Trợ giúp - Tìm kiếm - Thành viên - Lịch ghi nhớ
Phiên bản đầy đủ: Một câu chuyện
Thực Dưỡng > Góc thư giãn > Khám phá bản thân
Trang: 1, 2
oldbabie
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật và chửi Phật. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:

- Cù-đàm có điếc không?

- Ta không điếc.

- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?

- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?

- Quà ấy về tôi chứ ai.

-Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.

Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. CÒn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. CÒn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. CHúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình fải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. như thế mới được an vui.

TRong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.

Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không fải tu là cầu an suông, mà fải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến.

Đa số chúng ta có cái tật nge người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không fải người trí.

Nguồn Hoàng Thuỳ Linh's blog
Diệu Minh
Thực ra có người còn cho việc bị người khác chửi lại còn tiêu huỷ những nghiệp xấu của mình đi nữa đấy, xoá ngã mạn cho ta đi nữa.

Bị chửi mắng mãi cũng thành quen, không phản ứng nữa, mà còn chấp nhận thực thà.
hungtit
Đúng là cháu có duyên, đang nặng đầu vì mấy lời chê trách.
thì vào đúng phần này để đọc, quả là kỳ lạ.
"Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui"
DIEUHANG
QUOTE(oldbabie @ Nov 27 2008, 04:32 PM) *
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật và chửi Phật. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:

- Cù-đàm có điếc không?

- Ta không điếc.

- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?

- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?

- Quà ấy về tôi chứ ai.

-Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.

Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. CÒn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. CÒn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. CHúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình fải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. như thế mới được an vui.

TRong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.

Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không fải tu là cầu an suông, mà fải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến.

Đa số chúng ta có cái tật nge người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không fải người trí.



Hay quá, hoan hô bạn oldbabie đã post lên cho bá tánh bài này. Mình phải nằm lòng bài này may ra hạn chế được phần nào khi sự nổi hận luôn ở bên cạnh và bám riết vào ta. Có khi mình muốn làm cục đất mà ''nó'' đâu chịu buông tha ta... tongue.gif

Diệu Minh
Cho nên mới cần bạn lành, cho nên mới cần giáo Pháp để PHÁ tan phiền não; phiền não chỉ là tốc hành tâm bất thiện; nếu THẤY nó càng sớm thì càng được thoát khổ nhanh; vấn đề chỉ là như thế.

Nhưng mà những tâm bất thiện này nó nằm vùng nằm ổ nó là thứ phiền não ngủ ngầm; đủ duyên nó ngóc đầu dậy liền tức thì.... cả một kiếp người chúng ta nổi sân lên mấy lần hay mấy tỉ lần?

Khiếp quả nhỉ: tớ nổi sân có khi đã lên tới hàng tỉ lần... thật là ghê sợ; tóc đã bạc rồi mà vẫn chưa hết các loại sân; nhưng nếu cho tớ ngâm mông hàng ngày thì sự nổi sân là điều khó có thể có.

Ngâm mông có công năng phá sân vì nó tạo ra sự sáng khoái lớn.

Phải quan sát tâm thật bén...
Lành thay.
Thelast
Lo sợ và giận.

Giận là một phản ứng bạo động của lo sợ. Phản ứng thụ động là chạy trốn. Ở thế giới động vật, khi con thú bị đe dọa, nó phản ứng bằng giận dử, đe dọa, thí dụ con chó nhe răng gầm gừ hoặc sủa lớn lên đưa ra tín hiệu là hãy đi xa dừng đến gần. Con người giận thì lớn tiếng la lối chửi bới và có thái độ sẵn sàng ấu đả. Sở dĩ cơ thể có những phản ứng như tim đập nhanh và hơi thở dồn dập là để chuẩn bị cho cuộc chiến hay chạy trốn.

Chúng ta sống ở xã hội văn minh thì cơn giận được biểu hiện một cách tế nhị hơn. Có hai nỗi lo sợ chính dẫn đến giận, đó là lo sợ mình không được chấp nhận và lo sợ mình bị mất uy tín. Khi nghe ai phê bình ta xấu thì ta sẽ nổi giận. Lúc đó ta lo âu rằng ta không được đoàn thể chấp nhận hay nhiều người nghe được phê bình xấu đó làm ta mất uy tín. Ta sẽ che đậy sự lo âu đó bằng cơn giận, tấn công lại người phê bình ta bằng nhiều biện luận có lợi cho ta. Hơn nữa, ta sẽ không ngần ngại đi vào con đường vu khống với những ý nghĩ cực đoan nếu cần. Tâm lý học gọi hiện tượng đó là projection, có nghĩa là ta phóng (project) cái lo sợ thua kém của ta lên người phê bình ta bằng cách chứng minh rằng họ sai và ta đúng. Danh từ bình dân gọi projection là đổ thừa. Chúng ta hay sử dụng hiện tượng này nhưng không hoàn toàn ý thức được nó. Vì không ý thức được hiện tượng trên nên đôi lúc ta lìa xa thực tế và sống trong ảo tưởng (delusion), có nghĩa là ta tin rằng sự đổ thừa của ta là sự thật. Cũng tương tự như trên, ở phương diện đất nước, con người tạo ra chiến tranh và tìm mọi cách biện hộ cho cuộc chiến đó. Nếu hiểu được như vậy, chiến tranh là cái giận trá hình bằng lý lẽ ý thức hệ để cho hành động giận được chính thức hóa.

Lo sợ là nghịch nghĩa của tin tưởng. Người mang tâm lo sợ/giận hờn không bao giờ tin tưởng đối phương. Họ lúc nào cũng sống trong hoàn cảnh đề phòng và cho rằng những ý nghĩ của dối phương không đúng với sự thật. Cho nên một khi ranh giới khác biệt tôn giáo hay chủ nghĩa đã vạch định thì sựï hòa giải rất khó khăn, cần phải một đệ tam nhân để bắt nhịp cầu trao đổi và thông cảm. Cái khó ở dây là con người không nhận thức được cái nguyên nhân của chiến tranh và đau khổ. Họ chỉ tìm cách giải quyết vấn đề đúng sai bên ngoài bằng biện luận hay đổ thừa mà không chấp nhận cơn giận bên trong. Như thế giống như người mang kiếng màu đỏ (tượng trưng cho sân hận) muốn tìm cách thay cái màu đỏ trên vách tường (tượng trưng cho thay đổi xã hội). Có bôi tẩy cách mấy tường vẫn còn màu đỏ. Trừ khi bỏ kiến ra thì mới thấy được cái màu thật của tường. Nếu có người nói: “tôi sẽ diệt trừ và đánh tan cơn giận” thì sẽ không bao giờ làm được như vậy vì hiện đang mang cơn giận trong tâm hồn.
Thelast
Sân hận và tham ái.

Tức giận là phản ứng khi ta mất vật ta quý, mất người ta mến hay mất một giá trị tinh thần nào đó, thí dụ như không được tôn trọng. Ở xã hội văn minh có luật pháp bảo vệ con người mất vật dụng ít xảy ra hơn làmất một quan hệ tình cảm hay một giá trị tinh thần. Tham ái là muốn được thương. Chúng ta giận khi bị khinh khi, có nghĩa là ta không được thương mến và được chấp nhận. Chúng ta giận khi ta mất người thương hay người chấp nhận ta vì khi được nhiều ngươi thương mến mình, ta sẽ cảm thấy an tâm hơn. Chính vì thế con người thích có phe đảng hay đoàn thể, vì nơi đó những ý nghĩ tình cảm của họ được chia sẻ bởi nhiều người khác và họ cảm thấy được chấp nhận. Con người cảm thây mạnh dạng hơn khi ở trong một đoàn thể.

Nhưng cái mặt trái của đoàn thể là thành viên của đoàn thể dễ có những ý nghĩ cực đoan một chiều nếu có người lảnh đạo cuồng tín, thí dụ như Hitler thời xưa và Osama Bin Laden thời nay. Bình thường con người có bản năng bảo tồn sự sống coi chuyện tự tử hay giết người là bất bình thường. Nhưng khi gia nhập một đoàn thể với nhà lãnh đạo cuồng tín nhồi sọ đoàn viên bằng những tư tưởng sân hận, thì đoàn viên có thể tự tử hay giết người một cách dễ dàng, thí dụ như cảm tử quân Palestine cho bôm nổ tung xác mình để giết kẻ thù.

Hiện tượng cảm tử quân tự tử để giết người thể hiện rất trung thực cái tột đỉnh của sân: người mang sân hận trong người kết cuộc sẽ tự hủy hoại mình cùng với người mình ghét. Như vây cái giận dẫn đến hủy diệt sự sống cả hai bên. Nếu cơn giận không được kềm chế thì sẽ không còn ai sống sót để hưởng hạnh phúc được. Ðó là nghịch lý (paradox) của cơn giận tột độ. Hai cường quốc Mỹ và Liên Xô hiểu được điều này nên mới không có chiến tranh nguyên tử.

Trong cuộc sống hàng ngày sân hận và tham ái xảy ra ở quan hệ gia đình rất thường xuyên. Thí dụ như khi người vợ giận chồng mình vì cô ta cảm thấy chồng thờ ơ với mình (tham ái). Thay vì tìm cách nói rằng mình cần sự chăm sóc của chồng, cô ta tìm mọi cách để chứng minh rằng ông chồng sai lầm để lấy phần đúng về cho mình với hy vọng rằng ông chồng sẽ “sửa lỗi”. Dựa trên tâm lý mà nói, nếu có ai nghe lời mình thì mình sẽ cảm thấy thích thú vì được chấp nhận và quan tâm đến. Tuy nhiên cái khó khăn ở đây là điều đó đúng cả ở hai bên. Khi ta muốn kẻ khác chấp nhận ta thì họ cũng muốn ta chấp nhận lại họ. Ðiều này dễ thực hiện trong hoàn cảnh có tình yêu nhưng rất khó thực hiện khi ta tức giận chia ranh giới đúng và sai. Trỡ lại vấn đề vợ chồng trên, thực tế cho thấy sự bực bội đó khiến quan hệ gia đình ngày càng sức mẻ thêm vì ông chồng cảm thấy cô vợ hay chê bai mình và không thông cảm mình nên khó mà có được cử chỉ chăm sóc vợ mình. Chúng tôi có gặp nhiều trường hợp cô vợ tức quá uống thuốc tự vận hay dùng dao khứa cổ tay mình. Một lần nữa cơn giận không đưa đến một hậu quả tốt đẹp. Khi gieo cái quả sân thì hoàn cảnh sân sẽ đến.
Thelast
Sân hận và vô minh.

