IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

4 Trang V   1 2 3 > »   
Reply to this topicStart new topic
> Vì sao trong giới luật, Phật không cho đệ tử của Ngài ca hát và nghe ca hát?, Trích từ Kinh Tương ưng
BBT
bài Apr 26 2012, 03:04 PM
Bài viết #1


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 183
Gia nhập vào: 9-January 12
Thành viên thứ.: 93,900



II. Puta (S.iv,306)

1) Một thời Thế Tôn trú ở Ràjagaha (Vương Xá), tại Trúc Lâm, chỗ nuôi dưỡng các con sóc.

2) Rồi Talaputa, nhà vũ kịch sư (natagàmani), đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên.

3) Ngồi một bên, vũ kịch sư Talaputa bạch Thế Tôn:

-- Con được nghe, bạch Thế Tôn, các vị Ðạo sư, Tổ sư thuở xưa nói về các nhà vũ kịch, nói rằng: "Ai là nhà vũ kịch, trên sân khấu giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh cọng trú với chư Thiên hay cười (pahàsadeve)". Ở đây, Thế Tôn nói như thế nào?

-- Thôi vừa rồi, này Thôn trưởng. Hãy dừng ở đây. Chớ có hỏi Ta về điều này.

4) Lần thứ hai, vũ kịch sư Talaputa bạch Thế Tôn:

-- Bạch Thế Tôn, con có nghe các vị Ðạo sư, Tổ sư thuở xưa nói về các nhà vũ kịch, nói rằng: "Ai là nhà vũ kịch, trên sân khấu hay giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh cọng trú với chư Thiên hay cười". Ở đây, Thế Tôn nói như thế nào?

-- Thôi vừa rồi, này Thôn trưởng. Hãy dừng ở đây. Chớ có hỏi Ta về điều này.

5) Lần thứ ba, vũ kịch sư Talaputa bạch Thế Tôn:

-- Bạch Thế Tôn, con có nghe các vị Ðạo sư, các vị Tổ sư thuở xưa nói về các nhà vũ kịch, nói rằng: "Ai là nhà vũ kịch, trên sân khấu hay giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh cộng trú với chư Thiên hay cười". Ở đây, Thế Tôn nói như thế nào?

-- Thật sự, Ta đã không chấp nhận và nói rằng: "Thôi vừa rồi, này Thôn trưởng. Hãy dừng ở đây. Chớ có hỏi Ta về điều này". Tuy vậy, Ta sẽ trả lời cho Ông.

6) Này Thôn trưởng, đối với những loài hữu tình thuở trước chưa đoạn trừ lòng tham, còn bị lòng tham trói buộc, [b]nếu nhà vũ kịch trên sân khấu hay trong kịch trường, tập trung những pháp hấp dẫn, thời khiến lòng tham của họ càng tăng thịnh. Này Thôn trưởng, đối với những loại hữu tình thuở trước chưa đoạn trừ lòng sân, còn bị lòng sân trói buộc, nếu nhà vũ kịch trên sân khấu hay trong kịch trường tập trung những pháp liên hệ đến sân, thời khiến cho lòng sân của họ càng tăng thịnh. Này Thôn trưởng, đối với loài hữu tình thuở trước chưa đoạn trừ lòng si, còn bị lòng si trói buộc, nếu nhà vũ kịch trên sân khấu hay trong kịch trường tập trung những pháp liên hệ đến si, thời khiến cho lòng si của họ càng tăng thịnh.[/b]

7) Người ấy tự mình đắm say, phóng dật, làm người khác đắm say và phóng dật, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh trong địa ngục Hý tiếu (Pahàso). Nếu người ấy có (tà) kiến như sau: "Người vũ kịch nào, trên sân khấu hay giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh cộng trú với chư Thiên hay cười". Như vậy là tà kiến. Ai rơi vào tà kiến, này Thôn trưởng, Ta nói rằng người ấy chỉ có một trong hai sanh thú: một là địa ngục, hai là súc sanh.

