IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> Món quà Pháp của Minh Tâm, Yogis Hà Nội vừa từ nước ngoài về...
Diệu Minh
bài Jan 17 2011, 04:29 PM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,066
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Hôm nay ngày 17/1/2011; sau đây là những gì tôi lĩnh hội được nơi nường Tâm nhớn mới đi tu ở Thái và Miến "mang" về,
Khoái nhất là nường cũng tới chỗ ngài Ottamasara... nơi chúng tôi đã từng đến vào tháng trước nữa.... ngài và trung tâm của ngài là niềm cảm hứng tâm linh cho tôi trong những ngày còn lại ...
.



Chào cả nhà,

Lần "xuất ngoại" vừa rồi là một chuyến đi bổ ích, đáng "đồng tiền bát gạo" . Có rất nhiều điều hay. Xin chia xẻ với bà con một số những cảm nhận và hiểu biết qua sự tiếp xúc với các bậc thiện trí thức mà M.T đã có duyên lành gặp được trong thời gian vừa rồi.

Bài học 1: Ngài Suphan

Thầy Suphan là một người rất mát mẻ, rất ít khi thấy Thầy phản ứng. Có những điều M.T đã nghe thầy giải thích cho thiền sinh đến 10, 15 lần mà thiền sinh vẫn chưa nắm bắt được, vậy mà thầy vẫn vui vẻ, kiên trì và tìm nhiều cách khác để chuyển tải những tri kiến cần thiết cho sự tu tập. Một hôm, M.T hỏi thầy:

"Làm thế nào thầy có thể kiên nhẫn đến vậy?".

Thầy trả lời:
"Một người có một quán ăn. Có những khách hàng đi qua, ăn một bát đã no. Nhưng có những khách hàng khác, phải ăn đến 3, 4, 5... bát mới no. Liệu người bán hàng có bực với những khách hàng đó không? Đương nhiên là không! Càng bán được nhiều thức ăn, người bán hàng càng mừng vì có thêm thu nhập."

Như vậy là:
- Thiền sư là người bán hàng
- Thiền sinh là khách hàng
- Hàng bán là chánh kiến
- Thu nhập là các trạng thái tâm thiện được duy trì và tăng trưởng nhờ chánh tinh tấn.

Vậy tại sao chúng ta không thể thay vào công thức này:
- Chúng ta = thiền sư
- Thiền sinh = tất cả những người ta gặp.

Chúng ta không thể đứng ra đường bắt tất cả mọi người qua đường vào ăn quán của mình, và cũng không thể bắt họ ăn nhiều hơn mức họ cần ăn. Việc của ta là nấu ăn cho thật ngon (tự trau dồi chánh kiến nơi mình), và quan tâm, biết ơn những khách hàng có nhu cầu ăn nhiều (có vẻ số này đông lắm!) vì nhờ họ mà thu nhập ta tăng cao (các trạng thái tâm thiện bồi đắp con đường bát chánh đạo).

Nói vậy thôi chứ để làm ông chủ quán có thu nhập cao như thầy Suphan thì là cả một quá trình nỗ lực lâu dài...., và trước tiên là phải chân thành mong muốn làm giầu (thiện pháp) !


....

Hy vọng bà con thấy có chút lợi lạc từ những chia xẻ trên đây.

Hoan hỷ chia xẻ phước báu tu tập và niềm hoan hỉ với tất cả.

Sadhu, Sadhu, Sadhu !!!

M.T



--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
Diệu Minh
bài Jan 19 2011, 10:21 AM
Bài viết #2


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,066
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



để có chánh kiến là thứ đứng hàng đầu?
- Cần bắt đầu từ sati - chánh niệm: hay biết những gì xảy ra trong giây phút hiện tại: bởi thân hay là bởi tâm?
Có 4 cái để bắt đầu, và bắt đầu từ dễ tới khó: thân, thọ, tâm, pháp.

Tủy theo căn cơ và tủy sở thích mà người ta sẽ "sở đắc" một trong những thứ bắt đầu... có người bắt đầu từ thân, có ngưởi bắt đầu từ thọ.... để họ có kiến thức chuyên môn .... bát chánh đạo theo nguyên thủy là thứ đứng sau cùng của 37 Phẩm trợ đạo.... nó là quả chứ không phải nhân.

Ví dụ: có người đọc Kinh Trung bộ và MUỐN ăn ngày 1 bữa... hay là muốn ly dục ở một mình...
Và anh ta phấn đấu cho điều đó theo kiểu thế gian mà không bắt đầu từ chánh niệm trên 1 trong 4 đối tượng: thân thọ tâm pháp...
Và anh ta với ý chí và nghị lực phi thường chừng nào NÓ tát vào tâm anh ta chừng nấy và anh ta trở thành một kẻ sân cực kỳ và lại cộng thêm hiểu biết chưa đúng về con đường thực hành... anh ta tới chỗ tôi và luôn xua tay yêu cầu tôi dừng lại không được nói tiếp và yêu cầu tôi phải thay đổi cho vừa ý anh ta... trong khi con đường chánh niệm là rà soát thân và tâm của mình... mặt anh ta cau có ... tay xua xua... giọng nói bắt đầu đanh thép... tôi ngưng cho anh ta XẢ cái biết của anh ta bằng cách lắng nghe những điều anh ta NÓI... tôi nhận ra ngay anh này chỉ đọc KINH và MUỐN làm như Kinh nói... thế mới CHẾT, anh ta đã vận dụng suy tư "chân chánh"??? thực ra suy tư đó cũng chưa phải là chân chánh, vì vẫn suy tư theo kiểu thế gian... hoàn toàn áp dụng PHÁP của thế gian vào con đường đạo...

Và muốn đi được thì phải có bước bắt đầu là chập chững đi bước đầu tiên... bạn đọc KINH là KINH nói hết từ đầu tới cuối... và bạn chỉ nhắm tới cái cuối cùng là kết quả,
Không nhắm tới việc thực hành: thực hành chánh niệm vô cùng là quan trọng và rất là khó khăn?
Vì sao khó?
Vì người ta NGHĨ nhiều quá, tâm trí bày đặt việc tu hành "giống" như là giải một bài toán khó... và nó bày đặt... trong khi chỉ cần làm mỗi việc là buông thư và quan sát thân, cần thì quan sát cả hơi thở, nhưng khi quan sát thân vững vàng... thì hơi thở nó tự động trồi lên một cách tự nhiên cho mình quan sát... đừng TÚM lấy hơi thở theo kiểu THAM... chỉ là nhận biết thuần túy.

Nên quan sát hơi thờ một cách tự nhiên bằng cách quan sát thân vững vàng, tâm hoàn toàn thảnh thơi... bạn sẽ nhận ra hơi thở: nó tự đến với bạn, bạn không phải đi tìm cầu hơi thở;

Nhà thơ Vương Từ bảo: sao em phải đi tìm đạo? sao không để đạo nó đi tìm em?

Người ta không đủ cảm hứng và đức tin để quan sát CHÍNH MÌNH và người ta sống trong cái TƯỞNG - cái ái ngã với cái thân thể mình: họ thực sự chưa hiểu biết về chính họ đâu, chả ai có sự hiểu biết đúng đắn về con người thực sự của mình cả, may có Đức Phật đã chỉ ra dùm...
He he...


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 20th June 2025 - 03:47 AM