Vô minh là sự thiếu sáng suốt. Sân hận và vô minh hay bồi dưỡng cho nhau. Vì thiếu sáng suốt nhận định tình hình một cách khách quan nên cơn giận mới có thể xảy ra. Khi bị cơn giận đốt cháy thì sự nhận xét khôn ngoan lại càng eo hẹp hơn và sẽ dễ dẫn đến những hành động nông nổi thiếu suy nghỉ. Một trong những cái mẹo của những võ sĩ tranh đấu với nhau là khiêu khích chọc giân đối phương. Người nào mất bình tĩnh trước sẽ bị thua vì sự chú ý vào kỹ thuật đấu võ bị giảm đi (thiếu sáng suốt) và dễ bị đối phương quật ngã. Càng sân nhiều thì khả năng thông cảm học hỏi sẽ bị mờ đi vì người giận chỉ muốn trả thù chớ không muốn hợp tác để trao đổi tư tưởng và học hỏi thêm ở đối phương mình.

Mục đích của sân hận là khi mình đau khổ thì muốn làm người khác đau khổ theo, lấy cái khổ trả lại cái khổ. Ðứng trên phương diện nhân quả thì đó là sự khởi đầu của địa ngục, của cái bánh xe luân hồi khổ kéo theo khổ, vô minh kéo theo vô minh. Giận càng nhiều, càng lâu thì sự mù quáng trong tâm hồn càng dầy. Ðịa ngục dưới lòng đất tối đen, người ở địa ngục bị lửa đốt, đói khát muốn ăn uống nhưng khi thức ăn vừa tới miệng liền biến thành lửa tượng trưng cho tâm trạng đau khổ khi con người hay sống trong cơn giận. Thật vậy, người oán hờn là tù binh của vô minh (lòng đất), bị lửa của cơn giận đốt, họ mất đi khả năng tha thứ và thông cảm nên dù có người thật tình thương mến họ khuyên họ nên từ bỏ cơn giận (thức ăn bổ dưỡng), họ cũng không tin tưởng và dùng được lời khuyên đó, thà chịu đau khổ chớ không chịu tha thứ (thức ăn biến thành lửa đau khổ).
Thelast
Làm sao giải quyết sân hận?

Sân hận là vấn đề rất phức tạp của nhân loại. Người ta tìm mọi cách để biện hộ cho sân hận chớ ít có ai chịu nhìn lại chính mình để giải quyết vấn đề. Một trong nhiều cách biện hộ là đổ thừa (projection), thí dụ như ta hay nghe nói: “Người đó chọc tôi giận chớ tự nhiên tôi đâu có giận.” Cách khác nữa là muốn diệt trừ những gì chướng tai gai mắt (reaction formation) để mình không còn cơ hội để giận. Thực tế là những cái làm cho ta bực bội lại là sở thích của kẻ khác. Khi ta đụng chạm tới quyền lợi, sở thích kẻ khác thì sẽ dễ gây ra nguyên nhân của xung độ và chiến tranh. Từ đó cái giận này sẽ kéo theo cái giận kia.

Thiên Chúa giáo giải quyết vấn đề sân hận qua cái chết của Chúa Jesus trên thập tự. Nhiều người nghiên cứu đạo Chúa thấy có nhiều mâu thuẫn. Chúa có quyền năng dẹp cơn bão, biến sỏi đá thành bánh mì và làm người chết sống lại, tại sao lại để bị đóng đinh thê thảm trên thập tự mà không ra tay trừng phạt kẻ phản bội hành hạ mình. Như vậy Chúa có yếu đuối, bất lực trong giờ phút lâm chung không? Câu trả lời là không. Cái chết đó chứng tỏ Chúa có sức mạnh phi thường. Ðó là sức mạnh của sự tha thứ. Phật trước khi nhập niết bàn thốt ra: “Trong 49 năm thuyết pháp Như Lai chưa từng nói một lời”. Chúa thì chịu chết một cách đau khổ trên thánh giá. Phật và Chúa muốn chỉ cho con người sức mạnh vô hình của nội tâm. Nói theo đạo Phật thì Chúa Jesus có lòng từ bi bao la, chịu chết trong đau khổ để chỉ đường làm gương cho nhân loại vượt khỏi sân hận, mở đường tìm hiểu, thông cảm và thương yêu lẫn nhau. Nếu Chúa cho sét đánh chết kẻ hành hạ mình thì đó là gương trả thù chớ không phải gương tha thứ. Thật đáng buồn thay khi thấy những người sống trên thánh địa không nhận thức được gương xưa mà dùng máu để trả thù nợ máu.

Phật giáo có hai cách giải quyết sân hận, gián tiếp và trực tiếp. Tục ngữ có câu: gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Muốn hết sân hận thì nên tránh xa những người hay hoàn cảnh tạo sân hận cho ta và tìm đến nơi nào tạo cho ta sự thanh nhàn trong tâm hồn. Ði Chùa, tụng kinh, niệm Phật là những phương tiện gieo nhân lành trong tâm hồn ta. Ngay cả đạo Chúa khuyên con chiên đi nhà thờ vào ngày cuối tuần cũng không khác gì mục đích trên. Suy nghĩ của con người chỉ có thể chú tâm đến một điều, khi nghĩ thiện, làm thiện thì cái ác không có chỗ để vào.

Cách trực tiếp là thiền (meditation). Thiền có nghĩa là lắng đọng soi lại chính mình (self reflection), quan sát những suy nghĩ của mình để trị căn bịnh sân hận tận gốc, trị từ suy nghĩ chớ không để lan ra lời nói và hành động. Thiền nói chung, là một cách tu tâm không riêng gì ở đạo Phật mà có ở nhiều đạo khác. Bất kể tôn giáo nào khi người tu thiền đạt đến kết quả thì họ đều nhận thức rằng thánh địa hay niết bàn không có bên ngoài mà hiện diện ở trong tâm con người. Cho nên thiền cũng là đi hành hương đất Phật hay đất thánh chính trong tâm ta.

Muốn giải quyết sân hận chúng ta phải vượt qua khỏi cái đối đãi (duality), vượt khỏi cái thiện và ác. Nhiều người đọc sách thiền rất khó chịu bởi những câu nói lạ kỳ của các thiền sư. Thí dụ như câu: “Không nghỉ thiện, không nghỉ ác đó là bộ mặt thật của ông”. Cái hiểu thông thường là phải bỏ ác quy thiện. Tại sao lại bỏ luôn cái thiện? Quý vị nghĩ thế nào khi người cha bạt tay đứa con vì nó không chịu bố thí như ông dạy nó, như vậy ông ta có thể giúp nó hiểu được lòng nhân từ không? Ông ta có ý nghĩ tốt thật đó nhưng hành dộng quá khích chỉ tạo ra căm hận chớ không làm nẩy sinh từ bi được. Khi ta cố chấp cái thiện cho là tuyệt đối đúng và buộc người khác theo thì nó sẽ trở thành ác rất nhanh. Nếu ta quẹo phải để đến chợ, người đối diện ta phải quẹo trái. Ta không thể bắt họ quẹo phải như ta được. Người nhận thức được như vậy thì sống gần gũi với chân lý (lý lẽ chân thật cho mọi người bất kể tôn giáo, màu da, sắc tộc). Người đó sẽ mở mang được khả năng thông cảm, danh từ Phật giáo gọi là trí tuệ. Từ thông cảm sẽ nảy sanh lòng nhân từ. Chỉ có trí tuệ và lòng nhân từ mới giúp thế giới sống trong hòa bình.

Thelast
Chúng ta từ khước Ánh Sáng chớ Ánh Sáng không bao giờ rời ta.

Khi chúng ta lắng dừng mọi tư tưởng thiện ác, đúng sai để quán chiếu lại cái giận thì chúng ta sẽ hiểu rằng những phản ứng của sự giận dữ chẳng qua là một cố gắng trở về cái trạng thái mà Thiên chúa giáo gọi là vườn địa đàng và Phật giáo gọi là niết bàn. Vì con người bị vật chất làm mờ mắt nên chỉ thây có con dường duy vật để giải quyết vấn đề, từ đó sanh ra khổ đau. Thay vì giải quyết cơn giận để trở về trạng thái quân bình, người giận muốn tiêu diệt kẻ làm mình giận. Cảm tử quân tự tử và giết kẻ thù trong đau khổ tột cùng tạo nên bởi oán hận. Người cảm tử quân có cái ảo tưởng rằng sau khi chết họ sẽ trở về sự an ổn ban đầu, hay thiên đàng. Khi ta giận ta có những cử chỉ lời nói làm cho đối phương giận như ta, với cái ảo tưởng rằng đối phương sẽ thông cảm cho nỗi đau khổ của ta. Nếu ta được thông cảm sẽ thấy ít đau khổ hơn. Nhưng nếu ta muốn bớt đau khổ bằng cách tạo cái khổ cho người khác thì không thể nào ta hết đau khổ được vì người bị ta làm khổ sẽ tìm cách trả lại cái khổ đó cho ta. Từ đó sanh ra cái vòng lẩn quẩn (vicious cycle), cái khổ nhỏ sẽ trở thành cái khổ lớn. Nói một cách khác trong lúc giận ta muốn được gần gũi với đối phương nhưng trong một hoàn cảnh bất lợi cho đôi bên vì thái độ oán hờn của đôi bên sẽ đẩy hai ngườiï ra xa hơn. Phật giáo gọi đó là vô minh. Vô minh là nguyên nhân của chuỗi nghiệp nhân quả, còn gọi là luân hồi. Nếu ta hiểu được như vậy, dừng cái giận ngay nơi gốc của nó (tư tưởng) thì ta sẽ hướng về con đường đạo. Ðạo Phật gọi là quy y, có nghĩa là trở về, còn đạo Chúa thì gọi là rước Chúa vào tâm hồn ta.

