IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

> Sống và chết, Nguyên tác của Ohsawa
Diệu Minh
bài Sep 24 2007, 08:06 PM
Bài viết #1


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,066
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Sống và chết
Nguyên tác Ohsawa

Phần I
Quan niệm của phương Tây và phương Đông về sự sống và cái chết là hoàn toàn trái ngược nhau, như đã được nêu trong tạp chí Đời sống (Life magazine- ngày 9/8/1965) và tạp chí Thời đại (Time magazine – ngày 24/9 và 12/11/1965):

“Con người chết từ từ qua từng ngày”

và được giải thích như sau:

“Mặc dù có sự phát triển của y học, cho tới nay tuổi thọ vẫn chưa được kéo dài chút nào. Việc giảm tỉ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh đã tạo ra ảo tưởng - về mặt thống kê, cho rằng tuổi thọ trung bình của người Mỹ đã được tăng lên ...

Chất dinh dưỡng dành cho trẻ con Mỹ đang mang tính độc hại ...

Các nhà lão khoa không tin vào việc dùng thuốc có thể kéo dài được tuổi thọ...

Khoa học đã làm tăng tuổi thọ một cách rất chậm chạp, nhưng lại không tăng cường được sinh khí của con người...

Qua con số thống kê, cho ta thấy rằng, nếu các bệnh về tim, thận được tạm xem như đã được hoàn toàn chữa khỏi – thì tuổi thọ nhìn chung cũng chỉ tăng được không quá 10 năm; việc chữa khỏi bệnh ung thư cũng chỉ có thể tăng lên chừng 1,8 năm mà thôi...

Các cuộc mổ tử thi trên xác các binh sĩ trẻ (độ tuổi 18-22) bị chết trong cuộc chiến tranh Triều tiên, cho thấy nhiều trường hợp chết vì một căn bệnh không ngờ tới, đó là bệnh sơ cứng động mạch. Chúng tôi buộc phải đi đến kết luận rằng lão khoa mới chỉ là công tác nghiên cứu ban đầu...

Điều này cũng lưu ý các chuyên gia về chăm sóc sức khoẻ trẻ em, cần phải xem xét lại ý kiến của họ về nguồn dinh dưỡng cho trẻ.

Người ta biết rằng, trong số những động vật, con nào có tỉ lệ phần đầu to nhất so với phần còn lại của thân thể chúng, thì có tuổi thọ dài nhất. Lấy con sóc làm thí dụ. Đem so sánh với thân, thì sóc có đầu lớn nhất, và nó sống lâu nhất. Điều tình cờ nữa là nó có trí thông minh vượt trội...(*)

Không có ai chết vì tuổi già; mọi người đều chết vì một căn bệnh nào đó, như bệnh tim mạch, đái đường, thấp khớp, đau dây thần kinh, ung thư...

Trọng lượng của đầu người chỉ chiếm 2% của trọng lượng toàn cơ thể - và tiêu thụ khoảng 25% lượng Oxy được chuyển hoá trong cơ thể...

Mỗi ngày có đến hàng triệu tế bào cơ thể bị huỷ diệt...

Theo lão khoa, nguyên nhân chính gây ra tuổi già là có sự đông cứng nhanh của chất collagen, hoặc tạm gọi là mô liên kết; một loại của protein đơn giản được thấy ở khắp nơi trong cơ thể - ở dưới da, trong xương sụn, lấp kín những khoảng trống của nội bào. Chất này chiếm khoảng 30% tổng lượng protein trong cơ thể. Sự mềm mại và tính đàn hồi của da trẻ thơ chính là sản phẩm trực tiếp của Collagen mới...

Khi chất collagen đông cứng, thì không còn hy vọng gì có thể phục hồi lại được sự mềm dẻo của cơ thể. Tuy nhiên, bác sĩ Corn, trong khi làm thí nghiệm trên chuột, bước đầu có nhận xét rằng protein trong đậu nành sẽ giúp loại bỏ được điều này...

Mỗi năm, Viện lão khoa đã nhận được trên 3 triệu đô-la tiền quyên góp; ngoài ra Bộ Y tế Mỹ cũng dành khoản tiền gấp ba lần số tiền trên để dành cho việc nghiên cứu về lĩnh vực này...

