![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Rinkitori Tojimomi ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 125 Gia nhập vào: 7-February 07 Từ: nhà không số, phố không tên, đất nước không có trên bản đồ Thành viên thứ.: 3 ![]() |
KÍNH VẠN HOA Phổ chiếu Herman Aihara Lời giới thiệu Vào đầu thập niên 90, toàn thể dân Mỹ sống trong tinh thần căng thẳng vì sợ chiến tranh hạt nhân, ung thư, AIDS. Giữa lúc ấy, bác sĩ Anthony Sattilaro, giám đốc bệnh viện lớn nhất ở Philadelphia, trình bày trên màn ảnh truyền hình, trước nhiều ký giả đại diện cho nhiều tờ báo nổi tiếng, về thành quả tự trị lành ung thư đã di căn của mình ở tinh hoàn, bẹ sườn, xương sống và bàng quang bằng phương pháp Thực Dưỡng (Macrobiotics). Mọi người thở phào nhẹ nhõm, như vớ được chiếc bè lúc sắp chết đuối. Hàng triệu người đổ xô đến thăm các trung tâm Vega (trung tâm Thực Dưỡng) rải rác trên toàn nước Mỹ để mong thuốc thần đem lại cho sức khoẻ hoàn hảo. Cuốn Kính vạn hoa còn gọi là Phổ chiếu (Kaleidoscope) của Herman Aihara - người kế tục xuất sắc của Ohsawa - kịp thời tu bổ những sai sót của những môn sinh đã và đang thực nghiệm phương pháp Thực Dưỡng, giúp ổn định tâm tư một số người sắp nhập môn và đang tôn thờ Thực Dưỡng như tiên dược vạn năng. Chỉ cần lắc nhẹ ống kính vạn hoa thì tức khắc mọi hình sắc bên trong đều đổi thay. Cũng thế, cuộc sống con người đổi thay theo luật tuần hoàn của vũ trụ, mặt trời, mặt trăng, sáng, chiều, xuân, hạ, thu, đông... trôi dạt theo từng làn sóng tư tưởng, và nhất là sức khoẻ của con người cũng thay đổi theo sự biến đổi đó, mà nguồn gốc là phẩm chất của các món ăn, thức uống. Tác giả Herman Aihara đã tiếp bước tiên sinh Ohsawa đi du thuyết khắp nơi trên thế giới và cùng với Michio Kushi (hiện đang ở Massachusettes) tiếp tục phong trào Thực Dưỡng ở Mỹ và ở các nơi khác. Trong lúc đi thuyết giảng, ông trả lời rất nhiều câu hỏi của người nghe và các môn sinh. Từ kinh nghiệm của bản thân và từ những buổi tham vấn ấy, tác giả viết ra cuốn sách này. Những ai muốn hiểu rõ bản chất phương pháp Thực Dưỡng, của Ohsawa, muốn học âm dương theo cách tiếp cận phương Tây, muốn thấu hiểu AIDS, ung thư theo nhãn quan y lý phương Đông, muốn khỏi mất thì giờ, tiền bạc vì bệnh tật..., xin mời đọc Kính vạn hoa (Phổ chiếu). Cuốn sách còn giúp bạn đọc hiểu nguồn gốc con người, hiểu thấu nguyên lý Thiền, để sống hợp với Đạo, với cõi đời vô tận, để sống vui với gia đình, bạn bè và với mọi người trên quả đất này bằng tấm lòng từ bi bác ái, bằng tấm lòng bao dung, đại đồng. Cuốn sách bao gồm 63 bài ghi chép, bài giảng, tùy bút... độc lập, được viết trải dài theo địa lý (từ châu âu đến châu Mỹ) và theo thời gian từ tháng 1-1979 đến cuối năm 1985. Bạn đọc có thể đọc riêng từng bài như một câu chuyện độc lập. Cũng do vậy, bạn đọc sẽ thấy nhiều ý tưởng, sự kiện được trình bày lặp đi lặp lại trong nhiều bài. Tư tưởng chủ đạo của Thực Dưỡng - như tác giả trình bày trong sách đã ngày càng được minh chứng là đúng đắn và được các môn đệ phái Thực Dưỡng phát triển. Do vậy, để góp phần giúp bạn đọc tìm hiểu quá trình tư tưởng cũng như các giai đoạn phát triển của phong trào Thực Dưỡng, chúng tôi dịch gần như nguyên văn bản "Kaleidoscope" của tác giả Herman Aihara (George Ohsawa Macrobiotic Foundation, Oroville, California, 1986). -------------------- Mini chan ga ichiban
