...
Có những người quan niệm cảnh thiên đàng khác nhau: người thì phải có vợ đẹp con khôn, người thì phải có địa vị xã hội, người thì....
Nhưng với tôi: cảnh thiên đàng nhất là sự tự do tuyệt đối trong tư tưởng... và tôi đã có kinh nghiệm thực chứng sâu sắc về điều này nhờ ơn Tam Bảo và Thực dưỡng.

THƠ TÌNH MÙA XUÂN

Cơn say nào đưa anh đến
Với em những giấc thần tiên?
Cơn mơ nào đưa em tới
Những miền khát khao dịu êm
Dịu dàng mẹ ru như thể
Con ngoan ngoan mãi vô cùng
Dịu dàng lòng anh con trẻ
Với em anh rõ trẻ con
Về phe bé Ngọc liên miên
Phe em có cả trời đất
Nên không cần thắng hai người.

Cơn mơ nào đưa anh đến
Với em những giấc thần tiên.

18 - 2 - 2008




MẮT AI

Tả thực về Ngô Ánh Tuyết

Mắt anh như mắt khỉ
Mầu nâu và trong veo
Em nhìn sâu vào đó
Bỗng giật mình đã lâu
Mình chìm vào mắt ấy.

Mắt anh như mầu nắng
Trong veo như thuỷ tinh
Chìm sâu trong mắt anh
Chỉ mình em biết thế?

Gió ơi có biết không
Chim ơi chim có biết
Mây trên trời xa nữa
Cũng tới thăm hai người
Đang ngồi nhìn mắt nhau.
Đang chìm vào mắt nhau.
Niềm vui bạn bè.

19 - 2 – 2008


NGHE TIM

Nằm nghiêng bên phải
Nghe tim
Dịu dàng
Nó đập thật dịu dàng
Dịu dàng làm sao!

Nằm nghiêng bên trái
Nghe tim
Tim tôi dịu dàng hơn nữa
Nó đã lắng xuống
cung bậc xót xa

Mắt tôi
Bắt đầu
ngấn lệ...

Rồi tôi lại nằm
vắt tay lên trán
Tâm tôi lại vút lên cao
Nhìn xuống...

Trái tim tôi trái tim tôi
Lúc nó đập thình thịch trong lồng ngực
Khi gặp kẻ xấu ác
Ném vào tôi những đòn thù tư tưởng
Tôi vẫn đứng vững trong tâm của mình
Chỉ dõi trông nhịp đập trái tim
Nhịp nhàng trấn thuỷ
Canh chừng cho nó bình an...

Mỗi khi tôi nhớ thầy tôi
Kỷ niệm trái tim kết nối
Lại về
Tràn dâng ngọn nguồn tâm tưởng

Tôi lắng nghe giáo Pháp
và đọc được tâm mình.

Rằm tháng 7, 2008.


Mưa lá

Đến độ
Xuân về
Lá cũ
chưa chịu
Rời cành.

Gió thoảng
Nhẹ bông
Lá bỗng
Trút xuống
Như mưa.

Hết duyên
Muốn ở
Trên cành
Cũng không
Được nữa.

Một nhoáng
Lá rơi
Cây bỗng
Chỉ còn
cành không.

Mưa lá
Giữa lòng
Phố nắng
Trong veo
Người đi
Như thể
Cá bơi
Trong hồ.

Còn duyên
Đây đó
Nhè nhẹ
du dương
Lòng còn
Vấn vương
Với người.

Hà Nội 23 - 2 – 2008

CHỈ CÒN

Tình yêu
Giờ chỉ còn
Là nỗi nhớ

Là ngọt ngào
và dịu dàng làm sao
Với anh
Và với mọi người
Tri ân.