8) Khi được nói vậy, vũ kịch sư Talaputa phát khóc và rơi nước mắt.

-- Chính vì vậy, này Thôn trưởng, Ta đã không chấp nhận và nói: "Thôi vừa rồi, này Thôn trưởng. Hãy dừng ở đây. Chớ có hỏi Ta về điều này".

-- Bạch Thế Tôn, con khóc không phải vì Thế Tôn đã nói như vậy. Nhưng, bạch Thế Tôn, vì con đã bị các Ðạo sư, các Tổ sư vũ kịch thời trước đã lâu ngày lừa dối con, dối trá con, dắt dẫn lầm lạc con rằng: "Người vũ kịch nào trên sân khấu hay giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư Thiên hay cười".

9) Thật là vi diệu, bạch Thế Tôn! Thật là vi diệu, bạch Thế Tôn! Bạch Thế Tôn, như người dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống, phơi bày những gì bị che kín, chỉ đường cho kẻ bị lạc hướng, đem đèn sáng vào trong bóng tối để những ai có mắt có thể thấy sắc. Cũng vậy, Chánh pháp đã được Thế Tôn dùng nhiều phương tiện trình bày, giải thích. Bạch Thế Tôn, con nay xin quy y Phật, Pháp và chúng Tăng. Mong Thế Tôn cho con được xuất gia với Thế Tôn, được thọ đại giới!

10) Vũ kịch sư Talaputa được xuất gia với Thế Tôn, được thọ đại giới.

11) Thọ đại giới không bao lâu, Tôn giả Talaputa... trở thành một vị A-la-hán nữa.

http://www.buddhanet.net/budsas/uni/u-kinh...ngbo/tu4-42.htm
Go to the top of the page
 
+Quote Post
son hai
bài Apr 26 2012, 10:12 PM
Bài viết #2


Member
**

Nhóm: Members
Bài viết: 15
Gia nhập vào: 5-October 08
Thành viên thứ.: 1,131



Chuyện này là thật à?

KÍNH XIN CÁC VỊ TIỀN BỐI LÝ GIẢI CHO CON BIẾT, TẠI SAO TRONG NHỮNG ĐOẠN HỘI THOẠI TRONG BỘ KINH NÀY PHẢI HỎI ĐẾN LẦN THỨ 3 THẾ TÔN MỚI TRẢ LỜI?
Go to the top of the page
 
+Quote Post
home
bài Apr 27 2012, 09:36 PM
Bài viết #3


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 377
Gia nhập vào: 6-April 10
Thành viên thứ.: 11,098



QUOTE(son hai @ Apr 26 2012, 10:12 PM) *
Chuyện này là thật à?

KÍNH XIN CÁC VỊ TIỀN BỐI LÝ GIẢI CHO CON BIẾT, TẠI SAO TRONG NHỮNG ĐOẠN HỘI THOẠI TRONG BỘ KINH NÀY PHẢI HỎI ĐẾN LẦN THỨ 3 THẾ TÔN MỚI TRẢ LỜI?


Có một giả định hay một giả thuyết về vấn đề này là, hầu hết ai đó đến đề xuất đều hỏi đến 3 lần. Vì nó chứng tỏ thiện trí của người hỏi, nhiệt tâm của người hỏi, sự mong muốn của người hỏi có thật không.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
justmevn
bài Apr 27 2012, 11:54 PM
Bài viết #4


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 840
Gia nhập vào: 5-September 09
Từ: Sài gòn
Thành viên thứ.: 4,720



Có thấy đoạn kinh nào ghi lại chuyện có người hỏi ngược lại không nhỉ: rằng có người nói: "Người vũ kịch nào, trên sân khấu hay giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh một trong hai sanh thú: một là địa ngục, hai là súc sanh", Thế Tôn nói sao về việc này?

Chưa biết là Phật sẽ trả lời sao smile.gif

Lời Phật dạy, chưa chắc là dạy cho tất cả mọi người. Mà là: đúng người, đúng chỗ, đúng thời điểm, và đem lại ích lợi.

