![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Rinkitori Tojimomi ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 125 Gia nhập vào: 7-February 07 Từ: nhà không số, phố không tên, đất nước không có trên bản đồ Thành viên thứ.: 3 ![]() |
KÍNH VẠN HOA Phổ chiếu Herman Aihara Lời giới thiệu Vào đầu thập niên 90, toàn thể dân Mỹ sống trong tinh thần căng thẳng vì sợ chiến tranh hạt nhân, ung thư, AIDS. Giữa lúc ấy, bác sĩ Anthony Sattilaro, giám đốc bệnh viện lớn nhất ở Philadelphia, trình bày trên màn ảnh truyền hình, trước nhiều ký giả đại diện cho nhiều tờ báo nổi tiếng, về thành quả tự trị lành ung thư đã di căn của mình ở tinh hoàn, bẹ sườn, xương sống và bàng quang bằng phương pháp Thực Dưỡng (Macrobiotics). Mọi người thở phào nhẹ nhõm, như vớ được chiếc bè lúc sắp chết đuối. Hàng triệu người đổ xô đến thăm các trung tâm Vega (trung tâm Thực Dưỡng) rải rác trên toàn nước Mỹ để mong thuốc thần đem lại cho sức khoẻ hoàn hảo. Cuốn Kính vạn hoa còn gọi là Phổ chiếu (Kaleidoscope) của Herman Aihara - người kế tục xuất sắc của Ohsawa - kịp thời tu bổ những sai sót của những môn sinh đã và đang thực nghiệm phương pháp Thực Dưỡng, giúp ổn định tâm tư một số người sắp nhập môn và đang tôn thờ Thực Dưỡng như tiên dược vạn năng. Chỉ cần lắc nhẹ ống kính vạn hoa thì tức khắc mọi hình sắc bên trong đều đổi thay. Cũng thế, cuộc sống con người đổi thay theo luật tuần hoàn của vũ trụ, mặt trời, mặt trăng, sáng, chiều, xuân, hạ, thu, đông... trôi dạt theo từng làn sóng tư tưởng, và nhất là sức khoẻ của con người cũng thay đổi theo sự biến đổi đó, mà nguồn gốc là phẩm chất của các món ăn, thức uống. Tác giả Herman Aihara đã tiếp bước tiên sinh Ohsawa đi du thuyết khắp nơi trên thế giới và cùng với Michio Kushi (hiện đang ở Massachusettes) tiếp tục phong trào Thực Dưỡng ở Mỹ và ở các nơi khác. Trong lúc đi thuyết giảng, ông trả lời rất nhiều câu hỏi của người nghe và các môn sinh. Từ kinh nghiệm của bản thân và từ những buổi tham vấn ấy, tác giả viết ra cuốn sách này. Những ai muốn hiểu rõ bản chất phương pháp Thực Dưỡng, của Ohsawa, muốn học âm dương theo cách tiếp cận phương Tây, muốn thấu hiểu AIDS, ung thư theo nhãn quan y lý phương Đông, muốn khỏi mất thì giờ, tiền bạc vì bệnh tật..., xin mời đọc Kính vạn hoa (Phổ chiếu). Cuốn sách còn giúp bạn đọc hiểu nguồn gốc con người, hiểu thấu nguyên lý Thiền, để sống hợp với Đạo, với cõi đời vô tận, để sống vui với gia đình, bạn bè và với mọi người trên quả đất này bằng tấm lòng từ bi bác ái, bằng tấm lòng bao dung, đại đồng. Cuốn sách bao gồm 63 bài ghi chép, bài giảng, tùy bút... độc lập, được viết trải dài theo địa lý (từ châu âu đến châu Mỹ) và theo thời gian từ tháng 1-1979 đến cuối năm 1985. Bạn đọc có thể đọc riêng từng bài như một câu chuyện độc lập. Cũng do vậy, bạn đọc sẽ thấy nhiều ý tưởng, sự kiện được trình bày lặp đi lặp lại trong nhiều bài. Tư tưởng chủ đạo của Thực Dưỡng - như tác giả trình bày trong sách đã ngày càng được minh chứng là đúng đắn và được các môn đệ phái Thực Dưỡng phát triển. Do vậy, để góp phần giúp bạn đọc tìm hiểu quá trình tư tưởng cũng như các giai đoạn phát triển của phong trào Thực Dưỡng, chúng tôi dịch gần như nguyên văn bản "Kaleidoscope" của tác giả Herman Aihara (George Ohsawa Macrobiotic Foundation, Oroville, California, 1986). -------------------- Mini chan ga ichiban