Một số người nghĩ rằng cần tập trung vào nghiên cứu về tương lai và cách điều trị sức khoẻ cho người già trong xã hội chúng ta, bởi vì nguyên nhân tuổi già sẽ phải được khám phá sớm trong tương lai. Cách đây 15 năm, những người khác (như bác sĩ M.C. , khoa Y trường đại học Boston) thì cho rằng nghiên cứu lão khoa không nên vượt quá mức độ dành cho nghiên cứu bệnh ung thư...
(Tạp chí Đời sống - Life Magazine).
Khi chúng ta nghiên cứu vật chất từ trong cuộc sống, thì dường như cái chết là sự phát hiện quan trọng nhất ở phương Tây trong nhiều thế kỷ qua, và là động lực đầu tiên. Ngược lại, ở phương Đông - lại tìm thấy sự sống.

ở phương Tây đã và sẽ còn bị kinh hoàng bởi sự phát hiện này. Trái lại, ở phương Đông người ta kêu lên trong sự sửng sốt đầy niềm tin vui. Đây thực sự là thí dụ điển hình về tính nhị nguyên.

Điều này giải thích tại sao phương Tây lại là nơi sản sinh ra khoa học, vật lý, nghiên cứu các vấn đề tồn tại... liên quan nhiều đến thế giới hữu hình. Ngược lại, ở phương Đông là nơi sản sinh ra tôn giáo, nghiên cứu về Đạo, nghiên cứu về tinh thần và thế giới vô hình.

Y học phương Tây tập trung sự quan tâm vào việc nghiên cứu xác chết, như mổ tử thi, soi kính hiển vi, làm giảm đau. Trái lại, y học phương Đông lại tập trung vào việc khám phá sự vĩ đại của vũ trụ và tinh thần (Xem sách “Hoàng Đế Nội Kinh”).

Trong một bài viết với tiêu đề : “Cái chết là bạn đồng hành vĩnh viễn của chúng ta”, tạp chí Thời đại đã nêu:
“Đối với con người, không còn tư tưởng gì dằn vặt hơn là điều này:
Chúng ta chắc chắn sẽ phải chết...
Nền văn minh là thành trì, nhưng nền móng của nó lại chìm trong thế giới của sự chết chóc...

Người Ai cập đã làm một nghĩa địa rất rộng và được xem như vườn ươm những linh hồn đã xuất khỏi thế giới của họ...

Sự tàn phá của chiến tranh, đã không phải là động lực để Aztecs chinh phục Mexico. Họ đã bị thúc giục bởi lòng ham muốn thoả mãn thú tính của thần ăn thịt...

Con người đã tạo dựng nên những thành quả to lớn của trí tuệ nhằm khắc phục những khổ đau và nỗi kinh hoàng của sự chết chóc:

Các triết gia từ thời Socrate, cách đây 2300 năm cho đến Karl Jasper ngày nay, không ngừng nỗ lực để chuẩn bị cho con người đi vào cõi chết. Nhiều người khác cũng đã cố gắng diễn giải rằng sự chết là điều không thể tránh, dù bằng phép thuật hoặc bằng mọi cách gì đi nữa...

Theo Epicurus, chết chẳng là gì đối với chúng ta, bởi lẽ cái gì bị phân huỷ thì không có khả năng cảm nhận, và cái gì không thể cảm nhận được là cái bỏ đi...

Montaigne cũng nhắc lại ý này trong công thức nổi tiếng:

“Chúng ta chẳng cần quan tâm đến cái chết, dù ta sống hay chết. Nếu chúng ta đang sống, tức là ta tồn tại, chẳng có gì phải bận tâm. Nếu chúng ta chết, cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì ta không còn nữa...

Ba số phận được trang bị bằng những chiếc kéo khổng lồ, trong khi Ông già thời gian lại đang cầm chắc lưỡi hái tử thần...

Nỗ lực lớn lao của thiên chúa giáo là vượt qua cái chết:

Hỡi cái chết, đâu là chiến công của ngươi?
Hỡi cái chết, đâu là sự đau đớn do ngươi gây ra?
Hãy khóc lên Paul the Apostle...

Đây là hình ảnh một bộ xương người, ngồi dạng chân trên lưng con ngựa màu xanh nhạt, với tiếng cười rên rỉ, rền vang... được mô tả trong tập cuối của Thánh Kinh Apocalypse (sự tiết lộ của Thánh John về ngày tận thế).

