Kính vạn hoa - Phổ chiếu |
Kính vạn hoa - Phổ chiếu |
Apr 20 2007, 02:07 PM
Bài viết
#1
|
|
Rinkitori Tojimomi Nhóm: Administrators Bài viết: 125 Gia nhập vào: 7-February 07 Từ: nhà không số, phố không tên, đất nước không có trên bản đồ Thành viên thứ.: 3 |
KÍNH VẠN HOA Phổ chiếu Herman Aihara Lời giới thiệu Vào đầu thập niên 90, toàn thể dân Mỹ sống trong tinh thần căng thẳng vì sợ chiến tranh hạt nhân, ung thư, AIDS. Giữa lúc ấy, bác sĩ Anthony Sattilaro, giám đốc bệnh viện lớn nhất ở Philadelphia, trình bày trên màn ảnh truyền hình, trước nhiều ký giả đại diện cho nhiều tờ báo nổi tiếng, về thành quả tự trị lành ung thư đã di căn của mình ở tinh hoàn, bẹ sườn, xương sống và bàng quang bằng phương pháp Thực Dưỡng (Macrobiotics). Mọi người thở phào nhẹ nhõm, như vớ được chiếc bè lúc sắp chết đuối. Hàng triệu người đổ xô đến thăm các trung tâm Vega (trung tâm Thực Dưỡng) rải rác trên toàn nước Mỹ để mong thuốc thần đem lại cho sức khoẻ hoàn hảo. Cuốn Kính vạn hoa còn gọi là Phổ chiếu (Kaleidoscope) của Herman Aihara - người kế tục xuất sắc của Ohsawa - kịp thời tu bổ những sai sót của những môn sinh đã và đang thực nghiệm phương pháp Thực Dưỡng, giúp ổn định tâm tư một số người sắp nhập môn và đang tôn thờ Thực Dưỡng như tiên dược vạn năng. Chỉ cần lắc nhẹ ống kính vạn hoa thì tức khắc mọi hình sắc bên trong đều đổi thay. Cũng thế, cuộc sống con người đổi thay theo luật tuần hoàn của vũ trụ, mặt trời, mặt trăng, sáng, chiều, xuân, hạ, thu, đông... trôi dạt theo từng làn sóng tư tưởng, và nhất là sức khoẻ của con người cũng thay đổi theo sự biến đổi đó, mà nguồn gốc là phẩm chất của các món ăn, thức uống. Tác giả Herman Aihara đã tiếp bước tiên sinh Ohsawa đi du thuyết khắp nơi trên thế giới và cùng với Michio Kushi (hiện đang ở Massachusettes) tiếp tục phong trào Thực Dưỡng ở Mỹ và ở các nơi khác. Trong lúc đi thuyết giảng, ông trả lời rất nhiều câu hỏi của người nghe và các môn sinh. Từ kinh nghiệm của bản thân và từ những buổi tham vấn ấy, tác giả viết ra cuốn sách này. Những ai muốn hiểu rõ bản chất phương pháp Thực Dưỡng, của Ohsawa, muốn học âm dương theo cách tiếp cận phương Tây, muốn thấu hiểu AIDS, ung thư theo nhãn quan y lý phương Đông, muốn khỏi mất thì giờ, tiền bạc vì bệnh tật..., xin mời đọc Kính vạn hoa (Phổ chiếu). Cuốn sách còn giúp bạn đọc hiểu nguồn gốc con người, hiểu thấu nguyên lý Thiền, để sống hợp với Đạo, với cõi đời vô tận, để sống vui với gia đình, bạn bè và với mọi người trên quả đất này bằng tấm lòng từ bi bác ái, bằng tấm lòng bao dung, đại đồng. Cuốn sách bao gồm 63 bài ghi chép, bài giảng, tùy bút... độc lập, được viết trải dài theo địa lý (từ châu âu đến châu Mỹ) và theo thời gian từ tháng 1-1979 đến cuối năm 1985. Bạn đọc có thể đọc riêng từng bài như một câu chuyện độc lập. Cũng do vậy, bạn đọc sẽ thấy nhiều ý tưởng, sự kiện được trình bày lặp đi lặp lại trong nhiều bài. Tư tưởng chủ đạo của Thực Dưỡng - như tác giả trình bày trong sách đã ngày càng được minh chứng là đúng đắn và được các môn đệ phái Thực Dưỡng phát triển. Do vậy, để góp phần giúp bạn đọc tìm hiểu quá trình tư tưởng cũng như các giai đoạn phát triển của phong trào Thực Dưỡng, chúng tôi dịch gần như nguyên văn bản "Kaleidoscope" của tác giả Herman Aihara (George Ohsawa Macrobiotic Foundation, Oroville, California, 1986). -------------------- Mini chan ga ichiban