Mọi người sống trên đời, có chắc đấy không phải đang nhập vai quá đạt hay không?


--------------------
There is no such thing as a true belief - Không có cái gọi là niềm tin đúng thực.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
BBT
bài Apr 28 2012, 07:03 PM
Bài viết #5


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 183
Gia nhập vào: 9-January 12
Thành viên thứ.: 93,900



QUOTE(justmevn @ Apr 27 2012, 11:54 PM) *
Có thấy đoạn kinh nào ghi lại chuyện có người hỏi ngược lại không nhỉ: rằng có người nói: "Người vũ kịch nào, trên sân khấu hay giữa kịch trường, với các điệu bộ giả sự thật, làm quần chúng vui cười, thích thú; người ấy, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh một trong hai sanh thú: một là địa ngục, hai là súc sanh", Thế Tôn nói sao về việc này?

Chưa biết là Phật sẽ trả lời sao smile.gif

Lời Phật dạy, chưa chắc là dạy cho tất cả mọi người. Mà là: đúng người, đúng chỗ, đúng thời điểm, và đem lại ích lợi.

Mọi người sống trên đời, có chắc đấy không phải đang nhập vai quá đạt hay không?


Mình không hiểu ý bạn nói có người hỏi ngược lại là sao? Trên là bài kinh về việc người cư sỹ là vũ kịch sư, còn có người huấn luyện voi, ngựa và chiến đấu sư nữa (bạn đọc theo link sẽ rõ).

Đức Phật dạy, có 4 Sự thật: Khổ, Tập, Diệt, Đạo (cái này chắc ai cũng biết rồi smile.gif )

Nguyên nhân của Khổ là lòng tham. Và toàn bộ giáo pháp của Phật dạy là đưa đến chỗ đoạn diệt tham, nên việc ca hát, nghe ca hát là bị Ái của tai rồi, bị dính mắc sáu trần rồi smile.gif Cho nên, ở trên Phật dạy: Người ấy tự mình đắm say, phóng dật, làm người khác đắm say và phóng dật ==> sau khi thân hoại mạng chung sẽ đi đến địa ngục, súc sanh!

Thực tế là trong giới luật Tỳ kheo, Sadi, Phật không cho các đệ tử của mình nghe ca hát và ca hát.

Còn nhiều chuyện nữa, và mình không biết giải thích sao smile.gif hihi
Go to the top of the page
 
+Quote Post
justmevn
bài Apr 28 2012, 08:57 PM
Bài viết #6


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 840
Gia nhập vào: 5-September 09
Từ: Sài gòn
Thành viên thứ.: 4,720



Hỏi ngược lại như câu tôi đặt lại ấy. Chẳng hạn có người không dám làm kịch sĩ vì nghe nói là làm nghề đó sẽ bị đọa địa ngục, súc sanh, tới hỏi Phật, Phật sẽ trả lời sao?

Hoặc giả như làm nghề đó mà chẳng ra sao: làm điệu bộ mà người ta không thấy thật lắm, không làm quần chúng vui cười..., kiểu như nghiệp dư, như bây giờ thì nói diễn viên đó đóng chán chết, cứ đơ đơ chả thật gì cả... thì có bị đọa súc sanh địa ngục không?

Kinh Phật thì cũng là Phật trả lời một ai đó cụ thể, vào thời điểm cụ thể. Đem nó mà áp dụng cho tất thảy là đem cái chết cứng áp cho cái sinh động vậy.

Phật hay chúng sinh có phải đều là những kịch sĩ hay không? Có khác chăng là Phật biết cái thân mình, tâm trí mình là kịch sĩ, và liên tục tuyên bố điều đó, còn chúng sinh thì nhập vai đạt quá quên mất mình chỉ là diễn viên và cuộc đời nhân vật không phải của mình.

Với nghĩa đó, thì toàn bộ chúng sinh đều đọa địa ngục súc sanh hết. Trừ phi nhận ra và thành Phật.


