![]() |
![]() |
![]()
Bài viết
#1
|
|
![]() Rinkitori Tojimomi ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 125 Gia nhập vào: 7-February 07 Từ: nhà không số, phố không tên, đất nước không có trên bản đồ Thành viên thứ.: 3 ![]() |
KÍNH VẠN HOA Phổ chiếu Herman Aihara Lời giới thiệu Vào đầu thập niên 90, toàn thể dân Mỹ sống trong tinh thần căng thẳng vì sợ chiến tranh hạt nhân, ung thư, AIDS. Giữa lúc ấy, bác sĩ Anthony Sattilaro, giám đốc bệnh viện lớn nhất ở Philadelphia, trình bày trên màn ảnh truyền hình, trước nhiều ký giả đại diện cho nhiều tờ báo nổi tiếng, về thành quả tự trị lành ung thư đã di căn của mình ở tinh hoàn, bẹ sườn, xương sống và bàng quang bằng phương pháp Thực Dưỡng (Macrobiotics). Mọi người thở phào nhẹ nhõm, như vớ được chiếc bè lúc sắp chết đuối. Hàng triệu người đổ xô đến thăm các trung tâm Vega (trung tâm Thực Dưỡng) rải rác trên toàn nước Mỹ để mong thuốc thần đem lại cho sức khoẻ hoàn hảo. Cuốn Kính vạn hoa còn gọi là Phổ chiếu (Kaleidoscope) của Herman Aihara - người kế tục xuất sắc của Ohsawa - kịp thời tu bổ những sai sót của những môn sinh đã và đang thực nghiệm phương pháp Thực Dưỡng, giúp ổn định tâm tư một số người sắp nhập môn và đang tôn thờ Thực Dưỡng như tiên dược vạn năng. Chỉ cần lắc nhẹ ống kính vạn hoa thì tức khắc mọi hình sắc bên trong đều đổi thay. Cũng thế, cuộc sống con người đổi thay theo luật tuần hoàn của vũ trụ, mặt trời, mặt trăng, sáng, chiều, xuân, hạ, thu, đông... trôi dạt theo từng làn sóng tư tưởng, và nhất là sức khoẻ của con người cũng thay đổi theo sự biến đổi đó, mà nguồn gốc là phẩm chất của các món ăn, thức uống. Tác giả Herman Aihara đã tiếp bước tiên sinh Ohsawa đi du thuyết khắp nơi trên thế giới và cùng với Michio Kushi (hiện đang ở Massachusettes) tiếp tục phong trào Thực Dưỡng ở Mỹ và ở các nơi khác. Trong lúc đi thuyết giảng, ông trả lời rất nhiều câu hỏi của người nghe và các môn sinh. Từ kinh nghiệm của bản thân và từ những buổi tham vấn ấy, tác giả viết ra cuốn sách này. Những ai muốn hiểu rõ bản chất phương pháp Thực Dưỡng, của Ohsawa, muốn học âm dương theo cách tiếp cận phương Tây, muốn thấu hiểu AIDS, ung thư theo nhãn quan y lý phương Đông, muốn khỏi mất thì giờ, tiền bạc vì bệnh tật..., xin mời đọc Kính vạn hoa (Phổ chiếu). Cuốn sách còn giúp bạn đọc hiểu nguồn gốc con người, hiểu thấu nguyên lý Thiền, để sống hợp với Đạo, với cõi đời vô tận, để sống vui với gia đình, bạn bè và với mọi người trên quả đất này bằng tấm lòng từ bi bác ái, bằng tấm lòng bao dung, đại đồng. Cuốn sách bao gồm 63 bài ghi chép, bài giảng, tùy bút... độc lập, được viết trải dài theo địa lý (từ châu âu đến châu Mỹ) và theo thời gian từ tháng 1-1979 đến cuối năm 1985. Bạn đọc có thể đọc riêng từng bài như một câu chuyện độc lập. Cũng do vậy, bạn đọc sẽ thấy nhiều ý tưởng, sự kiện được trình bày lặp đi lặp lại trong nhiều bài. Tư tưởng chủ đạo của Thực Dưỡng - như tác giả trình bày trong sách đã ngày càng được minh chứng là đúng đắn và được các môn đệ phái Thực Dưỡng phát triển. Do vậy, để góp phần giúp bạn đọc tìm hiểu quá trình tư tưởng cũng như các giai đoạn phát triển của phong trào Thực Dưỡng, chúng tôi dịch gần như nguyên văn bản "Kaleidoscope" của tác giả Herman Aihara (George Ohsawa Macrobiotic Foundation, Oroville, California, 1986). -------------------- Mini chan ga ichiban
![]() ..::Mini::.. |
|
|
![]() |
![]()
Bài viết
#2
|
|