Oán hờn được nẩy sanh khi con người cảm thấy bị từ khước (rejection). Khi ta dùng ánh sáng trí tuệ quán xét lại cơn giận ta sẽ thấy chính ta nuôi dưỡng cái oán hận ta bị từ khướt, ta bị coi thường khi ta theo những suy nghĩ hận thù trong tâm ta. Tiếng chửi mắng hay hoàn cảnh làm ta giận chỉ xảy ra trong một chốc nhưng sở dĩ ta đau khổ triền miên là vì ta nuôi dưỡng những ý nghĩ oán hận trong tâm ta ngày này qua ngày kia. Như vậy kẻ thù ta không có đủ sức mạnh làm ta khổ mà chính ta nuôi dưỡng cái khổ đau của oán hận trong tâm hồn ta. Khi làm như vậy là ta từ khước Ánh sáng, ta từ khước sự nhẹ nhàng của tha thứ và ta từ khước nhip cầu thông cảm giữa ta và đối phương. Khi từ khước Ánh sáng, trong tâm ta bị mù mờ, ta dễ bị quên hay phân trí, và có thể có những hành động bất thường. Ta còn cảm thấy bị mặc cảm, dễ nẩy sinh ra tình cảm bi quan chán chường. Không có Phật hay Chúa nào nhẫn tâm trừng phạt con người, ngược lại chính con người từ khước Phật hay Chúa, biện hộ cho cơn oán hờn rồi tạo khổ cho nhau. Con người không có can đảm thay đổi chính mình để nhận diện những tính chất tốt đẹp của Phật hay Chúa trong mình. Những tính chất đó là lòng nhân từ rộng lượng tha thứ (từ bi hỷ xả) và thông cảm đối phương (trí tuệ).

Trích từ "Làm thế nào để chinh phục sân hận"
Thái Minh Trung, M.D.
Theo nguồn "Thư viện hoa sen"
khoatruongxuan
Đôi khi ta bị người khác chửi, nhiều khi ta chửi người khác. Đó là lẽ thường tình ở đời, ta không phải là Phật, ta không thể bỏ qua tất cả câu chửi của người khác, biết đâu vì câu chửi đó ta tiến bộ hơn thì sao?!
Thelast


Câu chuyện nói đến việc không thọ nhận câu chửi, chứ không phải không thọ nhận lời nói. Nếu không thọ nhận lời nói sao Đức Phật lại trả lời được câu hỏi của các tu sĩ Bà la môn. Một lời nói có thể nghe ra câu chửi, vẫn lời nói đấy chỉ nghe thấy câu nói thông thường… khác ở chỗ người nghe thọ nhận nó thế nào. Ví dụ cùng một câu nói “mày ngu lắm!”, có thể nghe thành câu chửi, cũng có thể nghe thành câu dạy bảo, chỉ ra cái ngu của mình để mà tiến bộ hơn.

everyda
Mắng Mày ngu lắm thì học được cái quái gì. Câu mắng này chứng tỏ người này đang nổi sân. Ngu mà nhận món quà đó.
Thelast

Nói "Mày ngu lắm!" hay "Mày như bị ma nhập!"... Tất nhiên có thể là chưa học được gì từ đó cả. Nhưng người mắng mình cũng có lý do của họ. Hãy hỏi xem tại sao họ lại nói như thế. Trong trường hợp họ nói đúng thì lời nói đó đáng cho ta học hỏi đấy chứ. Còn nếu không thì lời nói đó của chỉ là sự tưởng tượng, phóng chiếu từ bên trong họ lên người khác mà thôi. Nhưng dù thế nào chăng nữa, lời mắng đó cũng xuất phát từ ý tốt của họ, muốn cho mình tốt hơn lên... Thế thì có nên cảm ơn mà nhận hay không nhận món quà đó không nhỉ!

khoatruongxuan
Mày ngu lắm, chẳng thể nói như vậy, người nói ra câu đó cũng không thể nào là người khôn . Anh bảo người ta ngu thì anh đã tự nhận mình là khôn?! Không lẽ lại nói tao còn ngu hơn mày chỉ để nói mày ngu lắm.
Khôn hay ngu, ngu hay khôn thật phiền!
Thelast
biggrin.gif

Nói đầy đủ sẽ là: “Mày ngu lắm, tao khôn hơn mày”. Người ta chỉ nói vế đầu thôi, vế sau phải quay đầu nhìn lại mới thấy. Có thể, khi nói vậy thì người ta không thấy mặt kia của chê bai là tự mãn.

Như vậy đấy, khôn ngu, đúng sai, phải trái… tồn tại trên thế giới tương đối này. Rất phiền nhiễu, nhưng thế giới đối đãi này là vậy.
Arounlino
Ôi. tức cười quá,..... câu chửi: mày ngu lắm! làm mình nhớ 1 truyện



Một hôm Tô Đông Pha tham thiền với thiền sư Phật Ấn. Tham thiền xong, ông hỏi Sư:
- Thiền sư! Ngài xem dáng tôi ngồi thế nào?
Thiền sư Phật Ấn đáp:
- Rất trang nghiêm giống một vị Phật.
Thiền sư Phật Ấn hỏi lại ông:
- Học sĩ! Ông xem tư thế tôi ngồi như thế nào?
Tô Đông Pha thường hay đùa với Sư nên liền đáp:
- Giống một bãi phân trâu.
Thiền sư Phật Ấn nghe xong rất vui vẻ. Tô Đông Pha thấy Thiền sư bị mình nói là cục cức trâu mà vẫn vui vẻ, tự cho là mình nói đúng.
Phật Ấn về kể với cô em là Tô Tiểu Muội. Tô Tiểu Muội sau khi nghe xong, liền nói:
- Anh ơi, trong tâm Thiền sư như Phật, do đó Ngài xem anh như Phật; trái lại, trong tâm anh giống như bãi phân trâu, do đó anh mới thấy Ngài giống bãi phân trâu.


hê hê buồn cười quá đi mất
teehee.gif
DIEUHANG
QUOTE(Arounlino @ Dec 25 2008, 10:13 AM) *
Ôi. tức cười quá,..... câu chửi: mày ngu lắm! làm mình nhớ 1 truyện
Một hôm Tô Đông Pha tham thiền với thiền sư Phật Ấn. Tham thiền xong, ông hỏi Sư:
- Thiền sư! Ngài xem dáng tôi ngồi thế nào?
Thiền sư Phật Ấn đáp:
- Rất trang nghiêm giống một vị Phật.
Thiền sư Phật Ấn hỏi lại ông:
- Học sĩ! Ông xem tư thế tôi ngồi như thế nào?
Tô Đông Pha thường hay đùa với Sư nên liền đáp:
- Giống một bãi phân trâu.
Thiền sư Phật Ấn nghe xong rất vui vẻ. Tô Đông Pha thấy Thiền sư bị mình nói là cục cức trâu mà vẫn vui vẻ, tự cho là mình nói đúng.
Phật Ấn về kể với cô em là Tô Tiểu Muội. Tô Tiểu Muội sau khi nghe xong, liền nói:
- Anh ơi, trong tâm Thiền sư như Phật, do đó Ngài xem anh như Phật; trái lại, trong tâm anh giống như bãi phân trâu, do đó anh mới thấy Ngài giống bãi phân trâu.
hê hê buồn cười quá đi mất
teehee.gif


hahaha, Hay thật đấy!
DIEUHANG
QUOTE(Thelast @ Dec 23 2008, 05:43 PM) *
biggrin.gif

Nói đầy đủ sẽ là: “Mày ngu lắm, tao khôn hơn mày”. Người ta chỉ nói vế đầu thôi, vế sau phải quay đầu nhìn lại mới thấy. Có thể, khi nói vậy thì người ta không thấy mặt kia của chê bai là tự mãn.

Như vậy đấy, khôn ngu, đúng sai, phải trái… tồn tại trên thế giới tương đối này. Rất phiền nhiễu, nhưng thế giới đối đãi này là vậy.

Cả nhà tranh luận rôm rả quá nhỉ. Theo tôi thì:

Khôn ngu với lại ngu khôn
Chỉ tại lòng ta cứ mãi ôm
Tính toán thiệt hơn bản ngã lớn
Cám ơn người chửi mới là hơn...
Arounlino
QUOTE(DIEUHANG @ Dec 26 2008, 12:08 AM) *
Cả nhà tranh luận rôm rả quá nhỉ. Theo tôi thì:

Khôn ngu với lại ngu khôn
Chỉ tại lòng ta cứ mãi ôm
Tính toán thiệt hơn bản ngã lớn
Cám ơn người chửi mới là hơn...

Câu trước nói :Tính toán thiệt hơn bản ngã lớn
Câu sauđã tính toán ngay: cám ơn người chửi vẫn là hơn
Arounlino
QUOTE(DIEUHANG @ Dec 26 2008, 12:08 AM) *
Khôn ngu với lại ngu khôn
Chỉ tại lòng ta cứ mãi ôm

Lại còn ôm với trả cõng này


Một hôm hai vị sư huynh đệ có việc cùng xuống núi. Khi xong việc trở về đến bên một con suối, hai vị thấy một cô gái ăn mặc đàng hoàng, đang lúng túng chưa biết cách nào lội qua suối. Sau khi hỏi qua cớ sự, vị sư đệ liền bồng cô gái đưa giùm qua suối. Trên suốt quãng đường còn lại, vị sư huynh im lặng không nói gì. Cho đến lúc về tới cổng chùa, vị sư huynh mới nói sư đệ đã đụng chạm cô gái, như vậy là phạm giới. Vị sư đệ ngạc nhiên nói: Ðệ đã bỏ cô gái ấy lại bên bờ suối từ lâu rồi, tại sao huynh vẫn còn cõng cô ta về đến đây vậy?



teehee.gif
DIEUHANG
QUOTE(Arounlino @ Dec 26 2008, 11:31 PM) *
Câu trước nói :Tính toán thiệt hơn bản ngã lớn
Câu sauđã tính toán ngay: cám ơn người chửi vẫn là hơn


Haha, uh nhỉ! Cám ơn bạn đã nhắc nhỡ. Nếu không còn bản ngã thì ta đã bay lên được cõi trên mất rồi. Ta chỉ có thể từ từ khống chế bản ngã để bản ngã lớn thành bản ngã nhỏ dần...

