IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

3 Trang V  < 1 2 3 >  
Reply to this topicStart new topic
> HỌC ĂN, Xây dựng Pháp môn Thiền ăn
loanngha
bài Aug 8 2009, 10:29 AM
Bài viết #11


Member
**

Nhóm: Members
Bài viết: 10
Gia nhập vào: 6-June 09
Thành viên thứ.: 3,585



Tôi đang tập viết bài , bạn đừng hỏi kẻo tôi mắc cỡ không dám lộ diện đâu nhé . Hiện nay tôi đã và đang học ăn( được 1 năm rồi ). Biết bao thăng trầm của quãng thời gian này, thậm chí chút nữa là mất việc làm xong tôi đã gượng đứng lên và sẵn sàng tiến bước nhờ có những người thầy và những người bạn đi trước , trong lòng tôi rất biết ơn họ và sẽ sẵn lòng giúp đỡ những ai có hoàn cảnh giống như mình đây, để đáp lại những tấm lòng vàng đó. Thật là trái đất xoay tròn . Rất mong được sự giúp đỡ nhiệt tình của các sư phụ và các bạn đã có nhiều năm kinh nghiệm để mình có thể đi thẳng mà không phải đi lòng vòng. Xin cảm ơn.

Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 8 2009, 11:35 AM
Bài viết #12


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,063
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Làm sao ăn cho ngon để giải thoát khỏi... cái gì đó... với làm ăn cho ngon để kiêu ngạo và tham đắm...

Vì vị ngon cũng làm cho tâm mê mờ, cướp lấy phần sáng suốt ... ngon ngọt làm cho tham đắm và kiêu ngạo cũng như là ngồi thiền chỉ vào định... tà... thì sẽ thấy sung sướng và kiêu ngạo; còn làm ngon để giúp đỡ người giúp đỡ mình được thư giãn trong một bầu khí cực kỳ là nhiều căng thẳng .... thì nó cũng có giá trị ở một khía cạnh nào đó.

Cho nên ăn cũng cần có thầy...


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Vien Linh
bài Aug 8 2009, 07:54 PM
Bài viết #13


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 591
Gia nhập vào: 22-March 09
Thành viên thứ.: 2,444



QUOTE(Diệu Minh @ Aug 8 2009, 11:35 AM) *
Làm sao ăn cho ngon để giải thoát khỏi... cái gì đó... với làm ăn cho ngon để kiêu ngạo và tham đắm...

Vì vị ngon cũng làm cho tâm mê mờ, cướp lấy phần sáng suốt ... ngon ngọt làm cho tham đắm và kiêu ngạo cũng như là ngồi thiền chỉ vào định... tà... thì sẽ thấy sung sướng và kiêu ngạo; còn làm ngon để giúp đỡ người giúp đỡ mình được thư giãn trong một bầu khí cực kỳ là nhiều căng thẳng .... thì nó cũng có giá trị ở một khía cạnh nào đó.

Cho nên ăn cũng cần có thầy...


Thử phân tích cái ngon- có gì không phải các bạn chỉnh lý dùm nhé

Cái ngon có 4 cách cảm nhận

= Cái ngon đạo lý ( toàn thân đều cảm nhận ) vị giác ở toàn thân

= Cái ngon tâm lý ( tâm thức trong sáng )vị giác ở trong não hệ

= Cái ngon sinh lý ( nhu cầu cơ thể ) vị giác ở chổ thiếu cần bổ sung

= cái ngon bệnh lý ( thoả mãn cảm giác ) vị giác ở khuôn mặt

Ai cũng có 4 cách cảm nhận này cả , và hãy tự làm thầy với chính mình

Ưu tư về cái ngon ...là nền tảng của thực dưỡng ? Đúng hay sai hở các bạn













Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 8 2009, 08:41 PM
Bài viết #14


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,063
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng... bạn ăn và biết mình đang được thưởng thức bữa ăn ngon...
và bạn không bị tham đắm và mê mờ trong khi nhận thức được điều đó và có thái độ đúng khi ăn ngon hay dở rất là quan trọng.

Vì thế trong trường thiền họ còn cấm cả học nấu ăn... rất nhiều người khi ăn miếng ngon còn tìm cách học hỏi cách nấu để về nấu những món ăn đó... và như thế ảnh hưởng tới công phu tu tập...