Đây là sự phán đoán tạo sức mạnh trên toàn trái đất; nó làm phiền lòng con người, gây áp lực lên họ, ép buộc họ tiến vào cả hai lĩnh vực siêu phàm, cao thượng và hành động bạo lực.

ở phương Tây và đặc biệt là ở Mỹ ngày nay, thái độ đối với sự bí ẩn của cái chết là hoàn toàn trái ngược lại với truyền thống xưa kia.

Quan điểm y học cho rằng cái chết đang được ngăn cản, làm cho nó diễn biến ngày một chậm hơn. Các học giả như Norbert Wiener tin rằng chúng ta có thể kéo dài cuộc sống của con người đến mức có thể. Thực vậy, họ run sợ khi nghĩ đến lúc - không còn là quá lâu - khi con người đã hoàn tất việc gia tăng dân số quá tải trên trái đất này.

Về mặt xã hội, con người ngày một trở nên vô nhân đạo, thường được thể hiện trong các buổi tang lễ và việc để tang. Chỉ duy nhất có đám tang của Kennedy hoặc của Churchill mới làm chúng ta nghe thấy một lần nữa những âm thanh não nề của tiếng trống đưa tang.

Theo quan điểm tôn giáo, thì sự bảo đảm - thậm chí mới chỉ là ý tưởng - cho sự bất tử, đã trở nên thực sự mơ hồ, khó hiểu và thiếu chính xác. Kết quả cuối cùng của cái chết - một khi bị sự bí ẩn đầy đen tối và nỗi kinh hoàng thống trị - sẽ bị sao nhãng hoàn toàn. Điều này có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Trả lời
Diệu Minh
bài Sep 24 2007, 08:15 PM
Bài viết #2


Bạn của mọi người
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 20,066
Gia nhập vào: 13-February 07
Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I
Thành viên thứ.: 5



Phần II

Điều khó có thể tin được, lại nằm trong niềm tin rằng con người có thể hiểu được vũ trụ bao la, chỉ bằng cách khám phá nguyên tử và đã đi đến đích trong niềm vinh quang của vật lý hạt nhân. Chính nó đã đẩy nhân loại đền bờ vực thẳm của sự tự sát tập thể. Những người không nhận thức được toàn bộ sự bế tắc đang đối mặt với con người hiện nay, thì không thể nhìn thấy được khả năng thiết lập hoà bình thế giới bằng cách chuyển sang chiến tranh hạt nhân.

Đã có bằng chứng thực tiễn về sự sai lầm to lớn của thuyết bán Nhị nguyên như sau:

Chúng ta hãy quan sát một hình lục giác. Về mặt hình học, hình lục giác được vẽ, bao gồm một số đoạn thẳng có cùng độ dài như nhau.

“Qua con mắt của những nhà vật lý” thì nó là một hình được tạo nên bằng 6 đoạn thẳng có độ dài bằng nhau. Đã có hàng ngàn cách định nghĩa mang tính khoa học theo cách khác nhau:

ã Một hạt gạo gồm có 16 loại nguyên tử.
ã Con người gồm có 800 tỉ tế bào.
ã Nhà nước bao gồm nhiều yếu tố: chủ quyền, lãnh thổ và dân cư.
ã Enzym là protein
ã Trọng lực là lực hấp dẫn.
ã Sự bành trướng tăng dần dần cho đến tận cùng của vũ trụ và lúc đó thế giới tan biến vào cái chết vĩnh hằng.
ã Tốc độ của ánh sáng là cao nhất và liên tục.
ã Sinh vật phát triển tuần tự, tự nhiên từ trình độ thấp lên cao.
ã Bí mật của di truyền nằm trong Gen, v.v...

Điều này cũng giống như việc chơi cờ, mà không nhận biết rằng các quân cờ tự nó không thể di chuyển được - nó hoàn toàn phụ thuộc vào người chơi! Quan điểm máy móc như vậy đã hoàn toàn bỏ qua sức mạnh của cuộc sống.

Một hình lục giác chỉ là một phần nhỏ bé trong không gian, được giới hạn bởi 6 đoạn thẳng. Những đoạn thẳng mà ta xác định độ dài và vị trí sẽ không tồn tại mà không có không gian vô tận (chỉ tồn tại trong không gian hữu hạn). Những đoạn thẳng này, thậm chỉ không thể sinh ra mà không có chính nó, bởi vì độ dài và vị trí của nó chỉ được sinh ra khi có một khuôn mẫu được gọi là “không gian”. Ta nói “Sáu đoạn thẳng tạo ra một hình lục giác” là sai lầm lớn - chẳng khác nào nói “sáu con sinh ra mẹ chúng”.

