Chập chờn mê tỉnh, Tìm bất tử, thấy hư vô, chọn đường quán, chỉ. Thích |
Chập chờn mê tỉnh, Tìm bất tử, thấy hư vô, chọn đường quán, chỉ. Thích |
Sep 5 2007, 08:22 AM
Bài viết
#1
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
Mắt trần sao biết ma hay thánh Một ánh hào quang ai biết ai Em sắp quy y, chân vẫn chưa vững, dễ hồ lạc bước. Ngày trước không nghĩ mình viết được cái gì văn gừng văn nghệ, nhưng tự nhiên thời gian đến cửa thiền lại làm mình biết thổ lộ hơn, không biết thế là sai hay đúng nhỉ -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:26 AM
Bài viết
#2
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
MELODY
Cung đàn chùng
được so dây mắt người đánh đàn rạng rỡ. Này là cung trầm tiếng anh nằng nặng có những đêm thức trắng tóc đã phai màu Này là tiếng em thánh thót yêu thương những nốt lặng dài hơi thở tiếng đàn vẽ lên nét mặt tiếng đàn vẽ cái xiết tay tiếng đàn thảo lên bản hoà ca âu yếm tự dưng những nốt trầm biến mất lạc lõng giọng em mãi gọi anh em đi tìm tiếng đàn xưa em đi tìm nốt trầm của em em tìm được trong tim mình nhưng ... biết lẽ chia phôi vẫn thấy tim mình là vết thương không liền sẹo -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:29 AM
Bài viết
#3
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
Đào mồ
Em ở đây, đào mộ chôn mình
tóc em đen, dài lắm Em nín thở, nhìn trân trân vào ý nghĩ trần truồng Những ý nghĩ sáng rồi tối, đỏ rồi xanh em không biết ý nghĩ nào là ý nghĩ mình cần Em ngửa bàn tay, xin ý chúa nhưng chẳng có thượng đế nào Em chết lặng, nhìn trân trân vào xác Uhm, cái xác còn trẻ lắm mày cong, mắt sáng những ngón tay thon gầy bấu víu, hãi hùng Em hiểu chứ, một đứa trẻ con co mình khi xa lòng mẹ khóc thét vì sợ không gian Không, em là nó là không gian mênh mông, là thời gian vĩnh cửu Nỗi sợ hãi, vẻ đẹp, sự xấu xa, lạnh lùng... chẳng thuộc về nơi này... rồi chúng sẽ phải tự ra đi Vì nơi này, không có thức ăn cho chúng -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:30 AM
Bài viết
#4
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
MINH MỘNG
Xuất hiện trong đêm đen mênh mông
Một phần tử nhỏ bé Nhỏ, nhỏ, nhỏ lắm, cũng chẳng biết tả thế nào Mình đấy Sự sống nhỏ nhoi, có một trái tim yêu ghét thù hằn, có một linh hồn khát khao cuộc sống Cần sa của tình yêu làm nó mờ mắt Hồng phiến hận thù làm nó mờ trí Nó vật vờ, tìm lại bản thân Ta đã là sư tử hiên ngang, bờm xù dũng mãnh gầm một tiếng hoang tàn, động cả rừng xanh dạo chơi trên thảo nguyên ngập răng vào động mạch thú rừng máu sao mà ngọt Ta đã là loài linh dương nhỏ bé, chỉ có tự vệ bằng đôi chân sống vì tình và chết trong sợ hãi Ta là cánh chim bằng, mắt ta sáng xuyên đêm khi vỗ cánh ta cao hơn hết thảy ta vươn thẳng tới mặt trời, ta làm bạn với mây, xuyên thẳng qua tâm bão Ta là con thỏ non mắt tròn ngơ ngác chẳng biết gì ngoài việc chạy trốn và hãi sợ suốt đời mong một quả táo trên cành Ta là con chó lông đen gại gại chân vào tay chủ, người đi đâu ta theo nấy và sẵn sàng dâng mạng của mình Ta là con lợn nặng nề phơi bụng trong tê buốt, và chờ đợi, dẫu biết, chẳng có gì vui ở trước mắt nghẹn ngào Ta là trinh nữ thiêu thân, vì người chồng đã ra đi vĩnh viễn trong ngọn lửa, ta căm thù đồng loại, hủ tục một thời Ta là người chồng tàn nhẫn, không biết mặt con, hơi thở cuối cùng, nuối tiếc Ta là người mẹ, hiến trọn đời cho đứa con thơ Ta là