--------------------
There is no such thing as a true belief - Không có cái gọi là niềm tin đúng thực.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
hoa sen ben ho
bài Apr 28 2012, 09:47 PM
Bài viết #7


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 99
Gia nhập vào: 18-December 08
Từ: Ho Chi Minh
Thành viên thứ.: 1,420



Mình đồng ý với bạn JUSTMEVN ở điểm là "chưa chắc là dạy cho tất cả mọi người. Mà là: đúng người, đúng chỗ, đúng thời điểm, và đem lại ích lợi"

Còn về ca hát và nhảy múa thì nếu bạn nghe 1 bài hát liên tục trong vòng 21 ngày thì nhiều khả năng cuộc đời bạn sẽ có chút ảnh hưởng và tình huống giống như trong bài hát vậy, Khi liên tục lập đi lập lại 1 câu nói, hay đoạn văn trong đầu bạn thì nó sẽ trở thành 1 phần trong cuộc sống của bạn (niệm phật,...)

Tất nhiên có thể có tác dụng tốt, có thể có tác dụng xấu. Nhưng nó sẽ liên tục tạo nghiệp mới --> tiếp tục luân hồi

Mình cũng chung thắc mắc với bạn ở trên là tại sao trong các bộ kinh khác những người tham vấn Phật đều được Phật đáp ngay cho đáp án. Tại sao trong bộ kinh này lại phải tới 3 lần. Phật muốn nói điều gì, trở ngại gì mà phải đợi tới lần thứ 3.

Rất rất nhiều lần những bậc trưởng giả, tu sĩ, hay người thường dân hỏi Phật và Ngài đều đáp ngay lần đầu.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
justmevn
bài Apr 28 2012, 10:19 PM
Bài viết #8


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 840
Gia nhập vào: 5-September 09
Từ: Sài gòn
Thành viên thứ.: 4,720



Đọc kỹ thì phần trả lời của Phật đều có vài cái 'nếu'. Nếu những điều kiện đó thỏa, thì mới có kết cục 'súc sanh địa ngục'. Giới của Đức Phật đưa ra, như một cái nôi để bảo vệ con cái vậy, nhưng không phải là điều bắt buộc, dù không ngồi trong nôi, đứa con vẫn có khả năng không bị sao cả.

Tôi không đọc hết các kinh, nhưng theo như điều tôi đọc về các giới, nhất là 5 giới, thì đều là phát biểu của chính Đức Phật, rằng du sĩ Cồ đàm thế này, không thế kia, v.v... (Chứ không dùng ngôi thứ hai: các vị, các người, các ngươi). Từ đó mà suy ra ai ai cũng phải làm thế (mới giải thoát giác ngộ) thì có khác gì làm khuôn nặn tượng, sản xuất hàng loạt những thứ phẩm trông giống Phật?

Kinh là cái để hiểu, để cảm, không phải cái để hạn định người ta. Vì đạo Phật là đạo giải thoát cơ mà.

Giả sử trong kinh có người đang đứng hướng mặt ở phương Bắc hỏi Phật muốn tới phương Nam đi đằng nào, Phật trả lời là quay ngược lại 180 độ, đi thẳng là tới. Một người khác đứng quay mặt về phương Đông hoặc Tây muốn đi tới phương Nam, đọc kinh thấy nói quay ngược 180 độ đi thẳng là tới làm theo y chang; đi tới đâu thì các bạn tự biết (người hỏi tất nhiên là không biết mình đang quay mặt về hướng nào để có thể tự suy ra câu trả lời nên mới phải hỏi).


--------------------
There is no such thing as a true belief - Không có cái gọi là niềm tin đúng thực.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
justmevn
bài Apr 28 2012, 10:37 PM
Bài viết #9


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 840
Gia nhập vào: 5-September 09
Từ: Sài gòn
Thành viên thứ.: 4,720



QUOTE
Osho yêu quý,

Ông là nguồn cảm hứng của tôi. Tôi từng nghe ông nói rằng ông không có thầy, thế nhưng liệu có nguồn cảm hứng nào cho ông bắt đầu cuộc hành trình của mình không?