HN 11/2/2009

Khám phá bí mật của một bài thơ:
Ngày học cấp hai của tôi (khoảng năm 1970) tràn đầy chuyện ăn thịt chim rán vì cha tôi có khẩu súng hơi, chủ nhật nào ông cũng đi bắn chim “cải thiện” bữa ăn thời bao cấp…(may mỗi tuần ăn 1 lần vì chỉ có 1 ngày nghỉ!), ngày đó Hà Nội còn vắng lắm, lưa thưa bóng người và người ở quê ít có nhu cầu ra tỉnh như bây giờ… vì người ở quê sống yên vui hơn,…
Một thời gian sau thì lại thêm chân chó và chân gà ăn tẹt ga, ngày vào cũng cháo chân chó và chân gà vì ngày ấy những thứ này gần như bị người ta vất đi, nó rẻ vô cùng, ông bạn đông y nổi tiếng đệ tử của cụ Lang Kiều là chú Lê Ba – bí thư đảng ủy Utimex gì đó về xuất nhập khẩu mây tre??? Xúi cha tôi ăn những thứ béo bổ như vậy – chú Ba lý luận là chân chó chân gà nó chạy vận động thường xuyên nên ăn tốt theo luật ăn gì bổ nấy?????(năm 1981); vì nhận thức thấp lại thêm có ông bạn danh thơm tiếng tốt nên cha tôi sái cổ mà nghe theo, chú Lê Ba hiện đã khuất núi, trước khi chết chú bị mổ mấy lần… đặc biệt hơn chú Lê Ba có tài xem tướng cực siêu, chú bày cho tôi mấy chiêu giờ vẫn thấy đúng vì chiêu xem tướng này phải là chân truyền mới ổn, từ ngày ấy tôi cũng mới chỉ bảo cho mấy người nhưng có vẻ chả có ai nhập tâm… chú bảo tôi cái gì cũng phải trả giá đắt… và tôi thấy chú nói cũng đúng…. Vì sao? Vì tai của tôi ngày trước nó là tai thú, tai trình độ của con thú vì tôi ăn quá nhiều thịt thú…nên nó thuộc loại “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”… ngày đó tôi đã biết tới thiền và tâm linh mới được 2 năm… và gia đình thì phản đối… may rủi gặp chú Ba, chú bảo với bố mẹ tôi: cháu nó đang đi đúng đường, “tôi phải mất 50 năm mới tìm ra con đường mà cháu nhà anh chị nó đang đi”, từ đó cha mẹ tôi mới để cho tôi yên… chú Ba vừa là “thần bảo hộ” cho con đường tu tại gia của tôi vừa là người mang tai họa tới cho nhà tôi bởi chủ nghĩa ăn chân chó chân gà tẹt ga… một thời gian sau mẹ tôi bị u và tôi thì bị nổi mụn cơm là tiền ung thư và theo tiên sinh Ohsawa những người như vậy có mùi người hôi hám và tâm tính ích kỷ, nóng tính…Chú ruột tôi là bác sĩ đông y châm cứu, học ở Trung Quốc 5 năm về là trưởng khoa sinh lý học vận động của trường Đại Học Thể dục Thể thao ở Từ Sơn, chú châm cứu rất giỏi, có lần tôi tắc mũi chú châm một cái là thông ngay… chú bảo: con gái mà nóng tính…?! Tôi biết chú quí tôi nhưng vẫn phải nói sự thật về tôi… giờ chú của tôi cũng đã mất do chế độ dinh dưỡng mà chú hấp thụ… và tất cả sách đông y của chú có, tôi được đọc hết mọi quyển sách hay về môn đông y… đây cũng là phần phước của tôi… sau khi chuyển nhà từ Đội Cấn về ngôi nhà tập thể của bộ nội vụ nơi tôi đang ở cho tới ngày nay… chúng tôi còn ăn rất nhiều thịt ba ba, họ không biết bán cho ai vì không ai biết làm thịt ba ba, họ mang tới nhà rủ cha tôi mua, rồi lươn, rồi ếch, đi sơ tán 1972 thì hàng ngày đi xiên cho chết những con chẫu chàng ở bờ ao làng… ngày nào cũng ăn chẫu tràng xào với mướp… toàn là ăn thịt động vật sạch cả đấy các bác nhé!!!!!!!!!!!!! Không như bây giờ, ăn toàn thịt bẩn thì nó sẽ còn như thế nào????
Từ những thực phẩm động vật mà tôi đã ăn quá nhiều từ trước đó mà tôi bị bạch đới khí hư, đau mỏi lưng thận, chức năng gan không thèm hoạt động, bị phân sống…đại tràng, Bạch đới khí hư là một loại bệnh mà tiên sinh Ohsawa bảo là người có loại bệnh đó dầu là người giầu có, thông minh cũng chả bao giờ có niềm vui hạnh phúc THỰC…
May tôi có căn cơ tu tập từ tiền khiếp khá mạnh nên tôi vượt thoát được sức hút hồng trần về mặt vật lý… nó không tác động mạnh lắm tới tâm thức của mình mặc dầu nó đàn áp liên miên về thân thể, có lúc tôi thấy mệt ở vùng ngực tới mức tôi nghĩ mình không có tương lai sán lạn được, mà thôi… chỉ nghĩ được TỚI mức đó… thực ra lúc đó đầu óc tôi đã bị lơ mơ rồi … sau này tôi mới hay…
Năm 1986 sau khi nhịn ăn gần 7 ngày … tôi đi vào nam theo duyên lành, trường tôi dạy cho nghỉ hè 1 tháng, tôi vọt vào TP Hồ Chí Minh … một nơi chưa từng tới… nó làm háo hứng những đứa thanh niên như tôi, tôi đi cùng hai thầy giáo trẻ dạy ở trường thông tin ở Nha Trang, họ ra bắc trông thi đại học và trước đó họ có dạy luyện thi đại học ở ngay trường tôi dạy, thế là quen rồi rủ nhau đi vì họ cũng phải trở về Nha Trang dạy học… may lúc đó có người quen thân với gia đình tôi vào nam sinh sống, tôi là ân nhân của nhà chú Hòa vì tôi có khả năng chữa lành bệnh bằng bàn tay kỳ diệu tới mức họ gọi tôi là “cô tiên” và sau đó bệnh nhân rồng rắn kéo tới nhà tôi nhiều xếp hàng từng người một….(năm 1981), họ tới cách tôi 3 mét có người đã thấy khí cảm mà khỏi bệnh, ngày đó tôi thường thiền định sâu… rất sâu, thấy rất nhiều ánh sáng… nhưng khối phố và công an ngày đó ấu trĩ hơn bây giờ một tí, họ không tài nào hiểu được và bắt tôi ra đồn lập biên bản… làm khó cho việc ra trường xin việc của tôi vô cùng…
chú Hòa có đứa con trai bị vấn đề về sức khỏe tinh thần và thể chất, đêm nó ngủ không yên, hễ tới tôi “điều chỉnh”- chữa bệnh bằng tay cho là đêm đó nó về ngủ yên, hôm nào không sang với “chị Trâm” là nó lại trằn trọc… thế là bố nó là chú Hòa – thạc sĩ dược, giáo viên dạy trường dược… và mẹ nó tên là Quỳnh đều quí tôi như là ân nhân như là người nhà, vài năm sau cô chú Hoà chuyển vào nam sinh sống, khi tôi tới nhà cô chú Hoà ở thành phố Hồ Chí Minh… và tôi ở đó cả tháng … và tôi gặp Ngô Ánh Tuyết sau này mới biết anh là truyền nhân của NHÀ OHSAWA…anh Tuyết kèm cặp dạy bảo tôi nhiều điều quí giá, chúng tôi đã tương tư nhau… nhờ câu chuyện tình tuyệt vời này - “chuyện tình dang dở” ngành thực dưỡng ở Hà Nội bắt rễ và nở hoa… nó mới thành ra Thực dưỡng ở VN ngày nay… lúc đó chú Lê Minh không muốn tôi và a Tuyết lấy nhau mà chú MUỐN: anh Tuyết phát triển Thực dưỡng ở Miền Nam, còn tôi phát triển Thực dưỡng ở Miền Bắc, đã có sự “phân công lao động” rất ngoạn mục từ cách đây 30 năm… như là định mệnh… mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, anh Tuyết bảo với tôi từ ngày đó: sau này Thực dưỡng sẽ thịnh phát ở Hà Nội, hàng giả rất nhiều không kiểm soát được… và anh phán đoán tiềm năng của tôi, ngày đó các anh chị Thực dưỡng ở Sài Gòn đều quí tôi vô cùng (trong đó có mẹ của cháu Lan là chị Xuyến, hiện chị đã mất lâu và có đứa con gái tên là Phương Lan tiếp tay mẹ làm thực dưỡng thành công tại nhà, cả hai vợ chồng Lan đều tham gia làm thực dưỡng và có hai đứa con một trai một gái - một gia đình thực dưỡng hạnh phúc tại 198/58 Đoàn Văn Bơ, p9, quận 4, đt: 08 38267619, nhà của Lan là nơi tôi chia sẻ nhiều tin tức về việc làm thực dưỡng và có hàng chục đầu sách về thực dưỡng và thiền của tôi, các bạn có thể tới đó có rất nhiều loại sách và thức ăn thực dưỡng tốt…) các anh chị em thực dưỡng Sài Gòn đều khuyến khích tôi làm Thực dưỡng ở Hà Nội và đều “hà hơi tiếp sức” cho tôi bằng mọi cách nhưng tôi nhớ ngày đó ai cũng còn nghèo lắm, anh Tuyết đi cái xe đạp cà tàng thỉnh thoảng lại dúi cho tôi ít tiền tiêu vì tôi định đi Sài Gòn 1 tháng mà lan man thế nào ở đó cả 3 tháng, hế sạch cả tiền tiêu, anh nói: cho vay sau này mới phải trả, thực ra không có mấy đồng tiền đó tôi cũng không biết phải xoay sở thế nào vì chỉ định vào SG có mấy bữa…ai ngờ lang thang “dính chưởng” với Ngô Ánh Tuyết nên ở lỳ Sài Gòn, sau 3 tháng mới trở về trường (mà không hề bị trường kỷ luật, trường tôi dạy là trường Văn Hoá của bộ Tư lệnh thông tin, không bị kỷ luật sau 2,3 tháng mới trở về trường, biến mất không một lời xin phép, nhà trường chỉ cho nghỉ 1 tháng… ngày đó liên lạc không như ngày nay, đố các bạn biết tại sao????)…. Ngô Ánh Tuyết là đàn anh - một bậc thầy GIỎI, có ĐỨC cỡ đó nên tôi mới có được niềm tin yêu sâu sắc với phương pháp Thực dưỡng, tôi cảm nhận được hết cái hồn vía phách của phương pháp này… mối tình dơ dở, lơ lửng, chơm chớm quá tình bạn có một vài milimet trong mơ của tôi với anh Ngô Ánh Tuyết chính là ngọn lửa sưởi ấm trái tim giúp tôi có thể hoàn thành xứ mạng về Thực dưỡng một cách khốn khổ nhất, âm thầm nhất, vất vả nhất và chịu đựng được những điều không ai có thể chịu đựng được nhất… có một lần tôi nhận thấy tôi được cả tiên sinh Ohsawa gia trì trực tiếp như là được tiếp điển từ trên trời xuống, ngày đó tôi đang mở quán ăn Thực dưỡng, và chỉ nhận được duy nhất một lần đó mà thôi… nó là một ân sủng … nó rất rõ… đôi khi tôi được ơn trên tiếp điển các bạn ạ… có hồng ân của CHÚA thật sự, được tiếp năng lượng từ trên cao dội xuống đỉnh đầu… cứ như là bạn nạp xăng vào xe vậy…
Ngày trước chị Xuyên mẹ của Lan cũng có lần nói với tôi: bác Diệu Hạnh cũng là người được ơn trên phù hộ nên bác làm việc tối ngày…bác Diệu Hạnh là mẹ Ngô Ánh Tuyết…
Gọi là anh xưng em, nhưng trong đáy sâu tôi coi Ngô Ánh Tuyết là một bậc thầy của tôi về Thực dưỡng, người đầu tiên dạy cho tôi về 7 nguyên lý của Trật tự Vũ trụ, một chữ bẻ đôi cũng làm thầy, tôi giữ mãi cái tờ giấy anh Tuyết vẽ vẽ về 7 nguyên lý đó như một kỷ niệm không bao giờ quên ơn…
Sau này tôi khoái Ohsawa tới mức tôi nói với nhà thơ Vương Từ ở Mỹ: anh kiếm cho em cái ảnh tiên sinh Ohsawa về để tôi treo… anh Từ nói: chân dung Ohsawa là 7 nguyên lý và 12 định lý ấy, thế là tôi hiểu ra được việc phải sống tuân theo nguyên lý của trật tự vũ trụ chứ không phải đem cái đó lên mà THỜ!
Một lần đang đi dạo vòng vòng bằng cái xe đạp cà tàng cùng anh Tuyết, sau đó tôi làm bài thơ:
KHÔNG ĐỀ
Tặng anh Ngô ánh Tuyết

Đường phố rất đông người
Sao em chỉ thấy có mình anh?
Chỉ nghe thấy duy nhất những lời nói của
anh thấm sâu tâm hồn em.
Em là cánh chim,
là nụ hoa,
là ánh mặt trời...
Anh kéo em trở về mặt đất
Và em bỗng thành Người.

