![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() The last... ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 1,324 Gia nhập vào: 10-February 07 Thành viên thứ.: 4 ![]() |
BỆNH UNG THƯ VÀ NỀN TRIẾT LÝ CỰC ĐÔNG OHSAWA -------------------- The last |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() The last... ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 1,324 Gia nhập vào: 10-February 07 Thành viên thứ.: 4 ![]() |
CHƯƠNG I BỆNH UNG THƯ LÀ ĐỊCH THỦ HAY LÀ ÂN NHÂN CỦA NHÂN LOẠI? Bức thành trì cuối cùng của nền văn minh Đông phương là xứ Nhật “bất khả địch” đã nhờ nền văn minh Tây phương xây cất lâu nay, ai có ngờ chỉ vì hai quả bom nguyên tử đầu tiên mà đầu hàng! Trên 318.000 dân lành chỉ trong vài phút đã bị giết một cách vô nhân đạo ở hai thành phố yên (HIrrOshImA) và (Nagasaki). Ngoài ra có đôi triệu người khác bị trúng độc hoặc bị tàn tật, lại hàng năm có mấy người chết. Rõ ràng tất cả mọi việc ở đời đã có khởi điểm thì có chung điểm! Nền văn minh của Đông phương là đạo đức, chỗ ấy đã thấy rõ trong sách lược của Gandhy. Nhưng cái xứ Nhật bản bất khả địch kia là môn đồ ưu tú của nền văn minh Tây phương đã nỗ lực Âu- hoá từ 80 năm nay. Đại tướng Đông- Điều, một vị tướng thật thà và cuồng tín, muốn tỏ cho người ta biết rằng môn đồ ưu tú của nền văn minh Tây phương đã vượt bậc hơn gấp mấy thầy mìn. Rõ ràng là tự phụ. Thế ra ông ta quên hẳn nền giáo dục Đông phương mà ông ta từng học tập lúc thiếu thời, nhất là binh lược của Tôn tử, môn binh lược tôn chuộng lòng yều thương. Chỗ bại trận hoàn toàn của Nhật bản bất khả địch tức là việc chưa bao giờ thấy trong lịch sử của chúng tôi từ xưa đến nay. Nhân thế mà chúng tôi tự nguyện từ nay bỏ hẳn không chú trọng đến việc quân sự. Xứ Nhật bản bất khả địch không còn nữa. Tất cả mọi việc ở cuộc đời phù bạc và tương đối đều thay đổi và tan ra khói bụi. Không có vật gì có thể gọi là vững bền và vĩnh viễn, trừ ngoại có một phép tắc duy nhất tức luật biến hoán tất cả của Âm Dương. Nước Nhật Bản bị thảm bại, trái lại Hoa kỳ lại thắng. Nhưng cái thắng đó có gì đáng mừng, vì sau cái thắng đấy họ lại phải rơi vào những khổ cảnh khác gấp bội chiến tranh. Người ta nói rằng Hoa kỳ chế ra được 60.000 binh khí, trong khi ấy Nga Xô viết chế ra được 30.000 với 90.000 bom kinh khí cầu ấy có thể tiêu diệt đi 75 lần toàn thể nhân loại. Cảnh ngộ ấy khiến cho mất hẳn vĩnh viễn hoà bình, mọi người như mường tượng thấy giữa lúc đang còn chiến tranh. Cảnh hoà bình có chăng chỉ là cảnh hoà bình đi tới chỗ chết. Người ta đem bao nhiêu những khí cụ sát nhân, vô tiền khoáng hâu ra dùng chỉ là đưa nhân loại vào cõi tự diệt toàn thể, Ngoài những nỗi gian truân về chiến lược, còn có những nỗi gian truân về sinh lý học, vật lý học gian truậ về tinh thần và đạo đức nữa: Ngoài những bệnh ung thư, đái đường, đau tim, thần kinh, nhất là những bệnh thuộc về tinh thần và đạo đức (phạm những tội ác…). Người Mỹ họ phải bỏ ra hàng năm tới 3000 usd cho một người để chữa bệnh ấy, đó là chưa nói số của chính phủ và các cơ quan