IPB

Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

3 Trang V  < 1 2 3  
Reply to this topicStart new topic
> Lịch sử Trung quốc 4000 năm
Thelast
bài Jun 21 2007, 09:31 AM
Bài viết #21


The last...
***

Nhóm: Administrators
Bài viết: 1,324
Gia nhập vào: 10-February 07
Thành viên thứ.: 4



CHƯƠNG XIII
SỨ MẠNG VÀ HẠNH PHÚC
ĐỐI THOẠI VỚI MỘT THANH NIÊN


OHSAWA- Bây giờ chúng ta ôn lại lịch sử 4000 năm của P. U Trung quốc để thấy lịch sử ấy đã dậy cho chúng ta những gì.

Nguyên lý bao quát được tất cả sinh mạng, cảnh hoang phế của một cá nhân, một dân tộc hoặc một quốc gia bao giờ cũng thiên cổ bất dịch. Lịch sử Trung quốc trải 4000 năm mà một số đông các quốc gia, dân tộc và hàng mấy triệu người xuất hiện múa nhảy trên đại vũ trụ này chứng minh được chỗ chân thật, vĩnh viễn, giản tố, thiệt dụng, vĩ đại tính của vô song nguyên lý thé giới quan của Dịch Kinh của Phục Hy là điều tôi đã nói đi nói lại nhiều lần

X- Tôi hiều lắm, nhưng một điều lạ lùng nữa là nguyên lý vô song thế giới quan này có một giá trị chân thật không những đối với thế giới vô hạn, vĩnh viễn, mà còn đối với thế giới tế - khuẩn, phân tử, điện tử, cưc vi

OHSAWA- Nào vĩnh viễn, vô hạn, tuyệt đối, tinh thần, chân thật, giản tố vv.. là những danh từ

OHSAWA- Chính thế. Cảnh tai hoạ càng lớn người ta càng bị thúc giục tới thế giới vô biên. Thế giới của Khổng tử và thế giới của khoa học đều là con đường hẹp nhỏ gai gốc. Còn con đường thênh thang vô vi của Lão Tử là cảnh đại tự do. Con đường của Tagore trái hẳn con đường của Gandhi; con đường của những kẻ có lòng sùng tín và con đường của những nhà khoa học hiện nay vẫn có chỗ tương phản ấy.

X- À thế nhưng tôi vẫn chưa hiểu gì cả ….Con người xem như là thật hạnh phúc, thế mà họ lại là kẻ khổ cực, có thế chăng ?

OHSAWA- À! À ! Thế là bạn đã ngó thấy được cảnh tận cùng của thế giới hữu hạn. Có rất nhiều cảnh ngó bề ngoài như có một hạnh phúc vô cùng, nhưng thật ra lại vô cùng khổ cực. Người ta có thể nói rằng bao nhiêu cảnh hạnh phúc đều phải phơi bày trước mắt mọi người, nhưng thực ra đều là cảnh khổ cực; Nào giàu có, địa vị cao sang, danh vọng, sắc đẹp lộng lẫy, nhục thể béo phì, sức lực mạnh mẽ, học thức cao rộng.. thảy đều là thứ chỉ thấy ở thế giới hữu hạn, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu tan.

X- Chính chỗ đó là chỗ tôi chưa hiểu thấu.

OHSAWA- Vậy thì bạn không thể nào thành một nhà thần phong cảm tử …

X- Được chứ, được chứ. dầu cho tôi bị ở trong cảnh cấp bách tôi cũng làm được, Mọi người đều sẵn sàng hy sinh cho nước nhà ..

