Phiên bản in ấn của chủ đề

Nháy vào đây để xem chủ đề theo đúng định dạng gốc

Thực Dưỡng _ Đạo phật ứng dụng _ SỰ THẬT NHÂN QUẢ

Gửi bởi: Diệu Minh Jun 12 2011, 04:52 AM

CON ĐƯỜNG SÁNG
(SỰ THẬT NHÂN QUẢ)
Thích Huyền Diệu

GẠT TIỀN CHÙA

Mỗi lúc nhàn rỗi tôi và thầy U. Nyaneinda, trụ trì chùa Miến điện thường ngồi chung cùng uống trà nói nhiều chuyện, trong đó có những chuyện về nhân quả đời này. Thầy và tôi có nhiều điểm giống nhau nên rất thân, tuy nhiên vẫn có nhiều điểm không giống nhưng chúng tôi biết hòa đồng nhân nhượng tôn kính lẫn nhau, nên mọi việc điều tốt đẹp. Chúng tôi đều đồng ý quan điểm bà con xa không bằng láng giềng gần, nên rất lưu tâm giúp đỡ những người sống gần chùa.
Gần chùa có một gia đình biết chùa cũng gần 20 năm nên thầy cả rất tin tưởng và thương quý, đó là gia đình anh Yadaw Kuma. Anh là người thường xuyên giúp đỡ cho chùa mỗi khi có việc cần. Một hôm anh chạy qua chùa Miến điện (tôi cũng có mặt ở đó) anh ta xin mượn thầy cả 40 ngàn rupees để mua 2 con bò sữa kiếm tiền nuôi con ăn học. Anh năn nỉ Thầy cả để mượn tiền và hứa sẽ hoàn trả đầy đủ trong vòng 6 tháng.
Những năm 1985, 40 ngàn rupees là tương đối lớn, bằng 1 năm thu nhập của những người lao động trung bình. Anh Yadaw Kuma ngày nào cũng qua chùa năn nỉ Thầy cả mượn tiền để lo cho gia đình và công việc. Trước tình cảnh thương tâm và nhiều ngày năn nỉ như vậy cuối cùng Thầy cả cũng xiêu lòng, Thầy lấy tiền chùa và đi mượn các chỗ khác cho đủ 40 ngàn rupees để cho anh ta mượn. Ngày cho anh Yadaw Kuma mượn tiền, Thầy có cho mời tôi qua uống trà và có lẽ cũng để làm chứng việc thầy cho anh mượn tiền. Khi thầy đưa tiền cho anh có sự hiện diện của tôi, Thầy nói đi nói lại nhiều lần đây là tiền chùa, tiền linh thiêng, tiền của những tấm lòng thành tâm cúng dường tam bảo, Thầy nói đúng ra thầy không có quyền lấy tiền cho anh mượn, nhưng vì thương hoàn cảnh của anh đang khó khăn nên giúp đỡ. Thầy đề nghị anh nên cố gắng trả lại cho chùa càng sớm càng tốt, chậm nhất là 6 tháng. Anh ta trả lời chắc nịch: “Nhất định con sẽ trả lại cho Thầy đúng kỳ hẹn, thầy đừng lo!”. Nói xong anh cầm số tiền lạy tạ Thầy cả 3 lạy với vẻ mặt mừng khó tả, rồi anh ta quay sang tôi xá lia lịa nói cảm ơn, cảm ơn.
Không phải tiền của tôi mà anh ta cảm ơn ríu rít như vậy tôi lấy làm ngạc nhiên, sau này tôi mới hiểu anh ta tưởng tôi có cho Thầy cả mượn một số tiền nhưng thật ra tôi không có cho thầy mượn đồng nào cả, mà tôi chỉ là người có mặt để chứng kiến anh mượn tiền Thầy cả thôi.
Thời gian 6 tháng trôi qua khá nhanh Thầy cả có nhắc anh trả tiền phần nào để xây dựng chùa nhưng anh cứ tìm cách trì hoãn. Vài ngày vài tuần vẫn không thấy anh trả, từ đó anh ít lui tới chùa vì sợ Thầy cả đòi tiền. Thế là một hôm nhân có sự hiện diện của tôi cùng uống trà ăn bánh ngọt mới từ Miến Điện gởi qua, Thầy nhờ chú thị giả qua mời anh Yadaw Kuma qua cùng uống trà ăn bánh. Khi anh ta qua thấy chúng tôi vui vẻ uống trà với nhau thì anh bỗng dưng òa lên khóc nức nở và nói vợ con đang đau nặng mà không đủ tiền đưa vợ đi nhà thương. Gặp cảnh thương đau như vậy tôi và thầy cả còn an ủi anh rồi mọi người mỗi người một ít đóng góp để anh kịp đưa vợ đi nhà thương. Vài hôm sau tôi gặp mấy người hàng xóm để hỏi thăm về bệnh tình của vợ anh ở nhà thương ra sao, mới vỡ lẽ là vợ anh ta không có bệnh đau gì cả, chị ta rất khỏe mạnh ở nhà cùng mấy đứa con lấy sữa bò bán kiếm tiền. Tôi thấy hơi ngạc nhiên và đem chuyện này nói lại cho Thầy cả biết trong một buổi uống trà nhàn rỗi. Thầy cả nghe xong có vẻ trầm ngâm và linh tính có gì đó không tốt xảy ra. Thầy nói với tôi: “Có lẽ thằng Yadaw Kuma đã gạt lấy số tiền mà cách đây mấy tháng mình cho nó mượn. Mình thấy nó khó khăn nghèo khổ nên mượn giúp nó, nhưng tôi có cảm tưởng số tiền mình cho mượn và tấm lòng tốt của những người khác sẽ mất”. Tôi thấy Thầy nói với giọng trầm trầm và buồn buồn nên tôi vội an ủi: “Chắc thằng Yadaw Kuma đang gặp khó khăn nên chưa trả được thôi”, tôi nói với thầy vẫn còn hi vọng. Nhưng Thầy nói tiếp: “Mình vì thương người mà bị nạn”.
Sau đó khoảng một tuần lễ, nhân có lễ hội lớn tại Bồ Đề Đạo Tràng nhiều người đến dự trong đó có những nhân vật nổi tiếng của tiểu bang Bihar và địa phương, có lẽ Thầy cả cũng nhân cơ hội này chính thức đòi tiền lại cho dễ hơn chăng? Đúng như tôi đã nghĩ, khi lễ gần xong mọi người ra về khá nhiều, chỉ còn vài nhân vật thân với Thầy cả cùng ngồi với tôi uống trà, bất chợt thầy thấy hai vợ chồng Yadaw Kuma đi qua, thầy cũng mời lại ngồi uống trà thế là Yadaw Kuma cùng ngồi vào bàn uống trà và anh ta mở miệng khen năm nay lễ hội tổ chức rất lớn và rất vui, lại có những nhân vật cấp cao đến dự. Anh cũng tán thưởng khen các nhân vật VIP cùng ngồi uống trà ăn bánh. Mọi người cùng ngồi uống trà trò chuyện thì Thầy cả bất chợt nói với Yadaw Kuma nên trả lại phần nào số tiền cho chùa, để có mà sửa chữa một số nơi đang xuống cấp và hư nát. Khi thầy hỏi Yadaw Kuma một cách nhẹ nhàng và khiêm tốn thì anh liền hứ một cái thật lớn làm mọi người giựt mình để ý ngay, Yadaw Kuma lại hứ lên một cái nữa rồi nói một cách rất tự nhiên: “Con đã trả tiền cho Thầy hết rồi mà sao thầy còn đòi nữa? Có thể mấy hôm trước Thầy bị bệnh nên trí nhớ bị quên chăng? Con đã trả tiền thầy ngay tại chỗ thầy đang ngồi đó”. Tôi thấy Thầy cả có vẻ ngạc nhiên sửng sốt trước những lời tự nhiên của Yadaw Kuma, nhưng thầy vẫn bình tĩnh nói: “Vậy sao, vậy sao!” rồi Thầy tiếp: “Nếu anh đã trả tiền cho chùa rồi thì anh hãy đứng dậy đưa tay lên trời nói đi nói lại 3 lần: tôi đã trả tiền chùa rồi.” Thầy vừa nói xong Yadaw Kuma đứng dậy làm ngay. “Con đã trả tiền cho Thầy đầy đủ rồi!” Anh nói đi nói lại 5 lần chứ không phải 3 lần như Thầy cả yêu cầu.
Tôi ngồi đó đếm rất kỹ bằng tiếng Hindi. Ai cũng phì cười vì giọng tiếng Hindi của tôi mang chưa đủ mùi cà ri nị, người nghe biết ngay là không phải dân Ấn Độ chính gốc. Tôi đếm rất nghiêm túc, tôi thấy anh Yadaw Kuma một tay đưa lên trời một tay đưa sau lưng mà nói. Nói xong anh ngồi xuống rót trà uống một cách tự nhiên, cách tự nhiên ấy làm mọi người rất tin tưởng vào lời hứa của anh mà chỉ riêng có Thầy cả và tôi biết sự thật mà thôi.
Sau đó Yadaw Kuma và mọi người điều ra về hết chỉ còn 2 chúng tôi ngồi lại uống trà trong bóng đêm với ngọn lửa bập bùng. Thầy cả và tôi ngồi yên lặng một khoảng hơi lâu không nói gì hết, màn đêm từ từ buông xuống, sương cũng bắt đầu dày đặc. Tôi thì nghĩ ngợi lung tung và tận sâu trong tâm hồn tôi thấy rất buồn cho nhân thế! Tôi nghĩ một người có đầy đủ đức độ như Thầy cả vậy mà họ vẫn nhẫn tâm đi lừa gạt Thầy, thật bất nhân và vô lương tâm! Thầy cả cho Yadaw Kuma mượn tiền là để giúp nó những lúc khó khăn chứ có ăn tiền lời đồng nào đâu, sao Yadaw Kuma có thể làm phiền một vị chân tu như vậy?
Thầy cả vẫn trầm ngâm không nói, Thầy suy nghĩ về lời nói của Yadaw Kuma đã hứa “con đã trả tiền cho thầy rồi”! Ánh lửa bập bùng thỉnh thoảng lại nhỏ rồi to, tôi thấy nét mặt của thầy buồn buồn, tôi cũng buồn theo, sự lặng thinh vẫn tiếp diễn ánh lửa khi mờ khi lu tạo thêm vẻ thê lương của cuộc đời nhiều đen bạc, của sự vô ơn bạc nghĩa…
Đêm về khuya, trời càng lạnh, ngọn lửa cháy đỏ từ hồi chiều tới giờ cũng gần tàn, tôi muốn kết thúc buổi gặp gỡ đầy kỉ niệm và nhiều ấn tượng buồn này và cũng muốn làm vơi bớt nỗi buồn của người bạn thân: “Thôi chúng ta không nên buồn vì chuyện Yadaw Kuma lừa gạt lấy tiền chùa. Nếu kiếp trước mình gạt nó bây giờ nó gạt lại là huề. Còn không nó sẽ trả quả báo rất sớm”. Thầy thốt lời rất nhanh: “Tôi đồng ý quan điểm đó!” Thế là tôi chia tay Thầy để về còn tụng kinh niệm Phật, sáng mai còn làm việc khác.