Vậy thì xin sửa lại câu cuối là: ''Cám ơn người chửi mới là khôn''. Ý khôn ở đây là trí tuệ trong sự thọ nhận chứ không phải tính toán thiệt hơn đâu nhé. thanks.gif
DIEUHANG
QUOTE(Arounlino @ Dec 26 2008, 11:33 PM) *
Lại còn ôm với trả cõng này
Một hôm hai vị sư huynh đệ có việc cùng xuống núi. Khi xong việc trở về đến bên một con suối, hai vị thấy một cô gái ăn mặc đàng hoàng, đang lúng túng chưa biết cách nào lội qua suối. Sau khi hỏi qua cớ sự, vị sư đệ liền bồng cô gái đưa giùm qua suối. Trên suốt quãng đường còn lại, vị sư huynh im lặng không nói gì. Cho đến lúc về tới cổng chùa, vị sư huynh mới nói sư đệ đã đụng chạm cô gái, như vậy là phạm giới. Vị sư đệ ngạc nhiên nói: Ðệ đã bỏ cô gái ấy lại bên bờ suối từ lâu rồi, tại sao huynh vẫn còn cõng cô ta về đến đây vậy?
teehee.gif


Bài này ý nghĩa rất sâu sắc. Vị sư đệ mới là người đang thực sự giải thoát cho chính mình.
Bạn Arounlino có cả một kho tàng những mẫu chuyện hay quá nhỉ. Hãy đưa lên cho Bá tánh xem với nhé. thumbsup.gif
Thelast
Có câu chuyện liên quan đến chủ đề chúng ta đang bàn ở đây.

"Có một Phật tử hỏi:

- Thưa thầy con học đạo hiểu đạo, ăn chay trường, tụng kinh niệm Phật. Nhưng không biết tại sao nóng giận con chưa bỏ được, tham lam con bỏ cũng không được, Thấy cái gì đẹp con cũng ham. Xin Thầy chỉ dạy con phương pháp bỏ được Tham, sân, si?

- Theo đạo hữu thì mỗi khi người ta làm trái ý đạo hữu, đạo hữu phải làm sao?

- Thưa, phải nhịn.

- À nhịn lần thứ nhất. Những lần thứ hai họ làm nữa, lần thứ ba họ lại làm nữa thì đạo hữu làm gì? Chắc nói: "Tôi nhịn lần thứ 3 rồi nhé, lần nữa là tôi không nhịn đó!". Phải vậy không?

Bởi nhịn ở đây là do đè. Vì đè nên quá sức chịu đựng thì bung. Vậy, muốn không giận mà cũng không cần nhịn phải làm sao?- Cần thấy rõ nguồn gốc sanh ra nó.

Sở dĩ chúng ta có tham lam, có sân giận là do chấp ngã, thấy mình quá cao, quá lớn, muốn như thế này, muốn như thế nọ, muốn mà không được thì tức giận.

Ví dụ quí vị ở nhà với quyền làm cha mẹ, mỗi khi con cái làm điều gì trái ý bền nổi giân la rầy. Còn đến cơ quan chính quyền , họ làm trái ý, quí vị có dám giận không?- Không. Tại sao con cái làm trái ý quí vị giận còn chính quyền làm ngược ý quí vị không dám giận?- Tại sợ. Vì đến cơ quan chính quyền, quí vị tự thấy mình thấp hơn họ, nên sợ không dám giận. Còn con cái trong nhà, quí vị thấy nó nhỏ, cái ngã quí vị cao lớn hơn nó nên dễ nóng giận. Rõ ráng bệnh sân giận gốc từ chập ngã mà ra, chấp ngã là do si mê. Như vậy, muốn hết sân giận phải phá trừ bênh chấp ngã, làm cho cái ngã mòn đi, thấp xuống. Đó là then chốt của sự tu hành. Sở dĩ chúng ta chấp ngã là do chúng ta thấy thân mình là thật, nên quí nó, thấy nó cao trọng hơn mọi người, lo vun bồi tô đắp cho nó lớn thêm. Giờ đây quán chiếu thấy nó vô thường, duyên hợp tạm có không thật, thấy như thế niệm chấp ngã liền tan...

... Nếu không hơn thua là mình đã nhịn rồi phải không? Nhịn như thế có ngu không? - Không. Chúng ta nhịn mà không đè nén gì hết, thấy thân tạm bợ giả dối nên không hơn thua tranh chấp. Ngày nay mình còn ở đây, ngày mai chắc gì còn, nếu tranh giành hơn thua không chịu lo tu, chết đến sẽ khổ đau. Người bỏ qua những chuyện hơn thua để tu, tu để ngày mai được an vui thanh nhàn, đó là người có trí. Còn những người cứ câu mâu hơn thua làm khổ với nhau, chẳng những khổ trong hiện tại mà khổ cả ngày mai; Người như thế không khôn...".
Diệu Minh
Tôi trình Pháp với lòng ấm ức và muốn giãi bày tâm sự với thày tôi: đi đâu con cũng bị phải thấy những người ngu; thày tôi hỏi: ngu tiếng Anh là gì? sư Trí Dũng dịch là stupid gì đó, thế là thầy biết thêm 1 tiếng Việt là "ngu"; thày liên tưởng và nhắc ngay: "Ngu, ngu, cô Minh, cô Minh" thầy tôi bị phải có cô Minh ngu, đại ngu kèm theo... tự dưng tôi bị cô Minh ghét cho 1 tuần mới hả cơn giận!

Cho nên tôi mà khó chịu gì ư?
Tốt nhất rán mà ngậm đắng nuốt cay cho nó qua thì nó sẽ hết chứ mà găm trong bụng ư? vào trưởng thiền nó HẢ ra cái mùi... eo ôi...thầy Thông Lạc bảo là nhẫn nén tâm và nhẫn xả tâm: nhẫn mà vẫn có tôi nhẫn là nhẫn nén tâm; nhẫn mà không có người nhẫn là nhẫn xả tâm.

Vừa rồi đi Thái thèm ăn bí đỏ Thái ngon tuyệt mới nói Tâm dịch hộ, khi bà thiền sư Vitoon hỏi có muốn ăn thêm gì? nó không dịch nên tôi loay hoay cầm bút vẽ quả bí đỏ, vẽ lúc bữa sáng bữa trưa có ngay bí đỏ xào với trứng gà! Ối giời ơi bạn mà xào thử xem hai thứ đó với nhau (2 thứ rất dương) tại sao nó lại thành một món ăn khó ăn hết chỗ nói...có lẽ nó làm tôi bị ngộ độc? Ghét của nào trời trao của đó!

Có một anh bạn rào trước đón sau nói với tôi năm 1999: sao em bảo em tu thiền 20 năm mà sao anh vẫn thấy em ngu?
Tôi bèn cười trả lời: ai cũng biết và em cũng biết sao giờ anh mới biết?
Thế là anh đó ngớ cả người bèn cười cùng tôi!
vantrung
TRẢ LỜI BẠN THELAST
-Giải quyết sân hận bằng PP ngồi thiền của Phật Giáo.
+Các tôn giáo dùng tư tưởng để thay đổi tư tưởng. Đó là giải quyết cái ngọn. Vì sao? Tư tưởng, ý tưởng do thức ăn tạo ra. Thức ăn quyết định số phận.
Ăn sai thì tham sân si nổi lên cuồn cuộn
Ăn đúng thì tham sân si sẽ biến mất.
Ăn sai thì có tà kiến, tà niệm
Ăn đúng thì có chánh kiến, chánh niệm.
Ăn sai thì vọng tưởng làm đảo điên
Ăn đúng thì vọng tưởng bị tiêu diệt.
Ăn sai thì ngồi thiền không hiệu quả
Ăn đúng thì không cần ngồi thiền.
PP Ohsawa giải quyết cái gốc.Giải quyết vấn đề sinh vật học, sinh lí học thì tâm lí học, siêu hình học tự động được giải quyết.
Đó là PP xưa nay chưa từng có !
TPHCM,7/9/2009
NVT

Diệu Minh
QUOTE(hungtit @ Dec 3 2008, 03:44 PM) *
Đúng là cháu có duyên, đang nặng đầu vì mấy lời chê trách.
thì vào đúng phần này để đọc, quả là kỳ lạ.
"Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui"


Thọ nhưng không nhận, thọ là nhận ra có chuỗi cảm thọ đang diễn ra nơi bản thân... và không nhận nó là tôi và của tôi.

Thọ người kia mới nhanh hết bực mình, giống câu nói ai tát ta má phải đưa nốt má trái cho tát ấy; ai xin ta cái áo ta cho cả cái quần... nếu mình không thọ bực của người khác họ vẫn bị găm tức tối vào lòng họ, thôi thọ đi tí cho tăng tâm từ có thiệt hại gì đâu mà lại được lợi ích...

Nếu bạn nói với một người nào đó một bầu tâm sự của bạn mà người bạn của bạn không nghe... thì bạn sẽ dễ bị "tức" lắm... cho nên ngài Achaan Chah bảo ngài như là cái thùng rác... và một vị minh sư khác còn nói người tu hành như tấm thảm chùi chân... là như thế:
Tấm thảm thọ cho nên chân người ta mới sạch... nhưng NÓ không nhận NÓ là như thế như thế là của nó... cho nên nó không vui buồn sướng khổ...

Hi hi, lý có vẻ vững đấy nhưng khi gặp biến thì cũng nổi sân đùng đùng như ai, ha ha... nhưng chỉ là như thế và như thế, hết duyên có mơ cũng không ra sân và hận... mời chúng tới cũng không đứa nào thèm chơi với mình.

Nếu không tin thì hãy nhịn ngay 1 bữa... muốn nuôi giận với người nhịn ăn hơi bị khó...

Càng ăn lắm thì càng giận lâu và dễ giận... nhất là mấy mụ ăn thịt chúng sinh... he he...
Diệu Minh
Ăn đúng thì không cần ngồi thiền.

Đây là ý kiến cá nhân của bác Trung thôi nhé,
Như vậy các bạn ạ.