Sài Gòn, tháng 7 – 1986
Tôi thường thức dậy vào giờ hoạt động mạnh của chư thiên và tôi chợt nhớ ra chuyện ĂN GÌ RA NẤY và tôi còn bị ứng vào cả trong thơ về vấn đề này… tôi ăn rất nhiều thịt chim rán, cho nên tôi có tính cách của con thú hoang vô cùng ưa thích tự do như con chim… và tôi đã bất giác đã VÔ THỨC mà làm thơ đúng là TÔI của ngày hôm qua…
Sau này ăn nhiều gạo lứt, tôi thích ruộng bậc thang, và giờ thì các loại ích thích và lòng ham muốn nó cứ rơi rụng dần, một cái tâm vắng bóng của tham danh lợi tình ăn ngủ…. nó mát như cánh đồng lúa mùa hè… nó không làm cho tôi phải NHOI ra biển hay lên rừng… vì nó chính là rừng là biển ở bên trong rồi. Người thiếu cái gì thì thường thích cái đó…
….đúng luật vũ trụ là thanh niên là âm, thời gian đó tôi “rất âm” vì sau một thời gian ăn thịt cá như vậy, tôi bị dương bên ngoài và âm bên trong, may gặp sư phụ và tôi đã được chuyển hóa bằng thức ăn, bằng tình thương và sự hiểu biết, ngày đó Ngô Ánh Tuyết khuyên tôi ăn ít lại và mãi tận bây giờ tôi vẫn luôn luôn thấy lời khuyên đó là một trong PHƯƠNG THUỐC QUÍ nhất làm cho tôi được hạnh phúc ngày một nhiều thêm… cũng nhờ có anh biết cách thiện xảo phá ngã cho tôi, khi đó tôi ngạo mạn lắm lắm? lúc nào anh Tuyết cũng nói tới mấy bà bán xôi ngoài đường… lúc đầu tôi nghe tới “bà bán xôi” ( ý anh Tuyết là với cái nghề như thế là đủ độ thân, và sống vui rồi)… là tâm tôi nó đã có ý khinh thường, ngày đó tôi đang là giáo viên toán cấp 3 đứng trên bục giảng vô cùng vinh danh… sau 30 năm tôi nhận ra… cho các sinh viên mới ra trường mà đóng đạt vai bà bán xôi, làm như bà bán xôi, quán tưởng về nghề bán xôi và cách bán xôi, và cho thực hành nó… chắc chỉ cần test thế để kiểm chứng thực học của họ là đủ xem có nên tuyển loại người đó vào làm ở chỗ của mình không? Tôi cá rằng chẳng có mấy sinh viên mới ra trường có thể làm được điều đó cả. Họ chỉ như cái máy… chỉ có thể làm được vài việc lặt vặt là cùng, bảo đâu mới có thể làm đó mà không có người bảo thì ắt là không làm kể cả việc nhỏ nhất!… chả đâu vào đâu, cách giáo dục của nhà trường ngày nay vô cùng tai hại… vô cùng manh mún… vụn vặt…





Ngẫu hứng cùng Viên Linh
Một người bạn thơ trên trang thucduong.vn

A ha trong cõi Ta Bà
Hắn đã làm day dứt ta?

Ô hô không tình vào bến
Đợi ta ngoài ngàn ngôi sao

Ư hư sao mãi dỗi hờn
Làm như có quyền với ta?

I hi sao cứ doạ tình
Đi đi không ai thèm gọi

Có nhau tự cõi nao lòng
Tình có như không, bến đợi.

Muốn gì hãy nói thật ra?

Ngọc Trâm

18 - 4 - 2009

CÙNG AI NGẪU HỨNG

Day dứt ai à ? day dứt ta
Tình không vào bến... tình ta bà
Ngàn ngôi sao đợi...ta...ừ hỉ
Một cõi lòng mong... ai ...a ha
Ngàn lời thi cảm; thời thôi thế
Một chút lòng riêng; luống lọ là
Cũng chỉ trăm năm thôi đấy nhé
Muốn gì !!! ? ai dại nói thật ra.

Viên Linh.

Cho tới giờ tôi vẫn không rõ Viên Linh là người đối thơ với tôi trên diễn đàn thực dưỡng là ai vì “hắn” không chịu khai…. Đây là một “chàng thơ” tuyệt vời mà tôi chưa được gặp!



NGẪU HỨNG

Hỏi trăng?
- Trăng đã tàn
Hỏi hoa
- Hoa đã rụng
Hỏi người
- Người đã ra đi
Hỏi ai?
- Hỏi lại là ta
Vô thanh níu kéo vô thanh
âm thầm
Mây lá đón đưa
Ru hoài ngàn năm

Một bến lạ mà quen

Gái già ngồi ngắm trăng non
vẫn già!

13/9/2011


KHÔNG ĐỀ

Bãi giữa chiều nay mưa gió lạnh
Nhà thì dột hết trừ cái giường
Cơm chiều tí bột thế là xong
Làm xong bài thơ trời vừa tạnh.

Kiếp trước ta gieo nhân gì?
Kiếp này làm cỏ ta thì vui thay.

Thiền trong sinh hoạt hàng ngày
Làm cỏ một mình thú vị thay
Theo dõi tâm tư suốt cả ngày
Không buồn không chán không nhanh chậm
Túc tắc sớm trưa chiều xem tâm...

Luôn luôn thấy một niềm vui trong lòng.

11/10/2011


Trên đường

Giờ còn ai nữa mà mong
Giờ còn ai nữa mà trông với chờ
Xuân đi xuân đến vô bờ
Hỡi xuân!

Còn đây là những vẫn thơ đối của sư phụ Ngô Ánh Tuyết:

Đường mơ cánh nhạn vời mong
Hỏi ai tơ tưởng vời trông cuộc chờ?
Xuân đây xuân đó đầy bờ.
Luôn xuân.
17/11/2011

Ngô Ánh Tuyết không những có khả năng làm sư phụ của tôi về thực dưỡng mà cũng có khả năng gây nguồn cảm hứng bất tận về thơ ca với tôi, và có thể được thì có thể gọi anh là “chàng thơ” của tôi. Có những người khi gặp họ ta có thể thấy tâm ta nổi sân dễ dàng có người thì không, họ có thể giúp ta có được nguồn cảm xúc… “nổi hứng” làm thơ dễ dàng, Ngô Ánh Tuyết là người làm cho tôi có thể làm thơ dễ dàng.
Ngô Ánh Tuyết nhắn tin bài thơ:

Qua sông tìm cảnh nhà xưa
Rập rờn con nước gió đưa nẻo nào?
Muốn êm sông nổi ào ào
Muốn ngon vị nhạt cồn cào ruột gan
Một đời sương trắng giăng ngang
Bến bờ ngày đó ngỡ ngàng chạy quanh.

Đọc nghe "tức khí", 1 tuần sau tôi bèn họa lại:

KHÔNG ĐỀ

Gió hát, trăng buồn, thông vẫn reo
Mây trắng vẫn lang thang bên đèo
Chẳng còn sương đọng ngoài ngàn tía
Ríu rít tang tình sao cứ theo?

Tóc xanh rồi bạc điểm sương vôi.
Lá úa rụng rồi mầm lên thôi
Có gì mà nói bằng nhiều nhẽ
Vẫn đây và đấy khắp muôn nơi.

Nơi nào cũng là nơi trắng tay
Trắng tay đi về nơi phố say
Chỉ còn vài nét bên hè cũ
Chầm chậm ru hồn ta ngất ngây.

Hà Tiên tháng 12/2011



HÀ TIÊN

Hà Tiên chiều nay biển đẹp lạ
Ta lang thang phố vui lần đầu
Khoảnh khắc qua đi không trở lại
Ta bình yên hơn, yêu thêm?
15/12/2011

Kundalini trong thất ở Thái Lan, Kudalini trỗi dậy lần thứ 7, năng lượng của Tam Bảo gia hộ, Kundalini đi lên mở khoáótở nơi có tuyến tùng, thầy Suphan dặn: bất cứ gì xảy ra thì con đừng có sợ nhé. Đạo cao một thước ma cao một trượng, đi tu với mộtđoàn cả chục người mà cũng loạn lên, thấy mọi người đi sang trường bên tu, tôi cũngđịnhđi theo thì thầy Suphan bảo: thầy muốn con ở lại WRP tu, tôi nghe theo lời thầy vàở lại tu luôn, tu chết thôi, vì mọi người đi hết, nên mình tôi ở lại có cơ hội lớn đểchuyên tu, trong rủi có may, và thế là lần nữa kinh nghiệm huyền môn quí báuđã xảy ra cho tôi hay biết thêm: tôi là ai? Tôi sinh ra trên trái đất này là để làm gì?

ĐIỆU NHẢY CỦA CÁI KHÔNG

Thân tâm quân bình
Tĩnh lặng thiền hành
Và rồi...
Em nhảy múa như con công
Dưới cơn mưa rào
Vũ điệu của cái KHÔNG
Tâm định trên thân
Các sát na định...
Nó đã bắt kịp nhịp của tồn tại
Em là một giấc mơ.

Đầu trống trơn
Thân trống trơn tĩnh lặng thanh bình
Chân tay uyển chuyển theo luồng khí ưỡn ẹo!
Trống rỗng
Bao la
Trong ngoài
Tĩnh lặng.

Như không
Như có
Cái tôi điều hành
Biến đi đâu
Để cho gái già
Trống không thế này?!

Khi đủ duyên thì chuyển động
Theo nhịp đi của tồn tại
Điệu nhảy của vĩnh hằng
Ghi nhận ghi nhận

Không không mới thực là nhà không không!

25/4/2012 Wat Ram Peang, Thái Lan - trong thất!
Nhảy múa xong rồi làm thơ hóa rồ! he he...