Mấy ngày sau, khi gặp lại Thầy, Thầy vẫn nhắc lại việc Yadaw Kuma gạt tiền chùa mà còn dám thề thốt một cách tỉnh bơ. Thầy nói nhưng vẻ mặt thật buồn và rất thất vọng cho nhân thế! Tôi biết thầy đang buồn nên vội khuyên: thầy nên quên chuyện đó đi để tâm hồn thoải mái mà lo những việc khác ý nghĩa hơn, thầy cứ yên tâm sự thật trước sau rồi cũng tỏ bày, Yadaw Kuma thế nào cũng trả quả báo thật sớm, vì đây là chỗ linh địa, tôi đã chứng kiến nhiều việc hiển linh! Thầy nghe tôi nói vậy, thế là thầy cười vui vẻ, hứa với tôi không nhắc đến việc của Yadaw Kuma nữa.
Khoảng một tuần sau trời mờ mờ chưa sáng, ngoài sân sương mù còn dày đặc, thế mà thầy đến gõ cửa phòng tôi mời qua uống trà. Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi với thầy thường hay ngồi uống trà khi hoàng hôn gần xuống, sao hôm nay lại được mời uống trà trong buổi sáng tinh sương. Tôi nói để tôi lạy Phật xong sẽ qua, tôi sang đến nơi thì đã thấy thầy có mặt tự bao giờ.
Thầy vui vẻ mời tôi ngồi xuống và nói hôm nay tôi có trà rất ngon mới từ Miến Điện gửi sang nên mời thầy qua thưởng thức. Tôi uống được khoảng hai tách thì thầy hỏi tôi có biết tin tức gì mới không. Thầy hỏi với vẻ mặt nghiêm trang đặc biệt. Tôi hỏi lại thầy có chuyện gì lạ phải không. Thầy bảo những lời tôi nói hôm trước linh thiêng lắm. Tôi hỏi lại có chuyện gì mà linh thiêng? Thầy từ từ kể lại trong sự xúc động: tối qua anh Babulan, người làm công cho chùa Miến Điện đến báo tin vợ Yadaw Kuma không biết sao mà đau dữ dội, Yadaw Kuma phải gọi xe cứu thương chở vợ đi gấp để cấp cứu, khi vợ đến bệnh viện tạm ổn, Yadaw Kuma cho xe quay về nhà để lấy đồ ấm và một số đồ dùng cho vợ vì mùa đông ở xứ Ấn độ khá lạnh, khi về đến nhà thì tự nhiên 2 con bò và 1 con trâu trong đàn gia súc lăng ra chết cách đó chỉ vài chục phút. Yadaw Kuma hốt hoảng khóc lóc thảm thiết, làng xóm xung quanh chạy tới xem, trong đó có Babulan. Nhờ vậy mới có tin tức báo cho thầy biết, tuy rất đau đớn khổ sở nhưng Yadaw Kuma vẫn cố giữ bình tỉnh để lấy đồ cho vợ là chị Devi Kumari đang nằm trong phòng hấp hối. Nhưng hỡi ôi! Anh vừa đem đồ ấm tới nhà thương thì bác sĩ đã báo tin vợ anh đã chết trước khi anh đến chỉ có 5 phút. Theo nhiều người kể lại thì anh lăn ra đất tại bệnh viện mà khóc la thê thảm. Anh ôm xác vợ đưa về nhà mai táng vì theo truyền thống Ấn Độ không được để lâu. Anh cùng gia đình làng xóm đưa vợ anh đi thiêu thì không bao lâu sau đó 2 con trâu khác và 4 con cừu trong số 10 con cũng lần lượt chết đi, do căn bệnh gì tới nay không ai biết được. Nghe tin anh vừa đưa vợ đi vừa khóc lóc thảm thương như đứa con nít 8 tuổi, chứng kiến cảnh ấy ai ai cũng xót thương cho Yadaw Kuma. Khi xác chị vợ thiêu xong, tro được rải xuống dòng sông Phănggu gần Gaya. Khi anh vừa về nhà thì 6 con cừu còn lại của anh cũng vừa mới chết khoảng 1 giờ trước. Dân chúng trong vùng đều bị chấn động, cứ nghĩ bệnh dịch đang bùng phát nên nhiều gia đình xóm Yadaw Kuma đã vội dọn đồ chạy đi nơi khác sinh sống. Nhưng sự thật không phải bệnh dịch, mà sự cố chỉ xuất hiện trong gia đình của Yadaw Kuma. Sau đó 3 ngày, con của anh Yadaw Kuma lấy xe của bố chạy ra đường, không biết thế nào mà xe chở đá chạy ngược chiều cán con anh văng từng mảnh, nhưng chiếc xe yêu quý của Yadaw Kuma thì còn nguyên vẹn. Khi xe được đem về làng mọi người bàn tán đủ thứ, không ai giải thích được tại sao có chuyện lạ như vậy. Người thì tan xác, xe lại không bị gì! Nghe mọi người kể lại cái chết kinh hoàng của con anh, anh không tin nhưng khi cảnh sát đến tận nhà báo tin thì anh mới bật ngửa. Lại một trận khóc xảy ra, nhưng lần này nước mắt không còn để chảy vì tất cả đã khóc hết nước mắt cho người vợ thân yêu và đàn gia súc của anh.
Sau khi được cảnh sát báo tin anh cùng lên xe đi tới hiện trường thì anh mới tá hỏa như người mất hồn khi nhìn thấy đầu và tay của con, còn lại các phần khác thì văng tứ tung. Cái đầu máu mủ dính với bụi bặm nhìn rất thảm thương. Anh ôm đầu con vừa hôn vừa khóc thảm thiết. Còn anh tài xế chở đá khi gây tai nạn thấy cảnh khủng khiếp như vậy cũng hốt hoảng bỏ chạy, nhưng bị dân chúng bắt được giao cho cảnh sát. Yadaw Kuma ôm đầu con gào khóc như người điên loạn. Cảnh sát và mọi người khuyên anh nên bình tĩnh để còn đi lượm thịt xương của con anh, sợ để lâu sẽ bị hôi thúi quạ và kênh kênh tới giành ăn là sẽ gây khó khăn cho dân làng!
Gần một tiếng đồng hồ anh mới chịu nghe lời cảnh sát và mọi người khuyên. Sau đó anh cùng dân làng đi tìm những mảnh thịt con anh bị xe cán văng tứ phía, dân làng cũng tiếp tay với anh nhưng khi họ tìm thấy thịt hay xương của con anh họ la lên để anh tới nhặt, vì họ sợ xui xẻo nên không ai dám nhặt dùm, đó là tục lệ của vùng này. Nhờ vào mùa đông thời tiết lạnh nên việc tìm kiếm cũng khá dễ. Mất gần 4 giờ đồng hồ, nhưng mọi người tìm hoài vẫn không thấy cánh tay trái và cái chân phải đâu cả. Có người bảo có lẽ khi con anh bị xe cán thân thể văng tứ tung nên những con chó trong làng thấy và tha đi đâu nên không sao tìm được.
Yadaw Kuma bỏ thịt xương con vào cái thùng làm bằng tre, mướn xe định chở về sông Niranjara hỏa tán, nhưng anh lại quyết định đem xác con ra dòng sông Phanggu, nơi mà cách đây mấy ngày đã thiêu xác người vợ thân yêu của anh. Sau khi thiêu xong tro được các vị thầy tu rải xuống sông. Vị thầy tu Ấn Độ giáo bảo anh, anh đã làm gì ác lắm phải không, nên khi quăng tro con anh xuống dòng sông trong, tro có rất nhiều hình mặt kỳ dị hiện ra than khóc! Vị thầy tu Ấn Độ khuyên anh từ đây về sau nên làm việc lành lánh xa việc ác để cuộc sống sau này an vui hơn. Anh trả lời “Jiha Jiha” bằng tiếng Ấn Độ, có nghĩa là vâng vâng, và xá vị thầy người Ấn Độ kia lia lịa.
Khi về đến nhà thì anh đã kiệt sức vì vợ chết, con chết, đàn trâu bò cũng chết anh chẳng còn gì nữa ngoài thằng con út mới 12 tuổi và căn nhà nhỏ nằm hiu quạnh hoang vắng. Từ đó anh trở nên như người điên dại không cần gì nữa, cũng chẳng thèm ăn uống đầy đủ như thời còn vợ. Thế là anh cứ mua đồ ăn ngoài đường, ngoài phố cùng với đứa con út ăn cho qua ngày đoạn tháng. Ăn hoài cũng chán, thằng con út năn nỉ anh nấu cơm ở nhà ăn, anh trả lời ba không biết nấu nếu con biết nấu, nấu cho ba ăn với. Dù không biết nấu nhưng khi nghe ba nói như vậy nó cũng xuống bếp thế là hai cha con lần đầu tiên được ăn cơm nhà từ khi vợ anh chết. Nấu được một thời gian không biết vì sao khi hai cha con cùng ngồi ăn cơm tự nhiên lại nằm lăn ra ngủ ngay bàn ăn ngon lành. Rồi làng xóm phát hiện nhà anh bị cháy từ căn bếp, mọi người hốt hoảng vì sợ lan qua các nhà khác, khi họ kéo đến nhà anh thì vẫn thấy hai cha con vẫn ngủ ngon lành trong căn nhà đang cháy. Lửa bắt đầu lan sang căn phòng chính thì hai cha con bất chợt tỉnh dạy vội vã chạy ra ngoài, chỉ một lát sau nơi mà anh đã từng sống bên những người thân nay chỉ còn là đống tro tàn. Hai cha con ôm nhau mà khóc bên bờ ruộng thảm thiết. Không lấy được gì cả, vật mà duy nhất còn lại là cái quần đùi đang mặc trên người. Thật là vô thường! Thật là đau khổ cùng tận! Lừa gạt gom góp của người khác để làm của cho riêng mình, muốn mình và gia đình mình hưởng thụ mà không nghĩ đến luật quả báo trả vay. Kết cuộc phải lãnh một cái giá quá đắt cho chính hành động của mình. Trời cao có mắt, quả báo nhãn tiền. Chuyện này xảy ra gần chùa Miến Điện Bồ Đề Đạo Tràng. Còn nhiều chuyện nhân quả khác xảy ra nơi Đất Phật mà chúng tôi đã tận mắt thấy tai nghe, nếu có dịp tôi mong mỏi sẽ được thuận duyên kể tiếp.