Thực ra, khi một người được gọi là “cha”, hoặc “mẹ” chỉ khi nào họ có con; tên gọi chỉ phục vụ cho việc xác nhận một thực tế. Cha mẹ, thực ra chẳng khác gì người mang tên được gọi là “cha”, là “mẹ”. Những đứa con của họ hoàn toàn là con của vũ trụ bao la. Không gian vô tận, thực chất là nguồn gốc khởi đầu “ý nguyện của Đấng sáng tạo”. Không có cái gì nảy sinh mà không có điều này.

Không gian vô tận này, ở phương Đông được gọi là “Cõi hư vô, Chốn thiên đường, Ko-Kuu, Cõi vĩnh hằng, Nhất thể, Brahman, Atama, Thượng đế...”. Một số người như Schopenhauer và Spinoza đã lừa dối; tuy vậy cả hai đã không nhận thức được thực tế rằng đó là cõi hư vô, là thế giới tinh thần , ý chí - là mẹ đẻ của tất cả sự tồn tại tương đối, hữu hạn; và cõi hư vô là Đấng tối cao, sự công bằng và thiêng liêng - biểu hiện tương đối về sự cao cả.

Schopenhauer đã cho đó là “ý chí mù quáng”!!

Giáo sư Heitler, trong buổi lễ tưởng niệm một nhà vật lý hạt nhân, đã tuyên bố rằng khoa học đã vượt quá giới hạn của nó; nó đã quá mạo hiểm trong cõi mê cung, nơi mà nó không thể khám phá được - và đây là điều ngu xuẩn mang tính điên loạn. Chỉ có một con đường ra, đó là trở về với siêu hình học.

Heitler cũng nêu lên những rủi ro đối với sự an bình trong những năm cuối của đời mình; sự bình an mà tất cả chúng ta đang tìm kiếm sau tuổi 60. Ông đã phải chịu đựng những sự ngược đãi của những học giả bè phái, do vậy đã đặt chúng ta vào bổn phận của những sinh viên triết học của phương Đông. Chúng ta phải phản ảnh một cách sâu sắc. Giáo sư Louis Kervran, một nhân vật quan trọng trong ngành sinh học và sinh hoá của Pháp, cũng ở trong trường hợp như vậy. Những phát hiện của ông về sự tác dụng của “chuyển hoá sinh học; chuyển hoá tự nhiên và sự chuyển hoá trong trường hợp năng lượng thấp”- trong tương lai, sẽ đưa ông đến niềm vinh quang của hoá học còn lớn hơn kết quả nghiên cứu của Lavoisier.

Cả hai ông Heitler và Kervran đã thừa nhận tầm quan trọng của siêu hình học của phương Đông. Hai học giả này đã dành cho tôi niềm vinh dự được biên tập và viết lời giới thiệu trên ấn phẩm của họ (lần thứ nhất bằng tiếng Nhật, lần thứ hai bằng tiếng Pháp). Lúc đó tôi chỉ mới là một người ngoại quốc không có học hàm, học vị gì! Sự khiêm tốn, cùng với sự nhận thức về công lý và lòng vị kỷ của các ông là hình ảnh lý tưởng của người phương Đông.

Alexis Carrel, Kervrean và Heitler là những nhà tư tuởng lớn mà tôi đã phải đương đầu ở phương Tây trong vòng 50 năm. Cả ba con người làm khoa học này đã bứt khỏi lĩnh vực vật lý, tiến sâu vào khoa học theo lĩnh vực siêu hình và triết học. Họ là những người chuyển hướng đầu tiên từ nền văn minh phương Tây.

Không có điều gì làm tôi hài lòng hơn là khai mở cho họ về không gian vô tận, về cõi hư vô, về thế giới tuyệt đối - nó đan chéo nhau và bao gồm cả siêu hình và lĩnh vực vật lý - nhằm thuyết phục họ hiểu về trật tự vĩnh cửu, vô hạn của vũ trụ, thường biểu hiện ở khắp mọi nơi một cách tự do và không bao giờ ngừng.