Những dòng gõ của VL ở trên rất là hay và quí hóa.

KHi đưa chúng tôi đi ăn nhà hàng, thầy tôi biết có một nhóm ăn chay và thầy bảo để thầy gọi món chay cho... cả "hội" cứ sướng mãi vì được thầy chăm chiều...

Ngược lại sư thầy Đàm Tịnh khi làm chùa có mướn tốp thợ ăn mặn, thầy cho người đi mua thức ăn mặn về cho thợ ăn... tôi cứ thắc mắc mãi chuyện đó sao lại lên chùa mà con ăn mặn...

Và khi mèo hay chó ăn... người ta sắn sàng đi mua thịt cá về cho mèo và chó ăn... tuy nhiên có những người ăn chay và họ cho luôn cả chó và mèo của họ ăn chay theo họ...

Nếu thầy biết chúng tôi ăn chay và thầy chiều chúng tôi gọi món chay cho thì sao không là ngược lại, những người ăn chay chiều người ăn mặn đi mua thịt cá cho người ăn mặn nhậu nhỉ?????

Hình như là không có chuyện này?

Hình như người ăn chay thường muốn người ăn mặn "ăn theo" kiểu của mình????
Có rất nhiều cách hiểu và cảm nhận cũng như thái độ ăn... tôi thấy có rất nhiều cách ăn... và nhiều chuyện chung quanh đề tài này.

Hôm kia tôi nhìn thấy một thầy xuất gia không làm chủ được thần khẩu xin ngay một quả na chín của người bán trái cây và đồ cúng ở cửa chùa Bà Đá và ăn ngay tại trận... tôi biết ngay thầy bị thiếu chất, thiếu dinh dưỡng đột ngột, cho nên phải bổ xung ngay đường trái cây... trông thầy rất là âm và gày gò xanh xao...
Tôi nhìn thấy mấy thầy xuất gia ăn chay trông người thì như là đàn bà người thì rất là ốm o...

Không có sinh khí...

Rất it thầy vẫn còn giữ được sức sống, những người đó đều có tướng cực dương... và chắc mới xuất gia được ít năm. Một số thầy trông như là Phê đê?

Khi tôi sang Căm Pu Chia tu thiền thất năm 1996, Thủy đi cùng gỉ tai tôi nói nhỏ: em trông mấy cậu thanh niên ở đây sao mà nó nữ tính thế nhỉ? trông rất là mũm mĩm, âm quá... nhóm ăn chay của sư phụ Thanh Hải...


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 9 2009, 06:52 AM
Bài viết #15