..::Mini::.. |
|
|
Apr 29 2007, 02:33 PM
Bài viết
#2
|
|
The last... Nhóm: Administrators Bài viết: 1,324 Gia nhập vào: 10-February 07 Thành viên thứ.: 4 |
55. Nắm Giữ và từ bỏ
Cuộc nói chuyện ở Trại hè Đồng cỏ Pháp Tháng 10 năm 1984 Tôi muốn nói với các bạn về buổi giảng đầu tiên mà tôi đã nghe Ohsawa giảng. Ohsawa dạy tôi về kỷ luật. Tiên sinh tới Nữu Ước vào năm 1959 và bắt đầu giảng dạy năm 1960. Tiên sinh giảng dạy về những con người đặc biệt và thời điểm sinh nhật của họ - Van Gogh, Anatole France, Gandhi, Jesus Christ. Những nhà cách mạng sinh vào tháng 5, cũng như các họa sĩ cũng sinh vào tháng 5 còn những nhạc sĩ sinh vào mùa đông (Van Gogh bị mất trí vì quá dương!). Tôi ghi lại bài giảng khi tiên sinh nói và công bố chúng trên bản tin. Sau đó, tiên sinh trách mắng tôi rất nhiều, bởi vì tôi không sắp xếp lại chúng - tôi xuất bản chúng như những gì tiên sinh giảng dạy - dạng văn nói. Tiên sinh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Đó là bài học lớn nhất mà tôi nhận được - không xin lỗi gì hết. Tự nhiên không chấp nhận lời xin lỗi nhưng cha mẹ chúng ta lại làm điều đó, vì thế chúng ta lớn lên trong việc học làm thế nào để xin lỗi. Vì vậy, Ohsawa cố gắng để chỉ lỗi của việc chấp nhận khái niệm xin lỗi và lấy xin lỗi làm lá chắn. Nếu chúng ta làm điều đó, thì sự tích luỹ của chúng ta về lỗi lầm sẽ rất lớn. Ohsawa trách mắng môn sinh của mình rất nhiều. Nhưng tôi là người đa cảm - tôi không chịu được la mắng. Tôi thiếu nghị lực để trách mắng ngay khi tôi nhìn thấy sự bất hạnh tới với ai đó. Tôi để họ tự tìm ra cho mình. Trời có mắt mà. Tôi không cần làm điều gì cả. Mọi người đều muốn được nổi tiếng. Không ai muốn là một kẻ tồi cả. Tôi cũng vậy - tôi luôn luôn muốn mọi người thích mình. Tôi không bao giờ nói điều xấu với người khác. Vì vậy không ai không thích tôi. (Nhưng tôi không thích người lười, bởi vì khi họ ở xung quanh, tôi không thể nghỉ ngơi được tý gì). Nhưng tôi khâm phục những người bị căm ghét. Họ rất kỳ lạ, những người rất vĩ đại. Giống như Jesus Christ, những người này là những người rất quan trọng. Nếu bạn thích ai đó thì họ là những người đối lập với bạn. Nếu bạn ghét ai đó, điều đó bởi vì họ giống bạn. Hiểu điều này làm mọi mối tương giao trở nên suôn sẻ. Một lần, tôi sống ở Sacramento. Chúng tôi luôn có khách, kể cả dân lang thang. Cornellia không thích họ - họ làm cho cô ta bận rộn, đặc biệt là những kẻ lười nhác. Một lần, cô ta phàn nàn về một người. Tôi nói: “Tốt hơn cả là chúng ta nên giữ hắn ta lại, bởi vì sẽ không có một kẻ lười khác tới. Trong nhà, một kẻ lười là đủ, như vậy sẽ không có kẻ lười nào khác muốn tới”. Cô ấy hiểu