Nếu ăn đúng mà không ngồi thiền e bị phí quá, ăn đúng ngồi thiền vào định sẽ còn phát hiện ra nhiều chiều kích khác của cuộc sống và thăng hoa về nhận thức tâm linh...
Thầy Thông Châu ăn số 7 thường xuyên và thầy nhập định 2,3 giờ...

Thầy rất là tuyệt vời...

Ngọc nhà này nó không những muốn học công nghệ tin học và nó còn muốn cả đàn Ooc hay nữa, tiếng đàn của nó đã khá lên nhiều...

Càng biết nhiều càng thấy ít, he he... càng biết nhiều càng thấy cái biết của mình nhỏ và ít quá xá... đi một ngày đàng học một sàng khôn...

Mai này mình sẽ còn đi nữa và đi mãi... ra những miền hữu duyên và vào tâm mình những nơi còn chưa "đặt chân tới" - thiền là cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất - lời của Osho...

Ăn cơm lứt mà không thiền quán tâm thì hơi bị phí của trời, he he...

Ngài Achaan Chah nói: hãy dưỡng nuôi Phật giáo bằng thiền quán tâm
Vien Linh
Ăn đúng thì không cần ngồi thiền.

Ngài Tất Đạt Đa phải thiền định mới viên mãn ...

Trong thân xác hình tướng tương đối và giả tạm này ; thì cái ăn làm sao mà tuyệt đối đúng được

Thiền không phải chỉ trăm năm ...
Diệu Minh
Ohsawa nói: PP của tôi cân bằng với PP thiền chứ không phải tiên sinh nói là thay thế

Nếu cân bằng... nhưng tôi thấy có những điều sâu sắc thì nó không cân bằng đâu... trầm tư mặc tưởng,...thiền đại thừa, thiền tĩnh lặng... thiền ngoại đạo cũng đã khác xa rồi... thiền là sự hội nhập âm và dương ngay trong bản thể... tạo sự cân bằng để tiến hóa chứ không phải cân bằng là đủ... giống như bạn đang đi xe máy... nếu nó thăng bằng rồi mà bạn không tiến lên là nó sẽ bị ngã, nếu dừng lại không có cái chân chống là nó sẽ ngã...

Tiên sinh Ohsawa gần gũi và thân thiết với thiền chứ chưa thâm nhập sâu vào thế giới của tâm linh: có rất nhiều tầng... tiên sinh không phải là một chân sư... không phải là một bậc thầy tâm linh có những quyền năng siêu việt... ngài rất thân và gần với cái thế giới này... và hiểu về nó khá sâu sắc...

Ngài là bậc kỳ tài, là một siêu nhân... một thượng nhân, một đại nhân và là một vĩ nhân, một đại ân nhân của nhân loại...
vantrung
-Ăn đúng thì không cần ngồi thiền
Cô Ngọc Trâm nói đó là ý kiến cá nhân của NVT và cô lấy làm tiếc tại sao không ngồi thiền để phát triển tâm linh…
Chúng tôi nghĩ đó là ý kiến của TS Ohsawa.
TS khẳng định: “Kẻ chỉ đạo duy nhất con đường đi tới vô tận là PPTS”, “Muốn đạt tới giác ngộ và giải thoát hãy nghiên cứu triết lí âm dương và hàng ngày hãy thực hành nghiêm túc PPTS”và "Để khai mở trí phán đoán của mình, để đạt tới liễu ngộ 100% phải tiếp tục PPTS, rồi bạn sẽ thấy 1 thế giới khác , hoàn toàn không giống như trước."
Các nhà lãnh đạo Phật giáo hiện nay cũng chưa chủ trương kết hợp PP Ohsawa và đạo Phật.
Thế thì “Ăn TD và ngồi thiền” là sự sáng tạo của cô Ngọc Trâm, thày Tuệ Hải, thày Thuận,…
TPHCM,10/9/2009
NVT

Diệu Minh
He he, bác đọc lại tiên sinh đi nha:

Tiên sinh nói:

PP để cứu vãn thế giới gồm:


- PP dưỡng sinh

- Hiểu biết


Hiểu biết là gì? chắc chắn là phải có trí tuệ, đúng không ạ?

Trí tuệ có hai thứ:

- Trí là thông minh và hiểu biết
- Tuệ là kinh nghiệm dukkha, annatta, anicca (bất toại nguyện, vô ngã, vô thường)

Tuệ cũng có hai thứ:
- Tuệ hiệp thế
- Tuệ siêu thế.

Và thưa với bác Trung sở dĩ đạo Phật không dung nạp Ohsawa được là do cái gì giống nhau thì chống nhau...cái này ông Ngô Ánh Tuyết đã nói từ 1986 - ngày tôi mới gặp, ông ấy còn nói là họ chỉ dung nạp PP thực dưỡng giai đoạn đầu và lớp vỏ thôi, còn từ trong bản chất là chống nhau... vì thế mỗi khi thấy ai chống đối thì chỉ có cười thầm vì điều này đã được lập trình hóa, đã BIẾT TRƯỚC từ lâu rồi...

Vì sao?

Vì cái chính nhất là chống tham ăn... và ai tham ăn thì chống nhau...

Thiền là để phát hiện ra cái tâm tham đó nhanh hơn các PP khác...

Những ai chống đối với Td đều là những người tham ăn ấy mà... và dân Td hầu như xuất phát điểm từ tham ăn mà ra và vì tham ăn nên bệnh (tiên sinh Ohsawa bảo thế)... vì bệnh hết thuốc chữa nên mới phải dựa vào hạt gạo lứt để tồn tại...

Đôi khi có một vài người không vì bệnh tật mà đến với Td thì họ sẽ tiến hóa xa, và làm những việc hữu ích nhanh hơn những người bệnh, người bệnh thì phải mất một thời gian khang kiện thân thể.. rồi mới tiến xa trên con đường tinh thần...
vantrung
QUOTE(Diệu Minh @ Sep 10 2009, 07:14 PM) *
He he, bác đọc lại tiên sinh đi nha:

Tiên sinh nói:

PP để cứu vãn thế giới gồm:


- PP dưỡng sinh

- Hiểu biết


Hiểu biết là gì? chắc chắn là phải có trí tuệ, đúng không ạ?

Trí tuệ có hai thứ:

- Trí là thông minh và hiểu biết
- Tuệ là kinh nghiệm dukkha, annatta, anicca (bất toại nguyện, vô ngã, vô thường)

Tuệ cũng có hai thứ:
- Tuệ hiệp thế
- Tuệ siêu thế.




Hình như cô Ngọc Trâm vẫn không tin PP Ohsawa sẽ đưa tới giác ngộ, giải thoát.Thôi đành chịu! NVT
huynhdoan2000

Hình như cô Ngọc Trâm vẫn không tin PP Ohsawa sẽ đưa tới giác ngộ, giải thoát.Thôi đành chịu! NVT


Một cuộc bàn cải rất thú vị...các ngõ ngách của vấn đề đã được phanh phui...
Sư phụ chủ trương TD và Thiền
Bác VT chủ trương TD pt7
Bác LTH , thầy TH chủ trương TD và thuốc

Hành giả có nhân duyên nào thì theo chủ trương đó...vạn sự kiết tường...

Không nên theo đệ...pt 11...nửa TD, nửa Đời...cà ạch cà đụi...
Diệu Minh
PP Td có thể đưa ta tới giải thoát và cung cấp nguyên liệu để có trí phán đoán số 7 được chứ?
Nhưng tôi được như ngày nay là do PP Td và Thiền, vậy lẽ nào tôi chỉ bảo có duy nhất Td mà tôi được như vầy?

Nói như vậy là sai sự thật, vậy thôi mà, he he...

Khi sang Miến tôi mới nhận thấy tiên sinh Ohsawa bảo là sự tự do thực sự chỉ có trong tư tưởng và điều đó tôi đã chứng nghiệm ở trong trường thiền, khi đó còn được ăn gạo lứt nữa.... và tôi chứng nghiệm được sự tự do vô biên là gì.... trước đó thì chỉ là đọc trong sách và biết bằng văn tuệ mà thôi...
Vien Linh
Phật là gì ? Là 1 loại tiêu chuẩn tối cao để con người đạt tới ? Là một trạng thái viên mãn toàn diện ? Hình như cũng chưa đủ ý phải không ?

Có thể Phật của anh Trung khác với Phật của VL

Không thể đánh đổi cả cuộc đời của thái tử Tất Đạt Đa (...từ bỏ tất cả mà vẫn chưa giác ngộ ) bằng học thuyết GLMM ?

Với VL thì , GLMM chỉ là một trong những phương tiện tốt nhất , dễ áp dụng nhất , cho tất cả những ai đã và đang đi trên con đường giãi thoát ( chỉ đã và đang đi thôi chứ chưa thể trở thành )

GLMM là vật chất , thân xác này là hình tướng ; còn giác ngộ , viên mãn là trạng thái tối thượng của phi hình tướng ; Tìm một gạch nối giữa 2 hình thái này là điều chỉ có mấy người đạt tới từ ngàn xưa đến nay . Sự đạt tới này là sự bước vào tính phi không thời gian ... kinh sách nói như thế và VL cũng cảm nhận theo như thế

Nói như thế để biết được sự hữu hạn của chúng ta trong kiếp làm người trong cái vô hạn của tiến trình tiến hoá . Thì mọi mưu cầu ở thế gian này đều là phù hư , dù đó là mưu cầu về sức khoẻ chỉ để khoẻ thôi

Triết lý một chút thì sức khoẻ cũng là 1 trong những phương tiện

Triết lý hơn 1 chút nữa thì thân xác này cũng là phương tiện nếu chúng ta chấp nhận có cuộc sống tâm linh

Phương tiện nào cũng cần cả , nhưng nên bắt đầu từ GLMM , vì đó là phương tiện có tính đột phá tốt nhất cho mọi căn cơ , mọi trình độ , mọi hoàn cảnh ... & mọi nghiệp chướng

Với VL thì chừng đó đã đủ để tôn OHSAWA thành thánh
DIEUHANG
Hòan tòan tán thành ý kiến bác VL thanks.gif
Diệu Minh
Tien sinh co bao an dung thi co the tro thanh cai may thu thanh tot, bat song cuc nhay...

Neu ban chi muon dung o do thi PP Ohsawa la thien xao...

