hiển thị
Sep 5 2007, 08:22 AM
Mắt trần sao biết ma hay thánh
Một ánh hào quang ai biết ai
Em sắp quy y, chân vẫn chưa vững, dễ hồ lạc bước. Ngày trước không nghĩ mình viết được cái gì văn gừng văn nghệ, nhưng tự nhiên thời gian đến cửa thiền lại làm mình biết thổ lộ hơn, không biết thế là sai hay đúng nhỉ
hiển thị
Sep 5 2007, 08:26 AM
MELODYCung đàn chùng
được so dây
mắt người đánh đàn
rạng rỡ.
Này là cung trầm
tiếng anh nằng nặng
có những đêm thức trắng
tóc đã phai màu
Này là tiếng em
thánh thót yêu thương
những nốt lặng dài
hơi thở
tiếng đàn vẽ lên nét mặt
tiếng đàn vẽ cái xiết tay
tiếng đàn thảo lên bản hoà ca âu yếm
tự dưng
những nốt trầm
biến mất
lạc lõng giọng em
mãi gọi anh
em đi tìm
tiếng đàn xưa
em đi tìm
nốt trầm của em
em tìm được
trong tim mình
nhưng ...
biết lẽ chia phôi
vẫn thấy
tim mình
là vết thương
không liền sẹo
hiển thị
Sep 5 2007, 08:29 AM
Đào mồEm ở đây, đào mộ chôn mình
tóc em đen, dài lắm
Em nín thở, nhìn trân trân vào ý nghĩ
trần truồng
Những ý nghĩ sáng rồi tối, đỏ rồi xanh
em không biết ý nghĩ nào là ý nghĩ mình cần
Em ngửa bàn tay, xin ý chúa
nhưng chẳng có thượng đế nào
Em chết lặng, nhìn trân trân vào xác
Uhm, cái xác còn trẻ lắm
mày cong, mắt sáng
những ngón tay thon gầy bấu víu, hãi hùng
Em hiểu chứ, một đứa trẻ con
co mình khi xa lòng mẹ
khóc thét vì sợ không gian
Không, em là nó
là không gian mênh mông, là thời gian vĩnh cửu
Nỗi sợ hãi, vẻ đẹp, sự xấu xa, lạnh lùng...
chẳng thuộc về nơi này... rồi chúng sẽ phải
tự ra đi
Vì nơi này, không có thức ăn cho chúng
hiển thị
Sep 5 2007, 08:39 AM
Ngưu lang, Chức nữ
Chức nữ gặp Ngưu lang
không nói
chẳng đủ thời gian, dù chỉ để nhìn
chẳng đủ thời gian, dù chỉ để chạm tay
chẳng đủ thời gian, lắng nghe hơi thở
chẳng đủ thời gian, lấy khăn lau giọt mặn dài
chẳng đủ thời gian, ghi hình khuôn mặt
trời cạn nước, không mưa
họ khóc nhau đã vạn vạn năm
trời cạn nước, không mưa
họ cũng chẳng đủ thời gian để khóc, hay là...
Ngưu lang, Chức nữ
nhớ về nhau
vẫn nhớ về nhau
sau những lời cười nói, là nước mắt ngược dòng
hàng mi nhớ giấc mơ hôm trước, không dám mở ra, sợ mất hình ai trong vô thức
mắt nhớ cái nhìn hôm trước, không muốn mở ra, sợ ánh sáng làm nhoè mất
những ngón tay nhớ lọn tóc mềm
bờ vai nhớ những nụ hôn mằn mặn
nhớ...
(nếu nỗi nhớ có hình, thì dải ngân hà sẽ chẳng còn chỗ cho trăng và sao nữa...
nên nhớ ai thì nhớ ít thôi
để những khoảng trống, nghĩ cho bản thân mình)
ngày là đêm, đêm là ngày, có khi nào con tim tạm nghỉ, từng mũi thoi cũng chạm nỗi cô đơn
chưa kịp mừng thì chia ly đã đến, người ở đây mà tưởng cách biển trời, nước mắt vui và giọt lệ buồn, tuy hai mà một, chia xa rồi, lại nỗi cô đơn
người vừa xa đã nhớ rất nhiều, những ngày một mình lật kí ức nhạt nhòa, lạnh quá, hỏi mặt trăng cô quạnh sánh bằng?