Cuộc sống là đủ. Chỉ cần nhìn những người xung quanh, những xác chết biết đi – là đủ cho bạn nguồn động lực để không đi theo họ, không đi theo con đường của họ mà tự lần tìm đường đi cho chính mình nếu bạn muốn sống.

Tôi không có thầy, và thật may là tôi không có người thầy nào. Trong những kiếp trước tôi đã đi theo một số vị thầy biết sống. Họ là những con người cao đẹp, đáng kính, nhưng tôi hiểu được một điều là – không ai có thể là nguồn cảm hứng cho tôi được, bởi từ “nguồn cảm hứng” rất nguy hiểm.

Ban đầu nó là nguồn cảm hứng, rồi thành đi theo, rồi thành bắt chước – và cuối cùng bạn trở thành một bản sao. Không cần thiết phải được ai đó khơi nguồn cảm hứng. Việc đó không những không cần thiết mà còn rất nguy hiểm. Cứ nhìn mà xem, tôi đã thấy… mỗi cá nhân là duy nhất. Không ai có thể đi theo một người khác được.

Anh có thể cố - hàng triệu người đã cố làm như vậy hàng ngàn năm qua. Hàng triệu người là con chiên Thiên Chúa giáo, hàng triệu người là tín đồ Hindu giáo, hàng triệu người là Phật tử. Họ đang làm gì? Nguồn cảm hứng từ đức Phật Cồ Đàm đã tạo ra hàng triệu người Phật tử, và giờ đây họ đang cố nối gót ngài. Và họ chẳng đến được đâu cả; họ không thể.

Bạn không phải là đức Phật Cồ Đàm, và dấu chân ngài không vừa với bạn, giày của ngài cũng không vừa với bạn; bạn phải tìm cỡ giày vừa vặn với bạn nhất. Ngài rất đẹp, nhưng như vậy không có nghĩa là bạn phải trở thành người giống ngài. Và đó chính là ý nghĩa của từ ‘nguồn cảm hứng’. Nó có nghĩa là bạn bị ảnh hưởng sâu sắc đến mức người kia trở thành lý tưởng của bạn, đến mức bạn muốn được giống như người ấy. Điều đó đã khiến cả nhân loại lạc lối. Nguồn cảm hứng là một lời nguyền chứ không phải phúc lành.

Tôi mong rằng bạn sẽ học hỏi từ nhiều nguồn, vui thú với mọi sinh linh bạn gặp được trong đời. Tuy nhiên đừng bao giờ đi theo bất cứ ai và đừng bao giờ cố trở thành một người giống hệt ai đó; sự hiện hữu không cho phép như vậy. Bạn chỉ có thể là chính mình.

Và thật lạ, tất cả những người đã trở thành nguồn cảm hứng cho hàng triệu người khác bản thân họ chưa bao giờ lấy cảm hứng từ bất cứ ai – thế mà không ai lưu ý thực tế đó. Đức Phật Cồ Đàm không lấy cảm hứng từ bất cứ ai, và chính điều này đã giúp ngài trở thành một nguồn cảm hứng vĩ đại. Socrates không lấy cảm hứng từ người nào, nhưng chính điều đó đã làm cho ông trở thành một nguồn cảm hứng vĩ đại. Socrates không lấy cảm hứng từ người nào, nhưng chính điều đó đã làm cho ông trở thành có một không hai.

Tất cả những người này, những người mà bạn coi là nguồn cảm hứng của mình, họ chưa bao giờ lấy cảm hứng từ bất cứ ai. Đó là điều cơ bản mà bạn cần phải hiểu. Vâng, họ đã học; họ cố gắng hiểu hết tất cả mọi loại người. Họ yêu quý những cá nhân độc nhất vô nhị, nhưng họ không đi theo ai hết. Họ vẫn là chính mình.