OHSAWA- Tôi không chắc như thế. Nếu như thật được thế thì bạn có thể mỉm cười mà hy sinh không ? Há mẹ của bạn khi nghe tin người anh ruột của bạn biệt tăm trong biển Salomon lúc tháng 11 năm ngoái, bà không khóc than chăng ? Bạn có thể thật tình mỉm cười mà chết được chứ không phải chết với bộ mặt tái ngắt và đau khổ kia chăng ? Khi bạn chết, chỉ nhẹ nhàng trong lòng để tỏ rõ với bạn hữu ; “ Nè, tôi đi trước bạn. Xin thứ lỗi bạn nhé ! Rồi sẽ gặp các bạn “ nói như lúc từ giã họ để đến quán cơm vậy, có được chăng ?

X- Kìa, tôi sẽ làm được…

OHSAWA- Như vậy không được tốt, bạn có vẻ nói gắng gượng, thật ra trong thâm tâm thì không muốn như thế. Quân đội Anh Quốc khi bắn đại bác thì huýt gió và ngậm ống điếu thuốc nơi môi.

X- Thì họ như thế, vì họ có tính hung tàn…

OHSAWA Tôi có vẻ nghi ngờ cho việc đấy

Nhưng có can gì. Chân hạnh phúc có một cảnh hùng vĩ vô biên, một chiều dài vĩnh viễn tức là cảnh tự do, tức là cảnh tuyệt đối. Chính là thế giới người ta có thể sinh hoạt theo cảnh phưu du tự tại, chẳng bị ngoại cảnh nào hoặc người nào có thể rằng buộc kiểm soát. Khi ấy người ta sẽ cười thầm với cảnh phía ngoài, dầu cho ở một cung điện nguy nga hoặc một túp lều tranh đẹp sẽ cũng chẳng quan tâm đến. Chúng ta chỉ cần cho một chỗ tự tín tuyệt đối và một cảnh độc lập hoàn toàn, và chẳng biết sự uy quyền thế lực gì. Chính thế những kẻ an phận với cảnh hạnh phúc phù du và hữu hạn chẳng gì đáng nói, cứ mặc cho họ làm theo ý muốn, sớm muộn gì họ cũng sẽ chọn lấy cảnh chân hạnh phúc mà đến

X- Vậy thì chỗ kết luận của tiên sinh là; Tất thẩy đều tốt cả

OHSAWA- Mặc cho ai làm gì thì làm. Chúng ta trước nhất phải hoàn thành được hạnh phúc của chúng ta đó là điều tôi muốn nói.Dầu thế nào đi nữa, tôi tưởng rằng bạn đã thầu hiểu vấn đề căn bản của hạnh phúc do lịch sử 4000 năm nay đã dậy chúng ta; Cảnh hạnh phúc là dài vô biên, tai ương là lắm ngắn” hữu hạn “ Nói một cách khác, hoà bình là dài, chiến tranh thì ngắn. Con người vẫn còn cách xa con đường hoà bình này. Có người vì lười đoạn mà chẳng nhận rằng thế giới này ( một phần nhỏ của thế giới chân là thế giới duy nhất) . Họ chỉ cẩn liếc mắt sơ qua bản đồ vẽ rõ 4000 năm lịch sử Trung quốc nơi đầu quyển sách này thầy rằng thời kỳ hoà bình thì dài còn thời kỳ chiến tranh loạn lạc thì ngắn và cũng chính trong thời kỳ chiến tranh này, cuộc chiến tranh thật sự chỉ chiếm một phần ngắn của thời gian.

Các cuộc đại chiến tối đa trong 4 tháng mới có một lần. Trong các trận chiến tranh ở Trung quốc, mặc dầu có trận kéo dài đến 10 năm, nhưng cuộc giáp trận thực sự chỉ trong vòng một hay hai tháng hoặc cũng chỉ trong một giờ là cùng. Cảnh hạnh phúc bao giờ cũng chỉ gần sát một bên với chúng ta, cũng như không khí nó bao trùm chúng ta đến 10 hoặc 20 lớp, nó luồn trong tất cả tế bào của chúng ta với tốc lực ghê gớm. Tai ương chỉ là sự mê muội không biết gì đến những sự kiện ấy. Nhục thể hữu hạn cho nên không thể tránh khỏi được tai ương. Đến như phần tinh thần vốn vô hạn cho nên có thể đạt tới thế giới hạnh phúc bất luận lúc nào. Nhưng người ta có thể nói rằng chính tinh thần mới là thế giới hạnh phúc.