(mới hay, nụ cười, và nước mắt, chỉ là hai mặt của một vấn đề
tao ngộ và chia ly, tuy hai nhưng là một)
vẫn nhớ...
Ngưu lang, Chức nữ, đâu chỉ có hai người
nhân gian là bể tương tư
những người yêu tìm những người yêu
những người cô đơn tìm những người cô đơn
nhân gian tìm nhau, tìm mãi mãi
tìm đến bao giờ?
hiển thị
Sep 5 2007, 08:40 AM
Rót tình vào chaiEm rót tình yêu của em vào cái chai nhỏ
Chai trong suốt
tình trong suốt
Em rót tình yêu vào cái chai nhỏ
đóng nắp lại
lắc lắc
tình sóng sánh, sóng sánh
Em rót tình yêu vào chai nhỏ
đóng nắp lại
quẳng xuống sông
tình trôi xa, trôi xa
chai bồng bềnh, bồng bềnh
tình sao nhẹ quá
Em còn nhớ, còn khát
Những giọt đắng
Vị mằn mặn
Vị chan chát
Vị cay cay
Ngọt đầm đậm
Em còn nhớ lắm
Mùi tanh tanh
Mùi thơm thơm
Mùi ấm ấm
Em rót tình vào chai nhỏ
Cô đọng, sền sệt
Em thấy mình quánh lại
Em rót tình vào chai
Em sững người, thấy cái chai lớn quá
Và tình rót mãi, chẳng đầy
Em rót cả em vào chai nữa
Ngạc nhiên vì mãi vẫn chưa say
hiển thị
Sep 5 2007, 08:42 AM
Tiếng đàn
Nâng cây đàn, tay em lơi lả
Mắt dõi mãi những sợi thanh trong
Tiếng đàn cao, mắt em là mây biếc
Tiếng đàn trầm, mắt em là lá xanh
Em ở đây, lướt những sợi thanh bằng ngón tay thon mảnh
Ngón tay yếu ớt, quen được nuông chiều
Bàn tay mát mềm, quen được nâng niu
Ngón tay dài rung lên, âm động
Tim em, là những cảm rung này
Em đè dây đàn bằng ngón tay
Ngón hằn lên vết
Dồn nén, em không nói
Hơi thở của em hiện ở đây
Những âm thanh từ đâu
Mà tay, mà chân, mà vai, mà thắt lưng em rung vậy
Những âm thanh đi đâu
Mà mắt, mà lưỡi, mà mạch máu của em cũng rung lên
Chẳng ai tin, thinh không cũng có đôi cánh vỗ, trong suốt hiền hòa; tĩnh lặng cũng biết thở dài, gầm thét
Chẳng ai tin, có hạt nắng lọt vào cửa sổ, chạm vào tường rơi xuống đất vỡ toang
Có tiếng đàn cầm thời Ngô Việt, não nề kể chuyện bá vương
Có tiếng nồng nàn tan vụn, hơi ấm mất chỗ nương thân
Và đây nữa, bờ mi ai đang khép, nhịn trong lòng giọt nước mắt trong
Bờ mi ấy rồi sẽ thành hạt bụi, rồi tự hỏi mình hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Dây dừng rung, vũ trụ ngừng vận động
Chiếc ly nghiêng, không giọt nước nào trào
Không có tiếng thở dài, không có tiếng tan rã, không có tiếng của chia ly, không có niềm vui mừng hội ngộ....
Chợt nghe một tiếng gọi mời...
hiển thị
Sep 5 2007, 08:44 AM
RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP
Ta thấy em trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ cây
Ta thấy em đang ngồi khóc, khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa, em vẫn chưa về
Rừng thu lá cuốn, em vẫn bơ vơ
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát, khi rừng về, nhiều mây
Rừng thu thay lá mưa bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay dạt dào
Ta vẫn mong, ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong, em về đây, cho đời đầy cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Tôi chưa bao giờ nhận mình là fan Trịnh, và tôi nghe bài hát này một cách tình cờ, biết đến nó một cách tình cờ. Đó là khi tôi đang thả mình vào những ý nghĩ về nhân quả luân hồi. Đó là khi tôi đang muốn mình sống thiền và chiêm nghiệm về cuộc đời này. Tôi chẳng phải Tất đạt đa mong cầu giải thoát, cũng chẳng phải người muốn được vãng sinh trong những cõi giới cao siêu. Và tôi tìm thấy ở Trịnh sự siêu thoát trong hiện tại, cái mà mỗi người nên làm, nếu muốn có được sự thanh thản và hạnh phúc.