![]() ..::Mini::.. |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() Rinkitori Tojimomi ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 125 Gia nhập vào: 7-February 07 Từ: nhà không số, phố không tên, đất nước không có trên bản đồ Thành viên thứ.: 3 ![]() |
11. Năm người phụ nữ Mỹ
Chuyến thuyết giảng Âu châu Tháng 7 năm 1980 Đầu năm 1979 tôi bắt đầu kế hoạch đi châu Âu để thuyết giảng và mở các lớp dạy nấu ăn. Về sau, khi Cornellia và tôi tới Nhật với Bob và Betty Kenedy, chúng tôi gặp gỡ với Clim Yoshimi và Francoise Riviere ở Tokyo và đã cùng đáp tầu đi Kyoto và Osaka. Vào thời điểm đó, Cornellia đã hứa với Clim rằng tháng 5 tới chúng tôi sẽ có mặt ở Trung tâm của anh ta tại Paris để trợ lực cho việc thúc đẩy Trung tâm này. Ngay khi tôi quay lại Mỹ vào tháng 10, tôi đã bắt đầu sắp đặt chuyến công du châu Âu. Tôi lo rằng chúng tôi chẳng thể giúp Trung tâm của anh ấy được nhiều, thay vào đó anh ấy sẽ phải giúp chúng tôi thì đúng hơn. Chuyến đi này ít nhiều đã có kết cục ngược lại với điều tôi trông mong. Tôi đã thất bại ở chỗ mà tôi đã mong thành công và đã thành công ở nơi mình đã không trông mong. Những địa điểm tôi đã thăm ở châu Âu trong tháng 12-1978 kém thú vị hơn nhiều so vớinhững chỗ chúng tôi tới thăm lần này. Chúng tôi đã được đón tiếp và thú vị ngập tràn. Sự trọng thị và thích thú này chủ yếu nhờ vào năm người phụ nữ Mỹ đã lấy chồng châu Âu và bắt đầu mở những Trung tâm Thực Dưỡng ở đó. Không có 5 người này thì chuyến thuyết giảng của tôi có lẽ đã không thành công. Người đầu tiên chúng tôi gặp là Barbara Berger Gertsen, đã thành hôn với Tue Gertsen khoảng mười năm trước ở Copenhagen. Họ đã mở một Trung tâm Thực Dưỡng ở đó. Barbara chưa từng học Thực Dưỡng từ bất kỳ ông thầy nào, cô học mọi thứ từ sách vở - kể cả nấu ăn. Lớp dạy nấu ăn của Cornellia là lớp đầu tiên mà cô tham dự. Cho nên các bạn có thể hình dung lúc ban đầu cô đã nấu những bữa ăn dưỡng sinh kiểu gì. Sự độc đáo của cô không chỉ có thế. Cô được giáo dục ở một trường rất chuyên biệt là trường nữ sinh Ivy League ở Nữu Ước. Bố cô là sĩ quan cấp cao ở Lầu Năm Góc từng chỉ đạo chiến tranh Việt Nam, mà cô lại là một nhà hòa bình chống đối chiến tranh. Cô đã kết hôn với một người từ chối nhập ngũ vì cho rằng nhập ngũ là sai lầm. Mẹ cô là một người dạy môn golf chuyên nghiệp vốn chẳng bao giờ nấu nướng ở nhà. Cô đã đi khỏi nhà ở tuổi 19, bỏ cả trường học, trốn tới khu nhà tạm của thành phố Nữu Ước và sống ở phía hạ Đông. Cô đã hòa mình vào nghệ thuật, trí thức, chính trị và chịu ảnh hưởng của Camus, Bob Dylan, cần sa, thuốc lá, chất gây nghiện... Rồi cô du lịch với chồng, đầu tiên là tới Hà Lan, Bỉ, Pháp, Italia, Israel, Tây Ban Nha, rồi trở