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,063
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Sau đây là những gì ngài U Silananda Miến Điện đã dạy về vấn đề ăn uống trong quyển “Hương vị Pháp Bảo”:
Trong một khóa thiền tích cực, ngoài những giờ ngồi thiền và thiền hành liên tục, thiền sinh cần phải ăn uống ngủ nghĩ để giữ cho thân thể khỏe mạnh, tinh thần thoải mái thì mới có thể hành thiền tốt đẹp được. Trong pháp môn Thiền Quán, ta phải luôn luôn cố gắng duy trì chánh niệm trong sinh hoạt nên khi ăn uống ta cũng phải hành thiền. Hôm nay Sư sẽ giảng về cách ăn trong Thiền Quán:
Phương cách về ăn trong Thiền Quán nầy đã được chính Ðức Phật chỉ dạy một cách vắn tắt trong kinh Ðại Tứ Niệm Xứ, ở đoạn nói về sự Tỉnh Giác. Mặc dù Ðức Phật không nêu ra những lời chỉ dẫn trực tiếp, nhưng ta có thể áp dụng lời dạy bảo của Ngài cho các tỳ kheo về việc ăn trong thiền tập. Ðoạn nầy được ghi lại rất vắn tắt có thể vì hai lý do như sau:
1) Chư Tăng đã hiểu rõ cách thực hành nầy nên Ðức Phật không cần phải nói chi tiết.
2) Ðức Phật đã giảng chi tiết nhưng những lời này không được ghi chép lại về sau nầy. Lý do là vào kỳ kết tập Tam Tạng kinh điển lần thứ nhất, các vị trưởng lão muốn truyền đọc lại các lời dạy mà Ðức Phật muốn các tỳ kheo phải thuộc nằm lòng, được lưu truyền bằng miệng (chưa có chữ viết) nên phải thật vắn tắt. Tất cả phương pháp thiền tập đã được truyền lại từ đời này sang đời khác và sau đó cũng được ghi trong Chú giải.
Chú giải là các giải thích về lời dạy của Ðức Phật và ta có thể căn cứ vào đó để hiểu thêm về phép ăn uống mà Ngài đã chỉ dẫn cho các tỳ kheo. Ðoạn kinh nầy chỉ gồm có 9 chữ Pali và có lẽ chỉ qua 9 chữ nầy, Chư Tăng cũng đã hiểu được Ðức Bổn Sư muốn dạy gì:
- "Này chư tỳ kheo, trong việc ăn uống thì tỳ kheo phải ăn, uống, nếm, nhai trong sự hiểu biết rõ ràng".
Theo Chú giải, ăn có nghĩa là ăn các món mềm, uống các thứ cháo hoặc các thứ nước, nếm (hay liếm) các loại chất như mật ong, và nhai là ăn các loại thức ăn cứng. Ðiểm chính cần phải hiểu là chữ "tỉnh giác" (sự hiểu biết rõ ràng) có nghĩa là:
- Hiểu biết một cách trọn vẹn hoàn toàn qua các khía cạnh khác nhau.
- Hiểu biết một cách đúng đắn các đề mục mà ta đang chú niệm.
- Hiểu biết một cách quân bình không bị các phiền não chi phối.
Tỉnh giác ở đây có nghĩa là trí tuệ. Chúng ta đã biết rằng trí tuệ luôn luôn đi kèm với chánh niệm. Ngoài ra còn có một yếu tố khác tuy không được nêu lên ở đây, đó là phải ăn trong chánh niệm để có sự định tâm, nhờ đó mới có sự hiểu biết rõ ràng về các đề mục.
Trong khi thiền tập, có 3 yếu tố lúc nào cũng đi kèm với nhau là chánh niệm, định tâm và tỉnh giác. Khi ta chú niệm vào một đề mục thì còn có một tâm sở khác nữa là Chánh Tư Duy sanh khởi để đưa tâm hướng đến đề mục. Tâm Ðịnh sẽ giữ tâm bám chặt và nằm yên trên đề mục, nhờ vậy tâm sẽ không bị khuất động bởi các phiền não ô nhiễm. Khi tâm an trụ vững chắc trên đề mục rồi sẽ sanh tỉnh giác. Muốn hội đủ các yếu tố được nêu trên, cần phải có một yếu tố hết sức sức quan trọng, đó là sự tinh tấn.
Tóm lại, tuy trong đoạn kinh nầy dù Ðức Phật chỉ nêu lên sự tỉnh giác nhưng ta cần phải hiểu là sự tỉnh giác chỉ có được khi có đủ ba yếu tố: tinh tấn, chánh niệm và định tâm. (Và khi ta nhắc đến 1 trong 4 yếu tố nầy, ta phải hiểu là 3 yếu tố còn lại cũng phải có mặt). Do đó, tâm Ðịnh, yếu tố nối liền giữa chánh niệm và tỉnh giác, rất là quan trọng trong thiền tập.
Trong một đoạn kinh, Ðức Phật có nhấn mạnh "Vị tỳ kheo nào có tâm trụ thì sẽ thấy được thực tướng của các sự vật". Tương tự như nước phải lắng yên, ta mới thấy rõ được những gì ở trong nước, còn như nước bị xao động ta không thể thấy vật gì được. Cũng vậy, khi tâm ta bị ô nhiễm, khuất động bởi các suy nghĩ, phiền não thì ta không thể nhìn chính xác các đề mục. Chỉ khi nào tâm yên lặng, tập trung vào các đề mục ta mới có thể xuyên thấu được bản chất của chúng.
Có bốn khía cạnh trong sự tỉnh giác:
1) Hiểu biết về sự ích lợi: Trước khi ta làm việc gì, phải xét xem có đem lại lợi lạc không.