Gửi bởi: tusen Jun 21 2011, 10:09 PM

Truyện hay quá, cám ơn cô nhé.

Chỉ tiếc 1 cái là cháu chưa gặp 1 "Sự thật Nhân Quả " bao h cả, có lẽ nó đến vs cháu rất muộn smile.gif

Gửi bởi: justmevn Jun 21 2011, 10:30 PM

Ông chồng gạt tiền mà toàn vợ con trâu bò cừu ngựa chết không. Chắc tội của mấy người chết ấy còn nặng hơn của ông chồng.

Gửi bởi: marhaba Jun 22 2011, 07:15 AM

Người sống có khi còn đau khổ hơn người chết - sống để trả quả báo.
Biết đâu vợ con trâu bò cừu ngựa của ông ấy chết để đến 1 nơi sống tốt đẹp hơn là sống với người như vậy?

Gửi bởi: justmevn Jun 22 2011, 10:27 AM

Tất nhiên là chết rồi thì còn khổ gì nữa. Nhưng cái chết của họ cũng đau đớn chứ không được thanh thản nhẹ nhàng.

Gửi bởi: evelynn197 Jun 22 2011, 11:37 AM

Chắc vợ con ông này cũng phải trả nghiệp của bản thân họ ?

Gửi bởi: BAS Jun 29 2011, 10:33 AM

Nếu mổ xẻ vấn đề ra thì, ăn mà không biết thứ mình ăn có nguồn gốc sạch bẩn thế nào cũng có thể đem tới kết quả không hay, thậm chí là kết quả rất dở. Những câu chuyện như trên, nghe thì nghe vậy, thậm chí có thấy đập vào mắt tôi cũng không lôi 2 chữ quả báo nhãn tiền ra giải thích, cá nhân tôi không cho chuyện như vậy là quả báo mà là 1 sự trùng hợp do góp thêm những nhân duyên khác. Cũng khó giải thích rõ, nhưng có thể tạm hiểu rằng hạt của cây táo gieo ra đất không thể mọc lên cây sung.

Mà người đã chết rồi tuy không phải là hết, nhưng cái còn lại cũng không phải ông A, ông B hay bà C nào đó. Nghĩ như vậy là chấp ngã.

Gửi bởi: DIEUHANG Jun 29 2011, 03:44 PM

Nghiệp báo có cộng nghiệp và biệt nghiệp. Nghiệp tạo ra chắc chắn sẽ phải trả quả nhưng Nó có ba thời là: tiền báo, hiện báo và hậu báo. Khi chúng ta tạo nghiệp nhưng phải khi hội đủ duyên thì quả báo mới trổ ra. Vì thế có khi trả ngay hiện thời, có khi đến những kiếp sau mới trả. Trường hợp trên theo DH nghĩ thì có cộng nghiệp và có biệt nghiệp. Chị vợ đủ duyên hợp lại nên nghiệp báo trổ ra. Anh chồng hiện tại trước mắt cũng mới chỉ trả một tý thôi có lẽ còn kéo dài đến hậu báo.
Tiền của thầy cho mượn là tiền cúng dường tam bảo.
Trong kinh Địa tạng nói: ăn cắp của thường trụ thì tội đọa địa ngục

Gửi bởi: DIEUHANG Jun 29 2011, 04:50 PM

QUOTE(justmevn @ Jun 22 2011, 10:27 AM) *
Tất nhiên là chết rồi thì còn khổ gì nữa. Nhưng cái chết của họ cũng đau đớn chứ không được thanh thản nhẹ nhàng.

Bà vợ chết rồi khổ hơn hay sướng hơn ta chả biết được vì chết đâu phải là hết phải không
Nếu cùng hoan hỉ đồng tình với ông chồng tham tiền tam bảo ở trên thì chắc chắn là khổ rồi.

Gửi bởi: Diệu Minh Jun 29 2011, 07:55 PM

Phản ánh bài viết "Nhân quả quả báo gì đó" Thật sự là bôi bác nhà phật . Tà tâm còn nhiều quá .
http://www.5giay.vn/showthread.php?t=3372829 đọc link này để biết người ta phản ứng ra sao về bài viết ....]
Thật là quá đáng ! BÔI BÁC NHÀ PHẬT !
Có vị trụ trì nào mà "vẻ mặt hớn hở" khi kể cho người khác nghe chuyện buồn thảm thương của kẻ khác không ! Tôi thấy ở đây là cái giả tâm của người kể chuyện này thì đúng hơn ! Anh ta lừa gạt tiền thì cùng lắm là bị nghèo "rớt mồng tơi" lại, hoặc là (có nhân đạo hơn) khiến cho anh ta phải tốn tiền cho tu bổ nhà chùa bằng hoặc nhiều hơn số tiền anh ta đã mượn !
Câu chuyện như vậy mới là người của nhà phật. Ai lại trù cho người ta "Gia cảnh ly tán " chết chóc tùm lum ! Không sứng đáng là người nhà phật !

Từ: Chi Nguyen <chinguyen4481@yahoo.com>
Đến: macrobiotic2001@yahoo.com; macrobiotic2001@yahoo.com.vn
Đã gửi 11:40 Thứ Sáu, 24 tháng 6 2011
Chủ đề: Phan anh bai viet nhan qua nhan tien !

Gửi bởi: justmevn Jun 29 2011, 08:18 PM

Bà vợ chết rồi khổ hơn hay sướng hơn ta chả biết được vì chết đâu phải là hết phải không

Trong kiếp này thì đã chết là hết thọ khổ. Nghỉ ngơi mà thọ khổ kiếp sau smile.gif

Gửi bởi: DIEUHANG Jun 29 2011, 08:53 PM

Tội ăn cắp của thường trụ đâu phải nhỏ.
Kinh Địa Tạng bồ tát bổn nguyện nói:
''....Hoặc có chúng sanh trộm cắp những tài vật lúa gạo,đồ ăn uống y phục v...v... của thường trụ, cho đến không cho mà lấy một một vật, kẻ đó phải đọa vào vô gián địa ngục, trong nghìn muôn ức kiếp không lúc nào mong ra khỏi đưoc.''
tr 43- Kinh Địa tạng Bồ tát bổn nguyện- HT Thích trí Tịnh dịch

Gửi bởi: justmevn Jun 29 2011, 09:57 PM

Tội đọa ấy không có nghĩa là phải chết thảm như vậy, mà là vợ con cừu ngựa nữa chứ.

Nói chung là tôi đọc mấy thứ Nhân quả đem ra dọa tôi thấy sao sao đó. Nếu tôi không sợ nhân quả mà tôi vẫn thực hành những việc không dẫn tới quả xấu, thì vẫn hơn là vì sợ mà làm. Đạo Phật giải thoát người ta khỏi mọi nỗi sợ phải không nhỉ?

Gửi bởi: MinhĐạo Jun 30 2011, 12:26 AM

QUOTE(justmevn @ Jun 29 2011, 09:57 PM) *
Nói chung là tôi đọc mấy thứ Nhân quả đem ra dọa tôi thấy sao sao đó.