người bán hàng rong, khóc ròng buổi chiều, nắng to, thân gầy, mẹ bệnh Ta là thầy đồ, tay vung rồng phượng, cầm cây roi, dạy lũ học trò, suốt ngày nghĩ về thế sự, gảy đàn cầm nhớ kẻ tri âm Ta là ánh sáng tươi tắn của ban mai, là màu ngọc thiêng trong đền cổ, là nhánh cây rùng mình trong nắng, tiếng chuông xa an lạc cõi người... ta là tiếng hú vẩn vơ, lạc trong không khí, lạnh gáy khách qua đường, ma quỷ Ta là ai, là ai, là ai, mà yêu quá đời này..... -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:39 AM
Bài viết
#5
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
Ngưu lang, Chức nữ
Chức nữ gặp Ngưu lang không nói chẳng đủ thời gian, dù chỉ để nhìn chẳng đủ thời gian, dù chỉ để chạm tay chẳng đủ thời gian, lắng nghe hơi thở chẳng đủ thời gian, lấy khăn lau giọt mặn dài chẳng đủ thời gian, ghi hình khuôn mặt trời cạn nước, không mưa họ khóc nhau đã vạn vạn năm trời cạn nước, không mưa họ cũng chẳng đủ thời gian để khóc, hay là... Ngưu lang, Chức nữ nhớ về nhau vẫn nhớ về nhau sau những lời cười nói, là nước mắt ngược dòng hàng mi nhớ giấc mơ hôm trước, không dám mở ra, sợ mất hình ai trong vô thức mắt nhớ cái nhìn hôm trước, không muốn mở ra, sợ ánh sáng làm nhoè mất những ngón tay nhớ lọn tóc mềm bờ vai nhớ những nụ hôn mằn mặn nhớ... (nếu nỗi nhớ có hình, thì dải ngân hà sẽ chẳng còn chỗ cho trăng và sao nữa... nên nhớ ai thì nhớ ít thôi để những khoảng trống, nghĩ cho bản thân mình) ngày là đêm, đêm là ngày, có khi nào con tim tạm nghỉ, từng mũi thoi cũng chạm nỗi cô đơn chưa kịp mừng thì chia ly đã đến, người ở đây mà tưởng cách biển trời, nước mắt vui và giọt lệ buồn, tuy hai mà một, chia xa rồi, lại nỗi cô đơn người vừa xa đã nhớ rất nhiều, những ngày một mình lật kí ức nhạt nhòa, lạnh quá, hỏi mặt trăng cô quạnh sánh bằng? (mới hay, nụ cười, và nước mắt, chỉ là hai mặt của một vấn đề tao ngộ và chia ly, tuy hai nhưng là một) vẫn nhớ... Ngưu lang, Chức nữ, đâu chỉ có hai người nhân gian là bể tương tư những người yêu tìm những người yêu những người cô đơn tìm những người cô đơn nhân gian tìm nhau, tìm mãi mãi tìm đến bao giờ? -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:40 AM
Bài viết
#6
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
Rót tình vào chai
Em rót tình yêu của em vào cái chai nhỏ
Chai trong suốt tình trong suốt Em rót tình yêu vào cái chai nhỏ đóng nắp lại lắc lắc tình sóng sánh, sóng sánh Em rót tình yêu vào chai nhỏ đóng nắp lại quẳng xuống sông tình trôi xa, trôi xa chai bồng bềnh, bồng bềnh tình sao nhẹ quá Em còn nhớ, còn khát Những giọt đắng Vị mằn mặn Vị chan chát Vị cay cay Ngọt đầm đậm Em còn nhớ lắm Mùi tanh tanh Mùi thơm thơm Mùi ấm ấm Em rót tình vào chai nhỏ Cô đọng, sền sệt Em thấy mình quánh lại Em rót tình vào chai Em sững người, thấy cái chai lớn quá Và tình rót mãi, chẳng đầy Em rót cả em vào chai nữa Ngạc nhiên vì mãi vẫn chưa say -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:42 AM
Bài viết
#7
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
Tiếng đàn