Bài thơ này được làm sau khi nhập thất không ngủ không dựa lưng vào tường trong 3 ngày, thầy Suphan bảo tôi: bất cứ gì xảy ra con đừng có sợ, và cuối cùng điều đó tận tới lúc cuối cùng sắp hết 3 ngày nhập thất với toàn bộ nỗ lực vượt trội, nó mới xảy ra, và tôi chứng nghiệm nó với nỗi sợ hãi và tự dưng nhớ lời thầy tôi vượt qua được nối sợ này. Đó là cái gì? Tôi trình pháp với thầy Suphan là tôi thấy khi đi thiền hành thân thể tôi bỗng nhiên như có luồng khí dâng lên và tay của tôi múa lên phía trên đầu… thầy bảo luồng khí đi từ đâu? Tôi trả lời: đi từ chân… sư cô Hảo - người Việt ở trường thiền lúc đó bèn nhận xét kinh nghiệm đẹp đó như sau: chị bị điên à mà múa thế? lần đó nó xảy ra kinh nghiệm mà sau khi học thiền với người thầy Ấn Độ về thiền Kundalini tên là Ananda… tôi mới nhớ lại là kundalini đã được dâng lên lần nữa trong pháp thiền nguyên thuỷ của Đức Phật và nó kích hoạt tuyến tùng quả và thông được cái tuyến này ngay trong cốt lõi của cái phần hết xương sống nằm sâu trong đầu của tôi; kinh nghiệm nội chứng đó làm cho cái đầu của tôi có thể ngoáy, quay tròn nhẹ nhàng và dịu dàng theo một vòng quay đặc biệt, mà chỉ có người nào đã đi qua kinh nghiệm huyền môn này mới có thể hay biết… sau khi ở Thái 1 tháng chuyên tu nhập thất đó về Hà Nội, luồng Kundalini của tôi thông tới mức ngày nào tôi cũng ra công viên Ghandi tập nhưng khi đó vẫn là loại Kundalini không có thầy như ngày nay tôi đã được thọ giáo một cách hoàn thiện nhất với thầy Ananda; khi tôi tập loại thiền này tôi có ước mơ một ngày nào đó tôi sẽ cho quay lại phần tôi đã được tháo gỡ các rào cản của ý thức của bản ngã mà nhập vào trong vô ngã bởi một điệu nhảy thì nó sẽ thế nào để phổ biến cho cộng đồng… nay 2015 sau khi học thiền trị liệu với thầy Ananda, thầy đã giúp tôi một cách sâu sắc để tiến trình hội nhập với người tình bí mật bên trong của tôi được hoàn mãn và đặc biệt là giúp tôi quay được một lần nữa vào con người thực - biển năng lượng thương yêu mà tôi đã có vài lần chạm tới trong kiếp sống này…

1/5/2012, sáng sớm, chuẩn bị về VN, công phu của tôi lại một lần nữa gây hứng khởi cho chính mình...


Cảm thán, thấy tâm cất lời và tôi mang giấy bút ra ghi lại, một lần nữa thơ lại ốp đồng tôi làm thơ...

KHÔNG ĐỀ

Ta đi về trong cõi mộng
Đớn đau nối mãi khôn cùng
Bỗng dưng một ngày thoát xác
Mọi sự biến thành hư không.

Trường thiền Wat Ram Peang, Thái Lan, năm 2012



BÀI THƠ DƯƠNG QUÁ!

Khi nào khách quí tới chơi nhà
Có tắc kè hoa đón đó nha
Nó đang đứng đó chầu hâu sẵn
Còn lại mình ta, ta với TA!

Phước Sơn, 19/1/2013

Không đề
Nhớ anh ở khắp mọi nơi
Nhớ anh không dám nói ra thành lời, biết không?
Ngại anh tơ tưởng trong lòng
Ra vào ngồi ngóng thơ tình lông bông
Để quên chánh niệm trong lòng
Rồi ta chỉ gặp nhau ở miền không không tràn đầy

Gửi anh với chánh niệm và tâm từ
Để anh yêu dấu, em như thuở nào
Dịu hiền ngồi ngắm trăng sao
Anh là đề mục quí để em nên duyên Phật Đà
Anh là hơi thở vào, ra
Cùng nhau tu tập cùng vui ngày dài
Anh thì vui cháu ấm tình
Em thì vui với Ngọc xinh ngoan hiền (?!Hi,)
Khi nào em có tâm từ
Là tinh hoa của tình duyên chúng mình!



Hè sang
Tặng cháu Ngọc Anh

Đầu hè
Lọt xuống khe
cửa sổ
Nhà tôi
Tiếng chào mào
trong trẻo hót.

Mấy chú chim
Ơi ới
Gọi hè...

Rồi tiếng chim
Vù vù
vẫy cánh
Bay đi.

Chú chim khác
Lại về
Choách choách
Sớm mai
Đánh thức
Thiên đàng
Trong tôi.

Rộn ràng
tiếng chim
ắp đầy
Không gian
Phố thị
Bình yên.

Mùa xuân
Đã qua rồi.

31-3-2014

Sau khi làm xong bài thơ này, tôi có nhắn tin gửi bài thơ cho nhiều bạn hữu, và nhận được hồi âm của những người có khả năng cảm thụ thơ tới MỨC như sau, và điều này làm cho tôi thấy lâng lâng vui sướng nhiều ngày nay (Osho nói: phụ nữ mà làm thơ, họ còn vui sướng hơn nghe tin con mình được đậu vào đại học, quả là đúng quá nhé)...Tôi cười kể cho mấy người bạn thiền của tôi là "mấy cạ cứng của chị lần này thấy IM LÌM, không thèm hồi âm" không có phản ứng gì... và tôi ca ngợi DAKA của tôi... người đã làm cho hồn thơ của tôi nảy lên những chồi mầm... một dây đàn ngân lên, những sợi dây khác rung....

"CO SANG TAC BAI NAY A. DOC XOG THAY SUOG QUA CO A."
Cô giáo Oanh ở Thái Bình nhắn tin,

"Chuc mung nhe,dat lanh chim dau!"
Chị Bình Thọ nh tin

"Hihi...chau dang ngoi hoc bai ma doc duoc bai tho cua co thay that la vui! Bai tho lam chau thay nho mua he Ha Noi qua co a."
Trang dạy yoga, học viên lớp nấu ăn Thiền

"Tho hay qua co oi. Trong treo, gian di. Mua he den roi."
Bạn Thoa, học viên lớp Nấu ăn Thiền

"Xin cảm ơn nhà thơ trẻ )"
Hoàng sv nhạc viện

"Hay the, tho c lam day a"
Tâm nhỏ

"HAY". Nhà thơ Trần Đăng Khoa nhắn tin, nhà thơ TĐK còn gọi điện thoại nói đùa với tôi là nếu tôi có 20 bài thơ như thế sẽ được gọi là nhà thơ lớn... và ông Khoa này còn tán rộng ra làm cho tôi cười đỏ cả tai? (cười nóng cả tai!)

"Thơ đầy thiền vị, phảng phất một chút Haiku, nhưng đậm chất Việt. Chúc mừng chị đã có bài thơ hay!"
Đức Anh chủ nhiệm CLB Sống Thiền ở SG

"Oiiii ! Chi toi gioi qua co! Vua gioi tu, lam an, lai van tho ca mua nhac deu gioi !!!. Khoa thien to chuc o dau Chi nhi ? Bat dau tu ngay nao a ?"
Trung xuất gia gieo duyên ở Hà Tiên

"Hay thê.hoan hao.văn.toan. Văn toan song toan."
Chị Hoà giáo viên dạy văn cùng trường xưa

"Hôm nay lại nẩy ra thơ hay thế!"
Làm thơ vao luc mấy giờ sáng đấy?
Mai bạn thân dạy cùng trường xưa, mẹ nuôi của Ngọc

Tuyêt vơi !
Chị Tâm hiệu trưởng trường dân lập PTTH Đông Kinh, giáo viên dạy văn cùng trường tôi dạy học xưa.
...

Sau đó tự tôi sáng tác cả bài này thành bài hát và có cho ghi lại phần hoà âm phối khí, rồi đích thân tôi hát… và làm ra đĩa có thể hát karaook được…



Ngọc Trâm
EARLY SUMMER

Summer’s breath
Falling down
The window
In my house
Red-whiskered bird
Singing now.


There some birds
Repeat n repeat
Call Summer…

Their voice again
Whir whir
Wave their wings
Fly away.

Another bird
Went back
In a hurry
In the early
Wake up
The paradise
In me.

Bustling
Voicing
Fill up
The space
How the streets
In peace

The Spring
Went away!


Bùi Xuân Trường dịch sang tiếng Anh để gửi thư cho ông bà Ando - Nhật Bản,
Thân ái tình hữu nghị...

Không đề

Giữa hè chợt có ngày đông
Giữa tim chợt thấy tình không bến bờ
Người đi người đến vô bờ
Nên duyên.

Tôi gọi loại thơ của tôi kiểu này là THƠ HAIKU
VIỆT NAM!

Hà Nội, 12/7/2014



Tâm và Mèo

Tâm là làn nước trong
Soi rõ từng nhành hoa
Tâm là vầng trăng sáng
Thơm hương khắp quê nhà...