![]() ..::Mini::.. |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() Rinkitori Tojimomi ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 125 Gia nhập vào: 7-February 07 Từ: nhà không số, phố không tên, đất nước không có trên bản đồ Thành viên thứ.: 3 ![]() |
12. Những suy nghĩ về tai nạn bản thân
Tháng 9 năm 1980 Cornellia và tôi bay tới St. Louis, Missouri bằng cách sắp xếp trước chuyến bay vào ngày 13 tháng 6 từ Sacramento. Sacramento và Denver chênh nhau một tiếng đồng hồ, Denver và St. Louis lại chênh thêm một tiếng nữa. Toàn bộ thời gian bay khoảng 4 tiếng đồng hồ nhưng kể cả thời gian chênh lệch là 6 tiếng. Chúng tôi được phục vụ hai bữa ăn - bữa sáng giữa Sacramento và Denver, bữa trưa giữa Denver và St. Louis. Tôi rất tham ăn, tôi ăn hết suất kể cả xúc xích thịt, tuy nhiên, tôi không chạm tới món bánh có đường. Những bữa ăn này là nguyên nhân đau đầu cho 2 ngày. Tại St. Louis, hai người tên là Tom đang đợi chúng tôi. Một người trong đó làm misô, sống tại Massachusetts. Trước đây anh ta làm cho Công ty Misô Ohio. Anh ta cho biết đã rời công ty đó và bắt đầu làm một công ty sản xuất misô riêng ở Massachusetts. Tôi mất khoảng 3 tiếng đồng hồ từ St. Louis tới địa điểm cắm trại ở trang trại Moniteau, nơi tôi dừng lại vào cuối mùa hè năm ngoái trong chuyến thuyết giảng. Lúc trước khi chúng tôi mới tới thì khu này đang được rao bán. Giờ đây, gần như tất cả đất đai đã được mua hết, chỉ trừ một mảnh đất. Có khoảng 50 người đang sống ở đây, kể cả lũ trẻ. Gia đình Bill và Dale bắt đầu hạ trại tại Bowling Green thuộc Missouri, nơi mà Cornellia và tôi tham dự và giảng dạy 2 năm trước đây. Thời gian này, trại đã khác nhiều so với 2 năm trước. Họ sở hữu vùng đất đó. Khu đất 400 mẫu đất được chia thành 30 lô. Theo tôi được biết, việc mua bán như vậy không thể diễn ra được ở California. Tôi thử làm cộng đồng Thực Dưỡng ở gần Chico khoảng 7 năm về trước nhưng thất bại bởi vì quá nhiều hạn chế về mặt quy định trong việc phát triển và phân chia đất đai. Khoảng 7 giờ tối thì chúng tôi đến trại. Chúng tôi gặp gỡ những người thân quen: Bill, Dale, Rita, Sandy, Jean (vợ của Tom - tôi biết cô hồi ở San Francisco), Pat và Meredith McCarty và Bill Tims. Bữa tối được phục vụ và đầu bếp là người bạn cũ Loren, người lúc nào cũng vui vẻ. Có vài người nữa mà tôi biết. Sau khi nói chuyện với họ một lúc, chúng tôi đi ngủ. Tôi đã thấm mệt. Ngày hôm sau (thứ Bảy, 14-6), trại hè bắt đầu. Tôi thuyết trình trong ba buổi sáng, tiếp theo là Cornellia dạy nấu ăn và cách chăm sóc lũ trẻ. Jerome, Bill, Pat và Jean Kohler cũng tham gia thuyết trình. Tất cả các bài thuyết trình đều rất được quan tâm. Có một đêm, bác sĩ Kohler tổ chức biểu diễn piano ở kho thóc cũ. Tôi chưa bao giờ nghe