Nâng cây đàn, tay em lơi lả Mắt dõi mãi những sợi thanh trong Tiếng đàn cao, mắt em là mây biếc Tiếng đàn trầm, mắt em là lá xanh Em ở đây, lướt những sợi thanh bằng ngón tay thon mảnh Ngón tay yếu ớt, quen được nuông chiều Bàn tay mát mềm, quen được nâng niu Ngón tay dài rung lên, âm động Tim em, là những cảm rung này Em đè dây đàn bằng ngón tay Ngón hằn lên vết Dồn nén, em không nói Hơi thở của em hiện ở đây Những âm thanh từ đâu Mà tay, mà chân, mà vai, mà thắt lưng em rung vậy Những âm thanh đi đâu Mà mắt, mà lưỡi, mà mạch máu của em cũng rung lên Chẳng ai tin, thinh không cũng có đôi cánh vỗ, trong suốt hiền hòa; tĩnh lặng cũng biết thở dài, gầm thét Chẳng ai tin, có hạt nắng lọt vào cửa sổ, chạm vào tường rơi xuống đất vỡ toang Có tiếng đàn cầm thời Ngô Việt, não nề kể chuyện bá vương Có tiếng nồng nàn tan vụn, hơi ấm mất chỗ nương thân Và đây nữa, bờ mi ai đang khép, nhịn trong lòng giọt nước mắt trong Bờ mi ấy rồi sẽ thành hạt bụi, rồi tự hỏi mình hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Dây dừng rung, vũ trụ ngừng vận động Chiếc ly nghiêng, không giọt nước nào trào Không có tiếng thở dài, không có tiếng tan rã, không có tiếng của chia ly, không có niềm vui mừng hội ngộ.... Chợt nghe một tiếng gọi mời... -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 08:44 AM
Bài viết
#8
|
|
Newbie Nhóm: Members Bài viết: 9 Gia nhập vào: 5-September 07 Thành viên thứ.: 47 |
RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP
Ta thấy em trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ cây Ta thấy em đang ngồi khóc, khi rừng chiều đổ mưa Rừng thu lá úa, em vẫn chưa về Rừng thu lá cuốn, em vẫn bơ vơ Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi Ta thấy em đang ngồi hát, khi rừng về, nhiều mây Rừng thu thay lá mưa bay buồn rầu Rừng đông buốt giá mưa bay dạt dào Ta vẫn mong, ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu Ta vẫn mong, em về đây, cho đời đầy cuộc vui Mùa xuân đã đến em hãy quay về Rừng xưa đã khép em hãy ra đi Tôi chưa bao giờ nhận mình là fan Trịnh, và tôi nghe bài hát này một cách tình cờ, biết đến nó một cách tình cờ. Đó là khi tôi đang thả mình vào những ý nghĩ về nhân quả luân hồi. Đó là khi tôi đang muốn mình sống thiền và chiêm nghiệm về cuộc đời này. Tôi chẳng phải Tất đạt đa mong cầu giải thoát, cũng chẳng phải người muốn được vãng sinh trong những cõi giới cao siêu. Và tôi tìm thấy ở Trịnh sự siêu thoát trong hiện tại, cái mà mỗi người nên làm, nếu muốn có được sự thanh thản và hạnh phúc. Tiền kiếp ở đâu, tiền kiếp là cái đã qua rồi, có thể chỉ là một phút trước đây, một giây trước đây. Vạn vật đều thay đổi từng giây phút, sau một giây thôi, ta của giây này đâu có phải là ta của giây trước, lại càng không phải là ta của giây sau. Biết bao nhiêu tế bào đã sinh ra rồi tận diệt chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, biết bao nhiêu ý nghĩ đã sinh ra rồi mất đi chỉ trong có một giây...Con người, với nỗi buồn giận, với lòng ai oán, thích giam mình trong quá khứ, để nhấm nháp cái đắng nghẹn lòng. Chẳng cần thật sự có một cọng buồn yếu mềm và đơn lẻ, chẳng cần có một rừng chiều mưa ảm đạm bủa vây... chỉ cần một cõi buồn trong trái tim đã đủ tạo nên một rừng thu ảo não đang tàn tạ trong từng giây phút. Cõi buồn mênh mang hơn theo từng suy nghĩ, con người nhỏ bé hơn; cõi buồn ủ dột hơn theo từng giọt mặn, con người tàn tạ hơn. Một điều kì lạ, ấy là khi buồn, người ta biết không nên buồn, người ta biết đó là liều độc dược, nhưng vẫn giam mình trong nỗi buồn của mình, chẳng để làm gì khác ngoài việc suy tư về nó, và lại càng làm mình buồn hơn; và càng buồn, thì lại càng mất đi nghị lực để bước ra. Người ta ngắm nghía nỗi buồn, tưởng