Chào bạn,
MĐ thấy chủ đề này hấp dẫn nên xin góp vài lời chia sẻ...theo nhận biết của MĐ : Có nhân thì có quả, đó là điều chắc chắn. Còn Luật nhân quả là quả từ kinh nghiệm và tưởng thức phong phú của con người. Con người phần lớn vô minh nên cũng cần có gì đó để hạn chế bớt những hành vi hại mình hại người chứ nhỉ rolleyes.gif MĐ thích chiêm nghiệm nhân quả theo hướng Định luật bảo toàn năng lượng hơn, và cố gắng sống vui sống khỏe, sống không hại mình hại người rồi cái gì tới thì nó là như thế.

Gửi bởi: vantrung Jun 30 2011, 03:15 AM

QUOTE(justmevn @ Jun 21 2011, 10:30 PM) *
Ông chồng gạt tiền mà toàn vợ con trâu bò cừu ngựa chết không. Chắc tội của mấy người chết ấy còn nặng hơn của ông chồng.

TAI HỌA LÀ THƯỚC ĐO TỘI LỖI
-Tôi tán thành ý kiến bạn JUSTMEVN :Vợ và con người chồng tội nặng hơn nên chịu chết thảm.
-Vì TS Ohsawa đã nóI :TỘI LỖI CÀNG NHIỀU THÌ TAI HỌA CÀNG LỚN (TAI HỌA LÀ THƯỚC ĐO TỘI LỖI)
-Trộm cắp, lừa đảo, giết người...là tội lỗi mà thế gian lên án.
-Nhưng TS Ohsawa cho rằng VI PHẠM TRẬT TỰ VŨ TRỤ LÀ TỘI LỖI VÀ SẼ BỊ THƯỢNG ĐẾ TRỪNG TRỊ MỘT CÁCH CÔNG BẰNG TUYỆT ĐỐI.Người bệnh ,người bị tai họa, bị trọng thương, bị tử vong, chết đau đớn ...là những kẻ có tội...
-Thế thì ăn nhiều, uống nhiều , ăn quá âm hay quá dương...đều bị Thượng đế quở phạt bằng các hình phạt như : bệnh tật, tai họa...
-Ăn sai làm tham sân si nổi lên cuồn cuộn...sẽ bị hình phạt là bất an, đau khổ...
-Tóm lại tất cả chúng ta đều có tội vì còn đau khổ. TS Ohsawa dạy phải đạt trí phán đoán tối cao, giác ngộ...mới thật sự hạnh phúc.
-Muốn hết đau khổ thì phải thực hành nghiêm túc PPTS trong đời sống hàng ngày.
30/6/2011 NVT

Gửi bởi: DIEUHANG Jun 30 2011, 02:46 PM

QUOTE(justmevn @ Jun 29 2011, 09:57 PM) *
Tội đọa ấy không có nghĩa là phải chết thảm như vậy, mà là vợ con cừu ngựa nữa chứ.

Theo DH nghĩ thì nhân quả của người nào người ấy chịu. Có thể bây giờ chưa trả thì sau trả. Khi đủ duyên thì trổ quả. Không có chuyện cha làm con trả.
Vợ con anh ta nếu cùng đồng tình với hành động xấu của anh ta thì là cộng nghiệp còn không thì chả liên quan và chả thể trả nghiệp cho hành động của ông chồng. Người vợ và người con chết thảm là do nghiệp của họ đã gây ra từ kiếp này hay kiếp trước.
QUOTE(justmevn @ Jun 29 2011, 09:57 PM) *
Nói chung là tôi đọc mấy thứ Nhân quả đem ra dọa tôi thấy sao sao đó. Nếu tôi không sợ nhân quả mà tôi vẫn thực hành những việc không dẫn tới quả xấu, thì vẫn hơn là vì sợ mà làm. Đạo Phật giải thoát người ta khỏi mọi nỗi sợ phải không nhỉ

Đó là anh thôi ..hì ...chứ bao người khác (trong đó có DH ..hì..) thì họ biết sợ họ mới không dám làm.
Có câu Bồ tát sợ nhân chúng sanh sợ quả đó sao.

QUOTE(Minh Đạo)
Có nhân thì có quả, đó là điều chắc chắn. Còn Luật nhân quả là quả từ kinh nghiệm và tưởng thức phong phú của con người. Con người phần lớn vô minh nên cũng cần có gì đó để hạn chế bớt những hành vi hại mình hại người chứ nhỉ MĐ thích chiêm nghiệm nhân quả theo hướng Định luật bảo toàn năng lượng hơn, và cố gắng sống vui sống khỏe, sống không hại mình hại người rồi cái gì tới thì nó là như thế.


Hôm trước vừa xem đĩa của thầy THích Trí Huệ tựa đề '' Nhân quả công bằng'' thầy giải thích rất hay theo luật bảo toàn năng lượng như ý kiến của bạn MD ấy. whistling.gif

Gửi bởi: sơ cơ Jul 2 2011, 12:00 PM

Trong kinh sách, đệ tử thường hỏi Phật về nhân nào cho quả ra như vậy. Chỉ có Phật (và ai đã đắc thần túc thông) mới nhìn ra mối liên hệ nhân quả. Người chưa đắc thì không thấy được. Tốt hơn nên nghe lời Phật dạy hơn là từ hai sự kiện xảy ra lại tự ý kết cho chúng cái liên hệ nhân quả.

Gửi bởi: DIEUHANG Jul 2 2011, 12:42 PM

QUOTE(sơ cơ @ Jul 2 2011, 12:00 PM) *
Trong kinh sách, đệ tử thường hỏi Phật về nhân nào cho quả ra như vậy. Chỉ có Phật (và ai đã đắc thần túc thông) mới nhìn ra mối liên hệ nhân quả. Người chưa đắc thì không thấy được. Tốt hơn nên nghe lời Phật dạy hơn là từ hai sự kiện xảy ra lại tự ý kết cho chúng cái liên hệ nhân quả.

OK, cám ơn bạn sơ cơ. Bạn rất sáng suốt.

Nói nhiều sai nhiều, chỉ tội mang nghiệp vào thân. Vô minh từ bao đời bao kiếp, giờ vẫn vô minh. Con xin sám hối.

Gửi bởi: No thing more Jul 18 2011, 05:03 PM

QUOTE(DIEUHANG @ Jun 30 2011, 02:46 PM) *
Theo DH nghĩ thì nhân quả của người nào người ấy chịu. Có thể bây giờ chưa trả thì sau trả. Khi đủ duyên thì trổ quả. Không có chuyện cha làm con trả.
Vợ con anh ta nếu cùng đồng tình với hành động xấu của anh ta thì là cộng nghiệp còn không thì chả liên quan và chả thể trả nghiệp cho hành động của ông chồng. Người vợ và người con chết thảm là do nghiệp của họ đã gây ra từ kiếp này hay kiếp trước.

Đó là anh thôi ..hì ...chứ bao người khác (trong đó có DH ..hì..) thì họ biết sợ họ mới không dám làm.
Có câu Bồ tát sợ nhân chúng sanh sợ quả đó sao.
Hôm trước vừa xem đĩa của thầy THích Trí Huệ tựa đề '' Nhân quả công bằng'' thầy giải thích rất hay theo luật bảo toàn năng lượng như ý kiến của bạn MD ấy. whistling.gif


Chuyện này quả thật nhảm nhí ... nhìn ngay từ đầu .. lỗi xảy ra là do nhà sư ko giữ giới mà ra ....

Thầy Thích Tuệ Hải dạy nhân quả nghe ra có vẻ đúng đắn, nếu nhìn kỹ lại thật là sai lầm và ngã mạn rất lớn .... Thầy cho rằng phước con kiến thì nhỏ hơn con gà, con bò , con người ,... và thầy cho rằng ai nói gieo nhân nào quả nấy là sai ... và thầy cho rằng nếu giết 1 con kiến thì không nhất thiết phải trở thành con kiến để bị giết lại mà việc trả quả thầy lượng hóa bằng phước đức và có thể bị trả quả = cách có thể bệnh tật, hay mất tiền , hay gì gì đó ... Theo tôi Thầy có suy nghĩ như thế này nên trong cuộc sống tôi thấy Thầy rất ngã mạn và có nhiều hành động rất "chảnh chẹ" vì Thầy tự cho mình có phước đức lớn nên dù có làm sai gì cũng chỉ hao tổn chút phước của mình mà thôi .... hành động này của thầy thể hiện rõ nhất là cái ghế Thầy ngồi cao hơn bàn thờ của Ngài Oshawa và nếu ai đó có dịp trò chuyện với thầy sẽ thấy rằng Thầy luôn chê bai những vị sư khác trong đó có cả hòa thượng Thích Thanh Từ, và một số vị tăng khác.... còn tiếp .....

Gửi bởi: No thing more Jul 20 2011, 02:51 PM

Hỏi: Tham Thiền có vượt ra ngoài nhân quả không?

Đáp: Nhân nào quả nấy, nhân quả mỗi người mỗi khác, có thể sửa đổi nhân quả chứ không thể vượt ra ngoài nhân quả.