2) Hiểu biết về sự thích nghi: Ðôi khi một việc dù có lợi ích nhưng phải cân nhắc xem nó có hợp thời, hợp lúc, đúng nơi hay không. Thí dụ, đi chùa là một việc lợi ích. Ðến chùa là để lễ Phật, nghe Pháp, ngồi thiền, cúng dường... là cơ hội tốt để phát tâm và làm việc thiện lành, nhờ đó tâm ta được hoan hỉ và có thể đi đến mức định tâm. Nhưng nếu đi chùa vào một ngày đông đúc ồn ào thì lại không thích hợp cho những ai muốn tìm được sự thanh tịnh nơi thiền môn hoặc những ai muốn tìm nơi hành thiền. Một nơi đông đảo thường có nhiều điều khiến ta muốn nhìn, muốn nghe, có thể làm ta tham ái hoặc sân hận hoặc làm tổn thương đến đời sống phạm hạnh của một vị tỳ kheo.
3) Hiểu biết trong giới vực hành thiền: Lúc nào cũng duy trì chánh niệm trong mọi sinh hoạt.
4) Hiểu biết thật chính xác không bị mê mờ: Ăn trong chánh niệm ghi nhận được tất cả mọi diễn biến.
Trong một khóa thiền tích cực, thiền sinh nên hiểu rằng ăn uống không phải vì muốn ăn cho ngon, cho vui hay ăn để giữ thân hình nở nang đẹp đẽ, mà chỉ cốt sao cho cơ thể đủ dinh dưỡng, sinh lực để tiếp tục hành thiền. Vậy khi thiền là ta đã áp dụng sự hiểu biết về sự ích lợi của việc ăn. Ta cũng cần xét xem thức ăn có thích hợp với ta hay không vì mỗi người có một điều kiện khác nhau về thực phẩm. Sự thích nghi còn được hiểu là có những loại thức ăn hoặc cách ăn có thể tạo ra tâm bất thiện hay là làm giảm đi những tâm thiện. Cả hai loại hiểu biết nầy (ích lợi và thích nghi) đều phải thực hành trong khóa thiền hay ở nhà sẽ giúp ta tránh được rất nhiều phiền não, đau khổ. Còn loại tỉnh giác thứ bà là khi ăn uống vẫn phải tiếp tục giữ chánh niệm, đừng ăn một cách lơ là vô ý tứ, thất niệm, máy móc... Theo Chú giải, cách ăn của một vị tỳ kheo như sau:
- Nhận thức ăn: Vị tỳ kheo không được tự ý lấy thức ăn mà chỉ nhận thức ăn khi có người dâng.
- Ăn trong Thiền Quán (Ăn trong chánh niệm): Vị tỳ kheo đưa tay vào bình bát, nắm thức ăn đưa vào miệng (nếu dùng đũa hoặc muỗng thì gắp hoặc múc thức ăn đưa vào miệng). Tất cả động tác cần phải ghi nhận khi ăn.
Ta cũng cần phải hiểu thêm một điểm nữa là sau khi nuốt thức ăn vào, thức ăn sẽ được tiêu hóa bởi sức nóng và bài tiết ra ngoài.
Những lời chỉ dẫn nầy được Ngài Mahasi giải thích cho các thiền sinh mới như sau:
- Khi nhìn thức ăn: Niệm "nhìn", "thấy"
- Khi đưa tay ra lấy thức ăn phải: Niệm "đưa tay"
- Khi co tay đưa thức ăn vào miệng với đầu cúi xuống, há miệng nhận thức ăn...: tất cả đều được ghi nhận.
- Khi nhai thức ăn, biết mùi vị thức ăn: ghi nhận là "biết, biết".
- Khi nuốt thức ăn: Niệm "nuốt, nuốt"
Chúng ta có thể không niệm được đủ hết, nhưng điều quan trọng là phải biết, phải ghi nhận tất cả những động tác khi ăn. Người thiền sinh mới tập khó mà niệm cho đủ những động tác tỉ mỉ nầy. Tuy nhiên phải nguyện rằng mình sẽ luôn luôn cố gắng niệm đầy đủ trong khi ăn. Với ý nguyện như vậy, khi sức định tâm của thiền sinh trở nên mạnh mẽ, ta có thể ghi nhận đầy đủ và chính xác.
Như vậy, khi ăn trong chánh niệm, ghi nhận được tất cả đối tượng diễn biến là ta đang áp dụng đầy đủ 4 khía cạnh của sự tỉnh giác nói trên đưa đền sự định tâm mạnh mẽ để có sự tỉnh giác khi ăn. Làm được điều này viên mãn có nghĩa ta đã có được sự hiểu biết không mê mờ. Trong động tác nhận thức ăn, nều ghi nhận chính xác và đầy đủ, ta sẽ thấy một tác ý "muốn nhận", ý muốn này sẽ làm phát khởi yếu tố gió khiến cho tay tạo ra động tác "đưa tay ra" để nhận thức ăn.
Như ta đã biết thân gồm 4 yếu tố chính là đất, nước, gió và lửa. Trong bất cứ động tác nhỏ nhặt nào cũng đều có yếu tố gió sanh khởi từ tác ý để điều động phần nào trong thân muốn cử động. Chỉ khi nào ta có chánh niệm tốt mới thấy được tác ý và yếu tố gió sanh khởi. Ta sẽ không thấy có tác nhân nào đứng ra điều khiển hay ngăn cản những động tác nầy. Ðó gọi là sự hiểu biết rõ ràng, không bị tà kiến.