Nhà em có con mèo
Chuyên vật nhau với bạn
Nó khéo chơi lắm nhé
Nếu nó quá hung hăng
Con kia chạy mất tăm
Nó buồn thiu tiu ngỉu
Nên nó đổi chiến thuật
Nằm xuống mời bạn tới
Mèo kia liền lân la
Vồ chộp lên mình nó
Và nó nằm ở dưới
Cho con kia trèo lên
Thế là ta có bạn
Chơi vật nhau vui nào
Hai con vồ nhau đùa
Gừ gừ chơi vật nhau
Chán lại bầy trò khác
Rồi mỗi đứa mỗi nơi
Lăn ra ngủ như mèo
Thú cưng nhà là mèo
Do kiếp trước làm phước
Mà không giữ giới cao
Nên kiếp sau làm mèo
Nhưng là mèo cưng thú
Của 3 bà cháu tui
Cùng mấy mèo hoà thuận.

Chơi với mèo thích hơn
Nó không biết nói dối
Và không biết kiêu căng
Không bao giờ ăn cắp?
Nhưng nó cũng có thể
Vô ơn như loài người?
Nhưng ta yêu chú mèo!
14/7/2014


Thơ tặng NAT

Mặt trời bóng nắng
Đêm tàn ánh trăng
Một vòng mỹ nữ
Liêu xiêu anh gầy!



GIÁC NGỘ HAIMI

Sống cạnh cuộc đời hấp hối
Sống cạnh cuộc đời hoan ca
Vị mặn phút cuối lia xa
Tâm ta bao la bao la.

Ta sống trong vòng thù hận
Ta sống từng trong oán hờn
Cùng với chút vị oan trái
Kẻ thù giấu mặt lòi ra
Ánh sáng từ bi bao la.

Vị thầy gạo lứt đầu tiên
Khuyên ta ăn uống ít lại
Ba mươi năm đã trôi qua
Lời thầy ghi khắc trong tâm
Làm thì lúc được lúc không
Nhưng lởi thầy luôn ghi nhớ
Vị thầy gạo lứt cuối cùng
Khuyên ta nên ngưng ăn mặn
Ăn nhạt và kinh nghiệm luôn
Tâm ta dịu dàng âu yếm
Ô hay sao dễ thế này
Sao mình mãi không nhận ra.

Ô hay sao dễ thế này
Sao mình mãi không nhận ra?

Ô hay sao dễ thế này
Sao mình mãi không nhận ra?
Thiền viện Phước Sơn 6/11/2014

TÌNH YÊU

Em mặc định là anh yêu em
Và em sống trong nhung lụa của nó
Tâm hồn em là một làn tơ mỏng
Nó khẽ đung đưa khi gió cuốn đông về.

Em mặc định là anh yêu em
Và em sống trong nhung lụa của nó
Tâm hồn em là một làn sương mỏng
Chỉ một chút nắng thôi là sương mỏng tan liền.

Em mặc định rằng anh yêu em
Và em sống trong nhung lụa của nó
Tâm hồn em chỉ khẽ đụng tan liền
Nối bờ vai tới với bờ vai
Chúng ta thương nhau cho mãi tận cuối trời
Chúng ta thương nhau như tình yêu con người.
8/11/2014



VIỆT NAM CA

Quí tặng thầy Ando và cô Yuri

Em như bé tập đi
Chập chững trong hương vị của Chúa
Lời dịu ngọt của em anh chưa từng nếm thử
Sao anh nỡ bảo em lạc loài?

Em như bé tập đi
Chập chững thương yêu dịu hiền muôn thuở
Ánh mắt em anh chưa từng thấu tỏ
Sao anh nỡ bảo em
lọc lừa?

Em như bé tập đi
Và ngọn đuốc trong tim em bùng phát
Kết nối cửu huyền thất tổ
Với non sông gấm lụa
Lên đời.

Việt Nam ơi Việt Nam
Người là hoa là đất yêu thương
Người là vị giác thân thương
Hằng ngày ta nếm trải
Vô hồn.

Từ nay con nguyện trả ơn người
Vị giác quí tộc
Của thầy ta mang tới.

Ta là ánh mắt yêu thương
Ta là bài ca sung sướng
Thắp lên hồn phách dân tộc
Bưng vào nếp sống
Hiến dâng tặng người
Bài ca âu yếm
Của đất hiền tặng mẹ
Trong bát cơm
Đơm đầy
Nghĩa lý.

Chắt chiu
Trong từng hạt sữa
Đơm đòng
Cho lúa
Cho khoai.

Em đi vào bếp hoan ca
Nấu ăn cho đời vui sướng
Làm người
Việt Nam.

Em đi vào bếp hoan ca
Nấu ăn cho đời vui sướng
Làm người
Việt Nam.

10/11/2014

THƯƠNG ƠI

Thương thân mình lận đận
Thương thân người ngàn dặm
Trùng khơi.

Thương ơi
Ơi thương đời mình
Đời người
Nước mắt rơi
Đời lên
Tăm tối.

Ta đâu còn là người
Ta đâu còn là mình
Ngàn khơi.

Ta thương đời lận đận
Ngược xuôi
Vị mặn ngọt
Gian dối.

Chìm trong mùi vị
Biết ngày nào ra?

Ai nghe
Ai nghe?
Ai có tai
Thì nghe...

Ai thương
Ai thương
Đời mình
Đời người
Thì nghe...

13/11/2014


NHỚ ƠN THẦY

Lòng bình yên
Lobha (tham) dường ngủ quên
Con nhớ ơn thầy
Người đã làm cho con
Được tái sinh
Lần nữa.

Ăn ngon hơn
Ngủ sâu hơn
Mặt thấy hay cười
Chánh niệm tự nhiên
Mọi sự đến rồi đi
Như dòng nước xiết.
...
Con luôn nhớ ơn thầy
Người lúc nào cũng nói trúng tim đen của con
Bản ngã của con không bao giờ trốn nấp vào đâu được bởi thầy
Con luôn nhớ thầy
Thầy ơi.

Con đi vào bếp
Nấu ăn cho mọi người
Cười vui!

Phước Sơn 21/11/2014




CHỈ CÒN ÂM VÀ DƯƠNG

Chỉ còn âm và dương
Chỉ còn em và anh
Cùng thời gian
Ở lại.

Ta bên nhau
Bên nhau
Yêu tình yêu
Em bé.

Chỉ còn thương
Và thương
Tay trong tay
Hằng vĩnh.

Hạnh phúc
Từng phút giây
Tràn ngập khắp Pháp giới.

Người phát minh
Vĩ đại
Ai phát giác
Tình yêu
Là tự do
Muôn thuở.

Em yêu anh
Yêu anh.

HN 24/1/2015


SỚM MAI

Sớm mai
Chim hót
Chuyền cành
Liu riu
Vào bến
Thơm lành
Hoa xuân.

Tiếng chim
Trong vắt
Vang ngân
Giúp em
Nhịp phách
Rung ngân
Tiếng đàn.

Chỉ còn
Vang tiếng
Chim ngân!

HN 5h sáng,17/4/2015


CƠN MƠ NÀO ĐƯA ANH TỚI?

Cơn mơ nào đưa anh tới
Với em những giấc bình yên.

Cơn mơ nào đưa anh tới?
Với em khúc ca khải hoàn.

Cơn mơ nào đưa anh tới?
Với em giấc mơ trọn lành.

Cơn mơ nào đưa anh tới?
Với em giấc mơ tuyệt vời./.

Thiền viện Trúc Lâm Cái Bầu
5/5/2015
Đi học thiền với thầy Ananda người Ấn Độ

YÊU THẦY

Khi nhìn vào đôi mắt mở to của thầy
Em bị hút ngay vào một khoảng không
thăm thẳm
ở đó
Và nhận ra trong mình cũng có một khoảng không
Kết nối
Như soi gương
Hấp dẫn
Lạ lùng.

Rồi lý trí lại chen vào
Làm em e sợ
Không muốn mình sẽ chết đi một lần nữa
Trong đôi mắt ấy.

Nhưng nguồn năng lượng trong em
Nó cứ tràn đầy lên
em thấy nóng bừng mặt
và tai
Em rất là thẹn thùng
Vì không dấu đi đâu được tình yêu của mình./.