Làm sao sửa đổi nghiệp nhân? Ví như kiếp trước đã tạo cái nghiệp nhân chết đói, kiếp này phải trả quả. Lúc tạo nghiệp nhân khiến người ta chết đói, tâm lực chỉ có một độ, kiếp này chẳng có tu hành, tâm lực vẫn chỉ có một độ, thì nghiệp quả chết đói là định nghiệp, thế nào cũng phải trả. Bây giờ chuyên tâm tham thiền, khiến tâm lực lên hai độ ba độ, năm độ, mười độ ... thì nghiệp nhân lúc một độ được kéo lại sau, kiếp này khỏi bị chết đói nữa. Tại sao? Vì tất cả do tâm tạo, hễ nhân nào mạnh thì quả đến trước, nhân yếu quả kéo sau, ví như người thế gian thiếu nợ, thế lực của ai mạnh phải trả trước, thế lực yếu trả từ từ. Nếu tâm lực ngưng ở mười độ, không còn tham tiếp, khi nhân quả lúc mười độ trả hết, sẽ đến chín độ, rồi tám độ dần dần đến một độ. Nếu cứ tham mãi, tâm lực tăng dần từ mười độ, hai mươi độ, một trăm độ, một triệu độ ... đến thành Phật, thì nhân quả lúc một độ không thể hiện hành, nhưng nghiệp nhân vẫn còn. Đến khi thành Phật rồi, tất nhiên độ hết tất cả chúng sanh, và dĩ nhiên chủ nợ được độ trước, lúc đó nghiệp nhân mới hết, chứ không có vượt ra ngoài nhân quả, bất quá là sửa lại trước hay sau thôi.

Gửi bởi: UPani Jul 20 2011, 03:25 PM

QUOTE(No thing more @ Jul 18 2011, 05:03 PM) *
Chuyện này quả thật nhảm nhí ... nhìn ngay từ đầu .. lỗi xảy ra là do nhà sư ko giữ giới mà ra ....

Thầy Thích Tuệ Hải dạy nhân quả nghe ra có vẻ đúng đắn, nếu nhìn kỹ lại thật là sai lầm và ngã mạn rất lớn .... Thầy cho rằng phước con kiến thì nhỏ hơn con gà, con bò , con người ,... và thầy cho rằng ai nói gieo nhân nào quả nấy là sai ... và thầy cho rằng nếu giết 1 con kiến thì không nhất thiết phải trở thành con kiến để bị giết lại mà việc trả quả thầy lượng hóa bằng phước đức và có thể bị trả quả = cách có thể bệnh tật, hay mất tiền , hay gì gì đó ... Theo tôi Thầy có suy nghĩ như thế này nên trong cuộc sống tôi thấy Thầy rất ngã mạn và có nhiều hành động rất "chảnh chẹ" vì Thầy tự cho mình có phước đức lớn nên dù có làm sai gì cũng chỉ hao tổn chút phước của mình mà thôi .... hành động này của thầy thể hiện rõ nhất là cái ghế Thầy ngồi cao hơn bàn thờ của Ngài Oshawa và nếu ai đó có dịp trò chuyện với thầy sẽ thấy rằng Thầy luôn chê bai những vị sư khác trong đó có cả hòa thượng Thích Thanh Từ, và một số vị tăng khác.... còn tiếp .....


Bạn No thing more không biết nghiệp chướng gì với Thầy Tuệ Hải mà luôn chỉ trích Thầy rất cay nghiệt. Tôi chẳng thấy Thầy quá ngã mạn và chảnh chọe ở đây như bạn nói. Bạn không nên chấp từ ngữ quá như vậy. Thầy nói ai gieo nhân nào quả ấy là sai tức ý thầy là không phải ai gieo nhân nào cũng phải trả y hệt quả đó, như thầy nói giả sử ta dẫm phải con kiến thì không phải nhất thiết kiếp sau ta làm con kiến trả quả, khiến cho đường tu gián đoạn mà cái quả ta trả còn do phước của mình và phước con kiến. Cái này đâu có gì sai, người sơ học nghe giảng thế cũng đủ hiểu, thế mà ko hiểu sao bạn lại có thể suy luận được ra thế này "vì Thầy tự cho mình có phước đức lớn nên dù có làm sai gì cũng chỉ hao tổn chút phước của mình mà thôi".


Gửi bởi: No thing more Jul 21 2011, 01:48 PM

QUOTE(UPani @ Jul 20 2011, 03:25 PM) *
Bạn No thing more không biết nghiệp chướng gì với Thầy Tuệ Hải mà luôn chỉ trích Thầy rất cay nghiệt. Tôi chẳng thấy Thầy quá ngã mạn và chảnh chọe ở đây như bạn nói. Bạn không nên chấp từ ngữ quá như vậy. Thầy nói ai gieo nhân nào quả ấy là sai tức ý thầy là không phải ai gieo nhân nào cũng phải trả y hệt quả đó, như thầy nói giả sử ta dẫm phải con kiến thì không phải nhất thiết kiếp sau ta làm con kiến trả quả, khiến cho đường tu gián đoạn mà cái quả ta trả còn do phước của mình và phước con kiến. Cái này đâu có gì sai, người sơ học nghe giảng thế cũng đủ hiểu, thế mà ko hiểu sao bạn lại có thể suy luận được ra thế này "vì Thầy tự cho mình có phước đức lớn nên dù có làm sai gì cũng chỉ hao tổn chút phước của mình mà thôi".


Nói về nhân quả,Thầy Tuệ Hải lý luận nghe qua thấy đúng, nhưng nhìn lại thì ko phải vậy ... nhân nào quả ấy chắc chắn không sai .... 1 câu nói sai cũng đủ đọa đày muôn kiếp ...

Gửi bởi: UPani Jul 21 2011, 07:53 PM

Bạn nghe đĩa Tam pháp ấn và nhiều đĩa khác của Thầy Tuệ Hải chưa? Thầy cũng giảng nhân nào quả ấy đấy. Người gì cứ chấp vào cái nhỏ nhặt mà chỉ trích người ta. Chẳng phải tôi bênh Thầy vì ngưỡng mộ thầy, mà thấy quái lạ bài nào viết về Thầy của bạn cũng dùng những lời lẽ không tốt đẹp, mà đọc thấy không phải dựa trên tinh thần xây dựng mà "cứ như" có thù hằn, ghét bỏ riêng tư.
Không muốn tranh luận với bạn nữa. Topic lạc chủ đề mất. Nếu có gì mạo phạm mong bạn lượng thứ.

Gửi bởi: Luong Trung Hung Jul 22 2011, 05:12 AM

QUOTE(UPani @ Jul 21 2011, 07:53 PM) *
Bạn nghe đĩa Tam pháp ấn và nhiều đĩa khác của Thầy Tuệ Hải chưa? Thầy cũng giảng nhân nào quả ấy đấy. Người gì cứ chấp vào cái nhỏ nhặt mà chỉ trích người ta. Chẳng phải tôi bênh Thầy vì ngưỡng mộ thầy, mà thấy quái lạ bài nào viết về Thầy của bạn cũng dùng những lời lẽ không tốt đẹp, mà đọc thấy không phải dựa trên tinh thần xây dựng mà "cứ như" có thù hằn, ghét bỏ riêng tư.
Không muốn tranh luận với bạn nữa. Topic lạc chủ đề mất. Nếu có gì mạo phạm mong bạn lượng thứ.


Bạn không nên nghe và tin những gì người ta "nói" mà hãy nhìn kỹ những gì người đó "làm", chưa kể là còn phải kiểm chứng hậu quả của những người đã nghe, tin và làm theo những gì mà người ta "nói" nữa !

Lịch sữ nhân loại chứng minh có vô số con người nói như Thánh, như Phật, như Chúa....., họ cùng phe nhóm ra sức vẻ vời, gây hỏa mù, tạo niềm tin sai lạc để mọi người lầm tưởng rằng họ là Thánh, là Phật, là Chúa.... vậy mà khi bạn biết được con người thật của họ, cách họ sống, việc họ làm, lời họ nói hay thuyết giảng (trái ngược laị việc làm) đã gây đau khổ, chết chóc, di hại.... cho vô số người khác thì bạn sẽ "kinh hoàng" tột độ.....

Sẽ không có ngoại lệ rằng lịch sữ chỉ là sự lập đi, lập lại và những con người như vậy đầy dẫy trên thế giới ngày hôm nay.....con người tiếp tục "tin" và tiếp tục "lầm"......từ chuyện nhỏ nhất như hàng mạo hóa, lừa tiền, lừa tình, giựt hụi, lừa đảo.....cho đến chuyện lớn như kinh doanh "niềm tin" để tạo tài sản khổng lồ hay chỉ tạo hư danh (con người luôn tham danh, tham lợi và tham quyền); kinh doanh "lòng ái quốc" để mưu toan quyền lực......hay bán cả một quốc gia !

Gửi bởi: Diệu Minh Jul 22 2011, 08:15 AM

Có những người ... họ ngưỡng mộ và kính yêu người nào...là ôi thôi họ tìm đủ cách để "bảo vệ thần tượng" - chính là bảo vệ "tư tưởng" của mình... họ KHÔNG bao giờ muốn rời xa những gì mà họ cho là ĐÚNG... là yêu thích...
Như con cái của các bậc cha mẹ, dầu con họ thế nào họ cũng yêu thương và chăm sóc ít nhiều... và suốt đời...
Và có những người họ ác cảm với người nào... thì ôi thôi bảo sao họ cũng "không bao giờ" thay đổi... kiểu gì họ cũng không thể nào vừa ý... cũng là âm chống đối âm và dương chống đối dương... và sự sùng kính và sự coi thường cũng là hai cặp phạm trù mà Đức Phật dạy rồi: hãy đi con đường trung đạo... ăn uống quân bình... nhưng chúng ta thì vẫn sống với thói quen trong tư tưởng "mất quân bình" vẫn nghiêng về yêu hoặc ghét, vẫn nghiêng về sùng kính hoặc coi thường.... đâu đã quân bình gì đâu?

Hi,
Tại sao bạn lại thích được ca ngợi và khi thấy ai không ca ngợi người mà bạn cho là hay thì bạn lại mếch lòng?