Tiền kiếp ở đâu, tiền kiếp là cái đã qua rồi, có thể chỉ là một phút trước đây, một giây trước đây. Vạn vật đều thay đổi từng giây phút, sau một giây thôi, ta của giây này đâu có phải là ta của giây trước, lại càng không phải là ta của giây sau. Biết bao nhiêu tế bào đã sinh ra rồi tận diệt chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, biết bao nhiêu ý nghĩ đã sinh ra rồi mất đi chỉ trong có một giây...Con người, với nỗi buồn giận, với lòng ai oán, thích giam mình trong quá khứ, để nhấm nháp cái đắng nghẹn lòng. Chẳng cần thật sự có một cọng buồn yếu mềm và đơn lẻ, chẳng cần có một rừng chiều mưa ảm đạm bủa vây... chỉ cần một cõi buồn trong trái tim đã đủ tạo nên một rừng thu ảo não đang tàn tạ trong từng giây phút. Cõi buồn mênh mang hơn theo từng suy nghĩ, con người nhỏ bé hơn; cõi buồn ủ dột hơn theo từng giọt mặn, con người tàn tạ hơn.
Một điều kì lạ, ấy là khi buồn, người ta biết không nên buồn, người ta biết đó là liều độc dược, nhưng vẫn giam mình trong nỗi buồn của mình, chẳng để làm gì khác ngoài việc suy tư về nó, và lại càng làm mình buồn hơn; và càng buồn, thì lại càng mất đi nghị lực để bước ra. Người ta ngắm nghía nỗi buồn, tưởng nó là đồ vật đẹp-dân nghệ sĩ hay mắc cái bệnh này, hoặc giả dù cũng biết nó không đẹp, nhưng cái tính tham trong con người cũng chẳng cho họ vứt đi. Nỗi buồn đó, có phải là mình không ?!? nó thuộc về quá khứ, về tiền kiếp rồi, nó đã từng có ở ta, nhưng ta có thể chấm dứt nó vì vạn sự vô thường, cái gì đến rồi cũng sẽ phải đi; thứ duy nhất làm nó ở lại, là ta tưởng nó là ta, ta biến quá khứ thành hiện tại, ta tự giam mình trong cõi mê mờ. Ta khóc với nỗi buồn quá khứ, ta cô đơn với nỗi buồn quá khứ, ta hát, ta gào thét, ta suy tư... trong khi cuộc sống ở bên ngoài từng giây vẫn trôi qua. Nếu quá khứ mà níu lại được, thì hẳn con người đã sống khác bây giờ. Nhưng đó là điều không tưởng.
Khi ta giam mình trong rừng lạnh, ta biết ta đang cô đơn, đang lẻ loi, đang rầu rĩ, nhưng không thể biết ngoài khu rừng kia có con người, có cuộc sống đang vẫy gọi, đang khẩn cầu ta quay lại. Sao phải nếm đi nếm lại vị mật đắng trong khi ta có quyền và có điều kiện để được nhâm nhi mật ngọt. Sống từng phút với hiện kiếp, hạnh phúc và đau khổ từng phút giây với hiện tại; dũng cảm và kéo mình ra khỏi quá khứ.