Nhung ma dieu nay phi Td ra thi co cach nao lam cho co the cuc nhay? Toi nghi thien dinh, thien quan cua Duc Phat, chu tang tu tap o trong rung... thi cai may do con cuc nhay hon nhieu... neu minh an gao lut ma minh o giua pho thi thi cung chan lam cac ban a... he he...
vantrung
[/size]TRẢ[size="3"] LỜI BẠN VL
-Phật Thích Ca, Chúa Jesus, Lão Tử, Ohsawa…là những người giác ngộ. Đã là người thì dù là bậc giác ngộ cũng có những sai sót…TS Ohsawa thú nhận mỗi ngày chúng ta đều có thể bị các món ăn, thức uống ngon lành lôi cuốn…Đức Phật bị kiết lị…Chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá…Chỉ có Thượng Đế vô hình là đấng trọn lành, toàn năng, toàn trí…
-Đức Phật từ bỏ ngai vàng ,đi tìm sự giác ngộ, giải thoát. Sau khi đại ngộ, ngài đi khắp nơi truyền bá đạo Phật. TS Ohsawa sau khi tìm ra PPTS và Vô Song Nguyên Lí, TS từ bỏ toàn bộ việc kinh doanh đang phát đạt ra đi truyền dạy chân lí GLMM cứu khổ nhân loại.
-ĐứcPhật chủ trương “Không sinh ra có”,“Vô tánh sinh ra vạn pháp” và “Vạn pháp duy tâm tạo”. Ngài dùng tư tưởng chuyển đổi tư tưởng tức là dùng thiền định để đạt trí tuệ.
TS Ohsawa cũng chủ trương “Tinh thần sinh ra vật chất”.Nhưng TS lại chủ yếu dùng vật chất để chuyển đổi tinh thần. Giải quyết sinh vật học, sinh lí học thì tâm lí học, siêu hình học được giải quyết. Tức là ăn đúng sẽ chuyển đổi tư tưởng.
-Thân xác, GLMM, tâm linh…đều do Thượng Đế sinh ra. Chúng ta vô cùng quý trọng
PP Ohsawa cho là đường lối duy nhất để chuyển đổi tinh thần, tâm linh là chuyển đổi dòng máu đang lưu thông trong cơ thể con người thông qua cách ăn uống quân bình âm dương…
19/9/2009- NVT


Vien Linh
Trong thời hạ ngươn này , Nếu không áp dụng phương pháp DS thì con đường tìm về giác ngộ của mọi chúng sanh sẽ không có điểm đến , VL vẫn tin như thế , tuy nhiên chỉ mới cần nhưng chưa đủ ...

Tôi không tin Phật Thích Ca phạm sai lầm , dù chỉ là một sai lầm nhỏ thì không thể gọi là viên mãn được , Phật là cõi tuyệt đối , nếu anh Trung ko sai phạm 1 điều gì đối với trật tự vũ trụ , thì anh đã bước vào cõi Phật rồi vậy .

Bị kiết lị , bị đóng đinh ... không thể gọi đó là sai lầm được ; Khi còn mang xác thân người , thì phải chấp nhận cái qui luật tương đối chi phối , đó là : Sinh Lão Bệnh Tử . Ohsawa sẽ sai lầm khi phê phán đức Phật ; Với VL thì ngài chỉ nói lên 1 sự thật chứ không phải là phê phán

Để có được như ngài Ohsawa , Phật , Chúa ; không chỉ đơn thuần ăn GLMM mà đạt tới . Anh Trung không tin thì cứ ăn GLMM để đạt tới cõi tuyệt đối theo luận cứ của anh . VL cũng cầu mong anh thành Phật đấy ,

Lấy tiêu chuẩn nào để biết là ăn đúng tuyệt đối , mà có được suy nghĩ đúng tuyệt đối ? anh Trung xem chừng anh sẽ là 1 trong cái tốp 10 của gần 7 tỷ người rồi đấy . Người ta hầu hết , ăn số 7 để mong hết bịnh và ngừa bịnh mà thôi chứ ko có tham vọng như thế

VL ko dư hơi đâu mà đi bảo vệ đức Phật , VL chỉ nói lên những điều muốn trao đổi với anh Trung để mà học hỏi thêm mà thôi
vantrung
QUOTE(Vien Linh @ Sep 21 2009, 05:32 AM) *
Trong thời hạ ngươn này , Nếu không áp dụng phương pháp DS thì con đường tìm về giác ngộ của mọi chúng sanh sẽ không có điểm đến , VL vẫn tin như thế , tuy nhiên chỉ mới cần nhưng chưa đủ ...

Tôi không tin Phật Thích Ca phạm sai lầm , dù chỉ là một sai lầm nhỏ thì không thể gọi là viên mãn được , Phật là cõi tuyệt đối , nếu anh Trung ko sai phạm 1 điều gì đối với trật tự vũ trụ , thì anh đã bước vào cõi Phật rồi vậy .

Bị kiết lị , bị đóng đinh ... không thể gọi đó là sai lầm được ; Khi còn mang xác thân người , thì phải chấp nhận cái qui luật tương đối chi phối , đó là : Sinh Lão Bệnh Tử . Ohsawa sẽ sai lầm khi phê phán đức Phật ; Với VL thì ngài chỉ nói lên 1 sự thật chứ không phải là phê phán

Để có được như ngài Ohsawa , Phật , Chúa ; không chỉ đơn thuần ăn GLMM mà đạt tới . Anh Trung không tin thì cứ ăn GLMM để đạt tới cõi tuyệt đối theo luận cứ của anh . VL cũng cầu mong anh thành Phật đấy ,

Lấy tiêu chuẩn nào để biết là ăn đúng tuyệt đối , mà có được suy nghĩ đúng tuyệt đối ? anh Trung xem chừng anh sẽ là 1 trong cái tốp 10 của gần 7 tỷ người rồi đấy . Người ta hầu hết , ăn số 7 để mong hết bịnh và ngừa bịnh mà thôi chứ ko có tham vọng như thế

VL ko dư hơi đâu mà đi bảo vệ đức Phật , VL chỉ nói lên những điều muốn trao đổi với anh Trung để mà học hỏi thêm mà thôi

TRẢ LỜI BẠN VL
-TS Ohsawa nói “Chúng ta hãy tìm hiểu vô biên chứ không nên thờ lạy vô biên”
Vô tận, tuyệt đối, cõi trời số 7…là có thật. Nhưng với trí phán đoán thấp kém, chúng ta không thể nào hiểu nổi…
Theo TS Ohsawa, muốn hiểu VÔ BIÊN ta phải thực hành nghiêm túc PPTD trong đời sống hàng ngày và học hỏi Vô Song Nguyên Lí là nền tảng PPTD.
Một số người chuyên đi làm phước, cúng dường, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền, luyện Yoga, khí công, nhân điện…mà không tự cải tạo dòng máu minh cho trong sạch, tươi tốt…bằng các biện pháp cực kì hiệu quả như nhịn ăn, ăn ít, ăn đúng quân bình âm dương…tức là tu luyện cái gốc.Những người đó khó mà thấy được chân lí, trật tự vũ trụ vô cùng kì diệu…
-Thế nào là giác ngộ, giải thóat?
Chỉ những người đã giác ngộ, giải thóat mới hiểu được…Chúng ta đang cố gắng tìm hiểu…
Chúa Jesus nói: “ Muốn vào thiên đàng hãy chuyển hóa tâm hồn ngươi trở nên tâm hồn đứa trẻ thơ”.
Đức Phật dạy hãy trở lại bản lai diện mục của mình.
Pháp Bảo Đàn Kinh nói hãy giữ tâm bình thường, không để 6 căn dính mắc 6 trần.
TS Ohsawa khuyên chúng ta sống làm sao mà từ sáng đến chiều tối, ta luôn luôn vui tươi, hớn hở…ngày này qua ngày khác…
Lão Tử nói : “Đạo khả Đạo phi thường Đạo”. Ta không thể nào hiểu chân lí bằng sự suy luận dựa trên các khái niệm… TS Ohsawa dạy phải tu luyện GLMM để phát triển trí tuệ và trực giác…
-Theo bạn VL : “Đi tới giác ngộ cần TD nhưng chưa đủ”
Xin bạn tìm đọc phần TƯ TƯỞNG OHSAWA trong quyển “Phục hồi sức khỏe bằng PP Ohsawa” Huỳnh Văn Ba dịch và sưu tập.Đây là quyển mà người TD nên đọc đi đọc lại nhiều lần.Bạn có thể liên hệ với anh Ba hay mua ở nhà sách Quang Minh 416 Nguyễn Thị Minh Khai ,P5, Q3, TPHCM ( 08. 38322386), gần BV phụ sản Từ Dũ.Ở đây có nhiều sách Ohsawa ,bán giảm giá 20% rẻ hơn các nơi khác.
PPTD không chỉ đơn thuần là phòng bệnh và trị bệnh. TS dạy hãy nhịn ăn, ăn ít, ăn đúng …thì ta sẽ được hạnh phúc vĩnh viễn, tự do vô biên và công bằng tuyệt đối.Con đường này do TS Ohsawa khám phá ra chứ NVT không đủ trình độ sáng tác ra đâu!
Bạn VL mong cầu NVT thành Phật, nhưng lại hoài nghi PP Ohsawa .Thế thì đó là lời mỉa mai sâu sắc!Xin tiếp nhận tất cả theo lời dạy TS là những gì đến với ta là những điều ta thiếu thốn…
Theo bạn VL , bệnh tật là điều bình thường, ngay cả Đức Phật bị bệnh kiết lị,.. thày Thanh Từ, Chân Quang, Nhất Hạnh…thường dùng thuốc…
Nhưng TS Ohsawa lại nói : “Bệnh tật, tai họa như : động đất, lũ lụt, sóng thần, bão táp ,hỏa hoạn, tai nạn xe cộ, máy bay, tàu thủy, bị ám sát, …là do ta vi phạm trật tự vũ trụ dù vô tình hay cố ý…và Thượng Đế thẳng tay trừng trị ta.
Chúng ta phải sống làm sao cho xứng đáng 100 năm Thượng Đế đã ban cho .Đừng để uổng phí 1 giây phút nào…
25/9/2009
NVT