Bằng cách đưa quan niệm về trật tự của vũ trụ vào trong khoa học, họ có thể đi qua được chiếc cửa lớn để tiến vào thế giới của tự do vô hạn, nơi ngự trị của hoà bình thế giới mà nhân loại đang kiên trì mong đợi.

Mọi vi phạm của khoa học tự nhiên tác động vào lý luận siêu hình, đến các lý thuyết của vật lý, là thảm kịch của sự ham muốn tình dục vô ý thức (Oedipus) - dẫn đến việc con trai sát hại cha và hãm hiếp mẹ đẻ.

Bỏ ngoài tai sự kiện về “Oedipus” - Prô-mê-tê đã ngu xuẩn chống lại luật trời bằng cách ăn cắp lửa đem cho loài người, do vậy đã bị sử tội bằng cách đem làm mồi cho đại bàng dữ. Ngay cả đến mức ấy mà Prô-mê-tê vẫn không chịu hối cải về những việc mình đã làm.

Một thực trạng như vậy, một thực trạng đầy bi thảm và tàn nhẫn của thế giới ngày nay. “Oedipus" đang dồn ép toàn nhân loại vào một thảm kịch, mà tương lai sẽ là sự kết thúc toàn bộ nền văn minh khoa học.

Bạn có tin rằng đây là một tai nạn rủi ro gây tử vong của loài người không? Tôi sẽ phân tích tình hình để bạn thấy - về mặt lý thuyết thì nó không nằm trong nội dung đang bàn.

Những sự kiện thay đổi, hay là “nghiệp” là một trở lực; đó là những chiếc xiềng xích, trói buộc người nô lệ. ‘‘Một trở lực đối với tiềm năng chỉ tồn tại khi nào được khắc phục” (Đây là lời phát biểu của bà Bouquet, giáo sư trường đại học Sorbonne và là một sinh viên triết học phương Đông tại trại hè của chúng tôi ở Pháp). Sự thăng trầm của cuộc đời, hay “nghiệp” chỉ là một trở lực trong tưởng tượng mà thôi; nó làm cho con người được tự do bằng cách khích lệ, để họ biết cách khắc phục chúng. Vậy con người phải biết tri ân nó.

ở phương Tây, việc chạy trốn của những tên tội phạm và tù nhân chiến tranh thường xảy ra hàng ngày, phải không?

Tự do chỉ có thể tìm thấy trong đáy sâu thẳm của niềm bất hạnh và nô lệ. Trong thế giới tự do thì sự tự do chẳng đáng giá một xu. Chỉ khi nào gặp hiểm nguy thì sự an ninh mới tồn tại. Nếu không có khó khăn thì sẽ chỉ có sự an nhàn đơn điệu thôi. Trong thế giới đầy khó khăn, ta tìm thấy tình thương.

Điều đáng tiếc rằng, hầu hết những người được gọi là tự do nhất (tôi muốn nói đến những người tự do) đã tự mình phá hoại sự nghiệp vì tự do của mình, sau khi họ chỉ mới đạt được sự tự do ở giai đoạn đầu mà thôi: Galieo, Giordano, Bruno, Pasteur, Lenin, Gandhi. Không thiếu gì những thí dụ có liên quan như Okakura, Lafcadio Hern, Itsue, Takamura, Lawrence of Arabia, Erasmus de Perse...

Trái lại, những người hiểu biết Nguyên tắc độc đáo của Thực dưỡng, thì trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không chạy theo những rủi ro có thể dẫn đến sự kết thúc bi thảm.

Nếu không có cái chết, thì những câu chuyện kể về cuộc sống anh hùng sẽ chẳng còn tồn tại. Nếu không có những chỗ ngừng, nghỉ - những giây phút im lặng, thì toàn bộ nhạc phẩm , kể cả của Bach, Beethoven, Chopin và Wagener sẽ chẳng còn là nó nữa. Nếu tất cả nghệ thuật, kỹ thuật và các cử động đều được vẽ trên tấm vải bạt rộng vô biên được gọi là không gian. Cái Chết không tồn tại trên màn hình này; trong quãng thời gian ngắn ngủi này - khoảng không gian này, chính là sự sáng tạo vĩ đại của sự vô tận. Do vậy vũ trụ không chết. Không gian vô tận - chính sự vô tận này là mẹ đẻ của tự do. Vũ trụ, không gian bao la và vĩnh hằng.