Tôi nhớ người ta cho trẻ em xem phim hoạt hình để giúp trẻ hóa giải được những tâm địa xấu ác.... còn con người ư... muốn hóa giải được NÓ phải nhìn thẳng vào NÓ.

Thích gì là đã có tâm tham ở đó
và ghét gì là đã có tâm sân có mặt ở đó rồi.

Đức Phật dạy cần phải tránh xa những người xấu ác... nhưng những người hiền thiện thì có rất là ít ỏi...
Mà chúng ta cũng tự phản tỉnh là do chúng ta có nhiều nghiệp xấu ác cho nên chúng ta mới phải sống gần những người xấu ác... hi.

Thầy Tuệ Hải phát biểu nhiều điều tuyệt vời và đáng kinh ngạc những không phải vì thế mà lời nào của thầy cũng vừa lỗ nhĩ người có trí.

Tập thương yêu và kính trọng những kẻ đáng ghét mới là bài toán khó cho những đàn anh đàn chị Thực dưỡng... he he... nhưng với y học thì không thể "độ lượng" kiểu như thế được, nếu không thì sẽ còn biết bao nhiêu người dính chấp vào số 7 để toi đời!

Chúng tôi là những nơi mà những nạn nhân số 7 thường hay hết đường mò tới... các bạn có hàng ngày tiếp xúc với họ đâu mà BIẾT được một cách trực tiếp điều đó...

Đường ruột mà tốt? con bò ăn cỏ còn sống khỏe như thế?
khi mà đường ruột hỏng nặng?
Số 7 mà nhanh nhất à?
Nhầm to lắm bạn ơi... vì số 7 là để quân bình và đủ bổ cho một cơ thể có đường ruột tốt hay là khả quan kia... nhưng nếu ta có cách nào đó làm cho đường ruột tốt trong khi sử dụng số 7 có phải là HƠN không? Nếu không thì số 7 đồng nghĩa việc dẫn người ta tới chỗ thiếu năng lượng tổng quát... có thể nó cải tạo thân thể từ từ (số 7) nhưng chưa kịp cải tạo thì đã TOI rồi vì sức khỏe có phải ai cũng giống ai đâu? có thể có những người sắp đi rồi họ mới tới với Td... mà BIỂU HỌ CỨ SỐ 7 đi là chết con nhà người ta còn gì... họ chết ở bệnh viện họ không mấy khi oán bác sĩ, nhưng "để" họ chết vì số 7 hay gạo lứt là ngay lập tức thiên hạ lại phê bình gạo lứt ngay... nhưng xem ra ngày nay khó có thể còn ai la ó chê bai được gạo lứt kể cả các bác sĩ...ông nào mà vạ miệng chê gạo lứt là bị xã hội xem thường ngay vì NGU NHƯ BÒ mới nhận định như thế... chính nghĩa bao giờ cũng chậm hơn phi nghĩa vì nó DƯƠNG!

Tại sao không đi theo con đường hơn đó để cứ khăng khăng ????

Những người chống đối gạo lứt là ai? lại thường là bác sĩ và mấy ông đông y... vì là chạm trực tiếp đến miếng cơm manh áo của họ, làm cho họ "tức khí" nghề nghiệp... cho nên cái nghiệp lành nhất là đi tu theo Phật - nó cung cấp cho ta trí tuệ và sức dẻo dai có thể chịu đựng đường bất cứ lời mỉa mai hay là chỉ trích nào... cũng như là việc nhai cơm lứt kỹ từ 120 lần trở lên rồi thì hãy nói chuyện là gạo lứt tốt hay là không tốt cho tất cả...
Còn không nhai một miếng gạo lứt rõ lâu?
Toàn là những kẻ nói suông, mà thôi.
Tôi được trưởng thành như ngày nay nhờ phần lớn vào những lời chê bai của thiên hạ, có những điều những lời của họ làm cho tôi tức tới 3 năm và sau đó tôi mới thấy họ nói đúng... và cũng vậy tiên sinh Ohsawa bảo bệnh nhân là những kẻ tham ăn? phải môt thời gian lâu sau tôi mới thấy tiên sinh nói đúng quá... vì lúc đó tôi mới nhận ra tôi tham ăn THẬT!!!!!!!!!!!!


Gửi bởi: LIOVI Jul 22 2011, 01:57 PM

QUOTE(No thing more @ Jul 21 2011, 02:48 PM) *
Nói về nhân quả,Thầy Tuệ Hải lý luận nghe qua thấy đúng, nhưng nhìn lại thì ko phải vậy ... nhân nào quả ấy chắc chắn không sai .... 1 câu nói sai cũng đủ đọa đày muôn kiếp ...


Chắc là bạn thích thầy Tuệ Hải bị đọa đày muôn kiếp nên mới nói như vậy

Bạn No thing more kính mến ; Nhân thầy Tuệ Hải gieo , tốt hay xấu thì trời đất biết ; Nếu mà bạn động tâm , bạn chỉ có quyền phê bình đúng sai chứ không thể muốn thay trời đem lại quả xấu cho người ta ...

Tớ cũng lắm lúc suy nghĩ như bạn , Giá gì mình được làm Trời một lúc thôi ...thì lắm kẻ biết tay

Nhưng mà nghĩ lại thì mình sai rồi bạn ạ ; Nếu ai đó không thích thầy Tuệ Hải như bạn , mà họ lại cầu nguyện và chúc phúc cho ngài ấy tu hành được tốt hơn để đạt đến bờ giác thì ...bạn thấy mình sẽ không tốt bằng những người ấy phải không ?

Các pháp môn tu hành của nhiều tôn giáo cũng như PPDS Ohsawa , Là những phương tiện giúp ta giãi thoát những hệ lụy tình cảm như thế , mà đỉnh cao nhất là không được ghét 1 ai cả , dù đó là người đã hại mình . Chúng ta dù không dám nghĩ là mình sẽ đạt như thế , nhưng phải dám nghĩ là mình đang hướng tới ...như thế

Còn nói về SỰ THẬT NHÂN QUẢ thì tớ xin được tản mạn vài giòng

Ta gieo lúa thì gặt lúa , trồng khoai thì được khoai ... nhưng giống lúa bị ẩm và khoai bị hư mầm ...thì chỉ có thu về cát bụi

Nhưng lời cầu nguyện được gieo vào không gian là để cộng hưởng sự yên lành , và những nguyện lực từ bi này ...ít ra cũng làm nên nhân cách bao người , làm nên tính nhân bản cho những quan hệ cộng đồng ... nhưng nếu ta đem sự ghen tỵ ,đố kị ...và lòng thù hận vào trong sự mong cầu hay nguyền rủa ...ta cũng chỉ sẽ thu về ...cát bụi... như gieo những hạt giống không có mầm sống kia

Và con người từ xa xưa đến nay cũng đã trưởng thành từng bước từ Dĩ oán báo oán, đến dĩ trực báo oán, cho đến dĩ đức báo oán ... đó sao

Nói như thế nhưng hiện nay có rất nhiều người rất là ngược ngạo :" Dĩ oán báo đức " Ha ha chắc là thế sắp sửa tận rồi


Gửi bởi: No thing more Jul 22 2011, 04:37 PM

QUOTE(LIOVI @ Jul 22 2011, 01:57 PM) *
Chắc là bạn thích thầy Tuệ Hải bị đọa đày muôn kiếp nên mới nói như vậy

Bạn No thing more kính mến ; Nhân thầy Tuệ Hải gieo , tốt hay xấu thì trời đất biết ; Nếu mà bạn động tâm , bạn chỉ có quyền phê bình đúng sai chứ không thể muốn thay trời đem lại quả xấu cho người ta ...

Tớ cũng lắm lúc suy nghĩ như bạn , Giá gì mình được làm Trời một lúc thôi ...thì lắm kẻ biết tay

Nhưng mà nghĩ lại thì mình sai rồi bạn ạ ; Nếu ai đó không thích thầy Tuệ Hải như bạn , mà họ lại cầu nguyện và chúc phúc cho ngài ấy tu hành được tốt hơn để đạt đến bờ giác thì ...bạn thấy mình sẽ không tốt bằng những người ấy phải không ?

Các pháp môn tu hành của nhiều tôn giáo cũng như PPDS Ohsawa , Là những phương tiện giúp ta giãi thoát những hệ lụy tình cảm như thế , mà đỉnh cao nhất là không được ghét 1 ai cả , dù đó là người đã hại mình . Chúng ta dù không dám nghĩ là mình sẽ đạt như thế , nhưng phải dám nghĩ là mình đang hướng tới ...như thế

Còn nói về SỰ THẬT NHÂN QUẢ thì tớ xin được tản mạn vài giòng

Ta gieo lúa thì gặt lúa , trồng khoai thì được khoai ... nhưng giống lúa bị ẩm và khoai bị hư mầm ...thì chỉ có thu về cát bụi

Nhưng lời cầu nguyện được gieo vào không gian là để cộng hưởng sự yên lành , và những nguyện lực từ bi này ...ít ra cũng làm nên nhân cách bao người , làm nên tính nhân bản cho những quan hệ cộng đồng ... nhưng nếu ta đem sự ghen tỵ ,đố kị ...và lòng thù hận vào trong sự mong cầu hay nguyền rủa ...ta cũng chỉ sẽ thu về ...cát bụi... như gieo những hạt giống không có mầm sống kia

Và con người từ xa xưa đến nay cũng đã trưởng thành từng bước từ Dĩ oán báo oán, đến dĩ trực báo oán, cho đến dĩ đức báo oán ... đó sao

Nói như thế nhưng hiện nay có rất nhiều người rất là ngược ngạo :" Dĩ oán báo đức " Ha ha chắc là thế sắp sửa tận rồi

Hi hi ... Bạn "giỏi" ghê ... bạn biết tâm mình động luôn hả? bạn biết mình ghét thầy Tuệ Hải luôn hả? bạn "giỏi" thiệt....