X- Tôi chẳng biết tôi đã hiểu thấu hay chưa. Trí tôi rối như tơ vò.

OHSAWA- À ! À ! Bây giờ chúng ta hãy đề cập đến vấn đề thứ ba mà cũng là vấn đề cuối cùng. Đây là việc dự ngôn về tương lai của cá nhân dân tộc quốc gia, nhân loại hoặc là sứ mệnh của một cá nhân. Theo bản hoạ đồ đã vẽ lịch sử 4000 năm của Trung quốc chỉ cho ta thấy những gì sẽ xẩy đến tương lai. Trong bản đồ có 7 đỉnh núi lớn và 7 cái hố sâu và nhỏ. Đỉnh núi tức là thời kỳ hoà bình. Nhưng cái hố 4 và 5 là những cái cuối cúng hoặc gần cuối cùng, lắm người chết trong thời kỳ này, cho nên người ta gọi là năm nguy cơ. Chiều cao của đỉnh núi bằng 8 năm đối với đàn ông và 7 năm đối với đàn bà. Phần đàn ông thì năm nguy cơ thường ở vào khoảng 3 đến 4 năm trước hoặc sau tuổi 40, còn đàn bà thì ở khoảng 3 đến 4 năm trước và sau tuổi 30.

X- Vậy tôi muốn biết lời dự ngôn của Tiên sinh về tương lai của nhân loại. Trận chiến tranh còn bao nhiêu năm nữa thì chấm dứt ?

OHSAWA- Rõ bạn không hiểu gì về vô song nguyên lý cả. Chẳng có gì phải nói về tương lai của nhân loại đã vẽ rõ lên bản đồ này rồi. Hiện nay là con đường dốc đi xuống khởi sự từ năm 1900, chúng ta lại ở đầu núi. Vậy thì con đường dốc đi lên sẽ bắt đầu. Đỉnh núi lớn đã thành hình. Chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội đều là triệu chứng tiên báo, và chúng ta bây giờ là lúc đang ở vào thời kỳ này, thấy rằng những ngọn núi càng đi tới càng thấy xuống, và những cái hố càng dài ra.