nó là đồ vật đẹp-dân nghệ sĩ hay mắc cái bệnh này, hoặc giả dù cũng biết nó không đẹp, nhưng cái tính tham trong con người cũng chẳng cho họ vứt đi. Nỗi buồn đó, có phải là mình không ?!? nó thuộc về quá khứ, về tiền kiếp rồi, nó đã từng có ở ta, nhưng ta có thể chấm dứt nó vì vạn sự vô thường, cái gì đến rồi cũng sẽ phải đi; thứ duy nhất làm nó ở lại, là ta tưởng nó là ta, ta biến quá khứ thành hiện tại, ta tự giam mình trong cõi mê mờ. Ta khóc với nỗi buồn quá khứ, ta cô đơn với nỗi buồn quá khứ, ta hát, ta gào thét, ta suy tư... trong khi cuộc sống ở bên ngoài từng giây vẫn trôi qua. Nếu quá khứ mà níu lại được, thì hẳn con người đã sống khác bây giờ. Nhưng đó là điều không tưởng. Khi ta giam mình trong rừng lạnh, ta biết ta đang cô đơn, đang lẻ loi, đang rầu rĩ, nhưng không thể biết ngoài khu rừng kia có con người, có cuộc sống đang vẫy gọi, đang khẩn cầu ta quay lại. Sao phải nếm đi nếm lại vị mật đắng trong khi ta có quyền và có điều kiện để được nhâm nhi mật ngọt. Sống từng phút với hiện kiếp, hạnh phúc và đau khổ từng phút giây với hiện tại; dũng cảm và kéo mình ra khỏi quá khứ. Sao khi chuyển kiếp người ta phải quên đi những gì đã xảy ra, biết đâu khi biết được tiền kiếp của mình đã đau khổ, đã sung sướng do duyên nghiệp nào thì người ta sẽ sống tốt hơn, tinh tấn tu tỉnh hơn chứ ! Nhưng con người, với những luồng nghĩ suy nhiều thù hận, có đáng để được sống với quá khứ không, hay phát điên lên vì quá nhiều ân oán. Ta không phải vị thánh để có thể thản nhiên nhìn lại mình, đầu óc ta đầy phán xét. Ta phán xét mình, ta phán xét người, rồi dằn vặt nhau trong cái mớ bòng bong nào duyên nào nghiệp. Tự hỏi lại đi, trong "tiền kiếp", hiện kiếp và cả những kiếp sống tương lai, liệu có gì ta không thể làm, liệu có người nào là bạn, hay là thù mãi mãi ? Ta có thể đã hoặc sẽ là một kẻ điên, có thể đã hoặc sẽ là tên giết người, có thể đã hoặc sẽ là kẻ phụ bạc, có thể đã hoặc sẽ là tên bán nước, có thể đã hoặc sẽ là kẻ tham ô, có thể đã hoặc sẽ mang một căn bệnh vô phương cứu chữa, ai thấy cũng phải sợ hãi tránh xa..., ta khác gì hơn so với cõi người này? Cứ nghĩ đi, rồi sẽ thấy cái ta cũng đáng ghê đáng tởm. Với đa số người đang sống, cái ta là cái đáng yêu quý nhất, nhưng xem lại xem đi, nó làm được những gì; và xem lại thử xem, có đáng không khi mình nâng niu cưng chiều, dành cho nó hẳn một cõi giới riêng, tách biệt với cuộc đời. Trong vòng luân hồi sinh tử, một kiếp người bất quá trăm năm, so với sự vô thuỷ vô chung, thì bất quá chỉ là tích tắc bé nhỏ so với cả năm dài. Vậy đó, tập quên đi, như mình đã ăn cháo lú cả triệu lần triệu kiếp. Hãy cảm nhận từng hơi thở của mình, hãy theo dõi từng ý nghĩ của mình, hãy ghi nhận từng hành động của mình, ở đây , ngay lúc này, hiện tại... Thiền ngay bây giờ, ngay trong từng hơi thở. Chỗ của tâm ta, không phải ở cõi riêng nào, mà là an trú trong hiện tại. Hạnh phúc, đơn giản là rời khỏi cõi mê, về với thực tại, để trái tim và trí óc được nghỉ ngơi. Tự khép lại khu rừng của ngày xưa, nó sao xứng đáng cho một mùa xuân rực rỡ. -------------------- |
|
|
Sep 5 2007, 09:04 AM
Bài viết
#9
|
|
Bạn của mọi người Nhóm: Administrators Bài viết: 18,290 Gia nhập vào: 13-February 07 Từ: 103 ngách 2 ngõ Thái Thịnh I Thành viên thứ.: 5 |
Không suy nghĩ, không suy tư, không xét đoán dù đó là ai, là ý nghĩ của ta hay không phải của ta....?
