IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> Cuộc chiến với Tham Sân Si trong tôi, Đây là câu chuyên không vui vì vậy nếu không thích bạn
home
bài Apr 16 2010, 03:40 PM
Bài viết #1


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 377
Gia nhập vào: 6-April 10
Thành viên thứ.: 11,098



Vọng tưởng, tất cả chỉ là vọng tưởng, tôi đang nuôi dưỡng vọng tưởng. Nhưng sao tôi lại nuôi dưỡng nó , tôi dường như đang đi lại ngược lại những gì tôi không muốn. Tôi không muốn nuôi dưỡng vọng tưởng. Nhưng dường như vọng tưởng lại dễ sinh sôi trong tôi quá.

Tôi suy nghĩ, làm sao có thể phá được bản ngã

Một lần nữa tôi lại không vượt qua trính mình. Tôi lại bị rầy la, tôi lại bị mắng nhiếc. Đó là nghiệp của tôi chăng, tôi phải đón nhận nó. Nếu trước kia tôi sẽ không như bây giờ đâu. Tôi sẽ phản ứng lại , tôi sẽ chống đỡ lại , tôi sẽ đẩy nó ra xa, tôi sẽ ném nó vỡ tan tành. Nhưng lần này tôi , tôi được đọc những lời dạy của Sư Thư, cách thực hành quán tâm,tôi bắt đầu thực tập, thực sự không phải lúc nao tôi cũng ở trong tình trạng này, cái tình trạng có thể nhớ đến những lời dạy của Sư Thư tôi được đọc trong diễn đàn, rồi cách thực hành quán tâm trong diễn đàn. Trước kia tôi chưa biết cách quán tâm, tôi thường chịu đựng, nhưng đôi khi cũng không chịu đựng được , có lẽ tôi chưa biết cách.
Tôi lắng nghe những tiếng rầy la, những tiếng nhiếc móc, nhứng thứ tiếng làm phiền não trong tôi bắt đầu tăng trưởng. Tôi không hiểu rõ cái nguyên lý làm sao các phiền não lại tăng trưởng , cái cơ cấu chi tiết , chỉ biết một điều sự tăng trưởng phiền não trong tôi có nguyên nhân từ những tiếng rầy la nhiếc móc. Tôi ngồi suy nghĩ từ đầu , và suy luận ngược lại, sự hình thành nghiệp , bất thiện nghiệp . Cái mà tôi gọi là bất thiện nghiệp này thực ra nó không có một định nghĩa rõ ràng. Những nghiệp quả tôi chịu, tôi gánh chịu. Tôi nghĩ tôi sẽ gửi lên báo . Tôi viết những dòng này , lúc đầu mục đích chỉ là ghi nhận lại, nhưng cứ thử gửi lên báo xem sao.

Những nghiệp quả tôi nhận được , có lẽ nó chỉ là , nếu tôi thích cái nghiệp quả đó, cái nghiệp quả đó làm tôi dễ chịu thì có lẽ đó là thiện nghiệp, còn nghiệp quả làm tăng trưởng phiền não trong tôi , thì có lẽ nó được tôi gọi là bất thiện nghiệp. Sự khác biệt giữa thiện nghiệp và bất thiện nghiệp có lẽ đó chỉ là sự khác biệt về thích hay không thích cái nghiệp quả đó thôi.

Lúc này tôi nghĩ về những bất thiện nghiệp của tôi, có lẽ nó xẩy ra từ đâu , tôi đang cần phải suy nghĩ ngược lại, tôi đang tìm lại cái hạt để gieo lên cái cây mà tôi đang hái cái nghiệp quả và ăn nó.

Những phiền não dồn dập, tran tới như một cơn lũ. Nó phá vỡ cái đê chắn phiền não. Quang cảnh trong tôi bây giờ đầy ngập lụt phiền não. Tất nhiên tôi vẫn sống. Tôi nghĩ đến cảnh ra đi, chạy trốn nó. Có lẽ không nên như vậy. Do tôi không gia cố cái đê phiền não tốt lắm đến khi nghiệp quả chín , đến mùa nghiệp quả trổ nó cũng giống như mùa mưa , nước lũ tràn về , các bất nghiệp thiện tràn tới dồn dập, khiên tôi xống trong cảnh ngập lụt phiền não.

"Đi làm , không cần tiền , tao thấy mày là môt" . Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ. Có lẽ trong lúc ngu si tôi đã trả lời "Đi làm không cần tiền". Tham thì có thể lúc tỉnh táo có thể điều chỉnh được , Sân trong lúc tỉnh táo còn nhận biết được, còn sửa được. Còn Ngu Si có lẽ chẳng bao giờ có thể sửa được điều chỉnh được. Hậu quả của ngu si có lẽ là hậu quả tệ hại nhất. Nó đưa tôi đến với phiền não, và chịu nghiệp quả bất thiện.
"Đi làm để đi chơi, rồi học" Tôi cũng không nhớ nữa , người ta suy luận từ cái câu trả lời của tôi là "đi làm không cần tiền" ra như vậy. Tôi chỉ cố gắng điều chỉnh sự tham lam trong tôi, nhưng khó quá. Điều chỉnh nhưng nó lại bị suy diễn ra một điều tệ hại.