piano ở kho thóc cả. Mọi người ngồi nghe ở mọi nơi - trên ghế, dưới đất, trên sàn và cả ở đống cỏ. Đó là cuộc biểu diễn tuyệt vời. Tối ngày 18, họ tổ chức buổi trình diễn năng khiếu. Đó là buổi trình diễn kỳ lạ và họ đã tổ chức tốt. Tôi rất thích nó. Khi kết thúc, tôi hỏi Dale ai sẽ chở chúng tôi ra sân bay vào sáng hôm sau. Anh ta giới thiệu tôi với Tom - người đã đưa và tặng cho tôi những bức tranh minh hoạ cho bài thuyết trình của tôi. Tôi dặn anh chúng tôi sẽ khởi hành vào 5 giờ sáng. Thứ Năm, ngày 19-6, Cornellia và tôi dậy lúc 4 giờ sáng, gói đồ đạc và đợi Tom bên ngoài lều. Lúc đó khoảng 4 giờ rưỡi, trời vẫn còn tối và im lìm. Chúng tôi lo lắng. Tôi định đi xem liệu có dấu hiệu của chiếc ô tô nào xung quanh lều của Jerome không, bởi vì ô tô của anh ta được dự định chở chúng tôi vào sáng đó. Cornellia phát cáu và cô ấy yêu cầu tôi đứng yên một chỗ, đừng đi lại. Khoảng 5 giờ 15', Tôm lái một chiếc xe tải tới. Anh không tìm thấy chìa khoá xe, vì là phải mượn chiếc xe tải này mặc dù chẳng biết nó là của ai cả. Vì thời gian đã trễ nên chúng tôi khởi hành ngày, đi cùng còn có bạn gái của Tom. Đi được 5 phút, Tom phát hiện để quên tờ séc thanh toán một số sách về Thực Dưỡng và cả vài lọ misô ko-ji mà Cornellia mua ở quán Spiral Inn. Anh hỏi tôi liệu anh có thể lái xe quay trở lại hay không. Tôi bảo được. Thế là chiếc xe quay trở lại. Trên đường quay lại, tôi nhận ra rằng chiếc xe tải là của Jean. Cornellia nói lều của Jacque cũng ở đó, hướng về phía khu rừng phía bắc. Tôi nói lều của anh ta ở xa hơn về phía đông, sau cây cầu. Cornellia tiếp tục thuyết phục tôi về ý kiến của mình, còn tôi thì biết lều của Jacque ở xa hơn, tôi la lên: “Cô điên à?”. Điều này làm Cornellia và có thể cả Tom khó chịu. Khi chúng tôi khởi hành trở lại thì đã là 5 giờ rưỡi. Mặt trời vẫn chưa lên nhưng bóng tối của màn đêm đang mờ dần. Trời sáng dần. Sau khi đi qua thị trấn James, tôi đã thiếp đi. Tôi thức dậy khi nghe thấy ai đó cố đánh thức . Tôi đang nằm sấp dưới đất và không thể cử động được. Tôi nhận ra rằng mình đã gặp tai nạn. Tôi nhìn thấy Cornellia và bạn gái của Tom. Họ bị sốc nhưng họ còn có thể cử động được. Một lát sau, Tom quay trở lại sau khi gọi điện về Spiral Inn. Anh ta hầu như không bị thương gì cả. Cornellia nói với tôi rằng chiếc xe đã bị lật một vòng và lăn xuống mương. Tất cả kính xe bị vỡ ngoại trừ kính chắn gió. Tom nói chiếc xe tải bị lăn 2 vòng sau khi trượt trên con đường cong trơn ướt. Anh mất lái vì chiếc xe rung mạnh đằng sau. Khi phanh lại thì chiếc xe bị lật - tôi nghĩ như vậy. Dù sao, chúng tôi đã may mắn vì chiếc xe vẫn đứng trên bốn bánh sau khi lật xuống mương. Tom nói anh ta không bị đau, trừ vài chỗ trầy xước, bởi vì anh vẫn giữ tay lái. Túi xách và hộp mi-sô ko-ji của Cornellia bị văng ra ngoài xa và cô phải đi lượm lại. Cô cũng nói rằng chúng tôi thật may mắn vì không ai bị văng ra khỏi xe. Nếu chúng tôi bị văng ra ngoài, chúng tôi sẽ bị thương rất nặng thậm chí bị chết. Một lúc sau, Sandy tới trên chiếc xe của mình. Hai người giúp tôi ra khỏi