Khi ta không có chánh niệm, làm mọi động tác một cách máy móc hoặc nghĩ rằng có một người nào đang làm các động tác ấy, đó là chúng ta đang bị mê che lấp sự hiểu biết về các đối tượng. Sự tỉnh giác không mê mờ nầy là trí tuệ, là kết quả của chuỗi ghi nhận qua chánh niệm. Nếu chánh niệm nầy chưa vững mạnh, chưa chín mùi thì chưa đưa đến sự hiểu biết không tà kiến trên.
Khi nuốt thức ăn vào bụng cũng có yếu tố gió làm thức ăn di chuyển xuống bụng. Sau đó một yếu tố khác là yếu tố lửa (hơi nóng) làm tiêu hóa thức ăn để rồi yếu tố gió di chuyển các chất bổ dưỡng đến các cơ quan bài tiết các chất thải ra ngoài. Trong các giai đoạn nầy có mặt của yếu tố đất đi kèm theo. Ngoài ra thức ăn cũng được làm ướt khi ta nhai, và được trộn với các dịch vị trong cơ quan tiêu hóa, đó là công việc của yếu tố nước. Cũng có thêm hai yếu tố khác là không đại (khoảng không để đưa thức ăn di chuyển) và tâm đại (tâm nhận biết khi ăn).
Tóm lại trong động tác ăn, không có gì ngoài sáu yếu tố: đất, nước, gió, lửa, khoảng không và tâm đang làm việc. Do đó khi thiền sinh có chánh niệm và tỉnh giác sẽ thấy rõ không có cá nhân nào, cái ngã nào đang ăn cả mà chỉ là một chuỗi tiến trình thân của tâm.
Trong Chú giải có cho những thí dụ tượng hình trong việc ăn. Như khi miệng há ra nhận và nhai thức ăn thì không có một ai dùng chìa khóa mở miệng ta ra cả mà đó chỉ là do tác ý dẫn đến sự hành hoạt của yếu tố gió, nước... Khi thức ăn xuống bụng, chẳng có ai đun bếp lên để nấu cho tiêu thức ăn cả mà chỉ có yếu tố lửa, nước... làm việc.
Nếu thiền sinh không hiểu rõ các yếu tố nào hoạt động trong khi ăn thì cũng không sao cả. Cũng chẳng cần phải suy tư gì về sự tỉnh giác không tà kiến nầy. Công việc của thiền sinh chỉ là cố gắng giữ chánh niệm để ghi nhận mọi động tác trong khi ăn. Khi tâm đủ mạnh thì sự hiểu biết rõ ràng không si mê nầy sẽ đến như một kết quả tự nhiên mà thôi.
Vậy trong khi ăn ta đừng nên xem thường những động tác nhỏ nhặt mà không ghi nhận chúng. Nếu lỡ quên niệm động tác nào cũng không sao, chỉ cần nguyện lần sau nhớ niệm hoặc niệm "quên, quên". Với quyết tâm và sự kiên nhẫn nầy, sức định tâm sẽ ngày càng sâu mạnh đưa đến trí tuệ.
Ngoài ra còn có những lợi ích khác khi ta ăn có chánh niệm như:
1) Ăn đủ lượng cần thiết không ăn quá nhiều. Nhờ vậy ta chỉ lấy thức ăn vừa đủ dùng.
2) Ăn vừa vặn hết chỗ thức ăn vừa nhận
3) Ăn với sự chú tâm ta sẽ nhai kỹ. Nhờ vậy giúp cho sự tiêu hóa dễ dàng thân thể sẽ khỏe mạnh thoải mái.
4) Ăn như vậy dễ dàng phát hiện ra thức ăn không thích hợp cho cơ thể và những thức ăn độc hại, ô nhiễm, ăn chậm nhai kỹ sẽ dễ dàng trực nhận miếng cơm có sạn cát, kịp thời phát hiện không làm sứt mẻ răng.
5) Tỉnh thức từng động tác nhai nuốt làm cho việc thiền chánh niệm được miên mật không còn bị gián đoạn qua quá trình ăn. Nhiều thiền nhân không biết chi tiết này (tuy nhỏ nhít nhưng rất quan trọng) đã để cho tâm tham và tâm sân chen vào quá trình ăn uống và do vậy không có cơ hội thọ lãnh giáo Pháp ngay trong kiếp sống này.
Như vậy ngoài những lợi lạc về tâm linh có thể đưa dẫn đến sự giác ngộ, ăn trong chánh niệm còn cho ta rất nhiều ích lợi thực tế trong cuộc sống hàng ngày nữa.
Có một câu chuyện liên quan đến cách ăn uống khi tu hành. Một vị sư trẻ vào ngày đầu tiên của mùa an cư được mẹ mình dâng thức ăn. Vì có tính tham ăn nên khi bà mẹ dâng một cái, sư ăn hết một cái, bà dâng tiếp hai rồi ba cái, sư cũng đều ăn hết. Bà mẹ rất thất vọng thấy con không tự chế tánh tham lam, không biết ăn cho vừa đủ. Bà nghĩ rằng như vậy sư đã ăn chỗ thức ăn đủ dùng cho ba tháng hạ nên sau đó bà không dâng thức ăn cho sư nữa. Cho nên, một vị tỳ kheo luôn luôn được chỉ dẫn và nhắc nhở về cách nhận thức ăn làm sao cho vừa đủ về số lượng cần thiết, cùng cách ăn sao có sức khỏe và thân tâm được nhẹ nhàng.
Vậy ngoài những lợi lạc về tâm linh có thể đưa dẫn đến sự Giác ngộ, ăn trong chánh niệm còn cho ta rất nhiều ích lợi thực tế trong cuộc sống hàng ngày nữa.
Mong chúng ta hãy luôn luôn cố gắng ăn trong chánh niệm để phát triển tuệ Minh Sát.
SADHU! SADHU! SADHU! (Lành thay! Lành thay! Lành thay!) ”.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 9 2009, 07:23 AM
Bài viết #16


