MẸ TÔI NHẶT VE CHAI – CHUYỆN CÓ THẬT CỦA DIỄN VIÊN TÔN HỒNG LÔI
24/1/15
http://www.daikynguyenvn.com/gioi-sao/me-t...n-hong-loi.html
Con đường đến thành công thường có nhiều gian nan và thử thách. Trên mỗi bước đi, chúng ta đều có cha mẹ ở bên dạy bảo, động viên và khích lệ. Chỉ cần có niềm tin và hy vọng thì bạn nhất định sẽ thực hiện được mơ ước của riêng mình. Đường đến thành công của một ngôi sao trong làng giải trí Hoa ngữ, Tôn Hồng Lôi là một minh chứng như thế.
Tôn Hồng Lôi sinh ngày 16/8/1970 tại thành phố Cáp Nhĩ Tân thuộc tỉnh Hắc Long Giang, phía Bắc của Trung Quốc. Từ khi Tôn Hồng Lôi còn học tiểu học năm thứ 4, gia đình anh thường ăn cơm rất muộn, mãi đến 2 giờ chiều cả nhà mới được dùng bữa. Lý do là bởi mẹ anh, bà Dương Thục Anh, sau giờ tan tầm còn phải đi nhặt ve chai để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Một ngày, mẹ nói với anh: “Con trai, sau khi tan học, con đi nhặt ve chai cùng mẹ được không?” “Không, con còn phải làm bài tập!” Tôn Hồng Lôi đã rất nhanh trả lời mà không dám nhìn vào đôi mắt mẹ. Từ đó, anh trở nên kỳ lạ và ít nói hẳn.
Nhưng rồi một hôm, khi tan học trở về nhà, đang lên đến tầng 2, Hồng Lôi đã tận mắt chứng kiến một sự việc khiến anh thay đổi hoàn toàn. Hồng Lôi thấy mẹ đứng trước cửa một căn hộ và quay lưng lại phía anh. Bà rụt rè nói: “Xin hỏi, trong nhà có người không?” Mãi một lúc sau mới có người ra mở cửa nhưng rồi cũng rất nhanh đóng cửa lại. Đằng sau cánh cửa là một tiếng nói bực bội và khó chịu của chủ nhà: “Đến vay tiền phải không? Chúng tôi không có!” Nghe những lời này, anh bỗng cảm thấy sống mũi cay cay…
Ngay lập tức, anh nói với mẹ: “Đi, mẹ ơi, từ hôm nay con sẽ đi nhặt ve chai cùng mẹ.” Lúc đó Tôn Hồng Lôi lúc đó mới có 13 tuổi. Anh cầm tay mẹ chạy khỏi căn nhà đó. Hôm ấy, hai mẹ con đi đến tận khi trời nhá nhem tối mới về nhà. Lần đầu tiên nhặt ve chai cùng mẹ, anh cảm nhận được một cách sâu sắc nỗi vất vả cơ cực của mẹ mình. Có lúc mẹ không ngại tháo chân ra khỏi giày và lội vào rãnh nước thải đen ngòm chỉ để nhặt một chiếc vỏ chai nhựa. Cũng có khi bà phải chịu lăng mạ là “đồ ăn mày” chỉ vì muốn nhặt những tờ giấy bỏ đi trước cửa một hiệu sách.
Nhưng đối với mẹ anh, bấy nhiêu gian khổ và cực nhọc ấy, bà đã chịu đựng thành quen. Không những thế, bà lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Buổi trưa, hai mẹ con thường ngồi trên tảng đá ven đê nghỉ ngơi. Lúc này, bà Thục Anh lấy từ trong túi ra một quả cam, ép lấy nước, sau đó lại lấy ra một chiếc gương nhỏ và từ từ bôi nước cam lên mặt. Thấy con trai tròn mắt nhìn mẹ, bà vừa bôi vừa nói: “Nước cam có thể làm đẹp da, mọi người xem thường chúng ta cũng không sao, nhưng tự mình phải muốn nhìn ngắm mình, yêu chính mình, cho mình những khoảnh khắc vui vẻ.” Lúc này Tôn Hồng Lôi nhìn mẹ ngạc nhiên, không rời mắt, mà vô cùng tôn kính và nể trọng.

Cuối tháng 5/1995, Tôn Hồng Lôi cầm 8000 đồng lên Bắc Kinh ghi danh ứng tuyển vào một bộ phim. Trong số hơn 700 hồ sơ tham gia, anh trở thành người duy nhất may mắn nhận được vai diễn. Bà Dương Thục Anh cũng không ngại đường xa lên Bắc Kinh thăm con trai. Các bạn học đã đến vây quanh lấy bà và muốn được mời cơm khao mừng Hồng Lôi nhận được vai diễn. Trong lúc cao hứng, bà liền nhận lời và rồi đưa bọn trẻ đến một quán ăn gần trường. Các bạn học của Hồng Lôi đều là con nhà khá giả nên vô tư chọn những món chúng thích. Kết quả là, chỉ một chầu chiêu đãi đám nhỏ đã hết 800 đồng.