13/5/2015






http://khamphanews.blogspot.com/2014/05/th...ini-hoa-xa.html

Thể nghiệm Kundalini:
THỂ NGHIỆM KUNDALINI
Phạm Doãn
Kundalini
Kundalini tượng trưng bằng hình ảnh hỏa xà (con rắn lửa). Theo tiếng Phạn, Kundalini có nghĩa là cuộn xoắn (coil). Được biết như xuất phát từ Ấn độ giáo, nhưng có thể kundalini đã được biết đến bởi nhiều tôn giáo khác nữa, dưới những cái tên khác nhau. Thoạt đầu, Kundalini được mô tả không thống nhất, theo nhiều kiểu hệ thống khác nhau, với những kênh (nadis) và luân xa (chakra) khác nhau. Theo thời gian, Kundalini được mô tả thống nhất và rõ ràng hơn với 6 hoặc 7 luân xa nằm chồng lên nhau, theo trục thẳng đứng. Luân xa dưới cùng nằm ở vùng hội âm (perine), đối diện khoảng xương thiêng (sacrum), là chỗ nằm của con rắn lửa Kundalini đang cuộn tròn 3 vòng rưỡi.
Luân xa cao nhất ở tại đỉnh đầu, tượng trưng cho hoa sen nghìn cánh. Khi Kundalini thức dậy, đi lên tới đỉnh đầu, hoa sen này nở và hành giả đắc đạo. Mật tông Phật giáo, hệ truyền thừa từ Naropa đến Milarepa, xử dụng phép luyện luồng hỏa hầu (còn gọi là luyện tummo) như một công phu chính yếu.
Có rất nhiều kĩ thuật để đánh thức Kundalini, do đó có rất nhiều pháp môn khác nhau, cùng dạy về cách tu luyện kundalini. Không ai khuyến khích sự tập luyện Kundalini mà không có người hướng dẫn. Nhưng kiến thức về Kundalini là điều rất cần thiết với tất cả những người tập thiền. Vì có những trường hợp ngồi thiền không phải là để luyện Kundalini, nhưng kundalini vẫn thức dậy và đi lên. Hiện tượng trổi dậy tự phát của Kundalini xảy ra rất nhiều, ngay cả đối với người không thực hành bất cứ một kĩ thuật nào cả. Sang đầu thế kỉ 20, bí mật Kundalini được phổ biến rộng rãi trong giới trí thức và khoa học, rất nhiều seminar về Kundalini đã được tổ chức.

Lão giáo, đạo gia khí công, tu luyện về luồng Hỏa hầu. Đạo gia mô tả luồng Hỏa hầu, xuất phát từ mệnh môn gần rốn, đi theo các kênh dẫn của nó. Hệ thống Hỏa hầu cũng có nhiều phức tạp và sai biệt, không thống nhất theo từng môn phái. Tuy nhiên, luồng hỏa hầu của đạo gia khí công với luồng hỏa xà Kundalini, cũng chính là một thực thể. Tại sao có sự khác biệt về sự mô tả, tại sao có sư khác biệt về những kênh dẫn…Theo tôi, Kundalini hay luồng hỏa hầu, là một thực thể nằm giữa vật chất và tinh thần, vừa khí lực vừa tâm năng, vừa khách quan vừa chủ quan. Cho nên trong suốt lịch sử phát triển, nó được nhân thức một cách rất phong phú đa dạng, và dĩ nhiên có thể là rất khác nhau theo từng kinh nghiệm riêng của hành giả. Chính sức quán tưởng tạo nên hình thái ngọn lửa hỏa xà. Chính sức quán tưởng tạo nên đường đi của Kundalini và các kênh tương ứng.
Tôi cũng đã thấy một khác biệt nữa, trong sự mô tả đường đi của Kundalini , đó là một Video-clip mô tả Kundalini đi lên từ đầu ngón chân bằng hai kênh xoắn ốc, theo cột sống, cuối cùng giao hội ở vùng giữa trán tạo thành con mắt thứ ba.

Thể nghiệm Kundalini
Chưa bao giờ chúng ta được sống trong một thời đại, mà lượng thông tin trao đổi lại nhiều đến như thế. Trong lĩnh vực tâm linh và tôn giáo cũng như vậy. Những điều rất bí mật như Kundalini, đã không còn là bí mật, và nay đã được phổ biến rộng rãi. Đầu thế kỉ 20, Carl Jung đã tổ chức một seminar về Kundalini, việc này coi như đánh dấu cho thế kỷ mà Tây Phương bắt đầu tìm hiểu bí mật Kundalini.
Không chỉ những người tập Kunladini, quán tưởng trực tiếp trên các luân xa và kênh dẫn, mà tất cả những người tập các pháp yoga và thiền định khác, đều có thể có hiện tượng phát động Kundalini ngoài ý muốn. Những kĩ thuật thiền, đặt sự tập trung vào khí lực cơ thể hành giả, dễ gây nên sự trổi dậy của Kundalini. Nếu đặt đối tượng thiền định vào phần tâm, bỏ qua phần khí lực cơ thể, thì ít có ảnh hưởng gì đến Kundalini. Trong một đêm nào đó, với một định lực mạnh mẽ đạt được do luyện tập, người hành Thiền (dù không tập Kundalini) chợt quán tưởng đến cơ thể khí lực của mình, thì đây cũng là một nguyên nhân phát khởi Kundalini. Thiền nhắm mắt thì dễ tập trung vào tâm, bỏ qua phần khí lực của cơ thể. Thiền mở mắt như Mật tông và Đạo gia khí công dễ quán tưởng cơ thể, dễ vận hành các đường khí lực.
Qua nhiều nghiên cứu, giới y học phát hiện ngay cả một người bình thường, cũng có thể rơi vào trường hợp Kundalini trổi dậy bất ngờ. Khi bạn có một ước vọng tâm linh quá lớn, hoặc khi bạn rơi vào một tình trạng đau khổ tuyệt vọng cùng cực, năng lượng Kundalini có thể trổi dậy. Dù rằng, trong trường hợp này, bạn có thể chưa phải là người giác ngộ, nhưng với những thể nghiệm tâm linh mạnh mẽ đầy ấn tượng, chắc chắn bạn sẽ có một chuyển biến lớn trong đời sống tâm linh. Đồng thời với những thể nghiệm tốt, cũng có những tác động xấu, do sự phản kháng hữu thức hay vô thức với những thể nghiệm. Tôi được chia sẽ các trường hợp Kundalini tự nhiên phát khởi ở một vài blog friends. Có ba trường hợp như thế, hai trường hợp là do khát vọng giải thoát, một trường hợp là do đau khổ tuyệt vọng. Vì thế tôi cho rằng, kiến thức về Kundalini với các biểu hiện của nó, thực sự cần thiết cho những ai đang hành Thiền và những người quan tâm đến lãnh vực tâm linh.
Tôi tìm thấy một tài liệu của Lee Sannella, M.D, bác sĩ tâm thần, đã liệt kê và phân loại nhiều loại thể nghiệm Kundalini:
Tổng hợp các dấu hiệu và triệu chứng
(Summary of signs and symptoms)
Về mặt vận động:
- Những chuyển động và tư thế bất thường của cơ thể (body movement and
naccustomed postures)
Cơ thể chuyển động tự phát ở nhiều bộ phận, kể cả mắt, tuy nhiên hành giả có thể tự ức chế. Những cử động này có khi nhẹ nhàng êm dịu, có khi là những cơn co giật hoặc rung chuyển. Cơ thể có khi tự động được đưa vào những tư thế hatha-yoga thông dụng, và được giữ ở tư thế ấy rất lâu. Nói chung là rất nhiều loại chuyển động, cũng như tư thế, sai biệt khác nhau theo từng người.

- Những kiểu hô hấp khác thường (abnormal breathing patterns)
Nhóm nghiên cứu đã ghi nhận tất cả các kiểu hô hấp, giống như thấy ở phương pháp pranayana mà các yogis thường tập luyện, nghĩa là các kiểu nhanh, chậm, kéo dài hoặc nín thở. Từ nhân xét này, ta biết rằng không cần phải học các kiểu hô hấp đặc biệt nào đó, mà tự thân khi Kundalini vận hành, nó sẽ điều khiển hơi thở một cách tự động.

- Tình trạng liệt (paralysis)
Khi đi vào định sâu, có khi cơ thể bị liệt, và bị khóa cứng trong tư thế ngồi thiền. Khi ra khỏi định cơ thể được hồi phục. Trong nghiên cứu, có hai trường hợp phụ nữ tiếp tục bị liệt sau khi ra khỏi thiền định, tuy nhiên với thời gian sự liệt này cũng giảm và hết hẳn. Có vẻ như liệt này do hysterie hơn là do tiến trình sinh lý của Kundalini.

Về mặt cảm giác
- Cảm giác cơ thể (body sensations)
Cả ngoài da lẫn bên trong cơ thể đều có những cảm giác như tê, rung, ngứa nhột. Một số người mô tả chính xác cảm giác bị kích thích đến cực khoái (orgasm). Cảm giác thường bắt đầu từ ngón chân, bàn chân, đi lên cẳng chân, đùi, bụng, theo cột sống, lên đỉnh đầu, xuống trước trán, ra vùng mặt, xuống cổ họng, rồi xuống bụng, kết thúc ở đó. Thực ra, cũng có khi dòng năng lượng Kundalini không đi theo thứ tự này. Nếu nó đi theo đúng thứ tự này thì nó được gọi là Vòng Kundalini điển hình.