![]() The last... ![]() ![]() ![]() Nhóm: Administrators Bài viết: 1,324 Gia nhập vào: 10-February 07 Thành viên thứ.: 4 ![]() |
53. Tâm thanh tịnh
Tháng 10 năm 1984 Ai đâu tặng bạn thanh bình ... Một ngàn năm trăm người đã đi tàu hỏa suốt nhiều ngày đêm. Mỗi toa chứa 80 người, nên có một số phải nằm trên hành lý, đó là vật sở hữu còn sót lại sau cùng của họ... Đây là đoạn mở đầu của cuốn sách “Đi tìm ý nghĩa của đời người”, tác giả là Viktor E. Frankl. Ông viết về các nỗi gian lao lúc sống ở Auschwitz và kết luận rằng bất cứ lúc nào người ta chạm trán với trở lực kinh khủng trong hoàn cảnh cực kỳ rối ren thì lúc đó tự do hiện bày, ngay cả ở Auschwitz cũng vậy. Ông tìm thấy rằng hạnh phúc, bệnh hoạn, đời sống là do ta tạo ra chứ không phải do cha mẹ, bác sĩ, hay chính quyền chịu trách nhiệm. Nếu không tự nhận ra lỗi tại ta như vậy thì không tài nào đạt tới hạnh phúc và sự sung mãn của mình, tiến tới đạt được sự thanh tịnh trong tâm hồn. Ví dụ như có nhiều bệnh nhân ung thư đã nhờ tôi chỉ dẫn cho cách ăn uống, nhưng họ muốn biết họ phải theo thực đơn khắt khe này bao lâu nữa. Rõ ràng họ muốn bỏ rơi thực đơn lúc bệnh chứng lắng dịu. Đây là hậu quả của ý tưởng cho ung thư là do cái gì gây ra chứ không phải do chính họ. Họ đang trốn chạy trách nhiệm. Họ theo cách ăn uống này là vì lời khuyên của tôi, họ muốn trị lành bệnh một cách đơn giản. Cảm nghĩ như thế nên họ ăn thức ăn Thực Dưỡng trong khổ tâm, do đó thức ăn không đem lại đầy đủ lợi ích, dù rằng sức khoẻ có được cải thiện chút ít. Khi thấy bệnh chứng bị đẩy lùi họ ngừng ngay lối ăn kiêng cữ. Rồi thì chẳng bao lâu ung thư lại tái phát, lần này thì quá khó lành bệnh dù bằng pháp ăn Thực Dưỡng. Thường thường kẻ lâm vào tình trạng này hay tìm thuốc men, rồi đành bó tay chờ tử thần. Ngược lại, nếu họ nghĩ được rằng họ phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc hay bệnh tật của bản thân, thì tinh thần được ổn định. Nhờ giữ được tinh thần thanh thản nên các cơ quan nội tạng hoạt động tốt, hấp thụ trọn vẹn các chất dinh dưỡng và các bữa ăn đem lại lợi ích tối đa. Học thuyết về trầm uất của Hans Seyle giải thích rõ điều này và Norman Cousins đã áp dụng để tự chữa lành bệnh tật của bản thân. Bác sĩ Seyle trình bày đầy đủ chi tiết về hậu quả tiêu cực đối với việc trao đổi chất trong cơ thể do cảm xúc tiêu cực, điều này làm tôi nảy sinh một câu hỏi: thế thì đối với cảm xúc tích cực thì sao? Nếu cảm xúc tiêu cực làm trao đổi kém cỏi các chất tiêu hóa thì cảm xúc tích cực há không giúp cho sự trao đổi được bổ ích cho cơ thể chăng? Nương theo nhận xét này Cousins đã áp dụng vui cười vào việc trị bệnh và Seyle khuyên nên dùng lòng tri ân như là lối xử thế cần thiết để trị liệu bệnh dồn nén tâm thần. Còn giáo sư Ohsawa bảo rằng niềm tin tuyệt đối vào trật tự vũ trụ sẽ đem ta đến vùng trời số 7 (của tâm an nhiên tự tại). Tâm thanh tịnh cũng cho ta kết quả tương tự, nếu ta nhận trách nhiệm về hành vi, sức khỏe, đau ốm, thành công hay thất bại của ta. Sau tinh thần trách nhiệm, điều kiện giúp ta ổn định tinh thần là không ganh tị (tâm tùy hỉ). Ganh tị là không tùy hỉ (chia vui) với thành công của kẻ khác hay chịu đựng thất bại của mình. Đó là cảm xúc tiêu cực! Chính nó dấy động tâm hồn ta, làm cho ta bị xung động, dễ nổi giận, bối rối và bất hạnh. Lòng ghen tức bàng bạc khắp các chốn bon chen như trong thương mại, thể thao, kịch ảnh và ngay trong giới học giả cũng có cạnh tranh. Bất cứ cuộc tranh đua nào cũng có ghen tức. Vậy muốn tránh tật đó thì đừng cạnh tranh. Tuy