mương và đưa tôi lên xe. Tôi không thể cử động được, nhưng tôi không bị đau. Tại Spiral Inn, Robert bảo tôi vào nằm trong căn nhà di động của anh và anh trát đậu phụ lên tôi. Đậu phụ được đem đến từ thị trấn gần đấy và Cornellia áp nó vào vai và lưng tôi. Cô thay đổi chúng ba bốn tiếng một lần. Vì vé của chúng tôi không còn giá trị, Bill bảo chúng tôi phải đi gặp bác sĩ xin xác nhận tai nạn để hãng hàng không gia hạn bay cho chúng tôi. Chúng tôi yêu cầu bác sĩ tới, nhưng Bill cho biết ông ấy không tới được. Cornellia muốn trở về nhà vào ngày hôm sau (ngày 20), vì vậy chúng tôi sắp xếp để đến văn phòng bác sĩ vào ngày hôm sau, nhận giấy tờ và ra sân bay. Rita tới và kiểm tra huyết áp của tôi: 160/90. Tôi vẫn ăn ngon miệng. Tôi ăn 2 lần vào ngày 19 và cũng như vậy vào ngày 20. Tôi uống trà bằng thìa. Hugh tặng tôi một chai Tamari cùng với trà. Tôi có thể uống trà cả ngày được. Vấn đề là ở chỗ đi vệ sinh. Tôi thử đi tiểu trên giường mà chẳng ăn thua gì. Vậy là tôi không đi vệ sinh vào ngày 19. Tối đến, tôi ngẫm nghĩ: tại sao mình gặp phải tai nạn? Ohsawa nói người theo Thực Dưỡng không bao giờ gặp tai nạn. Tôi chắc hẳn đã làm điều gì sai. Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra vào buổi sáng. Tôi đã la lối. Tôi làm điều này bởi vì tôi muốn Cornellia dịu dàng hơn và lắng nghe ý kiến của người khác. Năm ngoái, tôi viết một bài báo trong đó có nói cô đã gặp tai nạn bởi vì cô không nghe lời phê bình của tôiTôi muốn dạy Cornellia thành một môn sinh giỏi hơn là thành một giáo viên. Tôi biết cô cảm thấy buồn ngủ khi lái xe bởi vì cô đã không ngủ đủ giấc khi chuẩn bị cho trại hè. Lẽ ra tôi không nên khiển trách cô theo cách đó. Tôi khuyên cô hãy là một học viên, để tôi làm thày giáo. Tôi cố gắng thay đổi tính cách cô. Bây giờ tôi nghĩ: đó là sự kiêu căng của tôi. Vì vậy, tôi đã bị tai nạn. Tôi không thể thay đổi cô. Không ai có thể thay đổi cô ngoại trừ bản thân cô. Tôi sẽ chấp nhận cô như cô vốn thế. Khi suy nghĩ của tôi được như vậy thì tâm trí tôi trở nên thoải mái. Tôi nghĩ mình đã tìm thấy nguyên nhân của tai nạn và tôi đi ngủ. Sáng hôm sau (thứ Sáu, ngày 20), không còn đau đớn nhưng tôi không thể dậy được. Kế hoạch đã thay đổi. Bill yêu cầu bác sĩ tới thăm. Bill nói với chúng tôi anh ấy sẽ tới vào hôm sau. Không còn đau đớn nhiều khi tôi nằm ngửa. Tôi không cử động được. Tôi nằm nghiêng sang phía tay phải, nơi làm tôi đau ít hơn. Đau đớn nhiều hơn khi tôi ho. Khi đờm dãi bị đưa lên và nghẹt lại ở ống phổi hay khí quản thì tôi ho và đau nhiều hơn. Vì vậy bất cứ khi nào ho thì tôi cố gắng không ho một cách vô ý thức. Tôi uống một ít trà và thấy có kết quả. Nếu không có kết quả và đờm chặn lại ở khí quản hay ống phổi thì tôi rất khổ sở. Tôi nhận ra rằng hơi thở của mình rất cạn. Tôi không thở từ bụng. Bắp thịt ở bụng bị căng. Hugh xoa bóp bụng cho tôi để cố gắng giảm sự căng thẳng ở trung tâm hơi thở (gần rốn - có lẽ là đan điền - kiketsu - ở đỉnh quả thận). Nó làm tôi thở dễ dàng hơn. Hugh giới thiệu tôi với David Wilson, người này là bác sĩ nội khoa và