Thời kỳ của chúng ta là điểm biến chuyển. Các cuộc chiến tranh càng ngày càng ngắn, hoà bình càng ngày càng dài. Cho nên thời kỳ chúng ta là thời kỳ chiến tranh dài nhất. Cuộc Nhật- Hoa xung đột còn kéo dài 6, 7 năm. Cuộc chiến tranh Thái bình dương kỳ thật là một cuộc chiến tranh vô tiền, mà màn kịch thứ nhất tức là cuộc Nga- Nhật chiến tranh. Bởi vậy cuộc xung đột giữa Đông và Tây khởi sự từ 2000 năm sau ngày mở màn lịch sử nhân loại. Một đỉnh núi dài hoà bình xuất hiện giữa Đông và Tây, nhưng cuộc viễn chinh của Thành Cát Tư Hãn ở Âu châu là kết cục. Chỗ kết cục này kéo dài 700 năm. Sân khấu càng rộng chừng nào thì thời gian càng kéo dài chứng ấy. Trong thiên thể Vũ trụ không gian lại càng lớn hơn nữa và thời gian lại càng dài hơn nữa. Tuy vậy luồng sóng Âm Dương vẫn tiếp diễn không sai chạy. Cuộc chiến tranh Thái bình dương và cuộc chiến tranh thế giới cón kéo dài chừng 5 năm nữa. Nếu kể cả những cuộc xung đột nhỏ còn tiếp diễn theo sau nữa thì cuộc chiến tranh ấy đến 200 năm. Trung gian có những đỉnh núi nhỏ hoà bình; rồi những đỉnh núi ấy trở thành càng ngày càng lớn lên. Các xứ Tây phương đã thấy được lắm cuộc chiến tranh trong những thế kỷ đã qua cho nên làm cho cuộc chiến tranh càng kịch liệt và thảm khốc. Những cuộc phát minh ra hoả dược và vũ khí đã làm cho các hình thức chiến tranh có vẻ phong thần thường thấy trong lịch sử Trung quốc. Trước tiên những cuộc chiến tranh này chỉ là một cuộc thao diễn giữa từng cá nhân, dần dần hoá ra tranh ẩu giữa từng nhóm người. Ngày nay trở thành chỗ cực điểm là chiến tranh toàn thể. Và chính là thời kỳ chỉ tuỳ thuộc nơi khả năng của từng cá nhân một. Lần này thì chiến tranh lại tuỳ nơi người lãnh đạo của một xứ và tuỷ chỗ thấu hiểu về vô song nguyên lý hơn là sức mạnh độc chiến của một xứ tức là chỉ dựa nơi quân đội và vật chất. Chỉ là cuộc chiến tranh giữa các quan niệm khác biệt và sự am hiểu về thế giới. Lại còn một luồng sóng Âm Dương khác nữa, và một cuộc chiến tranh thật sự thú vị sẽ khởi diễn. Cuộc chiến tranh dựa vào vũ khí và tàn bạo chẳng bao giờ quyết định được, chính lịch sử Trung quốc đã dạy ta biết như thế

X- Vậy thì hạnh phúc là mục đích tối cao duy nhất của nhân loại chẳng bao giờ có được chăng ?

OHSAWA- Không có được, và có thể nơi là chẳng bao giờ có được. Cũng có thể nói là hạnh phúc vẫn luôn luôn có. Chỉ một điều là người ta không nhận thấy. Vậy thì trở lại vấn đề đã đặt ra trước đây là “ Hạnh phúc là gì “

X- Chính thế. Đúng thế, tôi hiểu. Nhưng xin tiên sinh nói rõ lại một lần nữa; “Hạnh phúc là gì ?

OHSAWA- Bị làn sóng Âm Dương thúc đẩy và nhấn chìm, người ta lắm lúc phải trèo chống ngược dòng, đó là tai ương. Trái lại lướt trên làn sóng ấy một cách vui thích, ấy là hạnh phúc. Bạn nghĩ sao ? Hạnh phúc chỉ dành cho kẻ nào mài dũa khổ sở ( hành). Khi đã ( hành) được thì người ta có thể nhảy từ đỉnh núi này qua đỉnh núi khác. Đó là chỗ mầu nhiệm huyền bí của chân hạnh phúc. Nếu không hành động được như thế, nhưng nếu dùng ý trí và toàn lực của mình để có thể leo lên trèo xuống đỉnh núi như đùa bỡn, thế là người ta đang đi trên con đường tới hạnh phúc .

X- Vậy phương pháp thực tiễn để đến được hạnh phúc là gì ?

OHSAWA- Có khó khăn gì đâu. Chỉ có theo đúng thế giới quan ngàn xưa của Nhật Bản và Trung Quốc. Ấy là nguyên lý thống nhất, nghĩa là nguyên lý chuyển biến của Dịch Kinh. Nếu bạn cho thế là mông lông vô căn cứ, thì bạn chỉ cần áp dụng Vô song nguyên lý thế giới quan là một nguyên lý giản tố, tân kỳ và thực tiễn, không cần gì phải có trí thức.

X- Nhưng cho được cụ thể hơn nữa là gì ?

OHSAWA- Ấy là truy tầm cho được nguyên lý chỉ đạo thực sinh hoạt đúng đắn, chọn những thực phẩm thuần chính thân thổ bất nhị, điều lý do cho đúng nếu nương cho đúng xác lập sức kiện khang cho “trật tự của thân thể “, đó tức là tân vinh dưỡng học, tôi đã viết ra nhiều nên không nói ra đây nữa.