lại Nữu Ước, đi Anh, về Nữu Ước, đi Canada, quay về Nữu Ước và rồi tới Mexicô. Cô hầu như sống dở chết dở khi tới Mexicô, nơi cô gặp một hoạ sĩ nổi tiếng Thuỵ Điển, Ragnar Johansson, người đã mời họ tới Thuỵ Điển. Cô đã viết những trải nghiệm của mình dưới hình thức một cuốn sách và xuất bản năm 1967. Nó đầy ngờ vực, khốn khổ và buồn chán. Cô đã viết “liệu mình sẽ châm ngòi nổ quả bom là mình này chăng? Mình/ quả bom nổ chậm/ rồi nổ tung, nổ tung ra ghê gớm vào cõi vũ trụ/ quả bom nổ chậm/ tôi giao mọi thứ cho vụ nổ này và cái khoảnh khắc đó sẽ là năng lượng tinh khiết chứ?" Bây giờ cô là mẹ của ba đứa con, một giáo viên giỏi về Thực Dưỡng, ở một nước có tỉ lệ phá thai cao nhất thế giới. Cuốn sách Thực Dưỡng thứ hai của cô “Những phản ánh của một bà nội trợ Thực Dưỡng”, là một trong những sách Thực Dưỡng bán chạy nhất ở châu Âu. Cô đã tự thay đổi mình hoàn toàn từ bất hạnh thành hạnh phúc. Điều li kỳ nhất về cô, đó là cô có vẻ không bận tâm về điều kiện sống ở nhà mình. Điều kiện sinh hoạt của cô hiện tại không thể là tiện lợi cho một phụ nữ như cô vốn lớn lên trong gia đình khá giả của một sĩ quan trong Chính phủ Mỹ. Cô là người phụ nữ Mỹ duy nhất tôi gặp, là người sau khi lấy chồng rồi thì không về nhà bố mẹ của mình nữa, mà sống ở tận nơi xa xôi cách biệt. Cô quá nghèo và bận rộn, như cuộc sống của chúng ta khi sống ở Nữu Ước. Đa số phụ nữ Mỹ không dám hy sinh như vậy. Cô có vẻ không lo nghĩ gì khi hy sinh đời mình. Không! Cô không hy sinh bởi cô đang làm điều cô thực sự muốn làm. Trong đầu cô không có khái niệm nào như là hy sinh. Cô là một phụ nữ hiếm hoi. Điều khiến cuộc công du của chúng tôi thành ý nghĩa nhất là việc gặp gỡ với cô và Tue. Vì điều này tôi bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của tôi tới họ. ở Bỉ, Marc Van Cauwenberghe đã đưa tôi một tập 4.000 trang viết, đều của Ohsawa (những bản dịch sang tiếng Pháp và Anh), vốn chưa từng được xuất bản dưới hình thức sách dù nhiều phần trong đó đã được in ra trong các tạp chí đủ loại. Tập ghi chép này là kết quả của hơn mười năm liên tục nghiên cứu chuyên tâm và nhận định của G. Ohsawa cùng đồng sự của mình. Tôi đã hứa với anh ấy rằng G.O.M.F (George Ohsawa Macrobiotics Foundation) sẽ xuất bản tập này thành sách. Một cô ngồi cạnh Marc đã nêu ý kiến chẳng mềm dẻo gì chống lại bài thuyết diễn của tôi khi tôi đã nói về trật tự của con người mà không về trật tự vũ trụ. Mới vỡ lẽ cô là vợ của Marc, một cô gái Mỹ được phân biệt với con gái châu Âu bởi việc phát biểu ý kiến một cách tự do. Cô ta rất dương và mang tinh thần kiểu Mỹ. Cô sẽ là một bù trừ hay với Marc, vốn là nhà khoa học và thiên về kiểu người hướng nội. Cô sẽ khiến đời Marc thú vị đấy. Người phụ nữ Mỹ tiếp theo tôi gặp là cô Sook không thực sự là người Mỹ mà là gốc Triều Tiên. Sook là vợ của Rob de Nies ở Hasselt, Bỉ và cũng rất dương tạng. Rob ở San Francisco hai năm trước và đã được hưởng một thời gian tốt lành khi tôi gặp anh trong đợt thuyết giảng tại Fort Masen. Tôi đã dự bữa cơm trưa do anh phục vụ hôm