đã theo Thực Dưỡng sau khi bị ung thư. Ông bảo tôi có lẽ bị gẫy một hay hai cái xương sườn và điều đó có lẽ là nguyên nhân làm bụng tôi bị căng và khó thở. Cuối cùng tôi xoay xở được để tiểu tiện trên giường. Tôi rất vui mừng. Khi tôi khoẻ mạnh thì tiểu tiện bình thường nên tôi không chú ý đến nó. Còn giờ đây, tôi không thể đứng dậy, và đi tiểu là một công việc chính. Tôi hiểu rõ hơn giá trị của việc đi tiểu rất nhiều. Tối đó, tôi có giấc mơ buồn cười. Tôi ở trên một cánh đồng lớn, nơi đầy vật liệu chất dẻo - các bộ phận ô tô. Chúng từ từ chuyển động thành vòng tròn. Tôi chưa từng nhìn thấy những điều như vậy. Vậy giấc mơ đó là gì? Tôi đã nhìn thấy cái mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Tất cả những cái tôi nhìn thấy là ảo ảnh. Tôi băn khoăn liệu mình có thể bị tổn thương ở não không. Sáng hôm sau (ngày 21), tôi có thể cử động được cổ dễ hơn, vì thế tôi giữ thẳng được đầu của mình. Nhưng rồi dần dần tôi thở khó khăn. Hugh và David tới thăm tôi. Khi tôi nói chuyện với họ thì hơi thở của tôi bị nghẹt. Tôi thở càng ngày càng khó khăn hơn. Buổi chiều, bác sĩ tới kiểm tra sức khoẻ cho tôi. Sức khoẻ của tôi xấu hơn - tôi gần như hấp hối. Tôi không thể thở được. Bác sĩ khăng khăng chiếu tia X ngay tức thì. Tôi bảo ông ấy tôi sẽ đợi tới thứ Hai. Tôi bị nghẹt thở. Tôi rên rỉ. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra. Cornellia lo lắng. Cô cầu nguyện Thượng đế làm dịu cơn đau của tôi. Tôi bị nghẹt thở, nghẹt thở và nghẹt thở. Hơi thở nặng nhọc liên tục từ 9 giờ sáng cho đến 3 giờ chiều. Cornellia xin lỗi vì đã quá bướng bỉnh. Tôi đã chấp nhận sự bướng bỉnh của cô, tôi bảo: “Đấy không phải lỗi của em”. Cô khóc và tôi cũng khóc. Sau tất cả sự đột ngột đó, tôi nhận ra sự thật về nguyên nhân của tai nạn. Lý do thực sự là tôi đã quên lời hứa của mình với Thượng Đế. Tôi đã hứa rằng tôi sẽ tuân theo cách ăn số 7 và cầu nguyện vào ngày 18 và 24 hàng tháng để tri ân George Ohsawa và lời dạy của tiên sinh. Tuy nhiên, tôi đã quên mất lời hứa của mình hoàn toàn. Tôi đã không ăn theo cách số 7 hay cầu nguyện gì cả. Thậm chí tôi còn đi câu cá. Tai nạn của tôi là kết quả của việc thấthứa. Tôi đã hiểu rõ lý do tại sao tôi có tai nạn này. Ngay khi tôi có suy nghĩ này, tôi nhớ tới lời dạy của Sotai, lời dạy đó khuyên chúng ta hãy luôn tìm tư thế cơ thể mà chúng ta cảm thấy thoải mái. Vì tôi đã có thể cử động được đầu mình nên tôi thử quay đầu về bên phải. Thật là kỳ lạ - việc thở khó khăn và cơn ho ngừng hẳn. Hơi thở tôi trở lại như ngày hôm qua. Tối thứ Sáu, tôi bị đau ở vai trái, vì vậy tôi có thể quay đầu về bên phải. Tuy nhiên, sáng thứ Bảy, vai tôi đã bớt, vì vậy tôi đã nói chuyện được với người đối diện ở tư thế nằm thẳng. Vị trí này trước đây đã làm tôi nghẹt cuống họng hay ống phổi. Một chuyển động đơn giản đã tạo ra một sự thay đổi kỳ diệu. Tôi tri ân lời dạy của Sotai, nó đã cứu cuộc sống của tôi. Sau đó, hơi thở của tôi trở lại bình thường, tôi quyết định trở về nhà. Hugh tìm một chuyến bay thẳng từ Louis tới San Francisco, thay vì phải đổi