X- Vậy thì người Nhật Bản với người Trung Quốc ( Hán dân) nắm tay nhau bước tới, cùng với dân tộc Ân Độ hiệp lực, bắt tay với dân tộc Đức sẽ kiến thiết được một trật tự chăng ?

OHSAWA- Trước hết, mỗi người phải cố gắng khôi phục cho được sức khoẻ, còn quốc gia cần phải thay đổi đường lối chính trị và phương pháp giáo dục. Về phần Nhật Bản, cần phải “ Nhật Bản hoá trở lại”, theo như đốc tơ Fresne đã nói. Đại chính sách và những đại kế hoạch chẳng bao giờ do một số đông danh nhân của một quốc gia làm nên được. Chẳng bao giờ hợp hàng trăm, hàng ngàn nhạc sĩ để có thể hợp tấu một khúc nhạc Beethoven. Tất thảy mọi việc thành tựu được chăng đều do từ cá nhân một gây nên. Sức khoẻ của mỗi cá nhân tức là điều kiện thứ nhất để tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Đó là điều kiện thứ nhất. Phải làm thế nào cho một tinh thần khang kiện và một nhục thể kiện toàn. Nếu làm như thế mỗi quốc gia chỉ được một hay hai nhà chỉ đạo, và nếu những người tài ba này tận tâm hiệp lực, họ sẽ tạo ra được một liên hiệp quốc tế mới. Trong các cuộc giao tế hoặc xung đột giữa các dân tộc chẳng phải quan hệ ở chỗ quân lực hùng cường, sức liên hiệp chặt chẽ, trí lực dồi dào, cũng chẳng phải quan hệ nơi vật chất dồi dào, chính sách bảo hộ; mà trái lại chính nhờ thắng lợi về phần ưu thế của thể lực và tư tưởng. Phần Dương tính của thể lực và Âm tính của tư tưởng tùng lai chỉ uỷ thác cho các nhà chuyên môn thể dục, giáo dục và học giả vv… đó là chỗ phân liệt, giải thể của cuộc sinh hoạt. Thể lực và tư tưởng là một thể thống nhất nhờ sự sinh hoạt hằng ngày. Có ai giải phầu bộ não ra để thấy tư tưởng chăng và đã giải phẫu khi nào chưa ?

Cái giới hạn giữa Đông phương và Tây phương chỉ là cái của ta tự ý đặt ra, chứ thật ra chẳng có.

Kìa người Hán tộc tự bỏ xứ sở cho ngoại tộc xâm chiếm để di cư nơi khác sinh sống được phát đạt, có phải là chuyện kỳ quái không ? Người ta nhận thấy hiện tượng này ở Đài loan, khi người Nhật Bản đến chiếm canh tác và thống trị được yên hoà, nhưng phải hao một số nhân mạng và một tài khoản rất lớn. Tính ra 5% của 5 triệu dân Đài Loan là người Nhật, còn lại là dân Hán tộc, Hán dân ( dân Do Thái trong khi bị mất nước, đã chi phối các nước giàu có trong thế giới, họ đã thành công trong việc chiếm lãnh các ghế quan trọng trong chính giới của các nước như ghế nguyên thủ, vương thất ) sau khi chiếm được lãnh thổ của Mãn tộc, họ sẽ thực hiện được “ vạn quốc nhât gia “ và “ vạn quốc ngã gia “

