CON BƯỚM VÀNG
Con bướm vàng
Con bướm vàng
Bay nhẹ nhàng
Trên bờ cỏ
Em thích quá
Em đuổi theo
Con bướm vàng
Nó vỗ cánh
Vút lên cao
Em nhìn theo
Con bướm vàng
Con bướm vàng...
2-1966
Chú Khoa ơi, trong các tập thơ của chú, bài Con bướm vàng bao giờ cũng là bài thơ mở đầu, Chú có kỷ niệm gì đáng nhớ về bài thơ này?
Trần Thái Anh
Lớp 6HI, Trường Trung Học Cơ Sở Chu Văn An, Hà Nội
Chú có rất nhiều kỷ niệm, nhưng nhớ nhất là lần đến thăm nhà cô bạn học cũ. Bà mẹ giới thiệu rất hãnh diện với cậu con trai: “Đây là bác Khoa - nhà thơ - bạn học ngày xưa của mẹ đấy”. Không ngờ, cậu bé (đúng bằng tuổi chú khi làm bài thơ này) “bộp” luôn một câu: “Ai chứ bác Khoa thì con biết rồi. Bác ấy chuyên làm thơ con cóc”. Bà mẹ hoảng quá, vì không chuẩn bị cho cái tình huống bất ngờ này, hơn thế nữa, bạn của mẹ, lại là khách quý, vừa chân ướt chân ráo đến nhà mà con thì bổ luôn vào mặt bác một nhát búa của ông… Tầm Sét. Cô bạn chú rất bối rối, còn chú thì vô cùng sung sướng. Chú bảo “Không phải mẹ cháu là bạn bác mà cháu mới đúng là bạn bác đấy. Cháu hãy nói cho bác nghe xem bác đã làm thơ con cóc như thế nào?”. Cậu bé hỏi: “Thế bác có biết bài thơ
Con cóc không?”. “Bác biết, “
Con cóc trong hang. Con cóc nhảy ra. Con cóc ngồi đấy. Con cóc nhảy đi”. Thơ con cóc là thơ nói điều hiển nhiên dễ dãi ai cũng thấy, chẳng có gì phát hiện. “Bác có bài thơ y hệt bài Con cóc: “
Con bướm vàng. Con bướm vàng. Bay nhẹ nhàng. Trên bờ cỏ. Em thích quá. Em đuổi theo. Con bướm vàng. Nó vỗ cánh. Vút lên cao. Em nhìn theo. Con bướm vàng. Con bướm vàng”… Bài thơ của bác cũng lần lượt từ việc con bướm đến, con bướm đi… y như… con cóc vậy thôi”. Chú chợt nghĩ hình như thế thật và có cái gì đó, cậu bé đã nói đúng. Chú rất phục cậu. Chú nói với cô bạn Nguyễn Thị Hòa, là mẹ cậu rằng: “Chúng ta đừng bắt trẻ con phải nói dối quá sớm. Bây giờ tâm hồn nó rất trong, nó nghĩ sao thì cứ để nó nói thế, đừng uốn nắn làm hỏng nó”. Chú tặng cậu bé tất cả số sách mà Nhà xuất bản Kim Đồng tặng chú. Chú không chỉ yêu mến mà còn kính trọng cậu bé. Bằng tuổi cậu, ngày xưa, chú đâu dám có ý kiến khác người. Chú mới chỉ làm được những câu thơ thật thà, vụng dại. Còn cậu bé có những phát hiện, những cách nghĩ riêng khác táo bạo. Cậu bé nói vậy đâu có hại gì đến bài thơ của chú, mà thực ra chú cũng không quan tâm đến điều đó. Tất nhiên, cậu bé không biết, khi con cóc đã có đôi cánh của con bướm thì con cóc cũng không còn là con cóc nữa rồi…