máy bay ở Denver. Anh liên lạc với gia đình mình để họ có thể đón chúng tôi ở sân bay San Francisco và đưa chúng tôi về Sacramento, nơi chúng tôi có thể lấy xe của mình ở bãi đỗ xe sân bay dễ dàng hơn. Chủ nhật ngày 22, tôi đã thở được bình thường. Cơn nghẹt thở khốc liệt ngày hôm trước đã qua như cơn ác mộng. Sau hai lần thay đổi đắp cao đậu phụ ở vai và ở lưng, Hugh và David tới và băng bó xương sườn phải cho tôi. Tôi đã có thể nâng từ từ cơ thể mình lên; thậm chí tôi có thể ngồi ở trên ghế. Nằm ngửa trong 4 ngày làm tôi yếu hẳn, nhưng tôi đã có thể đi lại. Đến tối, Tom lái xe tới. Với sự giúp đỡ của hai người, tôi từ từ di chuyển được tới ô tô của anh ấy. Tôi cố gắng ngồi ở ghế trước. Không còn đau nữa. Thật tuyệt vời. Cuối cùng, tôi có thể về nhà. Khi Tom lái xe, tôi ngồi ở ghế trước. Tôi thấy rất thoải mái. Tôi rất cảm kích về việc làm của David và Hugh; nếu không có sự giúp đỡ của họ, tôi không biết làm cách nào để quay về. Tại St. Louis, Tom đề nghị chúng tôi ở lại nhà anh ấy. ở đó rất nóng. Tôi không thể nằm được, vì vậy tôi ngồi ngủ trên giường. Thứ Hai, ngày 23, Tom đưa chúng tôi tới sân bay. ở đó, tôi được đưa ra bằng xe đẩy và hãng hàng không cho chúng tôi lên máy bay trước. Không có khó khăn trong việc lên xuống như tôi đã lo lắng trước đó. Vết băng của tôi vẫn tốt. Tôi có thể viết hồi ký trên máy bay và đọc sách. Cornellia mang theo cơm nắm cho tôi lên máy bay. Tôi ăn chúng thay vì suất ăn trên máy bay. Chuyến bay hạ cánh ở San Francisco đúng giờ. Chúng tôi gặp Betsy và hai con trai của cô ở sân bay. Họ tới từ Sacramento để đón chúng tôi. Tôi rất cảm kích vì lòng tốt của họ. Hugh và sau đó là Betsy lái xe của họ. Lúc đó khoảng 5 giờ chiều, khi chúng tôi về tới sân bay Sacramento, nơi chúng tôi có chuyến tham quan đã được Betsy chuẩn bị trước. Sau đó, chúng tôi chuyển sang ô tô của mình đã đỗ ở đó 11 ngày trước đây. Bộ ắc quy bị hỏng vì nước đã khô do nắng gắt suốt 11 ngày. Chúng tôi thêm nước và sạc lại ắc quy ở trạm gần đó. Nó làm việc tốt. Betsy lái xe của cô về nhà, còn Hugh lái xe đưa chúng tôi về nhà ở Oroville. Chúng tôi trở về nhà vào 8 giờ tối. Hugh tháo băng cho tôi. Tôi lại thở khó khăn vì vậy phải ngồi thay vì nằm xuống. Chừng nào mà đầu tôi ở vị trí cao, thì tôi có thể thở dễ dàng hơn. Do vậy, anh ta dặn Cornellia mua cái giường gấp để có thể điều chỉnh vị trí đầu tôi. Thứ Ba, ngày 24, Carl và Sandy mua chiếc giường cho tôi từ Chico. Nó giúp tôi rất nhiều; đó là vật duy nhất mà tôi cần lúc này. Sử dụng nó, tôi có thể nằm trên giường hay ra khỏi giường, vào nhà tắm một mình một cách dễ dàng. ở nhà, Cornellia cạo đầu tôi và đắp cao đậu phụ để tránh khả năng chảy máu nãotrong một tuần liền, cho tới thứ hai tuần sau. Thỉnh thoảng, cô đắp cao gạo trên vai cho tôi. Tôi khoẻ lên hàng ngày. Tôi có thể cử động đầu và thắt lưng mỗi ngày một ít. Tôi có thể lái xe vào mùng 9 tháng 7, 20 ngày sau tai nạn. -------------------- Mini chan ga ichiban
![]() ..::Mini::.. |
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 17th June 2025 - 06:49 PM |