chính thức phải chi phí đến vô số nữa. Tổng số có đến 54.000.000.000 đô la. Người ta phòng bệnh như thế, thế mà số bệnh nhân càng ngày càng tăng lên không ngớt, và càng hơn nữa là những bệnh mới lạ thêm nhiều, phần nhiều do những y sỹ và thuốc men trực tiếp gây ra. Chính vì thế cho nên người ta, nhất là người văn minh, luôn luôn trong cảnh tượng bất an và sợ hãi. Họ chẳng có gì để hy vọng bảo đảm một sức khoẻ lâu bền. Hiện tại chúng ta là như thế. Kể về y học thì Phương tây hẳn có tiến bộ lắm, tiến bộ vô cùng- y học ấy kể từ ngày Frasceis Queseney bắt đầu phổ biến rộng khắp, tính vừa được trong vòng 150 năm chứ chằng bao lâu, thế mà so với thời Hipporate cách đây 2.300 năm trước thì những năm sau đã tiến bộ gấp đôi. Chỗ ấy không một ai biết. Ngày nay khắp nơi đều có những bệnh viện đồ sộ mọc ra càng ngày càng nhiều. Và vô số bệnh nhân cùng với bệnh mới lạ càng ngày càng nảy ra vô số! Rồi bệnh ung thư thành ra bất trị! Không những bệnh ung thư mà thôi, thực ra tất cả các chứng bệnh khác đều không chữa trị nổi! Y học Tây phương tưởng rằng trừ khử được những triều chứng tức chữa được bệnh: y học ấy chẳng bao giờ chú trọng đến nguyên nhân. Người ta cho rằng vi trùng hoặc độc tố sinh ra bệnh, nhưng trái lại vi trùng chẳng sinh ra bệnh- Trong tất cả các cơ quan của thân thể đều có cách miễn dịch tự nhiên. Nhưng chẳng hiểu vì sao bệnh nhân lại mất hẳn chỗ biến dịch tự nhiên ấy? Chính đấy là nguyên nhân sinh ra bệnh. Chẳng hiểu sao y học Tây phương không chịu tìm tòi tới nguyên nhân sinh ra bệnh. Phải chăng tâm tính người văn minh là như thế? Khó hiều quá sức! Những màn mây mù đen tối của nỗi bất an và sợ hãi khiến cho tai mắt người ta bị che phủ tất cả, thêm tật bệnh khó nỗi chữa trừ ( như những bệnh về tinh thần và những tội lỗi) lại tiến bộ phi thường, khiến cho ta phải đem lòng quay trở lại vấn đề quen thuộc đến nền văn minh khoa học và kỹ thuật, nhất là vấn đề quen thuộc về nền y học đối chứng trị liệu chúng ta đã sốt sáng áp dụng trong một thế kỷ nay. Tư tưởng chúng ta buộc phải quay trở lại nền văn minh ngàn xưa nay tức là nền văn minh chúng ta đã bỏ rơi một cách quá ngớ ngẩn trong khi tiếp xúc nền văn minh chuyên về kỹ thuật, về bạo lực, về tiện nghi và khoái lạc. Nền văn minh của chúng ta so với nền văn minh của Phương tây có khác nhau về nhiều phương diện. Động cơ của nền văn minh Phương tây chú trọng về chỗ thoả mãn những dục vọng về cảm giác và cảm tình, trái lại động cơ của nền văn minh cực đông là chú trọng về chỗ đạt được “ bản ngã” rèn luyện nhân cách con người cho tốt đẹp, làm sao cho thấu đáo được ý nghĩa giá trị của cuộc sống còn, Thế giới và Vũ trụ. Bởi vậy muốn cho đạt được thiên quốc thứ 7, phải làm thế nào cho chiền thắng được tất cả những dục vọng nhỏ nhặt của chúng ta và chiến thắng những mối khoái lạc tạm thời trong khi tranh đấu với vô số những nỗi gian nan cùng những nỗi âu sầu chán nản thường gặp phải trong cõi đời tương đối này. Đến được cõi thứ 7 ấy người ta sẽ đạt được mối công bình tuyệt đối tức với hạnh phúc vĩnh viễn và