- Sức nóng hoặc lạnh
Nhiệt lan tryền khắp cơ thể nhưng không theo một kiểu nhất định nào. Có khi chỉ là do cảm nhận chủ quan, có khi là một độ nhiệt thực sự đo được khách quan. Có những nhiệt độ cao tới mức khó giải thích.
- Ánh sáng và ảnh tượng bên trong (inner lights and visions)
Dòng lực Kundalini tạo nên, theo Swami Muktananda, rất nhiều loại ánh sáng. Từ ánh sáng đỏ lớn bằng thân người, đến những chấm nhỏ đen trắng, hoặc với kích cỡ hạt đậu màu xanh ngọc. Ngoài ra còn có nhiều loại ánh sáng nữa, thắp sáng nhiều bộ phận của cơ thể, đặc biệt ở vùng đầu và sống lưng. Có người thấy ánh sáng như tự bên trong, trong trường hợp này họ sẽ thấy căn phòng tối tự dưng sáng rực lên. Có những trường hợp gọi là “sáng cực kỳ”, người quan sát bên ngoài nhìn thấy hào quang (halo) phát quanh người “giác ngộ”. Lúc này những chữ dùng ám chỉ người giác ngộ như “illuminated” hoặc “enlightened” không còn mang tính biểu tượng nữa, mà bây giờ phải hiểu theo nghĩa đen.
- Âm thanh
Âm thanh nghe thấy có tính chủ quan. Có đủ loại âm thanh từ giọng nói đến các âm thanh giống như tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng sáo, tiếng sấm, tiếng nhạc…Trường hợp nào cũng có âm thanh nhưng loại âm thanh nào thì tùy thuộc vào từng kĩ thật hoặc tông phái thiền.

- Cảm giác đau
Có nhiều người kể về cảm giác đau ở đầu, mắt, sống lưng và tại nhiều vùng khác của cơ thể. Xuất phát đau thật bất ngờ và hết đau cũng thật nhanh chóng. Có một người mô tả lại rằng dường như đau xảy ra khi ta cố tình cưỡng lại dòng lực Kundalini (một cách ý thức hay vô thức). Hoặc là đau xảy ra khi Kundalini đi qua những huyệt đạo chưa được khai mở.

Do người thể nghiệm Kundalini tự mô tả và giải thích (interpretive)
- Những cảm xúc bất thường
Xuất hiện cùng với dòng lực Kundalini là những cảm xúc tôt độ như xuất thần (ectasy), an lạc, yên ổn, yêu thương, vui mừng, hiến dâng, hòa điệu với vụ trụ. Nhưng cũng có thể xuất hiện các xúc cảm nghịch lại như sợ hãi, lo lắng, ghét bỏ, mê mờ, lú lẫn. Vào giai đoạn đầu có nhiều cảm xúc mãnh liệt nhưng sau đó ở những giai đoạn sau, cảm xúc bình lặng hơn và thường chỉ chủ yếu còn lại cảm giác yên bình, an lạc, thỏa mãn…

- Sự méo lệch trong quá trình suy nghĩ (distorsions of thought process)
Sự suy nghĩ có thể bị thay đổi như nhanh hơn chậm hơn, hoặc ngưng hẳn. Sự suy nghĩ dường như mất quân bằng. lạ lùng và kì dị như thể ta gần bị điên. Đa số nói là sự thay đổi này chỉ xảy ra ở một giai đoạn nào đó trong suốt diễn tiến của Kundalini.

- Sự tách biệt của Ngã (detachement)
Trong cơn bùng dậy của Kundalini, ta thấy dường như ta là ai đó từ bên ngoài, đang quan sát rất kĩ từng cảm xúc, từng ý nghĩ, từng hành động của ta. Hiện tượng ý thức lạ này rất phổ biến và được gọi là ý thức chứng nhân (witness consciousness). Đạo Sufis gọi là “ngọn lửa tách biệt” Tư duy bộ não vẫn hoạt động bình thường bên cạnh ý thức chứng nhân.

- Hiện tượng phân ly (dissociation)
Khi ngã được tách rời khỏi mọi cảm giác và hành động của bản thân, ta rơi vào ý thức nhân chứng, ta ở ngoài ta quan sát ta. Nếu ta không quá sợ hãi với tình trạng kì cục này thì không sao. Nếu nỗi sợ hãi (từ ý thức hay vô thức) xuất hiện, cấu trúc tâm thần sẽ bị chấn thương, gây ra bệnh hysterie hoặc tâm thần phân liệt (shizophrenia), tức là điên. Rất nhiều người thực hành Kundalini thiếu bản lãnh trong tình trạng ý thức này tự cho mình bây giờ đã là siêu nhân, đấng tiên tri hoặc đấng cứu thế. Tuy nhiên thái độ lệch lạc này có thể dần dần biến mật và tâm trí bình thường lại.

- Nhìn bằng một mắt (single seeing)
Bình thường thị giác ta do sự phối hợp của hai mắt. Có trường hợp dòng lực Kundalini làm cho nhãn cầu bị kéo lộn lên trên và thị giác hai bên bị tập trung lại thành một. Có người thấy thị giác mình trở nên sắc xảo cực kỳ như nhìn đến vô tận. Người ta đã gọi một cách tương trưng tình trạng này là “nhìn bằng một mắt”. Hiện tượng này trùng hợp với thể nghiêm đã mô tả trong Thánh kinh ("The light of the body is the eye; therefore when thine eye is single thy whole body is also full of light" . Luke 11:34).
- Thấy như cơ thể mình lớn ra

Đây là một kinh nghiệm rất nhiều người cảm nhận, kể cả những người chẳng tập Kundalini bao giờ. Cơ thể dường như nở lớn, vươn vai mà sợ chạm đến trần nhà.

Một số thể nghiệm không thuộc về sinh lý cơ thể
(không quan sát đo đạc được):
- Thể nghiệm đi ra ngoài cơ thể (out of body experiences)

Người có thể nghiệm này cảm giác họ đi ra xa ngoài cơ thể vật lý. Cảm giác này khác và không phải là loại cảm giác của sự tưởng tượng sống động. Hiện nay người ta thường xếp loại thể nghiệm này vào loại cảm giác và nhận thức chủ quan (đây là nhận xét riêng của Lee). Tuy nhiên cũng có những hợp cho thấy nó có tính khách quan, dường như người thể nghiêm đi đến nơi xa lạ nào đó bằng cách rút được những thông tin chính xác từ những địa điểm đó.


- Sự giác ngộ và những năng lực tinh thần

Đây mới là mục đích thực sự của các pháp môn tu luyện Kundalini. Sự xuất hiện những nhận thức siêu việt, những hiểu biết trực tiếp, những năng lực đặc biệt, tất cả đều không phải do từ cơ thể, tâm lý hoặc sinh lý của con người bình thường, mà do từ một cơ chế bí mật cao hơn, siêu tự nhiên, nằm ngoài sự giải thích của khoa học.
Phạm Doãn
Link tham khảo: Kundalini-psychosis or transcendence? By Lee Sannella, MD

LỜI BẠT và tôi
Suốt 35 năm nay tôi – Ngọc Trâm, đã nhiều lần đi qua các kinh nghiệm mô tả ở trên đúng với tôi tới 90% của những điều đã liệt kê, chỉ có điều vì không được luôn luôn ở gần những người đã đi thông suốt con đường nên kinh nghiệm Kundalini của tôi lúc được, lúc mất lúc lâu vài tuần vài tháng lúc lại hết mà chả hiểu vì sao? Có lẽ tôi cần điều đó chăng để tôi có thể mô tả từng chặng?

Sau khi học thiền với thầy Ananda Ấn Độ thì khi đó mới chính thức được gọi là học chân truyền từ những kinh nghiệm của một người thầy đã ở trung tâm thiền Puna Ấn Độ và thầy đã học thiền với nhiều trường phái, từ trường phái thiền của Đạo Phật, của thiền tự nhiên… và thầy đã được tự do thoát khỏi mọi hệ thống và phương pháp để có thể tiên lượng chỉ dẫn cho người đối diện hay cộng đồng đối diện cái thiền nào là loại thiền thích hợp nhất cho họ.

Như một vị thày thuốc hay, biết tiên lượng các kỹ thuật nào cho phù hợp, và với tình thương yêu tràn đầy từ bi của thầy, chúng tôi đã được tắm trong mưa Pháp – các kỹ thuật với tâm từ và sự tỉnh giác cùa thầy đã đưa ra một liệu trình chữa lành tâm trí của cộng đồng có duyên với thầy và những người có những hoàn cảnh riêng như trường hợp của tôi thầy cũng cho những giải pháp cụ thể để chuyển hóa những vấn đề; tôi nói với mọi người: thầy đã cho những giải pháp chữa lành những vấn nạn của cả một kiếp sống của tôi…và thầy đã “bốc thuốc” trúng bệnh, tôi đã được giải thông về nhiều chiều hướng… và nguồn năng lượng Kundalini lần đầu tiên được thức tỉnh giữa cộng đồng thiền sinh của thầy, các nguồn năng lượng đã bị ngủ quên lại lần nữa trỗi dậy mãnh liệt bất ngờ… và tâm tôi nó chợt tổng kết cả 35 năm học đạo của mình, và mọi vấn đề được giải thông …
Năm 2004 khi tôi sang Miến, được một chiêm tinh người Miến – (ngồi chung quanh các ngôi đền nồi tiếng như là chùa Shwedagon) xem bói, nói sau này tôi sẽ trở nên giầu có và có đi giảng dạy Pháp cho mọi người, lại nhớ nhà thơ Vương Từ nói: bất tiếu bất túc dĩ vi đạo, tôi biết tôi chưa có đủ tiền để mua thêm một ngôi nhà to cho mọi người tới tu tập, cũng chưa có đủ niềm vui để có thể hóa giải bất cứ nỗi buồn nào… và tôi chứ chần trừ chống lại “định mệnh” của mình với biết bao điều mà những người có tài tiên tri của đời tôi đã nói trước…ông thày bói nói tôi là người muốn gì cũng đạt được ước mơ?!