ra và sung sướng giữ anh ta lại. Giống như vậy, nếu bạn bị ốm, đừng chữa trị - chẳng hay ho gì để mà hoàn hảo. Cùng cách đó, mọi người đều muốn một cuộc hôn nhân hoàn hảo và đó là lý do tại sao có quá nhiều cuộc ly dị xảy ra ở đất nước này. Làm cách nào để suy nghĩ đến điều đối lập chính là Thực Dưỡng. Luôn luôn có 2 mặt của một quan điểm. Nếu tầm nhìn này không làm bạn hạnh phúc thì hãy đổi lại cách nhìn khác. Tôi thường thích đi câu cá cùng gia đình, còn gia đình thì lại không mấy quan tâm, vì vậy tôi bỏ thói quen câu cá và sự thích thú đó. Đôi lúc bạn phải nhượng bộ; đặc biệt là với gia đình, bạn phải học nhượng bộ. Trên thực tế, trong cuộc sống, hạnh phúc sẽ tới khi bạn nhượng bộ điều gì đó. Hạnh phúc sẽ không tới khi bạn cứ giữ khư khư ý kiến của mình. Vì vậy, khi bạn bắt đầu ăn uống dưỡng sinh thì bạn sẽ rất hạnh phúc vì bạn từ bỏ ăn thịt và bơ. Sau đó, khi bạn thích ăn gạo lứt và súp misô, bạn lại phải từ bỏ chúng. Nhiều người không hạnh phúc vì họ quá gắn bó với gạo lứt và misô. Khi chữa trị bệnh tật thì bạn phải sử dụng gạo lứt. Không chỉ gạo lứt chữa trị cho bạn mà là cái bạn từ bỏ đã chữa trị cho bạn. Vì vậy, nếu bị ốm lại thì bệnh gần như không thể chữa khỏi vì khi đó bạn chỉ có gạo lứt, misô và tương để từ bỏ! Nếu bạn khắc phục được mối quan hệ này, bạn sẽ rất hạnh phúc. Tôi hút thuốc 20 năm nay, vì vậy tôi từ bỏ nó - bởi vì tôi thích nó. Vì nếu bạn thích chồng của mình, hãy từ bỏ anh ta; khi đó, anh ta sẽ ở với bạn. Nếu không thì bạn sẽ mất anh ta. Và nếu bạn giữ sức khoẻ, bạn sẽ mất nó. Tất cả các bậc thày vĩ đại đều đã một lần rất khốn khổ. Đó là nguyên nhân để họ học cách không gắn bó với bản ngã và đi tới chân ngã. Nếu bạn từ bỏ bản ngã, bạn chẳng mất gì cả. Nhưng điều đó là rất khó. Phần lớn những người bất hạnh mà tôi gặp đều rất bất hạnh bởi vì sự gắn bó này. Tuy vậy, từ bỏ nó lại là điều dễ nhất. Hơn nữa, bạn có thể chỉ làm điều đó nếu bạn muốn, nhưng hãy sẵn sàng để từ bỏ. Phần lớn con người rơi vào thói quen - tôi nên làm điều này hay tôi nên làm điều khác. Hãy giống như nước - nó vừa vặn với bất cứ bình chứa nào bạn rót vào. Nếu tâm trí bạn trong một khuôn mẫu, thì nó bị quá gắn bó. Những gì chúng ta thích đều đối lập với cái chúng ta là. Đây là cách mà mối quan hệ được hình thành. Khi rời khỏi gia đình mình, tôi không nói với mọi người là tôi sẽ làm gì. Nhưng mẹ tôi biết. Bà làm một bữa cơm. Có bánh dày và đường, vì thế tôi đã không ăn gì cả. Đó là bữa cơm cuối cùng bà làm cho tôi. Tôi không bao giờ gặp lại bà nữa. Tôi vẫn hối hận vì đã không ăn. Rồi sau đó, tôi đã ăn bánh với đường nhiều lần - vậy tại sao tôi không ăn món đó của bà? Thật ngu xuẩn. Thật cứng nhắc. Như thế là tôi yêu thích Thực Dưỡng hơn bà hay yêu bản thân mình hơn yêu bà. Vì vậy hãy cẩn thận để luôn luôn tiến tới chân ngã. Xu hướng của Thực Dưỡng là cái đối lập. Đừng bao giờ đánh đổi gạo lứt lấy hạnh phúc. -------------------- The last |
|
|
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 14th June 2024 - 02:30 AM |