cõi đời tự do vô biên. Con đường đi của Tây phương thênh thang dễ dàng, con đường của các cực đông là con đường hẻm khó khăn… Cái màn đen của nỗi bất an, sợ hãi khiến cho nhãn quan chúng ta bị che bịt tất cả. Chỗ mờ ám ấy nỡ dìu dắt nền văn minh khoa học kỹ thuật đi vào tận con đường bế tắc không lối thoát. Nhận thấy chỗ ấy cho nên không kể tuổi tác già cả viết ra những dòng này nảy ra một niềm thương tiếc xót xa, đem lòng suy tưởng đến những lời nói của những bậc hiền triết cưc- đông là những bậc đã ở trên cõi địa cầu này trước đây hàng mấy nghìn năm và hiện vẫn còn đang sống trong những lời nói bất hủ của các người, những lời nói ấy đem lại tia sáng chói chang, mọi hy vọng và sức dũng cảm tràn trề. Những bậc hiền triết này quả là hàng người chân chính tự do: Lão tử, Tôn tử, Thích ca, Nagarijuna… Tôi thủa nhỏ lúc 10 tuổi nghèo khổ và mồ côi cho nên không được hưởng ơn huệ của nền giáo dục văn minh (nền giáo dục tân tiến chính thưc). Nhưng cũng là may mắn. (Tôi cho rằng cảnh nghèo khổ vf nỗi gian nan đều là những cảnh duy nhất có thể rèn luyện cho chúng ta trở nên cứng cỏi và cho chúng ta được mối khát vọng và công bình).Trong cảnh ấy tôi cố gắng thâu tóm tất cả nền giáo dục cổ truyền của lúc bấy giờ còn sống sót trong cảnh sống hàng ngày của xứ bé nhỏ này là một. Bề mặt càng to, cái lưng càng lớn! Gian nan khổ cực càng lắm thì hạnh phúc càng nhiều! Ví như các bạn mắc phải một trong những chứng bệnh ghê gớm bao nhiêu ( vd bệnh ung thư gan chẳng hạn), thế nào bạn cũng chắc chắn chữa lành một cách thần kỳ nhất. Đây tôi xin kể một chứng cứ khác: Tôi lúc nhỏ là một trong những đứa bé khổ cực nhất, vì 10 tuổi đã “ không nhà” tấm lòng nóng nảy làm quen với nền văn minh Phương tây đến cực điểm. Ngày nay tôi lại thành một vật hiếm: Một anh Nhật bản trong những hàng cố cựu sống trên 20 năm tại Phương tây. Cực khổ vô cùng mà cũng sung sướng vô cùng vì lúc 18 tuổi tôi đã bị nền y học Tây phương ruồng bỏ. Tôi bị lao phôi cũng như mẹ tôi, đứa em trai duy nhất của tôi mất lúc 16 tuổi. Gia đình tôi là một trong hàng ngìn gia đình khác đã tiêu tan, chỉ vì không biết thu dụng nền văn minh ngoại lai một cách thích ứng. Riêng tôi đến 20 tuổi được cứu thoát nhờ thực hành những giáo lý của các bậc thánh hiền xưa là những bậc người hoàn toàn tự do, nhất là nhờ đến triết lý thống nhất, một nền triết lý làm cội gốc của tất cả các khoa học và nền kỹ thuật Cực Đông. Giào lý jê su cũng đồng thời là nền giáo lý về y học, đạo đức, hiệp thế, một nền y học chân chính về hạnh phúc. Chúng ta là một hình thế gồm cả xác thịt và tinh thần, cho nên vật chất và tâm lực là hai bộ mặt của đời sống duy nhất chúng ta, chúng ta có thể dùng một áp lực thể vào hai phương diện này tức đụng chạm đến căn bệnh. Vì thế việc chữa trị về phương diện vật chất rất dễ dàng, nhưng có vẻ đối chứng trị liệu và không tuyệt căn, còn chữa trị về nội tâm của con người tức là mặt tâm linh càng khó khăn gấp mấy, tuy vậy chữa trị được tận gốc rễ và lắm lúc rất thần diệu. Vì thế Dê du đã cứu được biết bao bệnh “ nan y” một cách rất rễ dàng và thần kỳ. Phương pháp thần kỳ của De du là “cầu nguyện” và đoạn thực. Đó cũng là chỗ chuyên môn căn đề của tất cả giáo lý người ta dạy cho mình tự điều khiển lấy mình dần đi tới hạnh phúc vĩnh viễn, tự do vô biên và công bình tuyệt đối trong tất cả các xứ Á Châu, ngày nay cũng như hàng mấy nghìn năm xưa. Nào Phật giáo, Lão giáo, Thần đạo, tất cả các nền triết lý Ấn độ, tất cả các tôn giáo cổ truyền và tất cả các môn phái tôn giáo, đạo đức, triết lý hoặc về giáo lý, họ không thể nào bị ốm đau hoặc bị giết chết, bất kỳ trường hợp bị ám sát hoặc tai nạn nào. Trong ngày tôi đến thăm những bệnh viện của Thiên chúa giáo hoặc Tin lành ở rải rác khắp Âu châu, Hoa kỳ, Phi châu hoặc Ân độ tôi thấy khó chịu vô cùng: té ra họ áp dụng tất cả lối trị liệu của nền y học “ khoa học chính thức” ! Rõ xấu hổ biết bao! Tội lỗi biết bao! Té ra họ dốc lòng tin tưởng vào chỗ hiệu lực của thuốc men và cách chữa trị bằng thuốc men hơn là lòng tín ngưỡng vào đấng chí tôn là Chúa họ tôn thờ lâu nay. Nếu như tôn giáo không đủ sức đảm bảo được sức khoẻ tức là căn bản của hạnh phúc chúng ta, tôi cho đó là một lối bịa đặt ra dể dối gạt người hoặc là một loại thuốc phiện”. Tất cả những tôn giáo lớn cả đông phương đều đảm bảo mối hạnh phúc trực tiếp của chúng ta trong thế gian này chứ không phải ở Thiên đàng. Giá phỏng có một tôn giáo nào không được như thế, tôn giáo ấy chỉ là thứ hư nguỵ, lừa dối, chỉ là lối mê tín mà thôi. Sống nghèo” tức là một phát biểu ngữ khác của “ Cầu đảo và đoạn thực” Theo thực tế, “Sống nghèo” có nghĩa là giải thoát tất cả những gì không cần thiết, chỉ cần ăn và uống tới mức tối thiểu cần thiết (số lượng nhiều quá sẽ làm cho số phẩm giảm bớt đi) chỉ cần ăn một số tối thiểu cần thiết đủ nuôi sống chứ không giảm nữa. Nếu cứ như thế mà đi, đấy là con đường dẫn dắt chúng ta đến cõi hạnh phúc và công bình tuyệt đối, như Dê-Du, Thích ca, Lão tử vv… đã chỉ bày, thử hỏi làm sao sức khoẻ tuyệt đối lại không đảm bảo được cho tất cả mọi người? Nền văn minh khoa học và kỹ thuật thật ra là một tôn giáo duy nhất khai sáng tại Tây phương, nền văn minh ấy đi theo con đường khác hẳn nền văn minh của chúng ta: họ chỉ sống một cách dư dật, khoái lạc, thoả thích và nhai theo thị hiếu cùng cảm giác và nền kinh tế của họ. Nền văn minh ấy là chỗ ngưng khiến của sự khát khao vô nhai và tham dục điên cuồng của loài người….Vì thế, các bậc hiền triết noi theo nến triết lý cổ truyền sống trong thời hiện kim của Đông phương đều phản đối nền văn minh Tây phương như Gandhy Aurobindo, nhất là Tagor…Tensin Okakura…và tất cả thẩy những nhà không phải là hàn lâm viện và bất chính thức của nền triết lý và nho phong của nước Nhật mới ngày nay như Taniguchi, S.Yasuoka, Itsunneoka vv.. chính đốc tơ Francois, Magendie viết: “Nếu như không có các y sĩ người ta sẽ khang kiện gấp mấy và sung sướng gấp mấy” Henri Thoreau cũng công kích nền văn minh, Rouslau, Carpenter vv…cũng thế. Giá phỏng ngày nay Jesus tái sinh trong đời ăn uống không thể thừa thãi cho thoả thích