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,063
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Nếu quán sát kỹ quá trình từ lúc làm thức ăn, nấu thức ăn... cho tới lúc gắp thức ăn đưa vào miệng một cách công phu và miên mật, ta sẽ thấy khi mắt chạm vào thức ăn, lưỡi chạm vào thức ăn và mũi chạm vào thức ăn....

Nếu theo dõi được một cách công phu... bạn sẽ nắm được toàn bộ vấn để là khi tâm bạn nhận ra món ăn này ngon... là bạn đã bị trượt vào thế giới của tục đế khái niệm, và các giác quan còn lại cũng vậy cho vấn để ăn... và có các tâm tham ái và đánh giá ... đã chen vào quá trình nhận thức... NÓ dễ dàng kéo bạn ra khỏi tiến trình quan sát...

Cho nên quan sát được điều này rất là khó khăn... khi tâm tham đắm món ăn chiếm chỗ... bạn bị mất đi một lực của chánh niệm...

Tu thiền quán khó khăn lắm các bạn à... và thấy cuộc sống thế gian rất là phiền toái làm sao... hà hà...

Chúng ta sống ở thế giới tương đối và lại tu làm sao để kinh nghiệm về thế giới tuyệt đối ... tục đế và chân đế... chúng ta sẽ trở thành rùa không chỉ là cá nữa... sống ở trong đời và làm người tu hành, chúng ta nhìn nhận cuộc sống theo ít nhất là hai chiều hướng: âm và dương... sống và chết...