Đức Phật dạy: lục căn tiếp xúc với lục trần sinh ra lục thức... Tức lả: mắt, mũi, lưỡi, tai, thân, ý.... tiếp xúc với sắc, thanh, hương, vị, xúc, Pháp... sinh ra nhãn thức, nhĩ thức, tỉ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức n(cái biết của mắt - khả năng nhìn, cái biết của mũi - khả năng ngửi, cái biết của lưỡi...). 18 "thằng" này đều không phải là ta hay của ta... Hãy cứ làm thơ nếu muốn làm... Lâu lắm không đọc thơ ai hay thế, sadhu! Osho định nghĩa đệ tử: cởi mở và thụ động, Thầy: nhạy cảm và cởi mở... vì thế, cởi mở cõi lòng bằng thơ là một điều sáng giá... Có nhà thơ Vương Từ ở Mỹ... rất nhạy cảm với thơ hay xin mời nhà thơ tham gia diễn đàn .... Có hai nhà thơ tâm linh nổi tiếng thế giới là: Khali Gibran (không biết người nước nào mà Osho cũng hay nhắc tới) và Tagor người Ấn Độ Gibran có lần làm thơ đại ý: người đang đi trên đường mà vấp ngã... tại ai? Tại cả người đi trước thấy hòn đá đứng đó mà không lăn vào vệ đường. Tuy nhiên không nên "làm thơ" mà để THƠ LÀM ... Hãy luôn nhớ dù mình làm gì đi chăng nữa cũng chỉ là một sự giải phóng năng lượng vào các kênh nhị nguyên.... không dẫn tới giải thoát giác ngộ nếu không có minh sư. Các bậc thầy Tây Tạng dạy rằng: chỉ những khi thiền định sâu thì các kênh năng lượng nhị nguyên mới chảy vào kênh trung ương và nhờ thế mới đạt được sự nhất nguyên không phân cực.... và nhai nhai gạo lứt là một trong những con đường thiện xảo dẫn tới sự chứng nghiệm như vậy... khi năng lượng không chảy vào đúng nới... nó sẽ phát lộ ra ở những: hội hoạ, thơ ca, nhạc... những loại hình nghệ thuật cao cấp biểu cảm cái chân thiện mỹ ở đời... tóm lại sống đúng với cái đang là, dù nó là gì cũng không trốn chạy... và năng lực nhìn ngắm lâu ngày sẽ tự động tách khỏi đối tượng nhìn ngắm ... tạo thành 2 và khi nào tách lần nữa...lần này cơ chế của nó là tự động...giải thoát khỏi cái GÌ đang quan sát.... là giải thoát... lực định và lực thiền quán cũng giống như lực đẩy con tầu vũ trụ thoát khỏi sức hút hồng trần vượt qua sức hút của trái đất bay vào không gian của tự tại không chướng ngại... Chỉ có sự thấy trong lúc thấy và toàn bộ cái thấy do duyên hoá hiện, nó cũng không phải là ta hay của ta... Chúc vui và mong được đọc những bài thơ hay khác... -------------------- ________Ngọc Trâm_________
|
|
|
Sep 5 2007, 09:18 AM
Bài viết
#10
|
|
Advanced Member Nhóm: Members Bài viết: 423 Gia nhập vào: 13-April 07 Từ: HCMC Thành viên thứ.: 14 |
hahahahahhahahaaa
sướng quá! |
|
|
.::Phiên bản rút gọn::. | Thời gian bây giờ là: 23rd September 2024 - 06:05 AM |