cảm giác này, ngài sẽ ngạc nhiên, và theo tôi, có lẽ trước tiên ngài khởi sự đập đổ tất cả các nhà thò, trục xuất các tu sĩ và theo như tục ngữ thường nói: “to béo như hàng tu sĩ”. Lại giá phỏng ngài xuống tới đại lộ thứ 5 của New oc, nếu ngài xem được một trong những số báo cuối xem đăng bài phóng sự về y học quan trọng ấy có nói rằng ít lắm 20% những bệnh nhân đều mất vệ sinh”Ngài sẽ than lên” “Đâu có phải! 100% mất vệ sinh kìa” Các người ăn quá sức, các người ăn cả những vật ở xa đem tới và vật trái mùa nữa. Ô! Hàng nam nữ loài độc ác! Các người hàng ngày cầu nguyện: Xin cho chúng con miếng bánh hàng ngày! Thế mà các người chỉ ăn một chút xíu, trong ấy dồn vào một miếng bít tết to bự, một số kem nước đá, cà fê và những trái cấy ngoại lai và vô số vật ăn khác nữa… Và cái mà ngươi gọi là bánh mỳ kia, lại dùng men cho nở phồng ra, làm cho trắng ra và dùng chất hoá học làm cho lâu hư, dùng bột lọc thật kỹ chế ra. Phải chăng các ngươi muốn tự sát? Phải chăng các ngươi muốn xuống địa ngục thật nhanh? Phải chăng các ngươi quá ngu dốt, các ngươi quá ngạo mạn và quá điên rồ? Các ngươi đã mất hẳn giác quan về trật tự vũ trụ rồi! Các ngươi hãy tự kiểm thảo cho mình hãy tự chữa bệnh cho mình đi! Những nỗi bất an, sợ sệt rất nguy hiểm và khủng khiếp trong nền văn minh hiện đại tức là chỗ vinh quang của khoa học và kỹ thuật, chẳng gì khác hơn là những nỗi bất an, sợ hãi khủng khiếp của vua Midas! Nền văn minh Tây phương có chỗ đặc trưng là chế ngự được vật chất hoặc đại khái như thế. Nhưng vật chất hoá tuyệt đối tức là bất động hoá toàn thể, là cõi chết. Trái lại sinh mệnh là một hoại lực tự nhiên vô biên. Sinh mệnh tức là sự biến hoá không ngừng và bất tuyệt thích hợp với trật tự vũ trụ vĩnh viễn. Bệnh về sinh lý học tức là cách trừ khử vật chất của thể xác chúng ta. Thế thì việc trừ khử vật chất chẳng có gì khác hơn chỗ mất trật tự trong sự cấu tạo của vật chất. Lão tử nói: “ Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật”. Chính tôi là người đứng làm môi giới cho các bạn. Lại nói: Một tức là vô biên chỗ khởi điểm không có khởi điểm, hai sinh ra thái cực Âm- Dương hai cái mâu thuẫn nhau vĩnh viễn mà thu hút nhau rất chắc, vì nó mâu thuẫn nhau: khi hai phần ấy gặp gỡ nhau, có chống chọi nhau ghê gớm, vì rằng bản tính mâu thuẫn nhau. Nhưng trong khi mới giáp thì mâu thuẫn thứ 3 lại nảy sinh ra: nó chống hẳn cả cha và chống hẳn cả mẹ nó, vì nó không Âm như mẹ mà chẳng Dương như cha. Chính vì thế tất thảy mọi vật đều do sự Âm Dương mà sinh ra. Tất cả những gì nở kế tiếp theo đều phải có vẻ tương phản càng ngày các khác biệt và phức tạp. Và cuộc đời này sở dĩ vui thú và đấy những sự xung đột nhau, cái này lên thì cái khác lại rơi xuống, cái trước thành ra cái sau, kể mạnh nhất thành ra kẻ yếu nhất, và cuộc xung đột bất tuyệt này không có lối thoát nào hơn là cõi chết hoặc địa ngục. Cuộc sống còn của nhân loại trong thế giới hữu hình này là vậy. -------------------- The last |
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 20th June 2025 - 01:15 AM |