Một khi chúng ta nhận ra rằng trong khoảng không gian trống rỗng này có chứa một khối lượng vô hạn - đó chính là sự khởi nguồn của chúng ta, khởi nguồn của sự sáng tạo và đời sống; chúng ta cũng sẽ hiểu biết về mình, hiểu biết rằng chúng ta là Cuộc sống, là Tự do, Hiện diện ở khắp nơi, Có quyền lực lớn và chúng ta có khả năng chứng minh được điều đó!

Con người là tự do, có thể làm mọi thứ họ muốn. Bằng cách bỏ ra hàng triệu đô-la mỗi ngày, người ta có thể giết chết năm mươi hoặc một trăm phụ nữ nghèo và trẻ em chân đất đang làm việc trên đồng ruộng. Để làm được điều này, mỗi tuần người ta có thể giết hàng trăm trẻ em - những người đồng bào bị bắt cóc khỏi tay mẹ chúng, ngay chính tại đất nước họ (Chỉ tính riêng trong Cuộc Đại chiến thế giới thứ hai, đã làm cho 25 triệu người cha trẻ tuổi, hoặc những người thân thích bị chết). Mỗi ngày, có hàng chục ngàn người đã bị xoá tên trong sổ y tế. Giáo dục học đã làm mất đi khả năng xét đoán, bản năng và trực giác của hàng triệu thanh niên mỗi năm. Chính trị là con quỷ dữ đã hút máu của ba tỉ người.

Con người là tự do - nó có thể phạm bất cứ tội lỗi gì nó muốn. Đã có 3,5 tỉ người không còn có khả năng sáng tạo ra sự tự do này nữa. Họ là những tên tội phạm, tù nhân của cuộc sống. Đối với những người đã mất đi sự sáng tạo, thì cuộc sống hàng ngày chỉ là sự huỷ diệt, lãng phí, tự sát, chết chóc - tóm lại là tội phạm.
Thậm chí những người là tù nhân của cuộc sống, họ cũng đang thể hiện Trật tự của vũ trụ. Cách thể hiện cuộc sống của họ là không thừa nhận hoặc không lợi dụng tự do của mình.

Nếu một người muốn lợi dụng tự do để hưởng thụ niềm vui thích trong lúc vẽ những bức tranh đẹp về hoa, bướm; hoặc tự hoạ chân dung mình hay chân dung người yêu trên vải - được gọi là “Khoảng không, hoặc không gian vô tận” - thì anh ta chỉ có thể sử dụng được cái vĩ mô của trật tự trong không gian vô tận mà thôi. Nhưng, với chỉ một người thuộc dạng này trong thế giới thôi, thì chúng ta có thể tiến tới Hoà bình. Bất cứ ai có nguyện vọng như vậy, đều có cơ hội trở thành cá nhân độc nhất này.Tất cả những ai có lòng tri ân sự tự do vô hạn - họ đều có thể được tự do.

Thế giới là chiếc phông cảnh của một nhà hát khổng lồ. Chúng ta có quyền chọn vai diễn: Ân nhân, kẻ bất lương, kẻ sát nhân, nạn nhân hay tự sát. Phần đông là những kẻ tự sát... về nguyên tắc, những tín đồ tôn giáo, các học giả và đặc biệt là các bác sĩ và nhân viên y tế - đều là những kẻ giết người hoặc những kẻ tự sát. Ta hãy xem xét trường hợp người đứng đầu của một trung tâm nghiên cứu ung thư... bản thân ông ta lại là nạn nhân của bệnh ung thư!

Những người không có niềm hạnh phúc lâu dài, tự do bất tận và công lý tuyệt đối, đều là những kẻ giết người và là kẻ tự sát - không có trường hợp loại trừ. Đem so sánh những người này với những người không biết rõ tội lỗi của mình gây ra như lái xe đâm người rồi bỏ chạy - kẻ chạy trốn sau khi cán xe lại là ân nhân, bởi vì anh ta biết mình là kẻ phạm tội.

Nếu hiểu con người là tự do - thứ tự do không giới hạn , thì anh ta chỉ có thể làm những gì anh ta thích. Không trừ ai cả.