Đó là điều chúng ta đã thấy khi Mãn tộc đã chiếm được Hán tộc. Mặc dầu Hán dân phải chịu phụ thuộc dưới triều Mãn thanh trải 300 năm, nhưng đến ngày dân tộc Mãn lâm vào cảnh chung cuộc, họ trở lại tàn huỷ được dân Mãn. Đây chẳng phải do thực lực của nguyên lý chỉ đạo sinh hoạt của Phục Hy phát kiến từ ngày xưa, khiến cho nhục thể và tinh thần được cứng rắn kia chăng ? Điều quan yếu là làm sao cho thực hiện được nguyên lý này trong cảnh sinh hoạt hằng ngày. Tôi tin tưởng rằng trong các cuộc xung đột giữa Hoa- Nhật và các cuộc xung đột của các nước khác được chấm dứt sẽ có một tân trật tự thiết lập. Chính sách và kế hoạch thiết lập do những kẻ không thấu hiểu được quan niệm thế giới của vô song nguyên này, chỉ làm chậm chễ sự thống nhất và đề huề giữa các nước. Tại Nhật hiện nay có những nhà lãnh đạo hiền minh đang nghiên cứu một kế hoạch cụ thể cho việc thống nhất. Tôi hy vọng rằng họ sẽ tìm được một đề án tốt đẹp. Tôi chắc chắn có hy vọng rằng mục đích thứ nhất trong kế hoạch của họ là thiết lập và đề cử ra một phương pháp thực tế để sống theo cảnh “ một thân thể kiện khang trong một tinh thần cương kiện “ của từng cá nhân, nhất là những nhà lãnh đạo có trách nhiệm của thế giới. Đó là điều quan yếu và cấp bách. Trong khi chờ đợi, chúng ta cố gắng thiết lập một cảnh thực sinh hoạt, chân sinh hoạt thân thổ bất nhị của vô song nguyên lý. Đấy là phương diện thực tế của nhà chỉ đạo tìm tòi.

Trong ngày hôm qua có một võ quan cao cấp đến thăm tôi. Cách đây 2 năm ông ta sống trong cảnh đáng thương, ngó bề ngoài thấy như không có sức làm được một việc gì. Sau đôi tháng thực hành theo cảnh chân sinh hoạt, từ thể chất đến tinh thần đều đổi ra mới mẻ không ngờ. Ông ta vừa làm xong nhiệm vụ hai năm trong quân ngũ phi- đoàn ở Thái bình dương. Trải 2 năm ấy ông chẳng đau ốm gì. Ông chẳng còn bị sốt rét ngã nước hoặc kiết lị gì. Trái lại ông được tươi trẻ trở ra.

Nếu mọi người làm theo như vị tướng quân này để giữ cảnh chân sinh hoạt còn gì hơn. Vì rằng mục tối chung của mọi người tức sự hoàn thành của mọi cá nhân, tức phải hoàn thành trật tự trong cảnh chân sinh hoạt. Nếu nguyên lý này được in vào tâm não, không thể nào mắc phải vào số phận của quân Mông cổ là giòng dõi của Thành Cát Tư Hãn hoặc của ngưởi Mãn Châu là giống người đã bị Hán tộc đồng hoá đến tiều vong. Công việc này thật vô cùng dễ dàng, nhất là trong thời đại của chúng ta giao thông thuận tiện, làm việc gì cũng có thể nhanh chóng vừa thích thú. Đấy là chỗ quan trọng của việc thống nhất tức thành ra Nhất Thể với tạo hoá, với sự tham gia vào trật tự của vũ trụ tức nguyên lý vô song Âm Dương.

Hết


--------------------
The last
Go to the top of the page
 
+Quote Post
songr00
bài Dec 1 2011, 04:43 PM
Bài viết #22


Newbie
*

Nhóm: Members
Bài viết: 9
Gia nhập vào: 17-August 11
Thành viên thứ.: 93,843



Xin chào.
Mình đọc không thấy chương 2 và chương 4 .
Mình chuyển thành định dạng PDF.
Link tải về : click here
Go to the top of the page
 
+Quote Post

3 Trang V  < 1 2 3
Reply to this topicStart new topic
1 người đang đọc chủ đề này (1 khách và 0 thành viên dấu mặt)
0 Thành viên:

 



.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 11th June 2024 - 08:07 AM