Vậy nên bạn đừng lấy nguồn cảm hứng từ tôi; nếu không bạn sẽ không bao giờ có thể trở thành một nguồn cảm hứng. Bạn sẽ chỉ trở thành một bản sao, bạn không có sự xác thực của chính mình, gương mặt nguyên thủy của chính mình. Bạn sẽ trở thành một kẻ đạo đức giả: bạn sẽ là kẻ nói một đàng làm một nẻo. Bạn sẽ thể hiện gương mặt mình trong những tình huống khác nhau với những chiếc mặt nạ khác nhau, và dần dần, dần dần bạn sẽ quên đi gương mặt thật của mình; vì bạn có quá nhiều mặt nạ…

Tôi nghe được câu chuyện này… Sau một năm kể từ ngày Abraham Lincoln bị ám sát, và người ta tổ chức tưởng niệm ông suốt một năm liền trên khắp nước Mĩ. Có một người nọ trông giống hệt Abraham Lincoln; giống đến từng chi tiết nhỏ, anh này gần như là một bản sao của Abraham Lincoln.

Người ta dạy cho anh nói năng theo cách của Abraham Lincoln, với từng cử chỉ, cách nhấn giọng, giọng nói, mọi thứ, từng li từng tí – thậm chí cả cách ông đi lại – mọi việc ông làm suốt 24 tiếng đồng hồ trong ngày… và anh này sau đó sẽ đi khắp đất nước trong suốt một năm để diễn lại vở kịch về cuộc đời của Abraham Lincoln.

Anh ta bị bắn chết nhiều lần lắm, tối nào cũng chết, vở diễn nào cũng chết, có khi chết tới hai lần trong một ngày. Suốt một năm ròng rã – anh ta chết đi chết lại – và vai diễn trong vở kịch gần như trở thành bản năng thứ hai của anh ta. Thế nên khi những buổi lễ tưởng niệm kết thúc, người ta đã hết sức kinh ngạc: cách anh ta bước ra khỏi nhà hát giống hệt dáng điệu của Abraham Lincoln – hồi đó Abraham Lincoln đi hơi khập khiễng. Anh này cũng đi hơi khập khiễng.

Vợ anh nói: “Anh tỉnh lại đi!” – vì anh này nói năng giống hệt Abraham Lincoln với cái giọng già cả trăm tuổi – “Đừng đùa dai quá vậy. Hãy trở về với con người thật của anh đi, quay về đi anh”.

Và anh ta đáp: “Tôi đang là chính tôi đây, tôi là Abraham Lincoln”. Trong suốt một năm anh ta sống cuộc đời của Abraham Lincoln, anh ta chết hàng ngàn lần cái chết của Abraham Lincoln; anh ta đã hoàn toàn quên mình là một người khác.

Người ta đưa anh đi bác sĩ. Bác sĩ nói chuyện với anh, còn anh thì vẫn chìm trong vai diễn. Bác sĩ nói: “Quên cái vở kịch ấy đi”.

Anh đáp: “Kịch gì?”.

Bác sĩ quay sang cô vợ của anh và nói: “Người này không chịu nghe đâu, trừ phi anh ta bị bắn chết”.

Cả gia đình anh muốn phát điên với anh. Anh ta mất việc; không ai chịu chữa trị vì anh ta đâu có bệnh tật gì. Chỉ đơn giản là anh ta bị dính chặt với một chiếc mặt nạ. Một năm là quãng thời gian dài, và mỗi ngày, 24 tiếng đồng hồ, anh ta đã sống là Abraham Lincoln. Và việc là Abraham Lincoln là một người bình thường – ai mà muốn như thế? Anh ta đã có những ngày huy hoàng, những ngày tươi đẹp, và giờ anh ta cứ mãi níu giữ chúng.

Người đàn ông nọ sống là Abraham Lincoln trong một vài năm; anh ta ký “Abraham Lincoln” giống hệt chữ ký của Abraham Lincoln. Liệu bạn có nói được người này mất gì hay được gì? Anh ta đã đánh mất chính mình, và cái mà anh ta được chỉ là một vai diễn. Anh ta hoàn toàn chỉ là thứ hàng giả.