[b]
[/b]
Vien Linh
QUOTE(vantrung @ Sep 25 2009, 06:54 AM) *

TRẢ LỜI BẠN VL
-TS Ohsawa nói “Chúng ta hãy tìm hiểu vô biên chứ không nên thờ lạy vô biên”
Vô tận, tuyệt đối, cõi trời số 7…là có thật. Nhưng với trí phán đoán thấp kém, chúng ta không thể nào hiểu nổi…
Theo TS Ohsawa, muốn hiểu VÔ BIÊN ta phải thực hành nghiêm túc PPTD trong đời sống hàng ngày và học hỏi Vô Song Nguyên Lí là nền tảng PPTD.
Một số người chuyên đi làm phước, cúng dường, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền, luyện Yoga, khí công, nhân điện…mà không tự cải tạo dòng máu minh cho trong sạch, tươi tốt…bằng các biện pháp cực kì hiệu quả như nhịn ăn, ăn ít, ăn đúng quân bình âm dương…tức là tu luyện cái gốc.Những người đó khó mà thấy được chân lí, trật tự vũ trụ vô cùng kì diệu…
-Thế nào là giác ngộ, giải thóat?
Chỉ những người đã giác ngộ, giải thóat mới hiểu được…Chúng ta đang cố gắng tìm hiểu…
Chúa Jesus nói: “ Muốn vào thiên đàng hãy chuyển hóa tâm hồn ngươi trở nên tâm hồn đứa trẻ thơ”.
Đức Phật dạy hãy trở lại bản lai diện mục của mình.
Pháp Bảo Đàn Kinh nói hãy giữ tâm bình thường, không để 6 căn dính mắc 6 trần.
TS Ohsawa khuyên chúng ta sống làm sao mà từ sáng đến chiều tối, ta luôn luôn vui tươi, hớn hở…ngày này qua ngày khác…
Lão Tử nói : “Đạo khả Đạo phi thường Đạo”. Ta không thể nào hiểu chân lí bằng sự suy luận dựa trên các khái niệm… TS Ohsawa dạy phải tu luyện GLMM để phát triển trí tuệ và trực giác…
-Theo bạn VL : “Đi tới giác ngộ cần TD nhưng chưa đủ”
Xin bạn tìm đọc phần TƯ TƯỞNG OHSAWA trong quyển “Phục hồi sức khỏe bằng PP Ohsawa” Huỳnh Văn Ba dịch và sưu tập.Đây là quyển mà người TD nên đọc đi đọc lại nhiều lần.Bạn có thể liên hệ với anh Ba hay mua ở nhà sách Quang Minh 416 Nguyễn Thị Minh Khai ,P5, Q3, TPHCM ( 08. 38322386), gần BV phụ sản Từ Dũ.Ở đây có nhiều sách Ohsawa ,bán giảm giá 20% rẻ hơn các nơi khác.
PPTD không chỉ đơn thuần là phòng bệnh và trị bệnh. TS dạy hãy nhịn ăn, ăn ít, ăn đúng …thì ta sẽ được hạnh phúc vĩnh viễn, tự do vô biên và công bằng tuyệt đối.Con đường này do TS Ohsawa khám phá ra chứ NVT không đủ trình độ sáng tác ra đâu!
Bạn VL mong cầu NVT thành Phật, nhưng lại hoài nghi PP Ohsawa .Thế thì đó là lời mỉa mai sâu sắc!Xin tiếp nhận tất cả theo lời dạy TS là những gì đến với ta là những điều ta thiếu thốn…
Theo bạn VL , bệnh tật là điều bình thường, ngay cả Đức Phật bị bệnh kiết lị,.. thày Thanh Từ, Chân Quang, Nhất Hạnh…thường dùng thuốc…
Nhưng TS Ohsawa lại nói : “Bệnh tật, tai họa như : động đất, lũ lụt, sóng thần, bão táp ,hỏa hoạn, tai nạn xe cộ, máy bay, tàu thủy, bị ám sát, …là do ta vi phạm trật tự vũ trụ dù vô tình hay cố ý…và Thượng Đế thẳng tay trừng trị ta.
Chúng ta phải sống làm sao cho xứng đáng 100 năm Thượng Đế đã ban cho .Đừng để uổng phí 1 giây phút nào…
25/9/2009
NVT



[b]
[/b]


Anh Trung Kính mến ;
Trong vũ trụ này , không có cái đích nào mà chỉ có duy nhất một con đường đi đến cả ; Tôi không phê phán con đường cải tạo thể xác qua học thuyết Ohsawa , vì sự quân bình thể xác mới tạo nên sự chuẩn mực của tâm hồn , thậm chí cả tâm linh . Nhưng thưa với anh rằng , chúng ta làm gì để đạt được một sự quân bình tuyệt đối đây ? trong khi tư tưởng và xác thân này còn rất là tương đối . Nên chi ,chúng ta cần phối hợp thêm việc tu dưỡng thân tâm bằng cách nghiêm trì giới luật . Vẫn biết PPDS có chữa được cả những bệnh " tham sân si " thưa anh , tôi rất tin , nhưng áp dụng vào đại chúng thì là điều không tưởng ! Thế nên , trên trang mạng này tính đại chúng nhiều hơn cá nhân , chúng ta trao đổi với nhau qua ngôn ngữ thì làm sao thấu triệt cái uyên nguyên mà ta ko trình độ lý giãi ...huống là có những điều " bất khả tư "
" Phóng hạ đồ đao , lập địa thành Phật " là câu nói không phải chỉ riêng cho người cầm dao mổ súc vật , mà cho ngay cả chúng ta . Chúng ta hằng ngày sát hại biết bao nhiêu sinh sinh một cách vô thức ; người nông dân phải chịu tội sát sanh sâu rầy chuột bọ để cho chúng ta ăn chay mà nói những điều đạo đức chăng ; Rồi chúng ta lại cao giọng khuyến thiện họ là nên giới sát . Chúng ta cũng phải cần" phóng hạ đồ đao " tuỳ theo cách của mỗi người
Bạn VL mong cầu NVT thành Phật, nhưng lại hoài nghi PP Ohsawa .Thế thì đó là lời mỉa mai sâu sắc!Xin tiếp nhận tất cả theo lời dạy TS là những gì đến với ta là những điều ta thiếu thốn…
Thưa anh Trung ; Nhà Phật nghe nói có tới 4 vạn 8 ngàn pháp môn . Ngài Ohsawa nói " phương pháp của tôi cân bằng với mọi pháp môn thiền khác " ... Lại nữa Phật cũng đã nói :" Chúng sanh là Phật sẽ thành " thì việc lời mong cầu của tôi không là phi thực . Chúng ta sẽ và phải thành Phật ...chỉ có điều là bao giờ ...
Trong 4 điều khổ là " sanh bịnh lão tử " thì bịnh là điều tất yếu của mọi xác thân ; Đã mang xác thân là phải bị bịnh ; không có trường hợp nào cá biệt , chỉ có ít hay nhiều thôi . Có điều , con người hiện tại lại mang những bịnh không đáng phải mang ...nên học thuyết Ohsawa mới ra đời .
Có câu nói :" Bồ tát sợ nhân , chúng sanh sợ quả " Chúng ta hãy gẫm xem để tập làm bồ tát là vừa
Không cần chiến tranh , trái đất này cũng phải có tuổi , mặt trời cũng sẽ nguội bớt , nhưng việc ấy có hề gì đâu khi chúng ta chấp nhận nó một cách vui vẻ

Không ai trừng trị ta cả . Ta đã gieo nhân thì phải chấp nhận cái quả thôi . Sự công bằng phải là tuỵệt đối
Khó có thể trao đổi nhiều hơn vì ngữ nghĩa ko tải hết nhiều điều ; VL luôn rất kính trọng anh ,
Mong anh cảm thông , chúc anh hạnh phúc
VL
DIEUHANG
QUOTE(Vien Linh @ Sep 25 2009, 10:05 AM) *
Anh Trung Kính mến ;
Trong vũ trụ này , không có cái đích nào mà chỉ có duy nhất một con đường đi đến cả ; Tôi không phê phán con đường cải tạo thể xác qua học thuyết Ohsawa , vì sự quân bình thể xác mới tạo nên sự chuẩn mực của tâm hồn , thậm chí cả tâm linh . Nhưng thưa với anh rằng , chúng ta làm gì để đạt được một sự quân bình tuyệt đối đây ? trong khi tư tưởng và xác thân này còn rất là tương đối . Nên chi ,chúng ta cần phối hợp thêm việc tu dưỡng thân tâm bằng cách nghiêm trì giới luật . Vẫn biết PPDS có chữa được cả những bệnh " tham sân si " thưa anh , tôi rất tin , nhưng áp dụng vào đại chúng thì là điều không tưởng ! Thế nên , trên trang mạng này tính đại chúng nhiều hơn cá nhân , chúng ta trao đổi với nhau qua ngôn ngữ thì làm sao thấu triệt cái uyên nguyên mà ta ko trình độ lý giãi ...huống là có những điều " bất khả tư "
" Phóng hạ đồ đao , lập địa thành Phật " là câu nói không phải chỉ riêng cho người cầm dao mổ súc vật , mà cho ngay cả chúng ta . Chúng ta hằng ngày sát hại biết bao nhiêu sinh sinh một cách vô thức ; người nông dân phải chịu tội sát sanh sâu rầy chuột bọ để cho chúng ta ăn chay mà nói những điều đạo đức chăng ; Rồi chúng ta lại cao giọng khuyến thiện họ là nên giới sát . Chúng ta cũng phải cần" phóng hạ đồ đao " tuỳ theo cách của mỗi người
Bạn VL mong cầu NVT thành Phật, nhưng lại hoài nghi PP Ohsawa .Thế thì đó là lời mỉa mai sâu sắc!Xin tiếp nhận tất cả theo lời dạy TS là những gì đến với ta là những điều ta thiếu thốn…
Thưa anh Trung ; Nhà Phật nghe nói có tới 4 vạn 8 ngàn pháp môn . Ngài Ohsawa nói " phương pháp của tôi cân bằng với mọi pháp môn thiền khác " ... Lại nữa Phật cũng đã nói :" Chúng sanh là Phật sẽ thành " thì việc lời mong cầu của tôi không là phi thực . Chúng ta sẽ và phải thành Phật ...chỉ có điều là bao giờ ...
Trong 4 điều khổ là " sanh bịnh lão tử " thì bịnh là điều tất yếu của mọi xác thân ; Đã mang xác thân là phải bị bịnh ; không có trường hợp nào cá biệt , chỉ có ít hay nhiều thôi . Có điều , con người hiện tại lại mang những bịnh không đáng phải mang ...nên học thuyết Ohsawa mới ra đời .
Có câu nói :" Bồ tát sợ nhân , chúng sanh sợ quả " Chúng ta hãy gẫm xem để tập làm bồ tát là vừa
Không cần chiến tranh , trái đất này cũng phải có tuổi , mặt trời cũng sẽ nguội bớt , nhưng việc ấy có hề gì đâu khi chúng ta chấp nhận nó một cách vui vẻ