Nhưng lời cầu nguyện được gieo vào không gian là để cộng hưởng sự yên lành , và những nguyện lực từ bi này ...ít ra cũng làm nên nhân cách bao người , làm nên tính nhân bản cho những quan hệ cộng đồng ... nhưng nếu ta đem sự ghen tỵ ,đố kị ...và lòng thù hận vào trong sự mong cầu hay nguyền rủa ...ta cũng chỉ sẽ thu về ...cát bụi... như gieo những hạt giống không có mầm sống kia

Nói kiểu này thì dẹp đi nhân quả sẽ hay hơn biggrin.gif ... nghe có vẻ hay ...nhưng chỉ là zero là lý thuyết và tưởng tượng.........

Chúc mọi người và Thầy thực hiện thành công và đi đúng con đường Thực Dưỡng >>>>> Thực dưỡng thân tâm .....

Mình đã có lỗi ..... Thôi mình dừng ở đây ... Chúc bạn luôn vui .....an lạc ..... Chúc mọi người luôn an lạc ...

Gửi bởi: No thing more Jul 22 2011, 04:44 PM

QUOTE(Luong Trung Hung @ Jul 22 2011, 05:12 AM) *
Bạn không nên nghe và tin những gì người ta "nói" mà hãy nhìn kỹ những gì người đó "làm", chưa kể là còn phải kiểm chứng hậu quả của những người đã nghe, tin và làm theo những gì mà người ta "nói" nữa !

Lịch sữ nhân loại chứng minh có vô số con người nói như Thánh, như Phật, như Chúa....., họ cùng phe nhóm ra sức vẻ vời, gây hỏa mù, tạo niềm tin sai lạc để mọi người lầm tưởng rằng họ là Thánh, là Phật, là Chúa.... vậy mà khi bạn biết được con người thật của họ, cách họ sống, việc họ làm, lời họ nói hay thuyết giảng (trái ngược laị việc làm) đã gây đau khổ, chết chóc, di hại.... cho vô số người khác thì bạn sẽ "kinh hoàng" tột độ.....

Sẽ không có ngoại lệ rằng lịch sữ chỉ là sự lập đi, lập lại và những con người như vậy đầy dẫy trên thế giới ngày hôm nay.....con người tiếp tục "tin" và tiếp tục "lầm"......từ chuyện nhỏ nhất như hàng mạo hóa, lừa tiền, lừa tình, giựt hụi, lừa đảo.....cho đến chuyện lớn như kinh doanh "niềm tin" để tạo tài sản khổng lồ hay chỉ tạo hư danh (con người luôn tham danh, tham lợi và tham quyền); kinh doanh "lòng ái quốc" để mưu toan quyền lực......hay bán cả một quốc gia !


Mình biết có nhiều người sẽ ghét mình lắm vì cho rằng mình chỉ trích Thầy Tuệ Hải, khi viết bài mình cũng đã suy nghĩ nhiều lắm, mình cứ đắn đo và rồi mình viết......... Cám ơn bài viết này .....

THÔNG BÁO

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT

Bổn tự Chùa Long Hương trân trọng thông báo:

Đại Đức trụ trì THÍCH TUỆ HẢI an thất trong thời gian 03 tháng: sáu, bảy,và tháng tám âm lịch. Các buổi thuyết giảng định kỳ hàng tháng tại Chùa Long Hương, tại TX. Ngọc Thành và tại Chùa Đức Quang-Cần Thơ tạm nghỉ và sẽ được tiếp tục lại từ tháng 9 âm lịch năm Tân Mão.

Kính mong Quý Thầy Cô và Quý Phật tử hoan hỉ liểu tri.

KÍNH BÁO

Thầy Tuệ Hải đang "an thất" (http://www.chualonghuongtthai.com.vn/Lich%20giang%20phap.html), bạn nghĩ sao? Thầy đang quyết tu? đang bảo nhiệm? hay "trốn nợ"? biggrin.gif

Gửi bởi: UPani Jul 22 2011, 05:36 PM

@cô Diệu Minh và bác Hưng: Thầy Tuệ Hải ko phải là thần tượng của cháu, cô nghĩ gì khi chỉ mấy bài viết lại nói cháu cố tìm mọi cách để bảo vệ thần tượng của mình, cháu có nói cái gì của Thầy cũng đúng đâu. Cháu rất ít khi cãi lộn, nhất là về vấn đề Phật giáo vì biết mình tu tập còn kém nói nhiều chỉ lộ cái ngu. Do đọc nhiều bài viết mới để ý bạn No thing more luôn có quan điểm không tốt với Thầy Tuệ Hải. Không phải là Upani muốn cãi nhau với bạn để bảo vệ Thầy mà e bạn nói nhiều câu không tốt sẽ bị quả xấu. Bạn nói như bạn LIOVI có phải tốt không.


Trong đây cháu cũng chỉ tranh luận về cái vẫn đề nhân quả mà Thầy nói, cháu không nói cái gì khác đâu nhé, cháu không bênh vực quan niệm số 7 là tốt nhất của Thầy. Mà tại sao nhiều người vẫn theo số 7 hả bác Hưng? Bác nói nhiều người gần chết vì số 7 nhưng bác không dẫn chứng cụ thể làm sao bà con muốn đến với thực dưỡng tin được. Đằng này Thầy Tuệ Hải năm nào cũng tổ chức lễ giỗ TS Ohsawa, bệnh nhân lên phát biểu mục mục sở thị ngay đấy nên người ta mới tin, mới muốn làm theo. Không có ai khốn khổ vì số 7 được phát biểu thì ai biết được mặt trái kia. Có phải ai cũng biết Internet, biễn diễn đàn này đâu mà.

Gửi bởi: Diệu Minh Jul 22 2011, 07:34 PM

Ông Ngô Ánh Tuyết nói với tôi là có lẽ người xuất gia sẽ "làm được việc nhớn"? và thầy Tuệ Hải là người xuất gia và có tâm lực lớn... và muốn độ người... thầy đã có Đức Phật "đứng sau" gia hộ... thầy có Tam Bảo gia hộ... cho nên thầy mới làm được việc NHỚN...

Còn tôi và bác Hưng gặp quá nhiều người cần tư vấn để chữa bệnh, làm điều đó nhân đức hơn và tốt hơn là "moi móc những người đã chết hay đã bỏ Td sau khi áp dụng số 7 một thời gian..." để chứng minh "với ai?"...

Sắp tới tại HN hàng tháng sẽ có gặp mặt để hội thảo về các chủ đề Thực dưỡng... Chúng tôi đang có ý định như thế, bạn nào muốn tham gia thì đăng ký trước vì hôm đó sẽ có chế độ số 6 phục vụ miễn phí... để bà con có thể "cảm nhận được hương vị của gạo lứt"... cũng có thể rủ bạn bè và gia đình cùng đi... nếu không còn chỗ thì sẽ mượn chùa Linh Thông!?

Chắc thầy trụ trì sẽ ok...


Gửi bởi: tusen Jul 23 2011, 10:50 AM

QUOTE
" để chứng minh "với ai?"...


chẳng cần phải chứng minh với ai , mà chỉ cần biết sự thật... smile.gif

Gửi bởi: Diệu Minh Jul 23 2011, 02:47 PM

Có những sự thật cần biết tới nơi tới chốn, như là sự thật tuyệt đối, sự thật về chân đế, chân lý tuyệt đối...còn rất nhiều sự thật ở thế giới này càng biết rõ càng bực mình mà thôi...

He he...

Chẳng hạn:

- Lần đầu tiên thấy một người có nhân cách xấu trong trường hợp thứ 1
- Lần thứ hai và lần thứ 3... mình có cơ hội chứng kiến tường tận... những lần như thế, mà gần như là chỉ có một mình mình nhận ra điều đó... nếu chỉ ra cho người khác thấy "như thế" thì rất dễ làm cho người khác bực mình với "thần tượng" của họ bị phanh phui... chả ai thích điều đó cả và chính mình cũng không thích kia mà... và lại còn bị cho là nói xấu và chỉ trích người khác? he he... sự thật đấy chứ?

Một ví dụ nhỏ về "sự thật"...

Có nhiều điều và nhiều người... cô nhanh chóng phát hiện ra tính xấu, mặt trái của họ và dời xa... tuy nói với mấy người bạn đạo say sưa với bậc thầy đó??? nói mãi họ cứ trơ trơ...và gần 10 năm sau... chính những người bạn này còn nói về "vị kia" còn hơn cả mình về mức độ... và lúc đó họ mới dời xa vị thầy kém phẩm chất đó và tìm học với những vị thầy có phẩm chất tâm cao hơn.
Cô khá nhạy cảm để phát hiện ra điều tốt và xấu của con người... có lần đi chơi với nhà thơ Vương Từ thấy ông còn nhạy cảm hơn trong việc phát hiện ra những tính tốt dạng li ti...mới lấy làm kính nể...

Đôi khi cô cô đơn trong nhận định về người... như là cô đơn về làm Td cho tới ngày hôm nay... cái gì mình cũng "quá nhanh" ...