Và đây là tình trạng của hầu hết tất cả mọi người trên thế giới – không đến mức kịch tính, nổi bật như thế - nhưng mọi người đều đang diễn một vai nào đó mà người ta đã dạy mình.

Một đứa trẻ sinh ra không phải là con chiên Thiên Chúa giáo, không phải là tín đồ Hồi giáo, Do Thái giáo – và rồi chúng ta bắt đầu gắn mặt nạ cho nó. Gương mặt ngây thơ của nó biến mất. Và đến chết nó sẽ vẫn tin rằng nó là con chiên Thiên Chúa giáo. Vậy nên bạn đừng cười cái anh chàng tội nghiệp đến chết vẫn cứ tưởng mình là Abraham Lincoln kia, bởi tất cả những người khác đều đang làm giống như vậy cơ mà. Tín đồ Hindu giáo khi chết là người Hindu giáo – nhưng họ sinh ra không phải là người Hindu giáo.

Những cuộc điều tra dân số luôn gây phiền phức cho tôi. Người ta yêu cầu tôi điền vào một phiếu thăm dò, và ở phần tôn giáo thì tôi ghi là: “Tôi không có tôn giáo”.

Họ rất sửng sốt, nhưng rồi họ nói: “Nhưng chắc hẳn ông phải sinh ra trong tôn giáo nào đó chứ. Cha mẹ ông hẳn phải là người Hindu giáo, Hồi giáo hay Kỳ-na giáo gì đó chứ nhỉ?”.

Tôi đáp: “Thì có khác gì đâu. Cha tôi có thể là bác sĩ hay kĩ sư – điều đó cũng chẳng thể biến tôi thành một bác sĩ hay kĩ sư được. Ông ấy có thể là người Hindu giáo hay Hồi giáo, đó là việc của ông ấy. Ông ấy không thể truyền cho tôi cái gien tôn giáo của ông ấy được. Nếu ông ấy không thể truyền cho tôi kiến thức y khoa thì làm sao ông ấy truyền cho tôi kiến thức tâm linh? Đó chỉ là một sự lừa bịp mà tôi thì không muốn trở thành một phần của một trò lừa bịp nào”.

Người ta được huấn luyện để trở thành những diễn viên; trong cả thế giới rộng lớn này bạn sẽ thấy tất cả mọi người đang diễn kịch. Tất cả mọi người đều được dạy diễn kịch… những tên gọi đẹp đẽ - “phép xã giao”, “cách xử sự” – nhưng ẩn giấu đằng sau là thứ tâm lý tinh vi khiến bạn quên đi khởi nguyên của mình và biến bạn thành một loại diễn viên do những lợi ích thiết thân áp đặt. Đừng bao giờ lấy cảm hứng từ một người nào. Hãy luôn rộng mở.

Khi bạn ngắm nhìn một buổi hoàng hôn đẹp, bạn thưởng thức vẻ đẹp của nó… khi bạn thấy một vị Phật, bạn thưởng thức vẻ đẹp của ngài, sự độc nhất của ngài, sự tĩnh lặng, thưởng thức sự thật mà vị Phật ấy đã nhận ra – nhưng đừng trở thành tín đồ của ngài. Tất cả mọi tín đồ đều là những kẻ lạc lối.

Hãy là chính mình – đức Phật Cồ Đàm tìm được con đường vì ngài là chính ngài. Và tất cả những tên tuổi sáng ngời này nữa – Lão Tử, Trang Tử, Bồ Đề Đạt Ma, Nagarjuna, Pythagoras, Socrates, Heraclitus, Epicurus – tất cả những tên tuổi sáng ngời ấy đã trở thành nguồn cảm hứng cho biết bao nhiêu người khác – nhưng bản thân họ không lấy nguồn cảm hứng từ bất kỳ một ai. Đó chính là cách họ bảo vệ nguyên thủy của mình; đó chính là cách họ là chính mình.

Tôi đã được tiếp kiến nhiều bậc thầy, và tôi kính yêu họ. Nhưng đối với tôi, mong ước được giống họ thì thật là tệ hại. Một người là đủ, người thứ hai giống như thế sẽ không thể làm cuộc sống phong phú hơn, nó chỉ chất thêm gánh nặng mà thôi.