Vì thế tôi cũng mơ những điều như mọi người mơ ước nhưng chỉ khác hơn là tôi mơ ước được gặp những vị thầy đã giải thoát giác ngộ và về đủ mọi phương diện càng ngày tôi càng tiến tới chỗ tốt đẹp và nhiều may mắn hơn…. Và điều này đã xảy ra đúng như thế. Chỉ việc thiền đúng thôi là đã đủ mọi ước mơ trở thành hiện thực nhưng tôi lại có phương pháp Ohsawa hộ mệnh nữa và tiên sinh cũng nói: con đường thực hiện theo phương pháp trường sinh thì cuộc đời sẽ là tấm thảm bay!

Khi chúng tôi được thầy Ananda cho tập thiền thở luân xa, ngay trong lần đầu tiên tưởng chừng tôi phải bỏ cuộc vì hệ thống phía dưới của tôi rất là bó buộc nặng nề và khó khăn, thở muốn “đứt hơi” và khi nó đã thoát được lên phía trên thì nó thông thoáng và dễ dàng hơn, hóa ra lâu nay tôi đã có những giai đoạn thực tập hai phương pháp thiền đó, ngày ấy tôi tập mãnh liệt lắm là thiền Vô Vi và pháp môn quán Âm của vị thiền sư nữ Thanh Hải… nhưng nó lại chú trọng mở những luân xa chỉ ở luân xa 6 và 7 nên nó bít những luân xa phía dưới lại, nó bị bế… và bụng tôi lình sình khí không lên không xuống được bị mất cân bằng nhiều năm nay… thầy nói không nên tập trung ở một luân xa nào lâu quá nó sẽ mất thăng bằng, may sao tôi đã được gặp vị thầy giỏi, căn chỉnh lại cho tôi mọi thứ… tôi vô cùng tri ân người thầy tuyệt vời đó. Khi tôi đang hết mình vượt khó như là chuyện sinh nở thực sự…có sự hỗ trợ của thầy, trong bài tập thở luân xa cùng lớp học, thì bỗng nhiên nó được thông thoáng lên phía trên đỉnh đầu (lúc đó là lúc có nhạc dẫn dắt và ý chí của thầy cũng như của thiền sinh dẫn dắt) và lập tức nó chạy ngay xuống hội âm trường cường và tôi đạt được cực khoái ngay lập tức toàn thân vui sướng…sảng khoái… lần thứ 2 tôi tập loại thở luân xa này thì thấy toàn thân như là người khổng lồ đầy ắp năng lượng, lần thứ 3 thì mỗi khi nó thoát lên đỉnh đầu thì lập tức nó lại chạy ngay xuống phía dưới cùng và khu vực cực khoái nó mở rộng ra bằng lòng bàn tay…. Tôi biết đây chính là hiện tượng tâm thận tương giao…kỹ thuật thở này rất là tuyệt vời, phải có thầy … chúng tôi học lớp của Ananda mở để đi hướng dẫn thiền cho mọi người nhưng loại thiền này thầy không cho chúng tôi dạy… và khuyên chúng tôi trước khi dạy người khác cái gì phải thực sự kinh nghiệm sâu sắc về nó và chỉ khi nào người khác có nhu cầu thì mới hướng dẫn họ.
Tử vi của tôi nói: tôi được cho là có xứ mạng đi giảng về Pháp cho mọi người nhưng tôi đã chống đối định mệnh này lâu nay, từ nay tôi đã rõ mọi con đường và cách thức của cuộc hành trình đi sâu được vào bên trong của chính mình, tôi có thể tự tin tự tín sâu sắc để đảm đương vài trò.
Và bất ngờ thay đúng những lúc còn chưa sẵn sàng chuẩn bị đi hướng dẫn về thiền một cách hoàn toàn, thì những người đã có những dấu hiệu của kundalini đã được thức động họ cũng như tôi năm nào vô cùng hoang mang sung sướng và chả hiểu điều gì đã xảy ra, họ tới tôi và tự kể lể…
Tôi có khả năng phát hiện ra người nào có khả năng hay là năng khiếu về huyền môn giống như là giáo viên toán vào lớp dạy biết ngay học sinh nào có năng khiếu về toán vậy! Tôi có những phép thử và tôi có thể cảm ứng trực tiếp về họ, đó là hệ quả của con đường mà tôi đã đi, nó có thể trực giác cho biết đối tượng là người như thế nào: họ có khát vọng tâm linh không? Và tôi có khả năng dìu tiến người khác trên con đường này.
Tôi vô cũng vui thích vì đã từng phát hiện và dìu tiến những nhân tài tâm linh cho đất nước và cho hành tinh với vai trò một người đưa đò, và trong 35 năm qua tôi đã chở nhiều người qua đò…và giờ là lúc hy vọng mở trường đào tạo những người còn trẻ tuổi thành những con người có sự thấu hiểu về con đường bên trong – trở thành những người có khả năng trị lành như các bậc thầy của mình… tôi thích cái tên thầy Ananda gọi phương pháp thiền của thầy là THIỀN TRỊ LIỆU…
Tôi nhận được một câu truyền dẫn từ bên trong: dạy thực dưỡng cho người tu thiền và dạy thiền cho người thực dưỡng, từ lâu tôi biết rõ Có những thức ăn nào trợ giúp cho quá trình đi vào bên trong tốt nhất, và tôi
đã bắt đầu khởi hành rồi các bạn nhé.




Mục lục


1. Những vần thơ non nớt thuở sinh viên
2. Vài nét cảm xúc
3. Ghét gió sao rối tóc bạn tôi
4. Một thời đại mới bắt đầu từ đâu
5. Cái đẹp và tự do
6. Vài suy nghĩ về cuộc sống
7. Lắng nghe trong chiều dâng
8. Mặt trời hoàng hôn
9. Nỗi lòng
10. Tự cười
11. Tiếng em cười
13. Thơ khuyên bạn về một "cuộc tình tay ba"
14. Thơ khuyên bạn lớn tuổi
15. Đau khổ
16. Yêu nhất
17. Thơ đối nhau
18. Đi trông thóc
19. Chia tay ở trường Kỹ Thuật Thông tin
20. Ước mơ của em
21. Về anh
22. Không đề 1
23. Thơ tặng Phạm Phú Nhân
24. Quê mẹ
25. Không đề 2
26. Đốm nắng người trong mắt em
27. Xuân
28. Nỗi nhớ của em
29. Dự cảm
30. Kỳ lạ
31. Không đề 3
32. Đường qua lăng Bác
33. Tâm sự tặng anh
34. Không đề 4
35. Suy tư
36. Thông điệp từ cõi vĩnh hằng
37. Không đề 5
38. Lời yêu
39. Vô biên cùng anh
40. Một thoáng
41. Tình yêu còn non
42. Không đề 6
43. Cảm thức
44. Bâng khuâng
45. Tình yêu của mẹ bắt đầu từ con
46. Thơ họa
47. Gửi anh 1
48. Chuyện bây giờ
49. Tin yêu chắp cánh em bay
50. Xin
51. Nhớ ơn anh
52. Không đề 7
53. Không đề 8
54. Không đề 9
55. Tán thán thầy tôi
56. Nguyên sơ
57. ý Xuân
58. Không đề 10
59. Khoảnh khắc thần tiên
60. ở chùa Thanh Sơn
61. Tên anh là lời đẹp nhất
62. Giữa hai đầu nỗi nhớ
63. Trông thư
64. Anh về
65. Ru hồn
66. Niệm tưởng
67. Không đề11
68. Mỗi sáng
69. Chia tay Sài Gòn
70. Xa
71. Hồi âm.
72. Vũ điệu tự thân
73. Một mình
74. Bài thơ tặng con
75. Câu thần chú lòng mình.
76. Sám hối
77. Ngày xuân
78. Gửi anh 2
79. Anh là
80. Sướng
81. Chiều sân bay Tân sơn nhất
82. Nhớ Sài gòn tháng 5
83. Bốn mùa
84. Hết ghen
85. Yên tĩnh
86. Bài thơ ngắn nhất
87. Hoan ca
88. Mơ


--------------------
________Ngọc Trâm____


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
2 người đang đọc chủ đề này (2 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 1st November 2024 - 07:59 AM