Cuộc đời thì quá ngắn ngủi, thậm thí người ta làm tất cả mọi thứ ở mức độ cao nhất đi nữa, thì cũng vẫn chưa phải là nhiều. Hãy xem xét âm nhạc của Beethoven và Wagner, tác phẩm của Goethe và của Shakespear, Lo-gic của Hegel, các lý thuyết khoa học của Newton và Einstein, triết học của Kant và Descarte, hoạ phẩm của Delacroix và Picasso... chúng chẳng khác gì hàng núi giấy và vải vấy mực màu?

Nếu bạn muốn trở thành một nghệ sĩ, nhà tư tưởng hoặc nhà khoa học như những người tôi đã nêu trên, thì hãy là những sinh viên kém nhất của trường học Âm-Dương và Nguyên tắc độc nhất. Nếu bạn muốn là nhà giáo, bác sĩ, chính trị gia, người sáng lập hay nhà kỹ nghệ... giết người, thì hãy tố cáo nhà trường Âm-Dương, hãy thiêu huỷ nó, đập phá nó đi. Bạn có thể làm điều đó, tuy nhiên để có cuộc sống tươi đẹp, tràn đầy niềm vui - mặc dù còn có sự nghèo khổ và tăm tối; bạn vẫn có thể sống trong sự tồn tại độc lập tươi đẹp, không màng danh vọng : chỉ bằng cách áp dụng Âm-Dương trong đời sống thường ngày và đặc biệt là trong lúc bên bàn ăn.

Bạn đi theo con đường của mình, dù bạn là người đầu tiên hay là người cuối cùng - phân tích đến cùng, bạn sẽ thể hiện trong đời mình sự vĩ đại của không gian vũ trụ bao la (Sự tự do) - một cuộc sống, trong đó bạn sẽ cảm nhận được niềm vui trong tự do, như niềm hạnh phúc của riêng mình. Bạn sẽ thấy niềm vui khi bị cuốn hút vào mọi vấn đề bằng cách tiếp nhận năng lượng vô hạn từ nguồn nguyên thuỷ, đó là Trật tự của vô hạn (The Order of Infinity) - Âm và Dương.

Tôi không đòi hỏi bạn phải đi theo một con đường nhất định nào; bạn có quyền tự do lựa chọn. Tôi chỉ giúp hướng dẫn bạn như chiếc bản đồ cuộc sống trong vũ trụ bao la. Tôi xin nói đơn giản như sau:

Chết không phải là điểm kết thúc, cũng không phải là lối tiến vào thế giới tiếp theo. Chết, thực chất chỉ là một quãng ngưng nghỉ ở cuối mỗi bài luận văn và cuối mỗi câu văn trong câu chuyện sống động về cuộc sống vĩ đại và vĩnh hằng (bất diệt). Điểm ngưng này chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn ngủi trong âm nhạc, một góc nhỏ của tấm vải lớn (dùng để vẽ tranh) trống không - khoảng không vô tận. Nếu không có tấm vải này thì sẽ không có sự tồn tại của thế giới. Không gian bao la, sự tuyệt đối, sự vĩnh hằng... là nhà máy điện cực kỳ to lớn với công xuất vô hạn, bất tận, có thể cung cấp năng lượng để thắp lên ngọn lửa hồng cho cuộc sống.
Ta hãy từ bỏ ý nghĩ độc nhất cho rằng “cuộc sống của ta” là của ta và do ta làm nên. Đôi lúc ta cần nhớ lại rằng chiếc máy phát điện khổng lồ vượt kích cỡ tới mức không thể đo đếm được này, chính là cuộc sống thực của chúng ta; đó là nguồn gốc của ý chí và tinh thần của chúng ta.

Cái chết mà người phương Tây hình dung, không thể tồn tại. Chết - giống như cái cửa đóng mở ánh sáng của chiếc máy quay phim, hoạt động 16 - 32 lần trong một giây (trong khi chiếu phim), tạo ra hàng triệu hình ảnh. Bằng cách lặp đi lặp lại việc tắt các hình ảnh tới mắt chúng ta - chính bộ phận cơ khí này đã giúp ta nhìn thấy sự chuyển động và sự thay đổi. Thực ra là ta nhìn những hình ảnh tĩnh (bất động). Bóng tối trên mành ảnh, ta gọi là sự chết - sự gián đoạn ánh sáng - lại đích thực là nguồn gốc của ánh sáng đó. Vậy, phải chăng trong ánh sáng , nhìn thấy bóng tối...


--------------------
________Ngọc Trâm_________
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Gửi trong chủ đề này


Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 19th June 2025 - 07:30 PM