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
phannhathieu
bài Aug 9 2009, 08:08 AM
Bài viết #17


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 423
Gia nhập vào: 13-April 07
Từ: HCMC
Thành viên thứ.: 14



vậy trong lúc thiết kế, e phải loại trừ khái niệm đẹp và không đẹp sao?
một câu cửa miệng mà tự hỏi mình và tất cả những người khác gặp mình đều hỏi: đẹp không?
con mắt em quen nhìn và nhận xét đầu tiên: đẹp không?
có những vẻ đẹp mà không thể thốt lên thành lời, mà có 1 cảm nhận sâu sắc, như khi e nhìn sự tĩnh lặng và nhẹ nhàng của các ngôi chùa cổ ở miền Bắc qua hình, không gian không rộng lớn vĩ đại, nhưng có 1 chiều sâu khác.
khi ngồi nhai nhuyễn cơm lứt muối mè từ lúc nhỏ ngay những lần đầu tiên ăn e cũng có 1 cảm nhận như vậy, 1 chiều sâu và "ngon".
là như thế nào?
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 9 2009, 03:43 PM
Bài viết #18


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,063
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Đức Phật dạy cho các vị tỳ kheo cách của ngài để thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử và vì thế không phải là tỳ kheo của ngài không biết không hiểu đẹp là gì... mà ngài nhắm tới chân tướng của mọi sự vật để đạt tâm xả ly dục với thế gian hoàn toàn để có quả vị giải thoát thế gian, vì thế mới có các vị tu sĩ bỏ hết chuyện thế tục rủ nhau vào rừng hành thiền. Sang Thái là thấy rõ nhất, thấy chỗ nào có mấy vị tăng cầm ô dù đi ngoài đường là biết các ngài đang rủ nhau đi hành thiền đấy, trông thấy rất là thích và hoan hỉ... hi hi, tớ mà còn trẻ giống các quí ngài tớ mà có nhóm bạn như thế thì nhất... rất là vui và thú vị chứ, thay vì một nhóm công trình sư rủ nhau làm đồ án thiết kế... thì họ rủ nhau thiết kế tâm hồn điêu luyện cái tâm... thật là việc đáng làm nhất thế gian em ạ... chả có việc gì hay hơn việc đó, có bản lãnh mới là người tốt được... có những người ăn gạo lứt khi bị gầy ốm là cái tâm nhảy nhót không yên theo miệng lưỡi của người thế gian... chị hỏi là thế sức khỏe và bệnh tật thì sao? họ bảo tốt hơn xưa... thế mà chỉ vì vài cái miệng của "người ta" mà đã loạn tâm lo lắng phiền não... chị bảo PP Ohsawa là cái đạo sống vui, vui vẻ là ổn... phải động viên khuyến khích họ luôn luôn...

KHi hiểu sâu về Phật Pháp mới thấy cái sự vận hành biến dịch luôn luôn thì cái tâm nó bình lặng lại trước mọi biết cố cuộc sống.

Và Đức Phật cũng có hai hạng đệ tử là chúng xuất gia và chúng tại gia... mình thấy đẹp chỉ là đẹp là ổn rồi, có muốn gì thêm là còn tham... và tham thì chân tướng không hiển bày sự thật... tâm bình khí hòa sẽ thấy đến và đi mà thôi.

Hiều ý của Phật mới đi đúng con đường Bát chánh đạo được; trong đó có chánh nghiệp... chánh tinh tấn, chánh ngữ...

Trước đây, khi còn trẻ con mình thấy mấy người trung niên ít khi thấy họ cười nói nhí nhoét như tụi trẻ... sau này mình tới cái tuổi đó mình mới thấy cái giá trị của sự bình lặng, của sự bình thản, của sự bình an, bình thản... thật là giá trị.

Quí tới mức thấy cười cũng phải có rất là nhiều bó cơ mặt tham gia quá trình cười...

Và khi bệnh nhân nặng tới nhà mình mà mình cười toe toét cũng có vẻ không phải đạo lắm, mình có thái độ bi mẫn thì hay hơn, lương y như từ mẫu... có cảm giác mình có tí dòng máu lương y trong người và không người mẹ nào mà lại cười tí toét khi thấy con của mình ốm đau và ngu dại...