Gửi bởi: tusen Jul 24 2011, 04:26 AM

cái này gọi là " sự thật mất lòng " biggrin.gif

ai cũng ưa "ngọt" , đâu ai ưa "đắng cay"

bực mình là thuộc sân , k lẽ hóa ra mình đang mang tội vì đã khơi dậy tâm sân của họ???

sao cháu thấy cũng có 1 số ít người họ thích được nghe biết sự thật hơn là phải che đậy và giấu kín. Thậm chí họ còn cười khi cái đó là đúng nữa cơ.Những người nay họ ít có bệnh trong người nên vì thế mà zay chăng?

NHân vô thập toàn! biggrin.gif

COn đường này dù có một mình ta,ta vẫn cứ đi. Đức Phật vẫn đi 1 mình đó thôi.

Gửi bởi: Diệu Minh Jul 24 2011, 06:52 AM

Đôi khi cô chống đối lại cả gia đình cô và cuối cùng là cô đúng, nhưng cũng chả vì thế mà người nhà cô lần sau có gì cũng hỏi ý kiến mình
và có khi cô chống đối lại cả một cộng đồng tu tập, hay những vị hiệu trưởng, trụ trì... và cuối cùng là cô đúng và cũng chằng vì thế mà lần sau có gì họ nên thỉnh hỏi ý kiến và bàn với mình...
Một người mà bạn yêu kính?
Họ cũng có thể sai lầm, có lần cô quá tin kính một người bạn đạo trẻ tuổi... và sau này cô phát hiện ra họ cũng sai lầm trong nhận định... từ đó không phải bao giờ cô cũng tuân theo như là Osin trong nhà mình.... hi hi...

Làm như thế là để mất đi sự tự do và trí thông minh tự nhiên... hãy LÀ CHÍNH MÌNH????!!!!!
Mình đã bị lệ thuộc vào người khác, người bên ngoài quá nhiều và quá lâu dài...

Có những việc, có những điều... mà mình phải tự sử lý lấy, không có một ai để hỏi ý kiến, vì đôi khi ý kiến của họ mà đem ra thực thi? thì có mà chết mình luôn, tuy nhiên cũng có những ý kiến thực sự sáng suôt....
Vậy làm sao để có thể thông minh nhất trong mọi thứ?
Là phải có trí phán đoán và thực hành nhanh chóng - điều kiện thứ 6 của sức khỏe.

Gửi bởi: tusen Jul 25 2011, 04:00 AM

QUOTE
Là phải có trí phán đoán và thực hành nhanh chóng - điều kiện thứ 6 của sức khỏe



cho cháu lạc đề chút
nếu như trí phán đoán đó là sai thì cái thực hành nhanh chóng kia đâu phải là đúng??

Gửi bởi: Diệu Minh Jul 25 2011, 08:19 AM


Hai nông dân nghèo nhặt được 300 triệu đồng, trả người đánh mất
(Dân trí) - Nhặt được món tiền khổng lồ song 2 nông dân nghèo đã chạy đôn, chạy đáo tìm chủ nhân túi tiền để trả lại, bởi với họ “đói cho sạch, rách cho thơm”.


Anh Thanh chỉ tay về con đường nơi phát hiện cái túi da đựng 300 triệu đồng mà anh và anh Tĩnh nhặt được.

Câu chuyện 2 người nông dân nhặt được tiền tìm cách trả lại cho chủ nhân đã trở thành câu chuyện bàn tán của người dân xã Diễn Tân suốt mấy tháng nay. Có người bảo hai ông dại, nghèo, được tiền mà không giữ lấy mà tiêu. Món tiền khổng lồ ấy có làm ruộng cật lực cả đời cũng chẳng bao giờ mơ thấy. Nhưng cũng nhiều người phục cái tỉnh thật thà của hai lão nông nghèo này.
Người chúng tôi muốn nói đến là anh Đinh Văn Thanh (46 tuổi) và người em rể Đậu Thiên Tĩnh ngụ thôn Phú Hậu (Diễn Tân, Diễn Châu, Nghệ An).


Anh Thanh và mẹ vẫn trong căn nhà dột nát.

Chúng tôi tìm đến nhà ông anh Thanh giữa cái tiết hè nóng nực như muốn nung chảy mọi thứ. Căn nhà nhỏ của ông Thanh như cái lò lửa, cái quạt điện cơ “cà dựt” chẳng thể xua tan cái nóng 38-390C. Rót ly nước chè mời khách, ông Thanh xua tay: “Không phải của mình thì có giữ cũng đâm lo. Chưa tìm được chủ nhân mà trả còn tưởng như mình đang mang nợ, đêm ngủ cũng chẳng ngon nữa là giữ lấy mà tiêu”.

Mãi rồi anh cũng kể cho chúng tôi câu chuyện khiến người dân bàn tán suốt thời gian qua. Trưa ngày 14/5, anh Tĩnh đi chở rơm về thì thấy cái cặp da bên vệ đường. Giữa trưa, nắng chang chang, cả đoạn đường chẳng thấy một bóng người nên anh Tĩnh nhặt lấy cái cặp vứt lên xe đem về, nếu ai mất thì trả lại. Về nhà, hai anh em mở ra mới tá hỏa, trong đó toàn tiền là tiền. Phải mấy trăm triệu chứ chẳng ít.


Hành động của anh làm cho mọi người nể phục.

"Nhặt được tiền mà hai anh em cuống lên như thể mình vừa làm điều không hay. Cũng chẳng kịp xem có bao nhiêu tiền, hai anh em tìm xem có thông tin gì về chủ nhân cái cặp này không. Lôi hết mọi thứ trong cặp ra, hai anh em mới thấy cuốn sổ tay nhỏ xíu. Lần giở cuốn sổ thấy ghi: Nguyễn Hữu Tác - Phó Chỉ huy quân sự xã Diễn Tân, hai người mới thở phào như mới trút được gánh nặng." - anh Thanh kể.

Anh Thanh cho biết: “Nếu làm không khéo, có khi còn bị nghi oan là ăn cắp nên khi kiểm tra thấy thông tin của chủ nhân món tiền hai anh em mừng lắm. Tiền trong túi nhiều mệnh giá khác nhau, tổng cộng 300 triệu đồng. Số tiền lớn thế này chắc chủ nhân của nó cũng vừa mới nhận ở ngân hàng hay vừa vay mượn ở đâu đó về thôi. Có khi bấy giờ ông ấy cũng đang cuống lên vì mất tiền. Nghĩ thế hai anh em tìm cách liên lạc với bác Tác để trả lại”.


Vợ chồng ông Tác niềm vui nhận lại được số tiền mất do hai anh Thanh - Tĩnh trả lại.

Sau khi nhận được tin báo, ông Tác tức tốc đến nhà anh Thanh để xin nhận lại chiếc cặp da. Sau khi “làm một bài kiểm tra”, anh Thanh và anh Tĩnh vui vẻ giao cho ông Nguyễn Hữu Tác chiếc cặp da với đủ 300 triệu đồng không xê xịch một xu.

“Nói thật là khi đưa trả 300 triệu đồng anh không thấy tiếc sao? Chừng ấy tiền anh có thể làm nhà, mua sắm đồ đạc chứ đâu phải chịu nóng nực như thế này?” - tôi “ướm” thử.

Cả anh Thanh và anh Tĩnh đều trả lời: “Không phải của mình thì chúng tôi trả thôi. Tiêu đồng tiền không phải do mình làm ra cũng không thoải mái mà còn có tội với bác Tác nữa. Không lẽ chúng tôi dấu tiền của bác ấy mà xây cửa xây nhà trong khi bác ấy phải bán cả nhà để có tiền trả cho người dân. Chuyện thất đức đó, anh em tôi không làm được”. Trên khuôn mặt khắc khổ, đen xạm của hai anh em lấp lánh niềm vui vì đã làm được một việc nghĩa.

'
Sau khi nhận lại được số tiền trên, ông Tác đã nhận hai anh em Thanh - Tĩnh làm anh em kết nghĩa.

Ông Nguyễn Hữu Tác cho biết: “Tôi làm Phó Ban Chỉ huy quân sự kiêm chi trả chế độ chính sách và hưu trí xã Diễn Tân. Số tiền đó tôi vừa mới nhận từ trên huyện về. Về đến nhà mới phát hiện cả tiền lẫn cặp không còn trên xe. Đúng là anh Thanh, anh Tĩnh đã cứu tôi. Nếu không tìm thấy thì tôi chỉ có nước bán nhà mà trả nợ cho người dân thôi. Không những trả cho tôi toàn bộ số tiền mà khi tôi tỏ ý “hậu tạ” hai anh còn gạt đi”.

Cảm phục trước tấm lòng của anh Thanh và anh Tĩnh, ông Tác đã ngỏ ý xin nhận 2 anh làm em kết nghĩa. Nói về việc làm của hai anh Thanh - Tĩnh, ông Lưu Hải Bắc, trưởng công an xã Diễn Tân khẳng định: "Việc hai anh em Đinh Văn Thanh và Đậu Thiên Tĩnh nhặt của rơi trả lại là hoàn toàn có thực. Mặc dầu gia đình hai anh em còn nhiều khó khăn nhưng cả hai đều không tham lam mà tìm cách trả lại cho người bị mất. Việc làm này rất cần được biểu dương và khen ngợi".


Nguyễn Duy - Minh Hậu

http://dantri.com.vn/c728/s728-501555/hai-nong-dan-ngheo-nhat-duoc-300-trieu-dong-tra-nguoi-danh-mat.htm

Gửi bởi: UPani Jul 25 2011, 04:55 PM

Lâu lâu mới được đọc bài như thế này, còn lại toàn là lạm phát, tham nhũng, đâm, thuê, chém mướn.

Sản xuất bởi Invision Power Board (http://www.invisionboard.com)
© Invision Power Services (http://www.invisionpower.com)