![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết: 57 Gia nhập vào: 26-September 08 Từ: Hanoi Thành viên thứ.: 1,099 ![]() |
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật và chửi Phật. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không? - Ta không điếc. - Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi? - Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai? - Quà ấy về tôi chứ ai. -Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi. Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. CÒn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. CÒn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. CHúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình fải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. như thế mới được an vui. TRong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui. Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không fải tu là cầu an suông, mà fải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến. Đa số chúng ta có cái tật nge người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không fải người trí. Nguồn Hoàng Thuỳ Linh's blog
|
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() The last... ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 1,324 Gia nhập vào: 10-February 07 Thành viên thứ.: 4 ![]() |
Sân hận và vô minh.
Vô minh là sự thiếu sáng suốt. Sân hận và vô minh hay bồi dưỡng cho nhau. Vì thiếu sáng suốt nhận định tình hình một cách khách quan nên cơn giận mới có thể xảy ra. Khi bị cơn giận đốt cháy thì sự nhận xét khôn ngoan lại càng eo hẹp hơn và sẽ dễ dẫn đến những hành động nông nổi thiếu suy nghỉ. Một trong những cái mẹo của những võ sĩ tranh đấu với nhau là khiêu khích chọc giân đối phương. Người nào mất bình tĩnh trước sẽ bị thua vì sự chú ý vào kỹ thuật đấu võ bị giảm đi (thiếu sáng suốt) và dễ bị đối phương quật ngã. Càng sân nhiều thì khả năng thông cảm học hỏi sẽ bị mờ đi vì người giận chỉ muốn trả thù chớ không muốn hợp tác để trao đổi tư tưởng và học hỏi thêm ở đối phương mình. Mục đích của sân hận là khi mình đau khổ thì muốn làm người khác đau khổ theo, lấy cái khổ trả lại cái khổ. Ðứng trên phương diện nhân quả thì đó là sự khởi đầu của địa ngục, của cái bánh xe luân hồi khổ kéo theo khổ, vô minh kéo theo vô minh. Giận càng nhiều, càng lâu thì sự mù quáng trong tâm hồn càng dầy. Ðịa ngục dưới lòng đất tối đen, người ở địa ngục bị lửa đốt, đói khát muốn ăn uống nhưng khi thức ăn vừa tới miệng liền biến thành lửa tượng trưng cho tâm trạng đau khổ khi con người hay sống trong cơn giận. Thật vậy, người oán hờn là tù binh của vô minh (lòng đất), bị lửa của cơn giận đốt, họ mất đi khả năng tha thứ và thông cảm nên dù có người thật tình thương mến họ khuyên họ nên từ bỏ cơn giận (thức ăn bổ dưỡng), họ cũng không tin tưởng và dùng được lời khuyên đó, thà chịu đau khổ chớ không chịu tha thứ (thức ăn biến thành lửa đau khổ). -------------------- The last |
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 9th July 2025 - 10:00 AM |