He he... cười cũng phải đúng lúc đúng chỗ và với ai...



--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
phannhathieu
bài Aug 9 2009, 09:56 PM
Bài viết #19


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 423
Gia nhập vào: 13-April 07
Từ: HCMC
Thành viên thứ.: 14



e nhận thức được thiết kế tâm hồn là việc đáng bỏ tâm sức để làm trong kiếp sống này khi đọc câu "phát triển tri thức ".
có lúc e muốn tách hẳn để ăn thực dưỡng và thiền, nhưng e không thực hiện được, e chỉ làm được việc này từng bước khi lồng vào những công việc thường ngày mình làm.
yêu thương, thiết kế, vẽ, ăn uống thực dưỡng, âm nhạc, hay bất cứ ngành nghề nào là những phương tiện thể hiện đa dạng của tâm hồn.
một cho tất cả trong thế giới tương đối đến và đi.
như Thiền thể hiện trong mọi ngành nghề, nghệ thuật, cách sống của người Nhật.
khi e không thấy tự dưng mắc cười là biết mình đã già!
bạn e trẻ không đồng cảm về tâm hồn, chỉ có bạn già để chơi... trong mơ.
Xin cám ơn e gặp chị ở thì hiện tại!
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Diệu Minh
bài Aug 9 2009, 10:20 PM
Bài viết #20


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,063
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Bác Từ kề là người ta đã định nghĩa già như sau:

Khi cả hai cùng có vết đứt tay chẳng hạn thì da ai hàn gắn vết thương nhanh khỏi là người đó trẻ.

Và so với cái tuổi ở bia mộ của nghĩa địa có nhiều người chết trẻ thì thế nào gọi là già?

Có khi mình cũng đang quá già so với cái tuổi chết của mình ấy chứ?????
Ha ha...

Nhìn bác mình năm nay 104 tuổi già nhăn nheo và lụ khụ đi không nổi, nghĩ tới ngày mình cũng như thế mà ớn quá.

Cách đây 10 năm khi còn trẻ hơn bây giờ có lần vào núi tu tập, một sư cô trẻ đẹp chỉ một bà lão cùng ngồi chung mâm ăn cơm có gương mặt già nhăn nheo... bảo: ôi sợ quá nhỉ? nghĩ mình sau này giống cụ già này mà sợ quá nhỉ?

Thế mà thoắt cái ... cái mặt mình cũng có nhiều nếp nhăn hằn lên sâu sâu... cho nên muốn có gương mặt trẻ lâu còn phải quan sát kỹ cái gương mặt mình để cho nó đừng nhăn nhăn... phải thư giãn thường xuyên gương mặt của mình, thật là thư giãn gương mặt... làm được chứ cưng?

Thư giãn gương mặt, toàn bộ mặt mắt hốc mắt, trán, quan sát tỉ mỉ từng phần sâu nông... càng sâu càng thư giãn toàn thân...

Thư dãn xong gương mặt là đã thiền nhiều rồi đó cưng... đừng TƯỞNG thiền là cái gì do trí tưởng tượng của em nó HÀNH em đấy...
Thiền là hiểu biết...
Thiền là thương yêu (thương yêu chỗ nào thì chỗ đó NÓ có lợi ích)

Cho nên thiền lả thực dụng nữa, nó tập thương yêu chính mình một cách đúng đắn nhất.

Thiền là công việc của tâm...

Đôi khi người ta có thể thương yêu một cái gì đó ngoài mình còn bản thân thì bỏ quên... cho nên học thiền là học thương yêu bản thân đúng đắn.

Thương yêu bản thân khác với ích kỷ chỉ nghĩ tới những thú vui của mình: thú vui của thể xác và linh hồn... cho nên có chánh kiến: hiểu biết đúng là quan trọng.

KHi thương yêu bản thân và khám phá ra sự thật về thân thể: bao gồm 32 thể trược người ta không còn bị vướng mắc vào thân nhiều nữa và từ đó người ta cư xử tử tế và quân bình hơn với thân...

Thôi trẫm đi thư giãn mặt đây, chào
Chúc vui tinh tấn.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

3 Trang V  < 1 2 3 >
Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 19th June 2025 - 11:16 AM