Hãy kính yêu người ta khi bạn thấy họ ở bình diện nào đó là chính họ, độc nhất và mãn khai. Nhưng hãy nhớ, họ mãn khai nhờ sự độc nhất và nguyên thủy của mình; thế nên hãy cẩn thận đừng để rơi vào cái bẫy bắt chước họ. Hãy là chính mình.

Socrates nói: “Hãy hiểu chính mình”. Nhưng nó cần được làm cho hoàn hảo vì nó chưa hoàn hảo. Trước khi “Hiểu chính mình” cần phải “Là chính mình”; nếu không có thể bạn sẽ chỉ hiểu được vai diễn nào đó mà bạn đang diễn. Hiểu chính mình là bước thứ hai, bước thứ nhất bạn phải là chính mình.

Những người thầy vĩ đại thực sự chỉ là những người bạn, là cánh tay hỗ trợ, là ngón tay chỉ lên mặt trăng; họ không bao giờ tạo ra sự nô dịch. Thế nhưng khi họ chết, họ để lại ảnh hưởng to lớn đến nỗi những kẻ láu cá – những nhà thần học, thầy tu, học giả - bắt đầu rao giảng với mọi người: “Hãy đi theo đức Phật Cồ Đàm”.

Giờ ngài đã chết và ngài không thể chối bỏ điều gì… và những người kia bắt đầu lợi dụng ảnh hưởng to lớn mà đức Phật để lại. Giờ đây cả châu Á, hàng triệu người, hai mươi lăm thế kỷ qua đã đi theo dấu chân của đức Phật Cồ Đàm, thế mà không có một đức Phật Cồ Đàm nào được tạo ra kể từ ấy. Thế là đã rõ: hai ngàn năm qua vẫn không có một đức Jesus nào khác; ba ngàn năm qua không hề có thêm một Mohammed nào khác. Hiện hữu không bao giờ lặp lại.

Lịch sử lặp lại vì lịch sử thuộc về đám đông vô thức.

Hiện hữu không bao giờ lặp lại. Nó rất sáng tạo. Và như vậy là tốt; nếu không, dù cho đức Phật Cồ Đàm có là một người cao đẹp, nếu có hàng ngàn đức Phật Cồ Đàm như thế - nếu đi đâu bạn cũng gặp đức Phật Cồ Đàm – bạn sẽ rất chán ngán. Điều đó sẽ phá hủy vẻ đẹp của ngài. Thật tốt là sự hiện hữu không bao giờ lặp lại. Nó chỉ tạo ra một cho mỗi loại, vì thế mà cái một ấy lúc nào cũng hiếm.
Bạn cũng giống cái một ấy. Bạn chỉ cần nở ra, mở những cánh hoa của mình ra và tỏa hương.


Lý luận đà điểu - Osho


--------------------
There is no such thing as a true belief - Không có cái gọi là niềm tin đúng thực.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
BBT
bài Apr 29 2012, 05:06 PM
Bài viết #10


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 183
Gia nhập vào: 9-January 12
Thành viên thứ.: 93,900



Mình nghĩ điều này là tùy ở sự tinh tấn của mỗi người. Vấn đề Ca hát, vũ kịch mình thấy có bài viết của Chú Bình Anson tại đây http://www.paliviet.info/TriTan/TriTan_CaHat.htm

Bạn nào tìm hiểu PG thì vào 2 web sau, có nhiều bài hay: http://www.buddhanet.net/budsas/uni/index.htmhttp://www.paliviet.info/index.htm

Ở facebook thì có Pali chuyên đề: http://www.facebook.com/groups/paliviet/. Các bạn vào phần Docs để tìm các đề tài đã được thảo luận.

Và đây là Chay tịnh, có nhiều món chay ngon http://www.facebook.com/chaytinh smile.gif
Go to the top of the page
 
+Quote Post

4 Trang V   1 2 3 > » 
Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 23rd July 2025 - 08:47 PM