diễn thuyết. Lúc đó tôi không gặp Sook, nên cô đợi Corrnellia và tôi tới Hesselt, một thị trấn nhỏ nằm ở phía Đông nước Bỉ, gần Đức. Thực Dưỡng đã lan rất nhanh quanh đấy bởi một cậu thanh niên đã chữa khỏi bệnh xơ cứng bằng chế độ ăn theo Thực Dưỡng. Egidius Musiek đã mở một cửa hàng thực phẩm và nhà hàng ăn ở đây hai năm trước. Công việc quá bận, nên quầy thực phẩm và nhà hàng đã được tách ra. Trong nhà hàng, Rob đang giúp Egidius, còn các thành viên khác của Trung tâm đang làm ở cửa hàng thực phẩm. Theo tôi, tính cách dương của Sook sẽ là năng lượng trợ lực cho Rob và cộng đồng này trong khí hậu âm của Bỉ. Khi chúng tôi tới Lausanne thì đã quá nửa đêm. Tôi sợ rằng sẽ không ai đón chúng tôi ở ga Thuỵ Sĩ bởi tàu của tôi đã thay đổi theo bảng giờ mùa hè, tôi không chắc liệu một người bạn Pháp có kịp thông báo được về chuyến đi của chúng tôi với Mario và Marlise ở Lausanne hay không. Tôi nhẹ người khi chúng tôi thấy một đôi cao lớn lại gần chúng tôi với một bó hoa ở ga đêm. Đấy là Mario và Marlise Binett. Về sau tôi được nhắc rằng tôi đã bảo Mario ở trại hè đồng cỏ Pháp rằng anh ta sắp có vợ. Sau trại hè, anh trở lại Texas, nơi đang học đại học, rồi cưới Marlise. Sau hôn lễ, họ chuyển tới Lausanne bởi Thuỵ Sĩ là quê hương của Mario. Mười tám năm trước, họ (?) đã bắt đầu trợ giúp Paul Simon, người mở trung tâm Thực Dưỡng ở đây. Trung tâm này gồm hai toà nhà. Phòng hội trường, gian hàng thực phẩm và phòng thương mại nằm ở một toà nhà, còn một nhà hàng ăn thì ở tòa nhà kia. Trại hè cuối cùng của họ đã rất thành công, có 300 người tham dự mỗi ngày. Trung tâm đã phát triển nhiều. Xét trên thực tế, nó được bắt đầu mới 3 năm trước. Điểm yếu duy nhất của Trung tâm này là thiếu một người lãnh đạo. Trong tình trạng lộn xộn này, sự hiện diện của một cô gái Mỹ cứng rắn sẽ là một sự cân bằng hay. Là con gái của một người đi khai hoang đất mới, Marlise sẽ là một người "khai phá" của Thực Dưỡng trên một lục địa khác. Người phụ nữ Mỹ cuối cùng tôi gặp là Kim Bradford, cũng là một người mở đường. Cô đang sống ở Luân Đôn, không phải Thuỵ Sĩ và đến từ California, không phải Texas. Peter Bradford là một trong những người sáng lập của Sunwheel, một nhà nhập khẩu Thực Dưỡng, bán sỉ và kinh doanh nhà hàng ở Luân Đôn. Tôi quên hỏi Peter đã thành hôn với Kim như thế nào. Tuy nhiên Kim thì hệt như kiểu Marlise, còn Peter giống kiểu Mario. Peter đang làm một việc tương tự như Mario ở Lausanne và tỏ ra có tính cách tương tự. Kim đang giúp Peter như Marlise đang giúp Mario. Kim sẽ là một sự trợ giúp lớn nhờ bản tính tích cực kiểu Mỹ của cô. Điểm yếu duy nhất của ba trong năm người phụ nữ trên là họ quá tình cảm. Họ phải thăm Mỹ quá thường xuyên. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của họ với chuyến đi của chúng tôi. Tôi cũng hy vọng vào sự phát triển óc phán đoán của họ, qua đó họ sẽ có được hạnh phúc thật sự. -------------------- Mini chan ga ichiban
![]() ..::Mini::.. |
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 18th June 2025 - 03:09 AM |