Sao khi chuyển kiếp người ta phải quên đi những gì đã xảy ra, biết đâu khi biết được tiền kiếp của mình đã đau khổ, đã sung sướng do duyên nghiệp nào thì người ta sẽ sống tốt hơn, tinh tấn tu tỉnh hơn chứ ! Nhưng con người, với những luồng nghĩ suy nhiều thù hận, có đáng để được sống với quá khứ không, hay phát điên lên vì quá nhiều ân oán. Ta không phải vị thánh để có thể thản nhiên nhìn lại mình, đầu óc ta đầy phán xét. Ta phán xét mình, ta phán xét người, rồi dằn vặt nhau trong cái mớ bòng bong nào duyên nào nghiệp. Tự hỏi lại đi, trong "tiền kiếp", hiện kiếp và cả những kiếp sống tương lai, liệu có gì ta không thể làm, liệu có người nào là bạn, hay là thù mãi mãi ? Ta có thể đã hoặc sẽ là một kẻ điên, có thể đã hoặc sẽ là tên giết người, có thể đã hoặc sẽ là kẻ phụ bạc, có thể đã hoặc sẽ là tên bán nước, có thể đã hoặc sẽ là kẻ tham ô, có thể đã hoặc sẽ mang một căn bệnh vô phương cứu chữa, ai thấy cũng phải sợ hãi tránh xa..., ta khác gì hơn so với cõi người này? Cứ nghĩ đi, rồi sẽ thấy cái ta cũng đáng ghê đáng tởm. Với đa số người đang sống, cái ta là cái đáng yêu quý nhất, nhưng xem lại xem đi, nó làm được những gì; và xem lại thử xem, có đáng không khi mình nâng niu cưng chiều, dành cho nó hẳn một cõi giới riêng, tách biệt với cuộc đời. Trong vòng luân hồi sinh tử, một kiếp người bất quá trăm năm, so với sự vô thuỷ vô chung, thì bất quá chỉ là tích tắc bé nhỏ so với cả năm dài. Vậy đó, tập quên đi, như mình đã ăn cháo lú cả triệu lần triệu kiếp.
Hãy cảm nhận từng hơi thở của mình, hãy theo dõi từng ý nghĩ của mình, hãy ghi nhận từng hành động của mình, ở đây , ngay lúc này, hiện tại... Thiền ngay bây giờ, ngay trong từng hơi thở. Chỗ của tâm ta, không phải ở cõi riêng nào, mà là an trú trong hiện tại. Hạnh phúc, đơn giản là rời khỏi cõi mê, về với thực tại, để trái tim và trí óc được nghỉ ngơi. Tự khép lại khu rừng của ngày xưa, nó sao xứng đáng cho một mùa xuân rực rỡ.
phannhathieu
Sep 5 2007, 09:18 AM
hahahahahhahahaaa
sướng quá!
Diệu Minh
Sep 5 2007, 09:53 AM
Cái gì của em nó SƯỚNG ????
Nếu đó chỉ là cảm xúc và cảm xúc không phải là Ta hay của ta thì cái gì nó SƯỚNG?????
phannhathieu
Sep 5 2007, 10:57 AM
em không biết cái g“ của em sướng trong lúc sướng cả, v“ lúc đó là không hề suy nghĩ nữa.
Mà bây giờ khi chị hỏi, em cũng không phân biệt cái nào là cảm xúc hay cái g“ của m“nh nó sướng, và lại cảm thấy rất Sướng, năng lượng phóng thích xung quanh cơ thể m“nh.
khatkhaohon
Feb 18 2008, 12:29 AM
Thơ của chị Phương hay quá ... Thơ của cô Trâm cũng vậy ...
có điều em ít nhớ thơ và cũng chả làm thơ bao giờ
người thơ
rót tặng
chén thơ
... uống
thấy say
quên người
nhớ chén
... uống
thấy bay
quên chén
nhớ thơ
... uống
vẩn vơ
quên thơ
lang thang trong mộng - thơ một chén
tự hỏi bao giờ thoát cõi mơ ...
khatkhaohon
Feb 18 2008, 09:16 AM
bình vỡ
nước chảy
dong duổi
hành trình
khi trôi lăn xuống khe ngầm
tối tăm mờ mịt bi trần khổ ai
khi thời phút chốc thăng hơi
vẩn vơ bay lượn trắng trời mênh mông
khi thì đổ trọn ra sông
đục trong cũng nguyện gắng công đắp bồi
thảnh thơi không sự sẽ-rồi
ước mong cho đến được hồi biển khơi
khatkhaohon
Feb 18 2008, 09:28 AM
ra mình chẳng biết làm thơ
khéo chăng chỉ biết thờ ơ sự đời