Không ai trừng trị ta cả . Ta đã gieo nhân thì phải chấp nhận cái quả thôi . Sự công bằng phải là tuỵệt đối
Khó có thể trao đổi nhiều hơn vì ngữ nghĩa ko tải hết nhiều điều ; VL luôn rất kính trọng anh ,
Mong anh cảm thông , chúc anh hạnh phúc
VL

Hòan tòan đồng ý với bác VL. Muốn lên đến đỉnh thì có rất nhiều con đường, và theo con đường nào thì tùy căn cơ của từng người . Có người dùng ý chí và kết hợp nhiều phương tiện thiện xảo quyết leo theo chiều dốc đứng, nhanh nhưng khó, có người thì chắc ăn đi đường vòng...
sơ cơ
Các bạn ơi,
Tôi chỉ đang thử gạo lức muối mè, nhưng nhiều nguời hỏi tôi là nếu bảo nó chữa đuợc bệnh và tốt như vậy thì sao ông Ohsawa lại tuổi thọ ngắn ngủi và họ hỏi ông chết như thế nào? Tôi không biết tiểu sử ông có cho biết chi tiết về ngày cuối của ông không? Ông bệnh mà chết hay chết tự nhiên như các thiền sư đắc đạo biết đuợc ngày ra đi của mình.

Các bạn tranh luận thấy ai cũng có lý, nhưng tôi thấy ông Ohsawa nhắc tới Thuợng đế thì khác với giáo lý đạo Phật rồi. Phật giáo chủ truơng không có đấng sáng tạo.
DIEUHANG
QUOTE(sơ cơ @ Sep 27 2009, 05:32 PM) *
Các bạn ơi,
Tôi chỉ đang thử gạo lức muối mè, nhưng nhiều nguời hỏi tôi là nếu bảo nó chữa đuợc bệnh và tốt như vậy thì sao ông Ohsawa lại tuổi thọ ngắn ngủi và họ hỏi ông chết như thế nào? Tôi không biết tiểu sử ông có cho biết chi tiết về ngày cuối của ông không? Ông bệnh mà chết hay chết tự nhiên như các thiền sư đắc đạo biết đuợc ngày ra đi của mình.

Các bạn tranh luận thấy ai cũng có lý, nhưng tôi thấy ông Ohsawa nhắc tới Thuợng đế thì khác với giáo lý đạo Phật rồi. Phật giáo chủ truơng không có đấng sáng tạo.

Bạn sơ cơ a! Mình cũng giống bạn, chẳng biết gì nhiều về Ohsawa nên mình không trả lời bạn được. happy.gif Chỉ nghe nói hình OHsawa thọ trên 70 gì đấy... Nhưng mình nghĩ không phải ăn đúng là muốn sống thọ bao nhiêu tùy thích... Thọ mạng còn theo do duyên nghiêp của mình nữa. Nếu ta tu tốt (vừa tu ăn và tu tâm) thì cũng chỉ kéo dài ra hơn một quãng nào đó mà thôi. Nhưng dù sống ngắn hay dài mình nghĩ không quan trọng lắm mà cái quan trọng là : sống khoẻ, sống an lạc thân tâm...nếu được như vậy ngày nào thì coi như ta đã ở trên thiên đường ngày đó... smile.gif
Ohsawa không chỉ nói về Thượng đế mà cả về Phật và chúa. Hình như ông ấy theo đạo Phật nhưng không phải vì thế mà không nói những cái tốt đẹp của các vị giáo chủ đạo khác. Chứng tỏ ông không chấp pháp. Có lẽ tôi quá lanh chanh khi mình cũng chẳng biết gì ... nhưng vì tiện bạn hỏi nên tôi tranh thủ ''lôi ra'' cái suy nghĩ của mình vậy, Mong bạn thông cảm nhé... hihi...
Diệu Minh
Con rùa nó không tu gì và cũng không ăn gạo lứt mà tuổi thọ của nó hơn chúng ta ??? Tại sao?
Vien Linh
QUOTE(sơ cơ @ Sep 27 2009, 05:32 PM) *
Các bạn ơi,
Tôi chỉ đang thử gạo lức muối mè, nhưng nhiều nguời hỏi tôi là nếu bảo nó chữa đuợc bệnh và tốt như vậy thì sao ông Ohsawa lại tuổi thọ ngắn ngủi và họ hỏi ông chết như thế nào? Tôi không biết tiểu sử ông có cho biết chi tiết về ngày cuối của ông không? Ông bệnh mà chết hay chết tự nhiên như các thiền sư đắc đạo biết đuợc ngày ra đi của mình.

Các bạn tranh luận thấy ai cũng có lý, nhưng tôi thấy ông Ohsawa nhắc tới Thuợng đế thì khác với giáo lý đạo Phật rồi. Phật giáo chủ truơng không có đấng sáng tạo.

Bạn Sơ cơ Thân mến !
Nếu ai đó hỏi bạn :" Hạnh phúc là gì ? " thì bạn có ngần ngại khi trả lời không ?

Nếu không ai hỏi thì bạn hãy tự hỏi lấy mình , và ghi câu trả lời vào trong nhật ký . VL tin rằng , một thời gian sau ,bạn sẽ trả lời không giống lần trước ... và sẽ mãi mãi như vậy cho đến ngày cuối cùng

Thời thơ ấu , thời tươi trẻ , thời đã có gia đình......và thời chân yếu mắt mờ ; Cũng giống như Hạnh Phúc , nhu cầu GLMM cho mỗi thời cũng mỗi khác ... Nó sẽ mang ánh hào quang cho quảng đời thơ trẻ ; Những trầm tư cho độ trung niên và những tiếng thở dài cho thời an dưỡng . Tất nhiên Hào quang ,trầm tư hay thở dài cũng sẽ chẳng ai giống ai đâu bạn ạ - Bạn cứ ăn thử hay ăn thật tuỳ bạn , nhưng có một sự thật không ai chối cải là có rất nhiều người đã sống thọ hơn Phật Thích Ca , Chúa Jésus và ngài Ohsawa nữa ; Dù họ chẳng cần tu hành, thiền định.....hay ăn GLMM gì cả

VL chỉ nghĩ rằng , ai đó ăn đủ lâu PPDS GLMM , họ sẽ đạt đến 1 điều duy nhất , là khi họ sắp sửa từ giả cõi đời này chỉ bằng một nụ cười , chỉ đơn giản thế ...thế thôi

giangtranbn
QUOTE(oldbabie @ Nov 27 2008, 04:32 PM) *
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật và chửi Phật. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:

- Cù-đàm có điếc không?

- Ta không điếc.

- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?

- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?

- Quà ấy về tôi chứ ai.

-Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.

Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. CÒn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. CÒn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. CHúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình fải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. như thế mới được an vui.

TRong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.

Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không fải tu là cầu an suông, mà fải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến.

Đa số chúng ta có cái tật nge người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không fải người trí.


kkk
Diệu Minh
Tiên sinh Ohsawa vốn đã gần chết hồi trẻ và cả nhà đã chết hết vì các loại bệnh do cách ăn uống văn minh tạo ra, Đức Phật sinh ra đã đầy đủ phước lành và trước khi đi tu là văn võ song toàn, người đầy nội lực...

Mà tiên sinh đâu như thọ 74 hay 76 tuổi còn Đức Phật 80, trong khi có người sống hơn trăm tuổi... vẫn còn trên thế giới khá nhiều... bạn nghĩ sao về họ?

Bác họ tôi, chị ruột của mẹ, chị cả hiện đang ở tuổi 105 tuổi mà vẫn trò chuyện ngon lành, tôi mới về bầy cho bác cách niệm Phật.

Cho nên người nào ăn nói kiểu vặn vẹo... bạn phải hiểu ngay không cần phải giải thích nhiều lời là họ đang tìm lý do "chính đáng" để phản ứng bạn, họ đã không đồng tình với bạn; khi người ta không làm được thì người ta có muôn vàn lý do để hùng biện.

Bạn không cần phải hợp tác hay chinh phục những người không xứng đáng được chính phục, còn nhiều người cần tới bạn và có duyên với bạn, sao bạn lại cứ "hướng tâm" tới họ ??? có phải vì bạn cay cú và muốn hơn họ???" bạn phải khám phá cho ra chỗ này để khỏi mất thời gian... có những người tôi cũng không cần phải "nhiều lời" với họ...bởi vì các vị thầy còn nói: "Chó sủa gâu gâu, mèo kêu meo meo" nữa là... bạn không thể kéo dài cổ con chó cho nó dài ra như cổ con ngỗng... đừng làm trái luật tự nhiên, "chó cứ sủa... đoàn người cứ đi" (lời của Chúa).
huynhdoan2000


- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?

- Quà ấy về tôi chứ ai.

-Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.


Thầy TH dạy là...
Khi đức Phật nói "không nhận"...nhưng không có nói "ông phải nhận"...Phật không có ghét ai cả...
Vậy mà lúc trước tớ cứ tưởng..."phun máu lên trời thì ...mình hứng máu đó"!!! Nay thầy TH đã giảng rõ rồi...Xin đừng hiểu lầm...Phật đem mấy lời mắng chửi mà trả lại cho người bà la môn...
Đây là phiên bản "lo-fi" của nội dung trang chính. Để xem phiên bản đầy đủ với nhiều thông tin hơn , xin hãy nháy vào đây.
Invision Power Board © 2001-2024 Invision Power Services, Inc.