nhiên ganh đua cũng là cảm xúc tích cực vì chính nó giúp ta tiến hóa và trưởng thành. Nó không phải là cảm xúc tồi tệ nhưng nó có thể biến thành lòng ghen tị khiến cho tâm hồn dậy sóng. Tâm hồn bình an quan trọng hơn tiền bạc, uy tín, danh tiếng hay thành công trong một lĩnh vực nào đó. Có nhiều người lại đổi niềm an vui tự tại để lấy mấy thứ hào nhoáng. Đó là cái bẫy mà nhiều người ở xã hội thượng lưu, ngay cả các bậc đạo sư vĩ đại nhất cũng sa vào. Khoảng 2.000 năm trước đây, Nhật Bản có hai vị thượng toạ nổi danh: Saicho thuộc môn phái Tandai và Kukai thuộc pháp môn Shingon. Cả hai đều được nhà vua chọn làm môn sinh xuất sắc và được tiến cử sang Trung Hoa trên chiếc thương thuyền nhỏ lúc họ còn rất trẻ. Saicho sáng lập môn phái Tendai trên đường Hiei gần Kyoto. Ông là bậc thầy được mọi người kính nể với nhiều đệ tử xuất chúng mà các vị này thiết lập ba trường phái Phật giáo là: Tông phái Shin của Shinran, tông Tào động của Dozen và tông phái Nichiren của Nichiren. Ngay cả vua chúa cũng thỉnh Saicho để tham vấn. Ngược lại với Saicho, thì Kukai đã thụ giáo Mật tông của Tây Tạng, sau khi sống tận miền tây của Trung Quốc ông dựng nên pháp môn Shingon trên đỉnh đồi Koyo. Ông không đào tạo những đệ tử nổi tiếng mà tự nguyện sống với các nông dân, các dân làng, những kẻ buôn thung bán bưng, các hạng cùng đinh, để chỉ cho họ xây cầu, chống lũ lụt, làm ruộng và các vấn đề thực tiễn cho đời sống. Hai vị cao tăng này là hai mẫu người có cá tính khác biệt, quan niệm triết học, cách hành pháp và trở nên 2 kẻ tranh hùng thô bạo trên nền Phật học Nhật Bản. Họ công khai tranh cãi về Phật giáo. Ngày nọ, Saicho gửi thư cho Kukai với ý định mượn một cuốn sách về Mật tông đã được đưa về từ Trung Quốc... rồi Kukai từ chối cho mượn sách vì lý do này lý do khác, nhưng câu chuyện cho ta thấy rằng khó đạt tới tâm trạng mà trong đó không có lòng ganh đua hay tị hiềm. Vì lý do này mà tiên sinh Ohsawa đã dạy rằng: chúng ta phải chấm dứt doanh thương vào tuổi 40. Thật vậy, tôi từ bỏ thương trường từ lúc trẻ hơn khi còn ở Nữu Ước, vì tôi không thích cạnh tranh. Năm 1956 tôi mở cửa hàng bán lẻ ở trung tâm Mahanttan. Chẳng bao lâu Michio Kushi và các bạn Thực Dưỡng khác cũng mở các cửa hàng. Bè bạn lúc bấy giờ cũng trở thành thù địch vì cạnh tranh. Tôi không thích có cảm xúc mạnh vì tranh giành lợi lộc. Do đó tôi bán cổ đông của tôi cho người hùn vốn với tôi, rồi đến ở California. Từ đó trở đi tôi không còn dính vào sự tranh giành nào nữa. Thái độ này giúp tôi sống ung dung tự tại trong cảnh tĩnh lặng. Theo đuổi danh phận quyền tước dễ sinh lòng tỵ hiềm làm mất tâm thanh tịnh. Lão Tử đã khuyên ta không nên phóng tâm tìm danh phận tức ham muốn địa vị cao sang. “Người đời vướng mắc vào vinh và nhục, buông mình theo dục vọng vị kỷ, thay vì quay về bản giác. Chạy theo danh phận là thế nào? Là bằng mọi cách phải đạt được tiếng tăm và tránh ô nhục. Họ sẽ thối chí khi bị mạ lỵ. Ta nghĩ gì khi bảo thiên hạ đánh giá quá cao tự ngã vị kỷ? Thái độ kiêu ngạo đó khiến họ luôn luôn đối đầu với bệnh. Vậy cái ngã vị kỷ sẽ được lành bệnh - kẻ nào quan tâm đến chân ngã chứ không phải cái ngã phù du sẽ được tín cẩn. Kẻ nào tha thiết với đại ngã chứ không phải cái ngã giả tạm biểu tượng bằng danh tiếng, uy quyền sẽ được người đời quí trọng”. Lão Tử
Đạo Đức Kinh (chương 13) -------------------- The last |
|
|
![]() ![]() |
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 17th June 2025 - 06:09 PM |