Lúc mẹ gần đi, Tôn Hồng Lôi biết mẹ anh không thuê hề thuê khách sạn để nghỉ ngơi. Anh vì thương mẹ mà nổi nóng: “Mẹ! Đường xa như thế, mẹ tiết kiệm chút tiền ấy để làm gì?” Dương Thục Anh cảm thấy như mình đã làm sai chuyện gì, cúi đầu rồi nói với con trai: “Con trai, nói thật với con, mẹ không có tiền.” “Con cho mẹ…” Lời vừa ra khỏi miệng, Tôn Hồng Lôi đột nhiên ý thức được, trên tay mình cũng chỉ còn hơn 10 đồng. Anh đã phải chi mất 8000 đồng chưa kể tiền ăn, ở, học phí đóng thêm, khoản tiền còn lại quá ít ỏi.
Tôn Hồng Lôi nghẹn ngào: “Con thực sự xin lỗi mẹ!”
Bà Thục Anh lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên. Gương mặt già nua của bà lúc này bỗng tươi tỉnh giống như một đóa hoa đang nở vậy. Rồi bà nói: “Đừng buồn con trai, tiền đồ của con sẽ tốt, chỉ là mẹ cao hứng không đúng lúc thôi, mẹ sẵn lòng đi bộ về nhà mà.” Tôn Hồng Lôi nắm chặt tay mẹ, rưng rưng nước mắt.
Tôn Hồng Lôi dần dần trở thành một trong tốp diễn viên hạng nhất của làng giải trí Hoa Ngữ. Tháng 8/2004, anh đặc biệt đưa cha mẹ từ quê lên Bắc Kinh an dưỡng. Tôn Hồng Lôi đặt chùm chìa khóa nhà vào tay mẹ rồi thủ thỉ: “Mẹ, từ giờ bố mẹ ở chỗ này nghỉ dưỡng. Căn nhà này là quà tặng bố mẹ vì công ơn sình thành và dưỡng dục.” Bà Thục Anh nhìn con trai mà nở nụ cười rất ngọt ngào. Đây có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất của bà.
Vào dịp tết âm lịch năm 2008, bà Dương Thục Anh bị huyết áp cao, cộng thêm động mạnh vành biến chứng ngày càng trầm trọng. Bà đã vĩnh viễn ra đi trong vòng tay của con trai mình.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, rất nhiều người cũng giống như Tôn Hồng Lôi, đều trải qua cảm giác vô cùng đau thương khi mất đi người mẹ của mình. Từ sau khi mẹ qua đời, nội tâm mà anh thể hiện ra cũng có sự thay đổi. Trước kia, những nhân vật mà anh đóng thường là vai hành động, tuốt kiếm giương cung và thể hiện đầy sự lạnh lùng. Nhưng giờ đây, với mỗi vai diễn, anh đều bày tỏ nội tâm thực của mình. Anh vào vai càng ngày càng thành thục hơn, và vai diễn cũng có chiều sâu hơn.
(Ảnh: Internet)
Ngày 21/9/2010, trong liên hoan phim truyền hình Chim Ưng vàng của Trung Quốc, Tôn Hồng Lôi đạt liền ba giải thưởng lớn là “Diễn xuất hay nhất”, “Bình chọn nhiều nhất”, và “Nam diễn viên xuất sắc nhất”. Anh trở thành người nhận nhiều giải thưởng nhất của liên hoan phim năm đó. Trong lúc giơ cao chiếc cúp giải thưởng, Tôn Hồng Lôi đã dưng dưng nước mắt mà nói ra những lời tự đáy lòng: “Cảm ơn người mẹ đang ở trên thiên đường của con.”
Ngay sau đó, toàn hội trường đều tĩnh lặng. Tôn Hồng Lôi dường như cảm nhận được mẹ của mình, bà đang ở đây, vẫn nở nụ cười âu yếm giống như tình yêu và hy vọng bà dành cho anh ngày nào.
San San tổng hợp
NHẬN XÉT:

Bài viết rất cảm động.
Tình yêu bao la của mẹ đối với con và đứa con trai nhận ra nỗi vất vả của người mẹ. Mẹ nhẫn nhục, cam chịu sự lăng nhục của những người khác để có tiền nuôi gia đình.
Đứa bé phụ mẹ bán ve chay trở thành diễn viên xuất sắc TQ.
Ohsawa dạy hãy tập cho con gian khổ từ bé thì đứa bé khi lớn nó có khả năng vượt qua vô số giông bão của cuộc đời và giúp ích cho xã hội.
23/9/16 nvt