Tôi đi phỏng vấn xin việc, hầu như cái câu ở đâu cũng lặp lại là tại sao lại xin nghỉ ở chỗ làm việc cũ. Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa. Tôi ngu si mà, đúng là ngu si thật. Tôi chợt nhớ tới
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
home
bài Apr 16 2010, 06:20 PM
Bài viết #2


Advanced Member
***

Nhóm: Members
Bài viết: 377
Gia nhập vào: 6-April 10
Thành viên thứ.: 11,098



@Cô DieuMinh: cháu cám ơn cô đã đọc và chia sẻ. Cháu không nghĩ là quán tâm có thể tạm gọi là như vậy, có lẽ chỉ là một chút ý thức về tâm có lẽ hợp nghĩa hơn thôi ạ.


Chết thật, tôi chợt nhận ra tôi đang nuôi dưỡng vọng tưởng, cái mà tôi muốn viết chỉ làm các vọng tưởng có cơ hội phát triển, các bản năng vọng tưởng lại hoạt động, trong khi tôi lại không muốn nó phát triển , có lẽ tôi không nên viết tiếp , mặc dù, ý lúc đầu muốn viết nhiều nhiều. Nhưng có lẽ viết như thế không ổn, nếu cứ viết thì rõ ràng là đang tiếp sức cho vọng tưởng, Cái mà lúc đầu tôi không nghĩ ra , có lẽ do sự ngu si của tôi. Có lẽ lúc nào đó quên mất là cần phải kìm hãm vọng tưởng thì lúc đó viết tiếp vậy . Nhưng như thế cũng không ổn lắm , nếu cho rằng viết tiếp sức cho vọng tưởng cũng không ổn, có lẽ là ghi lại những sự phát triển trong tâm chăng, ghi lại, ghi nhận lại nhưng có lẽ như vậy vẫn làm cho vọng tưởng có môi trường phát triển, những ý niệm lung tung lại có cơ hội mọc như cỏ dại trong khu vườn tâm thức, trong khi mình cần chánh niệm. Làm thế nào phát triển chánh niệm hài hòa , mà không làm các ý niệm lung tung phát triển, có lẽ rất khó. Có lẽ cần phải kiểm soát vọng tưởng, các ý niệm lung rời rạc trước đã.

Nếu cứ viết như thế này cũng tức là làm cho các ý niệm đó phát triển thêm mạnh mẽ, vì vậy có lẽ nên tạm dừng lại. Có lẽ cái ham muốn, muốn viết cũng là một sự tham lam, một sự đại diện cho cái tâm tham, mê đắm . Có lẽ cần tạm dừng lại.Tôi chợt nhận ra tôi đang tham lam muốn viết, có lẽ cần dừng lại.

Hoặc có thể tôi ngu si chăng, cũng có thể. Thôi khi nào không thắng nổi sự tham lam muốn viết, và cái sân trong tôi nổi lên kết hợp cái tham lam trong tôi về sự muốn viết nổi lên , có lẽ lúc đó tôi sẽ viết tiếp vậy.

Đáng lẽ bài viết phải dừng lại ở đây.Nhưng vọng tưởng lại nổi lên, tâm tham lam muốn viết lại nổi lên, tôi chợt nhơ tới câu nói " chọn chỗ không thích mà làm" của cô DieuMinh, tôi cũng nghĩ như vậy nhưng thật là khó quá. Thôi không viêt nữa vậy, tạm kiểm soát được vọng tưởng, và tạm đưa cái tâm tham viết về mức kiểm soát lại mới được.

Đúng là đáng lẽ phải dừng bài viết tiếp: nhưng vọng tưởng lại nổi lên, sự tham lam muốn viết lại nổi lên.

Chết thật tôi chợt nhận ra , mỗi lần tôi muốn viết như thế này , lúc đó là tôi đang ngu si, tham lam, và một chút san nữa chứ . Có nghĩa là mỗi khi tôi đang Ngu si, tham lam, có thể sân có thể không sân, có thể vui lên là tôi viết. Có thể lúc nào đó tôi viết tiếp vậy , tôi không muốn tham viết, tôi không muốn si, và sân lại nổi lên , kể cả sự vui trong tôi nữa , cần phải đưa nó về mức bình quân. Có lẽ khi nào tôi mất bình quân là lúc đo tôi lại viết.

Vọng tưởng, vọng tưởng thật khó mà kiểm soát. Khi nào không kiểm soát nổi thì lại viết tiếp vậy.

Tâm tham lại phát triển, tôi lại muốn viết, có nghĩa là tôi lại ngu si, một chút sân nữa lai nổi lên, có thể thay sân bằng vui cũng được lại nổi lên:

Nếu mà cứ nghĩ là viết như thế này là tiếp sức cho vọng tưởng phát triển cũng không ổn, tất cả cứ rối tung rối mù lên, có lẽ cuộc chiến này là cuộc chiến trường kì mất, đầy gian khổ giữa những bản năng gần như là tự nhiên, những bản năng sinh sôi từ vô thủy, với một chút ít le lói ý thức về tâm, một cuộc chiến đầy cam go không liệt, một cuộc chiến không cân sức. Có lẽ nên cần dừng lại, cần bình quân lại
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 20th July 2025 - 11:00 AM